Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 49: Kombai 25


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 49: Kombai 25

Chương truyện nó chạy tùm lum hết trơn mà sửa hổng được. Sầu.

—–&&&

Khi tắm xong và mặc quần áo, bóng dáng cao lớn quay trở lại giường và mỉm cười một chút khi nhìn thấy Baiboon trên giường của mình.

“Buồn ngủ sao em không ngủ?” Anh hỏi.

“Baiboon đang đợi PKom,” người thanh niên đáp. Sau đó Kom lên giường nằm và ôm cơ thể Baiboon. Baiboon cũng ngay lập tức di chuyển về phía Kom.

“PKom, anh không còn giận Baiboon nữa phải không?” Chàng trai nhỏ giọng hỏi, Kom nhìn em thật lâu và nhẹ nhàng hôn lên trán chàng trai.

“Không. Nhưng như anh đã nói, đừng làm thế nữa, đi đâu cũng phải gọi điện cho anh. Em không cần phải sợ rằng anh đang bận hoặc không thể trả lời cuộc gọi” Kom nói để trấn an em. Baiboon nghiêm túc gật đầu.

“Anh không thích Baiboon đi với người bạn tên Phai” Kom nói lên suy nghĩ của mình. Baiboon nhướng mày bối rối.

“Tại sao?”

“Anh biết. Anh không bảo Baiboon ngừng chơi với người bạn này. Nhưng anh không muốn hai người đi đâu cùng nhau. Baiboon hiểu không?” Kom nói thẳng. Nó khiến Baiboon ngay lập tức đỏ mặt.

(Hên là ổng chưa biết vụ Baiboon bị đánh đó, hông là chết Phai với Lop rồi)

“Phai chỉ là bạn của Baiboon” người thanh niên nói giọng khàn khàn.

“Phai là bạn. Còn anh thì sao?” Kom hỏi Baiboon hơi xấu hổ, em không dám nói vì sợ những gì mình nói là sai.

(Là đá đì của ẻm)

“Có chuyện gì vậy, hmm?” Kom hỏi, Baiboon hơi mím môi.

“Vậy Baiboon là gì đối với PKom?” Baiboon hỏi. Kom nhìn em với một nụ cười.

“Anh hỏi trước phải không? Em trả lời trước đi” Kom vẫn muốn câu trả lời từ miệng chàng trai trẻ.

“PKom không thể nói với Baiboon trước được à?”  Người thanh niên hỏi với giọng van nài. Kom cười nhẹ trước khi hôn lên trán em một lần nữa.

“Cầu xin anh thế này, em còn sống sót không? Em là bạn trai của anh. Giống như Khun Kim, anh ấy là vợ của Khun Kamol” Kom đã phải nói đến Kim và Kamol để Baiboon hiểu thêm. Baiboon đỏ mặt.

“PKom cũng là bạn trai của Baiboon” Baiboon đáp lại với vẻ xấu hổ trước khuôn ngực cường tráng của Kom.  Kom cười nhẹ trong cổ họng với biểu cảm dễ thương của Baiboon.

“Ngủ ngon đi. Ngày mai Baiboon phải đi học sớm”, Kom nói một lần nữa trước khi cả hai chìm vào giấc ngủ.

+++++++++++++++++++

“Có lẽ anh không thể về kịp tối nay, nhưng anh sẽ để Lop đến đón em và…” Kom đang cho Baiboon biết toàn bộ hành trình của mình khi anh ấy đậu xe ở bãi đậu xe của trường.

“Và nếu có việc gì em sẽ gọi cho PKom ngay lập tức” chàng trai trẻ nói. Điều này khiến Kom mỉm cười một chút.

“Tốt lắm” Kom nói với một nụ cười trước khi Baiboon bước ra khỏi xe.  Kom lái xe trở lại ngay lập tức vì anh phải giúp Kamol quản lý mọi công việc.

“Baiboon” một giọng nói có tên là Baiboon vang lên. Người thanh niên quay lại nhìn trước khi mỉm cười.

“Phai, cậu vừa mới tới à?” Baiboon mỉm cười hỏi. Phai nhìn người thanh niên có vẻ mặt bình thường, khẽ thở dài trước khi mỉm cười.

“Hmm, mình đã lái xe đi qua Baiboon. Vậy hôm qua anh ấy thế nào?” Phai tò mò hỏi.

“Không có gì. Mình đã nói chuyện với PKom. Anh ấy không còn giận nữa.”  Baiboon trả lời vì sợ Phai suy nghĩ nhiều.

“Tốt rồi. Chúng ta lên lớp đi”, Phai nói trước khi bước vào lớp với Baiboon, chiều nay họ có tiết thể dục và giáo viên bảo các học sinh chạy quanh sân. Vì vậy, tất cả đều xuống và chạy băng qua bãi cỏ của trường.

“Baiboon, chạy được không?” Phailo lắng hỏi, thấy người thanh niên mặt mày tái mét.


“Uh… mình không sao” Baiboon trả lời vì dm không muốn bạn mình lo lắng. Nhưng với những gì đã làm đêm qua, Baiboon đã làm gì đó với Kom, khiến em vẫn cảm thấy đau ở thắt lưng và một số cơn đau ở lưng.  Khi chạy, Baiboon cảm thấy đau ở thắt lưng của mình.

(Thấy cũng tội mà thôi cũng hổng biết làm gì)

“Nhưng mặt Baiboon rất nhợt nhạt.  Chúng ta hãy ngồi xuống trước. Mình sẽ nói với giáo viên” Phai trả lời.

“Cũng được, chúng ta hãy hoàn thành vòng này trước” Baiboon nói, vì em cảm thấy mặt mình tối sầm lại. Phai chạy cạnh Baiboon khi đến gần thầy. Baiboon cảm thấy hơi tồi tệ, Phai phải đỡ lấy mình trước khi Baiboon ngã xuống.

(Anh ăn xong rồi anh báo không hà PKom)

“Đến phòng y tế đi, Baiboon” Phai nói với giọng căng thẳng và dẫn Baiboon đến chỗ thầy giáo.

“Thưa thầy, Baiboon dường như đã ngất đi. Em sẽ đưa bạn ấy đến phòng y tế trước” Phai nói với giáo viên.

“À, đi đi. Nếu không được thì nên đến nói với giáo viên trước. Phai, hãy chăm sóc bạn của mình” Thầy giáo nói ngay.

“Baiboon bị làm sao vậy, Phai?”  Các bạn khác chạy lại lo lắng hỏi han.

“Tao nghĩ đó là chứng say nắng. Chạy trước đi. Tao sẽ tự mình đưa Baiboon đến phòng y tế” Phai đáp, đưa Baiboon đến phòng y tế lập tức.

“Phai, cô sẽ mang khăn lạnh để lau mặt cho bạn của em. Còn đây là ống thở oxi. Cô phải vào phòng hành chính trước” Y tá nói cùng với việc đưa khăn lạnh và ống xông cho Phai.

“Vâng,” Phai trả lời trước khi bước đến Baiboon.

“Bạn khỏe không?” Phai hỏi. Baiboon nở một nụ cười nhẹ.

“Mình chóng mặt và hơi đau đầu” Baiboon trả lời. Phai ngồi xuống mép giường và đưa ống hít cho Baiboon.

“Đây là ống hít. Mình sẽ rửa mặt cho bạn” Phai nói. Baiboon ngay lập tức lấy ống hít và hít vào.

“Mình có thể tự làm sạch. Phai, tiếp tục chạy đi” Baiboon nói. Phai ngay lập tức cau mày.

“Được rồi, chúng ta là bạn, đúng không? Chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau,” Phai nói, khiến Baiboon mỉm cười.

“Cảm ơn,” Baiboon đáp, nhắm mắt lại vì choáng váng. Sau đó Phai lau mặt Baiboon bằng khăn lạnh. Khuôn mặt ban đầu tái nhợt đã có một chút đỏ nhạt.

“Nóng quá” Baiboon nói khi nhắm mắt vì hôm nay nắng khá gắt.

“Ừm, không phải Baiboon, bạn ốm à? Mình thấy bạn kêu đau nhức người quá” Phai hỏi.

“Không, có lẽ là do mình không tập thể dục thường xuyên. Khi chạy như thế này, cơ thể mình đau nhức” Baiboon thờ ơ đáp lại vì em biết nguyên nhân thực sự khiến cơ thể mình đau nhức.

(Đâu, hồi tối mới tập đó)

“Vậy Baiboon, đi ngủ. Chờ y tá đến. Mình sẽ đi cùng với bạn bè. Sau bữa trưa, bọn mình sẽ quay lại để đánh thức Baiboon” Phai nói với giọng nhẹ nhàng.

“Ừm, cảm ơn rất nhiều, Phai” Baiboon cười đáp. Phai ngồi dậy, nhìn Baiboon vẫn đang nhắm mắt ngủ. Khi thấy Baiboon đã thực sự ngủ say, cô y tá đến. Phai đắp khăn cho Baiboon và rời khỏi chỗ đó. Sau bữa trưa, Phai và bạn bè gọi Baiboon để ăn cùng nhau. Baiboon cũng sắc mặt hơn nhưng cảm thấy hơi run.



*Tách…tách*

Nghe tiếng mưa rơi lớn, Phai và Baiboon lập tức chạy đến phòng tập thể dục. Bởi vì trong khoảng thời gian này, họ phải đến câu lạc bộ vào buổi tối mỗi ngày. Cả hai đều ướt và gắt gỏng.

“Cái gì vậy? Ban ngày nắng như lửa đốt, chiều lại mưa”, Phai nói, càu nhàu với một cử động trong chiếc áo sơ mi ướt của mình.

“Phai, sách giáo khoa có ướt không?  Hãy lấy nó ra và để khô trước đã” Baiboon nói với người bạn cao của mình. Vì vậy, Phai bỏ túi xuống và xếp sách giáo khoa theo thứ tự.


“Baiboon, mình nghĩ Baiboon nên thay áo phông và quần thể thao trước. Mình sẽ đưa cho bạn của mình. Hãy cởi áo ra và phơi cho khô nếu không sau này bạn sẽ không thể mặc được nữa” Phai nói.

“Còn Phai thì sao?” Baiboon hỏi, vì Phai cũng đang ướt.

“Mình còn một bộ khác để dự phòng. Hãy vào phòng thay đồ bên trong” Phai nói. Bây giờ, một số bạn học của Phai đã đến phòng tập thể dục. Một số người cũng thay quần áo sẵn. Baiboon theo Phai vào phòng thay đồ của các cầu thủ bóng rổ.

“Baiboon, đi và thay đồ trong phòng đó. Mình sẽ lấy quần áo của bạn” Phai bảo Baiboon thay đồ trong một phòng thay đồ nhỏ vì không có ai ở đó. Baiboon đi vào một mình. Baiboon vội vàng cởi quần áo thể dục và vẫy vẫy chúng trong khi Phai mang đến áo sơ mi, quần dài, áo khoác và khăn tắm đến cho Baiboon.

“Được rồi, mặc vào.”  Phai, người bước vào và dừng lại một lúc. Cậu ta nhìn thấy tấm lưng mịn màng của Baiboon và nhìn thấy thứ gì đó trên đó. Baiboon quay lại nhìn, thấy Phai đang đứng và cau mày.

“Có chuyện gì vậy” Baiboon hỏi.

“Ồ không, đây là khăn tắm. Hãy lau khô trước. Bạn có thể để quần áo ướt vào đó, Baiboon có thể thay trước” Phai nói trước khi quay người rời khỏi phòng. Baiboon nhướng mày bối rối.

“Hắc xì” Baiboon hắt hơi rồi vội vàng lấy khăn lau cho mình. Thay quần áo xong, Baiboon rời khỏi phòng thay đồ. Em thấy Phai đang cởi áo, vẻ mặt căng thẳng, nhưng đã mặc quần rồi.

“Phai, nếu không nhanh mặc áo vào, thì sẽ bị cảm lạnh” Baiboon nói, khiến Phai phải nhìn mình trước khi mặc lại chiếc áo thể thao từ tay em.

“Ủa, đến đây rồi à” giọng San vang lên, anh cũng ướt sũng.

“Làm sao vậy? Mày bị bệnh à? Nhìn cũng không tốt lắm phải không?”  San hỏi, Phai lắc đầu.

“Không có gì đâu, P. Baiboon có thể treo quần áo ướt của mình ở đó” Phai nói, chỉ vào dây phơi. Nhìn thấy chiếc áo sơ mi ướt trên tay Baiboon, người thanh niên đi phơi áo tại chỗ mà Phai nói. Sau đó tôi quay lại tìm Phai một lần nữa.

“Vậy thì hãy xem cuốn sách đã khô chưa, Phai” Baiboon nói trước khi rời đi. Phai ngay lập tức đứng dậy đi theo em. Để lại San bối rối bởi các triệu chứng của Phai.



“Baiboon” Phai gọi Baiboon trong giờ giải lao của buổi tập.

“Hừm” Baiboon đáp trước khi ngồi xuống cạnh Phai.

“Mình có thể hỏi bạn một chuyện được không?”  Phai nói.

“Hỏi cái gì?” Baiboon hỏi.

“Baiboon và PKom không phải là anh em thực sự phải không?” Phai hỏi với giọng căng thẳng.

“Ừm, không, mình đã nói với Phai rồi mà” Baiboon bối rối trả lời.

“Vậy tại sao Baiboon lại thân thiết với PKom?” Phai hỏi. Baiboon cười nhẹ.

“Chà, PKom đã quan tâm đến mọi người, giúp đỡ mình, làm bất cứ điều gì cho mình, an ủi mình và dạy mình mọi thứ. Đó là lý do tại sao mình thân với Kom hơn những người khác trong nhà” Baiboon cười đáp.

“Anh ấy có làm gì cho bạn không?” Phai khẽ hỏi. Baiboon bối rối nhìn Phai.

“Chà, tại sao Phai lại hỏi điều này?” Baiboon hỏi.

“Mình cũng lo lắng về Baiboon. Mình muốn giúp Baiboon, tại sao…” Phai định nói tiếp.

Tru … Tru … Tru …

Điện thoại của Baiboon đổ chuông, ngắt lời cậu ta

“Ồ, xin lỗi, Phai” Baiboon nói, trước khi nhấc điện thoại lên. Chàng trai cười thật tươi khi nhìn thấy số của người đang gọi mình. Phai mặt hơi đờ đẫn.


“Xin chào, PKom.”  Baiboon mỉm cười trả lời điện thoại.

“Em đang ở phòng tập thể dục” Baiboon trả lời khi Kom hỏi em đang ở đâu.

“Không phải PKom nói PLop sẽ đến đón mình sao? Hửm” Rồi em ấy quay lại nhìn Phai.

“Phai vừa nói gì vậy?” Baiboon hỏi vì khi nãy Phai nói điều đó. Nhưng Baiboon không thể nghe rõ.

“PKom gọi?”  Phai không trả lời mà hỏi.

“Ừ, PKom đến đón mình. Vì vậy, anh ấy đã gọi điện và hỏi xem mình đang ở đâu” Baiboon đáp lại bằng một nụ cười. Phai im lặng trong giây lát.

“Phai, đến đây” một giọng nói hét lên. Phai ngay lập tức đứng dậy để tham gia cùng các bạn của mình. Để Baiboon đứng ngồi không yên trước thái độ của Phai nhưng cũng không thể ngồi yên được lâu. Baiboon đã phải mỉm cười thật tươi khi thấy Kom đang cầm ô đi về phía phòng tập thể dục. Kom đặt chiếc ô ướt ở ngưỡng cửa. Sau đó anh ta đi tìm Baiboon, Phai cũng đang nhìn Kom, vì vậy Kom quay lại nhìn cậu ta một lúc.

“Tại sao em lại mặc những bộ quần áo này? Của ai vậy?” Kom khẽ hỏi khi nhìn thấy bộ quần áo mà Baiboon đang mặc.

“Đó là quần áo của Phai. Baiboon bị ướt trong mưa khi chạy đến phòng tập thể dục. Vì vậy, Phai cũng phải thay quần áo trước.”  Baiboon đáp, quay sang nhìn Phai một chút, em cũng thấy Phai đang nhìn mình.

“Quần áo của em ở đâu?”  Kom hỏi.

“Nó ở đây. Tại sao PKom lại đến tìm Baiboon? Lúc đầu anh nói rằng sẽ để PLop đến, không phải sao?” Baiboon hỏi với một nụ cười.

“Khi anh làm một số việc lặt vặt và đã hoàn thành nhanh chóng, vì vậy anh đã gọi điện và nói với AiLop rằng tên đấy không cần phải đến đón em vì anh sẽ tự mình đến đón” Kom trả lời.

(Lop: Xài nát người ta rồi kêu người này là tên này, tên kia. Tồi)

“Vậy, PKom, hãy đợi Baiboon một lát nhé. Các vận động viên sẽ ngừng luyện tập ngay bây giờ” Baiboon nói, và Kom gật đầu trước khi ngồi xuống và đợi Baiboon trên ghế. Về phần Baiboon, em đã đứng dậy chuẩn bị các thứ khác nhau cho các vận động viên và chuẩn bị cất các thiết bị khác.

“Bạn có thể quay lại trước. Anh sẽ để những người này tự nhặt bóng rổ” Giọng của San cất lên, vì anh thấy Kom đến đợi Baiboon.

(Tui không nhớ họ xưng hô thế nào nên kệ đi. Tui kệ hổm giờ mà nay mới nói á)

“OK” Baiboon trả lời trước khi chạy đi thu dọn quần áo đã khô nhưng vẫn còn ẩm.

“Phai, quần áo của mình vẫn còn ướt” Baiboon nói với Phai khi em bước ra khỏi phòng thay đồ.

“Vậy thì bạn có thể mặc quần áo của mình trước. Bạn có thể giặt và trả lại sau” Phai trả lời.

“Cảm ơn” Baiboon nói với một nụ cười trước khi bước tới nhặt cuốn sách mà em đã lấy ra. Phai đi về phía Kom rồi dừng lại.

“Gì?” Kom hỏi, khi thấy người thanh niên có vẻ muốn nói điều gì đó.

(Ổng nhai cái đầu mày bây giờ)

“Hôm nay vào giờ thể dục, thầy giáo nói chạy quanh sân”, Phai nói, và Kom đứng dậy và im lặng lắng nghe.

“Trời rất nóng và Baiboon bất tỉnh nên em phải đưa cậu ấy đến phòng y tế” Phai nói lại, khiến Kom có ​​chút lạnh người khi biết Baiboon đã bất tỉnh.

“Em thực sự lo lắng cho Baiboon. Anh nên chăm sóc cơ thể của Baiboon tốt hơn. Đừng làm cho cơ thể Baiboon như thế này một lần nữa” Phai nói, Kom hơi bối rối với những lời của Phai.

Chính xác thì cậu muốn truyền tải điều gì theo cách này? Tôi nghĩ tốt hơn là nên nói ra điều đó” Kom hỏi nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phai.

“Em biết những gì anh đã làm với Baiboon, nhưng em muốn nói rằng những gì anh đã làm là sai” Phai nói thẳng vì cậu ta thấy một vết hằn trên lưng Baiboon khi Baiboon cởi áo trong phòng thay đồ. Và Phai không ngây thơ đến mức không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, Phai ngay lập tức biết ai là người đã tạo ra dấu ấn đó. Kom khẽ nhếch môi cười khi nghe câu đó, Kom không biết làm sao Phai biết nhưng anh không quan tâm.

“Vậy cậu nghĩ điều gì là chính xác? Cậu có lén dùng từ “bạn bè” để xen vào chuyện của người khác không?” Kom nói với giọng đều đều, không bị sốc vì lời nói hay ánh mắt của cậu ta. Phai nhìn bản thân với vẻ không hài lòng chút nào.

“Chuyện gì vậy?” Baiboon hỏi khi bước vào. Em thấy Phai và Kom đang đứng nói chuyện cùng nhau.

“Không có gì, bạn của em vừa đến và nói rằng Baiboon đã ngất xỉu hôm nay” Kom nói, khiến Baiboon mỉm cười.

“Mặt trời rất nóng” Baiboon khẽ đáp. Mặt em đỏ bừng, khóe miệng khẽ cười.

“Những người bạn của Baiboon hẳn đang rất lo lắng. Vì vậy, anh đến để nói với bạn rằng anh xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho Baiboon. Điều này làm cho cơ thể của Baiboon yếu đến mức em ấy ngất đi như thế này” Kom khiêu khích Phai.

(PKom WIN)

“PKom không làm gì sai. PKom đã chăm sóc Baiboon rất tốt” Baiboon trả lời, vì em không muốn Kom cảm thấy tồi tệ. Nhưng điều đó chỉ củng cố cảm xúc của Phai.

“Tốt hơn là chúng ta nên về trước. Ta biệt Phai” Baiboon nói, rủ Kom về nhà và quay sang chào tạm biệt người bạn của mình. Phai gật đầu vì không nói được gì. Kom cầm chiếc ô to trước khi quay sang Phai.


“Cảm ơn vì những lời chúc tốt đẹp của bạn ” Kom nói nhỏ trước khi bước tới ôm cổ Baiboon để ở trong cùng một chiếc ô và ngay lập tức rời khỏi phòng tập.

(Đã nói rồi, Phai làm gì có cửa)


“Baiboon, chúng ta đã về nhà rồi” Kom gọi Baiboon khi anh lái xe đến nhà để xe. Người thanh niên hơi mở to mắt với cảm giác nặng trĩu trong mắt. Kom quay lại và thấy Baiboon hơi bối rối.

“Chuyện gì vậy?” Kom hỏi.

“Đầu em đau quá PKom” Baiboon nói, đặt tay lên trán và mặt Baiboon.

“Em bị sốt” Kom thì thầm với giọng căng thẳng vì anh cảm thấy hơi nóng từ cơ thể Baiboon.

“Baiboon có thể đi bộ không?”  Kom hỏi lại.

“Được ạ” Baiboon trả lời trước khi bước ra khỏi xe. Sau đó Kom mang theo túi của Baiboon và đi theo. Thật tốt là trời đã tạnh mưa ở nhà. Kom nắm tay Baiboon bước đi và ngay lập tức đến nơi ở của Baiboon.

“Thay quần áo trước khi đi. Ann sẽ nói với bà của em trước đã” Kom nói khi đưa Baiboon vào nhà.

“Dì” Kom gọi dì Nee.

“Có chuyện gì vậy, Kom? Còn Baiboon đâu?” Dì hỏi.

“Ở nhà ạ. Hôm nay Baiboon dầm mưa. Cơ thể em ấy nóng lên. Tôi nghĩ em ấy cảm thấy không khỏe”, Kom nói với giọng căng thẳng.

“À được được. Thuốc ở trong tủ cạnh cửa. Dì sẽ nấu cho nó một ít cháo” người dì lo lắng cho cháu trai nói.

“Dạ, tôi sẽ đi gặp Baiboon trước,” Kom trả lời trước khi quay lại để gặp Baiboon một lần nữa.

“PKom, đến đây. Tao muốn hỏi về cổ phiếu” Ruth, người đến gặp Kom, nói.

(Tui mặc định Lop gọi Kom là anh còn Ruth, Kit gọi Kom mà mày thôi chứ hổng biết Ruth, Kit, Lop với Kom có bằng tuổi hông nha. Có gì để đến phần của họ đi rồi tính)

“Tao cần 10 phút, sau đó tao sẽ đến gặp mày,” Kom nói, Ruth gật đầu, và Kom đi thẳng đến nơi ở của Baiboon. Một bóng dáng cao lớn bước vào nhà và không thấy Baiboon. Vì vậy, anh đi vào phòng ngủ, một tay mạnh mẽ mở cửa và anh thấy Baiboon đã thay quần áo và đang ở trên giường. Đôi mắt của người thanh niên hơi mở to trước khi nhắm lại.

“Em thấy sao rồi?” Kom hỏi.

“Đầu của em rất đau, PKom. Cơ thể của em cũng đau” Baiboon nói nhỏ. Đôi môi mỏng đỏ bừng vì nhiệt độ cơ thể.

“Chờ chút nhé, bà nói sẽ nấu cháo cho em. Ăn nhẹ rồi uống thuốc. Sau đó thì đi ngủ”  Kom nói với một giọng nghiêm túc.

“Nhưng Baiboon vẫn chưa làm bài tập về nhà” người thanh niên nói, giọng không quá lớn.

“Em chưa cần phải làm điều đó. Ngủ trước đi” Kom bước ra. Baiboon thở bằng miệng, xua tan hơi nóng từ cổ họng và mũi. Kom đi đến mở tủ của Baiboon, ngoài việc lấy ra một chiếc khăn nhỏ, anh còn sẵn sàng làm ẩm nó bằng nước và đắp lên trán cậu bé.

“Chờ đã, anh sẽ nhờ người mua gel hạ sốt cho em. Chúng ta sẽ dán nó vào trán em” Kom lẩm bẩm và Baiboon thở phào nhẹ nhõm. Em không nói gì, Kom ngồi với Baiboon một lúc, cho đến khi người dì bưng một bát cháo vào phòng.

“Thân thể của con rất nóng sao?”  Dì hỏi.

“Điều đó khá tốt. Ồ, thưa dì. Baiboon cũng cần uống thuốc. Tôi sẽ để Jew mua một ít gel hạ sốt, vì tôi không thể đi mua được”, Kom nói. Người dì gật đầu. Sau đó, Kom quay lại tìm Baiboon một lần nữa.

“Baiboon, anh phải đi làm trước. Đừng cứng đầu với bà. Uống thuốc luôn. Nếu công việc đã hoàn thành, tôi sẽ đến gặp em” Kom nói trước khi vội vã rời đi tìm Kamol ở ngôi nhà lớn ngay lập tức.

+++++++++++++++++++++++++++

Bạn có nghĩ ai sẽ là người thứ hai biết được chuyện này?

Có khi là Lop, tại cái gì ổng cũng biết hết trơn (nếu khum muốn nói là nhiều chiện)

Bạn có nghĩ Phai sẽ nói với dì Nee không?

++++

Tui đã bị PTon bỏ bùa.

Hồi đó: Chời ơi PTon chà bá sao mà đóng bot được.

Giờ: Ui em bé của tui dễ thương quá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.