Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương II: NHỮNG ĐIỀU MẮT THẤY TAI NGHE
Đúng sáu giờ, Hermione đến phòng ăn. Khi cô bước vào căn phòng rộng rãi, cô thấy Draco, Pansy và hai đứa trẻ đã yên vị ở chiếc bàn ăn dài.
Nhìn những đứa trẻ – cô không thể không nở một nụ cười – chúng chính là hình ảnh phản chiếu của cha mẹ chúng. Cậu con trai, hình như là đứa lớn hơn, mang mái tóc vàng sẫm màu của mẹ và đôi mắt xanh biển lấp lánh, còn cô con gái ngồi đối diện thì có mái tóc bạch kim thẳng và đôi mắt xám sâu hút của Draco. Lúc đó, hai đứa trẻ đang cười đùa và ném những tấm khăn ăn vào nhau.
Thật khác xa so với bố và mẹ chúng, Hermione nghĩ thầm và chuyển ánh nhìn qua Draco và Pansy. Mỗi người ngồi một bên và có vẻ như cả hai đang cố gắng để không nhìn mặt đối phương.
Khi Hermione khẽ hắng giọng để thông báo cho gia đình họ sự xuất hiện của mình, tất cả đều im bặt. Đứa con trai nhìn về phía Hermione với đôi mắt mở to và thì thầm thật lớn với Pansy. “Mẹ ơi, ai vậy?”
“Đây là người hầu mới của chúng ta, Tommy,” Pansy đáp, mỉm cười với thằng bé. Thật ngạc nhiên là Hermione để ý thấy kẻ thù cũ của mình có vẻ rất yêu quý những đứa con, trái ngược với Draco, người hoàn toàn tảng lờ những nỗ lực của cô con gái trong việc lôi kéo sự chú ý của ba mình. “Ngồi xuống đi,” Pansy nói với Hermione, vẩy tay về phía đầu bên kia của chiếc bàn.
Hermione tiến thêm một bước, nhưng Draco đã giơ tay ngăn cô lại. “Không, Máu Bùn sẽ ngồi dưới sàn.”
“Nếu anh đã nói vậy,” Pansy đáp lại, quay về phía cô con gái để cột tóc cho cô bé.
Hai má Hermione nóng bừng lên, cô không biết mình phải làm gì trong tình huống này.Mình không thể để hắn ta hạ nhục mình như thế, một phần trong cô lên tiếng. Nhưng khi Draco bắt đầu đứng dậy, cô vội vàng ngồi thụp xuống sàn dựa mình vào tường. Phần lý trí trong cô đã chiến thắng, một lần nữa.
Bữa tối trôi qua trong yên lặng. Hermione buộc phải ngồi dưới sàn và được ột chút thức ăn để trên một cái đĩa bẩn. Hầu hết thời gian cô chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ thức ăn đó mà không động đến chúng, mặc cho dạ dày cô đang kêu gào thảm thiết. Mình không thể để hắn có được niềm vui thích khi thấy mình ăn như một kẻ hành khất đường phố mạt hạng.
“Pansy, hãy dẫn Thomas và Kathryn ra ngoài một lát. Anh muốn nói chuyện với con Máu Bùn đây một mình.”
Pansy gật đầu vâng lời và nắm lấy tay hai đứa trẻ nhỏ, cả ba người họ lướt nhanh ra khỏi phòng. Khi bọn họ đã đi cả, Hermione từ từ quay mặt đối diện với Draco, cẩn trọng để không để lộ vẻ sợ hãi đang trào dâng.
Hắn đứng dậy và tiến về phía cô. Khi chỉ còn cách vài inch, hắn hạ thấp giọng một cách nguy hiểm, “Ăn ngay.”
“Không.”
“Thử nhắc lại xem?”
“Không, Malfoy, tôi sẽ không ăn.”
Draco tóm lấy gáy cô và ghì mặt cô xuống sàn nhà một cách thô bạo. “Giờ thì cô có ăn không?” hắn thì thầm vào tai cô.
Hermione nghiến chặt răng trong đau đớn. Nhưng rồi cô cũng thở dốc ra, “Không.”
“Tốt lắm,” hắn nói, thả tay ra khỏi cô. “Tôi mong chờ được gặp cô vào tối mai.”
Hắn bật tách ngón tay và ngay lập tức một con gia tinh nhỏ bé lao vào phòng. “Dọn sạch sẽ,” hắn nói đơn giản. Rồi, không thèm nhìn Hermione thêm, hắn rời phòng.
Hermione theo dõi trong câm lặng khi con gia tinh lăng xăng dọn dẹp, nhặt đĩa và chén lên. Nó thận trọng lảng tránh việc nhìn Hermione, như thể nó quá tốt đẹp so với cô.
“…ở nấc cuối cùng của bậc thang đặc ân, cô sẽ phải tuân theo mệnh lệnh của bất cứ ai…” cô thầm thì thật to với chính mình, nhớ lại những lời nói trước đó của Draco.
Mình đã bị đày đọa xuống mức nào đây? Chẳng lẽ mình vô dụng đến mức một con gia tinh cũng cao quý hơn mình sao?
Đứng thẳng dậy, Hermione chậm rãi tiến về phòng mình. Cô đặt mình xuống mặt giường cứng, và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Sau nhiều lần trở mình, cô cũng trượt vào vô thức. Tuy nhiên, ngay cả trong giấc mơ, cô cũng không thể tìm thấy sự giải thoát khỏi những suy nghĩ đang quấy rầy mình…
“Dừng lại!” Hermione vai nài, gò má đầy nước mắt chảy thành vệt và mắt cô nhắm nghiền trong đau đớn. Cô cố gắng đẩy gã đi, nhưng gã tảng lờ những nỗ lực của cô và thúc vào trong cô một cách không thương tiếc.
“Im đi, Máu bùn, mày biết là mày thích thế mà,” gã gầm gừ. Mái tóc rối bù của gã rơi xuống che khuất đôi mắt, và trong một khoảnh khắc, Hermione tưởng rằng gã đàn ông đang làm cho cơ thể cô như muốn tách rời làm đôi không phải con người mà là dã thú.
Cô nức nở khi gã tiếp tục mò mẫm cơ thể cô, bàn tay thô bạo như giấy giáp của hắn bấu vào da cô. Cơn đau đang chiếm lĩnh cơ thể cô quả thật quá sức chịu đựng; tất cả mọi chỗ từ vai trở xuống đều đau dữ dội, và cô cảm thấy máu của chính mình nhớp nháp trên đùi. Cô không thấy khoái lạc, chỉ có sự đau đớn cực độ và cảm giác ghê tởm tràn ngập.
Gã thô bạo nắm lấy cánh tay cô, khiến cho làn da nhạy cảm thâm tím lại ngay tức khắc. Cô bật khóc vì đau đớn, gã tát cô để bắt cô ngậm miệng lại. Bàn tay trái của gã để lại một dấu ửng đỏ hình lòng tay trên má cô khi cô cố gắng tưởng tượng mình đang ở một nơi nào đó khác, với ai đó khác, bất cứ thứ gì có thể giúp cô trốn tránh sự tra tấn này.
Cô sẽ không bao giờ quên được gã đàn ông đã lấy đi trinh tiết của mình theo cách ấy… Không có ngày nào trôi qua mà cô không nhớ…
Mắt Hermione đột nhiên mở to. Bụng cô nhức nhối, như thể mọi thứ trong giấc mơ lại vừa xảy ra. Cô lăn mình trên giường, vùi mặt vào gối và cố gắng quên đi. Chuyện đó đã xảy ra cách đây hai năm rưỡi và nó vẫn ám ảnh cô đến tận giờ.
Cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ, lần đầu tiên, không bị đánh thức bởi những ký ức kinh hoàng. Khi cô thả lỏng cơ thể và trở mình, sự hiện diện của một người khác trong căn phòng đã không được chú ý.
Draco đứng ở ngưỡng cửa, quan sát Máu bùn quẫy đạp trên giường. Hắn nghe thấy cô ta kêu ré lên bằng giọng điệu của một người bị tra tấn, “Dừng lại!” Hắn tiếp tục theo dõi một cách lặng lẽ, tự hỏi cái gì đang phá bĩnh giấc ngủ của cô ta. Cuối cùng, những chuyển động dữ dội của cô ta cũng giảm dần, cho đến khi cơ thể trở nên bất động. Nhướng một chân mày lên, Draco lặng lẽ quay đầu và tiến về phía những bậc thang.
__________
Hermione tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau. Cô vẫn nán lại trên giường một lát, không muốn mở mắt ra vội, nhưng cuối cùng cũng đành tỉnh dậy và rời giường. Vừa ngáp ngắn ngáp dài, cô bước về phía chiếc gương.
Cô cau mày khi nhìn vào nó. “Mình đã quên mất cảm giác tỉnh dậy và nhìn mình trong gương,” cô càu nhàu khi vén một lọn tóc rối với vẻ khó chịu.
“Cô là cô hầu mới phải không?” một giọng nói ấm áp vang lên. Hermione kinh ngạc ngẩng mặt lên đúng lúc thấy những gợn sóng nhỏ trên bề mặt chiếc gương phẳng. Và vài giây sau, một khuôn mặt xuất hiện.
“Ơ… phải…” Hermione đáp, có đôi chút sững sờ.
Chiếc gương cười thầm. “Tôi cho rằng cô đã nghe câu này đến nhàm tai, hử?”
Hermione gật đầu đáp lại.
“Họ thích hỏi những câu ngớ ngẩn như thế,” chiếc gương nói, đảo đảo mắt. “Mỗi người hầu được yêu cầu phải vượt qua bước này. Nhưng cô khác bọn họ. Tôi khá chắc đấy. Không kể đến sự thật là Draco có vẻ dành sự quan tâm đặc biệt cho cô.”
Với một tiếng cười khan, Hermione đáp, “Malfoy? Quan tâm đến tôi ư?”
“Cô không tin hả? Ồ vậy, cô chắc chắn là người cứng đầu. Tôi cho rằng cô sẽ phải tự tìm hiểu thôi,” chiếc gương trả lời với một cái nháy mắt. “Draco cũng vậy. Kể từ khi cha cậu qua đời và cậu bị bỏ lại một mình” – nó bật ra một tiếng như là thở dài tiếc nuối – “cậu ấy đã học cách đóng cảm xúc của mình trước người khác và ngừng tin tưởng lời nói của thiên hạ. Thậm chí cả người vợ tội nghiệp của cậu ấy cũng không thể tiếp cận. À ưm… quá đủ với những suy nghĩ của tôi rồi. Cột tóc kiểu đuôi ngựa có vẻ hợp với cô nhất đấy.”
Với lời nói đó, khuôn mặt trên chiếc gương mỉm cười ấm áp với Hermione, rồi biến mất.
“Chuyện này chắc chắn khác xa so với những thứ mình từng trải nghiệm trước đây,” Hermione tự lầm bầm với bản thân khi cô nhận lấy lời khuyên của chiếc gương và buộc mái tóc ngang bướng thành một túm đuôi ngựa rối bù. Cô nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu của mình trước gương một cách đầy hi vọng, nhưng kiểu tóc mới không giúp ích nhiều trong việc cải thiện hình ảnh. “Ý tưởng này không khả thi lắm…”
Những lời nói của chiếc gương hoàn toàn rời bỏ tâm trí Hermione khi cô bước lên những bậc thang và tới được hành lang. Chưa có ai thức dậy cả.
”Mình đoán là mình đang sở hữu cả căn nhà này,” cô nhận xét khi rón rén tiến về phía cầu thang. “Xem nhà của Malfoy có những gì nào…”
Một giờ sau, Hermione đã khám phá toàn bộ tầng một và tầng hai. Mọi người vẫn đang say giấc, và cô bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Cô thấy không có gì đặc biệt đáng lưu tâm ngoài một căn phòng rộng lớn chứa đầy đồng hồ ở tầng hai.
Mình tự hỏi có gì ở tầng ba nhỉ… Cô tự nhủ khi tiến đến cầu thang dẫn lên trên đó. Cô đặt bàn chân lên bậc đầu tiên, và dừng lại.
“Mày không thể,” cô cáu với bản thân. “Malfoy đã cảnh báo mày. Giờ hắn là bề trên của mày, mày phải tuân thủ theo những gì hắn nói.”
Tất nhiên, suốt những năm tháng là bạn thân nhất của Harry Potter chẳng dẫn đến đâu cả. Sự tò mò của cô đã chiến thắng mọi thứ, và cô bắt đầu bước lên cầu thang được phủ thảm đắt tiền. Khi cô lên tới nơi, cô nhìn xung quanh một cách dò xét. Không có gì khiến cho tầng này trở nên bất thường so với những tầng khác, vậy nên cô quyết định là sẽ an toàn nếu tiếp tục.
Về cả phía bên trái và phải của cô đều là những hành lang dài. Không có một cánh cửa nào lọt vào tầm nhìn, thế đã đủ lạ rồi. Bức tường ở hai bên, tuy nhiên, được phủ kín bởi những tấm thảm thêu lớn, cái mà rõ ràng khá cổ và đắt tiền. Hermione bắt đầu đi lang thang về phía hành lang phía bên phải, quan sát kỹ tấm thảm thêu hai con rồng đang phì lửa trong sợ hãi. Khi cô làm vậy, có cái gì đó thu hút cô – một cái tay nắm bằng gỗ trông như thể nó không thuộc về nơi này. Với sự kích thích dâng cao, cô bắt đầu đưa tay ra và đẩy nó.
Đột nhiên, có ai đó từ phía sau Hermione nắm lấy cổ tay đang vươn ra của cô và quặt nó về phía sau trong một chuyển động dứt khoát. Trước khi cô có thể quay mặt lại để xem ai là kẻ tấn công mình, cô bị đẩy mạnh vào tường. Cô bật ra một tiếng thét sững sờ hòa lẫn với đau đớn khi gò má cô bị đập vào tường với một tiếng uỵch tẻ nhạt.
“Cô đang làm gì ở đây?” Một giọng nói trầm gầm gừ cất lên.
Hết chương II.