Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 25
“Vào đi, có chuyện gì vậy?” Kamol nói, Kim bước vào với ánh mắt hơi khó hiểu và hơi nheo mắt.
“Chà, không có gì. Tôi chỉ đến để xem qua thôi”, Kim trả lời nhỏ nhẹ. Má Kim ấy dịu lại một chút cho đến khi cậu ấy phải giả vờ giấu mặt đi. Điều đó khiến Kom mỉm cười trước cử chỉ mà vợ của sếp làm.
“Vâng? Em đang làm gì vậy?” Kamol hỏi cái một cách chế giễu vì bản thân hắn hiểu rất rõ ý của Kim.
Kim khẽ cau mày.
“Không có chuyện gì, có muốn nói chuyện một chút không?” Kim cười nhẹ đáp.
“Kom, đi và nghỉ ngơi trước. Nếu có việc gấp, tôi sẽ để người khác làm,” Kamol nói, Kom cúi đầu nhận lệnh trước khi rời văn phòng Kamol.
“Lại đây” Kamol gọi Kim bằng một giọng đều đều. Kim đồng ý đi đến gần hắn Kamol ôm eo cậu và để cậu ngồi vào lòng mình.
“Em đến đây để gặp tôi, có điều gì em muốn nói à?” Kamol hỏi.
“Tôi chỉ đến để xem qua. Anh đang làm việc? Nếu không, tôi mời anh nhìn xung quanh và tìm xem chúng tôi sẽ đi biển ở đâu vào thứ sáu tới” Kim cười nhẹ đáp.
“Tôi không cần phải nhìn. Tôi đã biết mình sẽ đưa em đi đâu rồi” Kamol nhướng mày đáp.
“Ở đâu? Nó có đẹp không? Tôi thực sự không thích đám đông”, Kim nói.
“Tôi chắc rằng em sẽ thích nó” Kamol nói với một nụ cười.
“Khun Kamol, gần đây anh có căng thẳng không?” Kim hỏi khi cậu đã quan sát biểu hiện của Kamol được vài ngày. Kim cảm thấy Kamol có điều gì đó rất lạ.
Kamol ngạc nhiên khi nghe điều này. Nghĩ lại thật sự không thể xem thường ánh mắt và tình cảm của Kim.
“Không” Kamol từ chối và nhún vai hỏi.
“Tôi cảm thấy như anh đang mệt mỏi và căng thẳng”, Kim nói.
“Tôi không sao, tôi rất vui vì em đang lo lắng cho tôi” Kamol nói đùa, Kim khẽ mở miệng và ngẩng đầu lên.
“Tôi không lo lắng gì cả. Tôi e rằng anh sẽ đổi ý và không đưa tôi và Baiboon đi cùng chuyến đi” Kim nói, nhưng Kamol biết cậu chỉ là kẻ cứng đầu.
“Được rồi, đừng lo lắng, em không nên lo lắng” Kamol cười nói, nhưng trong đầu hắn lúc này hắn cảm thấy căng thẳng vì thực ra Kim đang nghi ngờ điều gì đó. Việc Kamol trở nên nổi tiếng trong ngành công nghiệp này đã để lại hậu quả.
Mặc dù Kamol đã tự tạo ra sức mạnh của mình, nhưng không phải là không có ai hỗ trợ đằng sau. Để Kamol rời ngành cũng cần những người đứng sau hắn đồng ý. Nhưng vấn đề là, liệu họ có để hắn ra đi dễ dàng hay không?
“Khun Kamol … Khun Kamol,” giọng nói của Kim khiến Kamol tỉnh lại.
“Hửm?” Kamol trả lời trong cổ họng.
“Mình sẽ đi đâu vậy? Nãy giờ tôi gọi cho anh nhiều lần mà anh không nghe máy. Vậy nên tôi đang ngồi trên đùi anh thế này. Anh chỉ cần nói tên thì thầm thôi” Kim hét lên. Kamol khẽ hôn. Kim đưa tay lên và đẩy nhẹ vào mặt Kamol.
“Em không cần phải ngửi tôi. Tôi biết anh đang căng thẳng và anh không muốn nói với tôi” Kim trả lời.
“Tôi nghĩ một chút về công việc, thực sự không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ thôi. Có bất kỳ nhiệm vụ nào mà tôi cần phải hoàn thành trước khi lên đường không? Làm thế nào để tôi có thể đưa em đi du lịch một cách yên tâm?” Kamol tiếp tục nói dối để làm cho Kim cảm thấy thoải mái. Hắn cũng không muốn Kim biết.
“Chắc chắn rồi” Kim hét lên, nhìn Kamol một cách tinh nghịch.
“Em có chắc không, hay là Khun Kim nghĩ rằng tôi đã có người yêu?” Kamol nói đùa để chuyển chủ đề.
“Ssss, tôi không lo lắng về điều đó. Nếu anh có người khác, đó là tốt. Tôi sẽ ra khỏi đây. Tôi sẽ không ở với một người tán tỉnh như anh” Kim nói với giọng run run, cậu cảm thấy hơi buồn khi nghĩ về việc Kamol bí mật có người khác. Hôm nay, tình cảm của Kim dành cho Kamol đã thay đổi từng chút một. Và tình cảm của Kim dành cho Day tiếp tục biến mất.
“Tôi không phải là người thích tán tỉnh,” Kamol trả lời, hôn lên má cậu một cách đáng thương. Cả hai ngồi im lặng trong giây lát. Kim và xoa bóp hoàn toàn mu bàn tay và các ngón tay của Kamol. Kamol không phản đối vì nếu hắn nói gì, Kim sẽ dừng lại ngay lập tức.
“Khun Kamol, anh đang cho ai đi cùng với chúng ta?” Kim hỏi, nhớ lại.
“Tôi sẽ phải gọi điện và hỏi trước, ai có thể đi? Ai không đi được thì có thêm tiền lo nhà. Bởi vì tôi sẽ không đem tất cả mọi người. Nếu tôi đưa hết thì ai sẽ lo việc nhà, chăm hổ, chăm chó của tôi, đúng không?” Kamol nói, và Kim gật đầu.
“Vậy anh có định tiếp tục làm việc không?” Kim hỏi sau khi thảo luận về chuyến đi với Kamol.
“Ừ, em có thể đi ngủ trước. Tôi sẽ đi theo em, “Kamol nói.
“Đừng ngủ muộn quá. Anh già lắm rồi, học ngủ sớm đi”. Kim không thể không nói đùa.
“Nếu tôi đi ngủ sớm vào buổi tối. Đồng nghĩa em sẽ không được ngủ nữa, Kim” Kamol nói, nhìn Kim với ánh mắt nghiêm nghị. Điều này khiến Kim đỏ bừng cả mặt và cậu lập tức bật dậy khỏi lòng Kamol.
Kamol đã ngồi xuống và làm việc. Kim, đã có thể đi ngủ sớm. Không ai nói gì cả. Kim nhảy lùi lại trước khi nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Kamol. Kamol cười nhẹ, tập trung và suy nghĩ về việc làm thế nào để rút lui khỏi ngành một lần nữa.
+++++++++
Vài ngày sau
Đêm trước chuyến đi nghỉ, Kim ngồi thu dọn hành lý và đồ đạc của Kamol, cất quần áo và đồ đạc của hắn vào cùng một chiếc túi.
“Khun Kamol, anh định mặc quần áo gì vậy?” Kim hỏi khi cậu ngồi xuống, cúi xuống sàn phòng. Kamol vừa đi ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong.
“Em chọn đi Kim. Em có thể dùng mọi thứ” Kamol trả lời, Kim gật đầu trước khi bước đi chọn quần áo trong tủ ngồi xếp lại. Kamol đang lau đầu trước chiếc bàn kính, nhìn dáng người mảnh khảnh đang bận gấp quần áo của cậu.
“Mau lau đầu đi. Anh có thể nhìn thấy nước nhỏ giọt trên sàn nhà?” Kim nói dữ dội. Khi Kamol dừng lại, hắn để nước từ tóc và cơ thể mình nhỏ xuống sàn phòng.
“Vâng” Kamol nhắc lại và lau đầu, mặc quần áo và ngồi xuống cuối giường nhìn Kim vẫn đang thu dọn túi xách của mình. Kim bước đến và nghĩ xem nên mang theo thứ gì nữa.
“Tôi đã quên điều gì đó sao, Khun Kamol? Hãy suy nghĩ về điều đó” Kim hỏi, nhìn vào chiếc túi ở giữa phòng.
“Còn các loại kem dưỡng da của em thì sao? Mang theo một ít kem chống nắng” Kamol trả lời, điều này khiến Kim mở to mắt.
“Thực ra, tôi đã mua nó. Tôi đoán là tôi đã cất nó trong tủ”, Kim nói khi cậu bước tới mở tủ để tìm chiếc áo chống nắng đã mua và chuẩn bị cho chuyến đi biển. Cũng như Kim lấy kem ra khỏi tủ.
“Khun Kamol, tại sao anh lại ôm tôi? Tôi vẫn chưa đóng gói xong,” Kim nói. Kamol nhẹ nhàng hôn lên khóe cổ trắng ngần của cô.
“Kim, tôi muốn…” Kamol nói thẳng. Nó khiến Kim nóng bừng cả mặt. Sau đó, hắn lật người cậu lại, Kim bĩu môi nhẹ.
“Anh không thể dừng lại tối nay sao, Khun Kamol? Chà… nó sẽ là một chặng đường dài. Anh biết đấy, ở lại… uh… Ở lại… chúng ta có thể không làm điều đó?” Kim nói nhỏ. Kamol cười nhẹ.
“Được rồi, nhưng em phải hứa. Rằng trong chuyến đi chúng ta sẽ phải đổ đầy sàn nhà” Kamol nói một cách mỉa mai khiến Kim càng đỏ mặt hơn nhưng khẽ gật đầu. Kamol mỉm cười thừa nhận, hôn lên má Kim một lần nữa. Hắn để Kim tiếp tục thu dọn vali của mình.
“Baiboon đã đóng gói hành lý chưa?” Kamol hỏi khi nghĩ về một thanh niên khác đang hào hứng với chuyến đi này.
“Em ấy đã làm xong từ hôm qua, tôi đoán em ấy sẽ không thể ngủ đêm nay”, Kim cười nói khi cậu ngồi xuống và thu dọn hành lý của mình. Khi xong, cậu đến nằm cạnh Kamol trên giường, Kamol đang đọc sách.
“Khi nào chúng ta bắt đầu cuộc hành trình?” Kim hỏi.
“Khoảng sáu giờ sáng. Chúng ta sẽ có thể đến đó vào khoảng 10 giờ” Kamol trả lời.
“Được rồi, chúng ta sẽ đi đâu? Anh sẽ nói cho tôi biết chứ?” Kim hỏi, nhận ra.
“Hả, chúng ta sẽ đến Pranburi, hơi gần một chút” Kamol nói, và Kim gật đầu mỉm cười trước khi chui vào vòng tay của Kamol và chìm vào giấc ngủ một lúc.
..
..
..
Sáng hôm sau
“Baiboon, đừng vội,” Kim nói khi cậu ăn sáng trong phòng ăn với Kamol, Baiboon và Kom, nhưng người đàn ông trẻ đang cố gắng hoàn thành bữa ăn của mình một cách nhanh chóng.
“Xin lỗi ạ” người thanh niên nói nhỏ trước khi từ từ ăn thức ăn của mình.
“Này, em có hào hứng không?” Kamol hỏi.
“Vâng, Baiboon muốn nhìn thấy biển. Em muốn biết nước biển mặn đến mức nào” người thanh niên nói với giọng hào hứng, khiến mọi người trong phòng ăn cười nghiêng ngả.
Sau đó họ đi bộ đến trước nhà, có 2 ô tô đang đậu.
Chiếc xe đầu tiên dành cho Kamol, Kim, Baiboon, Kom, Lop, Kit, Ruth, Dì Nee, Da, Mai và 2 thuộc hạ khác của Kamol.
Chiếc xe kia thuộc về cấp dưới của Kamol, mười người khác, những người sẵn sàng đi theo hắn ta, vì Kamol yêu cầu những người tình nguyện, không ép buộc vì hắn biết nhiều người không muốn đi nghỉ dưỡng.
Khi cất đồ lên xe, mọi người nhanh chóng lên xe. Kim sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người.
Chuẩn bị xong mọi thứ thì chiếc xe kia phóng đi.
“Nếu em muốn đi vệ sinh, hãy nói như vậy” Kamol nói với Kim. Kim gật đầu. Một số người trong số họ có một chút hào hứng về việc đi nghỉ. Mặc dù lần trước, Kim đã đi nghỉ với Day và Brick, nhưng với tâm trạng rối ren không như bây giờ. Kim mỉm cười hầu hết thời gian. Cậu ấy tiếp tục quay sang nói chuyện với Kamol, người đang ngồi bên cạnh mình. Và thỉnh thoảng cậu ấy sẽ quay sang nói chuyện với Baiboon, người ngồi sau suốt thời gian qua. Giọng Baiboon tiếp tục hỏi gay gắt, ngày càng lớn hơn. Nhưng không ai bận tâm. Có lẽ ngoại trừ một người Kim sắp xếp ngồi một mình. Nhưng khi xe rời Bangkok, không còn nhiều tiếng ồn, giọng của Baiboon im lặng.
“Baiboon ngủ gật?” Kamol hỏi.
“Vâng,” Kom đáp lại với một nụ cười nhẹ.
“Thằng bé như không thể ngừng nói chuyện” Kamol nói một cách mỉa mai nhưng hắn cũng rất thích Baiboon.
“Đêm qua phấn khích quá không ngủ được. Vậy nên giờ em ấy buồn ngủ rồi” Kom nói, cũng nói đùa.
“Này, Kim và Baiboon giống nhau, họ đều đã ngủ” Kamol nói với một nụ cười trước khi đặt đầu Kim lên bờ vai vững chắc của mình trong một tư thế thoải mái.
Sau một hồi ngồi trên xe, Kamol để Kit dừng lại ở một trạm xăng. Vì vậy, mọi người có thể xuống xe để vươn vai hoặc đi vệ sinh. Baiboon vừa thức dậy đã ngay lập tức mời bà ngoại và Kom mua đồ ăn nhẹ cho Seven ở trạm xăng. Mọi người dần ra khỏi xe để chạy những việc lặt vặt cá nhân. Nhưng Kim vẫn chưa thức dậy.
“Kim, Kim” Kamol gọi với bóng dáng mảnh mai đang quấn lấy vai hắn. Kim tròn mắt không nhìn.
“Hử … chúng ta đã đến nơi chưa?” Kim cười nhẹ hỏi.
“Gần như, chúng ta dừng lại ở một trạm xăng. Em có định xuống để đi vệ sinh không?” Kamol hỏi khi Kim nhìn quanh.
“Baiboon?” Kim hỏi, không nhìn thấy người thanh niên.
“Em ấy đã xuống xe và đi mua bánh mì với Kom” Kamol trả lời.
“Chúng ta còn xa không?” Kim hỏi lại.
“Gần đến rồi” Kamol đáp, thay vào đó đưa tay lên vuốt mái tóc mềm của Kim.
“Chà, tốt hơn là tôi nên vào nhà vệ sinh trước. Sau đó tôi sẽ vào và mua một số đồ ăn nhẹ.” Kim nói rồi Kamol kéo Kim ra khỏi xe. Các thuộc hạ của Kamol thay nhau đi vệ sinh và trải dài khắp bãi đậu xe.
“Anh cũng đi vệ sinh sao, Khun Kamol?” Kim hỏi khi thấy Kamol theo mình vào phòng tắm.
“Tôi sẽ đi cùng em,” Kamol trả lời.
“Tôi có thể đi một mình. Tôi không phải là một đứa trẻ” Kim phản đối. Kamol nhìn Kim với đôi mắt bất động, nhưng không nói gì. Kim khẽ thở dài, vì cậu hiểu ý tứ trong đôi mắt ấy.
“Anh có thể đi với tôi, tôi không phiền” Kim lẩm bẩm, đi cùng Kamol vào nhà vệ sinh. Kamol cười nhẹ. Vì Kim đồng ý.
Trong nhà vệ sinh có một số thuộc hạ của Kamol. Kamol yêu cầu Kim phải vào trong phòng, không phải trong bồn tiểu như mọi người. Kim sẵn sàng đồng ý. Sau khi làm xong việc lặt vặt, Kim ra ngoài rửa tay và cùng Kamol đi đến chỗ Seven.
“Khun Kamol, anh muốn ăn gì?” Kim quay sang hỏi Kamol, người đang theo sau cậu.
“Bất cứ thứ gì em muốn, em có thể mua nó. Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì” Kamol trả lời, vì vậy Kim tiếp tục mua đồ ăn nhẹ. Baiboon cũng chạy đến chỗ Kim, thỉnh thoảng hỏi cậu về đồ ăn vặt cho đến khi cậu không thể không mỉm cười. Khi việc mua hàng đã hoàn tất. Tất cả đều lên xe trở lại. Thuộc hạ của Kamol đã nói một chút về lộ trình. Họ lên xe và chuẩn bị tiếp tục hành trình.
(Kamol: Tới em tui còn nuốt trọn được mà) Ấy tui dằm khăm quá.
“Mở ra giúp tôi” Kim đưa cho Kamol một chai nước cam. Kamol nắm lấy nó và mở nó ra.
“Mở cái này cho tôi luôn.” Kim đưa cho Kamol một gói bánh mì. Kamol cũng mở nó ra.
“Mở miệng của anh,” Kim nói một lần nữa. Kamol nhìn Kim với vẻ mặt khó hiểu.
“Hử?” Kamol phát ra âm thanh hoài nghi trong cổ họng.
“Tôi bảo anh mở miệng ra, anh sẽ không ăn sao?” Kim nói giọng khàn khàn khi cậu đưa cho Kamol một chiếc bánh sandwich. Kamol nhìn chiếc bánh sandwich trên tay Kim và mỉm cười. Hắn mở miệng nhận món đồ ngọt mà Kim đã cho mình ăn. Kim lần lượt cho một chiếc bánh sandwich vào miệng và đút cho Kamol.
“A,” Kim khóc không thành tiếng, thở hổn hển khi cho Kamol ăn đồ ăn vặt. Kamol cúi xuống ăn chúng. Nhưng thay vì chỉ ăn đồ ăn vặt, Kamol đã cắn Kim. Răng hắn chạm nhẹ vào ngón tay Kim. Chiếc lưỡi nóng bỏng giả vờ liếm láp. Đôi mắt sắc lạnh của hắn cũng nhìn Kim khi trêu chọc cậu cho thỏa mãn. Kamol chuyển chỗ ngồi như thường lệ.
Kamol hơi nao núng và mỉm cười khi Kim đánh vào chân hắn, không quá mạnh.
“Anh điên à, anh không nhìn ra chỗ chúng ta đang ở đâu.” Kim thì thào nói vì sợ người khác nghe thấy, Kamol mỉm cười, nhưng không nói gì.
Hai chiếc xe tiếp tục lái xe cho đến khi họ đến đích. Kim nhìn ra khỏi xe với nụ cười thật tươi vì chiếc xe đang đậu ở một ngôi nhà hai tầng. Ngoài ra còn có một hồ bơi và quan trọng nhất là mặt tiền của ngôi nhà hướng ra biển. Biển cách nhà chỉ 10m. Mọi người từ từ xuống xe. Thuộc hạ của Kamol đến để giúp mang túi.
“Đây là nhà của ai?” Kim hỏi Kamol, người đang ôm lấy vòng eo thon gọn của Kim ở bên cạnh.
“Nhà nghỉ của một người quen. Anh ấy để chúng ta ở lại. Nó không đẹp? Em thích chứ?” Kamol lịch sự hỏi Kim. Kim gật đầu.
“Tôi thích nó. Nó rất đẹp. Nó cũng gần biển”, Kim cười nói, nhìn vào khuôn mặt không một gợn mây của Kamol mà trong lòng cậu cảm thấy rưng rưng. Kim quay lại tìm Baiboon, người đang mỉm cười. Cậu đẩy Kamol quay lại nhìn.
“Hãy nhìn Baiboon, rồi nó sẽ bị trôi xuống biển. Tôi chắc chắn sẽ thử nước biển”, Kim nói đùa.
“Vậy thì hãy để em ấy nếm thử trước đã. Hãy vào trong. Tôi cũng sẽ sửa lại căn phòng” Kamol trả lời, vì vậy Kim đi vào nhà. Kamol sử dụng một phòng ngủ cho cấp dưới của mình. Hắn sẽ ngủ với Kim trên tầng hai lớn của ngôi nhà đầu tiên, với những tấm vải lily lụa từ rừng. Có một căn phòng lớn ở tầng trệt để những người phụ nữ ở với nhau, ba người khác có thiện chí, họ chia thành một phòng nhỏ, phòng trên tầng hai. Và những người khác sắp xếp để ngủ trong một phòng cho hai người, khoảng ba người, và cũng ngủ trong nhà khác.
“Gần trưa chúng ta sẽ ăn trưa ở đâu Khun Kamol? Hay là có người mua đồ mới cho tôi làm? Nhà bếp ở đây đã sẵn sàng” người dì nói.
“Tốt hơn là tôi nên đưa họ ra đây dùng bữa. Sau đó chúng tôi sẽ đi mua hải sản tươi sống và để dì làm vào buổi tối” Kamol nói.
“Vậy khi nào chúng ta có thể bơi cùng nhau?”!Baiboon hỏi. Kamol và Kim bật cười.
“Tốt hơn là nên chơi vào buổi chiều. Mặt trời rất mạnh,” Kamol trả lời, khiến Baiboon ngay lập tức mỉm cười.
“Dạ,” người thanh niên đáp, mọi người dần giải tán thu dọn đồ đạc để về phòng riêng. Kamol và Kim vào phòng ngủ chính. Chiếc vali đằng kia, thuộc hạ của Kamol đã đặt nó trong phòng. Kim lao ra ban công phòng ngay và mở tung cửa kính.
“Chà, đẹp quá, Kamol. Gió biển thổi về hướng đó. Cả mùi của biển nữa”, Kim nói, khi cậu nhìn thấy quang cảnh biển một cách rõ ràng và cũng như được tiếp thêm không khí của biển. Kamol mỉm cười và bước đến ôm Kim sau lưng, hôn nhẹ lên đôi má sáng lấp lánh của Kim.
“Nhưng má em thơm hơn rất nhiều” Kamol đáp, ngay lập tức khiến Kim cảm thấy xấu hổ.
“À, đúng rồi, chắc chắn em sẽ thích một thứ khác” Kamol nói với một nụ cười nhạt.
“Cái gì vậy?” Kim quay lại hỏi, Kamol xoay người lại và dẫn cậu đến góc phòng là lối vào phòng tắm.
Gương mặt Kim bừng sáng ngay lập tức khi nhìn thấy những gì trước mặt. Ngay khi cậu bước vào, Kim nhận ra rằng phòng tắm lớn là một căn phòng hoàn toàn bằng kính, bồn tắm dựa vào kính và một phần của vòi hoa sen. Bạn có thể nhìn thấy từ chiếc giường rộng, nhưng thật tuyệt khi phần nhà vệ sinh được giấu ở phía bên kia.
“Khun Kamol, phòng tắm như thế này ai dám tắm? Ở mỗi phòng đều như vậy sao?” Kim tức giận, mặt đỏ bừng mắng.
“Này, nó có một tấm màn, em có thể kéo nó xuống, nhưng tôi đoán chúng ta không cần phải kéo nó xuống. Tắm thế này chắc sẽ không có ai đến xem đâu.” Kamol nói với ánh mắt gian tà, mặt Kim tức thì nóng bừng lên.
“Đây có phải là những gì anh dự định khi đưa tôi đến đây? Tại sao phòng tắm lại là phòng kính?” Kim hỏi.
Chà… đại loại như vậy” Kamol nói với một nụ cười, khiến Kim quay lại và đấm vào người cứng rắn một cách bực bội.
“Anh xem nhiều phim khiêu dâm. Hãy đưa tôi ra ngoài ăn gì đó, tôi đói,” Kim nói, đột ngột chuyển chủ đề. Kamol cười trong cổ họng. Vòng tay qua eo cậu đi xuống cầu thang cùng những người khác ở tầng trệt của ngôi nhà. Kamol kêu gọi mọi người hẹn nhau đi ăn trưa.
..
..
..
“Tôi sẽ đi với dì,” Kim nói với Kamol. Sau khi ăn trưa và đi mua sắm các sản phẩm tươi sống để nấu bữa tối.
“Tốt hơn là nên ngồi và đợi trong nhà với tôi. Nếu em muốn thứ gì đó đặc biệt, sẽ tốt hơn nếu người khác mua nó” Kamol nói, và Kim ngay lập tức bĩu môi khi nghe điều này.
“Chà, tôi muốn tự mình đi xem” Kim nói nhỏ.
“A, muốn đi thì đi, đừng đi đâu một mình. Ở gần cấp dưới của tôi,” Kamol miễn cưỡng đáp khiến Kim mỉm cười. Cậu đi về phía chợ nông sản tươi cùng những người khác và một số thuộc hạ của Kamol cũng đang đợi Kamol. Kamol gọi cà phê đá ra ngồi uống để giết thời gian.
Điện thoại của Kamol đổ chuông sau một buổi uống rượu dài. Hình bóng mạnh mẽ nhặt nó lên và nhìn xem nó là ai rồi cau mày. Kamol thở dài. Hắn đang do dự không biết có nên trả lời cuộc gọi hay không cho đến khi nó bị cắt, nhưng điện thoại di động của hắn lại vang lên. Kamol quyết định chấp nhận
“Xin chào” Kamol trả lời cuộc gọi.
“Này em yêu, sao em lại chậm trả lời cuộc gọi của anh vậy?” giọng nói ngọt ngào của ai đó vang lên.
“Vậy cậu không nghĩ rằng tôi không có việc làm sao?” Kamol hỏi với giọng bình tĩnh.
“Sao giọng em xa cách quá, hmm?” giọng nói ngọt ngào, khiêu khích hơn.
“Danil, ý cậu là gì? Nói nhanh đi. Tôi không rảnh để ngồi và trò chuyện với cậu” Kamol nói, giọng vẫn nhẹ nhàng.
“Thật tệ. Không có gì, tôi chỉ muốn gọi cho cậu để bày tỏ sự kính trọng của tôi”, người kia trả lời.
“Đừng tán tỉnh Danil. Cậu đã gọi về email tôi đã gửi cho Ivan, phải không? Tôi biết một kẻ rình mò như cậu chắc hẳn đã xem email tôi gửi” Kamol nói với giọng lạnh lùng.
“Không có gì ngu ngốc như mọi khi, Kamol, vâng, tôi đã gọi cho cậu về vấn đề đó. Tôi không thể chờ đợi khi cậu đến và giải thích mọi thứ cho tôi. Tôi muốn biết cậu đã gửi về cái gì, nó có nghĩa là gì?” Giọng nói kia giận dữ hỏi.
“Tôi sẽ chỉ thảo luận điều này trước mặt Ivan. Cậu không cần phải gọi và đặt câu hỏi cho tôi” Kamol trả lời. Bên kia gầm gừ lớn.
“Ivan nói rằng có vẻ như cậu muốn từ giã ngành công nghiệp này,” Danil hỏi lại.
“…” Kamol không nói gì nữa, nhưng im lặng vì hắn định thảo luận chuyện này với một mình Ivan.
“Tôi sẽ không để cậu đi” giọng nói tức giận của bên kia vang lên ngay lập tức. “Nhưng cậu phải biết ơn Ivan. Cậu chỉ cần nghe lệnh của Ivan thôi !!” Danil vẫn đang la hét.
“Vì vậy, công lao của cậu là lòng biết ơn đối với Ivan. Đây là cuộc sống của tôi. Tôi có thể làm bất cứ thứ gì. Cậu có thể ở yên tại chỗ của mình không? Đừng tham gia vào công việc kinh doanh của tôi. Chờ tôi bay về nói chuyện ngay với Ivan” Kamol dửng dưng nói với đầu dây bên kia.
“Tại sao Kamol? Cậi muốn để lại nó cho ai? Nói cho tôi biết, ai dám ra lệnh cho cậu từ bỏ nó !?” một tiếng kêu khác từ Danil vang lên.
“Không cần ai phải ra lệnh cho tôi, Danil. Nếu tôi muốn làm điều gì đó, tôi sẽ làm vì đó là cuộc sống của tôi và nó thuộc về tôi”, Kamol nói một lần nữa, trước sự tức giận và thất vọng của hắn với Danil.
Kamol không thấy Kim đi vào và Kim thậm chí còn không nghe thấy tiếng Kamol gọi.
“Khun Kamol, tôi cũng mua một ít ngao ngọt. Tôi muốn ăn ngao nướng” Kim nói, không biết rằng Kamol đang nghe điện thoại. Kamol quay lại nhìn Kim với vẻ mặt hơi lo lắng.
“Vậy đó, để tôi bay rồi chúng ta nói chuyện” Kamol chỉ kịp nói vậy với người kia rồi lập tức cắt cuộc gọi. Kamol đưa điện thoại của mình cho Kit.
“Tắt điện thoại. Tôi không muốn nói về công việc khi đang đi du lịch” Kamol nói với Kit một cách lặng lẽ. Rồi hắn quay lại nhìn Kim.
“Em vừa nói gì vậy?” Kamol hỏi lại Kim. Kim ngồi vào ghế cạnh Kamol.
“Có việc gì gấp mà anh cần làm?” Kim tò mò hỏi.
“Ồ không, khách hàng gọi để hỏi gì đó. Tôi đã nói với em rằng tôi không cảm thấy thoải mái khi nói chuyện gần đây,” Kamol trả lời bằng một giọng bình thường. Kim chậm rãi gật đầu.
_______________