Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 31: Kombai Chương 3
“Cậu đã gọi cho Day chưa? Hãy đi tìm anh ta” Kamol gay gắt nói khi ngồi trong xe, sau khi hạ cánh, họ ngay lập tức được đưa đến nhà của Day.
“Mọi thứ đã sẵn sàng” Kom trả lời.
“Ừm, tôi sẽ nói xong với Day về Kim, cậu có thể về nghỉ ngơi đi. Cậu đã làm việc rất nhiều rồi” Kamol trả lời vì thực sự lo lắng cho cấp dưới của mình.
“Vâng” Kon đáp.
“Nhân tiện, tại sao cậu lại mua dâu tây? Cậu không thể ăn chúng ở đây đúng không? ” Hắn hỏi.
“Tôi mua nó để tặng Baiboon như một món quà” Kom nói trực tiếp khiến Kamol nhướng mày một chút, nhưng hắn không hỏi thêm câu nào nữa.
Khi họ đến nhà của Day, Kamol phải đi tìm Kim. Sau khi nói chuyện một lúc. Kamol đã có thể đưa Kim đi cùng. Kom ra lệnh cho người lái xe quay trở lại nhà Kamol ngay lập tức và khi đến nơi, hắn ta ra lệnh cho mọi người tập hợp lại trong đêm.
Kom đi tới mở cốp xe để lấy túi xách, quần áo và đồ lưu niệm của mình. Đi xuống con đường dẫn đến nơi ở của chính mình, mở cửa và cất chiếc hộp kỉ niệm rồi đi xuống một hành lang khác rồi dừng lại cửa của một ngôi nhà khác.
-“Baiboon, nhóc có ở đó không?” Kom gọi cho người thanh niên trước cửa nhà trước khi nghe thấy tiếng gõ cửa thể hiện sự vội vàng của em.
“PKom đã trở lại!” Giọng nói trong trẻo của Baiboon vang lên cùng nụ cười. Dáng người nhỏ nhắn mở cửa khiến bao mệt mỏi vì chuyến đi tan biến. Kom cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy nụ cười của người trước mặt.
“Nếu chưa trở về, làm sao có thể ở chỗ này?” Kom đáp lại bằng cách làm cho Baiboon phồng má, trái tim của Kom khẽ co thắt lại khi anh cảm thấy muốn cắn đôi má sưng tấy của cậu bé.
“Có chuyện gì vậy, PKom? Tại sao anh lại lắc đầu?” Baiboon bối rối hỏi khi Kom đột nhiên lắc đầu từ bên này sang bên kia, không biết lý do.
Kom chớp mắt để loại bỏ những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.
“Không, không có gì” Kom nói trước khi đưa hộp quà cho Baiboon. “Ồ, tôi đã mua cho nhóc cái này” anh ấy nói.
“Là gì?” Baiboon vui vẻ hỏi và em ấy vẫn chưa thấy rằng mình đã nhận được nó.
“Thử mở ra xem” Kom lại nói, Baiboon nhìn chiếc hộp trước mặt với vẻ mặt thâm thúy, thiếu gia này chưa từng mua thứ gì như thế này, càng không phải là quà lưu niệm từ nước ngoài, Baiboon cũng chưa từng nhận từ ai.
“P…. PKom, anh có thực sự mua gì đó cho Baiboon không?” Baiboon hỏi lại, chỉ để chắc chắn.
“Đúng rồi đừng khóc, tôi mua cho nhóc cái gì cũng phải làm cho nhóc cười. Nhóc làm sao có thể khóc?” Kom nói với một giọng nghiêm khắc, anh mắng Baiboon vì anh nhìn thấy đôi mắt của cậu bé ngấn lệ.
“Thật là may mắn, em rất vui” người thanh niên nói với giọng run rẩy, nhưng em cố gắng ép mình không hét lên trước mặt Kom vì sợ rằng anh ta sẽ nổi giận.
“Hãy cầm lấy và mở nó ra” Kom trả lời, trong một trăm ngày và trong một nghìn năm, Kom không nghĩ đến việc mua thứ gì đó từ bất kỳ ai. Bởi vì anh ấy không có ai để mua, Baiboon là người đầu tiên anh ấy mua một thứ như thế này từ.
“Cảm ơn” Baiboon trả lời trước khi giơ tay bày tỏ sự kính trọng với Kom khi em lấy chiếc hộp từ tay Kom và cầm nó trước khi ngồi vào bàn trước nhà và bắt đầu mở hộp. Kom nhìn Baiboon thật kỹ, ngay khi chiếc hộp được mở ra, mắt Baiboon lấp lánh.
“PKom, dâu… dâu tây, PKom mua ít dâu tây cho Baiboon phải không?” Người thanh niên quay sang hỏi Kom bằng một giọng khản đặc, thích thú khi thấy quả dâu tây còn to hơn quả anh ta đã ăn ở tiệm kem, thêm vào đó là mùi thơm nhẹ của dâu tây, em giơ một quả lên ngửi thử.
[Trong trường hợp bạn đang thắc mắc, dâu tây được bán theo gói chứ không phải theo Kilo, và gói lớn mà Kom mua, trị giá khoảng $ 40 – $ 60 đô la, cộng với chi phí vận chuyển từ Hàn Quốc đến Thái Lan, nó là 25 đô la, vì vậy đó là một món quà tốt.]
“Nhóc thích tôi?” Kom hỏi, Baiboon ngay lập tức gật đầu.
“Em thích anh, em rất thích anh, PKom thật tốt bụng” Baiboon quay sang bóng dáng cao lớn phía sau ôm chặt lấy hình bóng của Kom.
Kom cứng người khi Baiboon ôm eo mình, ngẩng đầu lên với một nụ cười hạnh phúc.
“PKom tốt với Baiboon-Chan, cảm ơn” người đàn ông trẻ nói một lần nữa, Kom mỉm cười trước khi đưa một tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Baiboon.
“Cất vào tủ lạnh đi, để sau này cất đi ăn” Kom nói với giọng điềm tĩnh, nhưng trong lòng Baiboon cảm thấy rất ấm áp.
“Vâng” Baiboon đáp.
“Nhóc buông tôi ra trước được không?” Kom nói khiến Baiboon từ từ thả cánh tay ra khỏi vòng eo rắn chắc của Kom, với một nụ cười nhẹ.
“Em xin lỗi, Baiboon không cố ý, Baiboon chỉ muốn cảm ơn PKom vì đã mua những thứ này” Baiboon nói nhỏ, vì em nghĩ Kom không vui khi Baiboon ôm eo anh vừa rồi.
“Tôi chưa nói gì với nhóc, nhóc nghĩ đi đâu vậy? Tôi lên giường nằm nghỉ một lát thôi” Kom vội nói vì không muốn cậu thanh niên làm chuyện bậy bạ.
“PKom, anh có mệt không? Baibon có thể massage cho anh không? Baibon có thể massage, Baibon thường massage cho mẹ”, người đàn ông trẻ nói vì em nghĩ rằng anh có thể trả tiền cho những thứ mà Kom đã mua cho anh ta.
“Thôi để sau, nhóc muốn ngủ thì về nhà, đừng chui vô chuồng cọp” Kom cảnh báo.
“Vâng, PKom, đi nghỉ ngơi đi” Baibon nói, tay cầm hộp dâu tây mà Kom đưa cho em ôm vào ngực rồi hộ tống Kom đến con đường nối nhà họ.
“Cảm ơn, PKom” Baiboon nói một lần nữa, Kom gật đầu và mỉm cười nhẹ trước khi quay lại và quay trở lại nhà của mình. Baiboon nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng của Kom với một nụ cười trước khi vào nhà để đặt dâu vào tủ lạnh. Kom trở về phòng và ngay lập tức đi tắm và ngủ thiếp đi, anh đã kiệt sức.
Sau khi cho dâu vào tủ lạnh, Baiboon đợi một lúc cho dâu nguội rồi lấy một quả ra nếm thử, cầm trên tay một quả rồi ngồi xích đu gần làng.
“Hummm …” Baiboon tự nói khi em ngửi quả dâu từ tay mình, sau đó cắn một miếng. Vị ngọt ngon ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, điều này khiến Baiboon mỉm cười thật tươi, vì em nghĩ rằng mình sẽ chỉ ăn một quả mỗi ngày.
Baiboon cứ ngồi ăn dâu cho đến khi ăn xong, cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời dù mới bị mẹ bỏ rơi cách đây vài ngày.
Baiboon ngồi đó vì không biết nói chuyện với ai. Bà nội bảo sáng mai em giúp bà dọn dẹp nhà Kamol, xong việc Baiboon quay vào nhà.
Baiboon nghe thấy âm thanh giống như có người đi qua, trước khi nhìn thấy một trong những thuộc hạ của Kamol và một thanh niên đẹp trai khác bước tới chỗ Baiboon đang ngồi.
“Ồ, PKom cho em vào và em đang đợi anh ấy,” Baiboon trả lời trực tiếp.
Cô gái có sợ ánh mắt của Kom không ?
“Có thật không vậy Kom?” người phụ nữ hỏi ngay vì ai cũng biết Kom rất ít khi cho ai vào nhà mình. Ngay cả cô gái trẻ quen biết Kom đã lâu cũng chưa được vào nhà.
“Hiện tại nhóc có thể đi, chúng ta phải đi đến nhà chính. Họ đã gọi tất cả chúng ta” Kom nói với một giọng trầm, Baiboon rời khỏi nhà, em đi theo Mai và Kom đến ngôi nhà lớn mà không cần vội vàng. Kom quay lại nhìn Baiboon theo định kỳ. Khi họ đến nơi, Kom chia tay nhau thấy từng thành viên đã đi hết. Còn Baiboon và Mai, họ đi về phía bếp của ngôi nhà chính.
“À, cháu đến đúng giờ, bà ngoại đưa cháu đi”, người dì nói khi thấy cháu mình đến gần.
“Còn có thể giúp gì cho bà không, bà?” người thanh niên hỏi ngay lập tức, vì em không muốn ở một mình.
“Không có gì, đợi bà ở đại sảnh” người cô nói.
“Cô à, cô có biết cháu trai của cô đã làm gì không? Thằng bé đến chơi nhà PKom” Mai nói và đòi hỏi với giọng điệu tức giận.
“Có thật là Baiboon không?” Người dì ngay lập tức quay sang cháu trai của mình, mặt Baiboon hơi tái đi.
“Baiboon không đi chơi, PKom cho Baiboon vào, đợi PKom thay quần áo chỉ chốc lát. Baiboon không dám một mình bước vào nhà lớn”, người thanh niên thành khẩn nói.
“Kom, cậu ấy có cho con vào không?” Người dì hỏi với giọng căng thẳng vì sợ cháu mình vào sẽ khiến Kom tức giận.
“Có” Baiboon nhỏ giọng đáp lại, tránh những ánh mắt đang nhìn mình với vẻ ghê tởm.
“Đó là một vấn đề lớn dì ạ, cháu ghen tị vì cháu chưa bao giờ được vào nhà của PKom” Giọng Da có chút mật ngọt.
“Câm miệng đi” Mai lập tức quay sang Da.
“Này, hai người im lặng đi” Người dì nghiêm nghị nói, ngăn hai cái miệng đang định mở ra tranh cãi.
“Ra sảnh đợi Kamol xuống nếu không sẽ bị mắng” Bà đáp rồi dắt cháu mình đi bộ cùng những người khác vào sảnh. Bây giờ tất cả các nhân viên đã tập hợp. Baiboon đã tìm kiếm một góc nhưng không thể tìm thấy một góc nào có sẵn.
“Tìm ai đó, Baiboon?” giọng Lop cất lên, trước khi bước đến và đứng cạnh em.
“Anh đi đâu vậy PLop?” Tôi hỏi Baiboon, Lop là một người khác mà Baiboon có thể nói chuyện.
“Tôi đang đợi em và mọi người rời khỏi phòng, mọi người sẽ vào sớm thôi” Lop trả lời. Ngay sau khi Kamol bước vào cùng với người thanh niên mà Baiboon đã nhìn thấy trong vườn và họ cùng nhau bước vào cùng với Kom. Tất cả đều cúi đầu kính cẩn trước Kamol.
Về phần Kom, anh quay lại nhìn Baiboon trước khi bước tới và đứng giữa Baiboon và Lop.
“Di chuyển một chút, Lop” Kom nói với Lop, giọng anh không mạnh lắm, Lop di chuyển ngay lập tức.
Cái quái gì vậy? Còn nhiều chỗ nữa. Tại sao anh ta lại đến đây và đẩy chúng ta đi xung quanh?
Lop chỉ có thể than phiền trong lòng, trước khuôn mặt xinh đẹp đứng cạnh Kamol, người đã phát ra tiếng động trong cổ họng khi cậu nhìn thấy Baiboon. Cũng như nói với Kamol rằng cậu đã nhìn thấy em trong vườn nhưng không nói chuyện với cậu.
“Liệu Baiboon có bị mắng vì đi dạo ở khu vực đó không?” Chàng trai lo lắng thì thầm, Kom khẽ mỉm cười và đưa tay lên vuốt nhẹ lưng em.
“Không, Khun Kim chỉ nói muốn chào Baiboon, nhưng cậu ấy không nói gì với Khun Kamol” Kom nói với người thanh niên để khiến em cảm thấy thoải mái, trước khi Kamol giới thiệu cậu với người bên cạnh, với tư cách là vợ của hắn ta.
“PKom, Khun Kim đó không phải là đàn ông sao?” Baiboon ngạc nhiên thì thầm với anh ta.
“Phải, thì sao?” Kom hỏi, nhưng trước khi Baiboon có thể hỏi thêm, Kamol đã gọi Baiboon, dì Nee, Da và Mai đến và giới thiệu họ với Kim một lần nữa.
“Đây là Baiboon, cháu của dì Nee” Kamol giới thiệu Baiboon sau khi giới thiệu với những người khác.
“Sawatee Kab, Khun Kim” Baiboon nhanh chóng giơ tay chào Kim.
“Em không cần phải gọi anh là Khun Kim đâu Baiboon, có thể gọi anh là PKim” Kim nói, cùng với một nụ cười hướng về Baiboon, Baiboon ngay lập tức cảm nhận được rằng Kim cũng là một người tốt.
“Nhưng…” Baiboon lo lắng vì Kim là vợ của Kamol, ông chủ và cũng là ân nhân của em và bà.
“Em không cần phải lo lắng về việc ai đó sẽ nổi giận với em vì đã làm điều đó” Kim nói khi quay sang nhìn Kamol, khiến hắn ta bật cười trong cổ họng.
“Ồ được rồi, em có thể gọi nó bất cứ thứ gì mình muốn” Kamol nói.
“Uh… ah… P’Kim” Baiboon đáp lại khiến Kim cười thật tươi. Kamol để mọi người chia nhau ra hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng vẫn còn một số để bàn công việc, Baiboon quay lại theo bà mình vào bếp.
“Thật tốt khi Khum Kim yêu thích Baiboon, dì Nee” Da cười nói.
“Hả” giọng trêu chọc vang lên từ cổ họng của Mai trước khi cô bước đến lấy đồ tươi ra khỏi giỏ.
“Bà ơi, bà không thích PKim thích cháu sao?” Baiboon hỏi bà mình bằng một giọng trầm và liệu mặt bà có đờ đẫn không.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta không muốn cùng cậu ấy lộn xộn, cậu Kim khác với chúng ta cùng người ở chung, biết không?” Người dì dạy cháu trai.
“Krap” Baiboon kêu lên trước khi bà nói với em rằng Kim sẽ ngồi ở sau nhà trước rồi để cua quay lại giúp họ vào bếp một lần nữa khi đến giờ dọn bàn, Baiboon sau đó đi vào bếp. chiếc ghế dài và một lúc sau, Kim đi theo em.
“Anh có thể ngồi với em không?” Kim hỏi.
“Uh, được ạ” Baiboon trả lời và di chuyển cho Kim ngồi.
Kim ngồi xuống trước khi quay lại nhìn thuộc hạ của Kamol đang theo sau mình.
“Anh không cần phải đi theo tôi, tôi ở nhà của sếp của anh” Kim nghiêm túc nói.
“Nhưng sếp đã ra lệnh” thuộc hạ của Kamol ngập ngừng đáp.
“Cái quái gì vậy? Nếu anh có việc gì phải làm, hãy làm đi” Kim ra lệnh một lần nữa.
“Cậu có chắc về điều đó không? Chà, để tôi hỏi trước”, thuộc hạ của Kamol trả lời trước khi vào lại nhà. Kim thở phào nhẹ nhõm. Baiboon nhìn Kim đầy nghi ngờ và cảm thấy hứng thú với điều gì đó.
“Anh … Ừm… Anh có thực sự là vợ của Khun Kamol không?” người thanh niên bối rối hỏi vì em không bao giờ biết rằng một người đàn ông có thể kết hôn với một người đàn ông khác. Hầu hết thời gian, Baiboon chỉ xem phụ nữ là vợ của đàn ông.
Kim khựng lại.
“Uh, chà, làm thế nào để anh có thể nói?” Kim không thể nghĩ ra từ thích hợp để giải thích cho cậu bé. Nhìn Kim, Baiboon chờ đợi câu trả lời.
“Và một người đàn ông cũng có thể là vợ của một người đàn ông khác?” Baiboon hỏi lại.
“Em đang hỏi nếu em có thể?” Kim tìm cách nói thật là một cử chỉ chu.
“Chà, những điều này là sở thích cá nhân, Hmm, anh nên nói gì nữa?” Kim lắc đầu, điều gì đó khiến Baiboon bật cười với tình trạng của Kim.
“Đó là tình yêu, Baiboon, không phân biệt giới tính nếu trái tim của chúng ta là một và chúng ta yêu nhau thì chúng ta có thể sống với nhau như vợ chồng “, Kim thẳng thắn giải thích, nhưng một đứa trẻ ngoan như Baiboon đủ thông minh để hiểu.
“Ồ, Baiboon hiểu rồi” Điều này khiến Kim nhướng mày bối rối, Baiboon đột nhiên dễ hiểu.
“Em hiểu cái gì?” Kim tò mò hỏi.
“Em hiểu rằng Kim và Kamol yêu nhau và đó là lý do tại sao hai người về sống với nhau như vợ chồng, giống như cha mẹ của Baiboon khi ở bên nhau, phải không?” chàng trai trẻ nói những gì anh ta hiểu khiến Kim đơ người ra.
“PKim, PKim” Baiboon gọi Kim khi thấy người kia im lặng.
“Hả” Kim trả lời khi nghe Baiboon gọi tên mình.
“Baiboon nói gì sai?” Người thanh niên vội vàng hỏi và hồi hộp nghĩ rằng em đã nói điều gì đó xúc phạm Kim.
“Không, không có gì, anh vừa nghĩ ra một điều” Kim nói khiến Baiboon thở phào nhẹ nhõm.
“Kim” một giọng nói cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cậu bé, khiến Kim phải nhìn cậu trước khi cau mày, Baiboon nhìn về phía sau Kamol và thấy Kom đang đứng sau cậu.
Kom khẽ gật đầu để Baiboon đứng dậy ra đón, cậu nhóc ngay lập tức tiến lại gần Kom vì kinh ngạc trước giọng nói của Kamol, Kim đẩy Baiboon ra.
“Tại sao ngài ấy lại tức giận?” Baiboon hỏi với giọng sợ hãi.
“Không có gì đâu, sếp chỉ lo lắng cho Khun Kim” Kom đáp, Baiboon gật đầu xác nhận.
“Vậy nhóc đang nói gì với Khun Kim?” Kim đề nghị mời anh nói chuyện.
“Ồ, Baiboon đang nói chuyện với PKim về sự thật rằng đàn ông cũng có thể là vợ của những người đàn ông khác” Baiboon thành thật trả lời. Khi nghe điều đó, Kom gần như đứng vững trên đôi chân của chính mình.
“Hai người đang nói về điều đó”, Kom hỏi lại.
“Vâng Baiboon đáp.
“Uh, anh ấy nói gì vậy?” Kom hỏi lại vì anh muốn biết Kim đã nói với em như thế nào hoặc cậu đã giải thích điều đó với Baiboon như thế nào.
“Chúng em không thể nói chuyện nhiều vì Khun Kamol đã đến” Baiboon nói một cách dứt khoát trước khi quay sang đối mặt với Kom với ánh mắt nghiêm túc “PKom, Baiboon có thể hỏi anh một điều được không?” Baibon nói.
“Là gì?” Kom hỏi.
Baiboon cân nhắc một lúc trước khi đặt câu hỏi.
“Anh đã bao giờ có một người đàn ông cho một người vợ?”
—–