Đọc truyện Thế Thân Nữ Phụ – Chương 6: Đối đầu.
Trên sân khấu lại liên tục đổi qua các cảnh diễn khác nhau, Thanh Nhi lúc đầu còn hưng phấn xem được hai ba cái, sau thì chán không tả nổi, hai mắt cứ di lên di xuống vô định, cuối cùng trườm dài trên bàn thở hì hì.
Bên cạnh, tiểu An Nhiên đã đánh giấc đi gặp Chu Công từ thuở nào rồi, đúng là sinh viên khoa báo chí mà không chút tinh thần điện ảnh nào cả.
Đột nhiên cổ họng thấy khô khô, Thanh Nhi gác cằm lên cánh tay xoay qua xoay lại tìm kiếm chai nước của mình, không thấy, mất tiêu rồi. Cô đẩy đẩy An Nhiên vài cái, nhè nhè hỏi. “Nè, chai nước của tớ đâu?”
An Nhiên mê ngủ, chìa bàn tay lên lắc lắc rồi co người ngủ tiếp. Thanh Nhi bực dọc càm ràm mấy tiếng, xoay đầu lại bất ngờ nhìn thấy chai nước trước mặt mình, vội cầm lên tu một hơi rồi giật mình. “Ủa, sao còn có miếng vậy?”
Nghiêng đầu nhìn qua Hứa Trác Tùng bên cạnh, nghi ngờ hỏi. “Thầy Hứa, chai nước này thầy không uống đấy chứ?”
Hứa Trác Tùng dùng ánh mắt cương nghị nhìn cô, quân tử nói. “Chai nước đó là của tôi.”
Thanh Nhi sửng sốt cắn cắn môi, vội tìm cách lấp liếm. “Vậy chai nước của em đâu? Vừa rồi còn ở trên bàn mà!”
“Tôi uống hết rồi.” Ai đó nhàn nhã hết sức có thể.
Thanh Nhi. “…” Thầy Hứa, thầy con ních vừa vừa thôi, cũng chỉ là một cái hôn gián tiếp.
Hứa Trác Tùng làm như hiểu được suy nghĩ của cô, bất giác xoay đầu nhìn vào mắt Thanh Nhi, bàn tay đưa lên áp vào má cô, đầu ngón cái xoa xoa cánh môi dưới, ám muội nói. “Chỗ này.. sớm muộn thôi.”
Thanh Nhi ngẩn người, tim vô thức đập thình thịch thình thịch.. Hứa Trác Tùng bật cười vỗ vỗ má cô, thú vị hỏi. “Sợ rồi sao?”
Thanh Nhi lắc đầu. “Không phải..” vội vàng lục lội điện thoại trong túi xách, mở máy ảnh. “Thầy Hứa, vẻ mặt vừa rồi của thầy rất ma mị, cực kì quyến rủ. Thầy làm lại lần nữa cho em chụp đăng lên facebook, đảm bảo lượt like sẽ tăng gấp bội, không chừng ngày mai còn được lên trang nhất.”
Lần này đến lượt Hứa Trác Tùng ngẩn người, xong liền cười cười nựng má cô, bất đắc dĩ nói. “Bệnh nghề nghiệp.”
Đương nhiên, Thanh Nhi không đâu quan tâm lời nói đùa của nhân vật quần chúng, biết trước anh ta chỉ là kẻ qua đường thì cần gì phải sợ. Thấy Hứa Trác Tùng lại xoay đầu nhìn lên sân khấu, cô lập tức níu lấy cánh tay anh ta dụ dỗ. “Thầy Hứa, làm lại cho em chụp đi, nếu được lên trang nhất là sẽ có tiền, chúng ta chia đôi. Đi thầy.”
Hứa Trác Tùng hết cách xoay lại nhìn cô, buộc miệng nói. “Tôi mất hứng rồi.”
Thanh Nhi vẫn day như đĩa, cắn chặt không buông, cô sát lại gần, giơ cao máy ảnh, cười lúm duyên. “Vậy chúng ta selfie.. 1 2 3 ..tách.”
Tấm ảnh nhanh chóng được tải lên facebook, chỉ trong 10 phút lượt like đã đến 100, Thanh Nhi nhìn số người theo dõi mình tăng lên vùn vụt, khoái trá cười hớ hớ.
Đúng lúc này, trên sân khấu đổi người, tiếng nói trong trẻo mà mạnh mẽ vọng xuống. “Chào thầy và các bạn, tôi là Trịnh Thiên Mịch, hai bạn bên cạnh là Lâm Nhạc Nhi và Trúc Thành Bá, chúng tôi xin diễn vỡ kịch Tình chị em.”
Bàn tay cầm điện thoại của Thanh Nhi run rẩy, cô ngẩng phắt đầu lên, lập tức nhìn thấy cô gái cầm micro đang nở nụ cười tự tin với mọi người. Khớp hàm vô thức nghiến chặt, trong lòng thầm cháy lửa..
Nữ chính bỉ ổi Trịnh Thiên Mịch, rốt cuộc cũng để tôi gặp cô!
Nội dung của vở kịch Tình chị em nói về chuyện tình ngang trái của hai chị em yêu cùng một chàng trai. Lúc đầu người em và chàng trai tâm đầu ý hợp yêu nhau, đến một ngày chàng trai vô tình biết người chị cũng yêu mình. Anh ta vô cùng bối rối và phân vân, bởi vì anh ta mơ hồ cảm nhận được mình cũng có tình cảm với người chị. Sau đó người chị đến tìm anh ta thổ lộ tình cảm nhưng lại van xin anh ta đừng nói cho em gái mình biết. Thật không may, người em đúng lúc lại nghe được đoạn đối thoại của họ, cô vô cùng sốc, khóc lóc và đau khổ. Người chị lại ở trước mặt cô liên tục khổ sở thề thốt rằng mình sẽ cách xa chàng trai, cắt đứt đoạn nghiệt duyên của bọn họ. Người em nhìn chị, lòng đau đớn không chịu nỗi, cuối cùng nghĩ quẩn đi tìm cái chết. Lúc người chị ôm thân thể lạnh ngắt của đứa em trong lòng, nước mắt tuôn trào như suối, khóc đến tê tâm liệt phế, cô nói cô vô cùng ân hận, thề sẽ không bao giờ gặp lại chàng trai đó nữa.
Mười năm sau, trong một lần gánh hàng đi bán người chị gặp phải chàng trai năm đó, anh ta vẫn cô độc một mình. Hai người họ ngồi cùng với nhau, nói những lời xin lỗi và cảm thông. Cuối cùng, nắm tay nhau đi đến cuối đời.
“Bốp.. bốp.. bốp…” Tiếng vỗ tay rần rần vang lên, khán giả không tiếc lời khen cho tiết mục vô cùng cảm động. Hứa Trác Tùng cũng mở miệng thốt ra lời khen hiếm hoi với sinh viên của mình. “Nhóm các em diễn rất xuất sắc, tôi sẽ xem xét cho điểm tuyệt đối.”
Dưới cái ồ đầy ngưỡng mộ của mọi người, một lần nữa không ai quan tâm đến số phận bi đát của nữ phụ. Thanh Nhi đập bàn đứng bật dậy, khinh thường cao giọng. “Phi nghĩa, đây là vở kịch không có tính nhân văn nhất mà tôi từng xem.” Dứt lời lôi An Nhiên từ trong mộng kéo đi.
Hứa Trác Tùng nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô kéo lại, lạnh giọng gắt. “Em có ý kiến gì phải nói rõ ràng?”
Thanh Nhi dừng lại, ngoảnh mặt nhìn về sân khấu, hung dữ nhếch môi. “Muốn em nói đúng không? Được.” Cô chỉ tay vào Trịnh Thiên Mịch. “Cô, mưu mô độc ác.” Chỉ sang Lâm Nhạc Nhi. “Cô, ngu ngốc hèn nhát.” Chỉ sang Trúc Thành Bá. “Anh, vong tình phụ bạc.” Cuối cùng phán quyết. “Một cái kết không thể xàm xí hơn.”
Hứa Trác Tùng mặt mũi có phần sa sầm, nhíu mày hỏi. “Theo em như thế nào mới đúng?”
Thanh Nhi hít sâu một hơi, hất mặt cao giọng nói. “Một đám cặn bã các người chết hết đi cho thế giới yên bình.”
Không khí lạnh ngắt như tờ, thế gian yên tĩnh chưa bao giờ có.
Lúc sau, Hứa Trác Tùng buông tay cô ra, không mặn không nhạt nói. “Em ra cổng trường đợi tôi.”
“Được.” Thanh Nhi mặt không đổi sắc cao ngạo rời khỏi hội trường.
Đứng trước cổng, An Nhiên ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm cô, không thể không hỏi. “Đại tỷ, tỷ có thù oán gì với biên kịch của trường vậy?”
“Không có.” Thanh Nhi hai tay chống hông, anh dũng hô hào. “Bà đây thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.”
An Nhiên. (-_-) chắc có liên quan!
“Nhìn kìa, đó là Thanh Nhi của khoa báo chí, tôi còn đang nghĩ không biết ai có gan mạnh miệng như vậy, hoá ra là cô ta.”
“Giời ơi, còn tưởng.. cả cái học viện này ai không biết cô ta là bạn gái Trình Dịch Phong. Lúc nảy ở trong hội trường ai cũng nhìn thấy cô ta và thầy Hứa có quan hệ mờ ám. Hơi~ cuối cùng chỉ là một đứa dựa hơi trai mà sống.”
“Thiên Mịch, không cần để ý đến cô ta, diễn xuất của cậu rất tốt cả thầy Hứa cũng đã khen ngợi, học kì này cậu giành giải nhất là cái chắc rồi.”
“Đúng rồi, chỉ tội cho Bảo Ngọc vì hạng người như cô ta mà bị chấm rớt phải kéo dài một học kì nữa mới được tốt nghiệp.”
….
Một đám xu nịnh! Thanh Nhi âm thầm khinh bỉ một ngàn lần, cô xoay đầu nhìn thẳng vào Trịnh Thiên Mịch, ánh mắt bắn ra hàn băng lạnh lẻo.
Đám người kia thấy vậy càng nhao nhao làm tới..
“Nhìn gì mà nhìn, chúng tôi có nói oan cho cô sao? Rõ ràng tiết mục của Thiên Mịch cảm động lòng người lại bị cô sĩ nhục lăng mạ không thua gì một phế phẩm.”
“Cô em, nhường nhịn em nhỏ hơn bọn chị nên không truy cứu nhưng ít cũng phải đến đây nói một tiếng xin lỗi cho phải chứ.”
“Bọn chị biết em là bạn gái Trình tổng cũng thấy em thân thiết với thầy Hứa, lúc nảy trong hội trường không nói là vì không muốn em bị bẻ mặt. Nếu bây giờ hiểu chuyện thì qua đây xin lỗi Thiên Mịch đi.”
“Đừng nói nữa, chỉ là chút chuyện nhỏ, tớ không để ý.” Trịnh Thiên Mịch tươi cười nói, ngữ điệu quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.
Không để ý? Thanh Nhi cười lạnh trong lòng, bây giờ không để ý nhưng sau này thì tính kế cho người cưỡng hiếp cô đúng không? Thật cmn bỉ ổi vô liêm sỉ!
Nhưng mà chặng đường sau này còn dài lắm chưa biết ai cao tay hơn ai. Thanh Nhi đột nhiên thay đổi sắc mặt, nở nụ cười nhiệt tình bước tới, giọng hoà nhã. “Chị Mịch đúng không? Em nghe mọi người nói về chị lâu lắm rồi hôm nay mới có dịp gặp mặt. Nghe nói chị là sinh viên đạt học bổng suốt ba năm liền, khả năng diễn xuất không ai sánh bằng. Em thật ngưỡng mộ, hay là chị cùng em chụp một tấm ảnh đi!”
“Được, em là Thanh Nhi khoa báo chí? À, chị cũng nghe nói thành tích của em rất xuất sắc, sau này còn phải nhờ em viết vài bài báo tâng bốc chị một chút.” Trịnh Thiên Mịch cũng cười hoà nhã không kém, nghiêng đầu cùng Thanh Nhi selfie một tấm.
Thanh Nhi nhanh nhẹn post tấm ảnh lên trang facebook cá nhân, ngẩng đầu nhìn cô ta tươi cười. “Chị không cần khách khí, nghề nhà báo của em toàn dựa vào những ngôi sao nổi tiếng như chị để kiếm cơm mà. Đợi lúc em ra trường, chị chắc chắn đã nổi tiếng, bài báo đầu của em nhất định sẽ viết về chị. Chị Mịch.”
Trịnh Thiên Mịch nhìn cô bé có nụ cười đơn thuần này, nhịn không được lạnh mặt một giây, lập tức vui vẻ đề nghị. “Hay là em cho chị số điện thoại, sau này không có việc thì cùng nhau đi mua sắm hay ăn uống gì đó.”
“Được ạ~” Thanh Nhi cười hết sức nhiệt tình, hai lún đồng tiền xinh xắn, răng khểnh đáng yêu lộ ra, tươi tỉnh như ánh ban mai, ngón tay nhỏ nhanh nhẹn thoát ra màn hình chính, đưa điện thoại cho cô ta.
Trịnh Thiên Mịch nhìn cô lại nhìn vào màn hình điện thoại, ảnh nền một đôi trai gái cười vô cùng hạnh phúc. Bàn tay vô thức siết chặt nhém chút đã bóp nát điện thoại, ngoài mặt vẫn tươi cười nhã nhặn, nhanh chóng bấm vào một dãy số.
Thanh Nhi nhận lại điện thoại bấm nút gọi, cùng lúc tiếng chuông trong túi xách cô ta vang lên, bên vệ đường cũng có vài tiếng còi ô tô. Thanh Nhi xoay đầu thấy Hứa Trác Tùng ngồi trong chiếc siêu xe mui trần, bàn tay thon dài giơ lên ngoắc ngoắc cô.
Bất giác cô bật cười, vội xoay đầu chào tạm biệt với Trịnh Thiên Mịch rồi kéo An Nhiên phi vào trong xe, từ phía sau chồm lên ôm lấy cổ Hứa Trác Tùng, tay giơ cao điện thoại. “Thầy Hứa, chúng ta chụp thêm một tấm đi.”
Tách!