Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương XIX: ĐAM MÊ TỘI LỖI
Sau khi Hermione nhận ra hình ảnh được khắc trên chiếc khuy trên cùng của món quà mới nhất từ Draco, cô nhanh chóng lôi tất cả váy áo ra để kiểm tra khuy áo. Rõ ràng, có một bông hoa tương tư được tạc trên mỗi chiếc. Hermione đoán lý do cho điều này là bởi tất cả những phục trang đẹp đẽ này từng thuộc về chính Iris.
Ý tưởng mặc lại món đồ của một người đã khuất ban đầu khiến Hermione rờn rợn. Nhưng sự tò mò cuối cùng cũng đã vượt lên trên sự bất tiện của cô, và giờ cô thực sự nóng lòng muốn biết tại sao Draco muốn cô biết được rằng mình đang mặc những chiếc váy cũ của Iris khi cô mở cánh cửa phòng mình và chuẩn bị lên lầu để gặp hắn.
Hermione bước hai bậc một lúc khi cô lên đến đầu cầu thang. Cô không chỉ háo hức muốn biết thêm về những chiếc váy, mà còn bởi cô muốn đối diện với Draco sau sự kiện xảy ra hai đêm trước. Mặc dù, phải thừa nhận rằng, tình huống này khá là đáng hổ thẹn, Hermione cần phải biết rồi họ sẽ ra sao. Liệu mối quan hệ chủ tớ của họ (hay, như hắn từng nói, “ông chủ và người hầu”) có thay đổi gì không?
Khi Hermione đặt chân vào căn phòng lờ mờ sáng, cô thấy nó hệt như những gì mà mình nhớ. Điểm khác biệt duy nhất là hàng loạt những ngọn nến đỏ thẫm đã bị thế chỗ bởi loại có màu xanh nhạt. Tất cả trừ một ngọn hình đóa hồng, cái mà, thật đáng ngạc nhiên là không hề bị hao mòn dù hàng tháng đã trôi qua. Hermione ngờ ngợ rằng pháp thuật đã ngăn không cho ngọn nến này tan chảy.
Vì Draco vẫn chưa tới, Hermione ngồi xuống cạnh giường. Cô khẽ rùng mình khi những kí ức đau thương dội về. Cố gắng đẩy chúng ra khỏi đầu, cô đan đi đan lại hai bàn tay. Cô không rõ mình mong đợi điều gì, liệu có phải Draco muốn cô lên đây để thảo luận về chuyện xảy ra trên mái nhà, hay còn vì mục đích khác?
“Chào.”
Hermione ngẩng mặt lên trước giọng nói của Draco. Hắn đang đứng ở đây trước mặt cô, mặc cùng một bộ đồ đen tuyền mà hắn vẫn mặc thường ngày. Mái tóc hắn khẽ ôm lấy khuôn mặt và hắn có vẻ mệt mỏi khi đóng cánh cửa lại sau lưng, tiến về phía Hermione và biến ra một chiếc ghế để ngồi.
Họ chỉ nhìn nhau chằm trong vòng vài phút. Hermione khó mà không thấy được sự khác nhau so với cuộc chạm trán đầu tiên của họ; lúc đó, Draco không bỏ lỡ một cơ hội nào để hành hạ cô cả về thể xác và tinh thần. Hắn hành động như một kẻ không có trái tim, như hầu hết những phù thủy thuần chủng mà Hermione đã làm việc cho. Giờ thì, Draco trông không còn sức sống, như thể hắn chẳng thể lấy hơi sức đâu mà ném những lời phỉ báng vào cô.
“Về… đêm hôm trước…”
“Chuyện đó đáng lẽ không nên xảy ra,” Hermione buột miệng. Cô đỏ bừng mặt, mím chặt môi, và lại chằm chằm nhìn Draco.
Không như cô nghĩ, Draco chỉ nhún vai. “Tôi cũng chẳng biết nữa,” hắn nói vẻ buồn tẻ.
“Ý anh là gì khi nói không biết?” Hermione hét toáng lên. “Chẳng phải rất rõ ràng sao? Chúng ta hôn nhau. Dù không nên. Chúng ta là hai kẻ ghét nhau cay đắng và sẽ chẳng bao giờ có thể ở bên nhau. Vậy nên hãy quên chuyện đó đi được không?”
“Đừng cho rằng em hiểu thấu lòng tôi.”
“Anh—gì cơ?”
“Khi tôi nhìn thấy em… thật khó để… tôi không thể diễn tả được. Em rất giống Iris. Không chỉ vẻ bề ngoài mà cả tâm hồn bên trong. Giống như em, cô ấy cũng mạnh mẽ, cứng đầu và tràn đầy niềm tin, nhưng cùng lúc, cô ấy cũng mong manh dễ vỡ. Chỉ là rất giống em.”
“Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có cảm tình với tôi, phải không?! Bởi vì nó chẳng đi đến đâu cả. Ý tôi là… anh không có cảm giác đó. Và khi anh nói với tôi rằng tôi không nên để cho người khác biết chuyện—“
“Em thực sự tin rằng tôi không có chút tình cảm nào với em sau những gì mà tôi đã làm ư?”
“Những gì anh đã làm?!” Hermione bùng nổ. Cô đột nhiên đứng bật dậy. “Như việc gì? Bạt tai tôi? Nói tôi là kẻ vô dụng, rằng tôi không có quyền làm người? Cưỡng đoạt tôi? Ôi làm ơn. Những biểu hiện đó khó có thể là của kẻ đang yêu.”
“Ngồi xuống đi.”
Những lời nói ra không hề giận dữ. Chúng không to hay mang tính ép buộc, nhưng chẳng hiểu vì sao Hermione cảm thấy phải nghe theo, vì vậy cô ngồi xuống ngay lập tức. Mặc dù cô vẫn còn giận dữ vì sự mâu thuẫn trong những lời hắn nói, cô quyết định sẽ lắng nghe những gì hắn sắp giãi bày.
“Có phải em nghĩ, vào ngày đầu tiên tôi gặp em, tôi đã muốn yêu em ngay lập tức? Khi tôi thấy được những nét tương đồng giữa em và cô ấy, có phải em nghĩ tôi đã tự nhủ mình hãy yêu em? Không, đáng ngạc nhiên thật đấy, nhưng tôi đã nghĩ những điều trái ngược. Tôi biết đó là bởi mình đã vẽ nên nhiều nét tương đồng giữa hai người đến mức tôi nuôi dưỡng những tình cảm như vậy. Và tôi đã làm gì? Tôi đối xử với em không khác gì những Máu bùn khác để có thể tống khứ họ đi.”
Tâm trí Hermione bắt đầu nôn nao. Cô có một linh cảm chẳng lành về những gì Draco sắp làm…
“Và mặc dù thật đau đớn và tồi tệ khi nhìn thấy cô ấy trong em, tôi không thể ngừng mang cho em những bộ váy cũ của cô ấy, tôi khao khát điều đó. Tôi điên cuồng muốn có lại cô ấy, cho dù là với ai đó như em. Tôi đã phải ngăn mình không chộp lấy và hôn em biết bao lần. Cái lần mà tôi hỏi em ai đã… đã cưỡng đoạt em, tôi không hề có ý định làm điều tương tự.
“Tôi-tôi không định ép em lên giường. Tôi đã say, đau khổ và tôi không thể kiểm soát mình đêm đó. Và khi tôi nhìn thấy em, tôi thề tôi đã nghĩ em là Iris.”
“Và anh nghĩ điều đó đủ để bào chữa cho việc anh làm ư?”
“Không,” hắn đáp, và Hermione có thể cảm nhận được sự chân thành nhờ vào niềm hối tiếc trong giọng điệu của hắn.
“Vậy anh yêu tôi vì anh nhìn thấy cô ấy trong tôi,” cô thì thầm, nói lại những lời mà mình từng nói với Pansy.
“Đúng và không,” Draco đáp, đầu hắn chúc xuống. Hermione có thể nhận ra những cơn run rẩy khe khẽ trong giọng nói hắn. “Lúc đầu, đúng là vậy. Nhưng sau một thời gian em ở đây, tình cảm của tôi bắt đầu thay đổi. Tôi vẫn thấy hai người có những nét tương đồng, nhưng… tôi bắt đầu có cái nhìn khác về em. Tôi nhìn ra được những khác biệt… như việc, em coi mọi người đều bình đẳng như nhau. Thật lạ là sau tất cả những nỗi đau mà em phải đương đầu, em vẫn thấy điều tốt đẹp ở kẻ khác.”
“Malfoy, anh đang cố nói với tôi điều gì vậy?”
“Tôi thậm chí còn không biết!” hắn nói, lần đầu tiên cao giọng. “Tôi vẫn đang đi tìm câu trả lời. Tôi đã tận dụng mọi thời gian có thể, cố gắng khám phá những gì đang diễn ra trong đầu tôi và cố gắng hiểu thêm về em. Ngay từ đêm đầu tiên, tôi đã quan sát em trong từng giấc ngủ để xem mình có thể tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào về điều đang quấy rầy em hay không. Em không hề cởi mở với tôi vì thế tôi không nhận thức được mình thực sự muốn gì từ em.” Hắn bật ra một tiếng gầm gừ khe khẽ như thể thất vọng vì hắn không thể hiểu nổi bản thân mình, rồi thêm vào, “Nhưng… lúc này tôi phải nói cho em vì tôi cần em biết điều đó.”
Nóng lòng muốn biết được điểm mấu chốt, Hermione thốt lên, “Anh có yêu tôi hay không?”
Sự yên lặng thật đáng sợ. Hermione thậm chí còn nghe thấy tiếng kêu xèo xèo của những ngọn nến trong khi cô chờ Draco đáp lời. Nhịp tim thình thịch của Hermione văng vẳng trong tai cô, to hơn bất cứ lần nào cô từng nghe.
“Từ lâu tôi đã cố gắng đẩy cảm xúc của mình qua một bên đến mức tôi không còn nhận thức được sự tồn tại của chúng nữa.”
Hermione nhìn hắn đăm đăm đầy thểu não. “Vậy chúng ta nói chuyện này để làm gì?”
“Bởi vì tôi cần em biết toàn bộ câu chuyện!” Draco nổi đóa. Hắn trượt một bàn tay qua mớ tóc dày trong chán chường. “Sau đêm qua nó chẳng còn là bí mật nữa. Và tôi nghĩ… biết đâu… tôi sẽ tìm được câu trả lời nếu giải thích mọi chuyện với em.”
Hermione tiếp tục nhìn Draco đăm đăm. “Và giờ tôi ở đây, nghĩ rằng anh không có khả năng yêu thương,” cô khẽ lầm bầm.
“Tôi không có khả năng đó,” hắn gầm gừ. Rồi nhẹ nhàng thêm vào, “Chỉ là… sau Iris tôi không thể dành chọn trái tim cho ai khác.”
Hermione thở dài, găm mắt xuống sàn nhà. “Anh thậm chí còn không thể tưởng tượng sẽ như thế nào khi phải cúi mình trước loại người mà anh căm thù. Lũ súc vật đó thậm chí còn chẳng bận đối xử với người khác một cách công bằng. Tôi đã quên mất cách yêu thương sau ngần ấy năm sống cùng những kẻ mà còn chẳng hiểu ý nghĩa của từ đó.”
“Và những kẻ đó… tôi cũng chẳng khác gì chúng. Tôi là một trong số chúng.”
“Không,” Hermione ướm lời ngay tức khắc, ngẩng mặt lên nhìn Draco, “anh không phải. Anh… khác chúng. Anh mạnh mẽ. Anh can trường. Anh đã cứu mạng tôi khỏi bè lũ của mình.”
“Chuyện thành ra như thế thật nực cười,” Draco đáp mà không mảy may tí hài hước nào trong giọng nói. “Em ghét tôi, phải không?”
Hermione chớp mắt vì câu hỏi bất ngờ. “Phải…” cô nói chậm rãi, rồi vội thêm vào, “Tôi có thể ghét anh vì cách anh đối nhân xử thế, và tôi có thể ghét anh vì con người anh, vì những việc anh đã làm, và cho dù anh đã khiến tôi tổn thương đến mức nào, tôi vẫn khâm phục anh vì lòng quả cảm.”
Draco rùng mình trước những lời cô nói. “Đừng nói vậy,” hắn đáp. “Nếu như tôi quả cảm, tôi đã cứu Iris. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là đứng đó nhìn, vì tôi e sợ quyền năng của Chúa Tể Hắc Ám.” Hắn cúi đầu vì xấu hổ. “Tôi không phải người can đảm.”
“Nhưng anh đủ can đảm để kể cho tôi tất cả chuyện này.”
Draco khẽ gật đầu, “Đó là bởi tôi muốn em biết cảm giác của tôi. Tôi đã quá mệt mỏi với việc dối trá.”
Hermione cười khùng khục, không phải bởi tình huống này đáng cười, mà bởi vì nó thật vô vọng. Cô khinh miệt Draco và hắn cũng coi thường cô, nhưng vì mức độ khẩn thiết nào đó đã kéo họ lại với nhau mà không hề có sự đồng thuận từ hai phía. Mặc dù vậy, họ không thể ở bên nhau, vì hôn phối giữa thuần chủng và người hầu máu bùn mặc dù hợp pháp nhưng không được coi là hành động được dung thứ dưới thời đại của Voldemort.
“Vậy giờ chúng ta làm gì?” Hermione khẽ hỏi.
Draco cường đầy ẩn ý đáp lại. Hắn vung vẩy một bên tay và những ngọn nến phía sau đột nhiên tàn dần. Căn phòng tối đi trông thấy. “Ừm…”
Hermione đột nhiên hiểu được ẩn ý của hắn. Cô hầu như chẳng kịp cất lời, “Malfoy… không…” trước khi thấy bàn tay hắn chạm vào khuỷu tay mình, kéo cô đứng dậy.
“Gọi tôi là Draco,” hắn thì thầm bên tai cô.
Hermione rùng mình khi hơi thở của hắn phả vào da cô. Cảm giác âm ấm nhộn nhạo bắt đầu lan rộng từ những điểm tiếp xúc giữa cô và hắn chạy dọc đi khắp cơ thể; đầu gối cô run run và hai tay cô bám chặt vào cánh tay Draco để giữ thăng bằng.
“Dừng lại… chúng ta không thể làm thế…” cô kháng cự, cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng cơ thể cô lại từ chối những gì tâm trí đang mách bảo và cô không có sự lựa chọn nào khác ngoài phó mặc bản thân cho giây phút này.
Draco vuốt má cô, và Hermione giật lùi lại. Cô ngoảnh mặt đi khỏi bàn tay của hắn, nhớ lại những lần mà cô bị chạm vào theo cái cách thân mật như vầy chỉ là khi những tên chủ nhà chuẩn bị cưỡng đoạt cô. Draco dường như hiểu được sự nhạy cảm này và hạ tay xuống.
“Tôi xin lỗi,” hắn thì thầm, kéo cô vào gần hơn. “Tôi quên mất… chỉ là tôi không thể ngăn mình…”
Ngoài lời thú tội trước đây, Hermione không nhớ là có bao giờ nghe Draco thừa nhận hắn mất kiểm soát, và lần này nó khiến cô băn khoăn liệu có nên hiến dâng thể xác mình cho hắn. Nếu hắn thực sự muốn cô… và trong sâu thẳm cô biết cô cũng muốn hắn… nhưng cùng lúc cô cũng nhận thức được là họ không thể… cô không thể mạo hiểm cơ hội để sự thân mật của họ biến chuyển thành thứ gì đó khác tệ hơn thế này…
Hermione chống cự Draco một cách yếu ớt, nhưng ý chí của cô đang tan chảy. Sẽ chỉ là một nụ hôn thôi…
Trước khi cô có thể tự lên tiếng, đôi môi của hai người gặp nhau và mọi lời nói phản đối trong tâm trí cô đều nhạt dần đi. Nụ hôn ban đầu gượng ép, nhưng rồi sớm trở nên nồng nàn với niềm đam mê bị dồn nén lâu ngày. Hermione vòng tay quanh cổ hắn và đáp lại mãnh liệt. Mùi hương của hắn lấp đầy mũi cô và khiến tâm trí cô choáng; rồi, họ tách nhau ra, cả hai đều thở hổn hển.
Trước khi cô kịp nắm bắt chuyện đang xảy ra, hắn lại ấn môi mình vào môi cô và một lần nữa cô chẳng còn nhận thức được rõ ràng. Cảm giác cơ thể họ quyện vào nhau và mùi vị của nụ hôn thật đúng đắn: ngọt ngào và cay đắng cùng lúc, nhưng hợp lại với nhau nó hoàn hảo. Cô chưa bao giờ được hôn theo cách đó; như thể đó là giây phút cuối cùng họ có thể ở bên nhau.
Rồi Draco tách môi mình ra và bắt đầu hôn dọc theo cằm cô xuống đến cổ. Hơi thở của Hermione nghẹn lại khi cô cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ; trong suốt đời mình Hermione chưa từng trải nghiệm thứ đam mê mãnh liệt như vậy. Cô không phải loại người có thể để dục vọng vượt lên trên lý trí, nhưng khoảnh khắc này, không có gì khẩn thiết hơn hơi thở hắn trên làn da cô, luồng run rẩy chạy dọc khắp sống lưng cô…
Và rồi, hồi chuông cảnh báo đột nhiên rền vang trong tâm trí cô. Bàn tay hắn đang lang thang ngang dọc mà cô không hề biết. Chiếc váy cô mặc gần như rớt xuống sàn màn hôn hít của họ, và đột nhiên cô nhận thấy những ngón tay hắn đang mân mê tấm lưng mình. Hắn khiến làn da cô như rực cháy sau từng động chạm, nhưng…
“Không,” cô thở gấp, giằng ra. Chuyện này đã đi quá xa; lẽ ra cô nên tin vào bản năng khi chúng nói với cô rằng những chuyện như thế này là không thể tránh được.
“Hermione?” Draco hỏi đầy băn khoăn. Hắn tách ra và nhìn thẳng vào cô, ánh mắt hắn ngập trong dục vọng nhưng cũng đầy vẻ quan tâm.
“Chuyện này sẽ chẳng dẫn đến đâu,” cô lầm bầm điên cuồng khi lò dò dưới sàn để tìm chiếc váy, cố gắng nhìn rõ hơn trong bóng tối. Cuối cùng cô cũng tìm thấy nó và vội vàng mặc vào trước khi ngẩng mặt lên nhìn Draco. Nước mắt đong đầy hai bờ mi khi cô cất tiếng, “Tôi xin lỗi, tôi không thể chịu được điều này.”
Trước sự ngạc nhiên của Hermione, Draco đáp vội. “Tôi hiểu.”
“Anh hiểu sao?” cô hỏi, cảm thấy nhẹ nhõm.
“Phải. Em nói đúng. Chúng ta phải… chúng ta phải tránh xa nhau ra.” Hắn trông cũng nhẹ nhõm khi nụ hôn của họ bị gián đoạn.
Hermione lặng lẽ giật đầu. Hắn nói đúng; sẽ tốt hơn nếu họ giữ khoảng cách nhất định với người còn lại. Bởi sẽ vô cùng mạo hiểm khi để cho bất cứ thứ cảm xúc lãng mạn nào nảy nở giữa hai người, cô không hề muốn thế. Cô không muốn trao gửi trái tim mình cho người như hắn, người mà đã làm tan nát trái tim và tâm hồn của biết bao người trước cô; người mà đã làm tan nát trái tim cô và gần như hủy hoại tâm hồn cô. Nhưng ở đâu đó trong tâm khảm, cô biết đã chẳng còn hi vọng gì để ngăn chặn nó, và giờ cách duy nhất để ngăn cấm cái gọi là – cô ghét phải sử dụng từ đó cho dù nó đúng đi chăng nữa – mối tình vụng trộm đang nảy nở giữa họ để tiếp tục mối quan hệ chủ tớ.
Nhưng giờ thì mình gần như làm quen được với những xúc cảm này, mình không chắc bản thân có thể tiếp tục làm thế hay không.
“Tôi nên đi,” cô thở dài, chuyển ánh mắt về phía ngọn lửa lập lờ đằng sau Draco.
“Phải,” hắn lầm bầm. “Nhưng trước khi em đi, tôi có vài lời cần nói. Pansy sẽ tổ chức một bữa tiệc vào chủ nhật tuần này, và tôi tự hỏi em có muốn tham dự không.”
Hermione chớp mắt, ngạc nhiên vô cùng. Cô, tham dự một bữa tiệc chỉ dành cho những phù thủy thuần chủng ư? “Tôi — tôi không biết nữa,” cô lắp bắp.
“Em không cần phải ăn mặc quá trang trọng hay gì đó, em có những bộ váy của Iris rồi đấy,” hắn vội tiếp lời. “Chỉ là một lời mời thôi.”
“Nhưng họ sẽ không chấp nhận loại người như tôi,” – cô dừng lại, cau mày, rồi tiếp. – “dính dáng đến họ?”
“Họ không cần biết,” Draco khẽ đáp.
“Ý anh là gì?”
“Không có gì. Chỉ là… thôi bỏ đi.”
Mệt mỏi và choáng váng vì những sự kiện đêm nay, Hermione không muốn đi sâu tìm hiểu vấn đề. Thay vào đó, cô trở lại với chủ đề về bữa tiệc. “Chỉ là tôi cảm thấy hơi lạc lõng giữa những… Tử thần thực tử.”
Draco thở dài. “Không sao,” hắn nói chậm rãi. Nhưng Hermione dễ dàng để ý thấy hắn đang cố che đậy sự lãnh đạm trong giọng nói của mình và điều này khiến cô không vui vẻ gì.
“Tôi vẫn chưa quyết định, tôi không—“
“Không có gì đâu,” hắn nói cứng nhắc, cắt ngang cô. “Giờ thì đi đi.”
Nó là một mệnh lệnh chứ không đơn thuần là đề nghị, vì vậy Hermione quay mặt đi. Nhưng trước khi cô định sải bước, cô thấy Draco đặt tay lên vai mình. Cô rùng mình, chống chọi lại với khao khát được ngả mình theo động chạm của hắn, rồi ép bản thân lùi ra xa, đẩy cửa và rời khỏi phòng. Phải đến khi xuống dưới lầu cô mới nhận ra mình đã quên hỏi chuyện về Thomas.
Hết chương XIX