Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương IV: ĐỎ THẪM
Hermione nuốt khan, rồi ngập ngừng gõ lên cánh cửa gỗ sồi trước mặt. Nó bật mở ngay khi những khớp ngón tay của cô chạm vào, cứ như thể căn phòng đã đợi rất lâu cho cuộc viếng thăm này vậy.
Cô bước vào, e sợ những gì mình có thể trông thấy. Và thật ngạc nhiên làm sao, căn phòng trống không. Mặc dù ánh sáng lờ mờ phát ra từ những cây nến cháy chập chờn đặt trên bậu cửa sổ vừa đủ thắp sáng căn phòng rộng lớn, cô vẫn không thể nhìn ra được một cái bóng hay dáng người nào. Dù cảm thấy nhẹ nhõm vì Draco vẫn chưa tới, cô vẫn khó chịu trước sự trống vắng mà căn phòng mang lại.
“Xin chào?” Cô thì thầm bằng một giọng nghèn nghẹn và khó nghe.
“Chào Granger,” một ai đó lên tiếng sau lưng cô.
Hermione như đóng băng bởi giọng nói của Draco. Không để nỗi sợ thoát ra, dù thế, cô không có cử động gì cho thấy là sẽ quay lại và nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể, “Vậy anh tính sẽ làm gì tôi tối nay?”
“Quay lại và đối mặt với tôi.”
Cô không làm thế.
“Quay lại ngay,” hắn lặp lại, gay gắt và khắt khe hơn.
Niềm kiêu hãnh không giúp cô cầm cự được được lâu thêm nữa, và cô nghe theo lời hắn. Những gì cô thấy vượt rất xa so với mong đợi.
Draco lãnh đạm dựa mình vào khung cửa, khoanh tay trước bộ ngực trần. Thứ duy nhất trên người hắn lúc này là chiếc quần khá rộng, và thậm chí nó còn có thể rớt xuống bất kỳ lúc nào. Hắn tặc lưỡi khi thấy sự sửng sốt hiện rõ trên gương mặt cô. “Cởi đồ ra, Hermione.”
Mặc dù cơ thể đã ngừng tuân theo những mệnh lệnh mà não cô chỉ thị, Hermione vẫn cố kiềm chế, “Tôi từ chối làm thế.”
“Đó không phải thái độ mà tôi mong được thấy trong căn nhà này,” hắn bình tĩnh nói. “Cô có thể tự làm lấy, hoặc là có sự giúp đỡ của tôi.”
Gò má Hermione nóng bừng, nhưng cô vẫn đáp, “Hoặc là anh chỉ việc để tôi đi.”
Hắn cười lạnh lùng. “Lại đây, Granger.”
Cô vẫn đứng yên.
Thay vì lặp lại câu lệnh như lần trước, Draco tiến về phía cô. Chỉ trong một bước chân, hắn đã đứng trước mặt cô, giữ lấy chiếc váy cô đang mặc.
Hermione rít lên và ôm lấy thân mình. Cô không hiểu vì sao hắn lại cởi bỏ bộ đồ ngoài của cô nhanh đến thế, nhưng cô sẽ làm tất cả để bảo vệ mình khỏi sự xâm hại của hắn.
Trông khi quá chú tâm vào việc ôm lấy cơ thể mình, cô không cảm thấy tay hắn trườn ra sau và cởi móc khóa chiếc áo ngực mà mình đang mặc. Một lát sau, đồ lót của cô đã nằm trên mặt đất. Cảm thấy trên người không một mảnh vải che thân, Hermione bật khóc.
Draco lại cười phá lên. “Để dành những giọt nước mắt đi,” hắn chế nhạo. “Lát nữa cô sẽ cần đến chúng đấy.”
Khi hắn nói những từ đó, cô cảm thấy đôi tay hắn giữ chặt lấy hông mình và kéo về phía hắn. Cô lại khóc và vùng vẫy khỏi hắn, nhưng sự nắm giữ của hắn cứng rắn như thép vậy. Hắn ấn môi mình vào môi cô một cách dữ dội, một nụ hôn mạnh bạo, và cô cảm thấy những giọt lệ trào ra.
Hắn tạm thời dứt khỏi nụ hôn để tuồn tay ra sau lưng. Cô mở miệng cố nói, nhưng trước khi âm thanh vụt khỏi miệng, cô thấy người Draco quặn xoắn và cuộn lại. Da hắn nhuộm màu xanh sáng của a-xít và mắt thì thu hẹp thành hai khe đỏ lòm trên gương mặt phẳng lì. Sau cái vặn cuối cùng, một con rắn khổng lồ lờ mờ hiện ra trước mặt cô, đúng nơi Draco vừa đứng.
Hermione hét lên trong kinh hãi khi cô nhìn con rắn ngẩng lên và thè cái lưỡi đỏ lòm của nó ra. Âm thanh vang khắp phòng, thổi tắt những ngọn nến và bóng tối tràn ngập. Những gì cô có thể thấy là hai cái khe đỏ, lấp lánh trong màn đêm trước mặt…
Hermione thức dậy vì tiếng vì tiếng khóc của một cô bé. Lúc đầu, âm thanh đó bị trộn lẫn với tiếng hét của cô, và cô gần như không nghe ra. Cuối cùng tiếng khóc của cô và hình ảnh của con rắn đang nhòa đi được thay thế bằng những tiếng nấc thương tâm.
Mắt cô mở to. Nhanh chóng ngồi dậy, cô nhìn quanh và dừng lại nơi Kathryn, con gái của Draco. Sửng sốt và vẫn còn bị chấn động bởi dư âm của cơn ác mộng, Hermione đơn giản chỉ ngồi đó nhìn vào cô gái nhỏ.
Nhận thấy Hermione đã dậy, Kathryn ngừng nấc và cô bé nhìn Hermione với đôi mắt to mọng nước. Cô bé có vẻ sợ Hermione và dường như đang tìm đường thoát khỏi đây.
“Cháu đang làm gì ở đây?” Hermione lắp bắp, không muốn cô bé rời đi vì những lý do kỳ quái.
“Kh-không có gì,” Kathryn nói bằng một giọng cao vút, vẻ mặt trở nên sợ sệt hơn bao giờ hết khi Hermione mở lời.
“Đừng sợ cô,” Hermione nhẹ nhàng nói, cố trấn an cô bé. “Không có gì phải sợ cả. Có phải cô đã hét lên không?”
Kathryn sợ hãi gật đầu.
“Cô vừa gặp ác mộng,” Hermione đáp, cẩn thận lựa từ cho phù hợp. Cô do dự nói tiếp, “Có một con rắn khổng lồ ở trỏng.”
“Những con rắn thật đáng sợ,” Kathryn thì thầm, phần nào đỡ sợ hơn trước. “Cháu cũng có những cơn ác mộng về chúng. Mẹ luôn tới và hát ru cho cháu những lúc như thế.”
“Cô không có mẹ để mà nghe hát ru,” Hermione buồn bã nói. “Cháu rất may mắn đấy.”
Mắt Kathryn sáng lên với sự tò mò và cô bé nhích về phía trước, nỗi sợ mới đây dường như đã biến mất. “Chuyện gì đã xảy ra với mẹ cô vậy?”
“Bà ấy…” Hermione cắn môi. “Bà ấy đã đi rồi.”
“Ý cô là… mẹ cô đã chết ạ?” Kathryn hổn hển.
“Bà ấy đang ở một nơi tốt đẹp hơn nhiều,” Hermione đáp với một nụ cười buồn. “Cô nhớ mẹ, nhưng cô chắc bà sẽ hạnh phúc với nơi bà ở hiện giờ.”
“Cháu rất tiếc,” cô bé run run.
Hermione cười đáp, “Không sao đâu. Có muốn ngồi lên giường cô không?”
Kathryn dũng cảm gật đầu và trèo lên tấm nệm kế bên Hermione. “Tại sao cô lại ở đây vậy? Có phải cô là một trong những phụ nữ là đối tác làm ăn của Ba không?”
“Ừ… Cô cho rằng có thể gọi là thế. Cô ở đây để trông coi mọi thứ cần thiết và giúp đỡ ba cháu với những… vấn đề của ông ấy.”
“Ồ.” Kathryn kinh ngạc khi đang được nói chuyện với người đã từng tiếp xúc với ba mình. “Ước gì cháu cũng có thể giúp đỡ ba.”
“Cô không nghĩ cháu sẽ thích công việc của cô đâu,” Hermione nói, không muốn tưởng tượng dù chỉ một giây rằng cô bé ngây thơ đang ngồi cạnh cô sẽ ở trong vị trí của cô hiện giờ. Cô nhanh chóng đổi chủ đề. “Tại sao cháu xuống đây?”
Thay vì né tránh câu hỏi như lúc trước, Kathryn đáp. “Tommy thách cháu ạ. Anh ấy nói cháu thể nào cũng bị cô ăn sống nhưng cháu nói là không, vậy nên cháu xuống đây để chứng minh điều đó.”
“Cô chắc chắn sẽ không ăn sống cháu đâu,” Hermione đáp, cảm thấy hơi buồn cười. “Vậy nên cháu có thể bảo với anh trai mình là cháu đã thắng.”
Đúng lúc đó, giọng của Pansy vọng xuống từ trên lầu. “Tommy, Kathryn, hai đứa xuống đây một lúc coi.”
Kathryn nhìn vào Hermione rồi bảo, “Cháu phải đi rồi. Tên cô là gì vậy?”
“Hermione.”
“Her..myne?”
“Ừ đúng rồi,” Hermione cười. “Cháu có thể gọi cô là Hermyne.”
“Được ạ,” Kathryn vui vẻ, nhảy xuống giường. “Chào cô Hermyne.”
“Chào cháu Kathryn,” Hermione lặng lẽ trả lời khi cô nhìn cô bé chạy lên lầu trên với vẻ hào hứng. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Kathryn, sự u ám của căn phòng lại thâm nhập vào cô.
Thật tốt khi cô bé đã đến, Hermione nhận ra, hoặc là mình sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi giấc mơ đó. Cầu mong rằng sẽ không có gì xảy ra vào đêm nay.
Hình ảnh đôi mắt của con rắn nhìn trừng trừng xuống Hermione lại cháy bỏng trong tâm trí cô, và cô phải mất thêm vài phút nữa để trấn tĩnh lại trước khi hình ảnh đó mờ dần đi.
__________
Khuya hôm đó, Hermione đứng một mình trước cánh cửa giống hệt như trong giấc mơ của mình. Thay vì gõ cửa phiền phức, cô đẩy nó ra và bước vào, chờ đợi điều tồi tệ nhất có thể xảy đến.
Cô lạnh sống lưng khi nhận ra mọi thứ trong phòng đều được sắp đặt y như trong mơ. Cứ như thể cô đã trải qua việc này rất nhiều lần rồi, chỉ có điều, lần này là thật. Tóc gáy cô dựng đứng lên khi cảm giác khó tả, có phần đáng sợ khi cảm giác ngờ ngợ bắt đầu thấm vào đầu cô.
“Thật tốt khi cô đến đúng giờ,” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Hermione quay lại và thấy Draco đứng sau lưng mình, mái tóc bạch kim của hắn như lấp lánh trong ánh sáng mờ nhạt. Ghê tởm nụ cười ngự trên gương mặt hắn, cô cảm thấy vô cảm trước nét mặt của hắn. Một cách vô thức, cô lùi lại khi hắn lặng lẽ đóng cánh cửa phía sau hắn lại và tiến thêm một bước về phía cô.
“Bây giờ, đừng sợ,” hắn nhẹ nhàng. “Tôi sẽ không làm cô đau.”
Bất chấp nỗi sợ đang lớn dần, cô nói lớn, “Anh muốn tôi lên đây làm gì?”
Thay vì trả lời câu hỏi đó, Draco bắt đầu bước quanh phòng. Mắt hắn nán lại nơi những cây nến hắn vừa bước qua, như bị mê hoặc bởi những ngọn lửa đang nhảy múa vậy. Cuối cùng hắn cũng dừng lại nơi một cây nến hình bông hồng đỏ thẫm, trùng với màu mắt rắn. Sáp nóng chảy xuống thân nến khiến Hermione liên tưởng tới máu. Cô rùng mình và nhìn xuống sàn nhà.
“Ý định ban đầu của tôi là trừng phạt cô như tôi đã từng làm với lũ đầy tớ bất tuân trước đây,” rốt cuộc Draco cũng lên tiếng, giọng nói hắn nghe thật xa xăm. “Nhưng,” hắn thêm vào khi quay lại nhìn Hermione, “… tôi đã đổi ý. Chúng ta sẽ thực hiện một việc khác với vài thay đổi nho nhỏ. Chúng ta sẽ… cô định bảo đó là gì ấy nhỉ?”
Hắn dừng lại một chút, rồi một nụ cười – nhưng cũng hơi khó khi cho đó là cười, vì sắc mặt hắn không có chút cảm xúc – ngự trên môi hắn ta. “À đúng rồi… ôn lại chuyện xưa.”
Hết chương IV