Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 65: Kombai Chương 17


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 65: Kombai Chương 17

Khi câu lạc bộ kết thúc, Lop chở Baiboon đến một trung tâm mua sắm không xa trường, theo sau Phai trên một chiếc mô tô. Đi đến trung tâm mua sắm, Lop đi bộ đến một hiệu sách ở tầng một của trung tâm mua sắm với Phai và Baiboon.

“PLop bị sao vậy?” Baiboon hỏi khi thấy Lop cau mày.

“Không có gì đâu. Anh chỉ không quen thấy nhiều học sinh. Sau giờ học, tại sao họ không về nhà? Họ đang đi dạo, anh không biết tại sao, uh,” Lop không nói đó là một lời nguyền, đúng hơn là vì anh ấy chưa bao giờ đến trung tâm mua sắm trong những ngày nghỉ học và bây giờ không có nhiều học sinh đến đi bộ như thế này trước đây.

“Và khi anh đang học, anh không đi dạo với bạn bè?” Phai hỏi. Mặt Lop hơi tái lại …

“Không, vì tôi làm việc bán thời gian sau giờ học. Tôi không có thời gian để đi bộ như những người khác” Lop trả lời bằng giọng đều đều. Mặt Baiboon tối sầm lại một chút.

(Lop: Thằng này nhiều chuyện thiệt sự)

“Này, đừng làm vẻ mặt đó, Baiboon” Lop vội vàng nói lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Baiboon.

“Đó là sự thật những gì PLop đã nói.  Thực tế, Baiboon phải quay lại giúp bà việc nhà. Nhưng Baiboon đến để dạo quanh trung tâm thương mại” chàng trai nói và cười rạng rỡ khiến Phai cũng nhìn em với vẻ mặt căng thẳng.

“Đừng nghĩ như vậy, Baiboon.  Baiboon không đến để đi dạo và đánh lừa xung quanh. Baiboon đến mua một cuốn sách. Ngoài ra, những ngày này, các em đi dạo để thư giãn khỏi việc học của mình, họ không làm gì cả” Lop không muốn chàng trai phải suy nghĩ nhiều.

“Em đồng ý với Lop. Baiboon, đừng nghĩ nhiều nữa,” Phai tham gia.

(Lop: Không đồng ý rồi mày làm được gì tao)

// Nghiêm túc // Lop thầm nghĩ một mình, nhưng không nói gì cho đến khi họ đến hiệu sách. Baiboon và Phai đi mua sắm cùng với Lop ở phía sau không xa. Khi Lop nhìn thấy một cuốn sách, anh ấy đã cố gắng mua nó để đọc. Nhưng càng xem, anh càng thích thú. Vì vậy, anh hiếm khi theo sát Baiboon.

(Kom: Tao đánh mày bể đầu)

“Phai, mình muốn đi vệ sinh” Baiboon nói với Phai một cách lặng lẽ.

“Nào, chúng ta cùng đi,” Phai trả lời.

“Hãy đi nói với PLop trước,” Baiboon nói, trước khi đi về phía Lop với Phai.

“PLop, Baiboon, vào nhà vệ sinh một chút,” người thanh niên nói. Lop đặt sách lên giá.

“Thôi nào, anh đưa em đi” Lop đáp, nhưng Baiboon cảm thấy ân cần.

“Anh không cần phải làm vậy. Phòng tắm gần nhà sách. Emcũng đi vệ sinh”, Phai trả lời.

“Nhưng …” Lop sẽ phản đối.

“PLop, Baiboon có thể đi cùng Phai.  Lop chọn cuốn sách tiếp theo của anh đi. Ngoài ra, Baiboon không còn là một đứa trẻ nữa” người thanh niên trả lời vì em cũng cảm thấy hơi xấu hổ khi có người theo dõi mình suốt ngày như vậy.

“Em có chắc mình có thể đi cùng bạn mình không?” Lop hỏi. Một mặt, anh tin tưởng Phai không làm gì chắc chắn. Có thể ghi lại một chút.

“Chắc chắn ạ” Baiboon trả lời ngay lập tức. Lop khẽ liếc nhìn Phai.

“Hãy chăm sóc cho bạn của em, em trai” Lop trả lời, vì anh ấy cũng muốn tiếp tục chọn sách.

“Vâng” Phai trả lời, trước khi Phai và Baiboon rời hiệu sách để đi vệ sinh.

Có lẽ chẳng có gì đâu, Lop tự nhủ trước khi tiếp tục với cuốn sách.

“Baiboon, đi vệ sinh.”  Phai cùng Baiboon chạy việc vặt trong phòng tắm riêng. Baiboon làm vẻ mặt bối rối. Vì cả Kom và Phai cũng được dẫn vào phòng tắm riêng. Nhưng em ấy không nói gì cả. Về phần Phai, cậu ta ở bồn tiểu như những người khác chạy việc vặt, trước khi đi rửa tay.


“Wow! Tụi mày, nhìn xem chúng ta đã tìm được ai rồi.” Giọng nói cộc cằn của một cậu thiếu niên vang lên khi cậu bước vào phòng tắm và nhìn thấy Phai. Phai quay lại nhìn cậu với vẻ mặt căng thẳng khi thấy Ari, từ một trường khác vào nhà vệ sinh. 4 người luôn họ từng là đối thủ trong môn bóng rổ. Một mình Phai không cảm thấy quá lo lắng. Nhưng cậu ấy ở cùng Baiboon và đó là điều khiến Phai lo lắng nhất. Mọi người trong nhà vệ sinh thấy các thiếu niên thì giả vờ làm việc khác và ngay lập tức bỏ đi vì họ không muốn liên quan.

(Lop: Thằng này ăn xong rồi báo tao không hà)

“Cái gì, hôm nay tao không có thời gian nói chuyện với tụi bây,” Phai bình tĩnh trả lời.

“Nhưng tao muốn nói chuyện. Lần trước tụi bây đã xúc phạm tai rất nhiều ”, người khác đáp lại.

“Chấp nhận thua cuộc. Đủ rồi, tao không muốn gặp rắc rối”, Phai cố gắng lảng tránh. Nhưng trước khi bên kia kịp nói gì khác. Baiboon mở cửa phòng rồi nhìn chằm chằm vào Phai và nhóm học sinh khác với vẻ bối rối.

“Sao vậy Phai?” Baiboon hỏi. Phai nhanh chóng che Baiboon sau lưng. Khiến người đối diện mỉm cười.

“Phai, mày bây giờ đổi khẩu vị sao? Ha ha, thật đáng yêu.” Người kia nói, nhìn Baiboon với đôi mắt thâm thúy.  Điều này khiến Baiboon cảm thấy rất chán ghét ánh nhìn của người khác.  Nhưng em không dám nói gì.

“Đừng có gây chuyện với bạn tao” Phai nói với giọng nghiêm nghị.

“Bạn à? Mày có chắc không? Ghen tị quá”, một người khác chế giễu.

“Phai, những người này là ai? Tại sao họ nhìn chúng ta như thế?” Baiboon sợ hãi nói với Phai và ngay lập tức nghĩ đến Kom, nếu ở cùng với Kom trong tình huống này, Baiboon sẽ cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Mặc dù Phai cao và to nhưng em không cảm thấy như khi ở bên Kom.

“Không có gì đâu. Nào.”  Phai vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Baiboon và dẫn em ra khỏi phòng tắm.

MMM!

Người kia nắm lấy cổ tay Baiboon.  Baiboon kinh ngạc quay lại nhìn hắn.

“Thả Baiboon ra!”  Phai ngay lập tức đẩy cậu ta ra vì lo lắng trước khi vội vàng đỡ Baiboon đứng sau lưng mình vì bên kia đã lùi lại một bước.

“Phai, đây là những gì chúng tao đang tìm kiếm.”  Người kia chỉ vào Phái. Trước khi hai thanh niên khác trong nhóm đến thẳng Phai và Baiboon. Baiboon tim đập thình thịch vì sợ hãi.

*Bốp*

Phai bất ngờ khi đối phương đá vào hông. Phai đã tự bảo vệ mình, nhưng Phai đã đánh giá bên kia rằng mình không thể chiến đấu vì đang ở cùng Baiboon.

“Dừng lại… đừng làm… Phai! Baiboon hét lên khi thấy Phai bị đá.  Phần khác đến trực tiếp với Phai.  Phai cũng cố gắng bảo vệ bản thân và ngăn chúng đến gần Baiboon.

“Baiboon, chạy nhanh lên!” Phai vừa nói vừa đá vào người bên kia và va chạm vào nhóm khiến cô ấy mất nhịp. Phai nhanh chóng nắm lấy tay Baiboon và chạy ra khỏi nhà vệ sinh ngay lập tức, em nghĩ họ phải chạy.

“Hãy đi tìm PLop, Phai,” Baiboon vội vàng nói. Nhưng khi bước ra khỏi phòng tắm, họ thấy nhiều người hơn đang đợi bạn mình bên ngoài phòng tắm. Họ đi cùng con đường với con đường dẫn đến hiệu sách.

“Này, Phai, thằng khốn, có chuyện gì rồi” bên kia nói, đoán được vẻ mặt của Phai. Vì vậy, Phai phải đưa Baiboon và chạy trốn theo hướng khác.

“Phai … Chúng ta phải đi PLop,” Baiboon, người chạy theo sự kéo của Phai, nói lớn.

“Họ đi theo chúng ta, trước tiên chúng ta sẽ tìm một nơi để trốn, Baiboon”, Phai nói, giọng hơi thở. Baiboon chưa bao giờ gặp sự kiện như lần này. Tiếng người chạy theo Phai vang lên ầm ĩ. Mọi người trong trung tâm thương mại hơi sợ hãi và hoang mang. Phai dắt Baiboon chạy ra bãi đậu xe nhưng họ chưa tới. Có thể tìm thấy một nơi để trốn khỏi nhóm đối thủ. Phai đã nhanh chóng gạt Baiboon sang một bên trước.

(PKom quánh nát cái đầu PLop cho coi nè)

“Vậy mày định làm gì?” Phai bộ bên kia sốt ruột mắng.

“Khuôn mặt của mày làm tao lo lắng,” người kia đáp lại, ảm đạm. Về phần Phao, cậu tìm một nhân viên bảo vệ, nhưng không có ai đi qua khu vực đó.

“Tao đoán chúng ta không nên chơi, chúng ta phải làm điều đó sớm, trước khi có người đến” một người khác nói trước khi đến gần Phai.


“Đừng làm việc đó”  Baiboon hét lên khi thấy bên kia đã đánh Phai. Phai trả lời và cố gắng giữ Baiboon lại, nhưng Baiboon không chịu ngồi yên.  Bóng dáng nhỏ bé đến cố gắng giúp đẩy nhóm người đang vây quanh Phai ra.

“Em cũng muốn bị đánh phải không?”  Một cậu bé cao lớn khác quay lại và hét vào mặt Baiboon, giả vờ đấm em. Nhưng có một bàn tay mạnh mẽ đã ngăn anh lại trước.

“PLop!” Baiboon đã hét lên sung sướng khi nhìn thấy Lop. Lop thọc mu bàn tay vào mặt cậu bé định đánh Baiboon thật mạnh.

*Vút*

Máu lập tức tràn ngập miệng chàng trai trẻ.

“Baiboon trốn trong xe” Lop nói với giọng trầm và tình cờ là xe của Lop đang đậu gần đó. Baiboon vẫn quan tâm đến Phai. Sau đó Lop kéo tay Baiboon lên xe và mở cửa cho Baiboon ngồi xuống. Lop chộp lấy một vật gì đó từ thành ghế trước khi phi thẳng vào nhóm thanh thiếu niên đang vây quanh Phai.

//Cậu ta nên bị đánh đến chết // Lop nghiến chặt răng bực bội. Vì khi ở hiệu sách, nhân viên nói có học sinh đánh nhau ở phòng nam. Họ bắt Lop đi ra ngoài và khi thấy Phai và Baiboon đang bỏ chạy về hướng khác, có thêm nhiều người đuổi theo khiến Lop cũng phải chạy theo vì nghĩ rằng nếu có chuyện gì xảy ra với Baiboon, chắc chắn Kom sẽ giết anh ta.

(Kom: Cũng biết nữa đó hả)

Lop đi thẳng đến để kéo thiếu niên ra khỏi Phai. Phai không còn từ chối đánh lại vì thấy Baiboon đã được Lop cứu.

“Dừng lại! Tao đã bảo chúng mày dừng lại!”

“Tụi bây có dừng lại không?” Lop hỏi khẽ. Những người trẻ tuổi nhìn thấy anh ta đã sững lại và ngăn cản những người bạn khác đang kinh hãi của họ. Họ nhìn thấy một khẩu súng chĩa vào đầu một người bạn khác.  Lop giật mạnh tay Phai đứng dậy, tay còn lại cầm súng.

“Những người này thực sự rất tốt với nhau. Họ là một nhóm” Lop nói, khi thấy Phai đứng vững được thì anh ta buông tay ra quay lại nhìn nhóm thanh niên đối diện. Lop đẩy nam thanh niên và chỉa khẩu súng vào đầu cậu ta để khiến cậu ta đứng vững với nhóm bạn của mình.

“Mày đang làm gì đấy?”  hỏi người kia.

“Tụi bây đánh nhau, nhưng có em trai của tao, nhớ điều đó. Nếu mày đến gần em của tao, mày sẽ bị bắt và dìm xuống biển. Ồ, và đừng gặp rắc rối với bạn tao cũng vậy” Lop nói chắc nịch. Đối phương nhìn nhau ái ngại.

“Đừng nghĩ rằng tao không dám dìm chúng mày xuống biển. Tao không thường đối phó với những đứa trẻ như chúng mày. Hầu hết những vụ tao giải quyết là người lớn không quan tâm. Nhưng nếu tao thử một lần thì sẽ không thành vấn đề”, Lop lại đe dọa. Bên kia dần dần lùi lại.

“Về nhà đi các em trai. Hãy dành thời gian rảnh rỗi để làm việc gì đó cho xã hội. Đừng hành động như những kẻ khốn nạn.”  Lop nói xong, người bên kia chạy ngay qua lối vào trung tâm thương mại. Lop thở phào nhẹ nhõm, nhét súng vào quần áo.  Baiboon thấy người bên kia đã bỏ chạy, vội vàng xuống xe đến gặp Phai.

“Bọn họ đang làm cái gì mà có vũ khí?” Phai không tin hỏi, trong lòng có chút đau lòng.

“Thằng con trai khốn nạn này. Thay vì lo lắng về tình trạng của mình, mày muốn biết tao đang làm gì?” Lop giận dữ nói.

“À, em muốn biết” Phai trả lời, nhưng Lop vẫn không đáp lại. Baiboon đến thẳng Phái trước.

“Phai ổn không? Lop bị làm sao vậy?” Baiboon hỏi hai người họ với một giọng run rẩy.

“Chúng mình không sao, Baiboon. Và Baiboon, có chuyện gì đau không?” Phai lo lắng hỏi.

“Không có gì đâu. Phai có nên đi khám không?” Baiboon nói khi nhìn thấy vết thương của Phai.

“Vết thương này sẽ không giết chết cậu ta, Baiboon” Lop nói với giọng bình tĩnh.

“Baiboon, mình xin lỗi vì đã đặt Baiboon vào tình huống như thế này”, Phai nói với vẻ hối lỗi thực sự.

“Được rồi, mình có hơi ngạc nhiên” Baiboon khẽ trả lời. Phai cười nhẹ.


“Ngay cả khi em chưa mua sách, về nhà thôi”, Lop nói chen vào.

“PLop, chúng ta có thể đưa Phai về nhà không?” Baiboon sợ rằng nếu Phai quay lại một mình, họ sẽ bí mật tấn công Phai một lần nữa.

“Không vấn đề gì. Mình mang theo xe máy, mình có thể về. Họ sẽ không bao giờ quay lại” Phai nói, trấn an Baiboon.

“Nhưng …” Baiboon ngập ngừng.

“Baibon. Để Phai đi tìm xe và dẫn đường cho chúng ta. Vì vậy, chúng ta lái xe để đưa bạn của Baiboon về nhà, được không?”  Lop nói, biết rằng Baiboon sẽ không vui lắm.

“Được rồi, hãy làm những gì Lop đã nói, Phai.”  Baiboon quay sang bạn mình. Phai suy nghĩ trước khi gật đầu.

“Baiboon, lên xe đợi trước đã. Ann muốn hỏi về đường đến nhà bạn của em” Lop nói, Baiboon gật đầu trước khi bước ra xe.

“Này, Baiboon, đừng gọi và nói với Kom về chuyện này.”  Lop vội vàng quay lại nói với Baiboon trước.

“Em sẽ không nói với anh ấy,” Baiboon nói, trước khi đi thẳng ra xe. Lop lập tức quay lại nhìn Phai.

“Ở đây, nếu PKom biết rằng mày đã đưa Baiboon đến để giải quyết loại kinh doanh này, mày sẽ đau đớn hơn thế này,” Lop nói một cách đầy đe dọa.

“Anh vẫn chưa nói với tôi. Các anh đang làm gì vậy? “

“Nghĩ mà xem. Nhưng đừng quá ngây thơ về Baiboon. Nếu không muốn bị xóa khỏi kiếp này. Hãy lên xe đi đi”, Lop giận dữ đe dọa rồi bước tới xe của chính mình, lái xe.  Phai trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của Lop rồi đồng ý đi bộ ra bãi đậu xe máy.



“Em có sợ không?” Lop hỏi Baiboon khi họ đang ở trong xe và họ tiếp tục bám theo xe máy của Phai.

“Em sợ, em bị sốc,” Baiboon trả lời.

“Điều này, nếu PKom phát hiện ra.  anh không muốn nghĩ về điều đó, Baiboon”.Lop nói, giọng căng thẳng.

“PLop, em sẽ không nói với PKom. Baiboon cũng sẽ không nói với PKom. Baiboon không muốn PKom lo lắng.”  Baiboon nói với giọng lo lắng.

“Em phải chắc chắn sẽ không nói với Kom. Nếu anh ấy phát hiện ra, anh chết chắc rồi” Lop nói với vẻ mặt kinh hoàng.

“Nhưng em không mua bất kỳ cuốn sách nào. Nếu PKom hỏi, em sẽ trả lời như thế nào?” Baiboon khẽ hỏi.

“Nói với anh ấy rằng tất cả những cuốn sách em sẽ mua đều đã hết in.  Phải đợi sách bán trở lại” Lop đã giúp tìm ra cách.

“Dạ” Baiboon khẽ đáp cho đến khi họ đến nhà Phai, Phai lấy xe máy của cậu ấy để đậu tại nhà riêng của và bước đến gặp Lop và Baiboon, người đã đậu xe trước nhà mình. Baiboon hạ mặt gương xuống.

“Cảm ơn PLop” Phai giơ tay chào Lop một cách kính cẩn. Lop gật đầu.

“Xin lỗi một lần nữa, Baiboon,” Phai nói với Baiboon.

“Được rồi, về trước đi, Phai,” Baiboon nói. Trước khi Lop rời khỏi nhà Phai ngay lập tức mà không cho người thanh niên một cơ hội để nói lời từ biệt.

++++++++++

Về phần Kom, anh không có nhiều thời gian để gọi cho Baiboon bởi vì khi họ đến Koh Chang, công việc đã đến ngay lập tức. Một nhóm người đến bắt cóc Kim, nhưng họ đã quản lý và bắt được tất cả mọi người.  Kamol đi đón Kim ra khỏi phòng.  Kom đã dẫn nhóm tay sai của Danai đến một ngôi nhà khác để chờ Kamol đến chăm sóc nó một lần nữa.



“Cậu có chắc là mình có thể ở lại không?” Kamol hỏi khi hắn quay trở lại dinh thự sau khi đối phó với tay sai của Danai.


“Vâng, thưa sếp,” anh ta đáp lại.  Sau đó Kamol đến phòng của Kim. Kom ngồi xuống và nhẹ nhàng bật tivi trên ghế sofa trong phòng khách.  Dáng người cao lớn nhìn đồng hồ trên tường phòng.

“Bây giờ em ấy đi ngủ chưa?”  Kom tự hỏi trước khi nhấc máy và quyết định gọi Baiboon

(“PKom”), âm thanh được phát ra sau khi chờ cuộc gọi chưa đầy 3 giây, Baiboon đã nhanh chóng trả lời cuộc gọi.

“Sao em trả lời điện thoại nhanh như vậy?”  Kom hỏi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi nghe thấy giọng nói của Baiboon.

(“Ồ, Baiboon đang đợi cuộc gọi của PKom ở đây”), người thanh niên nói nhỏ làm cho Kom cười sảng khoái

“Vậy tại sao em không gọi cho anh?”  Tôi hỏi.

(“PLop nói rằng PKom đang bận. Baiboon không dám gọi. Em nghĩ nếu PKom rảnh PKom sẽ gọi cho em.”) Baiboon đáp lại.

“Nếu anh không gọi thì sao?” Kom hỏi lại, nhưng Baiboon im lặng trong giây lát.

“Baiboon … Baiboon” Kom gọi Baiboon với một giọng điệu căng thẳng và nghe thấy một tiếng nấc yếu ớt. Kom ngay lập tức tắt âm thanh trên tivi.

“Sao vậy Baiboon, sao em lại khóc vậy?” Kom lo lắng hỏi.

(“Huk … Baiboon nhớ PKom … Baiboon muốn nhìn thấy mặt của PKom”), chàng trai khóc nức nở. Là do Baiboon gặp phải chuyện không hay trong ngày hôm nay. Điều này khiến chàng trai trẻ muốn được gần gũi với Kom và cảm nhận được sự ấm áp cả về thể xác lẫn tinh thần.  Điều này khiến chàng thanh niên nhạy cảm hơn khi cảm thấy Kom đang ở rất xa.

“Chuyện gì xảy ra? Hôm nay có chuyện gì sao?”  Anh hỏi với một giọng run rẩy, bởi vì Baiboon chưa bao giờ như thế này.

(“Không có gì, Baiboon chỉ nhớ PKom thôi.”) Người đàn ông trẻ nói với giọng run rẩy. Em không muốn Kom biết những gì mình phải đối mặt ngày hôm nay.

“Em có chắc không? Ngày mai anh sẽ quay lại,” anh nói một cách trìu mến. Baiboon đã như thế này, làm thế nào để không bị lạc trong đó?

(“PKom có về kịp để đón Baiboon từ trường không?”) Baiboon cố gắng kìm chế tiếng nức nở của mình và hỏi.

“Anh không chắc. Bởi vì anh có nhiều việc lặt vặt hơn phải chạy trước khi về nhà,” Kom trả lời.

(“Vậy nếu PKom về nhà, anh có thể gọi cho Baiboon và nói với em được không?”) Người thanh niên lại nói.

“Nếu anh về muộn thì sao? Và Baiboon đang ngủ?” Kom hỏi, anh phải tránh tình huống này trước để không lỡ lời.

(“PKom có thể đánh thức Baiboon. Baiboon muốn gặp PKom”) Chàng trai trẻ nói điều em ấy muốn, đây là lần đầu tiên Baiboon yêu cầu một thứ như vậy.

“Nếu muộn, anh sẽ nhắn tin cho em trước. Nếu em không đọc có nghĩa là em đang ngủ và anh sẽ không đánh thức em. Nhưng nếu em đọc được, anh sẽ gọi cho, được không?” Kom đã nói vì anh ấy không muốn Baiboon thức dậy vào nửa đêm.

(“Được ạ”) Baiboon nhẹ nhàng trả lời. Sau đó Kom hỏi em ấy về việc học hôm nay và các vấn đề chung. Họ cúp máy ngay vì Kom muốn Baiboon ngủ sớm.

+++++++++++++

“Này AiLop, cậu có chăm sóc Baiboon không?” Kom chào khi anh trở về nhà cùng Kamol và Kim lúc 10 giờ tối.

“Không sao đâu” Lop trả lời, cố tỏ ra bình thường nhất có thể vì anh chắc chắn Baiboon không nói cho Kom biết chuyện gì đã xảy ra.

“Ừm, cảm ơn rất nhiều” Kom vỗ nhẹ vào vai Lop trước khi nói chuyện với Kamol thêm một chút. Cho đến khi Kamol ra ngoài giúp Kim nấu ăn và Kom đã về nhà. Dáng người cao lớn nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy đã là nửa đêm.

“Em ấy ngủ chưa nhỉ?” Anh tự hỏi. Kom đã nhấn tin nhắn để hỏi Baiboon rằng rm ấy đã ngủ chưa và Baiboon đã đọc tin nhắn ngay lập tức. Kom không muốn gọi. Vì vậy, anh đã gửi tin nhắn cho Baiboon để nói với em ấy rằng bây giờ mình đang đứng trước nhà Baiboon. Đèn tắt và cánh cửa nhà Baiboon sớm mở ra. Người thanh niên vội vàng chạy về phía anh. Kom vội vàng dang tay đón người mặc đồ ngủ.

“PKom đã trở lại” Baiboon nói với giọng run rẩy.

“Em ngủ lại nhà anh nhé? Đã xin phép chưa?”  Kom hỏi, người thanh niên gật đầu ngay lập tức, sau đó Kom nói với Baiboon rằng anh ta sẽ đóng cửa nhà và nắm tay Baiboon đi về phía nhà anh ta.

….

Tui lo cho an nguy của Lop quá.

Phai báo đời thiệt sự.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.