Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương VII: CÁI ĐẸP TRONG VŨNG BÙN NHƠ
Giây phút mà Draco gật đầu ra ám hiệu giải tán, Hermione đẩy chiếc ghế ra đằng sau và đứng dậy. Cô lầm bầm câu “Cảm ơn” nhanh lẹ và ra khỏi phòng trước khi bất cứ ai có thể lên tiếng.
Ngay khi ra ngoài, Hermione thở phào nhẹ nhõm. Không khí trong phòng ăn suốt bữa sáng thật sự căng thẳng không chịu được: Pansy liên tục bắn những nụ cười giễu cợt và lũ trẻ im lặng sau bữa sáng khó nhọc. Draco phớt lờ gia đình mình như mọi khi, lý do lần này là những tài liệu công việc quan trọng.
Hermione nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, và cô nhanh chóng nấp sau cầu thang và chạy vội dọc chiều dài của sảnh lớn đến nơi mình ở. Tiếng bước chân hình như thuộc về Bingley và ông ta chính xác không phải nhân vật mà Hermione ưa thích. Mặc dù, cô tự ngẫm, chẳng phải mình có bất kỳ ai để phán xét với ông ấy. Mình không nghĩ ở đây có ai khác ngoài gia đình Draco và ông ta.
Khi Hermione đi xuống cầu thang nhỏ hẹp, cô dừng lại. Theo sau suy nghĩ cuối cùng là một làn sóng của nỗi cô đơn trùm lên cô. Trước đó, cô chưa từng ngộ ra mình cô đơn trong thủ phủ rộng lớn. Trở lại trên những con phố, cô có Jeanne và những người bạn để có thể trò chuyện thường ngày. Còn ở đây, dù vậy, chỉ có cô, Pansy, lũ trẻ và mặc dù cô rất yêu Kathryn, vợ Draco và những đứa trẻ chính xác không phải những người bạn đồng hành tốt nhất mà cô có thể tâm sự.
Bởi tâm trí Hermione đang thiếu đi mối liên hệ bằng hữu, mọi lo lắng về Kathryn và Tommy rời bỏ cô. Cô thèm khát cảm giác được tâm sự với bạn bè và cô bám chặt vào tay vịn cầu thang bằng gỗ phía sau trong nỗ lực làm dịu đi nỗi đau không thể chịu đựng được. Không hề bất ngờ, hành động ấy vô dụng; thay vào đó, Hermione há hốc mồm khi một mảnh gỗ vụn cứa sâu vào lòng bàn tay cô, khiến cho những giọt nước mắt đau đớn trào ra từ khóe mắt.
Khi Hermione rút mạnh gỗ vụn với bàn tay run rẩy, cô cố gắng tập trung vào một ký ức, một ký ức bất chợt, từ Hogwarts. Đó là thói quen của cô trong nhiều năm qua bất cứ khi nào hoàn cảnh hiện tại trở nên vô vọng.
“Nghĩ đến những điều tích cực,” cô nhủ thầm qua hàm răng nghiến chặt. Tuy nhiên, ký ức về Hogwarts ngay lập tức gợi nhớ cho cô về những người bạn cũ, Harry và Ron, và sự cô đơn lại dội thẳng vào cô.
Hermione đưa môi xuống vết thương ở lòng bàn tay và cô gắng mút những giọt máu trên bề mặt khi cô loạng choạng bước tiếp phần còn lại của cầu thang rồi đổ gục xuống giường. Cô rút ra và nhìn xuống vết cắt, ngạc nhiên khi thấy lòng bàn tay cô vấy đỏ. Hình như, mảnh gỗ vụn đã cứa vào sâu hơn cô nghĩ.
Rên rỉ, Hermione để ngửa tay lên chiếc ngăn kéo phủ bụi đầu giường. Cô chỉ đợi áu ngừng chảy. Khi cô thấy những vệt máu chảy xuống từ lòng bàn tay, khuôn mặt Harry và Ron đột nhiên hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô, như thể cô chỉ vừa thấy hai người họ ngày hôm qua.
Hermione bất động và một lát sau, cổ họng cô có cảm giác như nghẹn ứ lại. Rồi, cô lấy lại nhịp thở, sau khi tình trạng tê liệt đau đớn của nỗi đau kéo dài ngự trị trong cô. Trái tim cô tan vỡ khi cô hồi tưởng lại cái đêm mà lần cuối cùng cô còn liên lạc với hai người bạn.
Đó là ngày đầu tiên của tháng Chín và là ngày cuối cùng của cuộc chiến. Những tia sáng xanh đỏ đang dần trở nên mỏng manh – hầu như ai đã từng mở miệng phóng ra những lời nguyền đều nằm chết la liệt trên bãi chiến trường – và nó trông như thể cuộc chiến rồi sẽ kết thúc với việc Bộ Pháp Thuật dành được nhiều ủng hộ. Hermione nói chuyện với Harry và Ron qua một cái kính liên lạc thần kỳ và hỏi họ tình hình chỗ đó như thế nào, và Harry chỉ đáp là rất khả quan. Ngay khi Hermione ngồi sụp lại nhẹ nhõm cô nghe thấy Ron thét cái gì đó về một nhóm Tử Thần Thực Tử vừa đến bên cửa họ. Trước khi Hermione có thể hỏi chuyện gì đang diễn ra, Harry đã ném cái gương xuống đất để đến giúp Ron. Tiếng kính vỡ vụn đến từ phía bên đó và mặt kính trở nên tối đen. Đó là lần cuối cô thấy hay nghe được hai người bạn của mình. Tất nhiên là Harry đã hi sinh trong đêm đó. Có một điều chắc như đinh đóng cột rằng cậu ấy và Voldemort không thể đội trời chung. Chuyện xảy ra với Ron là một bí ẩn với Hermione, nhưng cô đoán cậu cũng chết khi chiến đấu bên cạnh Harry.
Bên nhau cho đến giờ phút cuối cùng, Hermione nghĩ khi cảm giác tội lỗi chiếm lĩnh cô. Lẽ ra mình nên ở đó để giúp họ. Lẽ ra mình nên chết cùng với họ.
Suy nghĩ được ở bên Harry và Ron khiến Hermione vùi mặt vào gối để ngăn những tiếng nức nở. Nếu giờ họ có thể thấy mình, họ sẽ bảo mình phải mạnh mẽ. Nhưng có nghĩa lý gì khi trên đời chẳng còn thứ gì để khiến ta mạnh mẽ vì nó?
Thật chậm rãi, Hermione ép bản thân mình ngừng khóc – Điều này thật vô nghĩa, giống như cuộc sống vậy, cô nghĩ chán nản – và ngâng đầu lên khỏi gối. Cô run rẩy hít một hơi và lau khô má bằng bàn tay đặt trên chiếc ngăn kéo cạnh giường hồi nãy. Cô quá phân tâm bởi suy nghĩ của mình đến nỗi cơn đau từ dòng nước mắt mằn mặn chà vào vết cứa hoàn toàn bị ngó lơ.
“Nếu đêm đó mình chết,” cô nói lớn trong căn phòng trống không. “Mình đã có thể cứu bản thân mình rồi.”
__________
Không lâu sau đó, Hermione ngồi trong sân vườn sau của Phủ Malfoy, để cho nắng chiều giúp cô khoan khoái. Trong khi cả gia đình Malfoy đã ra ngoài, cô đã đi loanh quanh ngôi nhà. Mặc dù cô đã bị cám dỗ bởi mong muốn được trông thấy thứ mà Draco rất muốn giữ kín ở trên lầu ba, cô biết cô không nên, vì vậy, cô đi tản bộ theo chiều ngược lại và khám phá ra rằng đằng sau những cánh cửa với nắm tay hình mãng xà là một khu vườn đẹp rực rỡ.Lần đầu tiên kể từ ngày hôm đó, Hermione để ột nụ cười thực sự nở rộng trên môi. Đó không hẳn do thực tế cuối cùng cô cũng có khoảng thời gian riêng tư, mà bởi cô không bao giờ hi vọng một căn nhà như vậy có thể nắm giữ một vẻ đẹp như thế đằng sau nó. Những dải đất trải ra vô tận. Hermione không thể nhớ đã từng thấy bất cứ điều gì tự nhiên và thuần khiết như thảm thực vật mọc ở đây. Một thảm cỏ xanh tươi tốt bao trùm mặt đất, những nhánh cây thanh nhã in bóng trên mặt nước trong vắt. Những bông hoa dại với đủ sắc màu vươn lên từ những nhánh cỏ, khoe khoang những cánh hoa giữa bầu trời xanh trong. Con đường đất hẹp dẫn đến khu vườn được trải sỏi hai bên, khiến cho toàn cảnh trông như một bức tranh bước ra từ một cuốn sách.
Giờ đây, Hermione đang đứng thẳng và bắt đầu lấy lại niềm hân hoan khám phá khu vườn. Nó trông như một khu rừng thu nhỏ; một sự ngạc nhiên dường như được ẩn giấu dưới mỗi tán cây. Ngay sau đó, cô khám phá ra một cô thỏ nhỏ với hai đứa con đằng sau một tảng đá. Cô mỉm cười khi ngắm nhìn những sinh vật đó, chúng trông thật vô hại đến mức thật khó để mà không như thế.
Khi Hermione trở lại con đường đất, một chú bướm bay vụt qua đường cô đi. Cô dừng lại để ngắm nhìn nó tiếp tục hành trình đến một bụi mâm xôi dại. Nó đậu ngay đó. Bị thu hút bởi những hình thù tròn màu vàng đỏ đẹp mắt trên cánh chú bướm, Hermione rón rén đi về phía bụi cây và ngập ngừng đưa tay về phía con côn trùng. Ngay lập tức, nó bay đi.Nhún vai, Hermione trở lại và tiếp tục đi. Khi cô thong dong trên con đường nhỏ, thêm một thứ khác khiến cô lưu tâm – một đóa hoa. Cánh của nó to bằng nắm tay Hermione, và mang màu tía tuyệt diệu. Không thể kiềm chế được bản thân, Hermione vặt bông hoa từ mặt đất. Sau một vài giây chần chừ, cô thận trọng gài nó sau tai. Giờ với bộ váy mà Draco đưa cô và đóa hoa trên mái tóc, Hermione trông như một nàng công chúa.
Một cảm giác hạnh phúc ngự trị trong trái tim cô. Ở bên ngoài giữa thiên nhiên đã mang đến cảm giác khó tả cho cô. Như thể mọi ký ức đau buồn trong tâm trí đều đã được xóa sạch, không còn gì sót lại ngoài niềm vui thuần túy. Thở dài hạnh phúc, Hermione dang tay ra và quay vòng. “Giá mà mọi thứ trên đời này có thể đáng yêu như thế,” cô tự nhủ.
Hermione dành thời gian còn lại của buổi chiều trong vườn chỉ để tận hưởng vẻ đẹp của nó. Nhưng rồi, khi mặt trời bắt đầu lặn và bóng đêm dần lớn hơn, cô quyết định cô nên trở vào trong – Kathryn và Tommy cần được săn sóc sau một ngày dài bên ngoài. Lưỡng lự, cô đứng dậy từ chỗ ngồi dưới tán cây liễu và rũ rũ những lá cây khỏi mình.
“Mình sẽ trở lại vào ngày mai,” cô thì thầm bâng quơ trước khi trở lại phủ.
Hết chương VII.