Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 32: Kombai Chương 4


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 32: Kombai Chương 4

Tóm tắt lại chương 3 để các bạn không đọc lại:

Kom đã đưa cho Baiboon những quả dâu tây mà anh ta mua từ Hàn Quốc. Trong khi Baiboon ăn dâu tây, Kim đã nhìn thấy và nhanh chóng yêu thích em ấy.

Kom nghĩ rằng những con Hổ đã tấn công Baiboon, nhưng đó thực sự là Kim.

Mai, người giúp việc như dì Nee, được giới thiệu, và cô ấy trở nên ghen tị với việc Baiboon vào nhà Kom (ít người có thể vào).

Baiboon biết rằng Kim là vợ của Kamol.

Và cuối cùng, Baiboon hỏi Kim về những người đàn ông đã có người đàn ông khác làm vợ. Sau đó, em hỏi Kom về việc liệu anh ta đã có một người vợ nam nào và suýt khiến Kom tội nghiệp lên cơn đau tim 🤣🤣🤣🤣

*****

“Tại sao nhóc lại hỏi như vậy? ”Kom hỏi ngay lập tức.

“Chà, em muốn biết liệu có một người đàn ông làm vợ cũng giống như có một người phụ nữ, hay không” Baiboon nói một cách ngây thơ.  Kom thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi chưa bao giờ có một người đàn ông làm vợ, tôi không biết có phải điều tương tự hay không” anh ấy trả lời.

“Vậy có nghĩa là PKom đã từng có vợ là nữ?”  người thanh niên hỏi lại, Kom đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve Baiboon kia vì nó không biết giải thích thế nào.

“Tôi chưa từng có vợ chính thức, ai lại có hứng thú với một người như tôi?”  Kom trả lời

“Tại sao họ không quan tâm? Baiboon nghĩ PKom là người tốt nhất, anh cũng to lớn và mạnh mẽ” người thanh niên cười nói. Em không muốn lấy lòng Kom, lời nói chỉ xuất phát từ trái tim em.

Kom mỉm cười nhìn người thanh niên trước mặt, từng lời nói của Baiboon, cho dù là lời nói trực tiếp như một đứa trẻ cũng khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

“Vậy em có thích nam không?”  hỏi Kom giả vờ.

“Ừm” Baiboon đáp lại với một nụ cười rộng khiến Kom cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

“Baiboon thích những người to lớn vì họ mạnh mẽ và có thể tự bảo vệ mình, nhưng một cậu bé nhỏ như Baiboon không thể chống lại bất cứ ai” người thanh niên nói thật nhẹ nhàng, nó làm cho Kom hít một hơi thật sâu, anh ta có vẻ nhẹ nhõm, nhưng cảm thấy kỳ lạ.

“Nhóc muốn đấu với ai? Có muốn kể chuyện cho tôi nghe không?”  Kom hỏi lại, Baiboon lắc đầu.

“Baiboon không thích những điều đó, nhưng ngày xưa Baiboon hay bị bắt nạt nên em muốn to lớn để người khác không dám đùa với em”, nam thanh niên cho biết.

Kom trầm ngâm nhìn Baiboon, vì hình dáng của Baiboon, không lạ khi những con to lớn hơn làm trò cười vì kích thước của Baiboon. Thậm chí Kom còn cảm thấy muốn trêu đùa Baiboon.

Kom muốn tự đấm vào mặt mình, anh chợt nghĩ muốn làm Baiboon khóc.

(😈😈😈😈)

Bạn biết đấy, làm sao bạn có thể nghĩ đến việc trêu chọc Baiboon?

“Baiboon, nếu nhóc đến trường mới, ai sẽ giễu cợt nhóc? Để tôi nói cho nhóc biết, đừng bỏ qua, hãy nói với tôi và tôi sẽ tự lo liệu, biết không?”  Kom nói.

“Vậy anh định giải quyết như thế nào?” Người thanh niên tò mò hỏi.

“Sẽ ổn thôi, trước tiên chúng ta sẽ trêu đùa chúng”, Kom trả lời.

“À, Baiboon quên rằng phải giúp bà dọn bàn cho Khun Kamol và PKim” Baiboon nhắc nhở.

“Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau đi dạo”, Kom trả lời trước khi đi về phía nhà chính. Vào bếp, Baiboon phải rưng rưng nước mắt vì Mai đang nhìn mình đầy phản cảm, Kom đưa mắt nhìn, chỉ nhìn chứ không nói gì.

“Baiboon đặt thức ăn lên bàn, làm tốt”, bà của cậu thanh niên nói, Baiboon đi đến mang đồ ngay lập tức để làm theo lệnh của bà ngoại.


“Baiboon, em đã giúp dì dọn bàn ăn?”  Kamol hỏi khi bước vào phòng ăn và thấy Baiboon đang dọn bàn ăn tối.

“Vâng” người thanh niên đáp.

“Baiboon, ngồi xuống và ăn với tôi” Kim nói.

“Uh, không, sẽ tốt hơn nếu Baiboon ăn trong bếp với bà” cậu thanh niên trầm ngâm trả lời.

“Chúng ta sẽ ngồi ăn cùng nhau, oh, Kom cũng có thể ăn cùng với chúng ta, tôi sẽ hỏi cậu ta về việc học của Baiboon” Kamol nói khiến Kom, người đang đứng, cúi đầu, sau đó quay sang Baiboon.

“Vâng” người thanh niên trả lời trước khi họ ngồi xuống ăn tối cùng nhau.  Kamol ngồi đầu bàn, Kim ngồi bên phải và bên cạnh là Baiboon đang ngồi, Kom ngồi bên trái Kamol.

“Ngày mai em đi học đúng không?”  Kamol hỏi nhỏ.

“Vâng” Baiboon nhẹ nhàng trả lời vì rm ấy đang cảm thấy hơi căng thẳng khi dùng bữa với Kamol và Kim.

“Vậy thì ngày mai tôi sẽ để Kom đưa em đi” Kamol trả lời.

“Không cần thiết đâu, Baiboon hỏi bà  phải bắt xe buýt nào để đi từ nhà đến trường”, chàng trai vội nói vì không muốn làm phiền ai nữa.

“Kom sẽ đưa em đi” Kamol lặp lại, Baiboon ngay lập tức im lặng và cúi đầu.

“Này, Khun Kamol, hãy nói chuyện tử tế với em ấy, Baiboon không phải là thuộc hạ của anh, hãy sử dụng một giọng điệu dễ thương” Kim nói.

“Tôi sử dụng một giọng điệu bình thường ở đây” Kamol trả lời

“Rất bình thường” Kim nói trước khi bày thức ăn lên đĩa của Baiboon. Kom chỉ nhìn Baiboon, Kim và Kamol, nghĩ rằng họ giống như cha mẹ và con cái đang ăn cùng nhau.

“Cậu không có vấn đề gì phải không? Tôi đã nhờ cậu chăm sóc Baiboon suốt thời gian qua” Kamol hỏi, không muốn cấp dưới thân thiết nhất của mình nghĩ nhiều đến việc phải chăm sóc một đứa trẻ thay vì đi theo Kamol như mọi khi. Nói cách khác, Kamol muốn Kom có ​​chút thời gian để nghỉ ngơi vì trong khi họ làm việc cùng nhau, Kom sẽ theo hắn và chăm sóc cho Kamol, hầu như không được nghỉ ngơi.

“Không sao” Kom đáp, sau đó anh quay sang nhìn Baiboon đang nhìn mình với một nụ cười nhẹ. Kom cảm thấy món ăn này là ngon nhất trong tất cả những món ăn hiện có.

Sau khi ăn cùng nhau, Baiboon cũng giúp bà dọn dẹp bàn và họ sẽ đến nhà bà nhưng Kim đã gọi cho em trước để mời em đi xem phim cùng nhau. 

Lúc đầu, chàng trai từ chối, nhưng được Kim kéo để họ có thể xem phim cùng nhau.

Kom đến văn phòng của Kamol để bàn bạc công việc. Baiboon tiếp tục ngồi xem phim với Kim, phim vui đến mức quên kiểm tra giờ.

Người thanh niên gục đầu xuống ghế sô pha, mí mắt buộc phải tiếp tục xem phim cho đến khi mờ đi rồi từ từ khép lại cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Kim tự mình quay lại nhìn thấy Baiboon đang say ngủ khẽ cười, cậu muốn đánh thức em ấy … nhưng làm thế nào? Kim nói với bản thân rằng cậu sẽ đợi cho đến khi bộ phim thứ hai mình đang xem kết thúc để đánh thức Baiboon và về nhà.

“Em đang xem gì thế?”  Kamol hỏi khi đi về phía phòng khách.

“Chỉ cần xem phim, anh không cần phải hỏi” Kim trả lời mà không nhìn hắn.

“Kom, đưa Baiboon về nhà để rm ấy đi ngủ, ngày mai em ấy phải đi học” Kamol nói khi thấy Baiboon đang ngủ, Kom tiến về phía Baiboon và một tiếng gõ nhỏ gọi em đánh thức.

“Baiboon, dậy đi, muộn rồi, Baiboon” Kom gọi Baiboon bằng một giọng trầm và rm lặng lẽ thức giấc.

“Thôi, vào nhà tôi ngủ đi” anh lại nói với Baiboon, người nghe thấy anh gật đầu. Đôi mắt em đang nhấp nháy buồn ngủ muốn đi ngủ tiếp. Kom nắm lấy tay Baiboon nhấc bổng rm đi theo, Baiboon buồn ngủ đến mức quên cả lời chào tạm biệt với Kim và Kamol, cả hai không nghĩ gì nhiều.

Kom và Baiboon bước ra từ phía sau ngôi nhà lớn, Kom có ​​cảm giác rằng người mình đang đi cùng không thể theo sau. Anh dừng bước và quay lại nhìn trước khi mỉm cười nhẹ khi thấy Baiboon sắp ngủ.

“Nhóc có thể đi?”  Kom hỏi, nhưng Baiboon không nghe thấy anh ta nói gì vì mắt em không mở được.

“Không, Baiboon đang buồn ngủ” người thanh niên nói nhỏ, khuôn mặt như thể hoàn toàn thất thần.

“Vậy thì lên lưng tôi, được không?”  Kom giả vờ hỏi, nhưng Baiboon gật đầu và đưa tay lên và sẵn sàng cưỡi lưng Kom. Kom hơi sững sờ, anh nhìn trái nhìn phải xem có người nào xung quanh không, nhưng khi anh thấy không có, Kom ngồi xổm xuống.


“Được rồi, leo lên đi” Kom miễn cưỡng nói, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại cho phép mình làm tất cả những điều đó cho người thanh niên trước mặt mình. Kom nghĩ rằng có lẽ anh cảm thấy có lỗi với chàng trai trẻ. 

Baiboon cúi xuống đỡ lưng Kom, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ Kom. Kom chen hai tay vào dưới chân Baiboon và tự mình cõng em trên lưng, người thanh niên nhắm mắt sát vào cổ Kom.

Hơi thở ấm nóng của Baiboon luồn vào khe cổ Kom và cảm thấy bụng dưới nóng ran. Kom hít một hơi thật sâu trước khi dìu Baiboon ra sau bước nhanh hơn về nhà bà. Hơi ấm của cậu thanh niên phía sau lan tỏa khắp cơ thể Kom xâm nhập vào tim anh. Kom không hiểu.

Tại sao một cậu bé như Baiboon lại khiến anh cảm thấy ấm áp như vậy?  Ngay cả cơn gió lạnh phả vào mặt cũng không vượt qua được hơi ấm mà người thanh niên trên lưng mang lại cho mình. Kom khẽ nở một nụ cười, hơi thở nhẹ của Baiboon kề bên tai, anh có thể nghe thấy. Kom nghĩ đó không phải là chuyện khó chịu. tiếng ồn ở tất cả.

Kom dẫn Baiboon sau khi anh dừng lại trước nhà của người dì trước khi buông tay và gõ cửa.

“Dì, dì” Kom gọi dì Nee, không quá lớn vì anh nghĩ rằng tiếng gõ đã làm cho dì Nee thức giấc.

Tiếng mở cửa là từ bên trong trước khi cánh cửa mở ra.

“Có chuyện gì vậy, Khun Kom? Đó có phải là Baiboon không? Chuyện gì đã xảy ra với thằng bé vậy?”  người dì ngạc nhiên hỏi.

“Không có gì đâu, Baiboon đang ngồi xem phim với Khun Kim và nhóc ấy ngủ quên mất nên tôi đưa nhóc con đến đây” Kom đáp, bà dì nhường chỗ cho Kom đưa Baiboon vào nhà.

“Vậy tại sao cậu không đánh thức nó dậy? Tại sao cauy lại cõng nó về? Nó phải khó khăn lắm, Baiboon, Baiboon-naa” Dì Nee nói một cách thận trọng trước khi gọi cháu mình.
—————————————
T / N: “naa” giống như một âm thanh để gọi anh ấy một cách dễ thương.  Haha, tôi đã đề cập đến nó rồi, nhưng khi tôi đặt nó ở đây, có vẻ như chúng tôi đã thay đổi giới tính của Baiboon, vì vậy tôi muốn làm rõ nó.

______________________

“Dì không cần phải đánh thức thằng bé. Tôi sẽ chỉ đưa Baiboon vào phòng ngủ của nó, dù sao thì tôi đã đưa nó rồi” Kom đáp, dì dẫn anh vào phòng ngủ của Baiboon và mở cửa cho anh.

Kom nhìn căn phòng của Baiboon và khẽ thở dài vì chỉ có một tấm nệm trên sàn với chiếc tủ quần áo cũ của mẹ anh khi bà còn ở đây, những đồ đạc khác của Baiboon nằm ở một góc phòng.

Kom bế Baiboon đến giường và nhẹ nhàng đặt Baiboon lên giường của mình. Ngay khi đứa trẻ cảm nhận được tấm nệm êm ái, em quay lại và nắm lấy bàn tay đang gần kề của mình, ôm nó và nằm xuống.
Kom cười bí mật.

“Nhìn đi, giờ lớn rồi mà còn bám gối như hồi nhỏ, thật xấu hổ”, người dì nói với giọng bông đùa.

“Ngày mai đưa Baiboon đến đợi tôi, vì tôi đã được lệnh đưa Baiboon” Kom đáp, người cô mỉm cười hạnh phúc.

“Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến Khun Kamol, anh ấy đã thực sự giúp đỡ gia đình của dì”, bà của Baiboon nói.

“Vâng, tôi sẽ đi trước dì, tôi phải trở lại làm việc một lần nữa” Kom nói khi cô rời khỏi phòng của Baiboon.

“Dù sao cũng cảm ơn cậu đã tham gia với chúng tôi” người dì nói với cảm xúc chân thành.

“Không sao đâu dì, Baiboon cũng là Nong của tôi” Kom trả lời trước khi quay trở lại chiếc xe đang đậu ở nhà chính, anh ấy đang đợi Monk đi ra và họ sẽ nói về công việc.



______________________

“Cảm ơn mọi thứ rất nhiều, bây giờ chúng ta hãy nghỉ ngơi, đừng quên đặt hàng, đưa Baiboon đến trường và sau đó cậu có thể quay trở lại nghỉ ngơi” Kamol nói sau khi quay lại thảo luận công việc và về đến nhà lúc 2 giờ sáng.

“Vậy sếp đi giao dịch lúc 10 giờ có ổn không?”  Kom hỏi.

“Được rồi, tôi có thể đi với người khác, cậu cứ nghỉ ngơi đi” Kamol đáp.


“Nhưng…” Kom sẽ phản đối.

“Không cần đâu, cậu có thể đi nghỉ ngơi” Kamol trầm giọng nói, Kom vẫn còn hơi luống cuống.

“Vâng” bóng dáng cao lớn gật đầu đáp, sau đó bước ra khỏi xe và mở cửa cho Kamol trước khi đi vòng qua một bên của ngôi nhà để trở về với riêng mình. Các thuộc hạ của Kamol thỉnh thoảng có nhiệm vụ chào hỏi anh ta. Trước khi đến nhà riêng của mình, Kom dừng lại một chỗ và quay lại nhìn. Đó là nơi ở của Baiboon, anh vừa nhìn thấy nóc nhà đã nhận ra người thanh niên lúc này chắc đang ngủ say, khiến cho vẻ mệt mỏi của Kom lập tức tan biến, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.

“Anh đã trở lại, Khun Kom!”  Một giọng nữ hét lên, Kom cau mày quay lại nhìn cô. Bạn đã nhìn thấy nó vào thời điểm nào? Cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ nhẹ đi về phía anh ấy.

“Sao cô còn chưa ngủ? Muộn rồi” anh khẽ hỏi.

“Đợi Kom có ​​sai không? Tôi sợ anh quay lại đói, nên tôi hỏi Kom, anh có đói không?”  người phụ nữ nói với một giọng trầm.

“Tôi ăn ở ngoài rồi, lần sau cô không cần đợi tôi nữa, đi ngủ đi” Kom đáp, cố gắng không nhìn cô gái quá nhiều vì Kom biết cô gái đó cảm thấy thế nào về anh và bản thân Kom không phải là một nhà sư của, gạch và vữa, nhưng anh không nghĩ đến việc có quan hệ với những người làm việc cho Kamol. Nếu đó là một cô gái anh gặp ở ngoài, Kom có ​​thể sẽ chơi với cô ấy một lúc.
—————————————
T / N: chơi có nghĩa là anh ấy không tôn trọng, không chơi với cảm xúc của mình hay bất cứ điều gì tương tự.
—————————————

“Vậy, anh có mệt không? Chờ một chút, em có thể đi mát xa cho anh”, cô gái nhấn mạnh, Kom thở dài một hơi.

“Ừ, tối nay tôi rất mệt, tôi mong mau về ngủ, đi trong bóng tối không tốt. Trước khi ra khỏi nhà, hãy tìm hiểu xem nên mặc gì”, Kom nói, trước khi trực tiếp đi về nhà riêng để lại cậu nhóc. Người phụ nữ cô đơn và đầy thất vọng.

Kom trở về nhà thở dài ngao ngán nghĩ đã lâu chưa tự giải thoát cho bản thân. Thường thì Kamol không bao giờ cấm cấp dưới ra ngoài mua vui, vì ai cũng có thời gian rảnh, chỉ có anh làm việc và không nghỉ ngơi nhiều vì anh vẫn luôn theo sát Kamol mặc dù họ đã ngừng làm việc đó. Kom vẫn luôn ở đó, đôi khi Kamol sẽ tìm một phụ nữ trẻ để giải thoát cho anh.

Quay đầu nhìn đồng hồ, cậu phải hạ quyết tâm đi tắm rửa nghỉ ngơi để sáng mai còn dậy đưa Baiboon đi học.



“Bà ơi, Baiboon ngủ trong nhà như thế nào? Baiboon nhớ rằng hôm qua mình đang ngồi xem phim với PKim và rất buồn ngủ” Baiboon khi thức dậy từ sáng sớm đã hỏi bà ngoại đang chuẩn bị nấu bữa sáng trong ngôi nhà lớn.

“Cái gì, con buồn ngủ quá nên không nhớ PKom đã mang gì về nhà rồi?” 
Bà nội hỏi một cách tinh nghịch.

“PKom bế Baiboon về nhà bà ngoại đúng không?”  Baiboon hỏi bà mình với giọng hoảng hốt.

“Nếu con không tin con đi hỏi cậu ấy đi” Bà nội đáp, Baiboon mặt đỏ bừng vì cảm thấy xấu hổ vì bị cõng trên lưng Kom và giờ thì em không nhớ gì cả.

“Vậy là PKom giận hả bà? Baiboon sẽ đi xin lỗi anh ấy” cậu thanh niên hỏi với vẻ kinh hoàng, em sợ rằng Kom sẽ không hài lòng với Baiboon.

“Kom không nổi điên chút nào, nhưng con phải cảm ơn anh ấy, biết không? Bây giờ, con giúp bà vào bếp trước nhé?”  hỏi bà của chàng trai trẻ.

“Thôi nào, khoảng 6h, Baiboon có thể về tắm rửa và mặc quần áo”, nam thanh niên nói trước khi ra ngoài giúp bà chuẩn bị bữa sáng và làm các công việc khác hết sức có thể.  Đến 6 giờ, Baiboon trở về nhà và tắm rửa, mặc quần áo và chuẩn bị mọi thứ.

Cậu thanh niên rất hào hứng vì được chuyển đến một ngôi trường khác trông đẹp hơn trường cũ rất nhiều, cậu kiểm tra cặp sách trước khi xem xét những món đồ phải mang đến trường. Sau đó em ấy đã đi tìm PKom tại nhà của mình.

Khi đến nơi, Baiboon không dám gọi Kom, chỉ có thể ngồi trên ghế trước cửa nhà chờ đợi, nhưng đến 7h, cửa nhà Kom đã mở.

“AiBaiboon, nhóc đã đợi từ bao giờ vậy? Tại sao nhóc không gọi cho tôi?”  Kom ngạc nhiên hỏi cậu thanh niên mặc đồng phục học sinh trước cửa nhà mình. Khi cậu nhìn thấy Baiboon trong bộ đồng phục học sinh ngắn tay màu xanh dương, Kom cũng cảm thấy rất thích hợp với cậu bé. Nếu không ai tiết lộ mối quan hệ của anh ta với Baiboon, họ chắc chắn sẽ hiểu rằng anh ta là con trai của mình.

“Ừm… tôi nghĩ bộ đồng phục đó sẽ không hợp với nhóc” Kom trả lời.

“Làm thế nào mà nó không đẹp với em? Nó chỉ là một bộ đồng phục học sinh” Baiboon bối rối hỏi, anh cười nhẹ trước sự trung thực của chàng trai trẻ.

“Nhóc còn chưa trả lời tôi sao không gọi cho tôi? Nếu tôi dậy muộn thì sao?”  Kom giả vờ hỏi, Baiboon cười tươi.

“Làm gì có chuyện đó, Baiboon biết rằng PKom luôn giữ lời” thanh niên tự tin nói, Kom nhìn mặt Baiboon nhếch môi nở nụ cười, đột nhiên mặt Baiboon nóng lên khi nhớ ra điều gì đó, cậu bé vội vàng giơ tay cung kính.

“PKom, Baiboon xin lỗi. Đêm qua Baiboon là gánh nặng cho PKom khi đưa em về nhà, Baiboon thực sự không biết bà có bối rối về việc Baiboon về ngủ ở nhà không.” Baibon nói.

“Nhóc không nhớ sao? Tôi đã trả lời yêu cầu của nhóc là được cõng nhóc trên lưng” Kom giả vờ hỏi cậu bé mặt đỏ.

“Oiii … Thật sao? Thật là xấu hổ, Baiboon xin lỗi PKom” người thanh niên nói với giọng nói nhỏ của lời xin lỗi, Kom lắc đầu và mỉm cười.

“Sao nhóc lại xin lỗi? Tôi không nói gì cả, ngoài ra tôi sẵn sàng đưa nhocy về nên đừng hối hận” Kom nói khiến Baiboon mỉm cười


“Nhóc đã có mọi thứ mình cần?”  anh hỏi lại.

“Tất cả là như vậy” người thanh niên đáp.

“Ra xe đi, ăn sáng chưa? – Kom trầm ngâm hỏi.

“Baiboon đã có bánh mì và sữa cho bữa sáng”, cậu thanh niên trả lời vì bà em đã chuẩn bị sẵn cho em ở nhà.

“Nhóc chỉ ăn vậy thôi, đủ chưa? Bữa sáng quan trọng, hãy ăn cháo gần cổng trường nhóc nhé” Kom nói trước khi lấy cái túi mà Baiboon đặt trên bàn và đeo lên.

“PKom, Baiboon có thể giữ nó”, người đàn ông trẻ đã nhanh chóng thốt lên trong cú sốc khi nhìn thấy Kom đang cầm chiếc túi của mình.

“Tôi cầm nó cho nhóc, đi thôi” Kom nói xong rồi đẩy Baiboon ra sau để đi cùng em. Vì vậy cậu thanh niên chỉ đi theo Kom, nhưng liên tục đòi lấy chiếc túi cho đến khi ra xe. Ngay cả khi Kom cũng không làm thế, không rời xa anh. Kamol nói với Kom rằng anh sẽ lái một chiếc xe khác của hắn để đưa Baiboon đến trường, Baiboon ngồi trên xe một cách hào hứng.

“Đây là lần đầu tiên có người đưa Baiboon đến trường như thế này” người thanh niên nói khi bước vào xe, Kom khẽ quay lại nhìn em.

“Và khi nhóc ở với mẹ, nhóc sẽ học tập như thế nào?”  Kom hỏi.

Baiboon nói: “Em đang đi xe buýt.  Hôm nào thấy xe buýt miễn phí là may quá, tiết kiệm được một ít tiền”, chàng trai tươi cười đáp.

“Suýt nữa thì quên mất, đây là số tiền được phân bổ cho tuần này, Khun Kamol đã đưa cho Baiboon. Nhưng nếu có chi phí nào khác ngoài đồ ăn, hãy nói cho tôi biết” Kom nói khi cầm lấy số tiền mà Kamol đã đưa vào tối hôm trước và đưa nó cho người thanh niên, Baiboon kinh ngạc nhìn số tiền trên tay Kom.

“Hai nghìn bath, PKom, sao nhiều thế? Anh cho em 50 bath, ngoài ra Baiboon không phải trả tiền xe buýt nữa, đủ rồi”, nam thanh niên bàng hoàng.

“Kamol đã ra lệnh, nhóc có muốn làm trái lệnh ngài ấy không? Dùng không hết thì cất vào lọ, không khó chút nào đâu” Kom giả vờ đe doạ em vì anh biết rằng đó là cách duy nhất khiến cho Baiboon để nhận tiền. Thực tế là Kamol nói với anh ấy đưa cho 1500 bath, nhưng Kom đã bí mật bỏ tiền của mình và thêm 500 nữa. Vì anh ấy nghĩ rằng Baiboon có thể cần phải chi hơn 300 bath một ngày.

“Một lần nữa, Baiboon, trường nhóc sắp theo học là một trường tư thục, đồ ăn ở trường đắt hơn trường cũ của nhóc, vì vậy hãy lấy nó” Kom nói một lần nữa, Baiboon cứng rắn cầu xin, nhưng khi em nhìn thấy ánh mắt  của Kom. Baiboon đã nhận được số tiền mà Kom đưa cho.

“Cảm ơn anh, khi Baiboon đi học về sẽ cảm ơn Khun Kamol” cậu thanh niên nói với giọng run run. Kể từ khi sinh ra, anh ấy chưa bao giờ có trong tay nhiều tiền như vậy.

“Hãy giữ nó và quản lý tiền của chính mình nữa”, Kom cười nói nhưng anh chắc chắn rằng Baiboon biết cách quản lý tiền của mình rất tốt. Sau khi rời khỏi nhà Kamol, Kom đưa Baiboon đến cửa hàng mua cháo trước tòa nhà, lúc này đã có học sinh và công nhân dùng bữa sáng đơn giản.

“Nhóc có muốn bỏ trứng vào không?” Kom hỏi khi đưa Baiboon ra khỏi xe và dẫn em đến bàn. Nhiều người quay lại sợ hãi và ngạc nhiên trước dáng người cao lớn, bộ râu rậm và phong thái dữ tợn của Kom khiến nhiều người mọi người không dám nhìn thẳng vào cả hai người.

“Không” người thanh niên nói, vì nếu họ đặt quả trứng, giá sẽ tăng hơn nữa, người thanh niên không muốn chi thêm tiền, Kom nhìn khuôn mặt của Baiboon đủ hiểu.

“Cô ơi, bỏ một quả trứng vào bát cháo” Kom nói.

(Ủa vậy hỏi làm chi?)

“Cho anh?”  người thanh niên hỏi.

“Không, nó dành cho nhóc” Kom.1 nói

“Nhưng Baiboon không muốn có trứng”  Baiboon cố gắng quay lại để thay đổi thứ tự.

“Thôi đi, đừng đổi, nếu không dị ứng với protein trứng thì cứ ăn đi, có biết vì sao không muốn đẻ trứng không? Ăn nhiều đừng nghĩ nhiều, hay thế nào, em có thể có một cơ thể lớn như của tôi? ”  Kom trả lời, Baiboon làm má em sưng lên.

“PKom thích ép buộc”, Baiboon nói nhỏ nhưng Kom có ​​thể nghe thấy rõ ràng.

“Tôi ép nhóc vì tôi lo lắng, hiểu không?”  anh ta nói với một giọng điềm tĩnh, với những lời lẽ trực tiếp, nhưng nó khiến Baiboon nhìn Kom với một cảm giác biết ơn trong lòng.

“Đừng khóc, đây là ngày đầu tiên đi học của nhóc, nhóc có muốn đi học với đôi mắt sưng húp không?”  Kom nói với một nụ cười khiến Baiboon buộc mình không được khóc vì sung sướng.

“Vậy là PKom sẽ không ăn?”  Baiboon hỏi khi nhận ra rằng Kom chỉ gọi một đĩa cho mình.

“Nào, nhóc ăn đi. Tôi không ăn sáng nhiều” Kom đáp, Baiboon vẫn hơi im lặng, cắn môi do dự không biết có nên nói gì đó hay không. 

“Nhóc đang nghĩ gì vậy?”  Kom hỏi khi nhìn trạng thái của Baiboon.

“Ừm, em không muốn ngồi ăn một mình, ngoài ra, PKom là người đã nói bữa sáng rất quan trọng, vậy tại sao chúng ta không ăn cùng nhau?”  Baiboon nói nhỏ vì trong lòng em sợ Kom không hài lòng với những gì mình nói, nhưng trong lòng em lo lắng muốn Kom ngồi ăn cùng anh.  Kom nhìn vào khuôn mặt của Baiboon, người đang cầu xin anh, mặc dù Baiboon thậm chí còn không biết đôi mắt của mình đẹp đến mức nào, Kom thở phào nhẹ nhõm ngay khi món cháo Baiboon trên bàn được cất lên.

“Cô ơi, lấy cho tôi một đĩa khác trong số này”, Kom nói với chủ cửa hàng, khiến Baiboon mỉm cười thật tươi.
___________

Baiboon nắm PKom trong lòng bàn tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.