Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương XVIII: BẤT NGỜ
Đêm đó, Hermione mơ thấy hàng loạt những giấc mơ mà ở đó Draco đột nhiên biến thành một con rắn thủy tinh khổng lồ khi cô hôn hắn và Pansy lẫn Kathryn bị nhấn chìm trong ngọn lửa màu xanh lục bảo trong khi Tommy đã lớn phổng phao đứng đó và cười. Khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng, những sự kiện đêm qua vẫn còn đè nặng trong tâm trí cô, cô giật mình khi thấy Pansy đang ngồi ở cuối giường mình trông lo lắng và bối rối hơn bao giờ hết.
Hermione buột miệng hỏi ngay điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô, “Cô đang làm gì ở đây?”
Pansy ngẩng lên nhìn từ đôi bàn tay đang đan vào nhau của mình trước âm thanh trong giọng nói của Hermione. “Ôi, vậy là cô tỉnh rồi.”
Ngay lập tức, Hermione nhận ra lý do Pansy đến thăm cô. Với cảm giác bồn chồn, cô nhớ ra, Pansy hẳn đã nhìn thấy những gì xảy ra đêm đó.
“Phải, tôi nhìn thấy,” Pansy nói nhẹ nhàng, một lần nữa tạo cho Hermione ấn tượng rằng cô ta có thể đọc được suy nghĩ người khác. Khóe miệng cô ta khẽ giật giật, nhưng Hermione không thể biết được đó là bởi Pansy đang kìm nén một nụ cười hay cái cau mày.
“Vậy cô—“
“Tôi đã chờ đợi điều này rồi, Hermione. Tôi biết anh ấy đã yêu cô kể từ khoảnh khắc tôi thấy anh ấy nhìn cô vào bữa tối đầu tiên.” Pansy bật ra một tiếng cười trống rỗng. “Chỉ có một lần tôi thấy ánh nhìn đó trong mắt anh ấy, và nó dành cho—“
“Dành cho Iris,” Hermione tiếp lời. Cô túm chặt lấy tấm chăn, giận dữ vò chúng trong tay khi thêm vào, “Nhưng anh ta không yêu tôi… anh ta yêu cô ấy. Anh ta yêu con người Iris mà anh ta thấy ở tôi. Tôi là phù thủy gốc Muggle, một Máu bùn, anh ta sẽ không yêu người nào như tôi.”
“Cô cũng nhận ra rằng,” Pansy tiếp tục mà không thắc mắc vì sao Hermione lại biết nhiều về Iris như vậy, “điều đó có nghĩa là Draco có thể bị ép buộc vào một tình thế vô cùng khó khăn. Phù thủy gốc Muggle và thuần chủng không bao giờ được phép kết hợp. Không bao giờ.”
Hermione trừng mắt nhìn, chết lặng trước Pansy. Tại sao cô ta có thể tiếp nhận thông tin chồng mình phải lòng một người hầu dễ dàng như vậy? Làm thế nào cô ta có thể tin vào một điều quá ư vô lý? Và nếu cô ta dường như không phản đối chuyện này thì tại sao lại trông đau khổ như thế?
“N-nhưng tôi không yêu anh ta…”
“Ngay cả khi cô biết đó không hoàn toàn là sự thật.”
“Tôi không đời nào có thể—“
“Tôi có thể không biết rõ cô, Hermione, nhưng tôi biết cô có trái tim cao thượng có thể yêu anh ấy bất chấp những chuyện anh ấy đã làm và bất chấp những chuyện đã xảy đến với cô.”
“Anh ta đã cưỡng đoạt tôi!”
Hermione giật thót và vội đưa cả hai tay lên che miệng. Cô đã thốt ra những lời đó mà không suy nghĩ gì, và giờ cô phải đấu tranh với mong muốn tự vả vào mặt mình vì đã để cái miệng hại cái thân. Gần như sợ hãi, cô quan sát Pansy, chờ đợi phản ứng của cô ta trước thông tin này.
“Anh ấy cưỡng đoạt mọi phù thủy gốc Muggle và phù thủy lai từng đặt chân vào nơi này. Cô phải hiểu rằng việc cô bị xâm hại (1) — không phải vì cô là ai, mà cô là cái gì. Tôi đã nghĩ giờ thì cô đã hiểu toàn bộ chuyện này; vì cô vốn rất thông minh.”
“Làm sao cô có thể nói những điều đó bình thản đến vậy?” Hermione thôi thúc, giận dữ vì Pansy dường như chẳng thèm quan tâm đến những gì mà Draco làm với cô hay những người hầu khác.
“Bởi những người hầu có chung dòng máu với cô dường như đều chấp nhận chuyện này. Có lúc tôi cũng cảm thấy thương xót, phải, nhưng không gì có thể thay đổi được những thói quen đó.”
“Các người nghĩ rằng chúng tôi chỉ phải nếm trải nỗi đau thể xác,” Hermione nói lãnh đạm, vẫn còn bừng bừng giận dữ. Hình ảnh Jeanne bế đứa con trên những con phố bẩn thỉu của Thị Trấn Máu Bùn xoẹt ngang tâm trí cô và trong một thoáng, cô cảm thấy nỗi đau âm ỉ mà cô vẫn thường nhớ lại kể từ lần đầu tiên một phù thủy thuần chủng ép cô lên giường gã. Những mảnh ký ức vỡ vụn đó như con sâu làm giàu nồi canh. “Các người nghĩ rằng chúng tôi phải cam chịu. Không có người nào trên đời lại chấp nhận bị đối xử theo cách đó.”
“Và giờ cô còn coi mình là người ư?”
Khi Hermione không trả lời, Pansy tiếp tục. “Điều tôi đang cố nói với cô cũng là điều mà tôi đã chứng kiến. Đó không có nghĩa là tôi ghét cô nhiều như cô mong mỏi tôi làm vậy, vì thực tế tôi không hề có cảm giác đó. Cô có nhớ những gì tôi nói với cô trong khu vườn đêm đó không?”
“Cô nói với tôi rằng cô sẽ không bao giờ đủ tốt cho anh ta và rằng có lúc cô đã cầu nguyện có ai đó xinh đẹp và tốt bụng hơn cô sẽ đến và nắm giữ được trái tim Draco.”
“Tôi thực lòng có ý đó. Tôi đã quên đi tính tự phụ kể từ khi Blaise rời bỏ tôi, nhưng tôi đã ép bản thân vờ tỏ ra như vậy để có thể giữ được hình ảnh kiêu kỳ mà tôi đã cố công xây dựng cho bản thân. Nhưng cùng lúc, tôi đánh mất sự tự tin, khả năng tự vệ… mọi thứ đã từng làm nên con người tôi. Cô là người duy nhất nhìn thấu được con người tôi lúc này.” Miệng Pansy mím chặt thành một đường thẳng trước khi cô quay trở lại với câu chuyện của họ. “Tôi không thấy khó mà chấp nhận sự thật rằng người đó có thể là cô.”
“Nhưng anh ta đã cưỡng đoạt tôi!” Hermione hét toáng lên, lờ đi câu chuyện ngắn của Pansy. “Cô nghĩ rằng tôi có thể yêu một người đã làm đau tôi theo cách đó ư? Tôi đã bị lạm dụng bởi những kẻ như Blaise, những kẻ mà tôi kinh tởm hơn bất cứ thứ gì trên đời. Điều gì khiến Draco khác biệt với chúng chứ?” Hermione dừng lại, thở dốc, rồi cô tiếp, “Cô đã tự mình nói Draco cưỡng đoạt mọi người hầu là phù thủy lai hoặc gốc Muggle. Đối với anh ta tôi cũng chẳng có gì khác biệt.”
“Và cô cũng tự mình nói: Anh ấy thấy hình ảnh Iris trong cô. Vì thế, cô khác họ.”
“Vậy nên anh ta không yêu tôi! Và như tôi đã nói đi nói lại với cô, tôi không yêu anh ta. Anh ta và tôi sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau, hay tôi từng muốn chúng tôi như vậy.” Khi Hermione kết thúc những lời đó, cô thấy mình đang tránh ánh mắt của Pansy. Cơn nhức nhối trở lại, cùng với cảm giác đôi môi của Draco trên môi cô đêm trước đó. Dạ dày cô lại cồn cào khi cô nhớ lại cái thứ hai.
Pansy thở dài rồi nói tiếp, “Điều đó không quan trọng. Tôi xuống đây để xin cô một việc.” Cô ta run rẩy, như thể việc cầu xin một người hầu khiến cổ đau đớn.
“Việc gì?” Hermione hỏi, thở phào vì chủ đề cũng đã thay đổi.
Thoáng trông, Pansy có vẻ không thoải mái, như thể cô ta không muốn nói ra. Nhưng rồi, lát sau cổ lầm bầm, “Chúa tể Hắc ám đang cân nhắc đến việc khắc dấu cho Thomas.”
Hermione há hốc mồm. Sự bất công trong cuộc nói chuyện trước đó hoàn toàn bị quên lãng khi cô thốt lên, “Gì cơ?!”
“Ông ta… ông ta thấy Thomas đã đủ tuổi để trở thành Tử Thần Thực Tử.”
“Nhưng thằng bé mới bốn tuổi!”
“Giờ là năm rồi,” Pansy lãnh đạm chỉnh lại.
“Dù vậy,” Hermione cãi cố, “tuổi đó không đủ để trở thành Tử Thần Thực Tử.”
Khi Pansy đáp, Hermione ngạc nhiên nhận ra đôi má nhợt nhạt của cô ta lấp lánh nước mắt.
“Tôi không thể chịu đựng sự thật rằng thằng bé sẽ trở thành một trong số bọn chúng. Tôi đã thấy lòng trung thành của họ dành cho Chúa tể Hắc ám, lối sống của họ, đã hủy hoại Draco. Tôi không muốn điều này xảy đến với con trai mình.”
“Vậy cô muốn tôi làm gì?” Hermione lặng lẽ hỏi, mặc dù cô gần như chắc chắn mình đã biết câu trả lời cho câu hỏi này.
Pansy quay ra nhìn Hermione. Đôi mắt xanh của cổ, vẫn đong đầy nước mắt, cầu xin Hermione lắng nghe khi cô ta đáp, “Cô có thể khiến Draco đổi ý. Cô là người duy nhất có thể khiến anh ấy cố gắng cứu Tommy.”
Hermione ngập ngừng và Pansy, dường như cảm thấy sự do dự của cô, ngay lập tức tuôn trào trở lại. “Hermione, làm ơn, làm ơn, hãy làm điều đó vì tôi. Cô đã thấy Draco là người như thế nào kể từ khi anh ấy trở thành một Tử Thần Thực Tử vào năm thứ sáu. Tôi biết cô không yêu Thomas nhiều như tôi, nhưng cô thậm chí đã nghĩ thằng bé chưa đủ lớn để nhận lấy dấu hiệu đó. Nếu Draco không đồng ý với quyết định của Chúa tể Hắc ám, thì biết đâu sẽ có một cơ hội để cứu lấy nó. Còn nếu không… nếu không…”
Pansy nghẹn lại, dường như không thể tiếp tục thêm nữa. Trong vài phút, căn phòng ngập trong những tiếng nức nở của cô, trong khi Hermione vẫn nhìn không thoải mái, nỗ lực nghĩ ra cách nào đó để xoa dịu người phụ nữ đang xúc động mạnh kế bên mình.
Mình không thể làm được, Draco sẽ không nghe đâu, mình còn có thể bị giết vì dám bất đồng với một việc mà mình chẳng có nghĩa vụ xía vào.
Nhưng Pansy rõ ràng thấu hiểu Draco hơn ai hết, một giọng nói nhỏ nhẹ chỉ ra từ tận sâu trong tâm khảm. Nếu cô ấy nghĩ mày có thể khiến anh ta đổi ý, vậy thì mày có thể làm được.
Nhưng đó đâu phải chuyện của mày, Hermione đáp trả, mình không thể yêu cầu Draco một chuyện như thế!
Kể từ khi nào mày e sợ đấu tranh cho điều mà mày cho là đúng? Rõ ràng mày phản đối mạnh mẽ việc Tommy bị khắc dấu, và nếu mày có cơ hội để ngăn điều đó xảy ra, tại sao không nắm lấy nó?
Đến đây, Hermione đầu hàng. “Tôi sẽ cố,” cô nói run rẩy.
“Thật không?” Pansy há hốc mồm ngạc nhiên giữa những tiếng hớp hơi hổn hển. Cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậng nước đột nhiên lóe lên hi vọng.
“Tôi không thể đảm bảo điều gì cả. Tôi sẽ giúp cô… tôi làm thế vì tôi là người hầu của cô.”
“Cô có dám thề với bất cứ giá nào không?” (2)
Hermione nghiến răng và đáp, “Tôi thề.”
Pansy chăm chăm nhìn Hermione một lát, dòng nước mắt đột nhiên trào ra, rồi cô ta gật đầu. Đó là cái gật của sự thấu hiểu, cái gật đánh dấu cho thỏa thuận giữa họ. Không hề cám ơn Hermione, Pansy đứng dậy và quay mặt rời đi.
“Ồ,” cô ta đột nhiên nói, dừng lại và lại quay ra nhìn Hermione. “Draco bảo tôi đưa cô cái này.”
Rút đũa ra từ túi váy, Pansy chỉ vào góc phòng xa cổ nhất và lầm bầm, “Accio hộp quà.” (3)
Ngay lập tức, một cái hộp bìa giấy có thiết kế đơn giản bay vụt ra từ góc tối đầy bụi và hạ cánh xuống tay Pansy. Cô ta đưa nó cho Hermione với một nụ cười khẽ khàng, rồi đút đũa phép vào túi, quay đi và tiến về phía cầu thang.
Khi Hermione nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng Pansy, cô chuyển sự chú ý của mình sang món quà của Draco. Không nghi ngờ gì đó lại là một cái váy tuyệt đẹp khác. Nhưng sau nụ hôn đêm qua, Hermione thấy khó mà chấp nhận sự thật rằng Draco vẫn muốn gửi cho cô bất cứ thứ gì. Chẳng phải hắn nên tức giận và kinh tởm vì đã bị vướng vào cái thứ gọi là những cử chỉ lãng mạn với một người hầu gốc Muggle, người mà hắn coi không đáng khao khát hơn một con chuột cống rác rưởi hay sao.
Khi Hermione xoay xở để tháo cái dây buộc quanh cái hộp, cô thấy một cái váy màu tía đậm nằm gọn gàng ở dưới đáy. Nhưng, lần này chiếc váy đẹp không thu hút cô; thay vào đó, sự chú ý của cô ngay lập tức dồn vào một mảnh giấy cuộn nằm trên thứ lụa là kia. Hermione cầm lấy nó, mở ra và đọc:
Hermione,
Mai hãy gặp tôi trong phòng — nghĩa là ngày 28 tháng 11 – buổi tối.
Draco.
P.S. – Hãy nhìn vào cái khuy trên cùng của chiếc váy nếu cô có cơ hội.
Vứt tờ ghi chú xuống giường, Hermione lôi chiếc váy ra khỏi cái hộp. Cô giũ nó ra và đứng hình trong một giây để thẩm thấu sự phung phí ón đồ này. Không giống như những chiếc váy mà cô đã nhận được từ Draco; chiếc này được trang trí cầu kỳ hơn; những tràng hạt và xê-quin (4) lần theo hình những đóa hoa lấp lánh dọc đường viền váy, ống tay và cổ. Những hàng khuy chạy dọc chiếc váy có hình vuông và làm bằng gỗ. Theo chỉ dẫn của Draco đã đưa trong tờ ghi chú, Hermione đưa chiếc khuy đầu tiên ra chỗ sáng để coi cho rõ.
Ở đó, được chạm khắc trên một thứ gỗ màu nâu tối là đường viền thô nguyên của một đóa hoa diên vĩ. (5)
Hết chương XVIII
Chú thích:
(1) Nguyên văn “You have to understand that this is the situation youve been thrust into –” : Nghĩa khá thô.
(2) Nguyên văn “Do you swear on punishment of release?”
(3) Parcel: Hộp, bọc, gói…
(4) Xê-quin (sequin): Đồ trang sức hình bản tròn (cỡ đồng xu), thường được đeo ở áo.
(5) Iris: hoa diên vĩ.