Thầy À! Em Nói Em Yêu Thầy. Được Chứ

Nghi Ngờ, Bảo Vệ, Nhỡ Thầy "Làm Gì " Nhỏ Rồi Sao?!


Bạn đang đọc Thầy À! Em Nói Em Yêu Thầy. Được Chứ: Nghi Ngờ, Bảo Vệ, Nhỡ Thầy “Làm Gì ” Nhỏ Rồi Sao?!

_Hả? Em… Em… Em ngủ lại đây sao?! _đúng là hai con bé này có khả năng làm người ta điêu đứng mà.
_Um… Tất nhiên. Minh Phương này chẳng bao giờ nói đùa.
_Nhưng mày có biệt thự ở gần đây mà. _Mỹ Linh vẫn chưa thể đoán ra được con bạn của mình có âm mưu đen tối gì.
_Tao cũng thường xuyên ở đây mà… Hay là, mày có thầy bỏ bạn?!
_Mày nói cái gì vậy hả?! _Vừa dứt lời, Mỹ Linh (theo phản xạ tự nhiên) lao tới, muốn xé xác con nhỏ trước mặt ra làm nghìn mảnh.
_Bình tĩnh Mỹ Linh!!! _hiếm lắm anh mới thấy Mỹ Linh mất bình tĩnh như vầy. Minh Phương thân với cô bé như vậy sao? Đang giữ tay Mỹ Linh để tránh cô làm cái gì đó điên khùng. Sơ xuất, à cũng không phải, trách là trách chân bé Mỹ Linh quá dài đi. Trong lúc không kiểm soát được, đạp một bước, oh-yè. Đo ván Cảnh Phong nhà ta rồi.
_Thầy! Thầy à, thầy à thầy không sao chứ?! Em xin lỗi. Thực tình rất xin lỗi. _Quên đi tại sao mình lại giận, Mỹ Linh lập tức chạy tới xem “nạn nhân ” bị mình “hãm hại “.
_Hố hố hố… _xem như việc trước mắt như ruồi đậu phân trâu. Minh Phương vẫn phe phẩy quạt mà cười gian xảo.
—–Ding —–
_Chỗ của mày đó!!! _Chỉ vào tấm nệm mỏng trải giữa hai chiếc giường đơn của cô bé và Cảnh Phong. Mỹ Linh nghiêm giọng.
Nhìn vào “cái giường lí tưởng ” của mình, Minh Phương ngây ngô hỏi, chỉ sợ mình nghe nhầm.
_Đây là chỗ của tao?! _một cái gật đầu.
_Thật sự đây là chỗ của tao?! _hai cái gật đầu.
_Mày chắc chứ?! _miễn cưỡng gật đầu thêm một cái.

_Thật sao?!?!
_Tao đã bảo đây là chỗ của mày mà, sao cứ hỏi mãi thế con hâm kia?!
_Bình thường chúng ta vẫn ngủ chung mà!!! _nước mắt đầm đìa ra vẻ tổn thương, Minh Phương níu quần cô bé.
_Mày hết bình thường rồi con à. Mà khoang, buông quần tao ra! Tuột Bây Giờ!!!
_Thầy à! _xoay qua năng nỉ người thầy đáng kính. Chỉ thấy Cảnh Phong xoay mặt vào bức tường để lộ dấu bàn chân của “ai đó ” là tác giả.
_Thầy à! _đúng là xui xẻo, “liếc mắt đưa tình ” mà cũng nhầm người là sao? Mỹ Linh bỗng thấy nhột.
_Thầy… Thầy không trách em đâu!!! _phải xem lại số ăn ở của anh. Sao mà chẳng có cái nào theo ý của anh cả vậy.
Thở phào nhẹ nhõm. Mỹ Linh đứng dậy đi tới bình nước.
_Hứ, hai người không giúp thì thôi, Minh Phương ta đây không cần. Xì. _nằm xuống kéo chăn lên tới đầu cô giả vờ giận dỗi.
_Giận rồi. _Hiếm ai tin được lại có người xoa giận bằng câu nói lạnh tanh như thế.
_Mỹ Linh à, ít ra thì em cũng phải nói “tớ xin lỗi, cậu muốn gì tớ chiều ” chứ.
_… Thầy bớt đọc shoujo ai (tình cảm nữxnữ ) lại đi! Và đừng có lục lọi đồ của người khác lung tung như vậy.
_Làm sao em biết?! _vậy là việc đọc truyện lén của anh bị phát giác rồi sao?!
_Hừ… _Ngồi xuống bên cạnh con bạn thân đang “ngủ ” ,mắt chăm chăm nhìn vào nó. Vài luồn sát khí lởn vởn xung quanh. Rất đáng sợ a!!!
_Em làm vậy không ích gì đâu. Xem thầy nè! _móc ra trong túi vài viên kẹo. Xoè ra trước cái khối tròn tròn phía dưới tấm chăn bông màu biển mà anh cho là cái đầu (nằm ở cuối tấm nệm, Mỹ Linh ngồi ở phía trên kia của tấm nệm.) của Minh Phương như mồi nhử.
_Minh Phương ăn kẹo nè!!!
_Thầy làm như bọn em là học sinh lớp một vậy, còn lấy kẹo ra dụ… _Bên cạnh cô bỗng một bóng màu đen bật dậy “cương thi?! ” một người không sợ ma như Mỹ Linh cũng phải choáng với đòn này. Nó đẩy cô bé ra lăn lóc như quả banh đang chơi dở.
_Kẹo!!!! ~_lao tới ngậm lấy bàn tay của Cảnh Phong ngon lành.
_A, thầy nghĩ Minh Phương là trường hợp đặc biệt.
_Khoang đã, nếu đây là em, vậy cái tròn tròn phía dưới kia là gì?! _ mọi người tập trung chú ý về phía cái tròn tròn trông như cái đầu của “ai đó” nằm ở cuối tấm nệm mỏng, nó được phủ trên đó là một chiếc chăn bông màu biển, rất là dễ nhầm lẫn đó nha.
_Em nhớ thể loại truyện này là hài hước, tiểu thuyết lãng mạn mà chứ đâu có horror hay kinh dị giết người đâu. _Mở to đôi mắt nâu một mí nhìn thứ kinh dị trước mặt, Mỹ Linh rùng mình.
_Thầy có giết ai…? /Em có giết ai… ?/ Mày có giết ai…? _trong lúc nguy cấp, thần giao cách cảm rất tốt nha. Minh Phương hỏi anh, Cảnh Phong hỏi cô bé, Mỹ Linh hỏi Minh Phương.
_Gì vậy má?! _một lần nữa, thần giao cách cảm đáng sợ.
Đẩy qua đẩy lại, cuối cùng cô bé “được” chọn là người đi xem cái gì phía dưới.

• • • thịch • • • thịch • • •
Nhắm chặt mắt, đẩy tấm chăn một cách chậm nhất một cách có thể. Một thứ màu đo đỏ, đen đen, vàng vàng… Dần hiện ra. Đôi tay nhỏ run run. Mỹ Linh khẽ nấc nhẹ. Nhưng tiếng nấc đó vô tình để anh nghe thấy.
1, 2, 3
“Á!!!!!! ” tấm chăn được mở ra, Minh Phương bỗng la lên.
“Á!!!!!!!!!!!!!!!!!” theo phản xạ tự nhiên, Mỹ Linh cũng bị “dụ ” hét theo. Ngồi xổm xuống sàn nhà trắng. Lấy hai tay ôm lấy đầu, đôi mắt nhắm chặt ngỡ như không bao giờ mở ra được.
Là “người lớn”, Cảnh Phong phải có trách nhiệm “bảo vệ” học trò của mình (anh bảo vệ như thế đấy!)
Dưới tấm chăn đó là một thứ đỏ lòm, đúng vậy!!! Một con Angry Birds nhồi bông. Bây giờ mọi người đã biết tác hại của những con thú nhồi bông chưa ạ?! =.=
Cảnh Phong thở phào, may là con thú nhồi bông, nếu mà là “cái đó ” thì chắc anh sẽ bỏ của chạy lấy người mất.
Minh Phương bây giờ cũng đang rất vui khi lừa được các bạn đọc giả và hai nhân vật chính này. Có tiếng cười gian xảo đâu đây.
Bên cạnh anh, Mỹ Linh run run, tay ôm chặt đầu. Từng tiếng nấc nhẹ vang lên.
_Mỹ Linh à, em không sao chứ?! _anh ngồi xuống đối diện cô bé. Anh chợt nhận ra, Mỹ Linh đang khóc. Một giọt, hai giọt,… Những giọt nước trong suốt rơi xuống sàn nhà trắng.
_Không sao đâu, chỉ là trò đùa của Minh Phương thôi mà. _Anh vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy. Tay vỗ về bờ vai đang run lên từng đợt. Dù không thấy nhưng anh cảm nhận được vai áo của mình dần ướt đẫm. _Này này, em làm gì thì làm nhưng đừng có quệt nước mũi vào áo thầy.
“Đờ mờ, đàn ông con trai mà nói mấy từ đó có ý gì đây?! ” _ Minh Phương đứng bên cạnh đang cầm điện thoại chụp hình khung cảnh lãng mạn, nghe câu nói của Cảnh Phong dành cho bạn mình, quả thực rất muốn cầm điện thoại mà phan vào đầu anh.
_Em… Em xin lỗi, tại vì em sợ quá… _Ngước đôi mắt nâu long lanh lên nhìn anh. OMG, cảm ơn chúa đã cho con nhìn thấy khuôn mặt này của cô bé. So cute.
“Tách ”
_Một bức nữa. _Cô hí hửng xem lại thành quả của mình thì, chợt một bàn tay giật phắt lấy…
“Rắc “
_Điện thoại của tao!!!! _muộn quá rồi, Mỹ Linh đã lấy đi và, tạm biệt iPhone. _Rất may là còn cái thẻ nhớ. _nâng niu chiếc thẻ nhớ yêu dấu, nhưng nó cũng không thoát khỏi “số phận ” do Mỹ Linh sắp đặt. _Mày ác lắm!!!

_À, tại sao em lại ngủ ở đây vậy?! _theo Mỹ Linh thì Minh Phương có một biệt thự rất rộng ở gần đây, vậy tại sao cô bé lại ngủ quá đêm ở kí túc xá này?!
_Phải ở đây để canh chừng, lỡ thầy “làm gì ” nhỏ rồi sao?!
_Em nói cái gì vậy hả?! Mà cái từ “làm gì” bỏ trong ngoặc kép là sao?! _như Mỹ Linh lúc nãy, anh lao vào Minh Phương như muốn xé xác cô bé.
“Vút… Rầm!!! ” không chần chừ. Một cước, Mỹ Linh đá Minh Phương bay vào tường. (chém đấy)
_Tào lao. _Lạnh lùng quăn một câu, Mỹ Linh tiếp tục “dọn ổ” cho anh và cô.
_AHahaha… _nở nụ cười điên dại. Bây giờ anh mới biết lợi thế của chân dài. Không nên đắc tội với chân dài. Nhớ nhé!
_A! Em có một vài câu hỏi dành cho hai người. Trả lời ha!!! _để cho thầy băng bó, có vẻ chán. Minh Phương lại tiếp tục bày ra trò chơi… Điên khùng gì đó.
•••
Im lặng. Có vẻ cần có cái gì đó “khích lệ”.
_Hay là có gì “bí mật” ở đây?! _Minh Phương cười gian tà.
_Làm… Làm gì có!!!! _sao tự nhiên hai người lại đỏ mặt như vậy.

• • •• • •


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.