Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương IX: ĐIỀU KHÔNG TƯỞNG
Trong ba tháng tiếp theo, Hermione nhận thấy thích ứng với cuộc sống thường nhật ở Phủ Malfoy không khó như ban đầu cô tưởng. Chủ yếu vì thực tế là pháp thuật hầu như không được sử dụng trong nhà, điều này đã giúp cho Hermione cảm thấy thoải mái hơn với vai trò một người hầu. Trước hết, cô ngạc nhiên khi phát hiện ra Draco và Pansy, hai con người mà cô ít mong mỏi sẽ không phụ thuộc quá nhiều vào pháp thuật, thực sự đã tự tay cầm thìa đưa lên mồm. Rốt cuộc thì, rất nhiều người chủ trước của cô thậm chí còn ếm bùa vào những chiếc nệm, khiến chúng trôi lênh đênh ngay sau họ và thỉnh thoảng thì đem chúng từ phòng này đến phòng khác.
Phần tốt đẹp hơn của sự thiếu vắng những hoạt động làm phép trong phủ là việc Hermione không bị thế chân vào đó. Trước đây, những người chủ của cô sẽ ép cô làm những việc kinh tởm như lau những mẩu thức ăn còn sót lại trên cái cằm nhầy nhụa mỡ của họ. Nhưng ở đây, cô gần như được đối xử như một người bằng vai phải lứa nếu không kể đến sự thật rằng cô vẫn nhận mệnh lệnh từ cả Draco và Pansy. May mắn thay, Draco có vẻ đã quên mất những lời đe dọa mà hắn thốt ra từ ngày đầu cô đến. Hermione vẫn chưa hoàn toàn hiểu lý do tại sao gia đình Malfoy lại rộng lượng với cô hay tại sao họ lại sống như những Muggle, nhưng tất nhiên cô không định tranh cãi về vấn đề này.
Sáng nào Hermione cũng thức dậy trước khi mặt trời mọc. Cô sẽ mặc vội quần áo, thi thoảng dành thời gian để sắp xếp một cuộc nói chuyện nho nhỏ về thời tiết hay những sự kiện ngày hôm trước với chiếc gương, rồi sau đó nhẹ nhàng leo lên lầu và bước ra ngoài cánh cửa nách để ra vườn. Ở đó, cô sẽ ngồi quanh cái hồ và nhìn mặt trời lên, mặc cho thời tiết lãnh lẽo hay ảm đạm.
Khi đồng hồ điểm 8 giờ, Hermione sẽ quay vào trong để đánh thức lũ trẻ và mặc đồ cho chúng xuống dùng bữa sáng. Thái độ của Tommy dành cho cô có vẻ như, thậm chí nếu điều này có thể, thù địch hơn trước. Trái lại, Kathryn càng ngày càng yêu quý Hermione và dường như coi cô như người mẹ thứ hai. Mối liên hệ đang tiến triển giữa cô và cô gái nhỏ nhất nhà Malfoy chính là thứ mà Hermione bắt đầu trông đợi vào mỗi sáng, còn hơn là mối lo sợ.
Sau bữa sáng, Draco và Pansy sẽ tách ra để lo việc riêng. Thi thoảng, Tommy và Kathryn đi cùng với cha mẹ chúng, còn lại thì chúng ở nhà. Bất cứ khi nào chúng ở đây, Hermione sẽ thấy mình bị Kathryn lôi ra ngoài để xem cô bé và anh trai mình chơi Quidditch. Khi Hermione ngoan ngoãn ngồi ngoài sân, suy nghĩ đó luôn day dứt trong tâm trí cô – gần như việc trở thành người hầu trong phủ của Draco đã tách li cô với sự tàn bạo của thế giới bên ngoài và vặn dây cót ọi thứ trở lại vào thời điểm 15 năm về trước, trở lại với những tháng ngày trước cuộc chiến khi những tiếng nô đùa và sự ngây ngô thơ dại còn tồn tại trong cuộc đời cô.
Vào một buổi tối cuối tháng sáu, Hermione đi lang thang trên lầu hai của phủ. Tất cả đều đang ở nhà, nhưng cô không biết họ đang ở đâu vào thời điểm này, và bởi vì cô đang rảnh rỗi, cô nghĩ mình nên làm vài vòng. Căn nhà rộng đến nỗi mặc dù Hermione đã ở đây rất lâu nhưng cô vẫn chưa khám phá ra hết những gì được chứa trong mỗi phòng trên lầu hai.
Khi Hermione đi qua một cánh cửa gỗ trông khá bình thường, cô nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phía bên kia. Ngạc nhiên, cô dừng lại và quay lại mở to mắt nhìn cánh cửa. Rồi cô lại nghe thấy âm thanh phát ra đằng sau đó. Lần này, nghe như là ai đó đang thì thầm.
Mình không nên, Hermione dứt khoát tự nhủ khi cô cố gắng quay mặt và bỏ đi. Không may, cơ thể cô không vâng lời và chân cô nhất quyết đóng rễ xuống sàn nhà. Khẽ thở dài, Hermione đầu hàng trước tính tò mò của mình và rón rén bước đến gần cánh cửa.
Hermione phải mất vài giây để tìm thấy lỗ khóa, nhưng khi cô tìm thấy, cô cảm thấy một làn sóng bất an bao trùm lấy mình. Bất chấp điều đó, cô cúi mình để mắt cô ngang tầm với lỗ khóa và, với một cảm giác lo sợ lẫn thích thú đang trào lên trong dạ dày, cô nhìn vào trong phòng.
Tất cả những gì Hermione làm được lúc đó là không hét toáng lên. Những gì cô nhìn thấy khác xa mong đợi của cô đến nỗi khoảnh khắc đó tâm trí cô trở nên trống rỗng.
Đây là một phòng ngủ nhỏ và cũ kỹ. Trong căn phòng này không có gì ngoài một cái giường thấp và ngay lúc này đây, Draco và một phù thủy trẻ đang nằm trên đó, khóa môi và mặc dù quần áo còn nguyên vẹn trên người, nhưng có vẻ như tình trạng này có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Người phụ nữ này, có mái tóc ngắn màu đen, chứng tỏ cô ta chắc chắn không phải Pansy, đang cười khúc khích và lầm bầm gì đó. Lưng của Draco thì quay về phía Hermione nhưng hình như hắn vẫn đang lắng nghe trong khi cởi nút áo của mình.
Lắc đầu nguầy nguậy trong câm lặng, Hermione giật lùi lại và loạng choạng bước về phía sau, xa cánh cửa nhiều nhất có thể. Khi đôi chân cô cuối cùng cũng đem cô ra xa tầm vài mét, Hermione gục xuống, gây ra một tiếng động nhỏ khi tiếp xúc với thảm trải sàn, cô cảm thấy choáng váng. Kết quả cho việc tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi là sự pha trộn giữ tội lỗi, hoài nghi và kinh tởm giờ đang đóng khuôn trong cái nuốt khan ở cổ họng.
“Ôi Merlin, không,” cô lầm bầm trong hơi thở, vẫn lắc lắc đầu như thể đang cố gắng xóa sổ những hình ảnh náo động trong tâm trí. “Mình không thấy gì hết.”
Hermione vùi mặt vào lòng bàn tay và rên rỉ trong hoảng loạn. Cô biết mình đáng lẽ không nên tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Cô đã tự nhủ với mình như vậy. Tại sao, ôi, tại sao mình lại cứng đầu cứng cổ như vậy, cô nghĩ giận dữ. Mình không thể tin mình đã tận mắt thấy cảnh tượng đó. Đây không phải là điều mình nên thấy.
Rồi một suy nghĩ khác xuất hiện trong đầu cô. Nếu Draco nghe thấy tiếng bước chân cô thì sao? Đông cứng vì sợ hãi, Hermione ngồi đơ ra, chờ đợi cánh cửa cô vừa núp sẽ bật mở và khuôn mặt giận dữ của Draco hiện ra.
Sau một vài giây chờ đợi, Hermione thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra Draco không nghe thấy tiếng cô. Nhưng tiếng rên rỉ và rì rầm từ căn phòng ngày một to hơn, và Hermione quyết định sẽ tốt hơn nếu cô không dính lấy chỗ này. Đứng nhỏm dậy, cô gần như chạy hết tốc lực về phía cuối hành lang và lái vào một căn phòng bất kỳ.
“Ôi!” một tiếng hét nhỏ bật ra khỏi môi Hermione khi cô đóng cánh cửa lại.
Lần thứ hai trong vòng 10 phút, Hermione lại một lần nữa cảm thấy choáng váng trước những gì cô nhìn thấy.
Căn phòng mà cô vừa vào rộng hơn căn phòng trước nhiều – những giá sách cao ngất nép sát vào tường chứa những cuốn sách dày phủ bụi, cho thấy đây là thư viện – và Pansy đang ngồi trên một cái ghế tựa thấp được đặt giữa phòng. Nhưng đây không phải người đàn bà lạnh lùng hợm hĩnh mà Hermione thường thấy. Pansy này đang cuộn tròn đau khổ, sụt sịt và lau vội những dòng nước mắt khi cô ta ngước lên nhìn vị khách không mời mà đến.
“Cô đang làm gì ở đây?” cả hai cùng cất tiếng hỏi.
“Tôi… tôi chỉ đi loanh quanh,” Hermione đáp không thoải mái. Cô không biết phải đối phó với tình hình này như thế nào, một mặt, cô vẫn còn sững sờ khi thấy Draco cùng với một người phụ nữ khác, và mặt khác, cô thấy lo âu trước thực tế Pansy đang trở nên xúc động như thế này.
“Vậy thì loanh quanh trở lại nơi cô vừa đến đi,” Pansy nạt lại một cách khổ sở.
Hermione quyết định lờ đi mệnh lệnh đó (lúc này, trông Pansy không có dáng điệu đe dọa như mọi khi) và thay vào đó, ngồi xuống một cái ghế tựa đối diện với Pansy. “Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, ngạc nhiên khi phát hiện ra mình thực sự quan tâm.
“Không có gì,” là lời lầm bầm đáp lại.
“Không đúng,” cô gắt. “Chỉ cần nói cho tôi có chuyện gì.”
Câu trả lời duy nhất chỉ là tiếng nức nở nghẹn ngào, và đột nhiên Hermione nhận ra. “Về Draco, phải không?” cô hỏi vẻ thấu hiểu.
“Không,” Pansy đáp dứt khoát. Cô ta ngẩng lên và trừng mắt nhìn Hermione, đôi mắt mọng nước. “Không phải. Để tôi một mình, Granger.”
Hermione lắc đầu. Trong khoảnh khắc đó, tâm trí cô lù lù hình ảnh của Draco và người phụ nữ tóc đen. Cô đang quá quan tâm đến nỗi thống khổ của Pansy. Giờ đây, việc họ ghét nhau đã chẳng là vấn đề nữa. “Tôi sẽ không để cô một mình cho đến khi cô nói cho tôi biết anh ta đã làm gì.”
“Tại sao cô lại phải quan tâm chứ?”
“Tôi không có. Nhưng tôi sẽ không để cô lại đây, tiếp tục khốn khổ như bây giờ,” Hermione đáp thành thật. Pansy dường như quá đau buồn để mà nổi cơn tam bành với những gì Hermione vừa nói, vì vậy cô coi đó nhưng một lời ám chỉ rằng mình có thể tiếp tục, “Thêm vào đó, nghe được những điều không hay về anh ta rất tuyệt.”
Pansy lại sụt sịt và thút thít, “Đừng có nói về anh ấy như vậy.”
Hermione đảo mắt nhưng rồi cũng nghe lời Pansy. “Vậy, cô có thể nói với tôi không?”
“Không,” Pansy lại đáp, mặc dù cô ta đang hành động như thể rất khao khát được nói cho Hermione. Hermione để ý thấy điều đó, vì vậy cô giữ im lặng và đợi Pansy tự giãi bày. Đúng như dự đoán, thậm chí chưa đến một phút, sự dè dặt của Pansy đã sụp đổ.
“Mai là ngày kỷ niệm của chúng tôi và anh ấy nói rằng anh ấy thậm chí còn không muốn nhìn mặt tôi. Anh ấy nói mình cần phải gặp một trong những quân sư của Chúa Tể Hắc Ám, nhưng tôi đã nghe lỏm được anh ấy đang gửi một tin nhắn âm qua thư cú nói cái gì đó kiểu như anh ấy sẽ ‘có mặt ở quán rượu vào trưa mai’.” Môi dưới của Pansy rung lên dữ dội và những tiếng nức nở lại bật ra không ngớt.
“Ồ,” Hermione đáp. Cô không thể nghĩ ra cái gì khác để nói. Hình ảnh Draco và người phụ nữ đó quấn quýt trong vòng tay nhau lại lướt qua tâm trí cô và cô rùng mình. Không còn nghi ngờ gì nữa hắn sẽ bỏ ra ngoài để ngủ với một cô ả nào đó, cô giận dữ nhận ra.
“Chúng tôi đã kết hôn được ba năm và chưa bao giờ anh ấy tỏ ra có chút hứng thú với tôi cả. Anh ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi, Kathryn hay Tommy. Tôi đã thử tất cả để làm vừa lòng anh ấy, nhưng tôi không biết mình có thể cố gắng đến bao giờ nữa.”
Lần đầu tiên trong đời, Hermione nhận thấy một niềm cảm thông sâu sắc dành cho Pansy đang cuộn trào trong cô. Cô chưa bao giờ chứng kiến kẻ thù cũ của mình suy sụp như thế này. Chỉ cần biết Pansy có thể khóc thôi đã khiến cô ngay lập tức phá vỡ bức tường ngăn cách họ suốt bao nhiêu năm.
“Tôi rất tiếc,” Hermione khẽ nói.
“Cô không hiểu đâu,” Pansy lầm bầm. “Cô chưa bao giờ kết hôn.”
“Nhưng tôi biết đàn ông độc ác như thế nào.”
Đột nhiên, Pansy ngừng khóc. Giờ cô ấy đang nhìn Hermione với một biểu cảm pha trộn giữa giận dữ và hoài nghi. “Gì chứ? Cô đã bị bạt tai vài lần, bị ếm bùa để mua vui, nhưng không gì có thể so với nỗi đau tinh thần. Đặc biệt khi nỗi đau đó xuất phát từ trái tim. Chắc chắn cô chưa bao giờ cảm thấy nó.”
“Cô không thể nói vậy được,” Hermione đáp. Một cơn rùng mình chạy dọc khắp sống lưng Hermione khi cô nhớ đến gã và những gì gã đã làm. “Cô không thể hình dung được những gì tôi đã trải qua đâu.”
“Gì, chẳng lẽ cô từng bị cưỡng hiếp hay gì sao?” Pansy cười nhạo, chắc như đinh đóng cột câu trả lời của Hermione sẽ là không.
Hermione bất động. Các cơ của cô cứng đờ và cô cố gắng trong vô vọng để mở miệng và nói không. Nhưng tất cả những gì cô có thể làm là bất lực nhìn Pansy.
Pansy vẫn đang huyên thuyên về việc những Máu bùn, đặc biệt là Hermione, có thể bị nhục mạ tinh thần bởi những người đàn ông như thế nào. Cô ta đột ngột dừng lại, và nhận ra Hermione không đáp lại những gì mình vừa nói.
“Sao vậy?” Pansy hỏi, cau mày.
Hermione nhắm mắt. Cô hít một hơi thật sâu run rẩy…
… gã vòng tay phải ra sau lưng cô và ép sát cô lại gần gã trong một cái kìm chặt hơn bất cứ điều gì cô từng cảm thấy…
… chậm rãi nâng ánh mắt lên ngang tầm với ánh mắt của Pansy, một cách yếu ớt……
“Đêm nay, mày sẽ cảm nhận được nỗi đau thực sự, Máu bùn,” gã lè nhè đầy ác ý vào tai cô khi vén những lọn tóc đang vương trên mặt cô ra, rồi cười điên dại với cô, “nỗi đau thực sự mà tao chắc chắn mày sẽ tận hưởng nó”…
… nhận thức được rằng cô sắp kể ột người mà cô không quen biết lắm một trong những…
… gã cướp lấy đôi môi cô trong một nụ hôn thô bạo đến mức cô có thể nếm được cả vị lờm lợm của máu ngay trên lưỡi; tiếng thét của cô không thể thoát ra vì gã đã dùng bàn tay thô thiển bịt chặt miệng cô khi gã dứt ra…
… bí mật sâu kín nhất, cái mà cô không bao giờ nghĩ sẽ tiết lộ với bất cứ ai…
… và rồi gã kéo hông cô về phía mình và cô cảm thấy nỗi đau sự nhục nhã mà mình chưa từng trải qua trước đó…
… một lần nữa.
“Gì vậy?” Pansy lặp lại, giọng nói đâm xuyên qua những ký ức đang bao trùm tâm trí Hermione.
“Tôi… đã từng.”
“Cô đã từng làm sao?”
Hermione không thể để bản thân mình thốt ra từ đó, vậy nên cô chỉ lắc đầu và ném ánh mắt của mình trở lại với cánh cửa.
Pansy bất chợt thở hắt ra, dấu hiệu cho thấy cuối cùng cô ta cũng hiểu những gì Hermione cố nói. “Ai?” Pansy hỏi trong một tiếng thì thầm kinh hãi.
Hermione cảm thấy đôi môi mình đang cử động; chúng tự động định hình tên gã nhưng không một âm thanh nào thoát ra. Cô nuốt khan và thử lại. Lần này cô đã thành công.
“Blaise Zabini.”
Hết chương IX.