Bạn đang đọc Thầy, Em Yêu Thầy – Chương 33
Nam vẫn chở nó đi học đều đặn, vẫn đến dạy nó 3 buổi/tuần, vẫn quát tháo nó như thường. Nó vẫn thế, vẫn lười học (dù bớt lười hơn), vẫn chết đứ đừ mấy anh Hàn Quốc , vẫn hậu đậu, và vẫn …rất thích thầy .
– Hôm qua kiểm tra Sinh hóa được không?
– Không!
– Em bốc trúng cái gì mà làm không được?
– Bình định mức.
– Trời, cái dễ nhất mà làm không được là sao?
– Mấy đứa bạn cũng nói vậy đó. Nhưng em ghét cái bình đó lắm. Em chưa bao giờ sử dụng nó hết. Đang làm bà cô đuổi về chỗ luôn, em tưởng bị 0, ai dè được 3, mừng quá!
– Trời ơi, 3 điểm mà em còn mừng được à?
– Đừng lo, tổ em thê thảm lắm. Em thế còn giỏi, thầy đừng coi thường em, có đứa 0 đó. Cũng may lần trước kiểm tra em làm cân điện tử, được 8, coi như bù qua. Lần ấy mà làm pipet em chết chắc.
– Còn kiểm tra vi sinh thì sao? Vi sinh dễ nhất đó.
– Híc, em làm máy li tâm…
– Đừng nói làm không được đó, cái đó dễ nhất luôn.
– Thầy đừng cắt ngang em chứ. Thầy đoán đúng rồi, em làm không được. Ai cũng nói máy li tâm dễ nhất. Nhưng em cũng lại ghét cái đó nhất, nếu làm tủ sấy Pasteur thì em ngon lành rồi. Em quên mất cách mở nắp máy, em đẩy cả buổi mà cái nắp vẫn không mở. Cô Trinh đuổi cổ em ra khỏi phòng luôn. Cô không đọc điểm nên em không biết có được 5 hay không?
– Ôi trời, đầu óc em để đâu vậy? Mấy cái đơn giản đó mà cũng…
– Đầu óc để trên đầu chứ đâu, hi hi (bây giờ nó cóc sợ thầy nữa ^^)
– Hừ, tôi không giỡn đâu nghe, tôi chuẩn bị la em đó.
Lam rụt cổ:
– Chuyện qua rồi, thầy la em nữa cũng không được gì.
– Ít nhất em cũng rút kinh nghiệm lần sau không sai nữa. Trời ơi, không hiểu được, hôm ấy rõ ràng tôi thấy em ngồi với cái máy li tâm cả buổi, vậy mà khi kiểm tra lại mở nắp máy không ra.
– Tại em quên thôi…
– Quên, quên, lúc nào mở miệng ra cũng quên.
– Híc.
– Này, đừng nói em khóc chứ. Ngẩng đầu lên tôi xem. Ôi, kiểu này tôi không dám la em nữa quá.
– Hì, giỡn mà. Thầy đừng lo, em sẽ cố gắng lần sau. Em nói được sẽ làm được.
– Em nói câu gì cũng nên trừ hao 90%, tin 10% thôi.
– Thầy !!!!!!!!!!!!!!!!!!…
Ôi, chưa đến 6h mà sao cái điện thoại lại réo um thế kia nhỉ? Lam mở điện thoại ra. Oái, ngày mai là sinh nhật nhỏ Ti nên điện thoại báo trước. Khổ nỗi nó cài nhầm giờ, đáng lí là 6h50 nó cài thành 5h50. Híc, thôi lỡ rồi dậy luôn, chán thật, ngủ chưa sướng gì hết.
– Sao hôm nay dậy sớm vậy con?
– Sớm có gần 15’ chứ mấy.
Nó vừa đánh răng xong thì có tiếng xe dừng ngoài cổng:
– Ủa, thầy. Mới sáng sớm thầy đi đâu vậy?
– Đừng nói em quên chứ? Sao giờ này còn chưa thay quần áo?
– Quên gì? Mới có 6h mà thay quần áo làm gì?
– Tôi nhắn tin cho em rồi cơ mà, em đọc chưa?
Lam lấy điện thoại ra:
– À, có một tin nhắn chưa đọc. “Sáng mai có chuyện nên tôi phải đi sớm. Đúng 6h tôi qua mà em chưa chuẩn bị xong thì em đi bộ đi học đó”.Ặc, hồi tối em ngủ sớm, thầy nhắn giờ đó làm sao em đọc được chứ?
– Được rồi, vì em chưa đọc tin nhắn, nên tôi cho em 5 phút. Nhanh chuẩn bị đi.
– Ơ thầy…
– Em có muốn tôi chở đi học hay không?
Lam lầm lũi lên phòng, không quên lẩm bẩm rủa ông thầy xấu xa: “ Quá đáng, lúc nào cũng ra lệnh cho người khác. Mà sao mình lại nghe lời chứ? Tức quá!”. Nó vội vàng thay quần áo rồi chào mẹ:
– Con đi học nghe mẹ!
– Sao hôm nay đi học sớm thế hả con?
– Ai biết, mẹ hỏi ông thầy kia kìa.
– Dạ, tại con có tí chuyện nên đi sớm chút thôi cô. Nhanh lên!!!
– Thôi nhanh lên đi con, con làm gì mà nãy giờ chưa xong vậy. Anh đợi cả buổi thấy không?
– Mẹ này, bênh người dưng. Mới đợi chưa được 10 phút thôi mà. Con đi đã.
– Thưa cô con đi.
– Uhm, đi cẩn thận đó.
………………………..
– Chạy chậm xíu đi, thầy làm như ma đuổi tới nơi không bằng.
– Em làm tôi mất mấy phút quý giá rồi biết không?
– Mấy phút đó quý bằng sinh mạng em à?
– Đương nhiên không bằng rồi. Vì tôi đang vội nên thế, em thông cảm cho tôi…
– Xì!…
Nam đột ngột dừng xe lại ở một quán café cách trường gần 500m:
– Ơ, chưa đến trường mà. Sao thầy dừng lại thế?
– Em xuống xe đi.
Chuyện gì thế nhỉ? A, hay là thầy dẫn mình đi ăn sáng? Chắc vậy rồi, nhưng tại sao không dừng ở quán bún bên cạnh mà dừng ở quán Café? Lam còn đang thắc mắc thì:
– Tôi xin lỗi, tôi có hẹn với người bạn, nên em chịu khó đi bộ vào nhé. Cũng gần chứ đâu xa lắm đâu. Thông cảm cho tôi nhé!
– Thầy thật quá đáng!
Lam bực tức nói rồi đi thẳng một hơi.
– Lam, Lam!!!
Nam vội đuổi theo nó, giở giọng năn nỉ:
– Thôi mà, em đừng trẻ con nữa. Tôi trễ hẹn mất thôi…
– Thầy thật kì cục, vì chuyện này mà bắt em đi học sớm, bắt em đi bộ. Em không phải nhỏ nhen, nhưng em ghét thái độ của thầy lắm. Thầy đuổi theo em làm gì chứ, em không giận thầy đâu. Ngay từ đầu thầy chở em đến trường rồi quay lại đây, mất khoảng 1,2 phút là cùng. Thầy chạy theo em thế này con tốn thời gian hơn.
– Tôi, tôi…
– Thầy vào đi, nếu không bạn thầy lại đợi. Em đi đây.
– Lam!
– Thầy thích tên em lắm hay sao mà gọi mãi thế?
– Cảm ơn em. Tôi thật không biết tính toán gì cả.
– Thầy biết nhận lỗi đáng quý lắm ^^. Thực sự em cũng có giận thầy đấy. Mai sinh nhật nhỏ Ti rồi, thầy chịu 75% tiền quà, em chịu 25%. Ok? Thầy đồng ý em sẽ không giận nữa.
Nam cười:
– Được, ok! Em hài lòng chưa?
– Thầy nhớ lời thầy hứa đó nghen!
– Uhm, bây giờ còn sớm, em từ từ mà đi, đừng vội vàng kẻo té ngã không ai đỡ đâu.
– Biết rồi, làm như con nít không bằng…