Bạn đang đọc Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp – Chương 85:
Khanh Hoan sửng sốt một hồi, sau đó bước lên bậc thang: “Chân anh khỏi rồi sao?” Cô đứng trước mặt Yến Hoài, nghiêng đầu nhìn anh, vô cùng khó hiểu: “Sao chân khỏi rồi mà anh còn ngồi xe lăn?”
“Chân của anh vẫn luôn rất tốt.” Bàn tay vịn trên xe lăn rất đẹp, như tác phẩm được ánh mặt trời điêu khắc, anh nhấp nhấp ngón tay, ngước mắt nhìn Khanh Hoan: “Anh không tàn tật, em còn thích anh không?”
Lại là câu hỏi này.
Khanh Hoan cảm thấy Yến Hoài hôm nay rất giống một đứa trẻ sợ bị người lớn vứt bỏ, lo được lo mất, không có cảm giác an toàn, cứ một hai câu là phải xác nhận xem cô có còn thích anh hay không.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, tủm tỉm gật đầu: “Vẫn thích anh mà.”
Yến Hoài cụp mắt nhìn cô, sau đó vươn tay, quấn lấy một lọn tóc của cô, chơi bời một lát rồi mở miệng: “Em nhắm mắt lại đi.”
Khanh Hoan bị phơi nắng lâu đến nỗi lười biếng, đúng lúc cô lười mở mắt, nghe Yến Hoài nói vậy thì nhắm mắt lại luôn, song cô vẫn hơi tò mò: “Tại sao phải nhắm mắt lại vậy?”
Câu trả lời cho cô là xúc cảm lành lạnh do ngón tay Yến Hoan nắm bàn tay cô mang lại.
“Em nói, ngay từ ánh mắt đầu tiên em nhìn thấy anh, em đã biết anh là người em muốn tìm.”
“Ừm.” Khanh Hoan gật đầu.
“Nhưng em còn nói, em không chỉ thích vẻ ngoài của anh.”
Khanh Hoan nhắm tịt mắt, không nhìn thấy đôi mắt ngày càng sâu hun hút và tràn ngập nguy hiểm của Yến Hoài.
“Đúng thế.” Khanh Hoan thản nhiên thừa nhận những gì mình từng nói.
Yến Hoài kéo Khanh Hoan ngồi trên đùi anh: “Thế thì, anh muốn biết, nếu em không nhìn thấy anh, làm sao em có thể nhận ra anh là người em thích.”
Khanh Hoan không ngờ rằng người đàn ông lúc trước không cho mình chạm vào lại trở nên hào phóng như vậy, kéo cô ngồi vào lòng, mùi hương thoang thoảng trên người Yến Hoài quẩn quanh khiến trái tim bé nhỏ của cô đập bình bịch.
Bình tĩnh nào. Khanh Hoan tự ổn định bản thân, cố gắng thể hiện cho Yến Hoài thấy mình là người từng trải, ngồi vào lòng thôi mà, có gì ghê gớm đâu!
“Không nhìn thấy anh, làm sao em có thể nhận ra anh?” Khanh Hoan ép bản thân tập trung vào câu hỏi của Yến Hoài, cô chau mày, vấn đề này hơi khó nói.
Trước kia, mùi hương thuốc trên người Yến Hoài rất đặc biệt, nhưng bây giờ lại bị trộn lẫn với ma khí, càng ngày càng có mùi vị của đại ma vương.
Vậy nên, không được!!
Nhiệt độ cơ thể của Yến Hoài thấp hơn những người ở thế giới này. Nhưng mà người tu tiên, bao gồm cả đại ma vương, nhiệt độ cơ thể của họ còn thấp hơn nhiều.
Thế nên, cái này cũng không được!
Khanh Hoan nhớ lại vài quyển tiểu thuyết ngôn tình mình từng đọc, người ta đều nói, người có tâm ý tương thông có thể nhận ra nhau mà không cần nhìn.
Chỉ cần dùng trái tim cảm nhận là đủ.
Khanh Hoan nghĩ ra ý này, bèn giơ tay lên, lịch sự hỏi: “Em có thể chạm vào anh không?”
Dường như Yến Hoài cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười, người từ nãy đến giờ đều nghiêm túc lại khẽ bật cười.
“Em có thể chạm vào anh lúc nào cũng được.” Anh thêm bốn chữ “lúc nào cũng được” vào nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, lại cúi người, cất lời êm ái bên tai Khanh Hoan: “Chẳng những có thể chạm vào, mà làm những chuyện hơn thế cũng được.”
Mùi hương thơm dịu quẩn quanh chóp mũi Khanh Hoan, giọng nói của anh cũng khác bình thường, có lực sát thương gấp bội, chỉ mấy chữ thôi đã khiến tim Khanh Hoan loạn nhịp.
Nếu không phải sợ Yến Hoài thẹn thùng thì suýt nữa Khanh Hoan đã nói với anh, bây giờ chúng ta song tu luôn đi, sau khi song tu xong, cho dù anh biến thành cún, em vẫn nhận ra anh.
Người từng ngủ chung, cô nhất định sẽ không quên.
Khanh Hoan tự giác kìm nén ý tưởng nguy hiểm này, cô vẫn làm theo kế hoạch, vươn tay về phía Yến Hoài, sờ đến vị trí trước ngực anh rồi đặt tay lên đó.
Nhịp tim của Yến Hoài khác với bọn Quan Quán Quán, nó chậm hơn, lâu hơn, cũng mạnh hơn.
Rất giống nhịp tim của người tu tiên bọn cô.
Khanh Hoan học theo dáng vẻ thâm tình của nữ chính trong ngôn tình, cẩn thận nghe một hồi lâu.
Cuối cùng cô đưa ra kết luận, dựa vào tâm hồn là vô dụng.
Cô không cảm thấy có cảm giác điện giật gì cả, quả nhiên tiểu thuyết chỉ là thứ lừa bịp.
Khanh Hoan rút tay về, khó xử chau mày, chẳng lẽ điều Yến Hoài lo lắng là đúng.
Cô không thể nhận ra anh khi không nhìn thấy mặt anh.
Vậy nên, điều cô cho là cô thích con người của Yến Hoài chứ không phải thích mặt của anh, đều là giả sao?
Chẳng lẽ cô là cô gái cặn bã háo sắc?
Khanh Hoan hơi hoảng hốt, cô vừa định mở mắt ra, nói chuyện đàng hoàng với Yến Hoài thì đột nhiên cảm thấy môi lành lạnh, đầu óc cô trống rỗng mấy giây, sau đó nổ tung.
Cảm giác điện giật mà cô tưởng là trò lừa bịp thật sự xảy ra.
Yến Hoài hôn cô!
Khanh Hoan nắm chặt lấy ống tay áo Yến Hoài theo bản năng.
Dường như có một ký ức nào đó đã “ngủ đông” khá lâu, giờ đang ngo ngoe rục rịch trỗi dậy.
Lúc đầu Yến Hoài chỉ đặt môi lên môi Khanh Hoan, nhưng anh phát hiện cô không từ chối mình, mà còn lén lút vươn đầu lưỡi ra như mèo con, khẽ khàng nếm thử. Bàn tay anh đặt sau gáy Khanh Hoan bỗng nhiên dùng sức, ấn cô sát vào lòng mình hơn.
Song, hành động có tính xâm lược hơn không xảy ra, Yến Hoài kiềm chế bản thân, đè nén hơi thở dần trở nên nặng nề xuống, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng cắn môi cô, mang theo chút ý định trả thù, sau đó mới chịu buông cô ra.
Hơi thở quen thuộc, cảm giác thân quen, cảm giác này còn mãnh liệt hơn cả lần đầu tiên gặp mặt Yến Hoài. Nếu nói mặt Yến Hoài là một dấu ấn, khiến Khanh Hoan biết anh là người cô cần tìm, thế thì nụ hôn này chính là một khế ước linh hồn, sẽ được kích hoạt khi nó xảy ra.
Để cho cô biết, trên thế gian này chỉ có thể là anh.
Về phần lý do là gì, Khanh Hoan cũng không nghĩ ra, bản thân cô cũng thấy khó hiểu.
Trước kia, Yến Hoài nhất định chưa từng hôn cô, sao lại khiến cô có cảm giác quen thuộc thế này chứ?
Nhưng cô vẫn rất vui vẻ, đáp án Yến Hoài muốn, cô đã tìm được rồi.
Cô có thể nhận ra anh bằng nụ hôn này, cho dù chân của anh có đi được không, cho dù mặt mũi anh thế nào, thì người có thể cho cô cảm giác này chỉ có anh mà thôi.
Sau khi Yến Hoài buông cô ra, cô muốn mở mắt, chia sẻ tin tốt cho Yến Hoài, để anh yên tâm hơn. Cho dù sau này dáng vẻ của anh thật sự thay đổi, hoặc là vô tình chết thẳng cẳng như cô rồi chuyển thế đầu thai, cô chỉ cần hôn một cái là nhận ra anh ngay.
Không cần nhìn mặt, cũng không cần hỏi gì.
Nhưng mà cô chưa kịp nói, đôi mắt đã bị Yến Hoài dùng tay che lại, chỉ có thể nghe được tiếng anh gọi cô: “Khanh Hoan.”
“Dạ?” Khanh Hoan đáp lời.
“Nói cho anh biết, em cảm thấy anh là ai?” Khanh Hoan cảm nhận được Yến Hoài đang ôm mình, còn vùi mặt vào hõm vai cô. Tuy cô không nhìn thấy vẻ mặt của Yến Hoài, nhưng tư thế này, kết hợp với giọng nói nho nhỏ của anh khiến cô cảm thấy anh hơi mong manh.
“Anh là người em thích.” Khanh Hoan giơ tay xoa đầu Yến Hoài để an ủi.
Anh đã hỏi điều này mấy lần rồi, nhưng mỗi lần đều có sắc thái khác nhau.
Khanh Hoan cũng đã trả lời vài lần rồi, mỗi lần đều kiên định hơn.
Yến Hoài ngồi thẳng người, gỡ bàn tay đang che mắt Khanh Hoan ra.
“Có phải anh rất thích nghe em nói thích anh không? Thế thì em sẽ nói hàng trăm lần, hàng nghìn lần cho anh nghe nhé.” Khanh Hoan mở mắt, còn hi hi ha ha cười nói với Yến Hoài, khi ánh mắt dừng trên mặt anh thì cô hoàn toàn sửng sốt.
Yến Hoài ngồi với tư thế biếng nhác, dựa lưng vào ghế xe lăn, một tay chống cằm, ung dung nhìn Khanh Hoan.
Bóng cây khẽ lay động, dừng trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc, tuấn tú yêu nghiệt của anh.
Đôi mắt hai mí, khóe mắt cong xuống, đuôi mắt câu lên, màu mắt thấm đẫm ánh nắng như hổ phách lộng lẫy, chưa đầy dáng vẻ trợn mắt há mồm vì kinh ngạc của Khanh Hoan.
Yến Hoài, không, là đại ma vương đã khôi phục dung mạo thật chậm rãi nhướng mày, giọng nói cũng trở nên trầm thấp, cuốn hút, khiến người ta mềm nhũn cả chân: “Cầu còn không được.”
Khanh Hoan cảm thấy cả người như bị đông đá.
Máu và hô hấp, thậm chí là đôi mắt cũng không thể động đậy.
Yến Hoài đâu? Một con người to lớn như Yến Hoài, sao lại biến mất tiêu rồi? Lại còn biến thành đại ma vương nữa chứ!
Nghiêm Quyết phát hiện Khanh Hoan không hít thở, anh nhướng mày, vươn ngón tay thon dài ra, khẽ gõ lên trán cô: “Em muốn nín thở đến chết hả?”
Khanh Hoan hít sâu một hơi, nhưng vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này.
Trong đầu cô hiện ra rất nhiều thứ, giấc mơ tối qua, ánh mắt của Nghiêm Quyết nhìn cô trước khi lên xe trong show giải trí, cả cái hôn vừa rồi, và hình ảnh “Yến Hoài” liên tục hỏi cô anh là ai.
“Yến Hoài…” Giọng Khanh Hoan run rẩy.
Nghiêm Quyết thay cô nói hết câu: “Là anh.”
“Vậy anh là…” Khanh Hoan muốn bật khóc.
Nghiêm Quyết chớp mắt, đáy mắt ngập tràn niềm vui: “Là người Khanh Hoan thích.”
Khanh Hoan lại im lặng, cô muốn nói Yến Hoài và Nghiêm Quyết không phải là một người, là đại ma vương bắt Yến Hoài đi rồi giả dạng thành Yến Hoài, quay về lừa cô.
Nhưng, Nghiêm Quyết có cải trang thành Yến Hoài hay không không còn quan trọng nữa.
Hôm nay, người cô hôn là anh ta, cô cũng chính miệng thừa nhận người mình thích thích là anh ta.
Thế nên, cô thích đại ma vương, nụ hôn cô cảm thấy vô cùng quen thuộc cũng đến từ đại ma vương.
Khanh Hoan che miệng. Cô đột nhiên nhớ đến chuyện lúc trước đại ma vương cắn miệng cô.
Khanh Hoan đau khổ nhíu mày, không, cô không tin! Lần đó đại ma vương cắn môi cô khiến cô tức điên, nào có cảm giác gì, chắc chắn là cô nhớ nhầm rồi.
Bình tĩnh, mình có thể thắng mà!
Khanh Hoan tự cổ vũ bản thân, không thể cứ nghĩ tới nghĩ lui dưới tầm quan sát của đại ma vương được, cho dù là thế nào, cô phải nghĩ cách thoát thân đã, còn lại về nhà rồi ngẫm lại sau.
Khanh Hoan cúi đầu, lại cảm thấy hoảng hốt, vậy mà cô lại đang ngồi trên đùi đại ma vương.
Việc này có khác gì ngồi trên lưỡi dao đâu chứ?! Khanh Hoan vừa tự mắng mình không có đầu óc, vừa vội vã suy nghĩ cách để đứng lên một cách tự nhiên nhất.
Nghiêm Quyết vẫn luôn nhìn Khanh Hoan, biểu cảm phong phú thay đổi liên tục của cô đều bị anh nhìn thấy hết, anh khẽ nhếch môi: “Khanh Hoan à, chắc bây giờ em không muốn mặc váy lên rồi không nhận người* chứ?”
(*) Ý là kiểu quan hệ với người ta xong là trở mặt không quen biết.
Khanh Hoan nghe thấy anh gọi họ tên mình thì toàn thân bất ổn.
Dường như anh rất thích gọi tên cô, còn cố gắng kéo dài âm cuối, cô không muốn để ý quá nhiều, nhưng sau cái hôn kia, mỗi lần nghe thấy anh kêu tên mình thì tim cô lại tự động đập bình bịch.
Với cả, mặc váy lên rồi không nhận người là sao? Cô cởi váy ra bao giờ?! Anh ta đang phỉ báng cô, đang ăn vạ, là hành vi lừa tình.
Cô còn chưa truy cứu anh ta tội giả danh Yến Hoài lừa gạt tình cảm của cô, vậy mà kẻ xấu như anh ta đã cáo trạng trước!
“Bé Khanh Hoan.” Nghiêm Quyết giơ tay lên, ngón tay lướt trên cổ Khanh Hoan, ánh mắt nhìn vào hư không: “Chắc em biết, anh ghét nhất là có người lừa dối anh.”
Tiếng “bé Khanh Hoan” này đã dập tắt cơn tức của Khanh Hoan, trước đây, khi đại ma vương chuẩn bị tức giận thì đều gọi cô như thế, nghe có vẻ rất dịu dàng, nhưng thực tế là sát khí bay tứ phía.
Mỗi lần Khanh Hoan nghe anh gọi như vậy thì đều cảm thấy bản thân mình sắp xuống lỗ.
Vậy nên theo phản xạ có điều kiện, cả người cô trở nên căng cứng, có hơi sợ hãi.
“Em đã nói là em thích anh, từ nay về sau có thể xem em là trung tâm, chỉ xoay quanh em mà thôi.” Nghiêm Quyết vươn ngón tay về phía trước, nâng cằm Khanh Hoan lên để cô đối mặt với mình, khí thế tàn bạo cũng chậm rãi bay mất, đổi thành biểu cảm ai oán và hơi uất ức, anh than thở: “Sao em có thể không cần anh chứ?”
***
Lời tác giả: Đại ma vương cực kỳ thảo mai.