Bạn đang đọc Thế thân của bạch nguyệt quang càng ngày càng đẹp – Chương 83:
Mấy người sống sót không biết chuyện xảy ra trên lầu, họ ỷ vào thời gian chạy thoát còn hơn một nửa nên không vội tìm chìa khóa, mà học theo những NPC, khoe khoang, lắc lư đi đến nhà giam zombie, vui vẻ khiêu khích.
Song, không ai nghĩ rằng Nghiêm Quyết đã đưa đạo cụ đặc biệt cho Khanh Hoan, để cô tự đóng dấu. Ngay cả đạo diễn cũng trợn mắt há mồm, ông hoàn toàn không ngờ đạo cụ do mình đặt ra còn có cách hơi khó tin như vậy.
Bản thân Khanh Hoan cũng ù ù cạc cạc, ngón tay trắng nõn nắm con dấu lạnh lẽo, nhìn tay Nghiêm Quyết rồi lại ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ: “Anh… Ý anh là gì?”
“Tức là xem em là chủ.” Nghiêm Quyết hơi cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt trong không thấy đáy của Khanh Hoan, bình tĩnh cất lời: “Bằng lòng phục tùng mọi mệnh lệnh của em vô điều kiện.”
Đây là lời giải thích hả? Sao cô càng nghe càng mờ mịt thế này?
Đại ma vương nguyện ý xem cô là chủ? Nghe theo mệnh lệnh của cô?
“Đây là bẫy của tổ chương trình hả?” Khanh Hoan nghiêm túc hỏi Nghiêm Quyết: “Hay là đầu óc của anh hôm nay có vấn đề?”
[Mấy thím có để ý không? Lúc Nghiêm Quyết nói chuyện với Khanh Hoan luôn cúi người, tui làm fan của anh ấy nhiều năm như vậy, chỉ thấy đạo diễn nổi tiếng quốc tế, chủ thương hiệu cúi người nói chuyện với anh ấy, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy nói chuyện với người khác như vậy… Hu hu hu, hình như anh ấy thật sự thích Khanh Hoan, nếu không thì còn có lý do gì có thể khiến một người đàn ông hạ mình như vậy chứ?!]
[Nguyện xem em là chủ… Dáng vẻ theo đuổi vợ của Nghiêm Quyết hơi hèn mọn ha, mẹ của Đại Bàng Nhỏ miễn cưỡng cho cậu một cơ hội đứng quan sát con bé!]
[Ha ha ha, Khanh Hoan đúng là kẻ phá hoại không khí, “đầu óc của anh hôm nay có vấn đề” là sao?? Đưa ra hai lựa chọn, mà cái nào cũng là phương án chết, Nghiêm Quyết phải trả lời thế nào đây?]
Đúng thật là Nghiêm Quyết không trả lời, mà anh nắm cổ tay Khanh Hoan, khiến cô hoảng hốt, nghĩ rằng anh bị cô nhìn thấy nên thẹn quá hóa giận, không muốn giả vờ nữa, anh muốn đánh cô. Khanh Hoan lại hung hăng thốt lên theo bản năng: “Buông tôi ra!”
Cô vừa dứt lời, những ngón tay thon dài của Nghiêm Quyết lập tức buông ra.
Anh dùng hành động để nói cho cô biết, anh thật sự sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của cô.
Khán giả kích động hú hét:
[Hôm nay Nghiêm Quyết ăn mặc ngầu lòi thế này, kết quả lại ngoan ngoãn trước mặt Khanh Hoan thế kia. Nếu có thể để linh hồn tôi xuyên vào người Khanh Hoan một giây, chỉ một giây thôi, cho dù tôi có mập lên năm ký tôi cũng cam lòng!]
Khanh Hoan cũng rất ngạc nhiên với hiệu quả của con dấu, vậy mà đại ma vương lại nghe lời như thế, trước kia cô bảo anh ta buông ra, anh ta toàn nắm chặt hơn thôi.
Khanh Hoan hơi phấn khích, không nhịn được mà xoa xoa đôi bàn tay, cho dù đây là bẫy hay là đầu óc anh ta có vấn đề, sai bảo đại ma vương vẫn là cơ hội ngàn năm có một, cứ sai cho đã ghiền trước rồi tính gì tính sau.
Khanh Hoan hạ quyết tâm, nhìn Nghiêm Quyết với đôi mắt rực sáng.
Cô phải nhớ lại thật kỹ, trước kia đại ma vương bắt nạt cô thế nào thì bây giờ cô sẽ ức hiếp anh ta y như vậy.
Khanh Hoan cau mày, cẩn thận nhớ lại, chuyện quá đáng nhất mà đại ma vương từng làm với cô là gì nhỉ…
Có lẽ là không quan tâm ý kiến của cô, cưỡng ép cô đến cung điện của anh ta?
Lại còn luôn trói cô bên người, cô muốn đi ra ngoài dạo chơi cũng không được.
Và mỗi lúc cô không chịu nghe lời, anh ta sẽ bắt cô làm trái lương tâm, khen anh ta đẹp, khắp thế giới tu tiên này, ngoại trừ cô ra thì anh ta là đẹp nhất.
Lại còn… bắt cô ăn đồ anh ta cho, uống nước anh ta lấy, dùng đồ anh ta đưa.
Hầy! Khanh Hoan nhớ đến việc lớn nhất, vừa nhớ đến là vành tai đỏ ửng.
Anh ta còn làm những chuyện đó với cô.
Những cái chuyện lưu manh thối kia.
Khanh Hoan đếm tới đến lui, cuối cùng kinh ngạc phát hiện, nếu cô muốn “có qua có lại mới toại lòng nhau” thì phải bắt Nghiêm Quyết về, nhốt bên người mình, ngày ngày ở bên anh ta, nuôi anh ta, còn phải thường xuyên giở trò lưu manh với anh ta nữa.
Èmmm…
Khanh Hoan buồn rầu nhìn trời.
Nếu yêu cầu Nghiêm Quyết làm chuyện quá đáng thì cũng không được, vì đang ở trong chương trình mà.
Ui trời, khó quá đi, báo thù đại ma vương khó quá đi!!
Thấy Khanh Hoan rầu rĩ như vậy, Nghiêm Quyết cong môi, sống lưng thẳng tắp, nhưng tư thế đứng lại có vẻ biếng nhác, kết hợp với bộ quân phục thẳng thớm của anh, rất có dáng vẻ của quân phiệt thời dân quốc, khiến bình luận gào thét điên cuồng chạy ngang qua màn hình.
“Không cần vội nghĩ xem em nên bảo tôi làm gì.” Nghiêm Quyết cất lời, giọng nói trầm thấp, cuốn hút khiến khán giả mê như điếu đổ.
Có thể không gấp gáp sao? Khanh Hoan trừng mắt nhìn anh, cho dù khách quý có tìm được chìa khóa hay không thì hết giờ, trò chơi tự động kết thúc, đạo cụ đặc biệt chỉ có trong trò chơi cũng không còn hiệu lực nữa.
Tự nhiên lãng phí một cơ hội sai bảo anh ta, chỉ cần nghĩ thôi Khanh Hoan cũng cảm thấy đau lòng.
Không được! Nhất định cô phải nghĩ cho ra, Khanh Hoan lại bắt đầu rơi vào trạng thái trầm tư, ngày càng âu sầu.
Thấy Khanh Hoan cực khổ nghĩ cách chỉnh đốn mình đến nỗi héo hon, Nghiêm Quyết lại cong môi: “Con dấu chỉ có hiệu lực trong trò chơi, còn lời nói của anh…” Đôi mắt anh sâu thăm thẳm: “Có giá trị mãi mãi.”
[A a a a!]
Bình luận đầu tiên hét lớn:
[Đệch! Lời này có tính là lời tỏ tình của Nghiêm Quyết với Khanh Hoan không? Vĩnh viễn xem em là trung tâm! Má ơi, tôi muốn ném Cục dân chính đến đây ngay!]
Khanh Hoan lại hoảng loạn trước lời nói của Nghiêm Quyết, sao cô cứ cảm thấy đại ma vương uống lộn thuốc, từ lúc nhìn thấy cô đã bắt đầu bất bình thường rồi!
Dáng vẻ mong muốn được cô trả thù, muốn bị cô ngược thật sự quá đáng sợ!
Đáng sợ hơn cả khuôn mặt bình thản, đe dọa sẽ xử lý cô nữa.
Khanh Hoan tự cổ vũ bản thân, không được rụt rè, lặng lẽ chỉ ra bên ngoài: “Thế thì anh cứ để tôi suy nghĩ một chút, đừng đi theo tôi.”
Sau đó cô xoay người, nhanh chóng mở cửa, chạy vọt ra ngoài.
Cô vội vã tìm chìa khóa giúp khách mời, cô không muốn ở chung với đại ma vương biến thái nữa, ai biết tiếp theo anh ta sẽ làm gì chứ?!
Khán giả nhìn thấy Khanh Hoan chạy trốn thì bật cười, xem Khanh Hoan chạy tới chạy lui khắp các lầu như một cơn lốc xoáy, gắng sức tìm chìa khóa giải cứu nhân loại khi những người sống sót còn đang chọc ghẹo NPC dưới lầu, họ lại bật cười to hơn.
[Đây là sức mạnh của lời tỏ tình của ảnh đế sao? Khiến zombie không chịu nổi, phải tìm chìa khóa thay cho khách mời, ước gì có thể tống cổ bọn họ ra ngoài ngay lập tức. Ha ha ha!]
[Ha ha ha, trò chơi này loạn rồi! Lính đặc chủng phản chiến, các khách mời không làm việc đàng hoàng, chỉ có zombie Hoan là nghiêm túc thay mọi người tìm chìa khóa!]
[Khán giả của chương trình này cũng lạ lùng ghê, bình thường, nếu thấy Nghiêm Quyết “tỏ tình” với Khanh Hoan thì phải bàn tán sôi nổi, fan only la ó, fan CP đẩy thuyền chứ! Sao mọi người ha ha không vậy?!]
[Đừng hỏi nữa, hãy hỏi ma lực của sự hề hước ấy. Cùng nhau ha ha là xong chuyện ngay.]
Buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, những mục có liên quan đến Nghiêm Quyết và Khanh Hoan từ từ leo lên bảng hot search.
Lúc đầu còn có một số cư dân mạng phân tích chuyện gì đang xảy ra giữa Khanh Hoan và Nghiêm Quyết, sau khi nhìn thấy video quay màn hình cho một netizen tung ra thì họ đều rung rinh, quyết định bình luận cười ha hả theo nhóm fan ba láp ba xàm.
Cuối chương trình, Khanh Hoan lôi chiếc chìa khóa từ đống người nộm kinh dị với vẻ mặt mừng như điên, chạy vèo đi mở cửa cho con người, kết quả đợi một hồi lâu cũng không có người đi ra. Cô đành phải chạy ngược lại, phát hiện ngoại trừ cô đứng bên ngoài, thì tất cả những con người không có tiền đồ kia đã bị nhóm Quan Quán Quán kết hợp với bộ đội đặc chủng làm phản nhốt vào căn phòng nhỏ, không thể nào ra ngoài được.
Gương mặt kinh ngạc trước đám nhân loại ngu người của zombie Khanh Hoan được làm thành meme luôn.
[Chắc chắn mùa này sẽ hot! U là trời, hề hước quá, tui cười muốn bể bụng luôn nè!]
[Khanh Hoan: Một đám phế vật, làm mất công zombie vương giả là tôi đây!]
Tuyệt vời hơn là dường như Nghiêm Quyết đã dự đoán được kết cục thất bại của nhân loại, anh bảo người mang nhiều đồ ăn ngon đến, đặt một cái bàn trước của phòng giam con người, thả hết các NPC bị bắt ra, bật mode vai phản diện cực độc ác trước khi thời gian của trò chơi kết thúc.
Khách mời bị nhốt trong mật thất nghĩ mãi mà không ra, chỉ có thể ngửi mùi đồ ăn ngon bên ngoài, cả đám tức đến nỗi nước mắt chảy dài ra từ miệng.
“Hoan Hoan, ăn đi này!” Lâm Thu Thu hứng khởi kéo Khanh Hoan ngồi xuống: “Cậu nói xem có trùng hợp không, đồ ăn tiền bối Nghiêm Quyết đem đến đều là những món cậu thích ăn nhất!”
Khanh Hoan: …
Khán giả phì cười trước gương mặt chị đại ngốc nghếch của Lâm Thu Thu:
[Ha ha ha, bé Thu ngốc online rồi! Trùng hợp hả? Là quá trùng hợp luôn ấy chứ! Tại sao lại trùng hợp như vậy? Đi hỏi tiền bối Nghiêm Quyết là biết ngay!]
Trước khi chương trình kết thúc, khách mời nhân loại cũng được thả ra, mọi người cùng nhau ăn uống no nê, trong lúc ăn uống còn tiện thể chọn ra vài khách mời chịu trừng phạt, hình phạt cũng không nặng, mà còn có thể tăng thời gian lên hình, khách mời không được chọn trúng cũng hơi buồn.
Tuy chương trình kết thúc theo quỹ đạo mà không ai ngờ đến, nhưng cái kết vẫn rất ấm áp, cả quá trình cũng có nhiều chi tiết gây cười, dù chưa biên tập cũng đã được lên hot search.
Đạo diễn mừng, người xem vui, khách mời tham gia chương trình cũng hoan hỷ.
Chỉ có Khanh Hoan là đau khổ.
Nhưng mà, sau chương trình, Nghiêm Quyết không đến tìm cô, chuyện này vẫn khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là sau khi thở phào xong, cô lại cảm thấy trong lòng trống vắng một cách khó hiểu.
Khanh Hoan lên xe, hạ cửa sổ xuống, thoáng nhìn ra đằng xa, thấy Nghiêm Quyết và đạo diễn đang nói gì đó, rồi anh quay người lên xe, sườn mặt lạnh lùng, không thèm nhìn người khác lấy một lần.
Nếu ở kiếp trước, nhất định đại ma vương sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy.
Khanh Hoan chớp mắt, quên mất phải nhìn đi chỗ khác.
Người đàn ông sắp ngồi vào xe đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía cô.
Tầm mắt bất ngờ giao nhau, Khanh Hoan vội hoàn hồn, kéo cửa kính xe lên, tựa lưng vào ghế mà lòng vẫn còn nơm nớp sợ.
Ánh mắt kia, đúng là đại ma vương có thể hù chết người bằng khí thế, không lẫn vào đâu được!
Chỉ là… Khanh Hoan lắc đầu, nhăn mặt, trong khoảnh khắc Nghiêm Quyết ngước mắt lên, vậy mà cô lại hoa mắt, cảm thấy người mình nhìn thấy không phải là Nghiêm Quyết, mà là một người khác, người mà quăng tám sào cũng không tìm nổi một điểm giống với Nghiêm Quyết.
Khanh Hoan cảm thấy mình điên rồi.
Khanh Hoan về căn hộ với tâm trạng nặng nề, mới nghỉ ngơi được nửa ngày đã bị Tống Hi kéo xuống giường, chọn phim mới cho cô.
Lại còn là vai nữ chính trong phim nữa!
Tống Hi luôn lạnh lùng cũng kích động đến hớn hở vì “miếng bánh” béo bở này, chị ấy còn hỏi Khanh Hoan có phải nhà cô bí mật liên lạc giúp không.
“Không ạ…” Khanh Hoan lắc đầu, từ khi ba người gia đình giàu nứt đó đổ vách kia khỏe lại, bọn họ liên tục thay phiên nhau quanh co, ám chỉ, mong muốn cô về nhà để làm một kẻ lười dát vàng.
Bọn họ chỉ ước gì cô có thể rời khỏi giới giải trí, sao có thể lén cung cấp tài nguyên cho cô được.
Tống Hi cũng không mấy bận tâm rằng “miếng bánh” này ở đâu rơi xuống, tuy bộ phim này là web drama nhưng đội ngũ sản xuất và nam chính diễn chung với Khanh Hoan đều là những người có tên tuổi trong giới, lừa một idol nhỏ như Khanh Hoan làm gì chứ?!
Bởi vì chủ đề của web drama ít bị hạn chế và ngày càng được công chúng đón nhận, thậm chí web drama chất lượng cao còn dễ thu hút người hâm mộ và tăng danh tiếng hơn phim truyền hình.
Tống Hi rất kỳ vọng vào Khanh Hoan, trịnh trọng đưa kịch bản cho cô, dặn dò cô phải xem mấy lần, trong lòng có chuẩn bị trước thì mấy hôm nữa đến đoàn phim đọc kịch bản sẽ không bị thất thố, tránh để người khác chê cười.
Khanh Hoan nhận kịch bản, lúc đầu xem rất thờ ơ, nhưng càng đọc càng mê mẩn.
Đầu tiên, bối cảnh của nữ chính rất thú vị. Cô ấy là một thiếu nữ, bề ngoài trông không hề có tài cán gì, lại thường xuyên bị người khác chế giễu, nhưng sau lưng lại mà một thiên tài kiếm tiền. Cô ấy kiếm tiền bằng cách thay người khác độ kiếp, chịu kiếp nạn sét đánh cho người khác.