Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 66: Kombai Chương 19
“Khun Kim biết không? Chuyện sếp đang ở bệnh viện nào?” Kom hỏi sau khi nghe Kamol nói chuyện điện thoại với Kim. Vì hôm nay Kom và Kamol đi xem cửa hàng bị cháy và sau đó vô tình thanh gỗ tháo dỡ rơi xuống khiến Kamol và Kom bị thương nhẹ. Lưỡi thanh gỗ chạm vào lưng và vai anh, khiến anh cảm thấy hơi đau.
“Hmm, em ấy thực sự giỏi trong việc phát hiện sai lầm. Em ấy đã nghĩ ra, tôi không cần phải nói với em ấy” Kamol cười nói vì hắn giả vờ nói với Kim rằng cánh tay của mình bị đau, để được mát-xa. Nhưng Kim vừa nghe nắm bắt được mọi thứ đã xảy ra. Sau một thời gian, bác sĩ gọi hai người vào. Họ biết rõ về Kamol.
“Chuyện gì xảy ra vậy, Khun Kamol?” Bác sĩ tươi cười chào hỏi.
“Thanh xà gỗ rơi vào tay tôi và đập vào cánh tay và lưng của cấp dưới tôi. Cậu ấy bị một chút ở lưng,” Kamol trả lời.
“Vậy thì để tôi kiểm tra trước,” Bác sĩ nói rồi đưa họ đi chụp X-quang. Cả hai kết quả đều không có gì đáng kể, họ có thể về nhà. Bác sĩ yêu cầu Kom vén áo lên, và Kamol đã giật mạnh nó ra để xem vết bầm tím.
“Kom, vai của anh có bị ai đó cắn không?” Kamol cậu khi nhìn thấy những vết cắn trên vai mạnh mẽ của cấp dưới thân thiết của mình.
“Chà, một đứa trẻ ngọt ngào.” Kom đề cập đến người đã gần gũi với mình (nôm na là thế).
“Nhưng theo như tôi nhớ, gần đây cậu không hề buông thả với ai cả. Có lẽ đó là người ở nhà, điều đó không thể. Bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gây rối với ai đó ở nơi làm việc” Kamol nói, cấp dưới lập tức bị stress vì quên mình bị cắn vào vai và cởi áo đưa bác sĩ khám.
“Cậu đang giấu tôi điều gì vậy?” Kamol hỏi khẽ.
“Uh, tôi nghĩ chúng ta nên chữa lần vết thương trước?” Bác sĩ ngắt lời họ trước khi Kamol im lặng một lúc trước khi gật đầu nhờ bác sĩ điều trị. Điều trị xong, cả hai cùng rời khỏi phòng kiểm tra. Kamol đã đưa cho Ruth tiền để trả tiền thuốc. Về phần Kamol, hắn đưa Kom đến ngồi trong nhà ăn của bệnh viện, Kom biết chắc chắn anh sẽ đi vì Kamol yêu cầu được nói chuyện một mình với anh.
“Cậu có chuyện muốn nói với tôi? Đừng để tôi tìm ra từ chỗ khác” Kamol nói nhỏ trong khi uống cà phê.
“Tôi …” Kom không biết phải bắt đầu nói như thế nào.
“Gì? Cậu là cánh tay trái của tôi. Cậu sợ cái gì?” Kamol nói với một giọng trầm.
“Tôi xin lỗi thưa sếp. Tôi biết điều tôi làm là sai. Nhưng tôi … thực sự yêu Baiboon,” Kom thú nhận.
(PKom đỉnh quá)
Đột ngột…
“Cái gì vậy, thật?” Kamol, sặc cà phê, ho sặc sụa hỏi. Hắn ta gắt gỏng.
“Vâng,” Kom đáp, hít một hơi dài. Sau đó, nhìn vào khuôn mặt sắc nét của Kamol.
“Tôi tưởng cậu đang nói về một tên ngốc” Kamol cau mày nói. Kom ngay lập tức xua tay qua lại.
“Tôi không mù quáng để chọn Lop, thưa ngài,” Kom nói nhanh, trước khi ngồi xuống trong im lặng.
(Lop: Chắc tui thèm)
“Đối với tôi, giới tính không quan trọng, nhưng Baiboon moéi 15 tuổi. AiKom, em ấy vẫn còn là một thiếu niên. Cậu có muốn đi tù?” Kamol lo lắng hỏi bởi vì không thể tưởng tượng được.
“Tôi biết, thưa ngài, tôi biết là sai, nhưng tôi thực sự không thể giúp mình.” Kamol thở dài.
“Tôi tự hỏi, cậu đã làm điều đó bao nhiêu lần với Baiboon? Kể từ khi nào?” Kamol hỏi lại.
“Chà, tôi chỉ làm ở bên ngoài thôi, thưa sếp. Tôi đã không làm điều cuối cùng” Kom nói thẳng.
“Cậu là một đứa trẻ không đứng đắn, Kom” Kamol nói lại.
“Cậu không ép Baiboon, phải không?” Kamol hỏi để chắc chắn.
“Tôi chưa bao giờ ép Baiboon”, Kom nhắc lại với giọng nghiêm túc.
“Nhưng đó là một lời nói dối, phải không? Tôi không nghĩ mình đã đoán sai” Kamol cố ý nói.
“Ôi, tôi chóng mặt. Tôi không nghĩ rằng nó là như vậy. Nếu dì Nee phát hiện ra, cậu sẽ làm gì? Mặc dù tôi có thể giúp cậu thoát khỏi nhà tù. Nhưng liệu Dì Nee có để cậu và Baiboon sống cuộc sống mà cậu muốn không? Cậu có tự tin rằng Baiboon yêu cậu như cậu yêu Baiboon không? Đừng quên rằng Baiboon chưa từng trải qua bất cứ điều gì trước đây. Có lẽ tôi sẽ chỉ theo dõi cậu” Kamol nói trong những gì có thể sẽ xuất hiện.
“Hiện giờ, tôi thực sự không thể nghĩ được gì, thưa sếp. Tôi chỉ biết rằng Baiboon là ánh sáng cho tôi. Tôi không muốn để mất ánh sáng này cho bất cứ ai” Kom nói một cách chân thành.
“Tôi thậm chí không biết phải đề nghị gì. Khuyến nghị duy nhất là cậu không nên tin tưởng bất cứ ai biết bây giờ. Đừng để ai biết cậu đã làm gì với Baiboon, đặc biệt là vợ tôi. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng vợ tôi biết về điều này, em ấy sẽ như thế nào? Kim thích có Baiboon làm con trai của mình” Kamol nói. Và khuôn mặt của Kom căng lên rất nhiều.
“Giả sử cậu đang cố gắng kết thúc vấn đề này trước. Cố gắng tìm cách xem Baiboon nhìn nhận như thế nào. Baiboon vẫn còn trẻ và vẫn còn rất nhiều việc phải làm trong tương lai” Kamol nói trước khi tiếp tục uống cà phê. Sau đó hắn để Kom ngồi và sử dụng suy nghĩ của mình.
++++++++++++++
“Hôm nay giáo viên có cuộc họp nên cho chúng ta được tận sớm. Chúng ta đi đâu?”
“Bạn có muốn đến trung tâm mua sắm không? Chúng ta hãy đi kiếm gì đó để ăn” Moss đề nghị.
“Mình không đi được, PKom đang đến đón mình. Và mình cũng không muốn đi đâu cả” Baiboon nói khẽ, khiến vẻ mặt của Phai có chút chán nản vì nghĩ rằng hôm đó Baiboon rất sợ hãi.
“Và Baiboon sẽ ngồi đợi Kom ở trường? Bạn sẽ không cảm thấy nhàm chán?” Sally hỏi lại.
“Mình sẽ không cảm thấy buồn chán. Bây giờ mình có thể ngồi và làm bài tập trong khi chờ đợi” Baiboon nói với một nụ cười để không làm bạn bè của mình lo lắng.
“Tao sẽ ở lại với cậu ấy, đó là lý do tại sao tao là bạn của Baiboon, phải không?” Phai hỏi, Baiboon suy nghĩ một chút.
“Vậy Phai sẽ không đi luyện tập à?” Baiboon hỏi.
“Mình sẽ luyện tập, nhưng mình có thể đến muộn vì PSan đã đi làm một số việc lặt vặt cho giáo viên. Bọn mình sẽ gặp lại nhau khi lớp học kết thúc” Baiboon làm bài tập để giết thời gian với Phai ngồi bên cạnh. Phai ngồi nhìn mặt Baiboon thỉnh thoảng cả hai ngồi lại với nhau để làm bài, Phai cũng dạy Baiboon một số điểm mà em chưa hiểu. Sau khi làm bài xong, cả hai ngồi nói chuyện một lúc thì Kom lái xe đến bãi đậu xe.
“PKom đến rồi, mình đi trước đây. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã làm bạn của mình” Baiboon nói với Phai. Chàng trai trẻ gật đầu.
“Xin chào, PKom.” Baiboon đã giơ tay lên để bày tỏ sự kính trọng với Kom. Và như mọi khi, Kom mua cho em ấy một ly sữa lắc dâu tây.
“Đã tan học bao lâu rồi?” Anh tò mò hỏi vì ít khi thấy học sinh đi bộ.
“Đã lâu rồi ạ. Hôm nay giáo viên có cuộc họp.” Baiboon đáp lại bằng một nụ cười.
“Vậy tại sao em không gọi cho anh? Anh có thể đón em sớm hơn,” Kom hỏi có phần gay gắt.
“Baiboon rất chu đáo. Bởi vì nếu PKom đang làm việc, Baiboon không muốn làm phiền. Trong khi chờ đợi, Baiboon ngồi xuống và làm tất cả bài tập của mình”, chàng trai trẻ nói lại. Kom thở phào nhẹ nhõm trước Baiboon kiêu căng.
“Nếu em tan học sớm, hãy gọi và nói với anh, được không?” Kom ra lệnh một lần nữa.
“Dạ được” Baiboon đáp. Kom ngừng lái xe, bóng dáng cao lớn từ từ di chuyển vai qua lại vì cảm thấy khó chịu nơi vai bị dầm đập vào.
“Có chuyện gì với PKom vậy?” Baiboon hỏi khi nhìn thấy biểu hiện của Kom.
“Uh, không có gì đâu. Anh mệt. Không biết có phải anh đang làm việc quá sức không,” Kom nói, không muốn Baiboon biết rằng một tấm gỗ đã rơi vào người mình.
“Vậy thì hãy về nhà đi. Baiboon sẽ mát-xa cho anh” người thanh niên nài nỉ. Kom cười nhẹ nhưng anh không nghĩ sẽ để Baiboon xoa bóp cho mình, vì nếu xoa bóp cho anh thì càng đau. Baiboon ngồi dậy và nhìn ra khỏi xe và thấy những người đi xe đạp ở rìa lối đi.
“PKom, xe đạp có khó đi không?” Baiboon hỏi.
“Không khó lắm, em có thể chạy nó không?” Kom hỏi, Baiboon lắc đầu nguầy nguậy.
“Baiboon không có xe đạp để đi” người thanh niên nói khẽ. Kom nhìn người thanh niên một cách yêu thương.
“Có một chiếc xe đạp trong nhà, cái mà nhân viên bảo vệ thường dùng. Chúng ta sẽ đi vòng quanh nhà. Em nghĩ sao? Hôm nay em đã hoàn thành tất cả bài tập về nhà của mình” Kom đề nghị, khiến Baiboon nở một nụ cười thật tươi.
“Thật không? Chà, Baiboon đã muốn đạp xe từ lâu rồi” chàng trai hào hứng nói và khi về đến nhà, Baiboon đã nhanh chóng thay quần áo và đến giúp bà cho đến khi mọi việc xong xuôi rồi mới ra ngoài tìm Kom.
“PKom, Baiboon đã sẵn sàng,” một người đàn ông trẻ gọi Kom trước cửa nhà nói. Dáng người cao lớn mở cửa cười nhẹ. Anh đưa Baiboon đến mượn chiếc xe đạp của bác bảo vệ khu nhà, hai người đến tập ở sân sau ngôi nhà lớn.
“Trước hết, em phải giữ thăng bằng. Giữ chắc tay lái. Em không cần phải căng thẳng đâu” Kom cho Baiboon ngồi lên xe đạp. Sau đó Kom đứng dậy ôm lấy cậu thanh niên, giúp Baiboon giữ tay lái của chiếc xe đạp. Baiboon rất thích thú vì em ấy chưa từng đạp xe bao giờ. .
“Nếu em ngã thì sao?” Baiboon lo lắng hỏi.
“Đợi đã, anh giúp em đỡ phần sau trước. Nếu ngã, đừng sợ, anh đang ở trên sân cỏ rồi anh sẽ tự mình bắt lấy em. Khi bắt đầu học, anh cũng đã nhiều lần bị ngã. Nhưng mà không xảy ra lâu” Kom nói, cổ vũ người trẻ tuổi và bắt đầu dạy Baiboon đi xe đạp. Ban đầu Baiboon hơi vụng về, nhưng khi Baiboon ngã xuống, Kom đã nhảy lên và tóm lấy cậu thanh niên.
“Haha, em nghĩ mình sẽ bị thương,” Baiboon nói với một nụ cười khi chiếc xe đạp nghiêng sang một bên. Baiboon suýt ngã xe đạp. Nhưng Kom đã kịp thời đỡ lấy người thanh niên. Anh mỉm cười một chút và để Baiboon bắt đầu học đạp xe một lần nữa với Kom hỗ trợ cho đến khi Baiboon nhìn thấy Kim bước vào.
“Baiboon sẽ gặp PKim trước,” Baiboon nói với Kom. Kom khẽ gật đầu.
“PKim, PKom đang dạy Baiboon đạp xe,” Baiboon nói và mỉm cười với Kim.
“Vậy hôm nay em không có bài tập về nhà à?” Kim cười hỏi.
“Có, nhưng Baiboon đã hoàn thành nó từ trường học. Hôm nay học xong sớm. Baiboon ngồi xuống và hoàn thành bài tập về nhà của mình” chàng trai trẻ nói lại.
“Hôm nay, giáo viên trường Baiboon có một cuộc họp vào buổi tối. Vì vậy đã cho học sinh về nhà. Nhưng Baiboon không gọi cho tôi để bảo tôi đến sớm. Em ấy ngồi và đợi cho đến khi tôi đến đón”
“Sao em không gọi cho Kom, Baiboon? Em ngồi đợi một mình ở trường à?” Kim hỏi ngay.
“Chà, Baiboon không muốn làm phiền PKom. PKom phải làm việc nhưng anh ấy cũng phải đến trường để đến Baiboon. Baiboon không muốn làm phiền thời gian làm việc của PKom” người thanh niên nói nhỏ.
“Nhưng Baiboon ở một mình. Có những học sinh khác trong trường. Ngoài ra, bạn của Baiboon cũng đến ngồi làm bài cùng Baiboon” nam thanh niên vội vàng giải thích vì không muốn bị mắng.
“Nếu sau này em tan học sớm thì gọi điện cho anh hoặc Kom, biết không? Hoặc nếu em muốn đi chơi với bạn bè sau giờ học, hãy nói. Sẽ không ai nói với em biết điều gì cả” Kim nói khẽ, khiến Baiboon mỉm cười chấp nhận. Kim ngẩng đầu lên nhìn Kom.
“Vậy cậu có khỏe không? Tôi nghe Kamol nói rằng cậu cũng bị thương,” Kim hỏi với vẻ hoài nghi. Baiboon vẫn chưa biết.
“Chuyện gì xảy ra vậy PKom?” Người thanh niên ngay lập tức hỏi một cách gay gắt. Kom đưa tay lên và vuốt ve khuôn mặt của mình. Trong khi đó, vẻ mặt Kim có chút kinh ngạc.
“Uh… cậu không nói với Baiboon à?” Kim hỏi khẽ. Kom khẽ gật đầu. Và có vẻ như Kim đã không thể bào chữa kịp thời. Baiboon nhanh chóng chuyển từ Kim sang Kom với giọng hỏi run rẩy.
“Có chuyện gì với Kom? Tại sao anh không nói với Baiboon?”
“Ha ha, anh nghĩ tốt hơn là anh nên đi với Khun Kamol. Xin lỗi, Kom. Ồ, chúng ta hãy đi ăn tối cùng nhau,” Kim nói và vội vã đi ra ngoài. Thay vào đó, Kim để Kom là người giải thích cho Baiboon.
“PKom, nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra?” Người thanh niên run giọng hỏi.
“Hãy vào nhà và nói chuyện,” Kom nói, bởi vì nếu họ đang ở ngoài sân. Anh không thể an ủi Baiboon đầy nghị lực. Kom đưa Baiboon về nhà riêng của mình.
“Baiboon, đừng làm mặt đó. Không có gì to tát cả” Kom nói với người thanh niên một cách bình tĩnh. Baiboon nhìn sắc bén với đôi mắt đỏ ngầu.
“Vậy tại sao PKom không nói cho em biết nó là gì?” Người thanh niên nói giọng khàn khàn. Kom thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ rằng Baiboon thực sự quan tâm đến anh ấy.
“Hôm nay, thanh gỗ đã rơi trúng lưng anh khi đi kiểm tra cửa hàng. Nhưng anh đã đến bác sĩ. Không có gì to tát cả” Kom nói, khiến những giọt nước mắt trong veo chảy dài trên má Baiboon ngay lập tức, em rất lo lắng cho Kom.
“Hức … Baiboon, để Baiboon xem … Hức … rời khỏi Baiboon, làm ơn.” Chàng thanh niên nức nở. Vì vậy, Kom đã cởi cúc áo sơ mi của mình và mở nó ra để em có thể nhìn vào lưng và vai của mình. Bây giờ nó bắt đầu chuyển sang màu xanh lá cây và có một miếng đệm được dán vào phía sau. Baiboon nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào vết bầm.
“Tại sao anh không nói với Baiboon? Hức … PKom bị ốm mà anh vẫn đến dạy Baiboon đạp xe nữa. Sao anh không nghỉ đi?” Người thanh niên khịt mũi. Kom vội vàng mặc áo và anh ta đưa Baiboon đến ôm nhưng Baiboon đã tránh ra chỗ khác.
“Anh đã nói là không có gì to tát” Kom nói với giọng nghiêm túc.
“Baiboon chỉ muốn PKom nói với Baiboon những điều. PKom đã qua mấy giờ? Baiboon muốn biết mọi thứ về anh. Tại sao anh phải giấu giếm chuyện với Baiboon?” Người thanh niên cắt lời.
“Xin lỗi, im lặng đi. Chúng ta sẽ lại phải đi ăn tối với sếp và Khun Kim,” Kom nói.
“Hông… PKom có một tật xấu” chàng trai trẻ nói. Kom cười nhẹ vì thỉnh thoảng sẽ bị mắng.
“Đừng lo lắng, anh không nói với em vì anh không muốn em lo lắng,” Kom trả lời vì anh ấy muốn Baiboon hiểu. Người thanh niên tiếp tục nức nở một lúc. Khi thấy Baiboon đã bắt đầu nguôi ngoai, em đi rửa mặt và rửa mắt. Sau đó cả hai đi ăn tối tại ngôi nhà lớn của Kamol.
…
…
…
“Tôi xin lỗi, Kom” Kim nói với Kom khi anh rời khỏi phòng.
“Không sao,” Kom đáp, biết rõ Kim đang xin lỗi điều gì. Kim đi về phía Baiboon.
“Em hết giận chưa?” Kim giả vờ hỏi Baiboon. Người thanh niên khẽ liếc nhìn Kim một cái, trước khi ôm lấy Kim như thể em vẫn đang dở khóc dở cười khiến Kim bật cười.
“Ơ, nếu đó không phải là Baiboon. Tôi chắc chắn sẽ ghen tị” Kamol nói. Bởi vì Baiboon đang ôm Kim. Baiboon ngay lập tức lùi ra khỏi Kim vì sợ rằng Kamol sẽ không hài lòng.
“Này, tôi không nói gì cả. Đừng sợ.”
Kamol nói về việc đưa Kim và Baiboon đi tắm biển, điều này khiến em thanh niên rất vui, Kom cũng an tâm khi thấy Baiboon cười.
++++++++++++++
“Em đã đóng gói hành lý của mình chưa?” Kom hỏi, bởi vì ngày hôm sau là ngày mà Kamol sẽ đưa tất cả họ đến bãi biển.
“Kể từ ngày hôm qua,” người thanh niên với nụ cười nói vào buổi chiều ngày hôm sau. Trong khi Kom và Baiboon quay lại đạp xe ở sân sau.
“Này, tại sao em lại vội vàng như vậy?” Anh hỏi một cách trêu đùa, Baiboon làm má phồng lên một chút.
“Baiboon sợ nếu làm tại chỗ sẽ quên mất cái này cái kia” chàng trai cười nói.
“Vậy tối nay em có thể qua giúp anh một chút được không?” Kom nói.
“Được ạ” Baiboon trả lời ngay lập tức và tiếp tục đạp xe. Baiboon bây giờ có thể di chuyển đủ để xoay người nhưng vẫn không tốt lắm trong việc giữ thăng bằng.
…
…
…
“Em đây.” Baiboon, người đã tắm xong, đã thay bộ đồ ngủ. Em đến nhà Kom vào đầu giờ chiều để giúp Kom lấy túi quần áo.
“Em có thể giúp anh đóng gói túi?” Kom hỏi. Baibon gật đầu. Sau đó Kom đưa Baiboon vào phòng ngủ, nơi hiện có một túi giặt ở giữa phòng và tất cả quần áo cô định mặc đã được trải ra giữa giường.
“PKom, sao anh lại làm loạn thế?” Baiboon phàn nàn trước khi ngồi xuống giường và nhẹ nhàng gấp áo cho Kom. Kom nhìn thái độ của Baiboon và mỉm cười.
“Anh đang đợi Baiboon đến và lấy nó” Kom đáp, bước đến ngồi phía sau người thanh niên và ôm Baiboon từ phía sau, anh ta đặt cằm lên đầu Baiboon.
“Thật tệ, PKom, đó là lý do tại sao Baiboon phải đến giúp anh đấy,” người thanh niên nói với một nụ cười. Không quá nghiêm trọng. Kom giả vờ hơi ghé vào tai dáng người nhỏ nhắn. Da em nổi da gà, Baiboon phải rụt cổ lại.
“PKom, đừng ngại. Hãy đến giúp Baiboon” người thanh niên cười cộc lốc nói, trước khi đồng ý giúp Kom sửa túi. Một thời gian ngắn sau họ hoàn thành.
“PKom, anh quên gì đó à? Tất cả những gì anh cần. Suy nghĩ kỹ đi. Baiboon hỏi thật đấy.” Nhưng cái dáng người nhỏ bé kia cũng đứng đó và tận mắt nhìn xem trong túi của Kom còn có tất cả đồ hay không. Kom không trả lời mà đứng dậy Baiboon mỉm cười, người thanh niên quay lại nhìn anh.
“Sao ạ?” Baiboon tò mò hỏi.
“Anh có Baiboon ở đây mỗi ngày. Em sẽ giỏi chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của anh” Kom nói với giọng nghiêm túc, Baiboon mỉm cười.
“Baiboon ở bên PKom mỗi ngày” người thanh niên nói, dựa trên sự hiểu biết của bản thân rằng em nhìn thấy Kom mỗi ngày. Họ gặp nhau hàng ngày. Ngoại trừ khi Kom ra ngoài làm việc với Kamol.
“Ý anh là trong tương lai và mãi mãi,” Kom nói một lần nữa. Trước khi tiến đến ôm eo thon của Baiboon, kéo em quay mặt về phía mình. Baiboon với tay lên nắm lấy áo của Kom và nhìn Kom với đôi mắt sáng ngời.
“Baiboon nói rằng Baiboon sẽ ở bên PKom mãi mãi. Em chẳng đi đâu cả” Chàng trai trẻ nói những gì em đã nghĩ và những gì em muốn.
“Và Baiboon sẽ ở lại với anh như thế nào?” Kom hỏi, khiến Baiboon dừng lại một lúc trước khi từ từ cúi đầu xuống. Bởi vì Baiboon vẫn không biết tình trạng của mình ngày hôm nay.
“Đúng vậy, chúng ta là anh em* Baiboon khẽ trả lời. Chiếc cằm nhọn của Baiboon khẽ nâng lên để họ bắt gặp ánh mắt của nhau.
“Anh em? Họ không làm những gì chúng ta làm. Anh không cần phải giải thích những gì chúng ta làm và làm như thế nào” Kom nói lại.
“Ồ… thì… Baiboon không biết” người thanh niên bối rối nói.
“Em không cần phải suy nghĩ nhiều. Baiboon sẽ biết chắc cả hai chúng ta nên sống trong hoàn cảnh nào” Kom cười nói, anh không muốn ép buộc và nén suy nghĩ của Baiboon, điều này sẽ buộc Baiboon chỉ có mình anh. Kom biết rằng thế giới của Baiboon phải rộng lớn hơn hơn thế này. Baiboon phải tìm một thứ khác. Anh ấy sẽ cho người thanh niên hiểu và biết bản thân rằng anh ấy thực sự là như thế nào. Chính xác thì Baiboon muốn gì ở Kom?
“PKom không thể nói với Baiboon được không? Tình trạng của hai chúng ta như thế nào?” Chàng trai vẫn còn tò mò. Kom mỉm cười trước khi cúi đầu xuống và nhẹ nhàng xoa đầu chàng trai.
“PKom,” Baiboon rên rỉ và đặt tay lên trán một cách thoải mái.
“Thu dọn đồ đạc và đi ngủ. Ngày mai chúng ta sẽ đi du lịch. Hay em định ngủ với anh?” Kom giả vờ hỏi trong khi nhìn Baiboon với đôi mắt sáng ngời. Baiboon cảm thấy sức nóng trước mắt đó.
“Ồ không, em đi ngủ muộn, em sẽ không ngủ được” Người thanh niên nói khẽ. Kom hơi nhướng mày.
“Sao em không ngủ được? Em đang hào hứng?” Kom giả vờ hỏi. Baiboon khẽ mím môi.
“Chờ đã, PKom. Em không muốn anh nói điều đó. Uh… chỉ như vậy. Baiboon sợ dậy muộn … Baiboon sợ” Baiboon nói, em cảm thấy xấu hổ và không dám ngủ cùng vì sự hào hung mình và làm em thức khuya và dậy muộn. Em sợ mình không dậy kịp để đi du lịch. Em nghe thấy một tiếng cười phát ra từ cổ họng Kom.
“Này, được rồi vào nhà em ngủ đi. Cảm ơn em rất nhiều vì đã sắp xếp đồ cho anh” Kom nói nhỏ, Baiboon mỉm cười, trước khi Kom dẫn em về nhà.
“Ngủ ngon, PKom” Baiboon nói khi đứng trước cửa nhà.
“Chúc em có những giấc mơ đẹp. Hẹn gặp lại vào ngày mai” Kom nói với một nụ cười. Baiboon bước vào nhà. Về phần Kom, anh trở về nhà riêng của mình.
Dáng người cao lớn đang hạnh phúc với con người hiện tại của anh, nhưng sẽ tốt hơn nếu anh và Baiboon thực sự đồng ý và đó không chỉ là ý của Kamol.
…
…
…
Anh không muốn em lớn thêm nữa. Kom tự nhủ thầm.
++++++++++++++++