Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 64: Bánh Sandwich Số 7


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 64: Bánh Sandwich Số 7

Nhìn lâu thêm một chút Kit bắt đầu thấy cổ họng có chút khô nóng. Kit hít sâu để bình tĩnh lại khẽ hỏi:

“Cậu đã lau sạch người chưa đó?”

“Tôi đã lau người xong cả rồi. Gọi cho Ruth đi và nói với cậu ấy tối nay chúng ta sẽ cùng nhau nấu sukiyaki. Ừm..tôi sẽ mời P’Kom luôn.”-Lop nói.

“Cậu cũng đi làm việc của mình đi chứ! Nhìn tôi làm gì?”-Lop nói đồng thời vẫy tay ý muốn bảo Kit đi làm những việc khác thay vì ngồi nhìn cậu lau người.

(Nhi: Tại cưng ngon á)

Khóe miệng Kit nhếch lên một nụ cười nhẹ trước khi đứng lên đi đến cửa sổ nhấc điện thoại gọi cho Ruth. Nhưng mắt Kit vẫn dán chặt vào cơ thể Lop. Kit vừa nhìn vừa trả lời điện thoại bằng một giọng nhỏ chỉ đủ để anh và Ruth nghe được.

“À không có gì. Chỉ là tiểu yêu tinh muốn ăn sukiyaki nên tao gọi điện cho mày để nói tối nay, chúng ta sẽ cùng nhau làm sukiyaki… Tao sẽ ra ngoài mua đồ… Mày nói với P’Kom luôn nhé … Rồi ok, tao biết… Chỉ thế thôi.”

(Coi cũng ngon đó)

Kit nói với Ruth trước khi cúp máy, sau đi đến sofa nơi mà Lop đang ngồi.

“Có lẽ Ruth sẽ về vào khoảng sáu giờ. Tôi sẽ đi chợ và mua một số thực phẩm tươi trước.” Kit nói và Lop gật đầu. Kit đi lấy chiếc áo treo trên tủ ở phòng ngủ đưa cho Lop.

“Mặc vào đi, đừng cứ ngồi đó trong khi cởi trần như thế. Cậu là muốn quyến rũ tôi đấy à?”-Kit thở dài nói, anh biết Lop chắc chắn đang nghĩ anh chỉ nói đùa, nhưng đó là sự thật, Lop đang vô tình khiêu khích anh.

Lop nghĩ rằng Kit nói đùa liền hừ khẽ, cười đùa đáp lại:

“Cởi áo thì sao chứ, tôi cũng không phải phụ nữ. Đi làm nhiệm vụ đi chợ của cậu đi. Đi sớm về sớm nhé!”

Miệng đáp như thế nhưng Lop vẫn cầm lấy chiếc áo sơ mi và mặc vào.

“Vậy..bên dưới thì sao? Cậu không nghĩ dưới đó cũng cần phải lau à?”-Kit chậm rãi cúi đầu nhìn xuống quần của Lop. Lop từ nãy giờ mới chỉ lau thân trên của cậu mà thôi.

(Ai? Ai đang cười đó?)

“Tôi sẽ tắm trong phòng tắm. Bây giờ tôi có thể đứng dậy rồi nhé.”-Lop hơi nhướng mày trả lời.

“Vậy khi cậu không thể đứng dậy thì sao? Ai đã lau cho cậu?”-Kit giả vờ hỏi, thật ra anh đã biết Ruth là người lau sạch cơ thể cho Lop hôm qua.

Lop thì hơi lặng đi, rồi lại nói:

“Không chắc nữa, có lẽ….” Lop không trả lời tròn câu được vì hôm qua cậu không thể ngồi dậy và cậu cũng không biết trong khi ngủ, Ruth có lau hết cơ thể cho mình hay không.

“Có lẽ sao? Hả?”-Kit cười nhẹ trong cổ họng, trêu chọc.

“Sao cậu lại cười, đồ thần kinh này? Đi chợ đi, đừng đứng mãi ở đây chứ.”-Lop chớp chớp mắt, hét vào mặt bạn mình để xoa dịu cảm giác ngại ngùng đang tồn tại. Kit nhẹ cười, không nói gì thêm nữa, anh lấy ví và điện thoại sau đó rời khỏi nhà.

Lop ra khỏi phòng, nằm xuống chăn trước TV, một lần nữa nghĩ đến việc lau người hôm qua. Lop liền nhấc điện thoại và bấm một cuộc gọi.

“Chà, bây giờ khoẻ hơn nhiều rồi đúng không? Có thể gọi điện thoại rồi này.”-Giọng nói nhẹ nhàng của Ruth vang lên.

“Khoẻ hơn ngày hôm qua rất nhiều. Mà này, cậu đang làm việc có đúng không?”- Lop hỏi, cậu sợ rằng Ruth đang bận và đang xử lý công việc được giao.

“Tôi đang ở văn phòng, chỉ là đến để kiểm tra các tài liệu giao dịch. Tôi đang ngồi với P’Kom, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện. Có chuyện gì xảy ra sao? Cậu ở một mình à? Kit đâu?”- Ruth hỏi với giọng điệu lo lắng.

“Không có chuyện gì đâu. Kit ra ngoài mua nguyên liệu để làm sukiyaki tối nay rồi.”-Lop trả lời.

“Vậy sao cậu lại gọi cho tôi? Sao cậu không ngủ thêm một chút nữa?”- Ruth lo lắng hỏi.

Nghe Ruth hỏi, Lop liền cảm thấy bối rối khi nghĩ đến việc mình sắp hỏi Ruth. Lop gọi là muốn hỏi Ruth về chuyện ngày hôm qua.

“Ừ thì… hôm qua… cậu lau người cho tôi đúng không?”-Lop hỏi.

“Ừm, có vấn đề gì sao?”-Ruth hỏi với giọng đều đều.

“Tại sao cậu lại lau cho tôi. Cậu..lau kiểu gì vậy?”-Lop vội hỏi mà quên mất rằng hôm qua khi lau người cho cậu Ruth đã nói trước, và chính cậu cũng gật đầu đồng ý để Ruth giúp mình lau người.

Ruth im lặng trong giây lát có chút khó hiểu trước câu hỏi của Lop. Về phần Lop, tim cậu đột nhiên lại đập nhanh.

“Thì cậu không ngồi dậy nổi nên tôi mới giúp cậu lau người. Bộ tôi lau mạnh khiến cậu đau à??”- Ruth hỏi.

“Không phải..”


“Vậy thì sao, Lop cậu bị sao vậy?”- Ruth hỏi lại.

“..Vậy… cậu chỉ lau thân trên cho tôi thôi hay là lau hết cơ thể cho tôi?”- Lop miễn cưỡng hỏi. Dù họ đều là con trai và đã từng cởi trần đi ngủ với nhau khá nhiều lần. Nhưng không biết tại sao lần này Lop lại cảm thấy xấu hổ một cách kỳ lạ với chính người bạn thân của mình.

“Này, tại sao cậu lại muốn biết chuyện đó? Hay là trên người cậu thiếu mất phần cơ thể nào rồi nên cậu nghĩ rằng tôi là người lấy mất của cậu??”-Ruth giả vờ hỏi.

“Không..không có mất gì hết. Nếu cậu không muốn trả lời thì thôi, đừng trả lời nữa”- Đã vậy rồi thì Lop quyết định không muốn biết thêm về chuyện hôm qua nữa. Cho vào quá khứ luôn…

“Cậu bị ốm. Vì vậy, tôi đã lau người cho cậu. Chỉ lau phần trên như cậu nói … Auu, P’Kom gọi, tôi phải đi cùng P’Kom. Vậy tôi cúp máy trước, hẹn gặp cậu ở nhà nhé.”- Ruth nói xong trước khi vội vàng tắt máy.

Lop giữ điện thoại trong tay, mặt tự nhiên lại đỏ bừng.

“Ôi … đồ ngốc. Tự nhiên lại gọi hỏi chuyện đó làm gì không biết!! ”-Lop hét lên một mình trước khi để điện thoại xuống chăn và đưa tay lên che đi gương mặt ửng hồng.

“Mình bị sao vậy? Không biết có phải là mình đang mắc thêm một căn bệnh lạ nào không nữa, sao lúc nào cũng có cảm giác kỳ lạ khi nghĩ tới hai người họ vậy ta.”-Lop tự lẩm bẩm một mình trước khi nằm xuống xem TV và từ từ chìm vào giấc ngủ.

(Laiina: chời ơi tim đập, đỏ mặt mấy lần rồi nhưng P’Lop vẫn nghĩ là mình bị ốm. Anh ơi, đó là triệu chứng của tình yêu, là biết yêu đó ạ ಥ⁠‿⁠ಥ)

Khi Kit đi chợ về, anh đi thẳng vào bếp để lấy nguyên liệu vừa mua đặt vào tủ lạnh. Lop nghe thấy tiếng Kit quay lại, nhưng lười mở mắt, Lop cũng định là sẽ ngủ thêm một chút nữa. Một lát sau, Lop vẫn chưa thể ngủ lại thì nghe thấy tiếng bước chân của Kit đang đi về phía mình.

“Sao cậu không đắp chăn ngủ vậy? Lỡ cậu lại sốt nữa thì sao?”-Kit phàn nàn, Lop nghe thấy nhưng giả vờ nằm yên vì cậu muốn biết tiếp theo Kit sẽ làm gì.

Kit lấy chăn đắp cho Lop trước khi nhìn chằm chằm vào cậu, khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười nhẹ. Lop nằm đó tự dưng cũng căng thẳng vì dù Kit im lặng nhưng cậu có thể nhận ra Kit chưa đi chỗ khác, Kit vẫn đang ngồi cạnh cậu. Lop không mở mắt vì cậu ấy đang giả vờ ngủ, và với Lop một khi đã diễn giả ngủ thì nhất định phải diễn cho tròn vai.

Lop bỗng chốc cứng người khi cậu cảm thấy như thể có thứ gì đó mềm mại và ấm áp nhẹ nhàng đáp xuống trán anh.

Bên tai Lop truyền đến tiếng cười khẽ trong cổ họng của Kit. Ngay khi nhận ra Kit đã đứng dậy đi vào bếp, Lop lập tức mở to mắt và nhanh chóng đưa tay chạm lên trán mình.

Vừa rồi..Kit làm gì thế?… Lop thắc mắc nhưng nghĩ đến hành động mà Kit có lẽ đã làm, mặt Lop bắt đầu tối sầm lại nhưng chỉ vài giây sau gương mặt Lop liền chuyển sang màu đỏ. Lop không biết liệu điều mình nghĩ có đúng hay không. Lop không thể hỏi vì nếu như hỏi thì việc cậu giả vờ ngủ sẽ bị bại lộ ngay.

//Kit hôn lên trán mình? Tại sao cậu ấy lại hôn mình chứ? Là một trò đùa của cậu ấy đúng không? Hay có ý nghĩa gì khác? Hay là không phải hôn, chỉ là mình hiểu lầm thôi?//-Lop ngay lập tức bắt đầu với đống suy nghĩ rối bời.

Lop chậm rãi ngồi dậy ôm lấy cái gối, khẽ liếc về phía bếp. Lop ngồi đó suy nghĩ kỹ lại hành động của Kit, lần nữa tự hỏi mình:

// Cậu ấy có thực sự hôn lên trán mình không? Vậy nếu thật là hôn thì tại sao cậu ấy lại hôn mình?//

Lop không biết mình đã ngồi yên tại chỗ bao lâu cho đến khi Kit từ trong bếp đi ra.

“Cậu ngồi đó làm gì?”-Kit hỏi, khiến Lop giật mình úng túng.

“Không, không có gì.”-Lop lấp bấp trả lời với vẻ mặt bối rối.

Kit nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lop- người đang ngồi ngẩng đầu nhìn anh một lúc lâu.

Kit nhướng mày khi thấy Lop cắn nhẹ môi dưới, anh đoán trong lòng Lop đang có chuyện muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi anh.

“Có chuyện gì vậy?”-Kit hỏi, Lop ngay lập tức lắc đầu.

Lop đã quyết định rằng…Lop sẽ không hỏi Kit.

“Vậy thì cậu đứng dậy đi rửa mặt đi. Tôi đang chuẩn bị một số thứ cho bữa tối.”-Kit nói, Lop cựa quậy và đứng dậy.

“Lop, có chuyện gì với cậu không vậy?”-Kit hỏi lại một lần nữa nhưng Lop tiếp tục lắc đầu trước khi đi vào phòng. Kit nhìn theo bóng lưng của Lop cho đến khi Lop khuất sau cánh cửa, ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng chặt Kit liền nở một nụ cười.

//Làm người ta bối rối rồi.//-Kit khẽ cười lẩm bẩm trong hơi thở trước khi vào bếp để làm bữa tối.

Còn Lop thì vào phòng tắm rửa mặt, nhỏ mắt. Lop cố gắng không nghĩ về những gì đã xảy ra trước đó, vì cậu thấy Kit có thái độ rất bình thường, không có vẻ gì là kỳ lạ. Sau khi rửa mặt, Lop đi vào bếp để tìm Kit.

“Tôi có thể giúp gì cho cậu không?” Lop hỏi, giọng vẫn còn khàn.

“Cứ ngồi đi. Cậu đang bị ốm, không cần giúp tôi đâu.”-Kit nói, Lop ngồi trên ghế trong bếp, nhìn theo bóng lưng của Kit, người đang quay lưng lại với cậu để cắt rau. Kit mặc một chiếc áo phông trắng bó sát để khoe ra cánh tay và cơ lưng rắn chắc của mình. Thấy thế, Lop liền nhìn lại cơ thể của chính mình.

Cậu cũng có cơ bắp, nhưng chúng không quá nổi bật và đáng chú ý như Kit và Ruth. Chính Lop cũng không hiểu vì lý do gì mà rõ ràng ba người cùng nhau tập một bài tập trong cùng một khoảng thời gian nhưng giữa cậu và hai người họ lại có sự chênh lệch cơ bắp như thế. Lop tự cảm thấy rằng dáng người mình nhỏ hơn Kit và Ruth. Nhưng khi so sánh với những người khác thì dáng người của Lop cũng được coi là chuẩn của đàn ông Thái Lan.

(Phận là bot thì mình chịu thôi em ơi)

“Công việc của cậu thế nào rồi?” Lop hỏi Kit để xua tan không khí im lặng. Kit liền nói cho Lop nghe về những công việc của Kamol cho đến khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong. Kit cùng Lop ra phòng khách ngồi xem TV và chờ đợi.


Một lát sau, bên tai hai người vang lên tiếng mở cửa, cùng với đó là bóng dáng cao lớn của Ruth bước vào nhà.

“Sao mày về sớm thế? Mày nói mày sẽ về nhà lúc sáu giờ mà.”-Kit gật đầu với Ruth khi thấy Ruth trở về, rồi lại khẽ hỏi.

Ruth đi đến ngồi cạnh Lop ở phía bên kia, Kit cũng đang ngồi cạnh Lop ở bên còn lại.

“Khách hàng đã hoãn một cuộc hẹn đi xem sản phẩm. Vì thế nên tao về sớm.”- Ruth nói sau đó nghiêng đầu nhìn Lop.

“Còn cậu thì sao? Khoẻ hơn nhiều chưa?”- Ruth nói, đồng thời đặt bàn tay lên trán Lop.

“Uâyy, không còn nóng nữa rồi, tốt quá.”-Ruth vui vẻ nói khi nhận thấy nhiệt độ trên trán Lop đã thay đổi, không còn nóng nữa.

“Ngày mai sẽ tốt hơn nữa. Rồi thì tôi sẽ sớm khỏi bệnh hoàn toàn thôi.”- Lop mỉm cười trả lời.

“Còn P’Kom thì sao?” Lop hỏi ngay.

“P’Kom về nhà tắm rồi. P’Kom nói anh ấy sẽ đến đây cùng ăn Sukiyaki với chúng ta.”-Ruth trả lời.

“Vậy thì mày đi tắm trước đi. Tao sẽ mang một số thứ để sẵn lên bàn trước nhà.”-Kit nói, Ruth gật đầu đứng dậy trước khi đi liền đưa tay xoa đầu Lop.

“Chết tiệt, cái gì vậy? Tại sao cậu lại vò đầu tôi lộn xộn như vậy chứ? Tôi thật không biết chuyện gì đang xảy ra với mái tóc của tôi nữa rồi. “-Lop lẩm bẩm khi mái tóc của cậu đã bị cái xoa đầu của Ruth làm cho rối tung. Ruth-người chuẩn bị vào phòng nghe xong liền quay lại nhìn Lop và mỉm cười.

“Tôi có làm gì quá đâu, chỉ là chạm nhẹ vào mái tóc của một người thích bướng bỉnh thôi mà. Bây giờ tôi đi tắm đâyyy.”-Ruth nói với một nụ cười sau liền nhanh chân vào phòng.

“Đồ khốn, đồ đáng ghét, cái đồ thích bắt nạt người bệnh!”- Lop chửi rủa mặc dù giọng vẫn còn khàn khàn, mắng xong liền ho nhẹ một tiếng. Lúc này Ruth đã vào phòng nghe tiếng Lop liền nở nụ cười.

“Cổ họng của cậu đang không ổn đó, hét như thế nó lại rát, rồi sẽ đau họng thêm.”-Kit cau mày nói, tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lop.

“Đúng là hét xong cổ họng khó chịu thật.”-Lop cười nói, sau liền đứng dậy muốn giúp Kit dọn đồ ra bàn trước nhà. Nhưng Kit không đồng ý cho Lop phụ giúp, nên Lop chỉ có thể ngồi ở bàn và nhìn anh dọn lần lượt từng thứ ra bàn. Kit mang cái nồi lên bàn, cắm điện và đun sôi nồi nước dùng. Sau một lúc, Kom đến và ngồi trên chiếc ghế đá cẩm thạch đối diện với chỗ Lop đang ngồi. Ruth tắm rửa và thay quần áo xong liền nhanh chóng đi ra, trên tay cầm theo một ly nước để uống.

Nhiều thuộc hạ của Kamol lướt qua. Kit và Ruth mời họ cùng ăn nhưng họ từ chối vì họ sẽ đi ăn Kanom Jeen mà dì Nee đã nấu cho họ. Vì vậy hiện tại chỉ có Kit Ruth, Lop và Kom đang ngồi cùng nhau ăn sukiyaki. Khi nước sôi, họ cho rau và thịt vào.

“Cảm thấy thế nào rồi Lop? Có thấy khoẻ hơn chút nào chưa?” Kom hỏi.

“Em khoẻ hơn rồi anh, nhưng em vẫn còn ho một chút.”-Lop trả lời trong khi Ruth rót nước nóng cho Lop.

“Đừng uống nước lạnh.” Ruth nhẹ nhàng nói và Lop gật đầu.

“Bên ngoài lạnh lắm. Vào lấy áo khoác của Lop ra đưa cho cậu ấy đi, Ruth!”- Kit nói với Ruth vì trước nhà đang có gió thổi qua. Ruth gật đầu đứng dậy, vào nhà lấy áo khoác cho Lop mặc vào.

Kom ngồi nhìn trong im lặng, đến khi Ruth quay lại bàn thì món ăn cũng vừa chín, bốn người ngồi ăn cùng nhau. Trong khi ăn, họ nói về công việc và một số vấn đề khác.

“Tôm đây, ăn nhiều vào cho mau khỏe.”-Kom nói đồng thời đặt con tôm vào bát của Lop.

“Cảm ơn P’Kom.”-Lop vui vẻ đáp trước khi gắp con tôm mà Kom vừa cho ăn một cách ngon lành.

“P’Kom, anh cũng ăn đi, không phải lo cho cậu ấy đâu. Em sẽ gắp cho cậu ấy, anh đừng lo”-Kit nói, và Ruth cũng gật đầu.

“Gì đây, giờ tôi không thể gắp cho em của tôi thứ gì đó luôn hay sao?” Kom nhướng mày vờ hỏi.

“Không phải ý đó đâu anh. Chỉ là anh đang ngồi đối diện Lop, khi gắp thức ăn cho cậu ấy sẽ dễ bị vướng vào cái nồi, sẽ khó đưa thức ăn qua lắm. Em và Kit ngồi bên cạnh sẽ gắp cho cậu ấy, anh đừng lo”-Ruth cười nói, còn Lop chỉ cặm cụi ngồi ăn trong im lặng.

“Uầy bộ nhìn tôi giống thằng ngốc lắm à, tôi thừa biết đó nhé. Rõ là các cậu đặt quá nhiều tình cảm đặc biệt cho Lop và lúc nào cũng muốn lo mọi thứ cho cậu ta.”-Kom nói với giọng điệu đùa giỡn nhưng lại khiến Lop-người đang ăn có chút sững người..

“Ôi, đặc biệt gì đâu anh. Bọn em từ trước đến giờ đã luôn chăm sóc nhau như thế này rồi mà..”-Lop trả lời, nhưng trong đầu vẫn nghĩ về những gì Kom nói. Lop cũng nhận ra rằng Kit và Ruth đã chăm sóc cậu rất tốt trong mọi trường hợp. Nhưng Lop nghĩ lại, nếu Kit không khỏe hay Ruth không khỏe thì Lop cũng sẽ chăm sóc cho cả hai y hệt như thế thôi.

“Ừm, cũng đúng…Hai người các cậu ngay từ đầu đã chăm sóc Lop như thế này. Vậy khi nào thì tự lo cho mình? Không định có vợ sao?”-Kom hỏi hai người em, khiến Kit và Ruth ngay lập tức im lặng. Lop cũng không ngoại lệ cúi đầu không nói gì.

(PKom ác)

“P’Kom, em vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó đâu. Sao phải vội vàng chứ, không gấp.”-Kit cười nói.

Người vợ sao?


Sau khi nghe Kom nói về điều này, Lop cũng ngồi suy nghĩ. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc có vợ, cũng chưa nghĩ đến sẽ làm gì ở tương lai? Lop cũng có thể tìm được một người vợ, nhưng thật sự thì từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ tìm vợ cho mình. Mặc dù Kamol đã nhiều lần cho cậu đi làm việc với những nhân viên nữ giỏi, tốt tính và xinh đẹp nhưng Lop vẫn không có suy nghĩ đến việc lấy vợ.

“Lop … Lop … Lop”-Giọng Ruth vang lên khiến Lop giật mình, thoát khỏi suy nghĩ rối bời vừa nãy.

“Hả, gì?” Lop trả lời, Ruth nhẹ cau mày.

“Cậu sao thế, có chuyện gì vậy?”-Ruth nhẹ nâng tay sờ trán Lop một lần nữa với vẻ quan tâm. Lop liền lắc lắc đầu.

“Không, tôi đang rất ổn, rất vui. Tiếp tục ăn, tiếp tục ăn đi nào!”- Lop trả lời và đánh sang chuyện khác. Tất cả họ cũng tiếp tục ăn. Nhìn vẻ mặt trầm tư của Lop, Kom có thể đoán được Lop đang nghĩ gì trong đầu vì thế anh cũng không nói gì thêm về mối quan hệ của ba người họ nữa.

“Không biết bây giờ P’Day thế nào rồi nhỉ? P’Kom anh biết hiện tại P’Day làm gì không?”-Lop hỏi.

“Nó vừa trở về từ Anh và mở một tiệm cắt tóc ở quê nhà.”-Kom trả lời, Day đã nghỉ việc ở đây từ lâu.

“Không thể tin được luôn đó anh. Thật đáng sợ khi P’Day chuyển từ cầm dao và súng sang cầm kéo và cắt tóc.”-Ruth đùa nói.

(Không cầm dao nữa nên chuyển qua cầm kéo đoá)

“Ừm, tôi cũng lo rằng kéo sẽ đâm vào cổ khách hàng cho đến chết, ha ha.”-Kom nói đùa, cười nhẹ.

(Báo thủ)

“Ahhh, Kit, sao cậu lại ăn trộm cá viên của tôi?”-Lop nói trong khi lấy cá viên trong nồi và ăn chúng.

“Còn nhiều mà, nếu cậu muốn ăn thì tôi thêm nhiều cá viên vào nồi cho cậu.” Kit trả lời, sau đó cho thêm cá viên vào nồi.

“Nhưng mà mấy viên mới cho vào nồi chưa có chín, làm sao mà ăn được. Lẽ ra tôi nên giữ kỹ viên cá của mình, chỉ vì một giây sơ xuất mà bé cá viên của tôi đã thuộc về người khác mất rồi.”- Lop ủ rũ nói.

“Ồ đây, tôi vừa để viên cá này sang một bên cho nguội. Tôi vẫn chưa ăn, cậu ăn đi.”-Ruth nói trước khi gắp cá viên và bỏ vào bát cho Lop. Lop ngay lập tức vui vẻ mỉm cười.

“Ruth, cậu đúng là tốt mà.”-Lop đáp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

“Tôi không hiểu tại sao các cậu lại tranh nhau cá viên. Lop bộ cậu vẫn chưa nghe tin tức sao? Người ta nói rằng những viên cá mà cậu đang ăn thực sự là được làm từ thịt rắn.”-Kom khẽ nói.

Lop đang mở to miệng vốn là muốn ăn cá viên nhưng nghe thấy lời Kom nói liền không ăn nữa, Lop để cá viên vào bát trở lại, hoang mang hỏi:

“Oi, P’Kom, anh đừng nói như vậy chứ. Thật không vậy?”

“Thì có sao đâu, cắn một miếng đi, không chết đâu, ngon lắm!”-Kit quay sang nhìn Lop ánh mắt mang ý cười.

“Không phải tất cả cá viên đều làm bằng thịt rắn. Đừng lo, những thứ Kit mua đều từ một thương hiệu tốt không phải là thịt rắn đâu, tin tôi đi.”-Ruth nhẹ nhàng thuyết phục Lop ăn cá viên.

“Đừng chọc cậu ấy nữa.”-Ruth nói với Kit, để Kit không trêu Lop nữa.

“Auu, câu đó mày nên nói với P’Kom thì đúng hơn. P’Kom là người mở màn ấy chứ.”-Kit ngay lập tức chĩa mũi tên qua Kom.

“Aizz, tôi đã cố gắng lừa cậu để cậu không ăn cá viên. Như thế thì tôi có thể ăn hết một mình.”-Kom nhún vai nói. Lop liền cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm ăn cá viên. Mọi người lại tiếp tục ăn, khi đã ăn no, họ cùng nhau dọn dẹp đồ vào bếp. Xong mọi thứ, Kom đến ngồi ở sofa, hiện tại Ruth và Kit đã đi vào bếp chỉ còn Lop ngồi với Kom trong phòng khách.

“Uống thuốc trước.”-Ruth từ bếp đi ra, mang thuốc cho Lop cùng một ly nước. Lop lấy thuốc và uống. Khi uống cạn ly nước, Lop đưa ly lại cho Ruth để đi rửa.

“Anh đang nghĩ gì vậy, P’Kom?”-Lop ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Kom.

“Không có gì”-Kom đáp sau lại nhìn vào mặt Lop như thể đang nghĩ về điều gì đó.

“Không đúng, em nghĩ P’Kom có chuyện muốn nói với em.”-Lop nói với một tiếng cười trong cổ họng.

“Trước hết cậu để tôi chắc chắn 100% đã, sau khi chắc chắn tôi sẽ nói với cậu.”-Kom nói với vẻ bí ẩn khiến Lop tò mò.

“Anh không thể nói cho em biết ngay bây giờ sao, P’Kom? Em muốn biết, em muốn biết màaa…”-Lop tiến đến nắm lấy cánh tay của Kom và lắc nhẹ. Sinh ra là con một, Lop không có anh chị em nên Lop rất quan tâm và tôn trọng Kom như một người anh trai thực sự của mình. Những lúc ngoài giờ làm việc, Lop rất hay đi tìm Kom trò chuyện và chơi với Kom. Hiện tại mọi hành động của Lop với Kom cũng đơn giản giống như giữa một người em trai đang cười đùa với anh trai của mình nên Lop vô cùng tự nhiên và cảm thấy rất bình thường.

“Này, cậu thật sự muốn biết sao?”- Kom hỏi dù anh biết Lop đang muốn biết đến mức nào. Lop liền gật đầu. Kom cười nhẹ khi nghĩ đến điều mà anh sắp nói với em trai thân thiết của mình.

“Vậy thì tại sao cậu không năn nỉ tôi nữa? Cậu đang rất tò mò mà, vậy thì cố gắng làm cho tôi mềm lòng đi, rồi tôi sẽ nói cho cậu biết.”-Kom nhướng mày nói, khiến Lop có vẻ đắn đo vì không biết nên năn nỉ thế nào. Sau đó Lop bắt đầu ôm lấy cánh tay Kom, rồi dụi dụi đầu vào vào vai anh. Bình thường Lop đã luôn chơi đùa với Kom như thế nên Lop cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào cả.

“P’Kom, làm ơn nói cho em biết đi, đi mà, anh nói đi mà, nhaaa~.”-Lop cố gắng làm cho giọng nói của mình ngọt ngào và mềm mại nhất có thể.

“Cậu đang làm gì vậy?”- Một giọng nói trầm ấm vang lên khiến Lop và Kom quay lại nhìn và thấy Kit-người đang đứng gần đó cau mày. Ruth đứng bên cạnh Kit cũng nhíu nhẹ mày.

“Chúng tôi không làm gì cả, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”- Kom đáp bằng một giọng thản nhiên.

Lop bối rối nhìn hai người bạn của mình-tại sao đột nhiên Kit và Ruth lại cau mày, còn có vẻ như không hài lòng với điều gì đó như thế?

“Lop, tôi nghĩ cậu nên đi tắm rồi ngủ sớm. Cậu vẫn chưa hết bệnh đâu.”- Ruth nói với giọng bình thường nhất có thể đồng thời bước đến kéo nhẹ Lop qua đứng gần anh, tạo khoảng cách với Kom.

“Tôi vẫn chưa buồn ngủ.”- Lop hoang mang đáp với một nụ cười nhạt.

“Ồ, có vẻ tôi sắp bị đuổi khỏi đây rồi, có phải không?”-Kom hỏi một cách đùa đùa, Kom cũng không hề cảm thấy khó chịu với phản ứng vừa rồi của Ruth và Kit.

“Tại sao em lại đuổi anh chứ P. Chỉ là cậu ấy vẫn chưa bình phục, nên bọn em muốn cậu ấy nghỉ ngơi nhiều hơn để có thể sớm hết bệnh hoàn toàn.”- Ruth cười nhẹ.


“Hơn nữa, anh đi làm về cũng rất mệt. Anh cũng cần nghỉ ngơi nhiều thêm.”-Kit nói.

“Được rồi, tôi sẽ đi về nhà ngay bây giờ đây. Các cậu cũng nghỉ ngơi đi.”-Kom nói trước khi quay lưng đi về phía cửa nhà. Sau lưng là Ruth đang vòng tay ôm lấy bả vai của Lop để giữ Lop đứng yên bên cạnh mình.

“Chờ đã, P’Kom, anh vẫn chưa nói cho em biết mà.”-Lop vội vàng la lên, Kom liền quay đầu mỉm cười nhẹ.

“Tôi đã nói với cậu rồi mà- Đợi tôi chắc chắn hơn một chút, tôi sẽ đến nói cho cậu biết.” Kom nhắc lại một lần nữa trước khi rời khỏi ngôi nhà của ba người. Kit đi theo Kom đến trước nhà, sau đó đóng cửa cẩn thận. Kit quay đầu híp mắt nhìn Lop với vẻ mặt khó chịu.

“Sao cậu lại nhìn tôi kiểu đó? Tôi đã làm gì sai à?”-Lop hỏi khi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Kit. Vì mỗi khi Lop làm sai điều gì đó, Kit đều nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ như thế này.

“Anh ấy định nói gì với cậu?” Ruth hỏi. Lop chậm rãi lắc đầu.

“Tôi không biết, anh ấy chỉ nói là đến khi anh ấy chắc chắn 100% sẽ nói với tôi. Tôi đang hoang mang đây này.”-Lop trả lời.

“Vậy vừa nãy cậu làm cái gì thế HẢ?”-Kit lớn giọng hỏi. Ruth thở dài nhìn Kit.

“Tại sao cậu lại quát tôi?”-Lop cau mày hỏi.

Ruth hít một hơi thật sâu, Ruth biết Kit đang không vui vì chính bản thân anh cũng không thể thoải mái khi thấy hình ảnh Lop ôm chầm lấy Kom và làm hành động làm nũng năn nỉ đó. Nhưng may ra anh vẫn có thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình và bình tĩnh hơn Kit rất nhiều.

“Tôi chỉ đang hỏi thôi.”- Kit liền hạ giọng.

“À, P’Kom đang định nói cho tôi biết một chuyện. Nhưng P’Kom còn chưa kịp nói gì thì hai người đã bước ra cau mày rồi.” Lop nói. Kit và Ruth nhìn nhau một chút.

“Ồ, được rồi. Chúng tôi chỉ hỏi thế thôi. Giờ cậu vào phòng, tắm thêm lần nữa rồi đi ngủ đi nhé.”-Ruth nhẹ nhàng nói với Lop.

“Đáng ghét, cậu cứ thích mắng tôi.” Lop đá vào chân Kit nhưng không mạnh. Lop chính là đang bực bội vì Kit đã quát cậu khi nãy, còn nhăn nhó nhìn cậu với ánh mắt đáng sợ nữa. Sau khi Lop vào phòng liền đóng cửa khá mạnh. Trước biểu hiện của Lop, Kit chỉ đứng nhìn và khẽ cười.

“Mày thích mắng cậu ấy đến thế à? Mày cũng biết mà, P’Kom không có ý gì với cậu ấy đâu.”-Ruth nói.

“Chà mày nói chuyện như thể mày không có ghen chút nào vậy đó!! Mày dám nói mày không ghen đi.”- Kit nói với bạn mình, chỉ có ý đùa không nghiêm túc lắm.

“Tao ghen, tao thừa nhận tao không thoải mái khi thấy Lop hành động như vừa nãy. Nhưng người Lop đang gần gũi là P’Kom mà, họ chỉ là anh em với nhau. Vả lại mày không thấy P’Kom như thể đang trêu chọc tao với mày sao?”-Ruth hỏi lại, vì anh nhìn ra được thái độ kì lạ của Kom.

“Tao biết, nhưng tao vẫn thấy ghen. Tao không muốn cậu ấy thân mật hay làm nũng với ai khác ngoài tao và mày. Kể cả khi người đó là P’Kom.”-Kit đáp, Ruth nhẹ lắc đầu và mỉm cười.

“Chà, đến mức như thế luôn à. Nhưng nhớ là đừng nghĩ linh tinh rồi ghen vô cớ nhé, vì nếu mày càng ngày càng giữ kỹ cậu ấy thì mày sẽ ghen với cả tao luôn.”-Ruth nhắc nhở, Kit liền gật nhẹ đầu.

“Còn nữa, hôm nay mày đã làm gì vậy? Lop đã gọi điện cho tao để hỏi xem hôm qua tao có lau người cho cậu ấy không.”-Ruth hỏi Kit khi nhớ ra. Kit mỉm cười một chút trước khi kể cho Ruth nghe mọi chuyện, kể cả câu chuyện Kit biết Lop đang giả vờ ngủ nên đã hôn lên trán của Lop.

Ruth khẽ cười:

“Chắc cậu ấy bối rối lắm.”

“Giờ thì chúng ta cần phải tấn công Lop nhiều hơn nữa. Chúng ta đã 22 tuổi đồng nghĩa với việc tao và mày đã kiên nhẫn chờ đợi trong 5 năm.”- Kit nói. Ruth gật đầu đồng thuận.

(Thời gian trôi thật nhanh như vừa trôi qua 7 chap. Mới ngày nào bé Lop chỉ mới 17, giờ bé đã lớn rồi)

“Chà, ai có thể kiên nhẫn được như chúng ta không? Mỹ thực đã bày trước mắt vậy mà 5 năm rồi tao với mày vẫn chưa ăn.” Ruth cười nói.

“Chờ thêm chút nữa thôi.”-Kit vỗ nhẹ vào vai người bạn, sau liền rủ Ruth đi vào phòng của Lop. Nhưng khi đến trước cửa họ lại không thể mở cửa vào phòng, Lop đã khóa cửa từ bên trong.

“Lop, mở cửa ra cho chúng tôi đi. Sao cậu lại đóng cửa?”-Kit vừa gọi to vừa gõ cửa.

“Cậu sao vậy? Mở cửa cho tôi đi.”-Ruth cũng gọi vì anh lo lắng cho Lop.

“Là hai người kêu mà. Chính hai người kêu tôi đi ngủ thì giờ tôi đi ngủ. Hai người còn dám đến hỏi tôi đang làm gì nữa à? Còn đứng gõ cửa làm phiền tôi nữa?”-Giọng nói cộc cằn của Lop vang lên. Khiến Kit và Ruth khẽ cười, họ biết họ chính thức bị Lop đuổi và không cho vào phòng đêm nay.

“Cậu buồn ngủ sao?”-Kit giả vờ hỏi.

“Ờ, rồi có vấn đề gì không? Bộ mấy người chưa bao giờ buồn ngủ hay gì? Đi ngủ đi, tôi đi ngủ liền đây.”-Một giọng nói lớn vang lên từ phòng ngủ.

“Được rồi, hai chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Gọi cho chúng tôi nếu cậu có việc cần. Để cả hai chúng tôi có thể kịp thời giúp cậu khi cần thiết thì tốt nhất là cậu đừng khóa cửa bằng ổ khoá dùng trong trường hợp khẩn cấp, Lop.”-Ruth nhẹ nhàng dặn dò, bởi vì họ đã được huấn luyện để mở cửa với loại khoá tay nắm thế này nên khi Lop khoá phòng như hiện tại thì anh và Kit vẫn có thể tìm ra cách vào phòng được, nhưng nếu Lop đóng cửa bằng ổ khoá được thiết kế đặc biệt để dùng trong trường hợp khẩn cấp thì sẽ rất khó và tốn thời gian để hai người họ có thể vào phòng được.

“Biết rồiiiii!!”-Khi nghe câu trả lời của Lop. Kit và Ruth khẽ cười, sau liền giải tán quay về phòng của mình.

+++++
Góc tâm sự:

Laiina: Hello m.n ạ. Thật ra mình chỉ mới dịch phần truyện này 7 chap nhưng mình cũng nhận ra dịch truyện không đơn giản như những gì mình nghĩ. GG dịch làm mình hoang mang rất nhiều khúc luôn ạ. Bọn mình không biết tiếng Thái, và truyện này dịch theo bản TBN và qua gg dịch nên có nhiều đoạn nghĩ mãi vẫn không thể hiểu chính xác được nghĩa. Vì thế mình biết bé Nhitly154 dịch hai phần truyện trước không dễ dàng gì, đã vất vả chóng mặt thế nào và công sức tâm huyết bỏ vào hai phần truyện cũng không ít nên mong m.n yêu thương bé nhiều hơn. Chúng mình dịch truyện vì yêu thích, muốn đọc mượt hơn và cũng muốn chia sẻ cho những bạn muốn đọc giống chúng mình nên mong m.n hãy đọc truyện với tâm trạng thoải mái và vui vẻ. Những từ ngữ góp ý một cách nặng nề thật sự rất dễ làm tổn thương người dịch, và cảm thấy buồn bã. Mong m.n hãy cmt góp ý nhẹ nhàng, tình cảm và với những cmt mang tính xây dựng chân thành bọn mình vẫn sẽ sẵn lòng ghi nhận và sửa đổi để bản dịch tốt hơn. Lúc xem phim mình đã tìm truyện và rất may khi mình tìm thấy bản dịch của Nhitly154 , nhờ thế mình đã đọc được trọn bộ truyện và mình thật sự trân trọng tâm huyết của bạn ấy, nên khi đọc được cmt kia mình thấy rất thương bé luôn ạ. Mong là với hai phần truyện trước và phần truyện này trong quá trình dịch có gì sai sót thì m.n thông cảm cho chúng mình, và góp ý nhẹ nhàng, mềm mại để chúng mình có thể ghi nhận sửa đổi trong vui vẻ nha! Hãy yêu thương Nhitly154 nhiều hơn nhé. Cảm ơn m.n rất nhiều ạ. <3

////

Nhi: Thật ra hai phần truyện trước, nhất là phần đầu của KamolKim, mình dịch không mượt và không hay, khó hiểu. Mình đang cố gắng beta lại nên các bạn thông cảm nhé.

À mà trước khi chê thì đọc kĩ để hiểu giùm nha, chứ chê mà không hiểu nghĩ, rồi nói tùm lum nó QUÊ lắm.

Laiina quá u mê tôi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.