Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 51: Kombai Chương 27
“Hôm nay, tao sẽ làm một số việc lặt vặt một chút. Tao sẽ nói chuyện với mày một lần nữa” Kom nói.
“Được rồi. Tao cũng sẽ quay lại. Nếu rảnh, mày có thể dẫn đứa trẻ này đến để gặp tao ở nhà”, Day nói nhỏ.
“Ừ” Kom trả lời, trước khi dẫn Baiboon ra khỏi ngôi nhà lớn. Sau đó Day đi bộ trở lại xe của mình.
“Cậu ta đã đến chưa?” Kom hỏi.
Baiboon nói: “Sắp đến rồi”
Hai người đi về phía cửa nhà. Phai giảm tốc độ để đỗ xe. Phai kinh ngạc nhìn ngôi nhà. Kom mở cánh cổng nhỏ trong hàng rào. Baiboon ngay lập tức đi tìm Phai. Day đã ra khỏi cổng.
“Lái xe cẩn thận” Kom nói, quay sang Day, người đang lăn xuống cửa kính xe. Day gật đầu.
“Làm ơn nói chuyện với tao, AiKom, tao sẽ quay lại sau” Day nói trước khi rời đi. Sau đó Kom quay lại nhìn Phai và Baiboon với đôi mắt không dời. Phai đang giải thích bài tập cho Baiboon để em hiểu những gì liên quan đến bài tập, cho đến khi Baiboon đi về phía Kom với vẻ mặt lo lắng.
“Làm sao?” Kom hỏi.
“Uh… PKom, có một số kiến thức toán mà Baiboon nên được dạy bởi Phai, bởi vì Baiboon không đi học. Cô giáo dạy một môn mới và để lại bài tập về nhà” người thanh niên nói nhỏ. Kom nhìn Phai một chút.
Kom nói: “Hãy ngồi học ở sân trước nhà.”
Baiboon hơi nhướng mày, bởi vì ban đầu em ấy sợ rằng Kom sẽ không hài lòng.
“PKom, có chuyện gì vậy?” Người thanh niên hỏi. Kom nhẹ nhàng xoa đầu Baiboon.
“Tại sao em phải hỏi điều gì đó? Cậu ta chỉ là một người bạn đã mang bài tập về nhà cho em” Kom nói với một cái liếc nhẹ về Phai.
“Phai, đẩy xe đạp vào đậu bên trong”, Kom nói với Phai trước khi mở cổng. Sau đó Phai đẩy xe vào bãi đậu, nhưng cậu ta vẫn tò mò nhìn quanh. Kom đến nói điều gì đó với nhân viên bảo vệ, người này gật đầu trước khi quay lại.
“Đi theo tôi và cậu không cần phải quá tò mò” Kom nói, vì vậy Phai đi cùng với chiếc túi của cậu ta cùng với Baiboon. Trên đường đi, Phai vô cùng sợ hãi khi thấy người đàn ông to lớn đi qua nhà. Nhưng Phai không khỏi thắc mắc tại sao lại có nhiều người đi lại như vậy.
“À, ai vậy, Kom?” Người dì lập tức chào, bước ra từ ngôi nhà lớn.
“Phai, đây là bà ngoại của Baiboon. Bà ơi, đây là Phai, một người bạn cùng trường. Phai mang bài tập về nhà. Vậy PKom để bạn ấy đến dạy Baiboon”
“Xin chào ạ” Phai ngay lập tức giơ tay tỏ lòng kính trọng với bà của Baiboon.
“Xin chào, con đã hỏi Khun Kamol chưa?” Người dì hỏi, có phần lo lắng với Kamol vì hắn không cho phép người ngoài vào nhà như vậy.
“Vẫn chưa, nhưng dì không phải lo lắng. Tôi sẽ tự mình nói chuyện với sếp” Kom đáp, người dì gật đầu xác nhận.
“Vậy sẽ ngồi ở đâu? Bà sẽ mang nước cho cháu” Người dì quay sang hỏi cháu trai.
“PKom, chúng ta hãy đặt một cái chiếu trước nhà” Baiboon trả lời. Người dì gật đầu xác nhận và để Kom đưa bọn trẻ về nhà. Baiboon vội vàng lấy một chiếc chiếu để ngồi ngay lập tức.
“Anh đi đâu vậy?” Baiboon hỏi khi thấy Kom đi theo hướng khác.
“Anh đến gặp sếp một chút. Em làm bài tập trước đi. Khu vực này Phai không được đi lung tung”
“Dạ” Baiboon khẽ đáp, trước khi Kom chia tay họ.
“Làm bài tập đi, Phai” Baiboon nói, và Phai gật đầu trước khi ngồi xuống thảm.
“Baiboon, cho mình hỏi một điều. Tại sao có nhiều người đi lại như vậy” Phái hỏi.
“Đó là vệ sĩ trong nhà,” Baiboon trả lời.
“Bạn đã xem mọi thứ chưa?” Phai hỏi.
“Ừm, đợi chút, Phai trước sẽ dạy mình môn toán.” Baiboon thay đổi chủ đề. Phai gật đầu, cậu ta ngồi xuống và lấy bài tập về nhà để đưa ngay cho Baiboon. Họ đã làm bài tập về nhà trong một thời gian. Dì Nee đi mang nước và đồ ăn nhẹ cho Baiboon và người bạn, sau đó quay lại làm việc. Baiboon và Phai ngồi uống nước và ăn bánh mì.
“Baiboon ngủ trong nhà này à?” Phai nói về dinh thự.
“Ừm, mình đang ở với bà ngoại. Nhà chính là của ông chủ. Còn những ngôi nhà khác thuộc về những người làm việc ở đây” Baiboon trả lời.
“PKom cũng ở đây à?” Phai hỏi.
“Hừm, đằng kia, đằng kia cái cây to, là nhà của PKom” Baiboon chỉ về hướng khác. Phai quay lại nhìn trước khi quay lại Baiboon.
“Baiboon có bao giờ ngủ ở nhà PKom không?” Phai hỏi lại. Baiboon, người đang ăn tráng miệng, gật đầu.
“Mình đã ngủ trên giường của anh ấy vài lần. Thỉnh thoảng ơn đến chơi với PKom ở nhà anh ấy và ngủ ở đó khi trời đã khuya” Baiboon cười đáp. Phai lặng lẽ ngồi dậy trước khi thấy ai đó đến gần.
(Bé nó ngủ ở nhà PKom còn nhiều hơn ở nhà dì Nee nữa)
“Đó là ai?” Phai nhẹ nhàng nói với Baiboon. Người thanh niên quay lại nhìn, em nở một nụ cười thật tươi. Baiboon vội vàng đứng dậy và chạy đến chỗ Kim ngay lập tức.
“PKim” Baiboon vui vẻ gọi Kim. Chàng thanh niên bật dậy ôm chầm lấy Kim. Kim cũng mỉm cười và ôm Baiboon.
“Xin chào, Baiboon,” Kim cười chào.
“Baiboon rất vui vì PKim đã có thể trở về an toàn. Chà … PKim và Khun Kamol …” Baiboon khàn giọng hỏi.
“Kamol và anh đã nói chuyện và bọn anh đã hiểu nhau. Cảm ơn vì đã lo lắng cho anh. Cậu ấy có phải là bạn của Baiboon không? Khi nhìn thấy Kom, Kom nói rằng Baiboon đang làm bài tập với một người bạn. Vì vậy, anh đến xem” Kim cười nói. Baiboon dẫn Kim đến chiếc chiếu nơi Phai ngồi.
“Đây là bạn của Baiboon, Phai. Phai, đây là PKim là vợ của ông chủ” Baiboon giới thiệu. Kim cười nhẹ, khi nhìn thấy khuôn mặt của Phai. Phai ngạc nhiên nhìn Kim.
“Xin chào, hả, anh là đàn ông?” Phai hỏi ngay lập tức.
“Uh yeah, tại sao em lại ngạc nhiên?” Kim mỉm cười hỏi.
“Em trống rỗng. Chỉ hơi bối rối” Phai cười nhạt nói. Vì sợ rằng Kim sẽ thấy mình thất lễ khi hỏi những câu như vậy.
“Em có thể chấp nhận được không?” Kim hỏi, hơi nhìn vào mặt Baiboon.
“Vâng” Phai khẽ đáp. Kim cười hiền.
“Vậy lát nữa em có nên ở lại ăn tối với anh không?” Kim hỏi.
“Tốt hơn là không, em sợ …” Phai trả lời ngay lập tức.
“Đừng sợ. Hôm nay Khun Kamol cũng sẽ tổ chức một lễ kỷ niệm nhỏ, nhân tiện, em có thể về nhà muộn được không?” Kim hỏi.
“Không thì hơn. Em thậm chí còn không nói với mẹ là em sẽ đi chơi nữa. Hơn nữa, em đang đi xe máy” Phai trầm ngâm trả lời.
“Chà, tệ quá” Kim cười nói.
“Kim, anh định ăn mừng gì vậy?” Baiboon bối rối hỏi.
“Kamol muốn tổ chức một bữa tiệc để ăn mừng khi anh trở lại nhà của chúng ta. Thật là điên rồ, nhưng này, anh ta làm theo ý mình. Ồ, em đang làm bài tập thế nào rồi? Tiếp tục làm đi. Anh sẽ không làm phiền em” Kim hỏi khi cậu ấy nhớ lại.
“Em không phiền” Baiboon trả lời, trước khi Kim để Phai và Baiboon ngồi lại với nhau để làm bài tập. Kim đang nằm cạnh em. Phai canh khi Kim đã ngủ và nhìn Baiboon một chút.
(Mấy đứa nhỏ ngồi học mà Kim nằm kế bên ngủ)
…
…
…
“Cảm ơn Phai rất nhiều vì đã mang bài tập về nhà và đến dạy lại cho mình” Baiboon nói với một nụ cười khi tất cả bài tập đã được hoàn thành.
“Không sao” Phai cười đáp, sau khi thu dọn đồ đạc, cậu ta chuẩn bị về nhà.
“Em thực sự không ở lại ăn tối sao?” Kim lại hỏi.
“Không, em xin lỗi. Cảm ơn anh rất nhiều vì tất cả, PKim,” Phai trả lời với một nụ cười. Kom đi về phía cậu ta.
“Khun Kim, anh phải theo tôi,” Kom nói.
“Cảm ơn, anh đi trước. Anh sẽ gặp em vào bữa trưa” Kim nói với một nụ cười.
“Vâng” Baiboon trả lời trước khi Kim bước đi.
“Cậu sẽ về à?” Kom hỏi Phai.
“Vâng” Phái trả lời.
“Vậy thì hãy tiễn bạn của em đi, Baiboon.” Kom quay lại nói với Baiboon với một nụ cười. Baibon mỉm cười.
“Vâng” Baiboon đáp trước khi bước tới chỗ Phai và xe máy của cậu ta.
“Về nhà đi Phai. Và cảm ơn một lần nữa vì đã mang bài tập về nhà” Baiboon cười nói. Em thực sự biết ơn từ tận đáy lòng mình.
“Được rồi, hẹn gặp bạn ở trường vào thứ hai” Phai trả lời.
“Ừm, khi bạn về đến nhà. Gửi tin nhắn cho mình” Baiboon nói khi nhớ ra.
“Được ” Phai đáp, đẩy chiếc xe máy ra khỏi cổng. Phai quay lại và nở một nụ cười nhẹ với Baiboon trước khi đi. Kom ôm cổ Baiboon và dẫn em vào nhà mà không đợi Phai lên xe trước. Phai thở dài rồi chuẩn nổ máy xe.
“Chờ đã” Một giọng nói vang lên khiến Phia hơi đơ người ra, cậu ta thấy một phụ nữ trẻ bước ra từ cổng.
“Sao ạ?” Phai hỏi, nghĩ chắc chắn là người của nhà này.
“Cậu có quan hệ gì với Baiboon?” người phụ nữ hỏi.
(Mai hả? Chứ trong nhà hổng ai rảnh mà đi hỏi vậy hết)
“Em là bạn của Baiboon, em mang bài tập về nhà đến cho bạn ấy” Phai trả lời, cảm thấy hơi không hài lòng với người phụ nữ trẻ này.
“Vì vậy, uh, đó là tất cả những gì tôi cần biết,” người phụ nữ nói nhỏ trước khi bước vào nhà, để lại Phai với cái nhìn trống rỗng, nhưng cậu ta gạt đi.
…
…
…
“Uống thoải mái. Hôm nay chúng ta ăn mừng sự trở về của vợ tôi, em ấy an toàn. Và vợ tôi và tôi đã làm hòa”, Kamol nói vào đầu buổi chiều trên bãi cỏ cạnh nhà giữa những người thuộc hạ của mình. Hôm nay Kamol tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng. Baiboon và Kom đang đứng bên bữa tiệc nướng. Dì Nee đang ngồi và nhìn họ với ánh mắt trầm ngâm.
“Chuyện gì xảy ra vậy dì?” Kim hỏi, ngồi xuống bên cạnh dì. Cậu nhìn thấy người dì đang ngồi thẫn thờ.
“Không có gì. Tôi chỉ đang nhìn Baiboon,” Dì Nee nói, nở một nụ cười nhẹ với Kim.
“Sao dì lại nhìn Baiboon? Baiboon nướng trên bếp với Kom” Kim cười nói.
“Dì đang nghĩ về Baiboon và không thể không lo lắng về điều đó” Dì lại nói.
“Điều gì làm dì lo lắng?” Kim hỏi.
“Dì lo lắng về những điều chung chung. Dì không biết tương lai của Baiboon sẽ như thế nào. Dì cũng không biết mình có thể ở lại và chăm sóc Baiboon trong bao lâu. Nếu dì ra đi thì sao? Vậy điều gì sẽ xảy ra với Baiboon? Rồi Baiboon sẽ làm gì?” Dì nói giọng căng thẳng, mắt nhìn cháu. Kim nắm lấy tay dì bóp nhẹ.
“Dì à, đừng nghĩ nhiều nữa. Về tương lai của Baiboon, nếu nói đến việc học, con sẽ nói với dì rằng chính con sẽ nhờ làm người lo cho Baiboon. Dì biết Kamol và con thế nào mà. Chúng con không thể có con. Sẽ ổn nếu Kamol lo cho việc học của Baiboon” Kim nói với giọng nghiêm túc.
“Cám ơn rất nhiều. Nếu Baiboon không được Khun Kamol và Khun Kim chăm sóc, dì sẽ không có đủ sức để gửi Baiboon đi học cao hơn như những người khác” Dì nói, Kim trầm ngâm nhìn dì.
“Ngoài tương lai về giáo dục của Baiboon, dì cũng lo lắng về những chuyện khác phải không?” Kim hỏi.
“Ừ, còn rất nhiều chuyện phải lo” Dì nói khẽ.
“Kim sẽ ăn gì? Dì sẽ nấu cho con nhiều đồ ăn” Dì chuyển chủ đề.
“Chà, con cũng đi kiếm cái gì đó để ăn. Hừm, con nghĩ tốt hơn là tôi nên đi tìm Baiboon,” Kim cười nói trước khi đứng dậy đi tìm Kom và Baiboon.
…
…
…
“Em đang nhìn gì vậy, Baiboon? Kom hỏi khi họ ngồi xuống bàn với Baiboon, Kim và Kamol.
“Bia mà PKom uống có ngon không?” Baiboon hỏi, khiến Kom mỉm cười.
“Tại sao em lại hỏi?” Anh ta hỏi.
“Em đã thấy mọi người và PKom uống cùng nhau. Vì vậy, en muốn biết,” Baiboon trả lời.
“Em đã thử chưa?” Kom hỏi.
“Không được, Baiboon vẫn là một đứa trẻ,” Kim nói chắc nịch. Kom chỉ có thể ngồi và mỉm cười.
“À, mẹ em không cho em uống đâu, Baiboon,” Kom nói đùa. Baibon cười. Kom vươn mặt thì thầm với Baiboon.
“Em có muốn ngủ với anh đêm nay không?” Kom hỏi. Baiboon có hơi do dự một chút.
“Em hỏi bà trước được không? Baiboon vừa mới khỏi sốt, em sợ bà lo lắng” Baiboon đáp, Kom gật đầu. Nam thanh niên tiến lại gần bà ngoại đang bê đồ ăn vào khay.
“Bà” Baiboon gọi bà của mình.
“Hả?” Dì đáp.
“À, tối nay Baiboon có thể đến nhà PKom ngủ được không?” Người thanh niên hỏi. Điều này khiến người dì khựng lại một lúc trước khi gương mặt trở nên căng thẳng hơn.
“Bà nghĩ là không nên đâu, con vừa mới bình phục sau cơn sốt, ở nhà trước đã” Người dì nói. Mặt Baiboon xụ đi một chút. Nhưng em đã chấp nhận nghe theo lời của bà mình.
“Được rồi ạ” người thanh niên đáp. trước khi quay trở lại Kom.
“Kom, bà nói rằng Baiboon nên ngủ ở nhà trước vì vẫn chưa hết sốt cậu thanh niên nói. Kom cảm thấy hơi tiếc vì anh muốn ngủ ôm Baiboon một cách trọn vẹn vì họ đã không có nhiều thời gian cho nhau trong nhiều ngày. Nhưng khi bà của chàng trai trẻ nói điều này, Kom phải chấp nhận.
“Vậy được rồi. Hãy để Baiboon chữa bệnh trước, được không?” Kom nói với Baiboon, mỉm cười, ngồi xuống ăn.
Baiboon đã về nhà và ở với bà của mình.
…
…
…
“Vẻ mặt căng thẳng của cậu bị làm sao vậy?” Kamol bước vào và hỏi, người đang đứng đó với vẻ mặt căng thẳng.
“Tôi không biết có phải mình đang suy nghĩ nhiều không, thưa sếp” Kom nói khi thấy không có ai ở gần mình. vì Kim đã đi vệ sinh.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Kamol hỏi.
“Dì Nee, chỉ là …” Kom hơi bối rối bởi vì anh ấy không biết làm thế nào để nói với Kamol.
“Gì?” Kamol hỏi lại.
“Thôi, hãy để tôi dành cho mình một chút thời gian. Chúng ta có thể nói chuyện trong văn phòng không? Tôi không muốn ai nghe thấy nó ngay bây giờ” Kom nói với giọng căng thẳng. Kamol nghĩ trước khi gật đầu.
“Tôi sẽ nói chuyện với vợ tôi trước” Kamol trả lời, trước khi bước tới chỗ Kim, người vừa rời đi. Kamol nói với Kim rằng hắn sẽ thảo luận công việc quan trọng với Kom trong giây lát, và Kim gật đầu xác nhận, không hỏi thêm câu hỏi nào. Kamol sau đó đưa Kom đến nói chuyện trong văn phòng của mình.
“Chuyện gì vậy?” Kamol hỏi khi ngồi xuống ghế sofa. Kom ngồi xuống.
“Chà… sếp biết điều đó, phải không? Tôi cảm thấy thế nào với Baiboon?” Kom nói.
“Hmm,” Kamol trả lời.
“Chà, tôi và Baiboon … chúng tôi đã quan hệ với nhau” Kom tiếp tục, khiến Kamol hơi choáng váng.
“Chuyện gì vậy Kom? Nói lại cho tôi nghe đi” Kamol hỏi lại, chỉ để đảm bảo rằng hắn không nghe nhầm.
“Chúng tôi từng ngủ với nhau, Baiboon và tôi,” Kom đáp lại. Kamol ngay lập tức đưa tay lên để xoa thái dương của mình.
“Khi nào?” Kamol hỏi với giọng khó chịu.
“Đêm trước khi tôi trở về từ biển, và sau đó …” Kom chuẩn bị tiếp tục. Kamol đưa tay lên để ngăn anh lại.
“Không cần nói về nó, cứ nói cho tôi biết cậu có chuyện gì với Baiboon” Kamol vội vàng ngắt lời. Hắn yêu thương Baiboon nhiều như Kim. Ngay cả khi nghiêm túc, hắn vẫn có cảm giác nhột nhạt trong lồng ngực.
“Còn những chuyện cậu lo lắng thì sao? Dì Nee?” Kamol tiếp tục hỏi.
“Dạo này tôi thấy dì lạ quá. Dì ấy luôn nhìn tôi với vẻ mặt trầm ngâm. Đôi khi bắt đầu hỏi tôi những câu hỏi kỳ lạ về Baiboon” Kom nói trong tâm trí của mình.
“Tôi nghĩ là dì biết chuyện của cậu và Baiboon, phải không?” Kamol hỏi, và Kom gật đầu.
“Dạ thưa sếp, tôi không cố ý giấu chuyện này mãi đâu. Nhưng tôi muốn làm rõ mọi chuyện. Vậy thì tôi sẽ tự mình thú nhận mọi chuyện với dì. Nhưng nếu dì phát hiện ra trước, e rằng dì sẽ giận mất. Và dì sẽ không chấp nhận chuyện của tôi và Baiboon” Kom nói với giọng căng thẳng, anh đưa cả hai tay lên để vuốt khuôn mặt mình.
Kamol thở dài. Hắn bị căng thẳng, hết chuyện này đến chuyện khác.
“Tôi hiểu được, tuy rằng dì có thể chấp nhận yêu nam nam. Nhưng trong trường hợp của cậu và Baiboon, tuổi tác rất xa nhau. Ngoài ra, Baiboon vẫn còn là một đứa trẻ. Em ấy thậm chí không sử dụng từ bạn ở đầu tên của mình” Kamol nói.
(Ý là Baiboon vẫn nói ở ngôi thứ 3, đó là hình thức nói đầu tiên mà trẻ em Thái được dạy)
“Nếu dì chưa biết thì không sao. Nhưng nếu dì phát hiện ra trước khi tôi thú nhận, thì tôi phải làm gì, sếp?” Kom hỏi.
“Nghiêm túc đấy, khi nào thì cậu sẽ nói với dì?” Kamol nghiêm túc hỏi.
“Tôi muốn giúp sếp hoàn thành mọi thứ trước. Tôi sẽ nói với dì sau” Kom thẳng thắn nói, như Kamol nghĩ.
“Tôi nghĩ cậu nên nhanh chóng nói tõ với dì Nee trong vài ngày tới, trước khi giao danh sách khách hàng cho Ivan. Tôi sẽ đến nói chuyện với dì ấy sau”, Kamol trả lời vì trong khoảng thời gian này hắn thực sự cần giúp đỡ.
“Và trong thời gian này, hãy tránh xa Baiboon. Đừng làm bất cứ điều gì đáng ngờ để dì nhìn thấy nó hoặc bắt gặp. Hãy cho dì ấy biết” Kamol tiếp tục. Kom dừng lại trước khi gật đầu.
“Được rồi, cảm ơn rất nhiều vì lời đề nghị” Kom đưa tay lên để tôn trọng Kamol.
“Được rồi, chuẩn bị cả đầu nữa. Đề phòng dì Nee lấy vật gì đó đập vào đầu cậu vì làm tan nát trái tim cháu dì”
“Tôi sợ. Đó là một người khác cũng đáng sợ như vợ sếp. Tôi không muốn nghĩ về điều gì sẽ xảy ra nếu Khun Kim phát hiện ra chuyện này” Kom nói. Kamol cười nhẹ.
“Cổ họng của cậu sẽ bị hỏng” Kamol đe dọa. Kom chỉ biết thở dài và chấp nhận số phận của chính mình. Nhưng dù sao đó cũng là một số phận đã định sẵn để đón nhận anh.
+++++++++++++++++++++
Thứ hai vào buổi sáng
Hôm nay, Kom là người đưa Baiboon đến trường, vì hôm qua anh hầu như không nhìn thấy mặt Baiboon. Họ chỉ nói chuyện qua điện thoại vì Kom phải ra ngoài với Kamol để làm việc và càng sớm càng tốt nên hôm nay anh đã xin phép Kamol đưa Baiboon đến trường.
“Hôm qua em có nhớ anh không?” Kom hỏi khi lái xe ra khỏi nhà.
“Em nhớ anh” Baiboon nói khi em tựa đầu vào bờ vai vững chãi của Kom với niềm khao khát thực sự. Kom mỉm cười, vội vàng cúi xuống hôn lên gò má căng bóng của Baiboon và ngay lập tức lùi lại vì anh phải lái xe.
“Anh rất phấn khích” Kom cười nói.
“PKom, anh đang lái xe” Baiboon xấu hổ nói, mỉm cười nhẹ.
“Anh biết mà” Kom trả lời. Baiboon nhìn ra khỏi xe, xấu hổ. Kom quay đầu xe để đi xuống đường trường Baiboon, khiến ô tô vượt đèn đỏ bên kia.
“Anh có biết anh ta không?” Baiboon chỉ về phía trước cửa hàng Seven-Eleven. Có một chiếc ô tô đã để ở đầu ngõ của ngôi nhà. Kom quay lại nhìn và thấy mọi người đang đứng nói chuyện với một người đàn ông cao lớn, cường tráng.
“Anh ta đang nói chuyện với ai vậy? Có phải ai đó đang ở nhà không? Baiboon không quen với khuôn mặt của anh ta chút nào” người thanh niên nói, vì em nghĩ đó là một trong những thuộc hạ của Kamol.
“Anh không biết. Đó không phải là người trong nhà của chúng ta, có thể nói rằng đó là bất cứ ai,” Kom nói một cách bất cẩn. Vì vậy, Baiboon cũng không để ý.
+++++++++++++++++++++++++++++
Tui đã nghĩ PKom phải cao, to, râu ria rậm rạp, múi nào ra múi đó, cơ bắp cuồn cuộn. Mà vô phim ổng lạ lắm. Hổng có đáng sợ miếng nào hết á.