Bạn đang đọc Thầy, Em Yêu Thầy – Chương 34
– Các em tự thực hành đi nhé, có gì thắc mắc gọi cô! Cô đi qua bên này một tí.
Linh nói xong, đi một hơi.
– Haiza, chắc cô lại sang tìm thầy rồi!
– Chứ còn gì nữa, bà cô này kì lạ dễ sợ!…
Lam uể oải kinh khủng. Không hiểu sao nó thấy mệt thế này, đầu óc quay cuồng. Nó định gọi con My thì…
– Trời ơi, Lam, mi làm sao thế?
– Quân, mi qua phòng gọi cô Linh qua đây đi.
– Híc, con Lam bị sao thế nhỉ?
Cả phòng náo loạn cả lên. Nó chỉ cảm giác một bóng người cao lớn bế nó, rồi nó lịm đi…
– Đây là đâu thế này? – Nó mắt nhắm mắt mở tự hỏi mình.
– Phòng y tế.
– Ủa, sao em lại ở đây? Cả thầy nữa.
– Không nhớ gì hết hả?
Nó nghe thầy nói, cố nhớ lại. Nó nhớ man mán nó thấy mệt trong người, chưa kịp gọi My thì hình như nó đã ngất đi thì phải.
– Em chỉ nhớ em thấy mệt, ngất đi, rồi có ai bế thì phải…Ai gọi thế này? Alo, My hả?
– Uh, ta chứ ai. Mi tỉnh rồi đó hả?
– Uhm.
– Ta nghe cô Linh bảo vì mi nhịn đói nên mới ngất đó. Mi làm gì không ăn sáng để bị như thế kia?
– Ta muốn nhịn chắc? Tất cả cũng do ông thầy tàn ác kia. Mới sáng đã qua hối thúc ta, làm ta chưa kịp ăn gì hết. Hừ.
– Thầy tốt lắm đó. Lúc thằng Quân nói mi ngất, thầy chạy vội qua, mặt lo lắng kinh khủng . Thầy bế mi từ tầng 5 xuống phòng y tế đó.
– Gì? Thầy hả? Đi thang bộ hay thang máy?
– Thang bộ. Thầy bảo đợi thang máy lâu quá. Mi thấy thầy quan tâm mi chưa?
– Uh, thấy. Ai bảo hại ta ra như thế chứ!
– Lúc nào mi cũng trách thầy hết trơn á. Thôi nghỉ ngơi đi, ta hết tiền rồi.
– Ờ, cảm ơn mi nhé. Hi hi.
Lam tắt máy, nhìn quanh phòng. Lúc này chỉ có một mình nó trong phòng, khi nó nghe điện thoại, thầy cũng bỏ ra ngoài.
– Làm gì ngắm kĩ thế? Bộ chưa vào phòng y tế bao giờ à? Uống sữa đi.
Lam nhận ly sữa từ thầy:
– Uhm, đây là lần đầu tiên em vào đây.
– Tại sao không chịu ăn sáng để ngất xỉu rồi bắt tôi phải bế em xuống đây hả?
Lam đang uống sữa, xém nữa phun hết vào mặt thầy:
– Thầy còn nói nữa à? Tại thầy chứ ai.
– Sao lại đổ thừa cho tôi chứ?
– Em không đổ thừa, sáng sớm thầy đã qua bắt em đi học, em có kịp ăn sáng đâu? Còn phải đi bộ quãng đường dài ơi là dài nữa.
– Cứ cho là em không kịp ăn ở nhà, nhưng trước khi vào học em có quá trời thời gian, sao không tranh thủ ăn?
– Em không có tiền. Thầy hối thúc, làm em hoảng quá, có kịp mang tiền theo đâu. Đói cũng ráng nhịn, đi qua canteen thấy người ta ăn, em thèm lắm chứ bộ. Híc.
-…..
– Em cũng đâu bắt thầy bế em đâu, thầy tình nguyện chứ bộ.
– Được rồi, không nói nữa. Uống xong chưa, đưa cái ly đây cho tôi…Bây giờ em thấy thế nào?
– Cũng đỡ rồi.
– Đi nổi không? Hay tôi lại phải bế em?
– Đi đâu? Thôi khỏi, lúc nãy bế có một tí cũng kể công, giờ mà bế nữa không biết thầy sẽ nói gì?
– Tốt, let’s go!
– Đi đâu mới được chứ? Hỏi nãy giờ không chịu nói!
– Tôi dẫn em đi ăn sáng, muốn ăn bao nhiêu cũng được, coi như tôi..xin lỗi em vì chuyện sáng nay. Mai mốt chắc tôi không dám chở em đi học sớm nữa quá.
– Chuộc lỗi mà mặt thầy nhăn nhó thấy ghét. Cười lên xem nào, ha ha, như thế không dễ thương hơn à?…
Tan học, nó và thầy đi chọn quà cho Ti. Lang thang cả buổi trong BigC vẫn chưa quyết định nên mua gì.
– Hay là mua gấu bông?
– À, thầy nói có lý. Mình qua bên hàng thú bông xem đi thầy…
– Oa, đẹp chưa này. Mua cho Ti con heo mập này đảm bảo nó thích mê .
– Xấu òm, mua con khỉ này nè .
– Thầy có mắt thẩm mĩ không vậy, con khỉ ấy có gì mà đẹp? Mua con heo mập.
– Không mua con heo, nó trông thế nào ấy, con Ti không thích đâu.
– Thầy hiểu Ti bằng em không? Em quyết định mua con heo mập này. Thầy có đồng ý không thì bảo? (từ lúc nào nó có gan nạt nộ thầy thế kia chứ?)
– Đồng ý – Nam nhăn nhó.
– Tốt, thầy nhớ trả 75% nhé. Hi hi .
Gói quà xong xuôi, lúc về, thầy đưa nó môt gói quà:
– Cái gì vậy?
– Tặng em.
– Hôm nay đâu phải sinh nhật em? Ủa, thầy mua lúc nào mà em không thấy vậy?
– Không phải sinh nhật không tặng quà được à? Cầm lấy đi, mấy tháng qua tôi thấy tôi có lỗi với em nhiều quá, nên…Từ nay tôi hứa sẽ không bao giờ làm em bực bội vì tôi nữa.
Lam cảm động :
– Cảm ơn thầy, thật ra thầy cũng đã giúp em rất nhiều còn gì? Đáng lẽ em không nhận quà đâu, nhưng vì thầy lỡ mua rồi, không trả lại được nên em sẽ nhận. He he.
– Em khôn quá!
– Thông minh chứ sao lại nói khôn chứ???