Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 7: Chọc tức.
Trong một ngày, Thanh Nhi liên tục đăng ảnh thân mật cùng người nổi tiếng, một là hot boy điện ảnh Hứa Trác Tùng, hai là nữ thần sắc sảo Trịnh Thiên Mịch, ba là hot girl baby Trình An Nhiên. Hậu quả là trang facebook của cô bị kẹt nghiêm trọng, xém chút bị tố cáo lừa đảo.
Buổi tối Thanh Nhi nằm lăn lốc trên giường, một bên cầm ipad chơi game Ngôi sao thời trang mới ra lò, một bên nhìn chiếc iphone đang liên thanh tút tút tút báo tin nhắn.
Được rồi, cô thừa nhận làm người nổi tiếng thiệt là.. sướng!
Hết tim rồi, Thanh Nhi ném cái ipad lên giường, xoay người cầm điện thoại lên, mở ứng dụng facebook. Số người theo dõi đã lên đến 1k, lời mời kết bạn cũng vài trăm, cô bấm vào lướt lướt lướt. Đột nhiên ngón tay khựng lại, hai mắt mở to ngạc nhiên nhìn vào màn hình.
Huỳnh Bách Nhân gửi lời mời kết bạn cho cô?
Chấp nhận!
Ngay sau đó, âm báo tin nhắn lại đến, Thanh Nhi bấm vào mở ra.
Huỳnh Bách Nhân: Hôm nay ra khỏi lớp em đi đâu vậy?
Thanh Nhi: (mặt cười tươi) Em qua khu Điện ảnh xem biểu diễn!
Huỳnh Bách Nhân: Thầy Lâm nói hai em trốn học, cấm thi!
Hả? Thanh Nhi căng chân đạp đá loạn xạ trên giường, cái ông thầy đáng ghét, rõ ràng ổng đuổi cô ra khỏi lớp mà.
Thanh Nhi: (nước mắt đầm đìa) Vậy phải làm sao đây? em không muốn học lại!
Huỳnh Bách Nhân: (cười ấm áp) Không sao, anh học lại với em.
Mặt Thanh Nhi nhăn như giẻ rách, nghe mi nói ta càng không muốn học.
Thanh Nhi: (cười mỉm chi) Được, vậy khi nào đăng kí em sẽ nhắn tin cho anh.”
Huỳnh Bách Nhân: Ừm.. ngày mai em và An Nhiên xuống ngồi cùng anh đi.
Cái thằng cha này, rõ là được voi đòi tiên, được nước lấn tới mà.
Thanh Nhi: Sao cũng được, mai em xuống.
Huỳnh Bách Nhân: (cười mãn nguyện) Vậy thôi.. có gì mai gặp, em ngủ ngon!
Thanh Nhi: Tạm biệt!
Sáng sớm hôm sau, Thanh Nhi tinh thần phấn chấn 100% tung tăng xuống nhà ăn sáng, vừa ngồi vào ghế đã nhận được cơn gió lạnh từ ai đó thổi đến. “Hôm qua em đi đâu cả ngày?”
Thanh Nhi nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội cười, thành thật khai báo. “Em và An Nhiên cùng thầy Hứa đi ăn.”
Trình Dịch Phong hai mắt ghen tuông nhìn chằm chằm cô, Thanh Nhi biết trước thế mà, lập tức móc điện thoại ra, vươn tay ôm cổ hắn, kiss một cái lên má.
Tách!
Tấm ảnh đăng lên kèm theo dòng status, bạn trai bé bỏng của tôi. Thanh Nhi xoay điện thoại cho hắn xem, cười ngọt lịm dỗ. “Không giận nữa?”
Mặt Trình Dịch Phong sa sầm, nhưng quả nhiên không thể nổi giận, ôm cô vào lòng trầm giọng hỏi. “Chị Mịch hôm trước em hỏi là cô gái trong ảnh?”
Thanh Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Đúng vậy, rất xinh đẹp đúng không? Chị ấy là sinh viên xuất sắc nhất của khoa Điện ảnh, ba năm liền đều đạt học bổng, quan trọng là chưa có bạn trai.”
Tân bốc tình địch dữ dội luôn!
Tuy nhiên Trình Dịch Phong lại tỏ vẻ thờ ơ giống như hỏi cho lấy lệ. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, trầm ấm nhắc nhỡ. “Bớt qua lại với những người đó, người trong giới giải trí phức tạp hơn em nghĩ.”
Trời ơi, đùa chết con đi~
Hắn thật sự không có xu hướng thay lòng đổi dạ!
Thanh Nhi cúi mặt thầm lau nước mắt, ngẩng đầu lên liền cười rạng rỡ. “Em biết rồi, nhưng em học ngành báo chí phải tiếp xúc với nhiều người, anh không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Trình Dịch Phong ừ một tiếng không nói tiếp, vẻ mặt đâm chiêu nghiền ngẫm.
Thanh Nhi cắn môi, nắm chặt điện thoại. Được rồi, nếu đã không như kịch bản vậy thì cô đành đổi phương án vậy!
Đầu giờ học Thanh Nhi rất tự nguyện đi xuống ngồi chung bàn Huỳnh Bách Nhân, sau đó một loạt ảnh với trai đẹp lại được đăng tải trên facebook.
Buổi trưa lúc Trình Dịch Phong đến rước cô vẻ mặt đã âm trầm u ám, Thanh Nhi ngồi ở ghế phụ không dám ho he nửa chữ.
Lần này, cô lấy mạng ra liều đấy!
Buổi chiều, Thanh Nhi gọi điện thoại cho An Nhiên hẹn đi chơi, cô ấy mừng rỡ vội vàng lao đầu tới điểm hẹn. Chờ khi taxi dừng lại mới hoàn hồn, vẻ mặt khó tin nhìn cô. “Thanh Nhi, cậu chắc là muốn dẫn tớ đi chơi chứ?”
Thanh Nhi gật đầu, kéo cô ấy đi vào bệnh viện, đùa cợt nói. “Chắc chắn, tớ sẽ dẫn cậu đi dạo khoa tâm thần.”
An Nhiên nghe thế mặt mũi méo xệ, giũ giũ tay muốn thoát. “Tớ không đi, tớ không có bệnh, cứu với, cứu với.”
Nén cười, Thanh Nhi đẩy cô ấy đến trước bàn tiếp tân, nói với cô y tá. “Em gái tôi phát bệnh, bác sĩ điều trị trước đây của nó là Trương Lam Tuyệt, chị chỉ giúp tôi phòng làm việc của anh ấy được không?”
Cô y tá nhìn mặt mày An Nhiên vừa xanh vừa đỏ, vội mở miệng. “Bác sĩ Trương ở lầu 4, phòng 409, khu A.”
“Cám ơn.” Thanh Nhi mỉm cười, xong lập tức nắm tay An Nhiên lôi xềnh xệch đi.
Suốt chặng đường An Nhiên vẫn không ngừng giãy giụa, hò hét. “Buông tớ ra, tớ không có bệnh, tớ không bị thần kinh, có ai không cứu tôi với~”
Thanh Nhi không nhịn nổi cười hố hố, cảnh tượng trong mắt mọi người vô cùng kị dị, một cô gái đáng yêu đi đầu cười nghiêng ngã kéo theo một cô gái dễ thương gào khóc thảm thiết. Đúng là.. đẹp mà điên!
Đứng lại trước cửa phòng 409, Thanh Nhi vội đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng với An Nhiên, nói nhỏ với cô ấy. “Không được lên tiếng, nếu không tớ sẽ gọi bác sĩ thần kinh đến mang cậu đi.”
An Nhiên sợ hãi lập tức ngậm miệng, hai mắt chớp chớp vô cùng tội nghiệp.
Thanh Nhi chỉnh trang lại từ đầu đến chân, giơ tay gõ nhẹ lên cửa phòng. “Cốc.. cốc.. cốc.”
“Vào đi.” Âm thanh ôn hoà bên trong truyền ra.
Thanh Nhi nhanh như cắt đẩy cửa phòng, làm một cú chớp nhoáng nhào tới ôm lấy cổ Trương Lam Tuyệt, giơ cao điện thoại..
Tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách.
Mọi vẻ mặt từ giật mình, hoảng hốt, ngơ ngác đến giận dữ của vị bác sĩ anh tuấn này đều bị thu vào điện thoại. Thanh Nhi cười đến hai mắt híp cong, gò má ửng hồng, quá khích chụt má người ta một cái.
Tách!
Bộ ảnh thành công nhất trong ngày!
Trương Lam Tuyệt buông hồ sơ trong tay xuống bàn, đưa mắt nhìn ai đó đang cười toét miệng, bực mình vò mạnh đầu cô. “Vẫn hồ nháo như vậy!”
Thanh Nhi thoả mãn ôm điện thoại kéo ghế ngồi đối diện anh ta, vừa hí há xem ảnh vừa cảm thán. “Bác sĩ, vẻ mặt nào của anh cũng rất soái, nhìn thích quá!”
Trương Lam Tuyệt mỉm cười, nhìn lướt qua vết sẹo trên trán cô, quan tâm hỏi. “Đã nhớ lại gì chưa?”
Thanh Nhi lắc đầu, một tay chống cằm, chớp chớp nhìn anh ta vẫn cố giỡn. “Không nhớ gì cả, sợ rằng suốt đời này chỉ nhớ mỗi anh thôi.”
Vẻ mặt của Trương Lam Tuyệt như thừa hiểu không chấp nhất, chỉ nhàn nhạt hỏi. “Đến đây làm gì?”
Thanh Nhi giơ tay ngoắc ngoắc người ngoài cửa, kéo An Nhiên đến đẩy trước mặt anh ta, hưng phấn khoa trương. “Em tới giới thiệu bạn gái cho anh, đây là Trình An Nhiên sinh viên năm hai khoa báo chí, vừa ra khỏi khoa tâm thần cách đây vài phút. Cô ấy là gương mặt sáng giá, đối tượng lí tưởng của bao chàng trai đang yêu và chưa yêu.”
Nói xong kéo ghế ra xa ngồi xuống phấn khích chờ đợi phản ứng của hai người họ. An Nhiên hai mắt ngây thơ chớp chớp nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, má phừng một cái ửng hồng. Trương Lam Tuyệt nhìn chằm chằm vào cô ấy, ánh mắt không rời nửa giây.
Trên trời một đạo tiếng sét ái tình xoẹt xuống~
Thanh Nhi úp mặt xuống ghế cười đến run rẩy hai vai, một lúc sau An Nhiên bị tiếng cười quá khích của cô đánh thức tỉnh, vội vội vàng vàng lôi kéo cô bỏ chạy. “Thanh Nhi, mau về thôi, nhanh lên.”
“Đừng.. đừng.. haha~ chờ đã, để tớ giúp cậu xin số điện thoại.” Thanh Nhi nghẹn cười đến đỏ mặt, xoay người chạy lại giơ điện thoại trước mặt Trương Lam Tuyệt, trong giọng vẫn có ý cười. “Bác sĩ, ừm ừm.. cho em gái em xin số điện thoại đi.”
Trương Lam Tuyệt thật sự cầm lấy bấm một dãy số.
Thanh Nhi cười rụng răng, cười rớt hàm, vừa cười vừa lăn về nhà.
Buổi tối, Thanh Nhi đang ôm gấu nằm lăn lốc trên giường, vui vẻ chat chít với mấy anh hotboy trên facebook thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Cô mang theo gương mặt tươi cười ngẩng đầu lên đụng độ với gương mặt long thần thịnh nộ của ai đó..
Ba giây sau không khí trong phòng nguội lạnh nồng nặc mùi chết chóc.
Trình Dịch Phong từng bước từng bước đi đến bên giường, vươn tay ra trước mặt cô, lạnh lùng ra lệnh. “Đưa điện thoại đây.”
Thanh Nhi bật ngồi dậy nhìn hắn, vội vàng đem điện thoại giấu dưới mông, ngang bướng hỏi lại. “Sao em phải đưa điện thoại cho anh?”
Sắc mặt Trình Dịch Phong tối sầm, tiến thêm bước nữa đứng cạnh giường, hơi thở lạnh lẻo nói. “Em là bạn gái anh, chẳng lẽ anh không được xem điện thoại của em?”
Thanh Nhi đang muốn sinh sự mà, lập tức kiên quyết lắc đầu. “Không được, điện thoại là tài sản riêng tư của em, em không có nghĩa vụ phải giao cho anh, dù là bạn trai thì cũng không được.”
Nghe vậy, Trình Dịch Phong chăm chăm nhìn cô, Thanh Nhi cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại. Vài giây sau, hắn lạnh lùng mở miệng. “Anh hỏi em lần cuối có đưa hay không?”
Thanh Nhi cương quyết đem từng chữ nhấn mạnh. “Không-đưa.”
Quả nhiên đàn ông trên đời đều không chịu được kích thích nhất là khi ghen. Trình Dịch Phong không nói một lời lập tức nhào đến đè lên người cô. Thanh Nhi trước nay luôn có phản xạ gặp chuyện là che đi mặt mình. Hắn thấy vậy tức giận hừ một tiếng, đem cả người cô bế lên, mò mẫn dưới giường tìm điện thoại.
Thanh Nhi phát giác sự việc ngoài dự đoán, hắn không đánh mình chỉ một mực lấy điện thoại. Cô vội vàng đổi chiêu, ra sức giãy giụa đạp đá loạn xạ, kèm theo tiếng la lớn. “Trình Dịch Phong, anh muốn làm gì? mau buông em ra…”
Trình Dịch Phong vẫn kiên quyết không buông, hơn nữa còn lật người cô lại nhất định phải lấy cho bằng được điện thoại.
Nói mà không nghe thì đừng trách cô tuyệt tình nhé!
Thanh Nhi tung một cú đạp mạnh mẽ vào váy, trong không trung vang lên một tiếng xoẹt thanh thuý, tà váy bị rách làm đôi.
Ai đó còn đang ngẩn người nhìn chiếc quần sờ líp hồng phấn thì hưởng trọn một cái đấm vang dội vào ngực. Thanh Nhi oà khóc hét toáng lên. “Khốn kiếp Trình Dịch Phong, anh muốn làm gì em hả? Ba mẹ ơi cứu con, cứu con với.. Trình Dịch Phong muốn cưỡng hiếp con~”
Trong lòng Trình Dịch Phong hoảng hốt vội vàng buông cô ra ngồi bật dậy, nhưng lần này thật sự không may, chân Thanh Nhi móc ngoéo dưới chân hắn, chỉ nghe răng rắc một tiếng và..
“A~” Thanh Nhi hét thất thanh.
Đúng lúc này cửa phòng bị tông ra, mẹ Nhi xông vào nhìn thấy Trình Dịch Phong từ trên người con gái tuột xuống mà con gái cưng của mình quần áo rách rưới, nước mắt giàn giụa, bà lập tức nổi giận lôi đình, quát ầm lên. “Trình Dịch Phong, anh muốn làm gì con tôi hả? lập tức cút ra khỏi đây mau lên.”
Trình Dịch Phong có lời mà không thể nói, đưa mắt lo lắng nhìn Thanh Nhi đang co người ôm chân, run rẩy khóc ròng rả trên giường. “Mẹ ơi, chân con đau quá.. bị gãy xương rồi.. gọi.. gọi bác sĩ…”
Mẹ Nhi hoảng loạn nhìn cô, còn chưa kịp mở miệng Trình Dịch Phong đã đi thẳng đến dứt khoát ôm lấy Thanh Nhi bế đi mất.
Thanh Nhi đau đớn túm chặt áo sơ mi trước ngực hắn, không thể nào ngừng khóc được.
Trời ơi, đúng là hại người hại mình mà~
Trình Dịch Phong cúi đầu nhìn cô, trong mắt lan tràn một cỗ đau lòng không tả siết, nhẹ nhàng nói. “Thanh Nhi, anh xin lỗi.”
Nghe vậy, Thanh Nhi càng khóc dữ dội hơn, cô không muốn hắn nói xin lỗi, cái cô muốn là câu mình chia tay đi.
Trời ơi, con đã làm gì đắc tội với người mà người lại ngược con như vậy?