Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương X: TRÁI TIM BỊ CHÔN VÙI
Sự yên lặng bao trùm sau lời nói của Hermione dường như kéo dài ra vô tận. Đó không phải sự yên lặng bất tiện, hay thoải mái; đó chỉ đơn giản là sự yên lặng dai dẳng. Hermione không thể tự mình ngẩng mặt lên và xem phản ứng của Pansy; vì thế cô tiếp tục găm mắt xuống sàn nhà và tập trung vào nhịp tim đau khổ đang rộn rã trong lồng ngực.
Cuối cùng, Hermione nghe thấy tiếng sột soạt và cô bất chợt ngẩng đầu lên. Pansy, người vẫn nhìn Hermione với vẻ biểu cảm vô cùng kinh hãi, đã vội vàng đứng dậy và chậm rãi đi ra. Không nói lời nào, cô ta đột nhiên quay lại và hấp tấp ra khỏi phòng, để Hermione lại một mình.
Mình không thể tin được mình đã nói với cô ta. Tâm trí Hermione đang xáo động với những cảm xúc lẫn lộn vì sự thật đau đớn cô vừa mới thú nhận. Cô thậm chí còn không nhận thấy Pansy đã rời khỏi phòng. Mọi thứ diễn ra đêm đó, mỗi chi tiết, đều ào ào trở lại trong cô và tất cả những gì cô có thể làm là không trượt khỏi ghế. Nước mắt bắt đầu ngưng đọng trên bờ mi và chảy thành dòng trên má, nhưng cô không thể làm gì để ngăn chúng lại.
Đó là Blaise Zabini, một trong những kẻ thù cũ ở trường, người đã hủy hoại cô. Tất nhiên, gã không nhận ra cô, nhưng cô đồ rằng mọi thứ có thể khác đi nếu gã có biết đi chăng nữa. Gã là kẻ đầu tiên thuê cô, mặc dù điều khoản “sở hữu cô” hình như còn thích đáng hơn thế. Blaise chính là người đã ném Hermione vào cuộc đời nô lệ khắc nghiệt. Gã là kẻ đầu tiên từng tát Hermione và cũng là kẻ đầu tiên xâm hại cô.
Và Malfoy cũng chẳng khác gì, cô nghĩ cay đắng.
__________
Sau lời thú nhận của Hermione, Pansy bắt đầu dành ít thời gian trong nhà hơn khi có mặt Hermione, thay vào đó cô ta ra ngoài. Hermione không dám chắc vì lý do gì mà Pansy lại dùng cách đó để tránh mặt cô, nhưng cô thấy biết ơn bởi dù sao cô không nghĩ mình có thể mặt đối mặt với vợ của Draco.
Chuyện xảy ra vào một buổi sáng khi Pansy và lũ trẻ đi mua sắm ở hẻm Knockturn, Draco kêu Hermione lên lầu để lau dọn một trong những phòng tắm. Hermione, đang ở trong phòng của mình chải tóc, đã ngoan ngoãn vứt chiếc lược xuống và đi lên.
Khi Hermione lên đến nơi, giọng nói của Draco đang trôi lơ lửng từ cánh cửa bị đóng chặt. Cô đẩy cho nó mở ra mà không nghĩ ngợi gì, rồi há hốc mồm sững sờ và bước lùi lại. Lần tới mình phải ghi nhớ cửa đóng là có lý do, cô nghĩ điên cuồng khi mở to mắt nhìn Draco.
Hơi nước dày đặc trong không khí, hệ quả của việc Draco vừa mới tắm, nhưng không dày đặc đến độ che đi sự thật rằng hắn đang đứng trước gương với chỉ một cái khăn tắm quấn quanh eo không hơn. Tóc hắn bám vào khuôn mặt, nhỏ giọt, và những chấm nước vẫn lấm tấm trên khuôn ngực trần. Khi hắn nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra, hắn quay mặt lại, trông tức tối.
Hình như hắn không nhận thức được mình đang khiến Hermione ngạc nhiên bởi hắn hướng mình về phía chiếc bệ trước mặt, cái mà bao phủ bởi hàng đống sản phẩm dưỡng da và tóc thần kỳ, rồi ra lệnh, “Vứt mấy thứ đồ rác rưởi của Pansy đi.”
Miệng Hermione vẫn há hốc trông khá là ngu ngốc. Cô nhanh chóng ngậm mồm lại và buộc bản thân rời ánh mắt mình khỏi Draco. Dù vậy, khi cô đi lướt qua hắn và bắt đầu dọn dẹp lại đống đồ của Pansy, hình ảnh Draco bán khỏa thân đứng mặt cô cứ la cà trong tâm trí. Mặc dù đối với cô hắn chẳng là gì ngoài một người chủ, nhưng không thể phủ nhận sự thật rằng hắn… ừm, cực kỳ hấp dẫn. Hermione run lên khi cô nhớ đến hình ảnh bờ vai rộng và sự tương phản tuyệt vời của chúng với khuôn mặt sắc ngọn của hắn. Dù cho Hermione có kinh tởm đến thế nào bởi suy nghĩ này, cô cũng phải thừa nhận hắn đẹp hơn bất cứ người đàn ông nào mà cô từng để mắt đến.
Mải miết suy nghĩ, Hermione thậm chí không nhận ra Draco đã rời khỏi phòng. Giờ, khi cô dọn đến những thứ cuối cùng của Pansy, cô nhận ra mình đang ở một mình trong phòng tắm. Cô định ra ngoài và nói với Draco rằng căn phòng đã sạch sẽ thì một vật thuôn dài nằm trong bồn tắm khiến cô chú ý.
Thật nhẹ nhàng, Hermione đóng cửa lại, rồi bước đến cái bệ và nhặt vật đó lên. Đó là đũa phép của Draco.
Giây phút cô chạm vào cây đũa, một luồng ấm nóng chạy dọc ngón tay và cánh tay cô. Cô nuốt khan và thận trọng chộp lấy nắm cửa. Ma thuật của nó ngay lập tức trào lên trong cô, tạo ra cảm giác ngứa ran của luồng điện với một ngàn cục pin nhỏ giật cùng một lúc. Đã rất nhiều năm kể từ lần cuối cô chạm vào một cây đũa phép, và linh tính mách bảo Hermione khi cô nâng cây đũa với bàn tay run run bám chặt lấy.
Mặc dù cô biết mình sẽ bị phạt nặng, thậm chí bị giết chết, nếu cô bị bắt quả tang với cây đũa phép của một phù thủy thuần chủng trong tay, nhưng Hermione không thể để nó xuống. Cảm giác cầm đũa phép thật đến nỗi điều cuối cùng cô muốn làm là rời bỏ nó.
Với một chút xuất thần, Hermione ngập ngừng chỉ đũa phép vào mái tóc và lầm bầm câu thần chú đầu tiên xuất hiện trong đầu: “Sedo capillus.” Ngay lập tức, mớ tổ quả màu hạt dẻ duỗi thẳng ra nhưng thể có một bàn tay vô hình vừa là nó vậy. Những ngọn tóc bị chẻ gẫy ra và mớ xoăn xù biến mất, thay vào đó là một mái tóc rực sáng chưa từng được biết đến trước đó. Há hốc mồm kinh ngạc, Hermione đánh rơi đũa phép.
Rồi, cô nghe thấy tiếng bước chân. Draco đang tới, và chẳng lý gì mà hắn không nghi ngờ cô đã viện đến phép thuật nếu trông thấy mái tóc biến đổi của cô và cây đũa phép nằm ngay trên bệ bên cạnh, chứng cứ cho hành động tội lỗi. Hoảng sợ, Hermione đưa hai tay ôm đầu và phóng ra khỏi phòng. Draco nhảy dựng ra phía sau sững sỡ khi cô gần như đâm sầm vào hắn.
”Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?” hắn thét, nhưng Hermione đã biến đi rồi, chạy vụt qua hắn nhanh đến nỗi hắn không có cơ hội thấy được sự thay đổi của cô.
Không dám ngoái lại nhìn, Hermione phi nhanh xuống bậc cầu thang và đột ngột dừng lại trước cánh cửa phòng mình. Cô nhanh chóng mở nó ra và lao vào trong. Khi cánh cửa đã đóng chặt phía sau lưng, Hermione cuối cùng cũng ngừng thở.
“Mình thật ngu ngốc,” cô lầm bầm tự nhủ khi cố gắng lấy hơi. “Mình không thể tin mình đã làm điều này.”
Thầm rên rỉ, Hermione bước đến trước gương và thận trọng bỏ tay ra khỏi đầu. Tim cô đập rộn ràng khi cô thấy cả sự thất kinh lẫn vui sướng của bản thân rằng mái tóc cô vẫn sáng rực rỡ như đồng thau nóng chảy. “Mình phải làm gì với nó đây?” cô thì thầm lo lắng, nghịch tóc bằng ngón tay.
“Tôi thấy nó cũng khá đẹp đấy chứ,” một giọng nói tử tế ấm áp bật ra. Những gợn sóng xuất hiện trên bề mặt của chiếc gương khi những lời đó được thốt ra, và một vài giây sau, Hermione thấy mình nhìn chăm chăm cái mặt kính đang mỉm cười lần thứ hai kể từ khi cô đến phủ Malfoy.
“Tôi ước gì ông đã không làm vậy,” Hermione lãnh đạm chỉ ra. “Tôi vẫn không thể quen với việc nhìn những khuôn mặt xuất hiện trên gương mà không được báo trước.”
Chiếc gương cười hiền hậu. “Tôi nghĩ cô đã từng gặp chuyện như thế này khi ở Hogwarts rồi chứ.”
“Sao ông biết tôi đã từng ở Hogwarts?” Hermione ngạc nhiên hỏi.
“Tất cả những người hầu trước đây đều từng ở Hogwarts. Tôi nghĩ có lẽ do Draco cảm thấy khá hơn nếu chứng minh được với những người từng bằng vai phải lứa với mình rằng giờ cậu ấy cao hơn họ. Đó cũng là một bài học cha cậu ấy luôn nhấn mạnh – không bao giờ để những kẻ hạ đẳng tin, dù chỉ một giây, rằng họ xứng đáng xuất hiện trước mặt cậu ấy.”
Hermione chợt nhớ đến những lần Draco nói với cô rằng cô không có quyền hành gì trong căn nhà của hắn. “Có vẻ Lucius đã dạy dỗ anh ta tốt đấy,” cô lầm bầm.
“Tất nhiên. Một gia đình đáng thương,” chiếc gương thở dài. “Tôi đã hi vọng khi ông Malfoy mất và để lại phủ cho Draco, nơi này có thể sáng sủa hơn. Để tôi nói cho cô, tôi đã rất thất kinh khi phát hiện ra vài ngày sau cái chết của cha cậu ấy, Draco thậm chí đã khăng khăng biến phủ Malfoy thành địa ngục cho những ai sống trong đó.”
“Ồ, đó có phải điều ông muốn nói đến khi đề cập đến việc bản chất của Draco đã thay đổi sau cái chết của Lucius?”
Chiếc gương chớp mắt nhìn Hermione. “Tôi đã nói thế sao?”
Hermione gật đầu. “Lần đầu tiên chúng ta nói chuyện.”
“À phải rồi, tôi e rằng trí nhớ của tôi đang kém dần. Cô khá đúng đấy, tôi đã nói vậy. Và tôi đã nói với cô cậu ấy đã thay đổi như thế nào chưa?”
Cô lắc đầu.
“Rất tốt. Giờ cùng xem… nên bắt đầu từ đầu nhỉ? Khi ông Malfoy bị giết trong cuộc chiến thứ hai, Draco đã mất đi chỗ dựa duy nhất. Gần như cả đời, những lời châm chích cay độc của cha cậu đã giữ cho trái tim cậu bị chôn vùi, điều mà cậu ấy nghĩ có thể giúp bản thân che giấu những bất an với người ngoài.”
Không thể ngăn mình, Hermione bật ra một tiếng cười nhạo. “Draco? Bất an?”
Chiếc gương trông khá sốc trước việc Hermione thậm chí đã băn khoăn khi bật ra câu hỏi. “Sao không, Draco đã và đang cực kỳ bất an. Tôi dám nói cậu ấy thường giễu cợt những học sinh khác?”
Hermione lại gật đầu.
“Đó là cách để cậu ấy che giấu cảm xúc. Cậu ấy luôn muốn cảm thấy mình tốt đẹp hơn người khác bởi ở nhà, ông Malfoy thường nói rằng cậu ấy vô dụng. Cô thấy đấy, khi còn là một đứa trẻ, Draco không muốn trở thành một Tử thần thực tử. Cậu ấy muốn làm điều gì đó hơn thế trong cuộc đời mình. Sự thiếu kiên định khi phục vụ Chúa tể Hắc ám khiến cho cậu ấy trở nên yếu đuối trong mắt cha mình. Trên tất cả, Draco muốn trở thành niềm tự hào của cha, vì vậy cậu ấy bỏ qua ước vọng cá nhân để đi theo những gì cha mình đã sắp đặt. Không màng đến sự thật rằng số mệnh chờ đợi cậu ấy cuối đời chính là cái cậu ấy khinh thường, Draco thấy khuây khỏa khi cuối cùng cũng tìm được thứ gì đó vững chắc để có thể dựa vào.”
“Ồ,” Hermione nói khẽ. Cô cảm thấy trái tim giãn ra khi lắng nghe chiếc gương gợi lại tuổi thơ của Draco. “Tiếp đi.”
“Vậy, như cô có thể đoán, cái chết của ông Malfoy đã giáng một đòn chí tử vào bức tường thành mà Draco xây dựng quanh trái tim mình. Không biết phải quay về phía ai, cậu ấy bị ám ảnh bởi cách sống của lũ Tử thần thực tử. Cậu ấy đã mất một thời gian dài để nâng mình lên thành một trong những trợ thủ đắc lực của Chúa tể Hắc Ám. Draco cuối cùng cũng trở thành người mà cha cậu mong muốn bao lâu nay, và cậu ấy đã gần với việc củng cố niềm tin mình sẽ có một cuộc đời toàn vẹn.”
Đến lúc này, Hermione cho rằng chiếc gương đã nói xong. “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Draco rất…” Giọng nói của cô nhỏ dần khi cô lục lọi trong tâm trí để tìm một từ thích hợp.
“Thật?” chiếc gương gợi ý.
“Phải,” Hermione đáp. Cô khẽ mỉm cười. Một tính từ hay.
“Cậu ấy sẽ rất vui nếu nghe được rằng cậu ấy đã che đậy nó rất tốt,” chiếc gương nói với một nụ cười thầm. “Rốt cuộc thì đó là điều cậu ấy muốn. Nhưng chờ đã, còn nữa. Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây đâu.”
Hermione nhướng một chân mày lên, ngạc nhiên rằng cuộc đời Draco vẫn còn có bi kịch nữa. “Ồ vâng, tiếp tục đi ạ.”
“Chỉ khi Draco gần như chạm tới đích, một điều tệ hại đã xảy đến: hôn phu của cậu ấy bị tra tấn đến chết bởi chính Chúa tể Hắc Ám. Iris Zabini là tình yêu mãnh liệt của cậu ấy. Trong mắt cậu, cô gần với sự hoàn hảo hơn bất cứ thứ gì mà cậu ấy có. Vô cùng kiều diễm, Iris đã đánh cắp trái tim của Draco khi cậu rời Hogwarts. Họ đã định kết hôn, nhưng cái chết của cô ấy xảy đến chỉ một tháng trước ngày cưới. Draco bị phá hủy, nhưng cậu ấy tiếp tục làm việc cật lực, nếu không muốn nói là cật lực hơn nhiều, cho chính kẻ đã hại chết Iris. Giờ thì trái tim cậu ấy đã bị xé vụn, Draco không cảm thấy hối tiếc hay kinh tởm khi cưới Pansy. Cô ấy không có nghĩa lý gì trong cuộc đời cậu. Sau khi cưới Pansy, Draco giấu đi mọi thứ gợi cho cậu nhớ đến Iris với hi vọng có thể quên được cô ấy. Và thế đó, Draco hoàn thành tất cả những việc đã được lên kế hoạch.” Với một tiếng thở dài buồn thảm, chiếc gương kết thúc câu chuyện.
Giờ khi đã toàn bộ câu chuyện của chiếc gương, Hermione có đôi chút kinh ngạc. “Iris … Zabini?” cô mắc nghẹn.
“Ồ phải. Tôi tin cô ấy có một người anh trai sinh đôi tên Blaise Zabini. Cô thể cô biết cậu ta, cậu ta cũng đến Hogwarts trong khi Iris nhập học ở Durmstrang.”
Hermione choáng váng đến nỗi không biết nói gì. Cô lắc đầu.
“Có chuyện gì sao, cô gái?” chiếc gương hỏi, vẻ quan tâm.
“Không có gì,” Hermione thì thầm. “Tôi… tôi phải đi ngay bây giờ. Cám ơn vì đã nói với tôi.”
Chiếc gương gật đầu. “Chúc cô một ngày tốt lành… ồ phải, và thường xuyên làm tóc theo cách này nhiều hơn nhé, trông nó đáng yêu lắm.”
Rồi, khuôn mặt trên chiếc gương nháy mắt với Hermione lần cuối và biến mất.
Hết chương X.