The Sweet Sin - Tội Lỗi Ngọt Ngào

Chương XX: TRỌNG TỘI


Bạn đang đọc The Sweet Sin – Tội Lỗi Ngọt Ngào: Chương XX: TRỌNG TỘI


Tay gã chậm rãi lần mò xuống người cô… Cảm giác nhộn nhạo chạy dọc khắp sống lưng khi gã trơn mớn làn da trần của cô nhẹ nhàng như thể gã còn không có đó…
Mắt Hermione mở toang và cô bật dậy. Tấm thân phong phanh của cô run lên khi cái lạnh ám bụi từ giường phả vào, nhưng cô thở phào khi phát hiện ra kẻ lạ mặt trong giấc mơ không có ở đây.
Thở dốc, Hermione vén những lọn tóc ra khỏi mặt và ngạc nhiên khi thấy mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô đưa tay lên ôm trán rồi đạp tung chăn ra, đứng dậy và lao về phía chiếc gương.
Trông còn kinh khủng hơn mình nghĩ, cô nghĩ mệt mỏi. Vì đã hàng tháng trời không cắt tóc nên giờ mớ tóc của Hermione rối bù lên. Những thâm quầng dưới mắt trở nên rõ mồm một và da cô thì mang sắc thái của cháo đặc nấu nhuyễn khiến cô trông càng mệt mỏi và căng thẳng hơn.
Hermione uể oải dụi mắt trước khi quay trở lại với chiếc gương và đúng lúc đó, cô phải kìm nén tiếng thảng thốt, khi khuôn mặt hiền hậu của một người phụ nữ lại hiện lên trên mặt gương.
“Buổi sáng tốt lành!” chiếc gương nói vui vẻ. Rồi nó bắn một cái nhìn quở trách về phía Hermione và hỏi, “Tôi đang định hỏi cô đây… Sao trông cô tiều tụy như vậy?”
“Căng thẳng,” Hermione đáp, ngáp ngắn ngáp dài. “Căng thẳng và do phải chạy theo lũ trẻ cả ngày.” Cô ngồi lên chiếc ghế đẩu cũ kĩ bằng gỗ ngay trước chiếc gương và chống tay dưới cằm.
Chiếc gương bật ra mấy tiếng tút tút rồi nói, “Này, không lý do lý trấu gì hết. Nhưng điều gì đã khiến cô gái đáng thương này bận lòng đến mức không còn quan tâm đến bản thân thế này?”
“Không có gì,” Hermione đáp gay gắt.
Cô nhận một cái trừng mắt từ chiếc gương trông hao hao những cái trừng của bà Weasley đến mức cô không còn biết gì hơn là nói cho nó sự thật. Cô lầm bầm, “Có-khi-Draco-yêu-tôi-và-tôi-chẳng-biết-phải-làm-gì.”
“Xin lỗi, tôi e rằng mình không nghe rõ.”

Hermione nhắc lại câu đó thật lớn, thậm chí còn nhấn nhá từng từ một. Bầu không khí yên lặng bao trùm khi cô kết thúc.
“Ừm,” chiếc gương nói sau vài phút, “tha lỗi cho tôi nhưng tôi đã nghĩ chuyện này rốt cuộc rồi sẽ đến.”
“Không phải cả bà nữa chứ!” Hermione hét toáng lên khó chịu. “Pansy cũng nói y chang. Tại sao ai ai cũng biết điều này sẽ đến ngoại trừ tôi? Tôi đồ rằng bà có khả năng đoán trước tương lai.”
“Tôi cũng biết Pansy nói thế,” chiếc gương nói thản nhiên. “Tôi chứng kiến mọi chuyện cho dù cô không thấy tôi ở đây. Tôi nhận ra điều đó trước cô, lần đầu tiên cậu ấy bước vào căn phòng này và chỉ nhìn cô, tôi đã biết tất cả.
“Nhưng làm thế nào?”
“Chuyện này không dễ gì mà giải thích cho cô được, cô Granger. Đó chỉ là linh cảm của tôi.”
“Nếu nó hiển nhiên như những gì bà nói,” Hermione nói tuyệt vọng, “Làm sao nó có thể không… đúng? Ý tôi là — sao một điều tự nhiên có thể sai được?”
Chiếc gương mỉm cười với Hermione. “Cô là một người thông minh, nhưng kiến thức chỉ giúp cô phần nào thôi. Đôi lúc, cô phải gạt nó sang một bên và tin vào trái tim mình.”
“Chuyện này đúng là…” Hermione nói, nhăn mũi và cố gắng tìm từ chuẩn xác, “… cũ rích.”
“Đó là lý do tại sao những lời khuyên bị cho là ‘cũ rích’ trở thành cũ rích. Chắc vì chúng được tin dùng lắm thì mới được được nhắc đi nhắc lại như vậy.” Nói rồi, gương mặt trong gương mỉm cười với Hermione và biến mất.
Khi những gợn sóng cuối cùng trên bề mặt gương tan biến, Hermione tức mình lẩm bẩm. “Hãy nghe lời trái tim mách bảo!” cô bật ra cay đắng. “Có vẻ như dạo gần đây trái tim này không dẫn tôi đi đúng đường.”
Cô đứng bật dậy và đá chiếc ghế đẩu sang một rồi đi về phía chiếc giường. Cô giật lấy chiếc váy gần nhất và mặc vội vào rồi vội vã lên lầu đến phòng ăn.

——–
Chiều hôm đó, khi Hermione đi lên lầu hai , cô ngạc nhiên khi thấy Thomas đùng đùng lao ra khỏi phòng mình, phừng phừng giận dữ khi cậu bé cố đẩy đứa em đang bám đuôi cậu đi.
“Kathy, đi chơi chỗ khác đi!”
“Nhưng Tommy, em muốn đi cùng anh!”
Cả hai đứa cùng đứng khựng lại khi trông thấy Hermione. Phản ứng của chúng thì khá là khác nhau, trong khi khuôn mặt Thomas tối sầm lại thì khuôn mặt Kathryn lại sáng bừng lên.
“Hermyne!” cô bé hét, chạy lại chỗ Hermione và ôm chân cô thật chặt.
“C-chào cháu Kathryn,” Hermione lắp bắp, suýt thì mất thăng bằng. Cô tóm lấy thanh vịn để đứng cho vững, rồi hỏi, “Cháu đang làm gì vậy?”
“Tommy nói anh ấy định đến một nơi rất quan trọng nhưng nhất quyết không cho cháu theo cùng.” Cô bé chề môi và nhìn lên Hermione như thể đang cầu xin cô hãy bảo Thomas thay đổi quyết định.
“Cháu định đi đâu, Tommy?”
Thằng bé càu nhàu. “Không phải chuyện của cô.”
Hermione cau mày. Mặc dù đã quen với thái độ của cậu lớn nhà Malfoy, cô vẫn thấy khó chịu phần nào. Nhưng cô cố gắng lờ đi cơn giận của mình và nói bằng giọng bình thường nhất có thể, “Cô chỉ cố gắng —”

“Cư xử phải phép, anh Tommy!” Kathryn đột nhiên cắt ngang. Hermione nhìn xuống và ngạc nhiên khi thấy cô bé đang trừng mắt nhìn anh trai mình. “Cô Hermyne sẽ mách mẹ.”
“Cứ làm như mẹ quan tâm vậy,” Thomas cười khẩy. “Mẹ chẳng đời nào tin một con Máu bùn ngu ngốc cả.”
Cái cau mày của Hermione hằn sâu hơn. Cô chỉ chực muốn nói với Thomas rằng mình và Pansy không còn thù hằn gì nhau nữa nhưng rồi cũng kiềm chế lại. Thay vào đó cô nói, “Cô chắc mẹ cháu không muốn cháu rời đây mà không bảo với ai hết.”
“Chỉ cần ba biết là được rồi,” Thomas bật lại. “Tôi đi đây và chẳng có gì ngăn được cả.”
“Nhưng Tommy, em —”
“Kathy, im mồm!”
Mắt Hermione mở lớn. Giọng nói độc địa của cậu bé là điều mà cô chưa bao giờ nghĩ có thể thoát ra từ miệng của một cậu bé 5 tuổi. “Tommy, ăn nói cẩn thận,” cô nói gay gắt.
“Đừng có hòng tôi nghe lời loại người như cô,” thằng bé đáp xấc xược, đảo mắt. Rồi, cùng với đó, nó đi vượt qua Hermione và Kathryn rồi bắt đầu chạy xuống cầu thang.
Kathryn bật khóc ngay tức thì. Trước khi Hermione có thể dỗ dành cô bé thì cô bé đã thả chân cô ra và chạy đuổi theo Thomas.
Khi Hermione dõi theo bóng dáng đang xa dần của hai đứa trẻ, cô cảm thấy một cơn nhức nhối của tội lỗi. Nhiệm vụ của cô là trông chừng chúng để chúng không vướng phải bất cứ nguy hiểm gì. Nhưng khi cô thấy Thomas đẩy cửa nách dẫn ra khu vườn, cô mới chợt hiểu ra.
Như những gì Pansy đã nói: Thomas vừa mới bắt đầu bước vào đợt tập dượt trở thành Tử Thần Thực Tử. Khi những lời nói của Pansy lóe lên trong tâm trí cô, Hermione ghép nối các chi tiết lại với nhau. Sự vắng mặt thường xuyên của cậu bé, tâm trạng bất ổn, thái độ khắc nghiệt với cô em gái… mọi thứ đều rõ rành rành. Sau rốt, Hermione vẫn còn nhớ như in những gì Harry nói với cô hồi năm sáu về việc Draco thi thoảng lại lặn mất tăm. Tất nhiên đó không phải vì hắn ta tập dượt gì cả vì lúc đó hắn đã là một Tử Thần Thực Tử rồi. Nhưng Hermione vẫn không thể không thấy hai tình huống này giống nhau.
Nhận thức này giúp Hermione nhớ ra một điều: lời hứa của cô với Pansy. Cô thấy nôn nao khi nhớ ra mình phải thay mặt Thomas nói chuyện với Draco về quyết định của Chúa Tể Hắc Ám. Nhưng, cô tự nhủ, cũng chẳng có mấy cơ may cho cô hành động – vì dù sao Draco cũng thường xuyên xa nhà trong khoảng thời gian dài, về nhà được một hai ngày rồi lại đi. Dạo gần đây Hermione cũng không có cơ hội nói chuyện mặt thẳng mặt với hắn, và mặc dù bản thân cũng thấy nhẹ nhõm, một phần trong cô lại nhớ nhung hắn.
Chẳng có việc gì làm và thấy lo cho sự an toàn của lũ trẻ, Hermione bắt đầu hướng xuống cầu thang. Cô xuống đến tầng một rồi nhanh nhẹn đến bên cửa nách, mở ra và bước vào vườn.
Để cho bản năng dẫn lối, Hermione bước đến khu vực khá tối của khu rừng phía sau vườn. Cô di chuyển thật nhẹ nhàng, vừa để nghe cho rõ vừa để không bị Thomas hay ai đó đồng hành cùng cậu bé phát hiện.

Có khi cậu bé còn chẳng ở đây, cô thầm nghĩ trong bực bội khi nhìn quanh quất khu đất trống hoang tàn, có khi cậu bé rời—
Dòng suy nghĩ của Hermione đột nhiên bị cắt đứt khi cô nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên phía bên trái. Cái múi cơ của cô ngay lập tức căng ra, cô lò dò đến một bụi cây gần đó và nhẹ nhàng gạt một vài cành cây ra để quan sát.
Thomas đang ở đó, hai tay cầm chặt cây đũa dường như hơi quá khổ so với cậu, khuôn mặt nhỏ trẻ thơ của cậu nhăn lại để tập trung cao độ. Bên cạnh cậu là một ông già lùn tịt với chòm râu dài đen và đôi mắt hí tối sầm. Hình như ông ta đang lầm bầm chỉ dẫn cho Thomas.
Mồ hôi chảy dọc xuống hai bên má của Thomas, nhưng cậu vẫn nghiến chặt răng và hét, “Stupefy,” và quơ đũa về phía một con bướm gần đó. Con bướm, bị trúng tia sét đỏ, đông cứng lại giữa không trung rồi rơi xuống đất. Thomas liền bật cười rạng rỡ.
“Giỏi lắm, giỏi lắm,” lão phù thủy nói, nghe có vẻ nhẹ nhõm. “Tất nhiên đó chỉ là kiến thức căn bản thôi nhưng tôi nghĩ cậu đã làm đủ tốt để được khắc dấu vào tuần tới đây.”
Trong một khoảnh khắc, Hermione thề rằng cái nhìn thoảng qua trên gương mặt Thomas trước thông tin này là sự sợ hãi, nhưng rồi cậu bé quay mặt đi và định đút đũa vào túi. Nhưng ông già kia nói “Không!” vô cùng gay gắt và giật cây đũa từ tay Thomas.
“Đồ của cậu đâu mà giữ,” ông ta nói giận dữ trước khi đẩy mạnh Thomas và vội phóng đi.
Hermione há hốc mồm khi nhận ra ông ta đang tiến về phía mình đúng lúc cô ném mình phía sau một cái cây. Khi người đàn ông già béo ú đi sượt qua bụi cây, chiếc áo choàng dài của ổng bị vướng vào mấy cái cành. Với một tiếng càu nhàu, lão giằng mạnh chiếc áo, không may xé toạc mấy cái túi. Hình như lão không biết chiếc đũa bị rớt lăn xuống đất.
Từ chỗ nấp, Hermione ngay lập tức thấy chiếc đũa rơi. Cảm giác liều lĩnh trào lên trong cô và tự nhiên cô muốn chộp lấy và giữ nó.
Không, mình không được phép, cô tự nhủ với bản thân khi quan sát Thomas đi theo hướng ngược lại, một mắt thì nhìn cậu bé, một mắt thì dán vào cây đũa. Mình có thể bị giết nếu trộm một cây đũa. Và… mình cũng có được dùng pháp thuật đâu.
Những ngón tay Hermione, ngược lại, đang chầm chậm lần mò về phía cây đũa bất chấp ý chí của cô. Cuối cùng thì chúng cũng cầm được một đầu, và tự tiện đút vào túi chiếc váy cô đang mặc.
Một luồng adrenaline cùng với cảm giác tội lỗi chạy dọc cơ thể Hermione và cô đột ngột nhảy dựng lên. Mặc dù nhận thức được mình vừa mắc trọng tội nhưng cô vẫn muốn thử cây đũa xem sao, cô bắt đầu vội vã trở lại phủ, cây đũa cứ đập vào chân mỗi bước cô đi.
Hết chương XX


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.