Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 34: Kombai Chương 6
Kom quay trở lại nhà riêng của mình và đặt chiếc túi với điện thoại di động trên bàn ở giữa nhà. Đi vào phòng ngủ để tắm và thay quần áo, vì sau đó vào ban đêm. Anh thường phải làm thế vì còn phải ra ngoài với Kamol một lần nữa. Sau khi tắm xong, anh quấn khăn tắm quanh thân dưới.
Có tiếng gõ cửa trước, khiến Kom phải mở cửa và đi ra ngoài trước vì chắc chắn đó phải là Baiboon.
(Ủa bộ không thể là người khác hả?)
“Này, vào trước đi đã” Kom nói với người thanh niên đang đứng trước cửa nhà. Khuôn mặt Baiboon thoáng sững sờ khi nhìn thấy bóng người sắc bén ở cự ly gần như vậy. Tim em bỗng đập nhanh không rõ lý do.
“Ồ, PKom, anh gọi Baiboon à?” người thanh niên bước vào hỏi ngay.
“Ngồi xuống và đợi, tôi sẽ mặc quần áo trước”, Kom trả lời.
Baiboon gật đầu trước khi Kom vào phòng ngủ của mình để mặc quần áo và ngồi xuống ghế sofa. Chàng thanh niên ngồi vuông góc hai chân rồi đặt lên sô pha ôm gối như thường lệ, cũng như nhìn chỗ này chỗ kia nhà Kom.
Một lúc sau, Kom bước ra trong bộ quần áo nhà bình thường và đội sẵn một chiếc khăn tắm trên đầu. Đầu tiên Kom sẽ dạy Baiboon cách sử dụng điện thoại và sau đó anh ấy sẽ thay quần áo một lần nữa để đến nhà Kamol.
“Nhóc đã làm xong bài tập chưa …” Giọng Kom vang lên khi anh nhìn thấy Baiboon đang ngồi trên ghế sofa trong tư thế ôm gối, khiến đôi chân ngắn và rộng lộ ra vì bộ đồ ngủ của em đã cũ và chiếc quần lót đã bạc màu. Baiboon thích ngủ theo cách đó, tư thế cho thấy cặp đùi mềm mại mịn màng của Baiboon lộ ra. Kom nhướng mày và nhìn Baiboon, người đã đi yên với đôi mắt khô héo.(?)
“Anh đang nói gì vậy?” Baiboon hỏi với giọng khó hiểu. Kom nuốt một chút nước bọt xuống cổ họng. Trong lòng anh chợt lóe lên một tia kỳ lạ. Thở sâu.
“Nhóc đang mặc quần lót và đang ở bên ngoài” Kom trêu chọc, khiến Baiboon nhận ra rằng em đã vô tình ôm đầu gối ngồi xuống. Vì thế, em vội vàng rời chân ra khỏi chiếc ghế dài một cách chậm rãi.
Kom thở phào nhẹ nhõm và ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh Baiboon, nhưng không thể không nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng nõn của Baiboon.
“Nhóc có thường ngủ trong bộ quần áo đó không?” Kom hỏi. Baibon gật đầu.
“Hihi, thật thoải mái khi ngủ” Baiboon cười đáp. Hành vi của em vẫn bình thường và em ấy đã quên tư thế của mình, cách em ấy ngồi vừa rồi.
“Nhóc có muốn một bộ pyjama dài như thế này không? Trong trường hợp nhóc phải đi đâu đó, tôi có thể mua nó cho nhóc”, Kom hỏi. Baiboon lắc đầu.
“Không, chỉ là quần áo ngủ thôi. Em không dùng nó để khoe với ai cả. Thực ra thì P’Khom cũng chỉ được mặc một chiếc quần lót thôi mà” chàng thanh niên cười nói bình thường. Em không nghĩ gì nhưng điều đó khiến mặt Kom nóng bừng. Anh vô tình tưởng tượng ra cảnh Baiboon đang ngủ trong một chiếc quần của mình. Hình ảnh mạnh mẽ đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt của em.
(Mình bớt đi theo Kamol được không? Dằm khăm quá)
“Anh đang nghĩ cái gì vậy, Kom?” Kom đang tự nguyền rủa mình trong lòng. Trong khi Baiboon tỏ vẻ khó hiểu.
“P’Kom, tóc của anh vẫn còn ướt. Nếu không nhanh chóng lau khô, anh sẽ bị cảm lạnh” Baiboon lo lắng nói. Kom quay lại nhìn Baiboon một chút, trước khi nói ra lời mà không cần suy nghĩ nhiều.
“Sau nhóc không làm khô nó cho tôi,” Kom nói. Baiboon mở to mắt.
“Dah … Em có thể không? PKom lớn hơn Baiboon rất nhiều. Baiboon có thể chạm vào đầu anh không?” Người thanh niên hỏi với giọng đứt quãng vì cảm thấy không thích hợp khi chạm vào đầu người lớn tuổi. Những lời nói của Baiboon khiến Kom cảm thấy hơi mất hứng và nghi ngờ.
(Vậy ra em nó me cái đầu ổng nãy giờ)
“Nhóc đang nói với tôi rằng tôi quá già? ”Kom hỏi.
(Thì cũng có sai đâu, mắc gì căng)
“Ôi không. PKom không già chút nào. Nhưng Baiboon sợ rằng nếu có ai nhìn thấy sẽ nói Baiboon đang lộn xộn với PKhom.” Baiboon vội vàng đính chính vì không muốn anh bị hiểu lầm.
“Đây là nhà của tôi, ai sẽ nhìn thấy?” Kom hỏi với một nụ cười nhẹ. Anh chỉ nghĩ đến đứa trẻ ngây thơ và vì em rất tôn trọng những người lớn tuổi. Chưa bao giờ có ẩn ý trong lời nói hay hành động của mình. Kom luôn nghĩ đến Baiboon trước khi mỉm cười.
“À … đúng vậy, nên nếu PKom cho phép, Baiboon có thể làm khô tóc cho anh,” người thanh niên nói lại. Em muốn trả lại cho Kom. Một số điều mà Kom đã làm cho em, anh vẫn tốt. Kom đưa cho người thanh niên một chiếc khăn tắm.
“PKom, xin hãy cúi đầu xuống,” Baiboon trả lời. Kom ngồi trên ghế sofa. Baiboon tiến lên một chút. Sau đó Kom cúi đầu và chống hai khuỷu tay lên đầu gối.
Đứng phía trước, chàng trai nhẹ nhàng lau đầu mà không hề gay gắt, khẽ mỉm cười khi nghe thấy tiếng ú ớ từ cổ họng của Kom. Kom nhìn thân hình yếu ớt trước mặt. Nghĩ rằng nếu có vật gì nặng đè lên thì vòng eo thon nhỏ này có bị gãy không?
Nghĩ đến đây, Kom lại phải tự nguyền rủa mình trong lòng. Ai vô cớ nghĩ ra điều gì đó ảo tưởng.
“PKom … PKhom” Giọng Baiboon hét lên.
“Hửm” một câu trả lời đanh thép mắc lại trong cổ họng anh.
“Tóc đã khô ráo, Baiboon tưởng PKom đã ngủ”, người thanh niên cười nói.
“Ồ, tôi không ngủ. Cảm ơn rất nhiều. Ồ, tôi gần như quên mất. Đi lấy cái cặp đó trên bàn giúp tôi” Kom nói, vì anh phải dạy Baiboon trước vì không muốn em thức khuya. Baiboon bước đến nhặt một túi giấy xinh xắn trên bàn.
“Ngồi xuống”. Khom lấy tay vỗ vào chỗ trống bên cạnh. Baiboon vui vẻ ngồi xuống. Kom lấy bên trong túi ra và mở gói. Baiboon nhìn anh ta một cách tò mò.
“Đến đây, tôi sẽ dạy nhóc cách sử dụng nó. Còn tiền thì đừng lo, tôi mua cho nhóc” Kom nói khiến Baiboon phấn khích trở lại.
“Anh… Anh nói gì vậy? Đây là điện thoại của ai?” Baiboon khàn giọng hỏi.
“Là của nhóc, tôi mua để phòng khi có trường hợp khẩn cấp nhóc có thể liên hệ với tôi. Nếu nhóc có bài tập về nhà thì sao? Làm thế nào nhóc có thể gọi cho một người bạn và hỏi?” Kom nói.
“Ồ không không, nó đắt. PKom PKom… tại sao anh phải mua nó cho Baiboon?” Chàng trai trẻ ngay lập tức thổn thức với cảm giác ngập tràn trong trái tim trước sự ân cần và chăm sóc mà Kom dành cho mình. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải khóc, nhưng thực sự là không thể chịu đựng được.
“Ah… Aw. Nhóc lại khóc rồi” Kom nói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của chàng trai trẻ. Baiboon chưa bao giờ cảm thấy rằng trái tim mình sẽ lại căng phồng đến như vậy với lòng tốt của những người bên cạnh mình. Đó là lòng tốt mà em chưa từng nhận được từ bất kỳ ai, kể cả mẹ ruột của mình. Về phần bà ngoại của Baiboon, bà dành tình cảm như một người lớn chỉ dành những hy vọng tốt đẹp và sự quan tâm cho cậu, luôn chỉ bảo và dạy dỗ Baiboon.
“Suỵt, đừng khóc, lại đây” Kom ôm đầu Baiboon để em dựa vào mình. Chàng thanh niên ngay lập tức ôm chặt lấy vòng eo cường tráng của Kom.
“Đừng lo, đừng khóc, tôi đã nói với nhóc rằng nếu vui thì hãy cười đi đừng khóc. Tôi tặng nhóc chiếc điện thoại này vì nó thực sự cần thiết cho chúng ta. Trong trường hợp nhóc có việc khẩn cấp. Bởi vì Baiboon sẽ làm gì nếu không có điện thoại? Giả sử nhóc đi xe buýt về nhà một mình, nhưng đi nhầm đường. Nhóc sẽ bị lạc ở một nơi khác và chúng tôi sẽ không liên lạc được với nhóc. Làm thế nào để nhóc liên lạc với bà?” Kom hỏi nhỏ.
“Uh… với chiếc điện thoại trong hộp” Baiboon nói, nức nở, mỉm cười nhẹ.
“Những ngày này, bốt điện thoại công cộng có thể được xem như vật trang trí bên đường. Chúng thực sự được sử dụng bao nhiêu lần? Nếu tình cờ không có bốt điện thoại gần đó thì sao?” Kom hỏi lại.
“Huh, Baiboon, em sẽ hỏi những người ở đó. Haizz … được rồi,” người thanh niên trả lời một cách ngây thơ, khiến Kom cười thích thú.
“Nhưng nếu nhóc có điện thoại di động bên mình thì tốt hơn, đúng không? Nào, tôi đang cố gắng đưa nó cho nhóc. Nhóc không thích Baiboon? Nếu vậy, tốt hơn hết nhóc nên vứt nó đi.”
Baiboon ngay lập tức nhìn lên và tỏ vẻ tức giận.
“Đừng làm vậy, PKom. PKom đã mua nó với giá rất cao.” Baiboon đáp lại với một giọng run rẩy.
“Đúng vậy, thật đáng thất vọng, nhóc sẽ phải sử dụng nó, đừng từ chối nó. Hơn nữa, tôi đang làm việc. Tôi có đủ tiền tiết kiệm để mua chiếc điện thoại này cho nhóc. Thực tế là tôi đã mua nó không gây ra bất kỳ vấn đề gì. Tôi mua nó bởi vì tôi có đủ tiền để có thể mua nó. Đừng nghĩ rằng tôi đã tiêu tiền vào những thứ xa hoa mà tôi mới mua những thứ này. Và nhóc không cần phải suy nghĩ về điều đó. Nhưng khi nhóc ở với mẹ, tại sao cô ấy không mua cho nhóc một chiếc điện thoại? Bởi vì mẹ của Baiboon có ít tiền. Điều gì làm cho những thứ xa xỉ đó không thể đối với cô ấy? Số tiền mà mẹ Baiboon nhận được chỉ đủ để sống vì nếu cô ấy dùng tiền để mua điện thoại di động cho Baiboon, cả ngôi nhà có thể bị ảnh hưởng. Nhóc có hiểu tôi đang nói gì không?” Kom cố gắng giải thích một cách đơn giản để Baiboon hiểu.
(Nội tâm Nong Bai: Daddy, hãy chiếm lấy em đi 🤣🤣🤣)
“Baiboon chưa bao giờ xúc phạm mẹ khi không mua cho những thứ này. Bởi vì Baiboon biết rằng bà ấy không cần Baiboon chút nào. Bà ấy chỉ có trái tim của mẹ và đó là tất cả những gì bài ấy để lại cho Baiboon” Nhắc đến mẹ, giọng cậu thanh niên lại run lên. Khiến Kom nhẹ nhàng vỗ đầu an ủi chàng trai trẻ.
“Chúng ta hãy ngừng nói về nó. Giờ chúng ta phải sử dụng chiếc điện thoại mà tôi mua cho nhóc để tìm hiểu cách hoạt động của nó.” Kom nói với giọng hơi tối hơn. Lẩn tránh chủ đề của mẹ cậu thanh niên, Baiboon lập tức mím chặt miệng.
“Tại sao PKom phải ép Baiboon?” Người đàn ông trẻ đã xoa dịu tiếng nức nở của mình, khẽ hỏi. Kom đưa tay lên bóp nhẹ cái mũi đỏ ửng của Baiboon.
“Chà, tôi thật bướng bỉnh. Nếu tôi không ép nhóc, nhóc có chấp nhận không?” Kom hỏi, mặt Baiboon tái đi.
“PKom,” Baiboon nói với giọng run rẩy.
(…Hãy chiếm lấy em đi)
“Được rồi, nhóc sẽ phải sử dụng chiếc điện thoại này, đừng tranh cãi, đừng mặc cả, đừng xúc phạm. Được rồi, chúng ta hãy ngồi xuống và xem cách sử dụng nó,” Kom nói, nó khiến Baiboon cười nghiêng ngả. Em nhảy lên và ôm Kom một lần nữa. Kom cũng ôm lấy chàng trai với một chút ngạc nhiên bởi vì nó là bất ngờ.
“Cảm ơn PKom rất nhiều. Baiboon yêu Khom, anh là người tốt bụng nhất trên đời” chàng trai cười nói.
“Trên thực tế, nhóc phải sạc lại nó trước. Nhưng hãy để tôi dạy cho nhóc cách dùng trước” Kom nói, ngồi xuống điện thoại để dạy từng chức năng. Baiboon đang ngồi cạnh Kom, em phải nghiêng người nhìn vào chiếc điện thoại di động trên tay Kom.
“PKom, Baiboon bị đau cổ”, người thanh niên nói thẳng vì em phải nhích mặt lại gần để thấy. Kom hơi nhướng mày. Anh quay trái quay phải như để tìm cách cho Baiboon ngồi ngắm mà không thấy mệt. Trước khi quay lại nhìn Baiboon.
“Vậy hãy cầm lấy cái này. Ngồi đây để không bị mệt.” Kom di chuyển đến ngồi ở phía sau ghế sofa. Và sau đó đánh vào đệm trống giữa hai chân mình.
“Vậy PKom không mỏi chứ? Nếu Baiboon ngồi ở đó” cậu thanh niên ngây ngô hỏi.
“Tôi không mỏi, thôi nào, tôi sẽ ngồi phía sau” Kom nói, vì vậy Baiboon vội vàng ngồi xuống giữa hai chân của Kom.
“Nhóc có thể dựa vào tôi” Kom nói, vì vậy Baiboon cúi xuống và dựa vào khuôn ngực cường tráng của Kom. Tấm lưng mảnh mai trong chiếc áo phông cũ dính vào khuôn ngực cường tráng của Kom. Baiboon cảm thấy một luồng sáng ấm áp trong tim mình. Em cảm thấy an toàn hơn không thể tả khi ở trong vòng tay của người này.
(Có mùi… Ừm.. mùi gian á)
Kom nhấc chân lên và đặt nó trên một chiếc bàn nhỏ trước mặt. Hai tay ôm cơ thể thanh niên cũng hai bênz trượt màn hình điện thoại di động, anh bắt đầu dạy Baiboon. Mùi xà phòng mềm mại từ cơ thể cậu bé truyền sang. Đó là một mùi thơm thoang thoảng độc đáo khiến Kom phải thốt lên, rồi anh nhìn vào mái tóc mềm mại đang nằm trên người mình.
“Hihi” tiếng cười vang lên. Kom nhướng mày bối rối.
“Nhóc đang cười cái gì vậy?” Kom hỏi. Baiboon quay đầu lại nhìn Kom.
“Tim của Kom đập rất nhanh. Baiboon có thể cảm nhận được điều đó” chàng trai cười nói. Khiến anh cảm thấy mặt mình nóng bừng.
“Chúng ta trước hết xem một chút.” Kom nắm lấy đầu Baiboon và quay lại nhìn vào điện thoại. Ngoài việc luôn chuyển mặt từ bên này sang bên kia trong khi dạy Baiboon, anh ta sẽ hỏi những câu hỏi mà anh ta do dự hoặc không thể làm theo mọi lúc. Kom cũng để người thanh niên thử mở nó ra và chơi với nó.
“Tôi đã ghi lại số của tôi cho nhóc. Nhóc phải làm gì để gọi điện?” Kom nói. Nhận thấy sự im lặng bất thường khi người thanh niên im lặng và Kom nghe thấy một tiếng ngáy nhẹ.
“Này, nhóc ngủ quên rồi hả? Thật dễ dàng để ăn và ngủ ngon” Kom tự nhủ khi gục đầu xuống ghế sofa. Baiboon ngủ gục trên ngực anh. Có lẽ em cũng vừa khóc nên dễ đi vào giấc ngủ hơn.
Anh nhìn mái tóc mềm mại dựa vào mình, cúi mặt xuống và nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại khi nghĩ xem phải làm gì với Baiboon. Kom từ từ di chuyển để Baiboon nằm xuống ghế sofa. Sau đó, Kom đứng lên. Người thanh niên quay lại và co ro một chút.
Chắc là mình sẽ phải sạc lại, Kom tự nhủ thầm.
____________________________
Ai đó gõ cửa nhà. Khiến Kom bước tới để mở nó và phát hiện ra đó là một cấp dưới khác của anh ta.
“PKom, đã đến lúc phải đi rồi, P” người thanh niên nói vì Kom ra lệnh rằng anh ta phải nói rằng đã đến lúc phải tiếp tục làm việc, đề phòng Kom ngủ quên.
“Ừm, tôi sẽ theo cậu ra xe, cảm ơn cậu rất nhiều” Kom trả lời trước khi đóng cửa. Sau đó anh ta quay lại nhìn Baiboon.
“Nhóc cứ ngủ ở đây trước đi” anh tự lẩm bẩm một mình trước khi bước đi. Anh bế Baiboon lên như một nàng công chúa rồi bế thẳng vào phòng ngủ.
Bóng dáng cao lớn nhẹ nhàng đặt cậu bé lên giường với một tấm chăn trên người. Baiboon ngay lập tức giấu mình trong chiếc chăn ủ ấm cho mình. Kom đứng dậy nhìn theo dáng người nhỏ bé rồi khẽ mỉm cười trước khi đi thay quần áo để đi làm. Anh đóng cửa nhà, khóa từ bên trong rồi đi tìm kiếm người bảo vệ đêm đó
“Này Lop,” Kom gọi Lop, người đang ở cách đó không xa.
“Anh cần gì bây giờ Kom?” Lop hỏi.
“Ừm, tôi muốn một việc. Đi nói với dì Nee rằng Baiboon đã ngủ quên, vì vậy tôi sẽ để nó ngủ ở nhà tôi. Nói dì ấy đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ đánh thức em ấy dậy” Kom nói với cấp dưới của mình. Lop có vẻ ngạc nhiên như bánh xe vậy. (Rõ ràng là bánh xe bị ngạc nhiên xD) (?)
(Cái khúc bánh xe ý là sao ta?)
“Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu đang nghĩ đến Baiboon” Kom nói.
“Làm sao anh biết em đang nghĩ gì nếu em không nói ra?” Lop nói đùa.
“Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cậu, tôi đã biết. Chỉ có những điều tồi tệ thôi “
“Hmm, hành động như thể anh chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Em nghĩ Kom phải có hình xăm. Đó là một ý tưởng tồi” Nói xong, Lop lập tức chạy về phía nhà dì Nee.
Kom không kịp thời nhấc chân đá Lop, nhưng những gì Lop nói khiến anh không khỏi mong đợi. Anh lắc đầu trước câu nói của Lop.
Bạn có nghĩ rằng điều đó là tốt hay không? Có thật không? Nghĩ về điều đó? Anh ta để Baiboon ngủ trong nhà riêng của mình trước.
..
..
..
Ba giờ sau
Kom vặn cổ qua lại để hết nhức mỏi và đi thẳng về nhà riêng của mình.
Sau khi làm việc với Kamol bên ngoài trở về, Kamol đã cho cấp dưới của mình cơ hội tự do với một số thanh niên, Kom không từ chối.
Dáng người cao lớn chỉ đang tìm một nơi để trút bỏ nỗi uất ức trong lòng.
Sau khi hoàn thành công việc, anh đưa Kamol về nhà. Đây là đêm đầu tiên Kamol không gọi người. Tuy nhiên, Kom không ngạc nhiên vì anh biết rằng chính ông chủ của mình có một người thực sự đang ở nhà chờ hắn. Kamol đang uống rượu trong phòng khách sạn của mình. Chỉ chờ đợi cấp dưới của mình. Sẽ rất dễ dàng để tìm thấy ông chủ của người khác. Đó là lý do tại sao anh ta ngồi chờ cấp dưới bộc phát cảm xúc như vậy.
“Anh vừa về hả P?” Lop bước ngay vào và hỏi trước khi Kom bước về nhà riêng của mình.
“Chà, cậu đã nói với dì chưa?” Kom hỏi.
“Em đã nói với dì Nee, cô ấy cũng rất quan tâm đến tôi. Cô ấy nói rằng anh nên đánh thức Baiboon về nhà và ngủ. Bởi vì cô ấy biết anh không thích người ta vào nhà của mình, phải không?” hỏi Lop.
“Tôi thấy Baiboon đã ngủ ngon nên tôi không muốn đánh thức em ấy. Nếu tôi đánh thức Baiboon dậy, em ấy sẽ rất lo lắng” Anh nói với một nụ cười nhẹ.
“Nhưng nếu là em thì có lẽ anh sẽ đá và bắt em về nhà của mình ngủ” Lop lại nói. Kom lắc đầu và mỉm cười.
(Lop: Tui biết hết)
“Cậu đi ngủ, tôi cũng vậy khi thay đồ” Kom nói lời cuối cùng trước khi đi về phía nhà riêng của mình, bật đèn nhỏ trước phòng tắm.
Ánh sáng mờ ảo giúp Kom có thể nhìn rõ hơn một chút bên trong phòng ngủ. Anh đi về phía giường trước khi nở một nụ cười nhẹ. Nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Baiboon vẫn đang ngủ ngon lành trên giường của mình.
Kom chỉ thay quần áo vì anh đã đi tắm ở khách sạn rồi. Dáng người cao ráo, chỉ mặc bộ đồ ngủ, lộ ra khuôn ngực cường tráng. Anh di chuyển và nằm xuống chiếc giường rộng bên cạnh Baiboon. Kom lại chuyển sang che cho người thanh niên. Đôi mắt của Kom nhìn vào khuôn mặt mịn màng đang ngủ say. Anh không thể không đưa những ngón tay dài của mình lên má Baiboon. Kom chưa từng gặp ai trong sáng và ngây thơ như BaiBoon trước đây. Vì vậy, anh không khỏi ngạc nhiên trước cuộc sống của BaiBoon.
“Nếu tôi giống như bóng tối của đêm, thì Baiboon hẳn là ánh sáng vào ban ngày, đúng không?” Kom nói nhẹ nhàng trước khi ngủ .
Kom dừng một chút khi người thanh niên đột ngột quay lại nhìn anh. Baiboon ôm anh thật chặt. Kom khẽ liếc nhìn Baiboon, anh thấy người thanh niên vẫn đang ngủ rất say.
“Này, ôm một cái gối à?” Kom tinh nghịch lẩm bẩm. Baiboon tiến lại gần hơi ấm của Kom hơn một chút và Kom khẽ cau mày. Anh ấy đột nhiên cảm thấy vùng bụng dưới của mình phập phồng.
“Này, tôi đã lấy nó ra vài lần trong ngày hôm nay. Bây giờ nhóc muốn gì?” Kom lẩm bẩm, tự nguyền rủa bản thân vì cảm thấy lo lắng. Không muốn một lần nữa buông tay, càng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của người ngủ bên cạnh. Kom thậm chí còn cảm thấy tỉnh táo hơn. Cho đến cuối cùng, bóng dáng cao lớn một lần nữa phải rời khỏi giường, rồi đi thẳng vào phòng tắm để giải tỏa nhu cầu của bản thân. Kom trở ra thở dài thườn thượt.
“Bây giờ là sau bốn giờ sáng, hãy giữ bình tĩnh và ngủ đi, Kom. Mày phải đưa Baiboon đến trường vào sáng sớm” Kom tự nhủ trước khi đi ngủ một lần nữa. Kom lấy một cái gối để tách mình khỏi Baiboon, để em ấy ôm đệm ngủ như thường lệ trước khi nhắm mắt lại vì mệt mỏi.
(Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ)
————————————
Bóng dáng nhỏ bé trên chiếc giường rộng từ từ mở mắt khi em cảm thấy đã đến lúc phải dậy chuẩn bị đi học. Baiboon tiến về phía trước một chút. Khi cảm thấy có thứ gì đó ôm vào thân mình từ phía sau, người thanh niên quay lại và nhìn. Baiboon nhăn mặt khi nhìn thấy khuôn mặt của Kom thật gần.
“A,” Baiboon kinh ngạc ngồi dậy. Điều đó khiến Kom bị giật mình và tỉnh dậy ngay lập tức.
“Sao vậy, Baiboon?” Kom hỏi với vẻ khó hiểu. Baiboon cảm thấy tim mình đập thình thịch vô cớ.
“Baiboon đang ở đâu?” Người thanh niên hỏi. Khuôn mặt em đỏ bừng khi Kom tiến đến ngồi xuống và lắc đầu.
“Đêm qua nhóc ngủ quên nên tôi không đánh thức nhóc và để nhóc ngủ tại chỗ của tôi” Kom cau mày đáp lại khi thấy chiếc gối anh đặt giữa hai người rơi xuống thành giường.
“PKom lẽ ra phải đánh thức Baiboon. Nhìn kìa, Baiboon đến làm phiền PKom” người thanh niên khẽ cúi đầu nói. Em không dám nhìn Kom.
“Nhóc đi đâu? Sau khi tất cả, nhóc có thể tắm và sẵn sàng đến trường. Tôi cũng sẵn sàng đưa nhóc đến trường” Kom trả lời, sau đó đứng dậy khỏi giường và vặn vẹo để tránh kiệt sức. Anh nhận ra rằng mình chỉ mới ngủ được hơn hai tiếng, nhưng đối với Kom, một giấc ngủ ngắn là tốt.
“Này PKom, chúng ta có thể đi ăn cháo ở cùng một nhà hàng không?” Baiboon hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng, dễ nhận biết. Kom khẽ nhướng mày.
“Nhóc thích nó?” Kom hỏi. Người thanh niên gật đầu. Bây giờ Baiboon vẫn đang ngồi trên giường. Kom đang đứng bên giường, âu yếm nhìn người thanh niên trước mặt mình. Trạng thái tỉnh dậy của Baiboon vẫn rất dễ thương trong mắt anh ấy.
“Được rồi, tôi sẽ đưa nhóc đi ăn” Kom đáp, khiến Baiboon nở một nụ cười thật tươi và sau đó ra khỏi giường.
“Vậ em sẽ đi giúp bà trước. Sau đó chúng ta có thể đi tắm và chuẩn bị cho lớp học” Baiboon gật đầu nói.
“Ra khỏi nhà và đóng cửa giúp tôi,” Kom nói với Baiboon.
“Dạ” Baiboon trả lời trước khi rời khỏi phòng của Kom.
Kom đi rửa mặt để đưa Baiboon đi học và đợi em ở cổng chính. Baiboon mở cửa và đi ra ngoài.
Baiboon đi về phía nhà bà ngoại, en ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ trẻ đang đi về phía mình.
“Sáng nay cậu làm gì ở đây vậy Baiboon?” Mai trầm giọng hỏi khi thấy Baiboon vừa rời khỏi nhà Kom.
“Uh… Baiboon đã ngủ ở đây đêm qua” Baiboon thẳng thừng trả lời, điều này khiến đôi mắt của cô gái mở to hơn một chút.
“Và ai đã cho phép cậu ngủ ở đây? Tại sao cậu không đi ngủ trong nhà riêng của mình?” Người phụ nữ hỏi lại. Baiboon lúng túng vì không biết trả lời câu hỏi của cô gái như thế nào.
Nhưng em chưa kịp trả lời thì cánh cửa nhà Kom lại mở ra. Cùng với Kom, chỉ mặc bộ đồ ngủ và một chiếc khăn nhỏ quanh cổ.
“Baiboon, nhóc quên điện thoại” Kom nói khi thấy Baiboon vẫn đứng trước mặt mình. Anh nhận ra rằng Baiboon đã để quên điện thoại của mình. Thế là anh vội vàng lấy túi đựng điện thoại ra vì nghĩ rằng Baiboon sẽ không đi được bao xa. Nhưng anh không nghĩ rằng em ấy vẫn đứng trước cửa nhà riêng của mình. Kom khẽ cau mày khi thấy Mai đứng đó.
“Ồ, cảm ơn ạ” Baiboon đáp, lấy chiếc túi từ chiếc điện thoại đã được sạc pin của Kom với người phụ nữ trẻ đang đứng nhìn.
“Nhóc có thể đen nó về nhà và giữ nó” Kom nói một lần nữa, vì vậy Baiboon vội vã đi về phía nhà riêng của mình với sự nhẹ nhõm vì không phải đối mặt với cô gái. Kom quay lại nhìn Mai.
“Cái gì vậy?”!Kom hỏi.
“Tôi cảm thấy như PKom quá tốt với cậu bé đó” cô gái khàn giọng nói. Kom nhướng mày.
“Đã làm sao?” anh hỏi một cách hờ hững. Cô gái khẽ mím môi. Nhưng cô ấy không nói gì nữa.
“Đi làm, đi thôi,” Kom nói, trước khi quay trở lại ngôi nhà đóng cửa, phớt lờ biểu hiện của cô gái.
.
..
…
Baiboon đặt điện thoại trong phòng ngủ trước khi đi để giúp bà làm việc ở nhà lớn. Mai bước vào với ánh mắt bất mãn nhìn Baiboon, nhưng không nói gì. Những người khác nhau làm công việc của riêng họ cho đến khi đến giờ đi học.
Dì dắt Baiboon đi tắm rửa chuẩn bị đi học và chuẩn bị như mọi ngày. Baiboon nhớ rằng Pai đã cho em ất một số điện thoại. Vì vậy, Baiboon nhấn đăng ký số điện thoại của bạn mình trên điện thoại như Kom đã chỉ cho.
Có tiếng gõ cửa trước, Baiboon sau đó chạy ra ngoài và mở cửa.
“Nhóc đã làm xong chưa?” Kom hỏi.
“Ưm ,hờ đã, Baiboon sẽ lấy túi trước, PKom,” Baiboon nói, chạy đi lấy túi của mình từ phòng ngủ và quay lại với Kom, khuôn mặt tươi cười. Vì vậy, Kom đã đưa Baiboon đến để tỏ lòng kính trọng với người dì trước khi đến trường. Baiboon đã chấp tay để tri ân những người mà em ấy biết.
“Nào. Sếp và Khun Kim vẫn chưa xuống”, Kom nói khi anh thấy Baiboon nhìn lên tầng hai của ngôi nhà.
“Ồ vâng” Baiboon trả lời trước khi đi về phía chiếc xe. Kom đưa Baiboon đi ăn cơm ở nhà hàng. Khi đã đầy đủ, anh đưa Baiboon đến trường như bình thường.
“Nhóc có mang theo điện thoại không?” Kom hỏi.
“Vâng, em đã mang nó,” Baiboon nói và giơ nó lên cho anh ta xem.
“Uh… PKom. Baiboon, em có thể cho bạn biết số của em được không” Người thanh niên hỏi. Kom im lặng một lúc trước khi gật đầu.
“Được rồi, nhưng nhóc không cần phải nói với ai một cách ngẫu nhiên. Chỉ cần nói với những người bạn thân của nhóc để nói về bài tập và công việc, hiểu không?” Kom nói với giọng đều đều.
“Vâng,” Baiboon đáp lại một cách thuận lợi.
“Tôi đã đăng ký số của mình đề phòng nhóc có không nhớ”, Kom nói lại. Baiboon gật đầu như thường lệ, cho đến khi ô tô tấp vào bãi đậu để đưa nam thanh niên đi.
“Cảm ơn ak. Chiều nay Kom có đến đón Baiboon không?” Thanh niên giơ tay cúi đầu đối với Kom, hỏi.
“Nhóc có muốn người khác đến đón không?” Kom giả vờ hỏi. Baiboon ngay lập tức lắc đầu.
“Baiboon muốn PKom đến đón Baiboon,” người thanh niên nói ra suy nghĩ của mình. Làm cho Kom cười.
“Ừ, tôi đến đón. Nhóc học chăm chỉ đi nhé. Nếu có vấn đề gì thì gọi cho tôi, biết không?”, Kom lại ra lệnh.
“Vâng,” Baiboon trả lời trước khi mở cửa xe. Kom ngồi nhìn Baiboon đi về phía dãy nhà của trường học, nhưng không thể rời khỏi tầm mắt. Kom khẽ cau mày khi nhìn thấy một thanh niên cao lớn bước vào, chào hỏi và nói chuyện với Baiboon. Sau đó anh ta lấy cặp xách của Baiboon. Cả hai tiếp tục nói chuyện cho đến khi mắt Kom lặng đi trong giây lát.
“Mình đoán tối nay, phải để Baiboon giới thiệu mình với một số người bạn,” Kom nói với chính mình trước khi lái xe trở lại.
_________________________
Rén rồi nha.