Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 52: Kombai Chương 28


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 52: Kombai Chương 28

“Em phải đi học. Anh sẽ nhanh chóng giúp sếp hoàn thành công việc. Sau đó, chúng ta có thể chăm sóc cho nhau. Còn lo cho chuyện của chúng ta” Kom cười nói. Đậu xe ở một điểm quen thuộc để đưa Baiboon đến trường.

“Chuyện của chúng ta. Có chuyện gì vậy?” Baiboon tò mò hỏi.

“Anh sẽ nói chuyện với bà của Baiboon về hai chúng ta” Kom nói. Đôi mắt của Baiboon hơi mở to.

“Vậy thì … và … bà sẽ chấp nhận chúng ta chứ, PKom?”  người thanh niên hỏi lại.

“Em không nên hỏi điều đó. Nó khiến anh lo lắng” Kom tự lẩm bẩm khi nhận ra rằng Baiboon hẳn đang lo lắng về điều này.

“Đó là …” Baiboon tiếp tục.

“Baiboon, bây giờ Baiboon có nhiệm vụ học tập. Học trước đi. Anh sẽ xử lý việc này. Em không cần phải lo lắng. Anh sẽ cố gắng hết sức để bà Baiboon đồng ý chuyện giữa hai chúng ta, được không?” Kom hứa, Baiboon im lặng một chút trước khi gật đầu.

“Vậy thì vào lớp đi, chiều gặp em, anh sẽ tự đón em”

Baiboon mỉm cười khi biết Kom sẽ đến đón mình. Baiboon bước ra khỏi xe của Kom và Kom quay lại làm việc với Kamol để tiếp tục.



“Baiboon, bạn có thể cho mình mượn tập ghi nội dung mà giáo viên đã giảng được không” giọng Phai nói vì tiết học đầu tiên Phai không đến lớp vì cậu ta đi học muộn.

“Ồ,” Baiboon đưa các ghi chú của mình.

“Cảm ơn,” Phai cười nói trư
ớc khi ngồi xuống.

“Tại sao bạn đến muộn?” Baiboon hỏi người bạn cao của mình.

“Đó là do cha và mẹ mình. Họ đã đi nước ngoài từ hôm qua và mẹ quên đặt đồng hồ báo thức. Kết quả là thức dậy muộn” Phai nói. Baiboon cười nhẹ.

“Giáo viên đến rồi, bạn trước cất vở đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau trong giờ nghỉ trưa” Baiboon nói vì giáo viên của tiế học thứ hai đã đến rồi.

“Được rồi, cảm ơn”, Phai trả lời, trước khi cất cuốn sách của Baiboon vào túi. Sau đó, họ ngồi xuống cho lớp tiếp theo.

Và cả ngày hôm nay họ đã có những giờ học căng thẳng ở tất cả các môn học. Trong giờ nghỉ trưa, Phai quên chép bài của Baiboon. Và Baiboon đã quên mất cuốn sách mà Phai đã mượn, cho đến khi kết thúc buổi học. Hôm nay, Baiboon không phải tham gia câu lạc bộ, do đó, kết thúc buổi học bình thường và Kom đến đưa Baiboon về nhà.

“Mình sẽ về trước, Phai,” Baiboon nói khi Kom lái xe đến bãi đậu xe. Phai gật đầu trước khi Baiboon lập tức lên xe của Kom. Phai đứng dậy nhìn Kom lái xe đi rồi đi xe máy của chính mình.

“Mình quên mất cái gì đó?” Phai hoang mang tự hỏi nhưng không nhớ ra được. Thế là cậu ta lái xe về nhà một mình khi về đến nhà, Phai liền để ba lô lên ghế sô pha giữa nhà và đi lấy nước uống rồi mới xách cặp đi học.

“Hãy làm bài tập về nhà trước. Mình sẽ ra ngoài ăn sớm thôi” Phai tự nhủ vì ở nhà một mình. Cậu ta mở túi và lấy cuốn sách ra. Phai ngay lập tức nhớ ra điều đó khi nhìn thấy cuốn sách của Baiboon.

“Chết tiệt, mình quên không chép bài và trả vở cho Baiboon. Mình phải làm gì đây? Mình có thể đưa nó cho bạn ấy vào ngày mai,” Phai bực bội lẩm bẩm một mình vì quên trả cuốn sổ cho Baiboon. Sau đó Phai nhấc máy và gọi ngay cho Baiboon.

(“Có chuyện gì vậy, Phai?”) Baiboon trả lời cuộc gọi.

“Baiboon, mình quên trả sách toán của bạn. Baiboon ở đâu?” Phai hỏi.

(“Ồ, thực sự, mình đang ở trong con hẻm gần nhà.”)  Baiboon trả lời, trước khi Phai nghe thấy âm thanh của Kom hỏi Baiboon chuyện gì đang xảy ra. Baiboon trả lời rằng Phai quên trả lại một cuốn sổ cho em.

“Hãy làm điều này. Bây giờ, mình sẽ sao chép bài trước. Sau đó, mình sẽ nhanh chóng mang cuốn sách về Baiboon.”  Phai tìm ra lối thoát cho mình. Baiboon sau đó quay sang Kom để xin lời khuyên và Kom đáp lại.


(“Hmm, bạn có thể làm như thế. Nếu Phai đến, hãy gọi cho mình”) Baiboon trả lời.

“Được rồi, xin lỗi Baiboon, mình thực sự quên mất” Phai trả lời.

(“Được rồi, đó là tất cả bây giờ. Khi bạn đến đó, hãy gọi cho mình”), Baiboon cuối cùng nói trước khi cúp máy. Phai sau đó vội vàng hoàn thành bài, cất cuốn sách vào túi xách và lấy chìa khóa xe máy để trả cuốn sách về nhà Baiboon.


“Baiboon, anh cần nói chuyện với họ trước. Nếu bạn của em mang bài tập đến, anh phải báo cho nhân viên bảo vệ trước” anh nói.

“Vâng” Baiboon đáp.

“Em sẽ làm bài tập ở về nhà, được không?” Kom lại nhắc. Baiboon cười nhẹ.

“Huh, em biết” Baiboon trả lời, Kom nhẹ nhàng xoa đầu Baiboon trước khi bước đi, anh ấy thực sự có thể theo Baiboon làm bài tập về nhà trước. Nhưng Kom không muốn dì Nee nghĩ rằng Kom đang theo dõi Baiboon quá nhiều. Baiboon vào phụ giúp việc bếp một lúc rồi ra ngoài đi dạo một mình trên bãi cỏ để đợi Phai gọi mình.

“Baiboon,” một giọng nói gọi Baiboon. Baiboon dừng lại một chút khi nhìn thấy đó là ai.

“Có chuyện gì vậy ai?” Baiboon ngượng ngùng hỏi khi nhìn thấy Mậi nhưng Mai bước đến gần em với vẻ mặt ngạc nhiên. Cô ấy không bất mãn nhìn Baiboon như mọi khi.

“Tôi có một việc khẩn cấp muốn nói với cậu” Mai nói. Baiboon cau mày bối rối. Mai nhìn trái và phải trước khi kéo Baiboon ra khỏi bụi cây để nói chuyện với em ấy về điều gì đó.

“Vừa rồi, tôi đi mua đồ trước ngõ.  Sau đó, tôi nhìn thấy mẹ của cậu” Mai nói. Baiboon mở to mắt khi em ấy nghe nó.

“Ừm … mẹ? Mẹ em bây giờ ở đâu” Baiboon lo lắng hỏi, mắt em nóng lên, em không biết mình nên vui hay nên buồn.

“Mẹ của Baiboon nhờ tôi bảo Baiboon đi tìm cô ấy. Có chuyện cô ấy cần giải thích với cậu.”  Mai lại nói. Baiboon run rẩy, không thể làm gì được.

“Vậy tại sao mẹ không đến đây?” Baiboon hỏi lại.

“Mẹ cậu sợ rằng dì sẽ rất tức giận vì để Baiboon ở lại. Vì vậy, cô ấy muốn nói chuyện với Baiboon trước” Mai nói, Baiboon quay sang trái và phải.

“Baiboon, cậu không được nói với PKom không?”  Mai vội vàng nắm lấy cánh tay Baiboon.

(Có mùi. Bà dà này không có chuyện tốt vậy đâu)

“Không, đó là việc của Baiboon. Nếu Baiboon nói với những người khác thì Baiboon sẽ không thể gặp mẹ mình. Baiboon sẽ làm gì? Baiboon có thể sẽ không bao giờ gặp lại mẹ mình nữa.” Mai nói điều này khiến Baiboon cảm thấy rất bối rối.

“Vậy mẹ ở đâu? Baiboon sẽ đi gặp mẹ” Chàng trai trẻ quyết định muốn nói chuyện với mẹ.

“Cô ấy đang đợi trong chiếc xe đang đậu trước khi chúng ta đến lối vào hẻm. Cô ấy không dám ra khỏi xe. Vì cô ấy sợ những người biết chuyện sẽ đến nói với dì Nee trước. Nếu Baiboon đi, tôi sẽ ra ngoài trước.  Baiboon sẽ theo tôi từ từ. Tôi đi xem có người trong nhà đi ngoài cổng không ” Mai lại nói. Baiboon lo lắng gật đầu Mai vội vàng đi ra cửa nhỏ mà mấy chú bảo vệ cũng không để ý lắm vì thấy người trong nhà ra vào, Mai đi một lúc thì Baiboon cũng đi mất.

“Con đi đâu vậy, Baiboon?”  Bác bảo vệ hỏi vì chưa bao giờ thấy Baiboon ra vào nhà một mình như vậy.

“À, ờ … Bạn của Baiboon mang bài tập về nhà, bạn ấy ở trước cửa nhà và Baiboon sẽ ra ngoài lấy.”  Người thanh niên lần đầu tiên đề cập đến Phai.

“Kom biết không?”  nhân viên bảo vệ hỏi.

“PKom biết ạ, PKom đã bảo Baiboon đứng dậy và đợi lấy cuốn sách. Vì vậy Baiboon đã đến đợi trước hẻm.”  Baiboon đáp, cơ thể em run lên.

“Lấy bài tập về nhà và quay lại sớm.  Ở giữa hẻm về đêm, hơi bất an” bác bảo vệ nói. Baiboon gật đầu trước khi vội vã rời đi để gặp Mai, người đã đợi sẵn.


“Được rồi, đi thôi Mai vội vàng nói, kéo tay Baiboon, họ cùng nhau đi trên phố trong con hẻm cho đến khi đến giữa con hẻm. Họ phát hiện một chiếc ô tô bốn cửa màu đen đang đậu nổ máy. Chiếc xe màu đen, đến nỗi bạn không thể nhìn thấy nhiều bên trong xe.

“Mẹ ở trên xe?”  Baiboon hỏi, cố gắng tập trung vào mẹ mình.

“Cậu phải lên xe nói chuyện với mẹ. Cô ấy không dám xuống đâu” Mai nói lại trước khi mở cửa xe và đẩy Baiboon ra. Nhưng Baiboon nhất quyết không chịu khi thấy một người đàn ông to lớn ngồi dậy và đưa tay đỡ Baiboon.

“Cái gì thế này, P” Baiboon kinh ngạc hỏi. Không có ai trong khu vực đó vì nó là một khu rừng.

“Đi lên” Mai đẩy Baiboon ra khiến nam thanh niên thừa nhận sự bất thường nhưng em không kịp bỏ chạy hoặc kêu cứu. Baiboon nhanh chóng được đưa lên xe.

(Thì ra bà chọn cái chết)

“Thả Baiboon ra ngay” ai đó hét lên trước khi Mai bị đẩy ngã. Phai vào giúp đưa Baiboon ra khỏi xe ngay lập tức, vì khi đến đó, cậu ta đã thấy Baiboon đang được đưa lên xe. Phai lao đến giúp đỡ.

(Phai: Hé lô bà dà, bất ngờ chưa bà dà)

“Phai, giúp mình,” Baiboon nói, trước khi bị chặn lại bởi một người đàn ông ngồi ở phía bên kia với một miếng vải để che miệng. Phai cũng chiến đấu để giúp Baiboon.

“PMon, đưa thằng bé này theo. Chúng tôi sẽ không có việc gì nếu chúng biến mất cùng nhau” Mai nói và bắt Phai lên xe. Phai vật lộn, đá và đấm.

*Bụp*

“Ow, ouch, ouch” Baiboon hét lên kinh ngạc khi thấy Phai bị đấm vào mặt trước khi bị nhốt. Cửa xe nhanh chóng bị tay Mai đóng lại. Bây giờ cả Phai và Baiboon đều bị bắt cùng nhau. Phai và Baiboon ngồi giữa hai người đàn ông to lớn. Baiboon đã bật khóc khi thấy miệng mình đã bị hỏng vì cú đánh. Phai cũng tiến về phía Baiboon để bảo vệ em.

“Ngồi đi, các bé. Đừng cứng đầu như vậy” Người gọi họ có một giọng trầm. Người lái xe nhanh chóng lùi ra khỏi con hẻm. Baiboon và Phai vẫn nhìn nhau. Nhưng Baiboon vẫn khóc thút thít vì sợ hãi.



“Có ai nhìn thấy Baiboon không?”  Kom qua hỏi bác bảo vệ trước hàng rào, vì Kom đi tìm ở nhà không thấy. Vì vậy, anh đi tìm trước nhà đề phòng Baiboon ra ngoài đợi Phai.

“Tôi thấy rằng thằng bé sẽ đi ra ngoài và mang bài tập về nhà với bạn” nhân viên bảo vệ trả lời, hơi cau mày.

“Không phải bạn của Baiboon sẽ đưa đến trước nhà sao, PThew?” Kom ngạc nhiên hỏi.

“Tôi không thấy cậu ấy, nhưng Baiboon nói rằng bạn của nó đã đến đợi bên ngoài. Nhưng tôi không ra ngoài tìm kiếm. Tôi nghĩ rằng bạn đang đợi ở bên hàng rào đằng kia” nhân viên bảo vệ nhà trả lời.

“Em ấy ra ngoài được bao lâu rồi” Anh sốt ruột hỏi.

“Khoảng nửa tiếng rồi. Cậu có muốn đi hỏi Mai không? Vì cô ấy đã đi trước Baiboon,” Thew trả lời. Kom vội vàng ra ngoài để nhìn xung quanh ngôi nhà. Nhưng không có dấu hiệu của Baiboon và Phai. Kom vội bấm máy gọi Baiboon, nhưng cuộc gọi bị ngắt và tắt máy. Kom lo lắng hơn trước vì Baiboon chưa bao giờ như thế này trước đây. Kom ngay lập tức chạy trở lại ngôi nhà lớn.

“Mai! Cô ở đâu?!!” Kom hét lên bên ngoài ngôi nhà, không để ý đến những gì những người khác đang nói. Điều này khiến cả Kim và Kamol nhìn nhau sửng sốt. Mai bước ra khỏi bếp với vẻ mặt bối rối.

“Có chuyện gì vậy, PKom, sao anh gọi em lớn thế?”  Cô gái đã hoàn toàn hài lòng.

“Baiboon đâu?” Kom hỏi với giọng trầm. Người dì nghi ngờ đi ra khi nghe thấy tên Baiboon.

“Sao em biết được?”  Người phụ nữ trả lời. Kom nhào tới và ngay lập tức siết chặt cánh tay Mai.


“Nói cho tôi biết. Cô có thấy Baiboon không?” Kom hỏi lại, cô gái xua tay.

“Em thấy rồi” Mai trả lời.

“Cô nhìn thấy nó ở đâu? Nói cho tôi biết ngay bây giờ.” Anh hỏi lại, ánh mắt cứng rắn.

“Cậu bị sao vậy, Kom?” Một tiếng động lớn vang vọng khắp nhà, Kamol hỏi.

“Tôi không biết Baiboon đã đi đâu thưa sếp. PThew nói rằng cô ta biết. Vì Mai đã rời khỏi nhà và Baiboon theo cô ta”, Kom nói. Mọi người ngay lập tức quay lại nhìn. Cô gái cảm thấy run rẩy trong tim, nhưng cố gắng duy trì biểu hiện bình thường.

“Cô có nhìn thấy Baiboon không?”  Kim hỏi, trong khi cảm thấy tồi tệ.

“Tôi nhìn thấy Baiboon đang ngồi trên xe máy phía sau với bạn của em ấy, nhưng tôi không hỏi họ sẽ đi đâu.  Ngoài ra, đó là một người bạn thực sự. Tôi nghĩ đó là một ai đó sẽ về nhà vào thứ bảy” Người phụ nữ đã định sẵn câu trả lời, nghiến chặt răng.

“Có phải là Phai không, Kom?”  Kim hỏi.

“Đúng, có lẽ là có, vì Phai sẽ mang bài tập về nhà của Baiboon, nhưng thật lạ là Baiboon không ra ngoài mà không nói với tôi. Và vừa rồi, tôi gọi cho Baiboon, em ấy đã không trả lời cuộc gọi của tôi. Em ấy đã kết thúc cuộc gọi của tôi và tắt máy” Kom nói. Kom không bao giờ tin rằng Baiboon đã đi với Phai.

“Baiboon có thể muốn đi chơi với bạn bè. Nhưng em ấy không muốn PKom phát hiện ra” Mai nói.

“Câm miệng ” Kom nói với một giọng trầm khi bóp vào mặt cô gái.

“Có thực sự thấy rằng Baiboon đã bỏ đi với bạn của mình không?”  Người dì run giọng hỏi. Bà có chút lo lắng cho cháu trai của mình.

“Thực sự, dì à, tôi thực sự nhìn thấy Baiboon đang ngồi trên lưng bạn của nó” Người phụ nữ xác nhận những lời tương tự.

“Kom, con có biết nhà bạn của Baiboon không?” Dì hỏi.

“Tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn Baiboon sẽ không đi đâu với bạn của mình mà không nói cho ai biết.”

“Em không rõ, PKom. Baiboon có thể đang buồn chán hay sao đó và muốn đi chơi với bạn của mình một lúc” Mai không thể không nói về điều đó vì Kom đã quá lo lắng cho Baiboon.

“Baiboon không giống cô” Kom nói, không để ý đến cảm xúc của cô gái, quay sang Kim và Kamol.

“Thưa sếp, tôi sẽ cố gắng liên lạc với địa chỉ của Phai ở trường trong giây lát. Khi có nó, tôi sẽ đi tìm Baiboon.  Đầu tiên tôi xin phép” Kom nói với Kamol bằng một giọng nghiêm túc.

“Được rồi, hãy để người của chúng ta tìm chúng. Thử hỏi những người trong hẻm trước xem có ai nhìn thấy gì không. Tôi cũng lo lắng về Baiboon” Kamol trả lời.

“Vâng, hãy tìm Baiboon trước. Nếu Baiboon đi chơi với bạn của mình, điều đó không sao cả, miễn là ổn.  Hãy gọi cho chúng tôi để thông báo cho chúng tôi nếu có bất cứ điều gì xảy ra với Baiboon” Kim nói, quay lại nhìn Kom với đôi mắt dịu dàng.

“Tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai nếu có chuyện gì xảy ra với họ”, Kim nói xong khiến Mai nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn cố gắng cư xử bình thường.

“Vậy thì hãy liên hệ với hiệu trưởng nhà trường ngay bây giờ. Nói với ông ấy rằng cậu cần thông tin về bạn của Baiboon ngay bây giờ, trong khi những người khác đi ra ngoài và hỏi những người xung quanh con hẻm” Kamol nói và mọi người nhanh chóng phân tán để tìm kiếm Baiboon. Kim vội đỡ người dì.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, dì. Có thể không có gì”, Kim nói với bà của cậu bé.



“Anh, trước tiên chúng ta phải dừng lại” giọng nói của người lái xe. Sau khi rời Bangkok, xăng của họ không còn nhiều nữa.

“Vậy tại sao mày không nói điều đó sớm hơn?” Một giọng nói hét lên.

“Thật nhanh, P. Này, gọi nhanh thôi” người tài xế nói. Người đàn ông tên là Mon, quay lại nhìn Phai và Baiboon.

“Hãy tìm một cây xăng để đổ xăng.  Không ai để ý đến hai thanh niên này đâu” Mon nói. Phai và Baiboon lập tức quay lại nhìn nhau. Baiboon giờ đã nguôi ngoai phần nào những tiếng nức nở của em.

“Tốt thôi, tao cũng sẽ đi vệ sinh,” người khác ngồi bên cạnh Baiboon nói.


“Chà, tao không biết những đứa trẻ này có vấn đề gì với cô ấy không.  Ngay cả khi cô ta thuê chúng ta để đưa những đứa trẻ này và bán chúng ở biên giới, nó sẽ không sao vì chúng tôi đã không trộm chúng trong một thời gian. Ngay bây giờ, cảnh sát đang bị áp đảo. Chúng ta sẽ lấy được tiền bằng mọi cách hoặc bất cứ cách nào để bán chúng” Mon nói lại, đó là nghề của anh ta, bí mật trộm trẻ em để bán ở biên giới nhưng anh ta chưa bao giờ bắt được một thiếu niên nào. Baiboon khẽ rùng mình khi nghe điều này, bàn tay bị trói của  Phai nắm lấy tay Baiboon và an ủi.

“Lấy cho tao một cái chăn lớn. Tao sẽ đắp cho hai đứa trẻ này. Này, hai đứa mày, nằm xuống đừng làm ầm ĩ. Nếu không, tao sẽ bắn chết ngay tại đây”, Mon nói trước khi giúp cởi bỏ áo choàng khỏi đầu khi chiếc xe dừng lại đổ xăng. Người ngồi cạnh Baiboon vội vàng mở xe đi vệ sinh. Giọng người tài xế bảo cậu bé đổ xăng bao nhiêu, Phai nhẹ nhàng nắm tay Baiboon. Baiboon quay lại nhìn. Cậu ấy muốn Baiboon cũng nhận ra rằng Phai muốn Baiboon mở cửa, Phai nắm lấy tay Baiboon, sau cậu ấy nhanh chóng dùng một ngón tay viết vào lòng bàn tay Baiboon trước khi người kia quay trở lại.

… Ngoài … kia … có … mọi người … giúp đỡ … chúng ta … có thể…

Phai viết nó để Baiboon, người lúc đầu sợ hãi, sẽ đột nhiên nghĩ rằng đây là trạm xăng. Phải có rất nhiều người đổ xăng. Phai bắt tay Baiboon một lần nữa. Baiboon nóng mắt, vừa sợ vừa khiếp nhưng trước tiên cậu phải tự giúp mình đã. Baiboon nhẹ nhàng đưa tay ra mở khóa vì nó bị che mất. Bọn kia thậm chí còn không để ý vì mỗi lần như vậy họ chỉ bắt được những đứa trẻ không có đường chạy thoát.

(Gì nửa mùa vậy)

Đột ngột !!

“Này” Người đàn ông tên Mon hét lên trong cú sốc khi cửa xe mở ra.  Baiboon ngay lập tức nhảy lên. Phai sau đó xoay người nằm xuống ghế rồi nhanh chân đạp vào trước mặt người đàn ông tên Mon. Lúc này Baiboon đã ra khỏi xe và chạy đến chỗ đông và hai tay em bị trói.

“Này, họ đã bắt cóc một đứa trẻ” Đám đông hét lên. Một số người còn sợ hãi không dám lại gần xe vì không biết người trên xe có hung khí hay không. Về phần Phai, cậu chật vật bước xuống xe.

“Phai” Baiboon ngay lập tức hét vào mặt Phai khi em gỡ băng dính ra khỏi miệng.

“Mày đang làm gì đấy?” Tài xế giật mình hỏi vì chưa từng gặp trường hợp như thế này bao giờ.

“Chạy đi, sao còn đứng đó” Người đàn ông tên Mon cũng kinh ngạc nói.

“Còn những đứa trẻ đó thì sao và Paul thì sao?” Một người khác hỏi cuống quýt, trong khi người bạn kia vẫn đang ở trong nhà vệ sinh.

“Để nó yên, cảnh sát sẽ tới bắt” Mon nói ngay trước khi lao đến đóng cửa xe phía Baiboon và Phai trốn thoát.  Chiếc xe nhanh chóng được khởi động mà thậm chí không cần đổ đầy xăng. Cậu bé bơm xăng đã nhanh chóng tắt máy bơm nhiên liệu.

“Huh … Phai, chúng ta đã sống sót,” Baiboon nức nở hạnh phúc ôm Phai.  Phái cũng ôm Baiboon.

“Được rồi, các con. Chú đã gọi cảnh sát. Họ có ghi biển số xe của chúng nó, đừng lo lắng”, người đến hỗ trợ Baiboon nói.

“P, người đó cũng là của họ.”  Phai chỉ tay về phía đồng bọn lúc nãy bước ra từ nhà vệ sinh với vẻ mặt lo lắng khi thấy mình bị bỏ rơi vì mình nghe mọi người bàn tán về cậu bé bị bắt cóc nhưng được cứu sống.

“Hãy bắt lấy tên đó”  Người bên cạnh Baiboon hét lên. Một người dân tốt đã trực tiếp đến bắt người đàn ông ngay lập tức. Đám đông tràn ngập sự thích thú và kinh ngạc. Về phần Phai và Baiboon, họ được chủ cây xăng đưa đến ngồi tại quầy tính tiền của cây xăng. Cùng với trợ lý của anh ta, họ đã gọi cảnh sát và họ phải điều tra.

“Phai, mình muốn gọi điện về nhà.  Điện thoại của mình bị rơi, mình không biết nó ở đâu”

“Mình đã hết pin khi đạp xe đi tìm Baiboon. Mình sẽ tìm thứ gì đó” Phai nói, trước khi quay sang chủ cây xăng, người đang ngồi xuống và đặt camera giám sát. Vì biết cảnh sát nên nhất định yêu cầu được gặp.

“Chú ơi, cháu dùng điện thoại được không?”



“Tôi có địa chỉ của Phai. Tôi sẽ đến nhà Phai trước” Kom hào hứng nói, Kamol gật đầu.

Tru … Tru … Tru …

Điện thoại của Kom vang lên khiến mọi người đứng hình. Kim nhanh chóng cầm lấy và xem thử thì thấy đó là một dãy số lạ. Anh ngay lập tức đưa nó cho Kom để trả lời cuộc gọi.  Mai ngạc nhiên nhìn anh, cô thấy choáng váng, thật là lạ.

“Xin chào” Kom ngay lập tức trả lời điện thoại.

(“Huh… PKom … Huh”) Tiếng nức nở của Baiboon đột nhiên vang lên khi em nghe thấy giọng của Kom. Đôi mắt Kom mở to và trái tim anh tăng tốc.

(Nó vẫn gọi cho PKom của nó trước. Chán hết muốn nói luôn)

“Có chuyện gì vậy, Baiboon?” Kom nói lớn. Tất cả đều quay lại nhìn.  trong khi mặt Mai tái mét khi nghe nó.

++++++++++++++++++++++++++

Dạo này có bộ truyện nào chuyển thể thành phim hê hê mà chưa ai dịch hông?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.