Bạn đang đọc Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp – Chương 84:
Một ngày nọ, nữ chính chuyên độ kiếp nhận được một đơn hàng từ vị khách thần bí, tiền thưởng vô cùng hậu hĩnh, nữ chính yêu tiền như mạng lập tức quyết định: Chốt đơn!
Điều mà nữ chính không ngờ là vị khách này không mời cô đến độ kiếp sét đánh, lửa tôi hay dìm nước thể rèn luyện thân thể, mà là tình kiếp.
Mục tiêu của tình kiếp này càng đáng sợ hơn, là đại ma vương tàn bạo không ai không biết, không ai không sợ ở Lục giới.
Đại ma vương… Khanh Hoan thấy mấy chữ quen thuộc, lập tức vứt kịch bản một cách chán ghét.
Cô không thèm xem chuyện tình yêu của đại ma vương đâu!
Khanh Hoan xuống lầu rót một ly sữa Vượng Tử, khi quay lên lại liếc cuốn kịch bản mới bị ném xuống đất, cô bèn nhặt nó lên.
Đâu phải đại ma vương trên thế giới này đều có họ Nghiêm tên Quyết đâu, cô xem chuyện cũ của đại ma vương khác, liên quan gì đến anh ta!
Khanh Hoan tự an ủi mình như thế, rồi tiếp tục vùi đầu vào kịch bản.
Bộ web drama này có tổng cộng 12 tập, kịch bản không quá dài, Khanh Hoan đọc một lát là xong.
Tuyệt!
Khanh Hoan thỏa mãn nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Kết quả, cô thật sự mơ thấy đại ma vương Nghiêm Quyết, khúc trước còn được tính là bình thường, chỉ là về cuộc sống hàng ngày của kiếp trước sau khi cô bị đại ma vương bắt đi, khúc sau lại trở nên rất kỳ lạ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Cô nhìn thấy đỉnh núi của đại ma vương bị rất nhiều ẩn sĩ toàn năng, đệ tử tông môn bao vây, đông như kiến cỏ, nhìn mãi không thấy được người cuối cùng.
Hình ảnh này không cần giải thích nhiều, Khanh Hoan vừa liếc mắt nhìn đã hiểu ngay, đám người này đến diệt ma quỷ.
Trước khi cô bị liệt vào danh sách tội phạm bị truy nã ở thế giới Tu Tiên, mỗi khi đám người này bế quan xong thì đều tụ họp tại chỗ của đại ma vương, la hét nói muốn giết quỷ, lúc cô ở bên đại ma vương đã từng thấy cảnh này rất nhiều lần.
Nếu đổi lại là cô, nhìn thấy có nhiều người muốn giết mình như vậy thì đã sợ hãi quay đầu bỏ chạy rồi, nhưng đại ma vương cứ như nhìn thấy một đám kiến, chân mày chưa từng nhướn lên lần nào, lại còn xông vào đấu với đám người kia.
Đám người kia cũng xông lên đánh hội đồng luôn.
Đến khi cuộc chiến tập thể kết thúc, đại ma vương đã bị đánh đến mức thay đổi cả bản thân.
Đúng thật là thay đổi cả con người, biến thành Yến Hoài, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Không chỉ có khuôn mặt giống Yến Hoài, mà chân cũng giống Yến Hoài, gân mạch đứt hết, không thể di chuyển.
Khanh Hoan không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ, cô muốn đuổi theo Nghiêm Quyết ngồi xe lăn đang dần rời xa, hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại bị đám ẩn sĩ toàn năng kia chặn lại, bọn họ cầm kiếm diệt quỷ, hung hăng bổ về phía cô, miệng nói: “Ma nữ, xuống địa ngục đi!!”
Thanh kiếm lóe sáng, sắc nhọn, và sự chán ghét, hận thù thuần túy dưới đáy mắt đám người kia khiến Khanh Hoan sợ hãi bừng tỉnh giấc, cô ngồi phắt dậy, ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên lớp mồ hôi trên trán cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Khanh Hoan vội nhấp ngụm sữa bò Vượng Tử còn dư lại để tự trấn an bản thân.
Cô đè tay lên ngực, tim đập nhanh như đánh trống.
Ma nữ.
Sau khi đại ma vương thả cô về nhà, mọi người dần dần gọi cô như thế, nhưng chưa từng có cảm xúc khắc sâu như trong mơ, cô nhớ rõ khi đám người kia nhìn đại ma vương cũng còn không có sự căm ghét như vậy.
Đối với đại ma vương, hình như đám người kia vừa sợ vừa hận.
Mà đối với cô thì khác, giống như… cô mới sự xuất hiện ma quỷ mà trời đất không dung tha.
Khanh Hoan nghĩ một hồi, rồi lại bật cười thành tiếng, sao mà vậy được?!
Gia đình cô đi sớm, nhưng trong trí nhớ của cô, họ là những con người bình thường ấm áp, tuổi thơ ấu của cô cũng vui vẻ, tầm thường.
Sau đó cô sống một mình cũng rất an nhàn, ngoài việc giết cá, giết gà để ăn thì trước giờ cô chưa từng tham gia bất cứ hoạt động đánh giết nào khác.
Nếu không có cơ thể không tu luyện cũng tăng tu vi thì có lẽ, cô cũng chỉ là một người dân bình thường.
Chắc chắn là do đọc kịch bản nhiều quá rồi.
Khanh Hoan lại ngả lưng nằm xuống, nhìn trần nhà, suy nghĩ lại vẩn vơ quanh giấc mơ, cô vẫn cảm thấy nó kỳ kỳ.
Đôi mày dần chau lại, khi lặp đi lặp lại cảnh trong mơ, cô đã nhận ra vấn đề ở đâu đó.
Giấc mơ rất đứt quãng, giây trước đang ở cảnh tượng này, giây sau đã nhảy qua cảnh khác.
Cô không xem được quá trình đại ma vương bị đánh, trong góc nhìn của cô, chỉ thấy được đại ma vương đi vào vòng vây của đám ẩn sĩ, hình ảnh tiếp theo lại là anh ta ngồi xe lăn, xuất hiện trước mặt cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Thế nên… làm sao cô có thể xác định người có khuôn mặt tuấn tú, đi đứng không tốt, cho dù là bề ngoài hay khí chất đều giống Yến Hoài như đúc là đại ma vương chứ?!
Chẳng lẽ… Trong đầu Khanh Hoan nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, tận sâu dưới đáy lòng cô đã xem Nghiêm Quyết và Yến Hoài là cùng một người?
Cô kỳ lạ quá đi!
Khanh Hoan lấy gối đầu che đi cái đầu đang suy nghĩ ngớ ngẩn của mình.
Yến Hoài và Nghiêm Quyết là hai người hoàn toàn khác nhau, sao có thể là một người được chứ?!
Ít nhiều thì giấc mơ này cũng khiến Khanh Hoan trằn trọc cả đêm. Sáng sớm bước ra khỏi phòng với quả đầu như ổ quạ, husky bị nhốt ngoài phòng khách vừa nhìn thấy cô là lập tức phóng đến.
Khanh Hoan nhìn thấy nó, lại nhớ đến kiếp trước, lúc cô bị đuổi giết, vì muốn cứu cô nên lần đầu tiên Điêu Điêu bay cao như vậy, nhanh như thế, nó khiến đám người tu tiên kia cho rằng cô đang ngồi trên lưng nó, và phân tán đám người kia đi, nó đã giảm rất nhiều áp lực cho cô.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cô không kịp ngăn cản nó, chỉ hy vọng đám người kia nhận ra cô không ở trên lưng mà thả nó đi.
Song, bây giờ Điêu Điêu xuất hiện ở thế giới này, tức là nó đã chết ở thế giới Tu Tiên.
Khanh Hoan xoa đầu husky, lấy cho nó miếng bò vân đá rồi nhìn nó cong mông vui vẻ ăn.
Khóe môi Khanh Hoan cong lên một độ cong dịu dàng, Điêu Điêu của cô thật sự rất dũng cảm, đến cả chết vì cô nó cũng không sợ.
Nó chỉ sợ mỗi đại ma vương…
Suy nghĩ của cô lại bay xa theo Nghiêm Quyết, đến khi cô nhận ra mình lại suy nghĩ về anh ta thì vội lắc đầu.
Trước khi vào ê-kíp, cô đã hứa với Yến Hoài là đến nhà họ Yến gặp anh. Cô nghĩ, trong thời gian này cô đã tích cóp không ít linh lực, có thể tìm vài biện pháp khác xem có thể chữa khỏi chân cho Yến Hoài không.
“Tiểu thư Khanh Hoan, cô tới rồi ạ.” Quản gia đứng ở cửa chờ Khanh Hoan từ sớm, ông mời Khanh Hoan vào đại sảnh rồi nhiệt tình bưng trà và điểm tâm lên cho cô.
Dưới lời mời “Cô ăn cái này đi”, “Cô nếm thử cái kia đi” của quản gia, Khanh Hoan nhét đồ ăn đến căng phồng miệng, trông như một chú sóc con, vốn không thể mở miệng nói chuyện với Yến Hoài.
“Quản gia, ông để cô ấy ăn từ từ thôi.” Yến Hoài cất lời, ngăn chặn sự nhiệt tình quá mức của quản gia.
“Ừ ừ.” Quản gia gật đầu, xoa tay đứng sang một bên, ông thật sự rất vui, ông có cảm giác như thiếu gia nhà mình sắp thoát khỏi cuộc sống độc thân rồi.
Chúa ơi, có người thích thiếu gia nhà ông đó!
Bốp bốp bốp!
Quản gia điên cuồng vỗ tay trong lòng, nhìn Khanh Hoan với ánh mắt ngập tràn tình yêu với phu nhân tương lai nhà họ Yến.
Khanh Hoan ăn nhiều nên bị nghẹn, phải cố gắng nuốt xuống, đột nhiên có bàn tay thon dài vươn ra, đưa cho cô ly nước trái cây mà cô thích nhất.
Khanh Hoan vui mừng, chớp mắt cảm ơn Yến Hoài, cô nhận ly nước trái cây, uống vài ngụm, sau đó đặt ly nước xuống bàn, thở một hơi rồi quay đầu nhìn Yến Hoài, lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn: “Hôm nay em đến đây…”
Yến Hoài giơ tay, ra hiệu cho cô chờ một chút, ánh mắt chuyển sang quản gia đang nở nụ cười chan chứa tình cha và cả người phát sáng lấp lánh.
Trước giờ, quản gia chỉ cần nhìn ánh mắt thôi là biết anh muốn gì, lần này bị Yến Hoài nhìn chằm chằm chừng chục giây, ông mới chợt nhận ra mình là cái bóng đèn, lập tức cầm khay, chào tạm biệt Khanh Hoan rồi đi xuống “sân khấu”. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Sau khi bóng đèn vui vẻ rời đi, Yến Hoài lại nhìn Khanh Hoan: “Đẩy anh ra vườn nhé?”
Khanh Hoan đến nhà họ Yến vài lần, ngoài phòng khách và nhà ăn thì chưa từng đi đến nơi khác, đương nhiên cô rất bằng lòng tìm hiểu thêm về nơi ở của Yến Hoài. Khanh Hoan gật đầu đồng ý, đứng lên, đẩy xe lăn của Yến Hoài ra sân sau của nhà họ Yến.
“Sân vườn nhà anh đẹp ghê.” Khanh Hoan cất lời khen hàng dây leo héo khô như bối cảnh kinh dị trong phim ảnh.
Đây là do anh đặc biệt kêu người chuẩn bị dựa theo sở thích của Khanh Hoan, nên Khanh Hoan nhất định sẽ thích, Yến Hoài không có gì ngạc nhiên, anh cũng không đáp lại lời khen của cô mà bảo cô đi đến trước mặt mình.
“Khanh Hoan.” Anh gọi tên cô.
Khanh Hoan đang ngắm đóa hoa hồng đen, đột nhiên nghe Yến Hoài gọi tên mình, trong lòng bỗng giật thót. Cô nghe nói, khi người ở thế giới này tức giận sẽ gọi thẳng họ tên của người khác.
Giống như khi người lớn gọi đích danh con trẻ, sau đó sẽ cầm chổi lông gà lên đánh vào mông bọn chúng.
Hơn nữa, không biết có phải là cô nghe nhầm hay không, giọng nói của Yến Hoài không khàn khàn như trước, lại còn hơi quen tai.
“Anh là ai?” Yến Hoài không tức giận, anh bình tĩnh hỏi cô.
“Anh là ai hả?” Khanh Hoan ù ù cạc cạc: “Anh là Yến Hoài.”
Yến Hoài mím môi, cúi đầu tháo mặt nạ xuống.
Vết sẹo ngang dọc dữ tợn lộ ra trong không khí thanh mát.
Khanh Hoan hoàn toàn không có sức chống cự với gương mặt này, cô nghiêng đầu, nhìn kiểu gì cũng thấy không đủ.
Yến Hoài nghiêm túc nhìn cô, hỏi lại câu hỏi lúc nãy: “Khanh Hoan, anh là ai?”
Khanh Hoan cảm thấy hôm nay Yến Hoài là lạ, lần trước gặp đã thấy hơi kỳ rồi, mà lần này còn kỳ lạ hơn lần trước, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Anh là Yến Hoài.”
“Tên cũng chỉ là một thứ để gọi thôi, nếu anh đổi tên khác thì sao?” Yến Hoài đổi cách hỏi: “Thế thì anh là ai?”
Khanh Hoan cho rằng Yến Hoài đang chơi trò đánh đố với mình, cô nghiêm túc suy nghĩ, một ý tưởng chợt lóe lên, cô lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh, giọng điệu vui mừng: “Em biết rồi nè!” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Cô ngừng một lúc, nở nụ cười rạng rỡ, nhìn Yến Hoài: “Anh là người em thích.”
Hô hô hô, cô thông minh quá đi!
Cho dù đây có phải là đáp án Yến Hoài muốn hay không thì cô cũng đã nhân cô hội tỏ tình một lần nữa.
Được hời rồi!
Yến Hoài nhìn Khanh Hoan đang mừng thầm như con hồ ly nhỏ trộm được cái đùi gà, vẻ mặt anh vẫn rất nghiêm túc: “Nhớ kỹ lời em nói đấy.”
“Nhớ mà!” Khanh Hoan thấy Yến Hoài nhận đáp án khôn ngoan của cô, tâm trạng lại vui vẻ hơn.
“Không được thay đổi.” Ánh mắt Yến Hoài sâu thăm thẳm.
Nhìn Yến Hoài nói ra câu nói hơi trẻ con với biểu cảm nghiêm túc như vậy, cô không nhịn được mà bật cười, nắm chặt tay: “Sẽ không thay đổi đâu, anh yên tâm, em thích anh, thì sẽ chỉ thích một mình anh thôi, sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ, cũng sẽ không “nạp thiếp”…”
Đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Yến Hoài sắc lẹm, Khanh Hoan thức thời ngậm miệng lại.
“Ừm.” Yến Hoài khẽ gật đầu, nhìn về phía bậc thang ngắn ngăn cách khoảng sân: “Khung cảnh bên kia đẹp hơn đấy.”
Đúng là một tiểu yêu tinh dễ dỗ dành, Khanh Hoan rất thích dáng vẻ “ăn giấm” của Yến Hoài, cô cười tủm tỉm vươn tay ra, định giúp Yến Hoài nâng xe lăn qua bậc thang bên kia. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.
Cô chưa kịp đụng tay vào xe lăn đã thấy Yến Hoài đứng dậy, thong thả xách xe lăn bằng một tay, sải bước dài đến bên bậc thang rồi đặt xe lăn xuống, ngồi xuống một cách tự nhiên, đợi Khanh Hoan đến đẩy anh đi, giọng điệu còn rất bình tĩnh: “Đi thôi.”
Khanh Hoan bất ngờ chứng kiến kỳ tích y học chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi.
***
Lời tác giả:
Đại ma vương: Tôi bị tàn tật.
Đại ma vương: Tôi giả vờ đấy.
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn tin qua fanpage Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva lan nhé.