The Sweet Sin - Tội Lỗi Ngọt Ngào

Chương VIII: KẺ DUY NHẤT


Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương VIII: KẺ DUY NHẤT


Sau bữa tối hôm đó, Hermione một lần nữa lại rời bàn ăn sớm. Lần này, bởi vì cô muốn ra ngoài hơn là bị bó buộc trong nhà. Pansy mang tâm trạng đặc biệt tồi tệ mà không vì lý do gì, và Hermione không muốn trở thành mục tiêu cho cơn nóng nẩy của cô ta. Vì thế, cô lầm bầm một lời thứ lỗi và nhanh chóng rời bàn ngay khi mới qua nửa thời gian dùng bữa.
Ngay khi cánh cửa nặng trịch đóng lại sau lưng cô, Hermione cảm thấy các cơ của cô tự nhiên thả lỏng. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, khi vườn đã trở thành thiên đường của cô. Không khí lạnh phả vào người Hermione và tiếng rúc xa xa của lũ dế hoàn toàn dịu đi sau hàng giờ đồng hồ nghe Pansy quát tháo và phàn nàn. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm nhẹ dịu và ánh sáng rực rỡ của ông trăng lưỡi liềm không hề bị che khuất bởi những đám mây, khiến cho con đường đất dễ nhìn hơn. Hermione bước thong dong trên lối nhỏ quanh co và cứ thế cho đến khi cô đến bên rìa hồ.
Cô đứng ở đó hàng phút, ngắm những gợn sóng trên mặt nước đang làm méo mó bóng trăng. Ở đây mọi thứ dường như đều tinh khiết. Không có những Muggle hay Máu bùn bẩn thỉu trong những mớ rẻ rách tồi tàn loạng choạng qua những ổ gà trên đường phố, không có những đứa trẻ đói ăn đợi mẹ. Chỉ có ở đây những dấu vết cuối cùng của cái đẹp trên đời được tìm thấy.
Nhưng rồi, Hermione nhận ra đêm càng lạnh dần và chiếc váy mỏng không thể bảo vệ cô khỏi nhiệt độ đang tuột giảm. Cô run rẩy khoanh tay và ôm lấy mình, cố gắng làm ấm cơ thể.
“Cô tìm ra khu vườn của tôi khi nào?” Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía sau.
Hermione quay ngoắt người lại và thấy Draco đang đứng phía sau, tay đút túi và ánh mắt hắn dán vào một điểm trên vai trái của cô một chút.
“Tôi không biết là anh ở đây,” cô há hốc mồm, trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực trước cơn choáng váng vì bị làm phiền.
Draco lờ đi phản ứng đó và tiến thêm vài bước để đứng bên cạnh cô. Hắn vẫn nhìn xa xăm và Hermione không chắc hắn có nghe được câu trả lời hồi nãy của cô không.
“Vậy?” Hắn hỏi.
“Ồ,” cô nói, đỏ mặt. “Sáng nay.”
“Tôi hiểu rồi,” hắn đáp, giọng đều đều.
Sự tĩnh lặng lại bao trùm lấy họ, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng rúc của lũ dế. Một phần trong Hermione thúc giục cô nói gì đó để giải tỏa không khí yên lặng ngượng ngập này, nhưng Draco có vẻ hài lòng với việc không nói gì cả và, cũng bởi vì cô không thực sự thích cái ý tưởng nói chuyện với hắn, kết quả là cô tiếp tục lặng yên.
“Hôm nay quả là căng thẳng. Tôi chán ngán tham dự các đám cưới.”

Hermione quay qua Draco, có vẻ chết điếng. Hắn không còn chuyện gì để nói à?
”Sao anh lại nói điều đó với tôi?” Cô hỏi thẳng thừng.
“Bởi vì tôi không định nói với Pansy, giờ cô đấy đã đủ điên người rồi. Tôi không muốn cô ấy bực mình thêm vì thái độ chán ngán xã hội của tôi.”
“Ồ.”
Hermione đợi Draco nói thêm gì đó, nhưng hắn ta không làm vậy, cô đoán đây là cái kết cho cuộc hội thoại giữa hai người họ. Tin rằng hắn sắp trở vào trong, Hermione bắt đầu lấn tới hồ nước.
“Cô định đi đâu vậy?”
Cô quay đầu lại. “Anh còn muốn nói điều gì nữa không?” cô đi thẳng vào vấn đề, tảng lờ câu hỏi của hắn.
“Không. Tôi không hiểu tại sao cô không thể xoay sở được với một vài phút yên lặng,” hắn đáp, trông khá khó chịu.
Hermione nghiêng đầu sang một bên và chớp mắt. Tất cả thật kỳ lạ. Không chỉ vì Draco tử tế hơn rất nhiều so với mọi khi, mà hình như hắn thực sự không muốn cô đi. Hay không muốn cô lờ đi lời đáp của hắn. “Tôi không thích sự yên lặng,” cô giải thích một cách không thoải mái.
“Tại sao?”
“Tôi… tôi không biết.”
“Vậy cô không thích điều gì đó mà chẳng cần lý do?” hắn hỏi, cuối cùng cũng nhìn cô. Miệng hắn khẽ cong lên, nhưng bóng đêm đã giấu đi ánh nhìn trong mắt hắn.
Khá choáng váng, Hermione đáp, “Tôi cho là vậy.”
“Có vẻ cô không thực tế lắm.”

“Anh là ai mà dám giảng đạo cho tôi về tính thực tế chứ?” cô hỏi, giờ thì cảm thấy khó chịu.
“Tôi nghĩ cô luôn là người sống lôgic,” hắn khẽ nói. “Cô chưa bao giờ bỏ lỡ một cơ hội khoe khoang nó ở trường. Hay là cô đã đánh mất khả năng đó rồi?”
Hermione phải mất một lát để kiềm chế sự kinh ngạc khi hắn lôi chủ đề Hogwarts ra. Khi đó, cô đáp, “Sau cuộc chiến tôi nhận ra tính thực tế không tồn tại trong thế giới loài người, cho dù anh là Muggle, phù thủy lai hay thuần chủng. Tất cả những việc làm cục súc mà tôi tận mắt thấy đã chứng minh cho điều đó.”
”Như việc gì?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho anh.” Và rõ ràng là Hermione không làm vậy, bởi vì cô nhớ mình đã tận mắt thấy Draco phóng Lời nguyền Tra tấn vào một cậu học sinh cùng trường trước đây, Justin Finch-Fletchley, trong những ngày đầu của cuộc chiến.
“Tôi không phải loại người đó,” Draco đột nhiên nói như thể hắn đọc được suy nghĩ của cô vậy. Trừ khi Hermione nhầm lẫn, nếu không thì giọng nói hắn hình như hơi run rẩy. Có phải cô đã nói hay làm điều gì đó động chạm đến lòng tự ái của hắn?
“Vậy thì thật mừng cho anh.”
“Cô nghĩ tôi là loại người đó sao?” hắn hỏi. Mặc dù nửa trên khuôn mặt hắn bị che khuất, cô có thể cảm thấy ánh mắt hắn đang xuyên thấu vào cô.
Hermione ngừng lại để suy nghĩ về câu hỏi của hắn. Cô đã không mong hắn đáp lời theo cách đó, vì vậy cô lại cảm thấy ngạc nhiên. Tại sao hắn lại quan tâm cô nghĩ gì về hắn chứ? Rốt cuộc, cô chẳng là gì ngoài một đầy tớ, một kẻ thù cũ của hắn. Dù sao thì vì mình chẳng quan tâm lắm đến cảm xúc của hắn, mình không thấy tội lỗi gì mà cho hắn biết sự thật.
“Phải,” cô đáp thành thực.
Hermione nghe thấy hắn trút một tiếng thở dài não nề và vai hắn hơi rung lên. Rồi, hắn nói với một tông giọng lãnh đạm, “Tốt lắm.”
Giờ thì Draco quay mặt đi, dường như quyết định sẽ im lặng. Hermione cắn môi và đấu tranh xem có nên cất tiếng hỏi câu cô đang băn khoăn. Cuối cùng thì cô quyết định hỏi thật.
“Anh nghĩ tôi ghét anh mà không có lý do sao?”

Như thể đã trông mong câu hỏi này từ trước, Draco đáp luôn. “Phải.”
Hermione mím môi. Cô không chắc nên nghĩ gì về câu trả lời của hắn; sau một giây, cô cho rằng nó còn ngạo mạn hơn bất cứ thứ gì khác. “Tôi có những lý do hợp lý cho việc không muốn tỏ ra thân thiện với anh.”
“Cô sai rồi. Tất cả những lý do cô tin là đủ hợp lý để thẳng thừng căm thù tôi đều là rác rưởi. Đó là những phán xét của cô dành cho tôi khi chúng ta còn nhỏ. Cô nghĩ tôi vẫn là loại người của ba năm về trước ư? Cô chẳng biết gì về tôi, Granger.” Draco bắt đầu cao giọng và sự giận dữ trong đó rõ ràng đến mức gần như Hermione đã cất lời xin lỗi.
“Có thể không, nhưng tôi thấy cách anh đối xử với vợ con. Anh hành động như thể họ cũng là đầy tớ của anh vậy. Tất cả những gì Kathryn muốn là anh quan tâm đến nó, nhưng anh đẩy cô bé ra bất cứ khi nào cô bé cố gắng. Và Tommy – Tommy tôn trọng anh. Nghĩa vụ của anh là phải dạy cho nó mọi thứ nó cần, nhưng anh thậm chí còn không nhìn lấy thằng bé, và giờ thì xem xem anh trở thành con người như thế nào.” Sự giận dữ của Hermione tăng lên theo mỗi từ cô nói, cho đến khi cô gần như hét lên. “Và tôi không ghét anh,” cô thêm vào, mặc dù không dám chắc mình đang nói thật.
“Đừng có cố nói cho tôi phải nuôi dạy con cái như thế nào,” hắn hét. “Cô không có quyền nói với tôi bằng cái giọng đó. Đây không phải nhà cô và sẽ mãi mãi không phải vậy.” Draco cực kỳ tức giận, khi hắn tiến thêm vài bước về phía cô, ánh mắt hắn như xoáy sâu vào cô.
“Tôi chẳng quan tâm,” Hermione hơi run rẩy đáp. Cô đã hoàn toàn mất trí. “Tôi chẳng quan tâm nếu tôi không là gì đối với anh, Malfoy. Tôi có nhân tính, có thể còn hơn cả anh nữa, và tôi có thể cất lên quan điểm của mình nếu tôi muốn. Tôi ở trong vườn của anh hay Thị Trấn Máu Bùn thì đó không là vấn đề; tôi sẽ nói bất cứ điều gì tôi muốn.”
“Đây không phải là thế giới thần tiên nhỏ bé của cô, Granger. Tỉnh lại đi. Tôi không biết phải nói với cô bao nhiêu lần nữa cô mới hiểu – cô chẳng có quyền hành quái gì ở đây cả.” Hắn đã giảm âm lượng của mình xuống vài bậc, nhưng ngược lại, trông hắn giận dữ hơn.
Hermione cảm thấy điên tiết vì tất cả lý trí đã rời bỏ cô, vì vậy cô chỉ quay gót và bực dọc lao đến một cái cây liễu cạnh đó.
”ĐỪNG CÓ TIẾN THÊM,” Draco đột nhiên gầm lên phía sau cô.
Sững sờ, Hermione đứng yên bất động. Cô nghe thấy tiếng bước chân của Draco đang lại gần.
“Không và không bao giờ động vào cái cây đó. Tôi sẽ giết cô ngay tức khắc nếu cô làm vậy.”
Hermione nuốt khan. Cô lặng lẽ gật đầu. Cô không biết có vấn đề gì với cái cây đó mà Draco lại trở nên sợ hãi đến vậy, nhưng cô không dám nghi ngờ khả năng rằng hắn sẽ thực hiện lời đe dọa nếu cô chống lại mệnh lệnh của hắn.
“Quay trở lại đây.”
Cô làm theo những gì hắn nói. Ngay khi cô tới được bên hắn, cô khẽ hỏi, “Tại sao anh lại giữ nhiều bí mật đến vậy?”
Hắn thở dài kiệt sức. Tất cả dấu vết của oán hận dường như đã được gột sạch khỏi hai người họ, và giờ không khí đã ổn định trở lại, theo cái cách mà trước khi trận cãi vã xảy ra. Như thể những từ ngữ được ném qua ném lại năm phút trước chưa hề được nói ra.
“Tôi phải trải qua nhiều thứ,” hắn nói đơn giản.

“Ai cũng vậy,” cô chỉ ra, không vui vẻ gì với câu trả lời của hắn.
Draco nhún vai. “Họ không phải trải qua những gì tôi đã từng.”
Hermione quyết định sẽ dừng chủ đề này lại vì hình như cô sẽ chẳng nhận được câu trả lời nào rõ ràng hơn từ hắn. “Tôi đoán tôi – ” cô bắt đầu nói.
”Tôi không phải kẻ duy nhất,” hắn ngắt lời. Ngay lập tức hắn quay ra nhìn cô và lần này, toàn bộ khuôn mặt hắn trở nên rõ ràng. Ánh trăng mờ nhạt phản chiếu trên mái tóc bạch kim của hắn và trao cho hắn lớp ánh sáng bí hiểm, cái mà được tôn lên bởi đôi mắt hắn, rõ ràng, đang lấp lánh.
“Kẻ duy nhất?” Hermione nói lại, bối rối.
“Có những bí mật.”
“Ừm, tôi biết điều đó, nhưng anh – ”
“Cô cũng có chúng,” hắn khẽ nói. “Một đêm tuần trước tôi đã thấy cô. Cô khóc thét khi đang ngủ.”Hermione nhướng mày lên nhìn hắn, vô cùng bàng hoàng. “A-anh nghe thấy tôi sao?” cô lắp bắp.
“Phải,” hắn đáp, vẫn nhìn cô chằm chằm. “Hãy nói cho tôi biết cô đã mơ thấy gì.”
“Không.”
Hắn cứng họng và trong vòng một phút, Hermione đã nghĩ hắn sẽ thét vào mặt cô hoặc thậm chí tệ hơn, dùng vũ lực ép cô phải nói cho hắn. Nhưng thay vào đó, hắn gật đầu. “Tôi hiểu.”
Hermione cảm thấy một nụ cười mỉm sượt qua môi. Lần này, khi cuộc hội thoại giữa họ kết thúc, sự yên lặng trở nên tự nhiên và thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khoảng thời gian dường như hàng giờ, cô cảm thấy cơ thể mình lại rung lên. Draco cũng nhận thấy được điều này, và hắn nói với một giọng đều đều, “Tốt hơn hết là cô nên vào bên trong nếu cảm thấy lạnh.”
Hermione gật đầu. Cô ngập ngừng một giây trước khi nói, “Ngủ ngon.” Cô đợi hắn trả lời, nhưng hắn lặng thinh không đáp. Hermione nhún vai, quay trở vào trong nhà, để Draco đứng đó một mình.
Hết chương VIII.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.