Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương III:NHỮNG MƯU TÍNH
“Trả lời tôi ngay!” Người đó thét lên từ phía sau cô, quay ngược cô lại để đối mặt với hắn nhưng tiếp tục ghì chặt cô vào tường.
Không thể cất lên lời nào, Hermione đứng bất động và lắc đầu trong lo sợ. Draco đang đứng trước mặt cô, nhìn cô trừng trừng với đôi mắt đong đầy sự giận dữ. Cô không biết hắn định làm gì mình – ngay lúc này, cái chết nghe có vẻ khả thi nhất. Cuối cùng, cô cũng lắp bắp, “Tôi… tôi xin lỗi.”
“Tôi đã nói gì với cô hôm qua, Granger?”
“Tôi không nghĩ…”
”Rõ ràng là không. TÔI ĐÃ NÓI với cô không được lên đây. CÔ ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở ĐÂY HẢ?” Khuôn mặt hắn thậm chí còn tái nhợt hơn bình thường, và hắn mang một cái nhìn điên cuồng trong ánh mắt.
“Tôi không định phá phách gì ở đây cả,” cô đáp, hàm ẩn cả thách thức trong giọng nói. Ngay lập tức, cô nuối tiếc tông giọng mà mình vừa dùng.
“Nhưng cô làm trái lời tôi.” Hắn ném cô xuống sàn với sự kinh tởm. Người cô đập mạnh xuống, và khi bị như vậy, cô cảm nhận một cơn đau chạy dọc sống lưng. Một cách vô thức, cô bật ra một tiếng kêu đau đớn. Hắn tảng lờ cơn đau của cô, và thay vào đó nói, “Biến ngay đi cho khuất mắt tôi.”
Hermione run rẩy đứng lên và bắt đầu tập tễnh bước đi, nhưng hắn lại dúi cô xuống đất. Draco quỳ xuống sàn và nhìn thẳng vào mặt cô. Gò má cô xước vì bị hẳn đẩy vào tường lúc nãy, và trông cô cực kỳ hoảng loạn, “Cô là một con Máu Bùn cứng đầu. Không có nơi nào trong căn nhà này được dành cho lũ nô lệ như cô.”
Cô há hốc mồm, ngay lập tức nghĩ hắn sẽ ném cô ra khỏi đây. Mặc dù cô hét bị hành hạ, cô vẫn cần công việc hơn bất cứ thứ gì khác.
“Không, tôi sẽ không gửi trả cô cho MEA,” hắn thêm vào như thể đọc được suy nghĩ của cô. “Tôi sẽ rất vui vẻ mà hủy hoại cô. Đây đúng là thú vui dành cho tôi. Cùng xem cô sẽ trở thành cái khỉ gì trong một tháng tới.” Hắn trao cho cô một nụ cười lạnh lẽo, rồi đứng dậy và đá vào hông cô. “Đứng lên và đi đi.”
Mặc dù toàn thân Hermione đau đớn vì bị đẩy ngã, cô vẫn xoay sở để đứng dậy và loạng choạng xuống cầu thang mà không quay lại nhìn hắn. Cô kiềm chế mong muốn được bật khóc khi bước vào phòng mình và đổ gục trên giường.
Cơn đau quả thật không chịu được, nhưng không thể sánh bằng sự tủi hổ. Mình không thể tin được mình để hắn ta đẩy mình như vậy, cô nghĩ thầm khi nhắm mắt lại và cố gắng quên đi chuyện vừa xảy ra. Nỗi đau thể xác cô có thể chịu đựng được, nhưng không phải tinh thần. Bước vào căn nhà này, phẩm giá là thứ duy nhất mà cô có, và giờ thì hình như nó cũng bỏ cô mà đi. Không, cô nghĩ cứng rắn. Mình sẽ không cho phép hắn ta. Mình sẽ chiến đấu với hắn.
Với ý nghĩ được cấy lên từ trong óc, cô đứng dậy và tập tễnh tiến về phía bồn rửa ở ngay chân giường. Dựa mình vào tường, cô bắt đầu rửa trôi đi cơn đau.
Một vài giờ sau, Hermione bị đánh thức bởi tiếng gọi chói tai của Pansy từ tầng trên.
“Máu Bùn, lên đây,” cô ta ra lệnh.
Giật mình, Hermione rón rén tỉnh dậy và rời phòng. Khi cô lên đến sảnh chính, cô thấy Pansy đang đứng gần cầu thang.
“Đến đây ngay,” Pansy gọi.
Hermione vâng lời.
“Draco yêu cầu cô mặc những thứ này,” Pansy nói ngay khi Hermione đứng trước mặt cô. Cô ta đang cầm trên tay một cái hộp các-tông cỡ vừa.
Nhướng một chân mày lên, Hermione hỏi, “Cái gì vậy ạ?”
Pansy trao cho cô một cái nhìn khinh khỉnh và đáp, “Tôi không rõ. Cô là người hầu của Draco, không phải của tôi.”
Và không nói thêm một lời nào nữa với Hermione, cô ta quay mặt và đi lên lầu.
“Mình đã quá kỳ vọng vào việc cô ta thay đổi,” Hermione lầm bầm trong hơi thở. Cô chú ý lắng nghe, và, khi tiếng bước chân của Pansy không còn vọng lại nữa, cô bước vội về phòng với cái hộp trên tay. Tò mò muốn biết bên trong có thứ gì, cô ngồi trên giường với cái hộp để ngay trước mặt.
Hermione cẩn thận tháo dải dây trắng buộc quanh chiếc hộp. Khi cô mở nắp ra, cô há hốc mồm ngạc nhiên. Bên trong là một chiếc váy màu xanh ra trời tuyệt đẹp được gấp gọn. Bàn tay Hermione run run khi cô đưa tay vào bên trong và lấy thứ trang phục kỳ diệu đó ra ngoài. Cô thậm chí còn không nhớ mình đã từng chạm vào thứ nào được làm đẹp như thế. Vải mềm và mượt, vì thế nó dễ dàng trượt trên bàn tay cô. Không có họa tiết trang trí nào bên trên và nó rõ ràng không được tốt bằng những thứ mà phù thủy thuần chủng hay mặc, nhưng nó vẫn tốt hơn bất cứ thứ gì Hermione được phép đến gần, chứ chưa nói đến khoác trên người.
Bên dưới chiếc áo váy được gấp gọn là bộ đồ lót đơn giản – một chiếc bra đen và quần chẽn gối cũng đen nốt. Một cái cau mày khẽ thấp thoáng trên khuôn mặt Hermione khi cô nhận ra đây là tất cả những gì cô sẽ mặc dưới chiếc váy này.
“Ồ phải,” cô khẽ nhủ thầm. “Chỉ cần nghĩ là mày đã may mắn đến thế nào mới được khoác lên mình chiếc váy này.”
Hermione khẽ trút bỏ chiếc váy tả tơi của mình, và mặc bộ đồ lót vào. Hít một hơi sâu, cô trượt vào trong chiếc váy mới. Vội vã bước về phía chiếc gương, cô nhìn ngắm bản thân mình và ngay lập tức một nụ cười hết cỡ hiện trên khuôn mặt.
“Nhưng tại sao Malfoy lại đưa mình những thứ như thế này?” cô tự hỏi lớn khi lướt những ngón tay dọc chiếc váy, vuốt vuốt những nếp nhăn rõ-ràng-là-không-có trên lớp vải lụa. “Mình chỉ là một con Máu bùn tầm thường đối với hắn… vậy tại sao lại dành nhiều tiền vào mình như vậy?”
Chỉ có sự yên ắng đáp lại cô, và cô thở dài não nề. “Mình hi vọng hắn không có mưu tính gì…”
Ngay tức khắc, cô nghe thấy tiếng cánh cửa mình bật mở. Quay vội lại, cô thấy Draco đang đứng ở trên bậc cao nhất của cầu thang.
“Anh đang làm gì ở đây?” Cô hỏi lạnh tanh.
“Đây là nhà tôi, Granger.” Khi hắn nói những từ đó, hắn chậm rãi bước xuống những bậc thang bằng đá. Vừa lúc chạm đến bậc thang cuối cùng, cái gì đó không thể đoán được lóe lên trong đôi mắt xám của hắn và hắn mỉm cười lãnh đạm. Hermione run lên, và bước lùi lại. Cô thấy ánh nhìn của hắn lang thang xuống phần cơ thể của cô chưa được chiếc váy che kín, và một lần nữa, cô có cảm giác hắn đang lột trần mình chỉ bằng ánh mắt.
“A-anh muốn gì?” Cô lắp bắp, tay cô theo bản năng ôm chặt quanh người.
“Sao, tôi đến đây để xem cô hợp với bộ đồ mới của mình đến mức nào. Rõ ràng là rất hợp đấy,” hắn nói với một cái nhếch mép.
Hermione đỏ bừng mặt giận dữ. Hắn ta đang làm cái quái gì vậy?
“Tôi cũng đến đây,” hắn tiếp, “để nhắc nhở cô về cuộc hẹn trên phòng tôi tối nay. Có mặt đúng 10 giờ tối. Vậy đã rõ chưa?”
“Vâng,” cô lầm bầm, không nghĩ gì ngoài mong muốn cháy bỏng là hắn để cho cô yên.
“Ôi, ôi, Granger… lầm bầm không hay đâu. Thử lại nhé. Có mặt đúng 10 giờ tối. Vậy đã rõ chưa?”
”Vâng, thưa ngài,” Hermione cáu bẳn nói qua hàm răng nghiến chặt. “Tôi sẽ đến.”
Hắn nhướn một chân mày lên, rồi nói, “Tôi rất vui vì thấy một chút phản kháng ở cô.”
Không có sự hưởng ứng nào cho những lời nói cuối cùng của hắn lọt vào trí óc cô, vậy nên cô đơn giản là trừng mắt lại nhìn hắn đầy thách thức.
Nắm được cái nhìn chằm chằm của cô, Draco khoanh tay và nói, “Cô biết không, cô có một đôi mắt rất đáng yêu. Tôi rất mong được ngắm đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào tôi khi đong đầy sự đau đớn.”
Hermione nắm chặt tay lại. Tại sao hắn lại làm điều này với cô? “Ý anh là gì khi nói ‘đong đầy sự đau đớn’?” cô hỏi chậm rãi.
“Rồi cô sẽ thấy,” hắn đáp đơn giản. “Giờ thì hãy giữ sức.” Hắn tiến về phía cô và khẽ chạm nhẹ vào vết bầm hắn để lại trên má cô vào hôm trước. Nó vẫn chưa lành, vì vậy cái chạm nhẹ của hắn cũng khiến cô giật nảy mình vì đau.
Cô trừng mắt nhìn hắn và đẩy tay hắn ra. “Để làm gì?””Nhiều câu hỏi quá,” hắn nói, lắc lắc đầu với điệu bộ thích thú. Lần đầu tiên, hắn có vẻ không bị chọc tức bởi thái độ kẻ cả của cô. Thay vào đó, điều đó dường như khiến hắn vui thú theo một cách kỳ quặc. “Giờ thì không có lời đáp cho chúng. Tôi với Pansy cần tham dự một buổi họp mặt, vậy nên hãy tận hưởng khoảng thời gian của cô. Chúng tôi sẽ trở về vào bữa tối. Ồ, và đừng lang thang khi cô ở đây,” hắn thêm vào khi quay đầu rời đi. “Mặc dù, sau tối nay, tôi ngờ rằng cô còn có mong muốn được làm thế hay không nữa.” Hắn khẽ cười nhạo và biến mất.
Một cơn giận run chạy dọc xuống cột sống Hermione mặc dù giờ Draco đã đi mất, cô vẫn chưa thể rũ bỏ sự hiện diện lạnh lùng của hắn. Mỗi khi nghĩ đến hắn, có một mối sợ hãi trào lên trong dạ dày cô – cô cũng không biết tại sao hay bằng cách nào, bởi vì cô chưa từng sợ hắn khi họ cùng theo học Hogwarts. Đó là trước khi hắn có vị thế cao hơn mày,Hermione, cô la rầy bản thân. Giờ thì hắn đúng là vậy, nên mày hãy ngừng mơ tưởng mình có thể quay ngược thời gian đi.
”Hắn muốn gì ở mình tối nay chứ?” Cô tự bật ra câu hỏi, ngạc nhiên khi thấy giọng mình run run. Nếu đó là bất cứ cái gì như sáng nay…
Rùng mình trước ký ức đó, cô ngồi thụp xuống giường và vùi mặt vào lòng bàn tay. Cô bật ra một tiếng rên rỉ kiệt sức khi cố gắng kiềm chế sự lo lắng đang dâng trào trong dạ dày. Những suy nghĩ cứ chạy đi chạy lại dữ dội trong tâm trí cô, nhưng một câu hỏi được đặt lên trên tất cả – hắn định làm gì với cô tối nay?
Hết chương III