Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 24
Khi nói chuyện với Kim xong, May đi ra ngoài. Kim kiểm tra lại bàn làm việc của mình rồi bước đến chỗ Kamol đang ngủ trên ghế sofa.
Kim ngồi ở mép ghế sofa, nhìn khuôn mặt sắc sảo của Kamol khẽ cười, nhớ lại Nong của cậu đã khen Kamol như thế nào trước đây.
“Thật là nhàm chán, anh ta có thể dễ thương sao?” Kim lẩm bẩm trong lòng, nhưng khuôn mặt tươi cười chợt tắt khi nhìn cánh tay của người mạnh mẽ. Kim vỗ về nó, ngay chỗ xà nhà rơi đè lên người hắn.
“Anh cái gì đều không có, làm sao vậy đi chăm sóc người khác?” Kim không thể không phàn nàn một lần nữa.
“Ok, nếu tôi không sống sót, tôi sẽ chết sau khi nhìn thấy em chăm sóc tôi như vậy” Giọng nói trầm ấm của Kamol vang lên khiến khuôn mặt Kim bừng bừng, ánh mắt sắc lạnh của Kim nhìn hắn, Kim không biết Kamol đã tỉnh từ lúc nào.
“Dậy đi dậy đi để chúng ta về đi” Kim vỗ nhẹ vào bụng Kamol để che đi sự ngại ngùng của mình rồi lập tức đứng dậy quay lưng về phía Kamol. Khuôn mặt hơi nóng bừng, vành tai đỏ bừng nên càng nổi rõ trên làn da tái nhợt. Kamol, người không bị thương ít nhất bởi cú đấm của Kim, khẽ bật cười trước sự bối rối của Kim, hắn ngồi dậy.
“Hoàn toàn xấu hổ thưa ngài” Kamol lắc cổ nói để làm tan đi sự mệt mỏi, Kim quay lại nhìn hắn trong khi Kamol chỉ chế giễu mình.
Kamol mỉm cười và đứng dậy.
“Em đã hoàn thành công việc chưa?” Kamol hỏi.
“Ừ, ổn” Kim đáp. Kamol gật đầu
“Vậy ăn tối đi, được không? Hôm nay có muốn đi ăn ngoài không?” Kamol hỏi. Kim lắc đầu.
“Không, tốt hơn là nên về nhà ăn cơm ở đó, không nguy hiểm sao? Anh muốn trở thành mục tiêu của tất cả kẻ thù của mình sao?” Kim hỏi với giọng hơi căng thẳng.
“Cuộc sống của tôi là mục tiêu ở khắp mọi nơi, Kim. Nếu mọi người nghĩ đến việc tấn công tôi, họ có thể làm điều đó ở bất cứ đâu, họ có thể làm điều đó tùy theo cơ hội hoặc tùy thuộc vào việc họ có bao nhiêu không gian cho bản thân”, Kamol bình tĩnh nói, Kim nhìn Kamol.
“Và tôi đã hỏi anh điều gì?” Kim hỏi, về việc muốn Kamol bỏ công việc đó. Khuôn mặt của Kamol hơi quay lại.
“Tôi nói gì với em? Tôi cần một chút thời gian, tôi không thể xuống xe dễ dàng như vậy Kim à. Khó xuống lưng cọp, nếu tôi xuống tay không tốt thì hổ sẽ bẻ gãy cổ tôi và. Tôi phải đảm bảo rằng con hổ mà tôi trông cậy sẽ cho phép tôi thoát ra dễ dàng” Kamol ám chỉ, Kim hiểu.
(Hihi, Kim hiểu chứ tui không hiểu)
“Nhưng tôi không nghĩ là sẽ khó. Anh có hai con hổ rất to là Clemo và Whipping Cream, và anh đã thuần hóa được chúng. Những con hổ khác sẽ không làm khó được” Kim nói đùa, khiến Kamol mỉm cười, ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu và kéo cậu đi.
Mặt Kim đỏ bừng khi Kamol ôm lấy mình cho đến khi phần lưng dưới của cậu rất gần với bàn tay mảnh mai của Kamol. Kim dựa vào và nghỉ ngơi trên lồng ngực cường tráng của Kamol.
(Tiện ha)
“Còn con hổ nhỏ này, bây giờ nó đã được thuần hóa với tôi chưa?” Hắn hỏi khẽ. Kim mím môi, mặt sáng lên, không biết phải đặt tay vào đâu, cảm thấy xấu hổ nên chỉ vuốt ve cổ áo Kamol, từ bên này sang bên kia xoa xoa bờ vai cường tráng của dáng người cường tráng.
“Tùy cơ hội, tùy tình huống và anh muốn thuần hóa tôi đến mức nào” Kim đáp nhẹ nhàng. Kamol cười nhẹ, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng. Tuy nhiên, Kim không tránh đi. Đôi môi mỏng ấm áp hé mở một cách có ý thức và một chiếc lưỡi nóng bỏng liếm vào môi Kim khiến bóng dáng kia há to miệng hơn. Chiếc lưỡi nóng bỏng nếm trải vị ngọt bên trong khuôn miệng xinh đẹp ấy, lưỡi họ quấn lấy nhau. Hai tay Kim ôm lấy cổ Kamol mạnh mẽ, tay Kamol bóp eo Kim.
“Ưm” một tiếng rên choáng váng vang lên trong cổ họng Kim khi cậu cảm thấy nóng ran trong lồng ngực. Chiếc lưỡi nóng bỏng của Kamol đã tìm thấy Kim, nụ hôn vừa nhẹ nhàng vừa nặng nề khiến Kim như muốn nổi gai ốc. Sau khi nếm trải vị ngọt của Kim, Kamol từ từ rút môi mình ra, rồi hôn tiếp và lặp lại vài lần. Với đôi mắt sắc bén, hắn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Kim, ánh mắt hắn toát lên một cảm giác yêu thương và trìu mến. Cái nhìn đó khiến Kim bạo phát toàn thân.
“Thôi, về nhà thôi” Kim nói nhỏ. Kim mím môi lại và Kamol cười nhẹ trước khi gật đầu.
“Nào, bây giờ Baiboon, con trai của em, hẳn đang rất lo lắng” Kamol giả giọng mỉa mai. Kim đánh mạnh vào ngực hắn nhưng không quá mạnh để hắn ngừng trêu chọc Baiboon. Kamol quấn eo Kim và họ rời khỏi văn phòng. Về phần cấp dưới của Kamol, nhìn thấy hai ông chủ của mình rời khỏi văn phòng, họ vội vàng đứng dậy, chuẩn bị trở về.
(Baiboon: Hông thèm)
“Tôi sẽ trở lại vào một ngày khác, May. Chúng ta không cần phải đến muộn như vậy” Kim nói với May đang ở ngoài phòng. Mọi người gật đầu, trước khi chắp tay và bày tỏ sự kính trọng với Kim và Kamol.
Kamol đưa Kim ra khỏi văn phòng và họ lên xe về nhà.
…
…
…
“Dì Nee, Baiboon ở đâu?” Kim trở về nhà. Cậu đi vào và hỏi dì Nee về Baiboon. Về phần Kamol, hắn đến thẳng văn phòng của mình.
“Baiboon đang học đạp xe với Kom ở sau nhà, thằng bé đã lớn và tôi vẫn chưa học đi xe đạp” bà của Baiboon cười đáp lại, bởi vì Kom chỉ tách khỏi Kamol để đến Baiboon và đưa em ấy về nhà trước. Trong khi Kamol đến gặp Kim trong văn phòng của Kim.
Kim cười nhẹ rồi bước ra sau nhà, vừa bước ra cửa sau đã thấy một người phụ nữ đứng giữa sân, ngoảnh mặt đi.
“Cô làm gì ở đây?” Giọng nói của Kim khiến cô gái hơi giật mình và cô lập tức quay sang Kim.
“Ừm … cậu ra ngoài nghỉ ngơi à? Cậu có muốn gì không, Khun Kim?” người phụ nữ hỏi ngay lập tức.
Kim nhìn về hướng người phụ nữ vừa nhìn lúc nãy và hiểu cô ấy đang làm gì.
“Không, cảm ơn cô nhiều. Đi giúp dì Nee làm việc đi” Kim nói với giọng bình thường và nở một nụ cười nhẹ. Cô gái mỉm cười và khẽ gật đầu. Cậu giả vờ đi ngang vườn vào bếp.
“Cứ nhìn bọn họ đi, đừng có lộn xộn, mấy thứ như vậy đừng kêu ầm lên một tiếng.” Kim thản nhiên nói khiến cô gái lạnh cả người, nhưng cô không nói gì. Cô gái vội vã bước vào bếp, trong khi Kim đi tới chỗ Kom và Baiboon, họ đang tập đạp xe trong sân. Nhìn thấy Kim bước vào, Baiboon cười toe toét, em bước xuống xe và chạy về phía Kim.
“PKim, PKom đang dạy Baiboon đạp xe” Baiboon cười nói.
“Vậy em hôm nay không có bài tập?” Kim cười hỏi.
“Không, Baiboon đã làm hết bài tập ở trường, hôm nay tan học sớm nên Baiboon ngồi xuống làm bài tập cho xong”, người thanh niên nhanh chóng nói.
“Hôm nay giáo viên của Baiboon cí việc, liền cho học sinh về nhà. Nhưng Baiboon không có gọi điện bảo tôi đến đón sớm, liền ngồi đợi toii đến đón.” Kom quay lại nhìn Baiboon với ánh mắt hơi dữ dội khi khuôn mặt của Baiboon biến mất.
“Sao em không gọi cho Kom, Baiboon? Có phải em chỉ ngồi đợi cậu ấy ở trường một mình không?” Kim liền hỏi.
“Chà, Baiboon không muốn làm phiền PKom, anh ấy phải làm việc. Nhưng anh ấy cũng phải đón Baiboon, Baiboon không muốn làm phiền lịch trình làm việc của anh ấy nữa” người thanh niên nói nhỏ.
“Nhưng Baiboon không có một mình, trong trường còn có nhiều học sinh hơn nữa. Hơn nữa các bạn của Baiboon cũng ngồi làm bài cùng Baiboon”, cậu thanh niên vội vàng giải thích vì không muốn bị mắng nữa.
“Nếu em tan học sớm thì có thể gọi cho anh hoặc gọi cho Kom, em biết không? Hoặc nếu em muốn đi chơi với bạn bè của mình sau khi tan học, cứ nói vậy, không ai nói rằng em không thể”, Kim nói nhỏ. Cậu ấy khiến Baiboon mỉm cười chấp nhận trước khi Kim nhìn Kom.
“Vậy anh có ổn không? Kamol nói rằng anh cũng bị thương” Kim hỏi với vẻ hoài nghi. Baiboon dường như vẫn chưa biết.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, Kom? Anh có chuyện gì vậy?” Người thanh niên ngay lập tức hỏi một cách gay gắt. Kom đưa tay lên và vuốt ve khuôn mặt của anh ta. Trong khi đó, khuôn mặt của Kim có chút kinh ngạc.
“Ừm … Anh không nói với Baiboon à?” Kim khẽ hỏi. Kom gật đầu và có vẻ như Kim không thể đưa ra lời xin lỗi kịp thời
(Kom: Cậu Kim lanh quá à)
Khi Baiboon nhanh chóng nói với Kom bằng một giọng run rẩy.
“Cái gì vậy?” Kamol hỏi khẽ,bKim mỉm cười trước khi ngồi vào chiếc ghế đối diện với bàn của Kamol.
“Tôi nghĩ tôi đã làm cho Baiboon khóc” Kim nói đùa, Kamol nhướng mày bối rối.
“Em đã làm gì vậy?” Kamol hỏi.
“À tôi không biết Kom đã không nói với Baiboon rằng có thứ gì đó rơi vào người anh ấy. Tôi đến hỏi Kom xem anh ấy như thế nào trước mặt Baiboon, đó là vấn đề, tôi đã làm Baibon lo.” Kim nói. Kamol cười và lắc đầu nhẹ.
“Hãy để cậu ấy an ủi thằng bé, Baiboon (hoặc Kom*) rất thích điều đó” Kamol nói và Kim mỉm cười.
(*Tại bản gốc là anh ấy nên tui không biết là Kom hay Baiboon thích nữa. Ui mà hai người đều thích mà)
“À Kim, em nói muốn đi nghỉ mát với Baiboon không?” Kamol hỏi. Kim gật đầu.
“Có, sao thế?” Kim tò mò hỏi.
“Khi tôi xem lịch trình, tôi nhận ra rằng thứ Sáu tới là ngày nghỉ. Tôi sẽ đưa em, Baiboon và những người khác đi nghỉ. Chúng ta sẽ đi vào sáng thứ Sáu và trở lại vào Chủ nhật, được không? Đừng quá mệt mỏi từ chuyến đi” Kamol nói, khiến Kim mỉm cười ngay lập tức.
“Có thật không? Anh thật sự định đưa tôi và Baiboon đi du lịch sao?” Kim hỏi lại, chỉ để chắc chắn. Kamol gật đầu khiến nụ cười của Kim ngày càng mở rộng.
“Chà! Không sao đâu! Baiboon sẽ thực sự hạnh phúc, tốt hơn hết tôi nên nói với em ấy” Kim giả vờ đứng dậy, nhưng phải dừng lại và ngồi vào chỗ cũ.
“Nhưng tôi không nghĩ là tốt khi nói với em ấy ngay bây giờ. Tôi không biết Kom đã nói chuyện với Baiboon xong chưa” Kim nói nhỏ, nhận ra rằng Kom phải an ủi Baiboon và giải thích mọi thứ cho Baiboon chắc chắn. Kim cười.
“Đã đến lúc cho Clemo và Whipped Cream ăn, em có muốn đi lấy chúng không?” Kamol hỏi khi nhớ lại thời gian. Đôi mắt của Kim sáng lên vì thích thú, cậu gật đầu.
“Đi thôi! Đi thôi! Mấy ngày nay tôi không gặp, bọn chúng hẳn là đã quên tôi. Làm sao có thể tiếp cận bọn chúng? Bọn chúng sẽ làm gì tôi?” Kim hào hứng hỏi, Kamol thầm cười trước sự sôi nổi trẻ con của Kim, lâu lắm rồi cậu mới cười như vậy.
“Anh đang cười cái gì vậy, Kamol?” Kim hỏi điều gì đã khiến Kamol bật cười, hắn nói với giọng trầm.
“Không có gì, tôi chỉ nghĩ khi em phấn khích thì sẽ rất dễ thương” Kamol nói, khiến khuôn mặt Kim nóng lên vì xấu hổ khi cậu ấy bộc lộ cảm xúc trẻ con của mình.
“Anh nói nhiều quá, có đi không?” Kim nói một cách khàn khàn trước khi hỏi lại.
“Đi thôi” Kamol đáp khi đứng dậy và đi quanh bàn để tìm Kim và rời khỏi văn phòng cùng lúc.
Kamol đưa Kim đến chuồng của Clemo và Whipping Cream. Kim nhất định nắm tay Kamol vì cậu ấy không biết hai con hổ có còn nhận ra mình hay không.
“Em muốn cho chúng ăn bên ngoài lồng hay em muốn cố gắng vào chung với nhau?” Kamol ngập ngừng hỏi, nhìn vào trong lồng, nhưng những con hổ vẫn không nằm trong tầm nhìn của hắn.
“Tốt hơn hết là làm từ bên ngoài trước, không biết có người lạ vào nó có thấy khó chịu không” Kim nói thẳng vì bản thân Kim cũng không quen lắm với hai con hổ dù rất thích chúng.
“Tùy em thôi” Kamol nói với một nụ cười, nhìn xung quanh để tìm thuộc hạ của mình đang ở gần đó.
“Lop, lại đây” Kamol gọi thuộc hạ của mình, Lop ngay lập tức chạy về phía họ.
“Vâng thưa ngài” Lop trả lời.
“Cậu đã cho Clemo và Whipping Cream ăn chưa? “Kamol hỏi một cách bình tĩnh.
“Vẫn chưa, tôi đang đợi PKom, nhưng PKom vẫn chưa rảnh” Lop nói nhỏ, Kim biết tại sao Kom lại bận.
“Tôi không nghi ngờ gì về việc Kom vẫn đang an ủi Baiboon” Kim thì thầm với Kamol với một nụ cười nhẹ.
“Vậy thì đi lấy thức ăn, tôi sẽ tự làm” Kamol nói, Lop cúi đầu nhận lệnh, đi chuẩn bị đồ ăn cho hai con hổ trắng Bengal ngay lập tức. Lop và một thuộc hạ khác của Kamol mang đến cho hắn một xô thịt tươi. Khuôn mặt của Kim thay đổi biểu cảm với mùi thịt, Kamol khẽ mỉm cười khi nhìn thấy nét mặt đó trên khuôn mặt gầy gò của người kia.
“Anh định cho nó ăn như vậy à? Chúng không săn con mồi như những con hổ khác sao, Khun Kamol?” Kim tò mò hỏi.
“Chúng có bản năng của tất cả loài ăn thịt, chúng luôn có thể sống sót. Như khi en lần đầu tiên đến đây, bạn đã thấy, chúng đang săn mồi” Kamol nói, nhắc nhở Kim rằng ngay lúc đó Clemo đã ở trong tầm bắn và phục kích như thể là con mồi của chúng.
Kim quan sát Kamol chuẩn bị đồ ăn. Nghe thấy tiếng gầm của Clemo và Whipping Cream, theo sau đó là mùi thịt, Kamol huýt sáo gọi hai con hổ. Kim ngay lập tức đứng sau lưng Kamol, nắm lấy lưng áo của hắn, hai con hổ bước qua chiếc lồng ngăn cách họ đi đến chỗ Kamol. Kamol đã đưa cho Kim một số găng tay cao su để đeo vào, cậu đang cầm một miếng thịt để đút cho hai con hổ. Chúng sẽ không ăn nhiều, Kim kinh ngạc liếc nhìn hai con hổ, tuy rằng đã nhìn thấy chúng cận cảnh, nhưng cậu không khỏi cảm thấy hứng thú.
“Đầu tiên tôi sẽ cho chúng ăn, nhìn và làm theo những gì tôi nói. Thực ra không khó lắm vì chúng chỉ cần cho một miếng thịt vào miệng” Kamol nói.
“Vậy là anh sẽ không nắm tay tôi đúng không?” Kim hỏi lại.
“Chỉ cần cho thịt vào lồng, không cần phải nhúng tay. Nhưng nếu em là người cho nó ăn hàng ngày như Kom hay tôi, em sẽ biết khi nào nên dừng thức ăn” Kamol nói và Kim gật đầu trong sự thừa nhận trước khi nhìn Kamol khi anh ta lấy một miếng thịt lớn từ xô và đi đến lồng.
“Clemo” Kamol lên tiếng gọi Clemo trước, một con hổ Bengal trắng to lớn tiến đến phía Kamol, há miệng cắn miếng thịt mà Kamol đưa cho rồi xé ra ăn, Kim thích thú nhìn hình ảnh trước mặt.
“Whipping Cream” Kamol gọi, con hổ trắng Bengal khác nhỏ hơn Clemo một chút, nó từ từ tiến lại gần.
“Nào Kim, cho Whipping Cream ăn đi, nó ngoan hơn Clemo” Kamol nói khi nhìn biểu cảm của hai con hổ.
“Đến đứng bên tôi đi” Kim nói nhỏ vì cậu vẫn còn sợ. Kamol cười trừ tiến đến đứng bên cạnh dáng người mảnh mai, Kim dùng một tay đút miếng thịt vào lồng, tay kia ôm chặt lấy cánh tay Kamol. Ngay khi Whipped Cream vừa mở miệng, miếng thịt đã biến mất, Kim cười thật tươi.
“Nó ăn những gì tôi đưa cho nó, wow, nó rất thú vị” Kim nói với sự phấn khích trước hành động này. Tuy nhiên, bản thân Kamol không nghĩ là để giễu cợt cậu. Hắn thích thú ngắm nhìn Kim khi cậu vô tình bộc lộ tính cách trẻ con của mình.
“Cho Whipping Cream ăn đến khi hết xô, tôi sẽ cho Clemo ăn” Kamol nói và Kim gật đầu ngay lập tức. Sau khi cho hổ Bengal ăn lần đầu tiên, cậu sẽ có đủ can đảm để đi lần sau. Kim và Kamol cho hai con hổ ăn cho đến khi cả hai xô đều trống rỗng.
“Hết rồi, Whipping Cream, em no chưa?” Kim nói với con hổ khi nó đang liếm lòng bàn chân của nó gần chuồng.
“Tôi có thể xoa đầu nó được không?” Kim hỏi và quay sang Kamol đang ở bên cạnh mình.
“Ừ, được, hãy gọi tên nó và làm theo những gì tôi đã dạy em. Hãy nhìn vào mắt nó để nó biết rằng em thích nó và không muốn làm tổn thương nó. Thêm vào đó Whipping Cream đã sung mãn và rất hài hước” Kamol đáp, Kim vẫn không thể chơi với Clemo nhiều.
“Whipping Cream” Kim hét lên với con hổ Bengal, quay lại nhìn Kamol, người đang nhìn cậu cười. Hắn từ từ giơ tay và từ từ tiến lại gần Whipping Cream. Kamol sẽ gọi Clemo để đánh lạc hướng vì Clemo khá ghen tị với Whipping Cream. Một bàn tay mảnh khảnh chạm tới đầu Whipping Cream và quyết định nhẹ nhàng đặt nó lên đỉnh đầu nó. Nó nghiêng đầu qua lại để nắm tay Kim, điều này khiến Kim mỉm cười thật tươi trước khi bắt đầu vuốt đầu con hổ.
“Đừng sợ, nó chỉ đang chơi thôi, nó giống như một chú mèo con vậy” Kamol nói khi ngồi trên lưng lồng với một tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Clemo bên ngoài lồng. Whipping Cream dùng cả hai chân trước đẩy tay Kim qua lại khiến Kim bật cười.
“Kamol, tôi rất thích mèo.” Kim cười nói.
“Tôi muốn chơi với Clemo vào một ngày nào đó, nhưng tôi không nghĩ chúng tôi sẽ hợp nhau”, Kim nói khi nhìn Clemo.
“Có một chút khó khăn để kết thân với Clemo, nhưng nếu em gặp nó thường xuyên, nó sẽ quen với em” Kamol gật đầu đáp lại, Kamol để Kim chơi với Whipping Cream trước khi bảo Kim đi tắm và đẩy lùi mùi của thịt. Kim đồng ý đi theo hắn. Tắm rửa thay quần áo xong, cả hai cùng đi ăn tối. Kom và Baiboon đã đợi sẵn trong phòng ăn, Kim thấy Baiboon mắt đỏ hoe nên cảm thấy có chút áy náy.
“Tôi xin lỗi, Kom” Kim nói với Kom. Bóng dáng cường tráng chỉ cười nhạt.
“Không sao,” Kom đáp, biết rõ Kim đang xin lỗi điều gì. Kim bước đến Baiboon và quàng tay qua cổ em.
“Em không còn tức giận nữa sao?” Kim giả vờ hỏi Baiboon. Cậu thanh niên nhìn cậu một chút rồi ôm lấy mặt Kim như còn đang dở khóc dở cười khiến Kim cười.
“Về điều đó, nếu không phải là Baiboon, tôi chắc chắn sẽ ghen tị” Kamol nói, bởi vì Baiboon đang ôm Kim. Baiboon nhanh chóng rút ra khỏi cái ôm vì sợ rằng Kamol sẽ không hài lòng.
“Này, tôi không nói gì cả, đừng sợ” Kamol nói nhanh. Baiboon cười nhạt trước khi bốn người tiến đến bàn ăn tối, Baiboon chạy lại giúp bà ngoài bê thức ăn.
“Thật tuyệt khi cả bàn ăn đầy ắp trong một đêm như thế này”, người dì mỉm cười nói khi dọn bàn.
“Làm sao ạ?” Kim tò mò hỏi.
“Trước khi Khun Kim ở đây, căn nhà này hoàn toàn vắng vẻ. Khun Kamol rất ít khi về nhà ăn cơm, hầu hết đều về khuya, vậy sẽ dọn bàn cho ai?” người dì nói với một nụ cười.
“Lúc đó tôi không có ai đợi tôi khi tôi về nhà, dì. Tôi sẽ ngồi ăn một mình hoặc đôi khi với Kom. Tôi không biết có giống như vậy khi ăn với vợ của mình không,” Kamol nói, làm cho khuôn mặt của Kim sáng lên.
“Vậy anh đi ăn với các chàng trai, hay một người nào khác?” Kim châm chọc nói.
“Trước kia thì có. Nhưng bây giờ không phải như vậy. Em không phải nói như vậy, tại sao lại nói như vậy?” Kamol nói với một giọng điềm tĩnh, nhưng ánh mắt của hắn lóe lên với Kim.
“Tôi nghĩ chúng ta nên ăn tốt hơn” Kim nhanh chóng đổi chủ đề trước khi khiến bản thân xấu hổ hơn nữa trước mặt dì của mình và những người khác, Kamol cười nhẹ.
“Bà ăn chưa?” Baiboon hỏi người bà một cách lo lắng rằng mình đang ăn cùng Kim.
“Bà ăn rồi, đừng lo cho bà nữa, ăn ngay đi” Người cô vỗ nhẹ vào đầu cháu trai, mỉm cười vì bà biết Baiboon muốn ăn cơm với bà.
“Vâng” Baiboon đáp, trước khi dì Nee vào bếp, Kamol, Kim, Kom và Baiboon đã ngồi ăn cùng nhau.
“Ồ đúng rồi Baiboon, trường học của em sẽ đóng cửa vào thứ sáu tới phải không?” Kim hỏi.
“Vâng” Baiboon trả lời
“Vậy Kamol sẽ đưa chúng ta đi tắm biển” Kim nói, nụ cười đáp lại khiến cậu bé rất thích thú.
“Biển, anh sẽ Baiboon?” người thanh niên vội vàng hỏi bằng một giọng khàn khàn.
“Ừ” Kim trả lời khiến người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười.
“Cảm ơn anh, Baiboon chưa bao giờ đi tới đó, em chỉ thấy nó trên TV thôi” Baiboon chấp tay cảm ơn Kamol và nói một cách nhiệt tình, khiến Kom, Kim và Kamol nhìn một cách trìu mến.
“Rồi sẽ đến đó” Kim cười nói trước khi tiếp tục ăn. Khi đã ăn no thì Baiboon còn giúp bà ngoại dọn bàn. Kim lên lầu kiểm tra mail trong phòng. Kamol và Kom vào phòng làm việc nói chuyện.
…
…
…
“Tại sao sếp lại muốn đi biển ạ?” Kom ngạc nhiên hỏi.
“Không hề, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi vì khi trở về sau chuyến đi, chúng ta có việc phải làm” Kamol nói nhẹ nhàng, Kom cau mày nghi ngờ. Kamol nhìn cấp dưới của mình trước khi khẽ thở dài.
“Kim muốn tôi rời ngành này” Kamol nói khiến Kom dừng lại.
“Sếp thật sự muốn làm vậy?” Kom hỏi một cách nghiêm túc.
“Tôi đã nghĩ đến việc bỏ công việc bất hợp pháp và tiếp quản công việc kinh doanh bất động sản, cậu nghĩ sao?” Kamol hỏi Kom.
“Việc kinh doanh bất động sản tùy thuộc vào sếp, tốt lắm sếp ạ. Tôi cũng thích nó” Kom nói thẳng vì bản thân anh đã bỏ tiền ra mua một căn phòng trọ và cho người thuê ở.
“Hmm” Kamol đáp trong cổ họng.
“Và những thuộc hạ khác thì sao ạ?” Kom hỏi.
“Tôi sẽ nhờ họ giúp tôi như thường lệ, rủi ro đã thấp rồi, cộng với 3 quán rượu ở trung tâm thành phố vẫn mở cửa. Tôi vẫn có việc để mọi người làm việc như bình thường” Kamol nói lại khiến Kom gật đầu trước khi anh kịp suy nghĩ trên bất cứ điều gì khác.
“Thật không? Và sếp định nói với anh ấy như thế nào?” Kom hỏi một chút bối rối.
“Tôi đang tìm cách để thực hiện nó. Sau chuyến đi này tôi sẽ phải bay đến đó để nói về chi phí là bao nhiêu” Kamol nói với giọng hơi căng thẳng.
“Tôi không thể nghĩ hay tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu …” Kom chuẩn bị tiếp tục thì có tiếng gõ cửa văn phòng, khiến Kamol giơ tay cấm anh nói thêm. Cửa văn phòng bật mở, dáng người mảnh mai của Kim nghiêng người bước ra.
“A a a, tôi có phải là đang xâm nhập?” Kim hỏi một cách thận trọng khi thấy Kom và Kamol đang nói chuyện.
The end