Thầy, Em Yêu Thầy

Chương 35


Bạn đang đọc Thầy, Em Yêu Thầy – Chương 35

Lam hồi hộp mở gói quà ra, tò mò không biết thầy tặng nó cái gì? Có bao giờ là nhẫn không nhỉ? Ha ha.
What? Một con rùa trông yêu cực! Nhưng, dù con rùa ấy dễ thương bao nhiêu, nó vẫn không thích, chắc chắn thầy ngầm chế giễu nó chậm như rùa. Hừ, tưởng đâu thầy tốt bụng thật, ai dè…
– Có chuyện gì thế?
– Sao lại tặng em con rùa chứ?
– Tôi thấy nó dễ thương .
– Xì, dễ thương nỗi gì ? Thầy có ý bảo em chậm như rùa chứ gì?
– Em đúng là “suy bụng ta ra bụng người”. Tôi không có ý đó. Tôi thấy nó dễ thương thật, nhìn nó không hiểu sao tôi nghĩ đến em, ấy, tôi chưa nói xong. Tôi khen em dễ thương mà em còn nhăn nhó à? Ai bảo con rùa chậm chạp chứ? Chậm chạp làm sao thắng thỏ được, đúng không? Tôi nhớ hồi xưa con Ti xem phim gì mà có cô gái phải mang cái mai rùa khắp trường, cô ấy không ngại, còn nói “tinh thần rùa là số một” nữa (phim “Tình cờ” đấy ạ !!!). Tôi thực sự không giễu cợt gì em đâu, em phải biết rằng tôi rất…quý em, tôi đã hứa là sẽ không làm em bực tức vì tôi nữa kia mà. Phải tin tôi chứ!
– Uhm, xin lỗi thầy…Em hiểu rồi, hi, em cũng thấy con rùa rất kute, nhưng vì nghĩ lệch lạc nên…Em sẽ giữ thật kĩ con rùa này….
Lam ôm con rùa, hôn chụt chụt:
– Chị yêu em lắm nhé …
– Ơ, anh Tùng? Anh đi đâu vậy?

– Qua tìm em chứ làm gì?
– À, hi hi. Anh vào nhà đi.
– Thôi, em đi với anh một lát được không?
– Được chứ, chờ em chút….
– Anh định chở em đi đâu vậy?
– Đi rồi biết.
– Làm gì bí mật thế?
Tùng đưa Lam đến một cánh đồng rộng bao la, hoa cỏ may mọc xung quanh đẹp ơi là đẹp. Nhìn lãng mạn cực!
– Woo, đẹp chưa này! Không tin nỗi ở thành phố lại có nơi như vậy…
– Em thích không?
– Thích chứ! Ước gì ngày nào cũng được ra đây nhỉ?

– Nếu em muốn, anh có thể chở em đi.
– Hi, em đùa thôi, anh thời gian đâu chở em chứ?
Tùng cầm tay Lam, nhìn thẳng vào mắt Lam, khẽ nói:
– Chỉ cần em thích, điều gì anh cũng có thể làm được…
Lam bối rối:
– Anh Tùng…
– Em nghe anh nói đây. Anh yêu em, yêu rất nhiều. (ặc, thật sự mình thấy sến sến thế nào ấy, nhưng không biết viết sao nữa )
– Anh đừng đùa với em chứ. Anh làm sao yêu em được chứ? Em đâu xinh đẹp, đâu quyến rũ như mấy cô bạn gái của anh đâu.
– Em ngốc, em nghĩ con trai ai cũng thích những cô gái xinh đẹp, quyến rũ sao? Anh không cần những cô gái như thế. Thực ra, anh yêu em lâu lắm rồi, nhưng anh chỉ biết giấu trong lòng. Anh cặp kè nhiều cô gái một lúc cũng chỉ để lẩn tránh sự thật mà thôi. Anh chưa hề thích ai ngoài em cả. Anh tự bảo mình chỉ nên xem em như em gái, nhưng…, không được. Anh đã định chôn kín tình cảm anh dành cho em, nhưng anh nghĩ anh phải đối diện với tình cảm của mình, phải tôn trọng tình cảm ấy. Dù biết trước sẽ thất bại, anh cũng phải nói ra. Và, anh đã làm được…
– Em, em…
– Em không cần nói gì đâu, anh hiểu mà, anh không muốn làm em khó xử. Nếu được, em hãy suy nghĩ lời anh nói nhé.- Tùng cười buồn.
-……
– Mình về thôi em…
Cả buổi tối, Lam cứ như người mất hồn. Nó cứ nhớ đến khuôn mặt âu sầu của Tùng, nhớ những lời Tùng nói với nó…Lúc trước, nó từng nghĩ nếu Tùng nói thích nó, nó sẵn sàng đáp lại (khi đó nó cũng đang thích thầy). Nhưng bây giờ…Dường như tình cảm của nó dành cho thầy đã rất sâu đậm. Dường như, nó đã không thể thích ai ngoài thầy nữa rồi…Phải làm sao đây? Nó không muốn nhìn Tùng đau khổ vì nó. Tùng mà nó biết rất hay cười, lại luôn lạc quan, vui vẻ. Nhưng, nhìn nét mặt thẫn thờ của Tùng lúc chiều, lòng nó như thắt lại…Nó chỉ có thể xem Tùng như một người anh thôi. Giá như Tùng ngỏ lời với nó sớm hơn…Giá như nó không thích thầy…Giá như thầy không gần gũi nó như bây giờ…thì có lẽ, mọi chuyện sẽ khác chăng?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.