Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 48: Kombai Chương 13
Ting ..
Lực rung của chiếc điện thoại trong túi quần khiến Baiboon rút nó ra trước. Em mở to khi có điện thoại và số của người gọi.
“Hah, PKom” Baiboon vội vàng trả lời cuộc gọi. Phai đang tập bóng rổ trên sân, người này cứ cách quãng quay lại nhìn em.
(“Nhóc đang ở đâu? Tôi đến đón tại địa điểm quen thuộc của chúng ta.”) Giọng nói chói tai của Kom vang lên.
“Baiboon đang ở trong phòng tập thể dục. Em đang giúp đỡ câu lạc bộ” Baiboon đáp nhẹ nhàng. Bởi vì em sợ anh ấy giận mình. Thêm nữa, hai người chỉ mới nói chuyện hôm qua.
(“Câu lạc bộ gì?”) Kom hỏi lại.
“Bóng rổ” Baiboon trả lời. Kom lặng đi một chút vì anh nhớ rằng bạn của Baiboon là Phai là một cầu thủ bóng rổ.
(“Nhưng trường học đã tan học. Những người khác đã ra về. Câu lạc bộ có thể rời khỏi bây giờ.”) Kom hỏi với một giọng nghiêm khắc.
“Baiboon sẽ đi ngay bây giờ. PKom, đừng giận Baiboon” chàng thanh niên vội nói, em không nói với anh sớm hơn vì sợ Kom không đợi, sợ Kom sẽ giận và không chịu nhìn mặt em như hôm qua.
(“Ừm, đừng vội. Tôi đang đợi trong xe”) Giọng Kom nhẹ nhàng đáp lại vẻ lo lắng, anh sợ rằng Baiboon sẽ chạy cho đến khi em bị ngã.
“Dạ,” Baiboon trả lời trước khi cúp máy. Phai rời sân để tìm Baiboon.
“Ai gọi Baiboon vậy?” Phai hỏi, Baiboon đưa khăn lạnh cho người bạn cao lớn của mình.
“PKom. Này Phai, PKom đã đến đón mình. Bây giờ mình có thể quay lại không?” Baiboon thận trọng hỏi. Phai im lặng một lúc trước khi gật đầu.
(Kom: Mày giữ ẻm lại thử coi)
“Baiboon có thể ra về trước. Bởi vì Baiboon mới tham gia câu lạc bộ hôm nay, đây là ngày đầu tiên. Nhưng sang một ngày khác, Baiboon phải nói với PKom rằng Baiboon sẽ đến muộn một chút. Nếu PKom không có mặt để đón bạn, mình có thể chở bạn về nhà, bởi vì Baiboon dù sao cũng không thể hủy bỏ câu lạc bộ với chúng mình” Phai trả lời. nhưng em vẫn cảm thấy được công nhận.
(Kom: Mai tao rủ đồng bọn đốt trường)
“Vậy thì mình sẽ quay lại” Baiboon nói khi rm đi tới lấy túi của mình.
“Mình sẽ đến với bạn?” Phai hỏi lại.
“Đừng làm vậy, hãy tiếp tục luyện tập. Mình có thể đi bộ một mình, cảm ơn bạn” Sau khi kết thúc, Baiboon nhanh chóng rời khỏi phòng tập.
…
…
…
Khi đi tới xe, Baiboon nhanh chóng mở cửa và ngồi vào chỗ.
“Xin chào, PKom.” Người thanh niên giơ tay chào Kom đang dựa vào thành xe.
“Ừm, ừm, sữa lắc dâu tây,” Kom trả lời, đưa một ly cho Baiboon. Chàng thanh niên liền nhận lấy và uống cạn. Sau đó Kom lái xe ra khỏi trường. Baiboon cũng ngồi xuống và hút ly sinh tố dâu tây. Đôi mắt em cũng có vẻ lo sợ vì em thấy ở Kom có một khoảng lặng.
“PKom … vậy đó.” Baiboon hỏi gì đó.
“Còn câu lạc bộ bóng rổ thì sao?” Kom hỏi.
“Chà… Phai… Baiboon không biết nên tham gia câu lạc bộ nào” chàng trai nhỏ nhẹ đáp.
“Vậy nhóc đang làm gì vậy?” Kom hỏi lại, mắt anh nhìn xuống đường, không quay lại nhìn Baiboon.
“Em chăm sóc các vận động viên. Em giúp đỡ công việc của câu lạc bộ. Baiboon không chơi bóng rổ, vì vậy em biết PSan và Phai, vì vậy em phải giúp những công việc này” Baiboon đáp lại. Anh nghĩ một cách gay gắt và quay đi không nhìn Baiboon. Baiboon cảm thấy không tốt khi Kom không nhìn mình. Khi Kom nghe những gì Baiboon nói, khóe miệng anh ta nhếch lên thành một nụ cười tự mãn.
//Hừ, hiểu rồi, đồ ngốc// Kom lẩm bẩm
“Anh nói gì vậy?” Baiboon hỏi vì em không thể nghe rõ.
“Không, tôi chỉ phàn nàn về tắc đường, còn nhóc nghĩ sao về việc tham gia câu lạc bộ bóng rổ? Trường của nhóc không có câu lạc bộ nào khác?” – Kom hỏi, người thanh niên im lặng một chút.
“PKom,” Baiboon gọi với bóng dáng cao lớn mà đang lái xe.
“Hửm?” Kom đáp, nhưng mắt anh đang nhìn thẳng về phía trước.
“Tại sao PKom không quay lại nhìn Baiboon?”!Người thanh niên khẽ hỏi, khiến PKom hơi sững người, rồi anh quay lại nhìn Baiboon.
“Chà, tôi đang lái xe,” Kom trả lời, nhưng anh thực sự rất buồn khi Baiboon tham gia cùng câu lạc bộ với Phai. Vì vậy, anh ấy không muốn nhìn mặt Baiboon lúc này.
“Lúc trước, PKom đang lái xe, nhưng anh vẫn quay lại và nhìn Baiboon.” Baiboon trầm giọng đáp lại. Kom thở dài trước khi xoa đầu Baiboon. Dáng người cao lớn không nghĩ hành động của mình lại khiến Baiboon phải suy nghĩ nhiều như vậy.
“Xin lỗi, tôi đang nhìn nhóc. Nhóc có hài lòng không?” Kom nhìn Baiboon với ánh mắt ấm áp và mỉm cười với chàng trai trẻ khi chiếc xe dừng ở đèn đỏ. Baiboon đứng lặng một chút. Đột nhiên, mặt em nóng bừng, nhịp tim của em có thể được nghe thấy.
“P… em hài lòng. PKom có thể tiếp tục lái xe,” người thanh niên nói giọng khàn khàn rồi ngay lập tức quay đầu sang hướng khác. Baiboon cắn chặt môi dưới cố gắng kiểm soát trái tim đang không đập ở mức bình thường, Kom tiếp tục lái xe. Hai không nói gì nữa cho đến khi về đến nhà.
Kim kéo Baiboon đến xem phim cùng nhau. Kom phải chuẩn bị đi làm xa nhà với Kamol.
…
…
…
“PKom có về muộn không?” Baiboon hỏi khi đi ra ngoài để đưa Kamol cùng với Kim. Trong cuộc trò chuyện của Kim với Kamol. Baiboon rời đi để đến gặp Kom, người đang đợi trên xe.
“Tôi vẫn chưa rõ. Có lẽ đã muộn, sao vậy?”
“Không, em chỉ tò mò,” Baiboon nói nhỏ.
“Ngày mai nếu không đi học thì có thể dậy muộn một chút” Kom cười nói. Baiboon lắc đầu.
“Không thể. Baiboon phải thức dậy và giúp bà làm việc nhà trong ngôi nhà lớn”, chàng trai trả lời, khiến Kom mỉm cười trước sự siêng năng của chàng trai trẻ.
“À, vậy đừng thức khuya, nhóc nhớ đấy” Kom nói cuối cùng trước khi Kamol gật đầu ra xe. Về phần Kim, cậu đi bộ đến Baiboon.
“Có vẻ như Kom đang lo lắng về Baiboon” Kim nói với một nụ cười.
“Ơ, nhưng Baiboon cũng đang lo lắng cho PKom. PKim, công việc mà PKom và KKamol đang làm cùng nhau. Có phải rất nguy hiểm không?” Baiboon tò mò hỏi Kim. Kim nhìn chiếc xe đang di chuyển bên ngoài hàng rào với một vẻ hoảng sợ nhẹ.
“Chắc vậy, anh cũng muốn biết” Kim trả lời, trước khi rủ Baiboon tiếp tục xem phim ở nhà.
+++++++++++++++
Buổi sáng ngày mới.
Hôm nay là cuối tuần, Baiboon thức dậy muộn hơn trước một chút nhưng vẫn còn đủ sớm để giúp bà ở ngôi nhà lớn ở Kamol. Chàng trai trẻ làm mọi việc từ quét nhà, lau nhà đến giúp bà chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
“Baiboon, con có thể đi tắm ngay bây giờ” bà của chàng trai trẻ nói, khi thấy rằng Baiboon đã giúp đỡ phần việc mà bà phụ trách.
“Khi tắm xong, con sẽ nhanh chóng đến giúp bà dọn bàn ăn, bà ạ” Baiboon nói với bà ngoại trước khi rời nhà chính đi tắm và thay quần áo.
“PLop, PLop” Baiboon gọi Lop, người đang đi trước mặt em. Khiến Lop không khỏi nao núng, anh lập tức quay lại nhìn.
(Lop là nhân vật gì mà muốn gặp là gặp vậy?)
“Baiboon có làm PLop sợ không?” người thanh niên hỏi.
“Ồ… không. Anh nghĩ đó là hai người họ… uh… vậy thôi. Nhưng tại sao em lại gọi anh?” Lop lẩm bẩm trước khi yêu cầu Baiboon nói lại.
“Ồ PLop, anh đã nhìn thấy PKom chưa?” Baiboon hỏi ngay lập tức.
“PKom? Anh ấy vẫn chưa thức dậy sao? Anh ấy đã về muộn vào đêm qua,” Lop trả lời. Baiboon gật đầu xác nhận trước khi về nhà và đi tắm. Khi Baiboon tắm rửa và thay quần áo xong, em định đi bộ để xem nhà của Kom. Nhưng khi đến nơi, em đã thấy căn nhà im lìm. Baiboon không muốn làm phiền, nhưng làm thế nào? Vì vậy, Baiboon quay trở lại ngôi nhà lớn.
“Tại sao cậu lại làm phiền anh ấy?” Một giọng nữ mạnh mẽ hét lên. BaiBoon dừng lại một chút.
“Không, Baiboon không hề làm phiền PKom,” người thanh niên trả lời khi thấy người hỏi mình.
“Cậu không muốn làm phiền, nhưng cậu đang đến nhà PKom,” Mai nói với một giọng điệu chán ghét.
“Baiboon vừa đến xem PKom đã dậy chưa, nhưng thấy nhà khóa cửa, Baiboon đã bước tới đây” Chàng trai trả lời thành thật.
“Này, khi nào thì cậu sẽ ngừng gây khó khăn cho PKom? Cậu chỉ đơn giản là một người đã bị mẹ của mình bỏ rơi và xin được sống ở đây. Nhưng cậu cư xử như cậu chủ của mọi người vậy” Bởi vì kể từ khi Baiboon đến, mọi người dường như quan tâm và chăm sóc cậu bé như một ông chủ khác. Mặc dù cậu bé chỉ là cháu trai của người quản gia ở đây.
“Không, Baiboon chưa bao giờ nghĩ rằng Baiboon là ông chủ của bất kỳ ai” người thanh niên vội vàng nói.
“Cậu chưa bao giờ nghĩ, ý cậu là gì? Cậu đã có PKom đón và đưaến trường, mua cho cậu cái này cái kia. Cậu hẳn đã giả vờ đáng thương. Vậy bên PKom mua cho cậu vài thứ à?” Mai tàn nhẫn nói, thanh niên nóng mắt vì không muốn ai hiểu lầm mình như vậy.
“Baiboon chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như vậy, chính PKom đã mua nó cho Baiboon. Làm sao Baiboon có thể từ chối?” Baiboon nói với một giọng run rẩy.
“Mày thật thảm hại, bị mẹ bỏ rơi còn chưa đủ, còn đến gây sự với người khác nữa” Mai sốt ruột nói, vì Kom chỉ quan tâm đến Baiboon nên anh ta chưa bao giờ quan tâm đến phụ nữ trẻ, khiến lòng ghen tuông tích tụ.
“Còn chuyện gì muốn nói nữa, cô nói cho tôi biết” Giọng nói điềm tĩnh của Kim vang lên từ phía sau khiến Mai lạnh người.
“Ồ, Khun Kim.” Cô gái quay lại thì thấy Kim đang khoanh tay đứng nhìn mình bất động. Kim đã xuống đi bộ để tập thể dục vào buổi sáng. Và tình cờ, cậu ấy tình cờ gặp họ.
“Trước khi chỉ trích ai đó, hãy nhớ tìm hiểu thông tin tốt hơn. Làm sao cô biết Kom đang có vấn đề? Cô đã bao giờ nói chuyện với cậu ấy chưa? Riêng tôi và Khun Kamol, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc chăm sóc Baiboon là một vấn đề. Nếu Kamol thực sự lo lắng. Tại sao anh ta lại để Baiboon sống ở đây? Baiboon không gây rắc rối cho ai cả. Người gặp rắc rối có lẽ chỉ là cô thôi “, Kim nghiêm giọng khiến cô gái bụm miệng lại nhưng cô ta không dám nói gì cả.
(Kim: Chài ai chiện nhỏ, khỏi khen chi, người ta ngại)
“PKim, đừng trách chị ấy,” Baiboon nói khi thấy biểu hiện của Mai không được tốt cho lắm, mặc dù bị bắt nạt, nhưng Baiboon cũng cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhất là khi Kim đã chỉ trích Mai như vậy.
“Rm thật tốt bụng, Baiboon.” Kim quay lại nói rằng Baiboon không nghiêm túc.
“PKim” Baiboon nói khẽ, Kim thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu cô có điều gì đó để làm, hãy tìm chuyện gì đó để làm. Còn chúng ta, Baiboon đến nhà với anh nào” Nói xong Kim ôm cổ Baiboon lập tức vào nhà, bỏ mặc cô gái.
“Kom đã đi đâu? Tại sao chúng tôi không ăn cùng nhau?” Kamol hỏi khi nào đã đến giờ ăn sáng.
“PKom vừa thức dậy, thưa sếp, anh ấy đang tắm và mặc quần áo. Anh ấy nói sáng nay sẽ không thể ngồi chung bàn với sếp?” Kit nói. Kamol gật đầu xác nhận trước khi ngồi xuống ăn với Kim và Baiboon. Em chưa ăn sáng, nhưng sau khi ăn sáng, Mai đã mang món tráng miệng ra để phục vụ. Baiboon không dám bắt gặp ánh mắt của cô gái, chỉ có Kim nhìn cô chằm chằm. Thậm chí Kamol phải hỏi nhưng Kim không nói gì. Khi Baiboon đã ăn no thì giúp lấy bát đĩa đi rửa, rửa bát xong lau khô. Kim kéo em đưa Kamol đến trước cửa nhà.
“Vậy thì tôi sẽ nhanh chóng trở lại. Đi ra ngoài, đừng đi quá xa Kom và Kit, em biết không?” Kamol lặp lại khi Kim bước ra để đưa Kamol lên xe. Người thanh niên đi theo anh ta không xa. Khi nhìn Kamol và Kim, em cảm thấy trong lòng mình rằng mặc dù cả hai đều là đàn ông nhưng hai người họ rất phù hợp với nhau.
“Tôi biết, ann luôn yêu cầu như thế này” Kim nói, trước khi Kamol hôn lên má Kim trước mặt thuốc hạ của hắn và lên xe. Điều này làm cho Baiboon mỉm cười một cách bí mật, em cảm thấy một chút xấu hổ.
“Rm cười cái gì vậy?” Kim hỏi, quay sang người thanh niên.
“Mặt PKim đỏ bừng. Thật dễ thương” Baiboon trả lời. Kim nghe xong không khỏi nhăn mặt.
“Thời tiết nóng quá. Vào nhà thôi” Kim thì thầm. Trước khi ôm cổ Baiboon bước vào nhà. Kom bước vào nhà.
“PKom” Baiboon nhìn thấy Kom vội vàng chạy về phía mình. Điều này khiến Kim cười nhẹ trong cổ họng.
“Khi em nhìn thấy PKom, em sẽ rời khỏi PKim”, Kim nói đùa. Baiboon cười nhẹ.
“Baiboon sẽ không bỏ PKim đâu” người thanh niên khẽ trả lời và quay lại nhìn Kom, người đứng lên và mỉm cười nhẹ.
(Nhưng nó vừa làm thế)
“Anh đã ăn sáng chưa? Sao hôm nay anh dậy muộn vậy? Tối qua anh có về muộn không? Người thanh niên hỏi ngay.
“Kom, trả lời em ấy,” Kim nói với một tiếng cười nhỏ.
“Tôi vẫn chưa ăn sáng. Tối qua tôi về muộn nên dậy hơi muộn”. Kom thực sự đã trả lời Baiboon, tất cả các câu hỏi của em đều có đáp án.
“Sau đó Baiboon sẽ tìm thứ gì đó cho anh ăn” Baiboon nói, đi về phía nhà bếp. Nhưng Kom đã nắm lấy cánh tay của người thanh niên trước.
“Không cần đâu. Nghe này, họ đã chuẩn bị đồ ăn cho tôi và vệ sĩ” Kom nói, khiến Baiboon và Kim dừng lại một chút. Baiboon chậm rãi gật đầu. Em hơi thất vọng vì không phải mình đã chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy. Kim đứng khoanh tay.
“Ồ, KKim. Anh đã yêu cầu tôi và Kit đưa ra ngoài, phải không? Kom hỏi Kim khi anh nhớ đến.
“Ừm, nhưng cậu đi ăn trước. Còn với Baiboon, em có thể thay quần áo của mình” Kim nói với Kom và Baiboon.
“Hả,” Baiboon trả lời trước khi bước ra sau nhà. Về phần Kom, anh đi bộ riêng đi ăn sáng.
“Chờ đã,” Kim gọi.
“Khun Kim, có chuyện gì vậy?” Kom hỏi. Kim nhìn quanh, thấy xung quanh không có ai, cậu lại nhìn.
“Tôi có thể hỏi cậu một cái gì đó? Nó có thể là một chút cá nhân” Kim nói. Kom nhướng mày nghi ngờ.
“Vâng” Kom trả lời.
“Giữa cậu và Baiboon? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Kim tò mò hỏi.
“Sao vậy? Ý anh là gì?” Kom vẫn không hiểu câu hỏi của Kim.
“Còn cậu và Mai thì sao? Hai người có quan hệ như thế nào?” Kim cười hỏi, khiến Kom vội vàng xử lý câu hỏi ngay trước khi vợ sếp nổi giận.
“Tôi và Mai không liên quan gì đến nhau. Chúng tôi là anh em bình thường, như Kit, Lop, Ruth, và những người khác” Kom trả lời, Kim im lặng một chút.
“Hai người không có duyên với nhau phải không?” Kim hỏi lại, vội vàng xua tay.
“Không, tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Khun Kim bị sao vậy?” Kom hỏi.
“Không có gì, chỉ là tự hỏi. Nếu cậu thực sự không, đừng hành động như thể đang cho phụ nữ hy vọng. Cậu biết đấy, bởi vì đôi khi phụ nữ có thể làm được nhiều hơn chúng ta nghĩ”, Kim nói với giọng đều đều trước khi bước đi ngay lập tức khiến anh đứng phắt dậy, mặt mày đanh lại rồi vào bếp ăn sáng với Kit.
“Kom, anh đang ở đây, em có nên phục vụ anh?” Người phụ nữ nói với một giọng điệu vui vẻ. Kom nhìn vào mặt Mai.
“Tôi không phải trẻ con. Cô không cần phải phục vụ” anh nói khẽ, khiến cô gái hơi sững lại.
“PKom, ngồi xuống trước. Đợi đã em đi lấy cơm” Người phụ nữ nhanh chóng đổi chủ đề và dọn cơm ra đĩa để xoa dịu ngay lập tức Kom. Kom không nói gì cả, ngồi xuống và ăn với Kit.
“Giá đỗ xào rất ngon, anh có muốn ăn một chút không?” Người phụ nữ đã giúp đặt đồ trang trí trên đĩa của Kom.
“Nếu cô có điều gì đó để làm, hãy đi làm,” một giọng nói bình tĩnh. Người phụ nữ khẽ cau mày trước khi đồng ý dễ dàng đứng dậy bước đi. Kom lắc đầu từ tốn và nhẹ nhàng.
“Không biết? Đó là cô ta không quan tâm” Kit nói về cô gái vừa rời đi.
“Cô ta biết, nhưng giả vờ như không,” Kom nói thẳng.
“À, thật vậy, sáng nay, tao thấy cô ta đứng nói chuyện với Baiboon. Lúc đầu, tao nghĩ mình cũng sẽ đi và chào. Nhưng Kim, cậu ấy đã đến đó trước” Kit nói, khiến Kom nhìn Kit ngay lập tức.
“Cô ta nói chuyện gì với Baiboon vậy?” Kom hỏi khẽ.
“Tao không biết, nhưng tao biết rằng dường như Khun Kim đang mắng cô tao điều gì đó. Sau đó dẫn Baiboon và vào nhà” Kit nói một lần nữa trước khi tiếp tục ăn. Kom nhớ ngay đến cuộc nói chuyện với Kim.
…
…
…
“Bà có muốn cái gì không? Baiboon có tiền từ những gì PKom đưa cho. Bất cứ thứ gì bà muốn, Baiboon sẽ mua nó cho bà” Một người đàn ông trẻ đã mặc quần áo đã hỏi bà của mình khi ở trong nhà. Kom đang đứng trước cửa nhà, khẽ mỉm cười. Baiboon luôn quan tâm đến bà ngoại của mình.
“Được rồi, bà không muốn gì cả. Giữ tiền đi” bà của nam thanh niên tốt bụng nói.
Baiboon nói: “Vậy Baiboon sẽ mua ít đồ ăn nhẹ cho bà”
“Như con muốn, con có thể đi, cậu Kim sẽ đợi” bà của Baiboon cảnh báo. Baiboon vội vã ra khỏi nhà ngay lập tức.
“Ồ, anh ở đây từ bao giờ vậy? Tại sao anh không gọi Baiboon? Hay là PKim đã đợi sẵn trên xe?” người thanh niên vội hỏi.
“Không, tôi đến đây để đón nhó” Kom nói trước khi bước đi. Baiboon vội vàng đi theo anh và đi bên cạnh anh. Kom nhìn em một chút, anh rất vui vì Baiboon đã mặc bộ đồ mà Kom đã mua cho.
“Trông nhóc ăn mặc thế này dễ thương quá,” Kom khen, khiến Baiboon nóng bừng cả mặt.
“Không mà” Baiboon đáp nhẹ nhàng.
“Baiboon, nhóc đã nói chuyện gì với Mai sáng nay?” Kom hỏi ngay lập tức, Baiboon sững người không dám nhìn lên mà chỉ đi về phía trước.
“Chúng em không nói về bất cứ điều gì ở đây. Chị ấy chỉ nói xin chào” Baiboon trả lời, cắn môi một chút. Vì em không muốn nói dối như vậy chút nào. Nhưng Baiboon không dám kể lại câu chuyện mà Mai đã nói.
“Tôi không thích những kẻ nói dối,” Kom bình tĩnh nói.
“Baiboon không thể … chỉ là …” Baiboon trả lời khẽ. Kom khẽ thở dài. Kom không muốn nói với Baiboon rằng Baiboon không giỏi nói dối. Kom biết rằng nếu mình cố chấp, Baiboon sẽ khóc.
“Không được nói dối, nhưng nếu có người đến bắt nạt, nói xấu thì phải nói cho too biết, nhóc hiểu không? Đừng im lặng” Kom nói bằng một giọng trầm. Baiboon nhìn anh với ánh mắt cầu xin.
“PKom,” Baiboon rên rỉ.
“Không cần phải cầu xin.” Anh nói xong, ôm cổ Baiboon rồi bế vào ga ra và không thèm nói chuyện nữa.