Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 50: Kombai Chương 26


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 50: Kombai Chương 26

Lúc đó khoảng 3 giờ sáng, Kom bảo Jew mua gel hạ sốt và mang đến nhà Baiboon.

*Cốc cốc*

Kom gõ cửa, nghe thấy tiếng tivi trong nhà bật, anh biết rằng người dì vẫn chưa ngủ.

Có tiếng mở cửa. Người dì bước ra mở cửa.

“Baiboon thế nào rồi dì?” Kom tò mò hỏi.

“Thằng bé vẫn còn sốt, đang ngủ trong phòng” người dì nói.

“Tôi có thể xem qua một chút được không?” Kom hỏi. Dì Nee im lặng một lúc rồi mới gật đầu để anh đi, và Kom ngay lập tức tiến thẳng vào phòng Baiboon. Kom bước lại gần một bóng dáng nhỏ bé đang ngủ ngon lành trên giường, trên trán có dán một tờ gel hạ sốt. Kom từ từ ngồi xuống mép giường. Sau đó anh dùng một bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi thấm ra từ nhiệt độ cơ thể trên trán. Người dì đi qua và đứng ở cửa phòng.

“Lần cuối cùng Baiboon uống thuốc là khi nào?” Kom quay lại hỏi dì Nee.

“Đó là khi ăn tối vào buổi tối” dì Nee nói, nhìn đồng hồ.

“Đã đến lúc uống một viên thuốc khác. Tôi phải đánh thức em ấy dậy trước để uống thuốc Kom nói, trước khi nhẹ nhàng lay cánh tay Baiboon.

“Baiboon, dậy đi Baiboon” Kom gọi Baiboon bằng một giọng nhẹ nhàng. Người thanh niên từ từ mở mắt.

“P… PKom” Baiboon giọng khàn khàn. Kom từ từ đỡ Baiboon ngồi dựa vào lồng ngực cường tráng của mình.

“Đầu tiên, uống thêm một viên nữa. Sau đó đi ngủ một giấc dài”, Kom nói và yêu cầu em uống thuốc. Người dì đi lấy và đưa thuốc cho anh.

“Cảm ơn” Kom trả lời trước khi đưa cho Baiboon một viên thuốc. Baiboon mở miệng nhận lấy. Kom đưa Baiboon ly nước khi em uống thuốc xong. Kom dần đỡ cậu thanh niên nằm xuống như cũ.

“Tốt hơn hết là nên lau mồ hôi cho em ấy nhiều hơn một chút. Cơn sốt sẽ sớm hạ xuống” Kom nói với dì Nee. Kom lấy một cái chậu, đổ nước vào và đặt bên cạnh mình một chiếc khăn tắm, dì Nee đi thay nước trong phòng tắm ngay lập tức. Sau đó, Kom quay trở lại phòng của Baiboon. Kom lấy một chiếc khăn thấm nước để lau mặt và cổ cho Baiboon, bắt đầu lau cánh tay cho Baiboon và Baiboon lại chìm vào giấc ngủ.

“Kom” là giọng của người dì.

“Vâng” Kom quay lại nhìn người dì và đáp.

“Tại sao Kom lại đối xử tốt với Baiboon như vậy?” Người dì hỏi, khiến Kom dừng lại một chút.

“Baiboon là một cậu bé ngoan. Làm thế nào để không đối xử tốt với em ấy? Ngoài ra, cuộc sống của tôi đang ở trong vòng đen tối. Tôi đã gặp rất nhiều người không tốt lắm. Khi tôi gặp một cậu bé tốt bụng như Baiboon, tôi cảm thấy rằng ít nhất cậu bé này là một điều gì đó tốt đẹp trong cuộc đời tôi. Tôi không thấy điều đó thường xuyên” Kom nói, lau mặt Baiboon.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu Kom biết ai đó tốt hơn Baiboon? Liệu Kom có ​​còn tình cảm với thằng bé không? Cậu sẽ vẫn chăm sóc Baiboon như thế này chứ? Dì hỏi.

“Không có ai tốt với tôi hơn em ấy,” Kom đáp ngắn gọn, nhưng dì Nee cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lòng, người dì đã đến hỏi về việc này.

“Kom, đi nghỉ ngơi đi. Cậu đã làm việc với Kamol cả ngày và dì thấy gần đây cậu rất bận” Dì nói lại.

“Vâng, sếp muốn làm rõ công việc của Khun Ivan càng sớm càng tốt. Vì Khun Kim muốn sếp ngừng làm việc trong ngành này” Kom nói.

“Được rồi, đi nghỉ ngơi đi” Dì Nee lại nói, vì bà thấy Kom cũng có biểu hiện mệt mỏi.

“Vâng, nhưng nếu dì cần thứ gì đó vào đêm muộn, dì có thể gọi cho tôi” Kom nói một lần nữa trước khi đặt chiếc khăn vào bồn rửa và lấy cho Baiboon một loại gel hạ sốt mới.

“Cám ơn” Dì nói khẽ.

“Vâng, tôi đi đây” Kom nói xong, trước khi quay lại nhìn Baiboon. Trong lòng anh muốn hôn lên má Baiboon và nói lời chúc ngủ ngon. Nhưng nó ở ngay chỗ dì. Vì vậy, Kom rời khỏi nhà của người dì với vẻ mặt bình thản. Người dì ra ngoài đóng cửa, bà lại cùng cháu trai quay lại. Dì lấy khăn lau dọc cổ và cánh tay rồi đứng bên cạnh Baiboon, nước mắt trong veo chảy cùng tiếng nấc khe khẽ.

++++++++++++++++++++

Buổi sáng

“Baiboon, Baiboon” giọng của người dì hét lên. Baiboon mở mắt để từ từ tỉnh dậy.

“Bây giờ … bà ơi” cậu thanh niên gọi bà mình bằng một giọng nhỏ, và em vẫn còn cảm thấy buồn ngủ.


“Con khỏe không? Con đi học nổi không? Nếu không, con có thể nghỉ học một ngày” Dì Nee nói. Baiboon thử đứng dậy nhưng cảm thấy chóng mặt cho đến khi chìm vào giấc ngủ như bình thường. Cho người dì biết rằng cháu trai của mình chắc chắn không được đi học.

“Ngủ đi. Bà nói Kom gọi cho giáo viên của con.” Dì Nee nói, nhưng Baiboon lắc đầu.

“Nhưng Baiboon không muốn nghỉ học cậu thanh niên khàn giọng nói.

(Gặp tui tui nghỉ liền)

“Nhưng con không thể đến trường. Con phải bỏ lỡ một ngày” Người dì nói rồi bỏ đi.

“Nhưng là …” Thanh niên mặt yếu muốn phản bác.

*Cốc cốc*

Có tiếng gõ cửa trước. Thế là dì ra mở. Dì thấy Kom ở cửa.

“Cậu đến sớm thế. Có chuyện gì vậy?” Dì hỏi.

“Tôi đến để gặp Baiboon. Em ấy vẫn còn sốt sao? Có thể đi học không?” Kom nói, người dì nhìn vào khuôn mặt sắc bén của anh một chút trước khi thở dài nhẹ.

“Thằng bé đã tỉnh dậy, nhưng không thể dậy được. Nó lo lắng lắm, nhưng nó sẽ không được đi học đâu” Người dì Kom nói. Kom vào nhà trước khi thấy Baiboon đang ở trong phòng ngủ của nó.

“PKom,” người đàn ông trẻ gọi bằng một giọng nhỏ.

“Em có khỏe không?” Anh hỏi khi ngồi xuống mép giường.

“Baiboon không muốn nghỉ học” cậu thanh niên nói lại như thể em không muốn làm theo lời bà mình.

“Vậy làm thế nào để em đứng dậy?” Kom hỏi. Cậu thanh niên lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc vì em biết rất rõ rằng mình nhất định không được đi học.

“Nếu em không thể đứng dậy, tại sao em lại đi? Nếu các triệu chứng trở nên tồi tệ hơn trước, thay vì nghỉ một ngày, em có thể phải dừng trong một tuần” Kom đe dọa. Baiboon vẫn còn hơi mệt.

“Ngủ thêm một ngày nữa. Anh sẽ gọi giáo viên cho em” Kom nói với Baiboon.

“Được rồi” Baiboon khẽ đáp.

“Khun Kim đã biết chưa dì? Chuyện Baiboon không được khỏe.” Kom quay lại hỏi dì Nee khi anh nhớ ra.

“Kim đã đến gặp Baiboon ngày hôm qua. Lúc đầu cậu ấy nói rằng sẽ đưa Baiboon đến bệnh viện. Nhưng dì thấy Baiboon không có gì nghiêm trọng nên dì đã cho nó đi ngủ và dì sẽ kiểm tra nó ở nhà trước” dì Nee nói.

“Vì vậy, nếu vào ban đêm mà các triệu chứng vẫn chưa được cải thiện, dì nên đưa Baiboon đi khám” Kom nói.

“Baiboon không có sao … không cần đi bác sĩ,” người thanh niên nói. Kom quay lại nhìn em và lắc đầu.

“Cả ngày hôm nay, có thể anh sẽ không đến gặp em. Có lẽ anh sẽ trở lại vào tối muộn. Đi ngủ. Đừng lo lắng về trường học, anh sẽ gọi giáo viên”

“Anh bận à?” Baiboon hỏi nhỏ. Kom gật đầu.

“Tôi phải đi trước. Dì có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào” Kom nói với dì Nee ở cuối.

“Anh đi à?” Người thanh niên khẽ hỏi. Kom đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của em. Baiboon cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay đó, em không muốn Kom đi đâu nữa. Em muốn Kom ôm và giữ cho em ấm áp như thế này mọi lúc.

“Nằm xuống” anh nói nhẹ nhàng trước khi đứng dậy và rời khỏi phòng ngủ của Baiboon. Cậu thanh niên nhìn vẻ mặt khó hiểu trên khuôn mặt của bà mình.

“Bà bị sao vậy? Baiboon hỏi.

“Không có gì đâu. Ngủ đi. Bà sẽ mang cháo cho cháu ăn để cháu uống thuốc.” Dì nói trước khi rời đi. Baiboon sau đó nhắm mắt lại.




Và hôm nay thật bận rộn. Kim đánh lại Kamol và lấy quần áo ra khỏi nhà, nhưng Kamol ra lệnh cho Lop đi theo cậu, dường như đã làm sai. Daniel đưa Kim ra khỏi nhà và họ cùng nhau biến mất. Kamol trở lại và trở nên rất mất bình tĩnh. Hắn ra lệnh cho thuộc hạ của mình tìm kiếm khắp nơi để tìm Kim.

“Dì Nee, về Baiboon, em ấy thế nào?” Kom bước vào bếp lấy nước uống, hỏi dì Nee, hắn nhìn dì đứng nấu ăn với vẻ cau có nhưng Kom cũng không quan tâm lắm.

“Cơ thể của thằng bé bắt đầu ổn lại một chút. Kom, cậu đã tìm thấy Khun Kim chưa?”, Người dì lo lắng hỏi vì biết rằng Kim đã biến mất. Kamol ngay lập tức căng thẳng.

“Khun Kim bị bắt cóc rồi dì ạ. Bị bắt cóc với Khun Daniel” Kom nói thẳng.

“Không được” Dì Nee che miệng nói, kinh ngạc thốt lên và cảm thấy rất lo lắng cho Kim và Daniel.

“Ai đã bắt họ? Còn Khun Kamol thì sao? Cậu ấy thế nào?”, Dì hỏi lại.

Anh ấy định giúp Kim vào ngày mai, dì đừng lo lắng. Sếp có thể giúp Kim và Khun Daniel” Kom trả lời.

“Amen. Cầu mong cậu, Kamol, Kim và Daniel được an toàn.” Dì đưa tay lên đầu tỏ lòng kính trọng và cầu xin các thánh bảo vệ cho Kim và Daniel.

“Trong khoảng thời gian này, có lẽ tôi sẽ không được gặp Baiboon, nói với Baiboon, em ấy sẽ rất thất vọng nếu tôi không chăm sóc em ấy chút nào” Kom nói. Dì Nee gật đầu với Kom và đi uống thêm nước. Sau đó Kom trở lại văn phòng của Kamol.

….
….

“Khun Kamol sẽ giúp PKim hôm nay phải không bà?” Hôm sau Baiboon hỏi vì em đã biết mọi chuyện từ đêm qua. Đôi mắt cậu bé đỏ ngầu.

“Ừ, tối nay Khun Kamol và những người khác sẽ giúp Kim trở về” người dì đáp trước khi đưa những viên thuốc cho cháu trai. Nhưng nhìn chung, bây giờ chàng trai trẻ đã tốt hơn rất nhiều. Em đã không ngủ như ngày hôm qua. Ngày hôm qua, Baiboon không khỏi buồn vì không có ai đến chăm sóc, nhưng em lại nghe bà ngoại kể rằng Kom đã nói rằng Kim và Daniel đã bị bắt cóc. Baiboon ngay lập tức cảm thấy lo lắng cho Kim.

“PKim sẽ ổn chứ bà?” Baiboon hỏi, giọng run run.

“Không có gì đâu” người dì nói, nhưng dì cũng không khỏi lo lắng.

“Mọi người đi tìm PKim ạ?” người thanh niên hỏi lại. Người dì lặng đi một chút.

“Ừm” Dì đáp trong cổ họng.

“Nó sẽ rất nguy hiểm phải không, bà?” Baiboon hỏi với giọng lo lắng.

“Con lo lắng cho họ?” Dì hỏi. Baiboon gật đầu.

“Baiboon lo lắng cho PKom. Con lo lắng cho PKim. Baiboon muốn mọi người trở về an toàn ” chàng trai nhỏ nhẹ đáp.

(Lúc nào PKom cũng là người đầu tiên bé nó lo lắng)

Dì Nee gọi cháu trai bằng một giọng nghiêm túc. Baiboon nhìn vào khuôn mặt của bà mình.

“Dạ?” Baiboon nói, dì thở dài.

“Con cảm thấy thế nào? PKom chăm sóc con tốt chứ”, người dì tò mò hỏi cháu mình. Baiboon mỉm cười dịu dàng.

“Con cảm thấy tốt. Rất tốt. Trước đây chưa từng có ai tốt với Baiboon như thế này. Oh PKim và Khun Kamol nữa” Baiboon trả lời.

“Bà chỉ nói về Kom. Baiboon cảm thấy thế nào khi có cậu ấy chăm sóc cho con” Dì hỏi, Baiboon nhìn bà không tin. Bà sao lại hỏi cái này?

“Cảm giác hả?” Baiboon thản nhiên nói trước khi nở một nụ cười nhẹ.

“Cảm giác thật tuyệt, thật ấm áp, đó là một sự ấm áp khác với Baiboon nhận được từ bà. Nhưng Baiboon không biết nó như thế nào. PKom là người mà Baiboon có thể tin tưởng trong mọi vấn đề. Ở với PKom và Baiboon cũng quan trọng như bà vậy” chàng trai nghiêm túc nói.

“Và nếu một ngày Baiboon gặp được nhiều người tốt với Baiboon hơn. Anh ấy có thể chăm sóc Baiboon nhiều hơn Kom thì sao?”

“Bà đừng nói như vậy nữa, không đúng đâu bà ạ. Baiboon chỉ biết rằng bây giờ, tại thời điểm này, PKom là một phần của cuộc đời con. Anh ấy là một phần của Baiboon. Gia đình Baiboon” Baiboon nói nhỏ ở cuối. Người dì biết rõ rằng Baiboon khao khát từ gia đình vì em đã bị mẹ bỏ rơi, tuy có bà nhưng đôi khi một chút ấm áp cũng không thể thay thế được.


“Bà ơi, tại sao bà lại khóc?” Baiboon ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy những giọt nước mắt trong veo chảy dài trên má của bà mình. Người dì nhẹ nhàng lau nước mắt.

“Con có yêu Kom không?” Dì hỏi.

“Baiboon yêu anh ấy, Baiboon cũng yêu bà”, chàng trai nói trước khi ôm eo bà mình.

“Và nếu phải chọn giữa bà và Kom? Con sẽ chọn ai?” Người dì run giọng hỏi. Người thanh niên đỏ mắt.

“Tại sao bà lại hỏi như vậy? Baiboon không muốn lựa chọn vì Baiboon muốn cả bà và PKom ở bên Baiboon như thế này mọi lúc” Em nói giữa những tiếng nức nở. Người dì vỗ nhẹ vào đầu cháu trai.

“Baiboon cũng muốn ở cùng bà và PKom. Tại sao bà lại hỏi như vậy?”, Chàng trai lại nức nở. Người dì lau nước mắt trước khi hít thở sâu.

“Không có gì đâu, con trai. Bà chỉ hỏi vậy thôi” Dì nói khẽ.

“Bà ơi, đừng bao giờ hỏi Baiboon những điều như vậy nữa,” Baiboon nói và ngẩng đầu lên nhìn bà mình với đôi mắt ngấn lệ.

“Bà sẽ không hỏi nữa,” người dì đáp, đồng thời lau khô nước mắt cho cháu mình.



“PKom” giọng Baiboon hét lên. Khiến cho Kom, người chuẩn bị đi đến chuồng của hai con hổ vào ban đêm, đứng hình.

“Baiboon” Kom vội vã đi về phía Baiboon với nỗi nhớ, bởi vì cả ngày hôm nay, anh hầu như không được nhìn thấy Baiboon. Vì anh ấy bận giúp Kim và Daniel. Người thanh niên vừa chạy vừa ôm chầm lấy anh. Kom nhẹ nhàng xoa đầu Baiboon.

“Em vẫn còn nóng. Tại sao em lại đi ra ngoài với đôi mắt tròn xoe? ” Kom nói rằng hãy tách nhau ra một chút. Anh muốn hôn nhưng không thể vì họ đã ra khỏi nhà.

“Baiboon muốn gặp Kom,” người thanh niên nói vì em đã hỏi Lop xem Kom ở đâu. Lop nói rằng Kom sẽ đến chuồng của Clemo và Whipping Cream để di chuyển hai con hổ và giúp Kim và Daniel. Baiboon đã đến đợi.

“Anh muốn nhìn thấy em, muốn nhìn thấy khuôn mặt của em, nhưng anh có việc phải làm,” Kom nói nhỏ.

“Baiboon… Baiboon chỉ muốn nói với PKom hãy chăm sóc bản thân. Và giúp PKim về nhanh nhé “- người thanh niên nói Kim cười nhẹ.

“Vâng, anh sẽ chăm sóc bản thân. Sau đó anh sẽ quay lại gặp Baiboon”

+++++++++++++++++

Ngày hôm sau.

Cuối cùng, mọi người đã giúp Kim và Daniel quay lại. Nhưng Baiboon vẫn không thể đi gặp Kim vào lúc này vì bà của em nói rằng Kim và Kamol phải nói rõ chuyện của họ trước. Baiboon ngồi ở nhà vì Kom phải tắm cho hai con hổ. Và hôm nay Baiboon không đến trường bởi vì nó là một ngày nghỉ.

Tru … Tru … Tru …

Điện thoại của Baiboon đổ chuông. Người thanh niên cầm lấy nó và nhìn nó trước khi nhấn chấp nhận.

“Xin chào, Phai” Baiboon trả lời cuộc gọi.

(“Cuối cùng thì bạn cũng đã mở máy. Bạn có biết bạn bè của bạn đang thực sự lo lắng không?”) Giọng Phai lẩm bẩm. Nó làm Baiboon mỉm cười một chút.

“Bà bảo mình tắt máy vì bà sợ mình sẽ không thể ngủ ngon,” Baiboon trả lời.

(“Bây giờ bạn thế nào?”) Phai quan tâm hỏi.

(Hổng có ý gì đâu nhưng tui gai mắt Phai thiệt sự)

(Đùa thôi chứ đọc những chuyện xảy ra tiếp theo tui vô cùng biết ơn Phai)

“Mình ổn. Mình có thể đi học vào thứ Hai” Baiboon đáp lại với một nụ cười. Thật tốt khi có những người bạn luôn lo lắng.

(“Bọn mình rất lo lắng cho Baiboon, bạn biết đấy, một số người muốn đến thăm bạn. Nhưng không ai biết Baiboon sống ở đâu. Hôm đó, mình không đến nhà bạn, vì vậy mình không biết nhà Baiboon ở đâu. Khi gọi, điện thoại của bạn đã tắt”), Phai nói.

“Cảm ơn Phai đã quan tâm đến mình,” Baiboon nói.

(“Ồ, mà này, mình đã giữ bài tập của Baiboon. Mình có thể mang chúng đến nhà bạn không? Baiboon có được phép không?”) Phai hỏi.

“Bài tập?” Baiboon lẩm bẩm, ngay lập tức bận tâm đến bài tập.

(“Có một số bài tập cần phải nộp vào thứ hai”), Phai nói lại.

“Ừm, được rồi, bạn có nhớ đường không? Nếu bạn đến chợ nơi chúng ta đã đi ăn, Phai gọi lại và hỏi tôi về đường đi,” Baiboon trả lời.


(“Ừm, chiều mình đi, trưa phải đưa mẹ đi mua đồ trước”), Phai trả lời.

“Được rồi, khi nào Phai đến, hãy gọi cho mình,” Baiboon nói chuyện với Phai một lúc rồi cúp máy.

// Mình cũng phải nói với PKom. Nếu không, anh ấy sẽ rất tức giận // Baiboon tự nhủ khi nhớ ra. Vào buổi trưa, Kom đến đón Baiboon về nhà và mang đồ ăn trưa để họ ngồi ăn cùng nhau dưới gốc cây trước nhà.

“Em ổn chứ?” Anh cười nói.

“Dạ” Baiboon trả lời trước khi nhìn anh ta một cách sắc bén.

“Uh … PKom, PKom …” Baiboon gọi Kom với giọng bối rối.

“Hmm,” một câu trả lời cụt ngủn mắc kẹt trong cổ họng anh.

“Buổi chiều, Baiboon có thể đưa Phai không? Phai sẽ mang bài tập đến  cho Baiboon” chàng trai này nói.

“Đến đây?” anh hỏi khẽ.

“Ngay trước cửa nhà. Baiboon biết rằng đây không phải là nhà của Baiboon. Baiboon sợ rằng KKamol sẽ không hài lòng nếu Baiboon đưa bạn bè của mình đến đây. Nhưng Baiboon thực sự muốn bài tập” Baiboon nói với giọng van nài. Kom thở dài.

“Vậy, bạn của em khi nào sẽ đến?” Kom hỏi.

“Phai nói sẽ đến vào buổi chiều. Nhưng Baiboon đã nói với Phai rằng nếu đến chợ nơi bọn em ngồi ăn, bạn ấy sẽ gọi để em nói với bạn ấy cách đến nhà vì bạn ấy không biết đường đi” Baiboon trả lời.

“Chà, nếu cậu ta đến, hãy nói với anh. Chắc em không biết phải không? Nếu ai đó lảng vảng trước hàng rào, nhân viên bảo vệ sẽ nghi ngờ ” Kom nói.

“Vâng” người thanh niên đáp trước khi ngồi xuống ăn




Tru … Tru … Tru …

Điện thoại của Baiboon đổ chuông vào buổi chiều. Người thanh niên ngay lập tức trả lời cuộc gọi vì em biết người gọi là ai.

“Có chuyện gì vậy, Phai?” Baiboon nói.

“Bạn đã đến chưa? Hãy tiếp tục lái xe. Sẽ có một con đường dẫn bạn đến ngôi nhà. Cũng phải có một chiếc mô tô. Ồ, có bảy con đường ở phía trước của thị trấn. Phai cứ lái thẳng. Cuối hẻm sẽ có hàng rào màu xanh đậm. Chờ trước cổng” Baiboon nói với bạn mình khi Phai nhận ra và cúp máy, Baiboon cũng vội vã ra khỏi nhà đợi Phai trước hàng rào, nhưng trước khi đi, Baiboon đã dừng lại để gặp Kom trước.

“PKom” Baiboon gọi Kom, người đứng dậy và nói với một người mà Baiboon chưa từng gặp trước đây.

“Ồ Baiboon, có chuyện gì vậy?” Kom hỏi, trước khi người thanh niên kia quay lại nhìn.

“Baiboon, đây là PDay. Anh ta là đồng nghiệp cũ của anh. Anh ấy là cha của Clemo” Kom nói với một nụ cười. Baiboon ngay lập tức giơ tay lên để tỏ lòng thành kính với Đầy.

“Sawadee khab,” Baiboon chào. Day nhìn Baiboon im lặng.

“Em ấy là Baiboon? Mày đã nói với tao về em ấy?” Day hỏi, Kom gật đầu và mỉm cười. Day nở một nụ cười nhỏ.

“Này, giờ thì rõ rồi,” Day nói khẽ trước khi bị gõ nhẹ vào vai.

“Miệng của mày tốt. Baiboon muốn nói gì, tại sao em lại gọi anh?” Kom nói đùa. Day quay lại nhìn Baiboon.

“Uh … Phai đã đến, PKom,” Baiboon trả lời và mỉm cười chậm rãi.

+++++++++++++++++++++++++++++
+++++++++++++++++++++++++++++

Bạn nghĩ chuyện gì đang xảy ra với dì Nee?

—-

Hồi nó thì 1 ngày 1 chương thấy bình thường. Bây giờ tui dịch xong phần của KomBai rồi mà làm biếng đăng.

Hổng biết mọi người có bị hông chứ để vào được phần viết truyện là tui tốn gần 1 phút. Cũng hổng mất nhiều thời gian nhưng tui thấy mất hứng á.

Nhưng mà có ai giống tui hông? Đọc truyện người ta thì cmt Hóng này nọ. Tới lượt mình thì: Hóng thì kệ mấy bà chứ, liên quan gì tui 🤭🤭🤭🤣🤣😂😂


Rồi rồi, xin lỗi, được chưa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.