Thế Thân Nữ Phụ

Chương 8: Việc không làm.


Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 8: Việc không làm.


Mông vừa chạm ghế xe, Thanh Nhi lập tức co người ôm chân vừa xoa vừa nắn để giảm bớt cơn đau. Đến lúc ngước mắt lên thì thấy xe đang phóng vù vù trên đường cao tốc, cô giật bắn mình ngã ra lưng tựa, kinh hãi bắt lấy cánh tay Trình Dịch Phong, vội trấn an. “Anh Phong, em không còn đau nữa, anh chạy chậm chậm thôi, ban đêm rất nguy hiểm.”
Trình Dịch Phong quay sang nhìn cô thấy trên gương mặt nhỏ vẫn còn ẩm ướt nước mắt, bất giác đưa tay qua muốn lau nhưng Thanh Nhi thấy thế liền hoảng hồn hét toáng lên. “Đừng.. đừng buông tay, em còn yêu đời lắm.”
Ai đó miễn cưỡng đem tay thu về nhưng khoé môi lại nhếch lên cong cong.
Thanh Nhi thở phào vuốt vuốt ngực, đi xe với mấy người này thật nguy hiểm, cô phải nhanh chóng mua xe mới được, nếu không sớm muộn có ngày nhập viện vì chấn thương sọ não.
Nhập viện? Ờ, cô đang trên đường nhập viện đây!
Mà nói mới nhớ, Thanh Nhi hí hoáy lục tìm điện thoại trong túi gấu, phấn khích gọi vào một dãy số.
“Alo, bác sĩ Trương?”

“Em Thanh Nhi đây! Nói cho anh biết một chuyện quan trọng, em bị gãy chân rồi đang chuẩn bị nhập viện.”

“Dạ? Anh về rồi hả? vậy chân em ai khám?”

“Thôi, em không thích, vậy giờ em về nhà ngày mai đến khám.”

“Không được gì chứ? Giờ em cho anh hai lựa chọn: 1 là em về nhà mai đến cho anh khám, 2 là anh niệm tình em giới thiệu bạn gái cho anh lập tức đến bệnh viện khám cho em.”

“Hehehe~ yêu anh nhất.”
Thanh Nhi cười toe toét cúp điện thoại, quay sang bên cạnh thấy mặt ai đó vừa giận lại vừa cười, cô hốt hoảng. “Anh Phong, anh không bị gì chứ?”
Trình Dịch Phong đột nhiên đưa tay nựng má cô, trầm ấm nói. “Ra là vậy.”
Ra là vậy cái gì Thanh Nhi không hiểu nhưng cô cũng chẳng buồn truy vấn, hăng hái mở ứng dụng tiếp tục chat chít.
Một lúc sau, xe đến cổng bệnh viện, Thanh Nhi vừa liếc mắt đã thấy Trương Lam Tuyệt mặc đồ vest đứng đợi ở đó. Cô hết hồn, chẳng lẽ anh ta đang dự tiệc thì bị cô gọi đến đây?
Đột nhiên thấy tội lỗi chồng chất, xe còn chưa dừng hẳn Thanh Nhi đã đẩy cửa lò cò nhảy xuống. Trình Dịch Phong lái xe thấy thế thì vội đạp mạnh phanh xe két một tiếng vang dội.
Một tiếng này đánh chú ý không biết bao người, khi người ta xoay đầu lại chỉ thấy một cô gái đang nhảy đến ôm cổ ai đó, giọng đùa giởn mà đầy tình cảm. “Bác sĩ Trương đi khám cho em mà ăn mặc đẹp thế à? Thích rồi nha!”
Gương mặt Trương Lam Tuyệt có chút phiếm hồng do uống rượu, dứt khoát ép Thanh Nhi ngồi xuống xe lăn, vờ chán ghét nói. “Em quá phiền phức.”
Thanh Nhi nhe răng cười, ngửa đầu lên nhìn chiếc cằm bóng loáng của anh ta, lại giơ tay chỉ chân mình, đùa giởn. “Cái chân này mà gãy thật thì còn làm phiền anh nuôi đấy.”

“Yên tâm đi, nó chỉ bị trật khớp không gãy đâu.” Trương Lam Tuyệt đẩy cô vào một phòng bệnh thường, thái độ bình thản như không bế cô ném lên giường.
Thanh Nhi vội ngồi dậy nhìn anh ta thoa thuốc rồi nắn bớp chân cô, cảm giác lành lạnh ấm ấm rất dễ chịu, cô tò mò hỏi. “Sao anh biết em chỉ bị trật chân?”
“Bởi vì không ai bị gãy xương mà có thể chạy nhảy như em, còn cái miệng không ngừng nói luyên thuyên kia nữa.”
“À..” Thanh Nhi thở dài hiểu ra, lại hăng hái bắt tay ai kia, ám muội hỏi. “Nếu anh đã biết vậy sao còn đến đây, không phải cứ để ngày mai vặn lại là được rồi sao?”
Trương Lam Tuyệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, từ tốn nói. “Anh là bác sĩ có trách nhiệm.”
Thanh Nhi chả nghe ra chút hàm xúc nào trong lời nói kia cả, buồn chán ngã nằm xuống giường, bĩu môi cảm thán. “Chả hiểu sao em lại đến cái thế giới có trách nhiệm này nữa, chỉ mỗi việc chia tay với bạn trai mà làm mình bị thương, kết quả vẫn vậy không thay đổi được tí nào, nói không chừng bây giờ bước ra ai đó sẽ ôm hôn nói với em một câu anh sẽ chịu trách nhiệm. Trời ơi, thật là đau đầu mà~”
Trương Lam Tuyệt đang rửa tay bên bồn nước, không xoay đầu nhìn cô, nhàn nhạt hỏi. “Sao em không thẳng thắng nói chia tay với anh ta?”
“Em chưa nghĩ tới..” Thanh Nhi thấy ý kiến này cũng hay, đỡ phải sinh thêm rắc rối.. “..nhưng lỡ anh ta hỏi em lí do thì biết nói thế nào? dù sao bọn em cũng là thanh mai trúc mã yêu nhau từ nhỏ đến lớn.”
Lần này Trương Lam Tuyệt thật sự quay đầu nhìn cô, chân mi còn hơi nhíu. “Đã yêu nhau từ nhỏ đến lớn, vậy sao còn muốn chia tay?”
Thanh Nhi cắn môi. “Em bị mất trí nhớ không nhớ ra gì cả, tất cả đều là nghe người khác kể lại. Hơn nữa bây giờ em không có cảm giác gì với anh ta, nhiều lắm chỉ xem như anh trai thôi.”
“Được rồi, nhóc con..” Trương Lam Tuyệt giơ tay ngắt mũi cô, kéo cô đứng dậy, không có trách móc mà ôn hoà nói. “..Anh là bác sĩ chẩn đoán cho em, trong não em có bao nhiêu chất xám anh cũng biết, đừng có giả bộ mất trí nhớ để che giấu cho sự thay lòng đổi dạ của em.”
Bị phát giác Thanh Nhi cũng không chút chột dạ mà thoải mái gác tay lên vai anh ta đi cà nhắc ra ngoài, cười cợt nói. “Bác sĩ, ra trách nhiệm của anh là giúp bệnh nhân nói dối người nhà à? bây giờ em lấy điều này để đe doạ anh, nếu anh dám nói cho ai biết em không bị mất trí nhớ, em sẽ khai ra anh là đồng phạm.”

Trương Lam Tuyệt dừng lại, thật sự muốn đánh cho cái đầu nhỏ này mất trí nhớ thật, sao cô có thể lém lĩnh như thế chứ? Thanh Nhi chun mũi nhìn anh ta, hất cằm đắc ý. “Sao? anh muốn giết người diệt khẩu à?”
“Không so đo với em.” Trương Lam Tuyệt đặt tay lên đầu cô vò mạnh, cất bước đi tiếp.
Đương nhiên Thanh Nhi cũng phải đi theo, cái miệng lại không thôi lải nhải. “Bác sĩ, anh còn chưa chỉ em cách chia tay với bạn trai.”
“Anh không phải bác sĩ tâm lí, không có nghĩa vụ giải quyết vấn đề sinh lí và tình cảm cho em.”
“Nhưng anh là đồng đảng của em, nói chút đi bạn gái làm gì anh sẽ thấy chán ghét?”
“Làm những gì mà em không làm.” Trương Lam Tuyệt bỏ lại một câu, lập tức giữ lấy eo cô đi nhanh ra ngoài.
Thanh Nhi xoa cằm ra chiều suy nghĩ, làm những gì mà cô không làm là làm cái gì nhỉ?
Là làm việc mà cô không làm..
Việc cô không làm sẽ khiến bạn trai chán ghét..
Nghĩa là..
Thanh Nhi bị một câu đó làm xoắn não, tới việc bị tống vào trong xe bao giờ cũng không biết. Trình Dịch Phong nhìn thấy từ lúc vào vẻ mặt của cô cứ luôn mờ mịt không phương hướng, liền quan tâm hỏi. “Thanh Nhi, em làm sao vậy?”
Thanh Nhi nghiêng đầu nhìn hắn, lời nói thốt ra không kiểm soát được. “Anh nói xem, việc em không làm là việc gì?”
Trình Dịch Phong sững người, suy nghĩ một chút lại nhíu mi. “Anh không biết.”
Thanh Nhi không được giải đáp thì thất vọng ra mặt, đột nhiên trong đầu có sáng kiến, vội vàng móc điện thoại ra lên facebook, nhấn nhanh một dòng status kèm theo mặt ngây thơ. “Mọi người nói xem việc tôi không làm là việc gì?”
Sau gần trăm cái cmt đủ sắc thái, cuối cùng Thanh Nhi cũng tìm ra được câu trả lời đúng nghĩa, cô tức giận tung chân đá con gấu bông xuống sàn, hung hăng nhắn tin cho ai đó bằng dòng chữ in đậm. “Bác sĩ Trương, anh là đồ lừa đảo, việc em không làm chính là việc em không bao giờ làm, chính là chỉ cần là việc em làm bạn trai sẽ không chán ghét em, vậy thì làm gì có việc em làm mà bạn trai chán ghét chứ? (mặt phẫn nộ)”

Bên kia, Trương Lam Tuyệt thật sự đang dự một buổi tiệc rất quan trọng, lúc vừa nâng ly nhấp một ngụm rượu thì điện thoại reo, anh nói xin lỗi rồi móc điện thoại ra xem, khoé môi không tự giác cong lên cười cười, nhắn lại vài chữ.
“Giờ mới hiểu?”
Nhìn ba chữ vô thanh vô tức trên màn hình mà Thanh Nhi tức muốn thổ huyết, quá đáng, thật quá đáng mà! Nhưng ai đó vẫn thuộc hàng đĩa đói bám day, hi ha nhắn lại. “Cho anh một ân xá, mau nói cho em biết làm cách nào để chia tay bạn trai?”
Vừa bỏ điện thoại vào túi nó lại reo, Trương Lam Tuyệt bình thản móc ra, đọc rồi nhắn lại một dòng chữ ngắn gọn. “Anh không biết!”
Thanh Nhi đổi chiêu: (mặt khóc lóc) Bác sĩ Trương, xin anh đó giúp em đi, em hứa sau này sẽ giới thiệu cho anh thật nhiều bạn gái.”
Khoé môi Trương Lam Tuyệt câu lên, nghĩ đến vẻ mặt khóc lóc của cô còn đáng sợ hơn chết liền nhắn. “Làm như cách buổi chiều em nói.”
Hả? Thanh Nhi vội bật ngồi dậy xoa cằm suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra liền tiếp tục nhắn. “Em đã nói gì?”
“Tút.. tút.” Âm báo tin nhắn lại vang lên, Trương Lam Tuyệt đưa tay vào túi móc điện thoại ra xem. Cô gái đi bên cạnh nảy giờ nhìn thấy thì khó hiểu hỏi. “Anh đang có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Lam Tuyệt lạnh nhạt đáp một tiếng, cho điện thoại trở vào túi.
Lâm San Nguyệt nghe vậy thì không nhiều lời nữa, cô xoay đầu nhìn khách khứa trong phòng, đột nhiên nhìn thấy một dáng người xuất chúng đi vào, nhịn không được thở hắt một hơi. “Trầm Bằng thật không phải dạng vừa, có thể mời nổi nhân vật lớn đến, xem ra ông ta muốn đấu với chúng ta tới cùng.”
Trương Lam Tuyệt đưa mắt nhìn qua, trên mặt liền khôi phục nụ cười lịch sự, bước đến trung tâm buổi tiệc, khách sáo chào hỏi. “Chủ tịch Thượng, hân hạnh.”
….
Thanh Nhi nằm trên giường xoa đầu bóp trán nghĩ mãi không ra rốt cuộc lúc nảy cô đã nói những gì?!
Mất trí nhớ? cô thật sự bị mất trí nhớ rồi đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.