Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove]

Chương 23


Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 23

Kim bước vào bếp và xem xét tất cả các nguyên liệu tươi để nấu ăn. Có rất nhiều thứ mà dì Nee đã mang đến kho. Vì vậy, Kim quyết định nấu một số thứ.

Kim đi kiểm tra cơm dì nấu còn không. Kim đã ở trong bếp được một lúc rồi. Kamol bước tới và đứng dựa vào tường, lặng lẽ quan sát với nụ cười hài lòng trước sự trôi chảy mà Kim đang làm mọi thứ.

“Ahhh, tôi hết hồn bởi Khun Kamol, anh đến đây và không gây ra tiếng động” Kim nói sau khi quay lại nhìn Kamol, cậu hơi ngạc nhiên. Kamol bước đến với thân hình mảnh khảnh.

“Em đang làm gì đấy?”  Kamol hỏi

-“Tôi sẽ làm món mực xào tỏi, tôm và canh rong biển, anh có được không” Kim vừa rửa tôm vừa hỏi. Kamol ôm lấy vòng eo thon gọn của Kim từ phía sau hôn nhẹ lên má khiến Kim tối sầm mặt lại, đỏ bừng, nhưng lại không cố gắng thoát ra.

“Đó có phải là những gì em làm để ăn? Tôi có thể ăn hết” Kamol nhăn mũi một chút trả lời.

“Nếu tôi cho ngươi thuốc độc anh có thể ăn phải không?”  Kim giả vờ cười mỉa mai.

“Tôi sẽ ăn nó, nếu em muốn tôi chết. Tôi sẽ chết cho em” Kamol nói một lần nữa, làm cho Kim không thể nói, khuôn mặt của cậu ấy sáng lên.

(Kamol điên tình rồi)

“Khun Kamol đừng cứng đầu, để tôi nấu” Kim khẽ cử động để Kamol buông eo mình ra.

“Tôi có thể giúp gì cho em không?”  Kamol hỏi, khiến Kim ngạc nhiên nhìn lên.

“Anh có chắc không?”  Kim hỏi.

“Là thật, trước đây tôi đều có ở một mình. Em không tin tôi có thể giúp sao?”  Kamol đáp, Kim có chút do dự.

(Khúc này bịa đó tại đọc không hiểu bản gốc)

“Anh có thể bóc vỏ tôm và cắt bỏ sống lưng, tôi thực sự không thích đầu tôm, anh hãy bỏ chúng ra” Kim phàn nàn Kamol một cách nhẹ nhàng. Kamol giơ tay áo lên đến khuỷu tay và cầm lấy hộp đựng, đặt con tôm được rửa sạch và bắt đầu tách vỏ ra khỏi tôm.

Kim cười nhẹ khi nhìn thấy một tên lưu manh như Kamol đang làm bếp cho mình. Thuộc hạ của Kamol, những người đã nhìn trộm qua cửa thấy Kamol sẵn sàng làm bất cứ điều gì Kim muốn.

(Không có nhiều chiện miếng nào luôn hé. Cũng là mafia nên nó lạ y hệt nhau. Mafia dạo này làm sao á)



“PKom, sếp ra lệnh cho chúng ta tuyệt đối làm theo mệnh lệnh của ngài ấy, cũng áp dụng cho Khun Kim, đúng không?”  Lop quay lại thì thầm với Kom.

“Đúng vậy, nếu cậu không tuân theo mệnh lệnh của Kamol, cậu có thể sẽ bị dính đạn súng lục. Nhưng nếu cậu không tuân theo lệnh của vợ anh ta, cậu có thể sẽ bị bắt và chết chìm trong nước”, Kom trả lời trước khi kéo cổ áo của Lop và biến mất khỏi cửa trước của nhà bếp, để Kamol và Kim có thể có giây phút ở một mình.



“Khun Kamol, tôi có thể đưa Baiboon đến trường hôm nay không?”  Kim hỏi, yêu cầu mặc nó vào buổi sáng khi ăn sáng với Kamol, Kom và Baiboon.

“Em định tự lái xe à?” Kamol lo lắng hỏi.

“Vâng, tôi cũng muốn đến thăm văn phòng, tôi đã không đến đó lâu rồi” Kim nói lại.

“Mang theo hai người nữa, phòng trường hợp khẩn cấp” Kamol nói có vẻ nghiêm túc, bởi vì hắn vẫn chưa chắc chắn về tình hình của mình, hắn vẫn phải chăm sóc cho ông Chen.

“Nếu tôi nói tôi có thể tự chăm sóc bản thân, anh sẽ không đồng ý, phải không?”  Kim đáp. Kamal đồng ý.

“Được rồi” Kim trả lời một cách miễn cưỡng vì cậu biết Kamol cứng đầu như thế nào, Kamol nhếch mép.

Sau khi ăn sáng, Kim nói với Baiboon rằng cậu ấy hãy chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng. Kim sẽ rời đi một mình với Kick và Lop. Kom phải đến xem quán Bar đã bị thiêu rụi trước đó vì công việc sửa chữa đã bắt đầu.  Kim lên lầu thu dọn đồ đạc của mình, theo sau là Kamol.

“Này, lại đây” Kamol gọi dáng người mảnh khảnh. Kim đến gặp Kamol. Bàn tay mạnh mẽ của Kamol ôm lấy vòng eo thon gọn của Kim và nhẹ nhàng vuốt ve má cậu. Kim cảm thấy trong lòng mình ấm áp khi Kamol chạm vào nó một cách nhẹ nhàng.

“Nếu không còn vấn đề gì nữa, tôi sẽ đến văn phòng vào buổi trưa” Kim nói và Kamol gật đầu.


“Nếu có điều gì bất thường, hãy nghe Lop và Kick. Đừng cứng đầu, được không?”  Kamol nói một lần nữa.

“Tôi không phải trẻ con” Kim cười đồng ý nói, bàn tay đang vuốt ve gò má mềm mại của Kim, bắt đầu vuốt ve gáy cậu.

“Đừng để bất kỳ người đàn ông nào đến và chạm vào em,” Kamol tiếp tục.

“Cứ như thể cấp dưới của anh sẽ để bất cứ ai đến gần và chạm vào tôi như vậy” Kim cáu kỉnh đáp trả.

“Nếu tôi gọi cho em, em luôn phải trả lời” Kamol tiếp tục.

“Nếu tôi không trả lời, anh sẽ gọi cấp dưới của mình và yêu cầu nói chuyện với tôi bằng mọi cách”, Kim trả lời.

“Này, em tranh luận giỏi thật đấy.” Kamol cười trong cổ họng vì dù hắn có nói gì đi chăng nữa, Kim vẫn luôn nghĩ ra cách để phản bác.

“Tôi không tranh cãi với anh, tôi chỉ đang nói” Kim khẽ rên rỉ, nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ.

“Tôi phải đi ngay bây giờ nếu không Baiboon sẽ đến trường muộn” Kim nói. Kamol cúi xuống hôn nhẹ lên môi Kim rồi rút lui, không hôn sâu hơn. Kim không khỏi ngạc nhiên.

“Tôi không muốn hôn em nữa nếu không thì hai người chúng ta sẽ không đi đâu ngoài cái giường” Kamol nói khiến mặt Kim đỏ bừng ngay lập tức.

“Tên dâm đãng!”  Kim nói với Kamol trước khi nhanh chóng ra khỏi phòng trong sự bối rối hoàn toàn. Kamol cười theo sau, cả hai xuống xe nơi mọi người đã đợi sẵn.

“Xin lỗi Baiboon, anh hy vọng chúng ta không đến trường của en muộn” Kim nói với một nụ cười. Baiboon đã giơ tay lên để bày tỏ lòng kính trọng với Kamol và mọi người ở đó.

“Lop, Kick, chăm sóc cho vợ tôi, nếu có chuyện gì, hãy gọi cho Kom hoặc có thể trực tiếp nói chuyện với tôi” Kamol nói với cấp dưới của mình trước khi quay người và lên xe khác.



“Lop, Kick, tôi sẽ để Baiboon ở cổng” Kim nói với Lop và Kick khi họ đậu xe ở trường Baiboon.

“Có muốn chúng tôi đi xuống cùng không ạ?”  họ hỏi.

“Không, tôi không ở quá xa chiếc xe” Kim nói trước khi bước ra khỏi xe với Baiboon.

“Sawatee Krab, PKim, cảm ơn vì đã đưa em đến trường” Baiboon giơ tay lên để bày tỏ sự kính trọng với Kim, Baiboon cười hết cỡ khi họ trò chuyện.

“Học chăm chỉ, tối nay gặp lại” Kim cười nói.

“Vâng” Baiboon trả lời trước khi giáo viên đi qua.

“AiBaiboon, đây là mẹ của em à?” Giáo viên khiến Kim đơ người ra, cậu nhìn lại cô giáo trẻ với vẻ chán ghét.

“Ồ không phải cô Yut, đây là PKim, là anh của em” Baiboon nhanh chóng sửa sai.

“Ồ, xin lỗi tôi không biết”, người phụ nữ trẻ nhanh chóng xin lỗi Kim.

“Cô không nghĩ tôi là đàn ông, phải không?”  Kim khẽ hỏi. Cô giáo trẻ cười khan. Kim không thực sự quan tâm, vì vậy Baiboon đã được nói lại.

“Anh đi trước” Kim nói với Baiboon trước khi quay trở lại xe.

“Có chuyện gì xảy ra vậy Khun Kim?”  Kick hỏi khi nhận mọi thứ từ trong xe.

“Không có gì, chỉ là giáo viên của Baiboon đến chào” Kim đáp, nhưng cậu không thể vượt qua được sự khó chịu mà cô giáo trẻ đã gây ra cho mình lúc nãy.

Điện thoại của Kim đổ chuông, Kim nhìn vào đó và bấm nhận cuộc gọi.

“Alo” Kim trầm giọng trả lời điện thoại.

“Em đã đưa Baiboon đến trường chưa?”  Kamol hỏi.

“Rồi, hiện tại tôi đi văn phòng, còn anh ở đâu?”  Kim hỏi anh ta.


Kamol trả lời: “Chiếc xe dừng lại ở ngã tư để đến văn phòng”

“Ừ, bây giờ chúng tôi cũng đang gặp khó khăn, đã đến lúc mọi người phải đi làm”, Kim nói khi thấy ga ra của mình cũng bắt đầu chật kín ô tô.

“Mm, vậy thôi, tôi chỉ gọi điện hỏi xem em đã đưa Baiboon đi học chưa” Kamol cắt ngang cuộc trò chuyện vì hắn không muốn Kim khó chịu nếu yêu cầu cậu nói chuyện với mình khi họ đang tham gia giao thông.

“Sao anh vội vàng như vậy? Giao thông đã thông thoáng chưa?”  Kim hỏi ngay lập tức với đôi lông mày nhíu lại.

“Không, nhưng tôi sợ rằng em sẽ cảm thấy mệt mỏi với giọng nói của tôi” Kamol trả lời.

“Tôi vẫn chưa nói với anh là tôi chán, giữa giọng nói của anh và tiếng xe cộ, tôi chán xe cộ hơn” Kim nói nhẹ nhàng vì cậu cảm thấy muốn tiếp tục nói chuyện với Kamol mặc dù họ không phải lúc nào cũng xa nhau.

“Này, rất vui vì em không chán giọng của tôi” Kamol cười nhẹ trong cổ họng vì Kim là người muốn Kamol tiếp tục nói chuyện vì cậu ấy không muốn tập trung vào xe cộ. Họ nói về nhà hàng và câu chuyện của giáo viên của Baiboon, người đã nhầm tưởng mình là mẹ của Baiboon.

Kim không biết mình thoải mái như thế nào khi nói chuyện với Kamol như vậy. Kamol đáp lại và nói, nhưng hầu hết thời gian, hắn chỉ lắng nghe những gì Kim nói, Kamol chỉ muốn tiếp tục nghe giọng nói của Kim. Hắn đã bớt bức xúc trước cảnh tắc đường.

“Kim, tôi đến rồi, tôi sẽ gọi lại sau” Kamol trả lời. Điều đó khiến Kim chú ý đến quang cảnh bên ngoài xe.

“Ồ, tôi cũng gần văn phòng của tôi, ok, chúng ta sẽ nói chuyện sau” Kim nói trước khi cúp máy, Kim ngồi dựa vào ghế xe sau đó nhận ra rằng cậu đã nói chuyện với Kamol và không cảm thấy thời gian trôi qua. Kim nhớ những ngày còn bên Day. Khi nói chuyện điện thoại với Day, anh ấy trả lời bằng một giọng trầm, có một số câu trả lời tương tự như Kamol. Nhưng Kim cảm thấy khó chịu nên cậu ấy phải xin cúp máy trước. Kim nhớ lại câu chuyện của cauy ấy với Day.

Cậu cũng nghĩ về việc Kamol không biết người mà Kim muốn quên là Day. Ngay cả Kim cũng không biết Kamol sẽ làm gì nếu biết điều đó.  Kamol sẽ cảm thấy thế nào? Hắn muốn nói gì?
………

“Có thực sự như May nói không?”  Kim thản nhiên hỏi, nghĩ đi nghĩ lại nguyên nhân mình bị như vậy. Trước đây có lẽ là do Day. Còn bây giờ May nói Kim cười quá rạng rỡ, là do ai? Tại Kamol sao?

“Ừ, à, Khun Kim, sao mặt anh lại đỏ vậy?”  Người phụ nữ hỏi khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của người đàn ông lớn tuổi.

“Ồ không, không có gì đâu, nhưng tôi đã ở đây rồi. Văn phòng thế nào?”  Kim hỏi về công việc, vì muốn giải quyết những công việc quan trọng, Kim là người ký, hai người nói chuyện khá lâu.

“Có việc gì cần ký gấp thì gọi cho tôi, nếu tôi không đến được, sẽ có người đến lấy tài liệu và mang đến cho tôi” Kim nói, vì cậu cho rằng Kamol sẽ không cho phép mình đến văn phòng thường xuyên.

“À PKim, May định hỏi khi anh đi vào, hai người đang đợi bên ngoài là ai vậy? Có phải là thuộc hạ của người từng đưa Kim đi không?”  người phụ nữ nghi ngờ hỏi.

“Ừ” Kim trả lời rồi mới sực nhớ ra điều gì đó, Kamol chưa gọi cho cậu từ sáng nay, Kim quay lại nhìn đồng hồ thì thấy đã gần trưa.

“Trưa rồi anh còn đợi ai sao? Có muốn cùng May đi ăn không?”  cô gái hỏi.

“Ừm, anh muốn xem, không biết Khun Kamol có đến đưa anh đi ăn hay không” Kim nói nhỏ.

“Khun Kamol? Người mà PKim đang ở cùng, phải không?”  cô gái hỏi lại.  Kim khẽ gật đầu.

“Anh ấy là bạn trai của Kim sao?”  cô gái hỏi Kim trêu chọc. Kim cảm thấy mình đỏ mặt khi được May hỏi thẳng.

“Tùy anh ta” Kim đáp nhẹ nhàng vì cậu ấy cảm thấy xấu hổ trước câu hỏi của May.

“Anh ấy có yêu PKim nhiều không? Anh ấy có tốt với PKim không? May đoán được không? May nghĩ anh ấy rất tốt với Kim, nếu không thì P đã không tươi cười rạng rỡ đến thế” cô gái nói đùa và sắc mặt trở lại với Kim.

Không mất nhiều thời gian và Kim chưa kịp nói gì thì điện thoại reo. Kim nhấc máy trước khi khẽ mỉm cười, người phụ nữ vừa lén nhìn Kim vừa cười nhẹ trước gương mặt rạng rỡ của Kim.

“Alo” Kim trả lời cuộc gọi.

“Em đang làm gì đấy?”  Kamol hỏi.

“Tôi đang ngồi đây nói chuyện công việc với May” Kim ngượng ngùng đáp lại, tránh ánh mắt trêu chọc của cô gái ngồi đối diện.

“Uh… trưa nay tôi không thể đi ăn với em được” một giọng nói nhẹ nhàng cất lên khiến Kim dừng lại.

“Anh vẫn chưa xong phải không?”  Kim khẽ hỏi.


“Uh, tôi cần thảo luận một vài điều với người thợ trước và sau đó để họ thêm một vài điều” Kamol nói một lần nữa và Kim vẫn im lặng.

“Sao vậy Kim?”  Kamol hỏi khi nghe tin Kim đã im lặng.

“Anh không nói dối tôi đúng không?”  Kim hỏi với giọng bình tĩnh và bây giờ đến lượt Kamol im lặng một chút.

“Tại sao tôi phải nói dối em?”  Kamol hỏi và Kim mím môi.

“Anh đang ở chỗ nào?”  Kim lo lắng hỏi.

“Tại quán bar, sao thế?”  Kamol hỏi, hít thở sâu.

“Trong quán bar? Vậy tại sao lại có âm thanh thông báo thuốc? Khun Kamol, anh nghĩ tôi ngốc à? Tại sao anh lại ở bệnh viện? Nói cho tôi biết ngay!”  Kim cho biết. Vì nghe mọi người quảng cáo nhiều loại chữa bệnh khác nhau nên Kamol thở phào nhẹ nhõm.

“Vợ tôi quá thông minh” Kamol lẩm bẩm nhẹ nhàng, nhưng dù sao thì Kim cũng nghe thấy.

“Tôi có thể nghe thấy điều đó,” Kim nói chắc nịch.

“Không có gì đâu, cánh tay của tôi chỉ bị đau và tôi đến bệnh viện lấy một ít kem xoa bóp. Tôi sẽ uống thuốc và sau đó tôi sẽ quay lại nói chuyện với người thợ một lần nữa” Kamol nói.

“Anh đã làm gì để cánh tay bị đau? Sáng nay không sao, đúng không Khun Kamol” Kim hỏi lại vì cậu chắc chắn rằng Kamol ở đó không chỉ vì đau ở cánh tay, vì hắn có thể mua kem xoa bóp một cách đơn giản. tiệm thuốc.

“Ơ, tương lai không bao giờ dám nói dối em nữa, vợ tôi rất giỏi phát hiện lời nói dối” Kamol nói đùa.

“Tôi không cười đâu, Khun Kamol” Kim nói chắc nịch.

“Tôi sẽ nói với em, tôi sẽ nói với em mà, đừng nổi giận. Tôi chỉ đang di chuyển xung quanh cửa hàng, dầm khung mà người thợ đã tháo ra vừa rơi vào tôi” Kamol trả lời.

“Anh không sao chứ? Còn thuộc hạ của anh, không có ai khác bị thương sao? Có phải vừa rồi rơi trúng anh?”  Kim hỏi ngay.

“Đó không phải là vấn đề lớn, tôi không sao, không ai có thể nghĩ rằng anh ấy sẽ bị ngã. Kom cũng bị trúng, chỉ hơi đau một chút thôi” Kamol đáp và Kim rên lên.

“Đủ rồi, chủ nhân cùng thủ hạ không cẩn thận, những thứ khác sẽ an toàn sao?”  Kim châm chọc nói. Kamol cười nhẹ trong cổ họng.

“Ừ, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn. Đã trưa rồi, em phải ăn chút gì đó, khi nào xong việc, tôi sẽ đến gặp em” Kamol lại nói.

“Ừ, anh cũng phải ăn cái gì đó, đừng lo cho tôi” Kim nói.

“Em đang lo lắng?”  Kamol giả vờ hỏi, Kim lại đỏ mặt.

“Tôi đang nói chuyện với anh, làm sao tôi có thể lo lắng cho lũ mèo?” 

Kamol cười, chào tạm biệt một chút rồi cúp máy.

“Thực ra là anh thích trêu tôi” Kim lẩm bẩm rồi khựng lại khi nhận ra May vẫn đang ngồi đối diện với mình.

“Em có nên gọi anh ta là bạn trai của PKim không?”  Cô gái mỉm cười hỏi. Kim xấu hổ gật đầu vì không biết giải thích thế nào về mối quan hệ của mình với Kamol.

“Có vẻ như Kim rất yêu và quan tâm đến bạn trai của mình” Người phụ nữ lại nói đùa.

“Đủ rồi, không cần đùa nữa, đi ăn chút gì đi, Kamol không đến được” Kim nói trước khi rời văn phòng, Lop và Kick cũng cùng họ đi ăn trưa tại một nhà hàng gần văn phòng.



“Khun Kim có biết sếp đang ở bệnh viện không?”  Kom hỏi vì anh nghe thấy Kamol nói chuyện với Kim.

“Hừm, em ấy thực sự giỏi phát hiện những lời nói dối, tôi không thể phủ nhận em ấy” Kamol cười nói.



“Kim đâu?”  Kamol cho biết. Khi bước vào văn phòng, hắn đã hỏi Lop và Kick. Sau khi nói chuyện với người thợ ở quầy bar và mọi việc diễn ra suôn sẻ, Kamol lập tức đến chỗ Kim.

“Anh ấy đang ở trong văn phòng,” Lop nói, Kamol quay lại nhìn cấp dưới của Kim, nhìn họ đầy căng thẳng.

“Chờ bên ngoài” Kamol nói nhỏ trước khi bước vào văn phòng, khi nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của Kim ngước lên khỏi đống tài liệu, Kamol hơi cau mày.

“Sao anh không gõ cửa trước?”


“Tôi có thể vào văn phòng của vợ mình mà không cần gõ cửa” Kamol mỉm cười nói.

“Thật thất lễ” Kim run giọng nói. Kamol đến quanh bàn và hôn lên má Kim.

“Nghĩ về điều đó đi” Kamol nói nhẹ nhàng, mặt Kim đỏ bừng và cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt bên tai. Nó khiến Kim thấy nóng ran khắp người.

“Được rồi, chỉ còn một chút nữa là đi thôi,” Kim nói với giọng nhẹ nhàng, trước khi quay lại trầm ngâm nhìn cánh tay của Kamol, nhưng Kamol đã che nó bằng tay áo dài.

“Cho tôi xem cánh tay của anh” Kim nói ngay lập tức, Kamol bắt buộc phải nâng tay áo của cánh tay phải của mình lên. Cánh tay của hắn ta được quấn trong một miếng gạc trắng. Kim cau mày trước khi chạm vào tấm vải quấn nó.

“Bác sĩ đã nói gì?”  Kim lo lắng hỏi.

“Thật tốt là nó không bị gãy, vì nếu tôi không giơ tay lên, tôi có thể sẽ bị đập vào đầu, hừm. Tôi bị bắn và bị đâm nhiều nhát và tôi vẫn ổn, tôi sẽ không chết vì một nhát dao nhỏ, thật tiếc”

Kim đứng dậy khỏi ghế Kamol ngồi trên ghế sô pha trong góc. Kim hỏi hắn về thuốc và chăm sóc vết thương vì vết xước sâu. Kamol ngồi nhìn Kim đọc chi tiết về loại thuốc mà hắn có, trao cho bác sĩ Song Ya một nụ cười.

Mặc dù Kim luôn tỏ ra khó chịu với Kamol, tuy cậu ấy bướng bỉnh, nhưng Kamol biết rằng Kim khá quan tâm đến hắn.

“Thế còn Kom? Cậu ấy thế nào?”  Kim hỏi

“Kom bỏ đi, cậu ấy chỉ bị chạm ở vai, không có gì to tát, chỉ là một vết bầm” Kamol nói như thể nó không có gì to tát.

“Baiboon sẽ khóc nếu biết Kom bị thương” Kim thì thầm.

“Bây giờ chúng ta có thể quay lại được không?”  Kamol hỏi.

“Nửa tiếng nữa tôi có thể hoàn thành công việc được không? Tôi không muốn mang gì về nhà” Kim hỏi Kamol nói, Kamol chỉ gật đầu.

“Vậy thì tôi ngủ một giấc đã, khi nào xong việc thì đánh thức tôi nhé” Kamol nói.

“Được” Kim trả lời trước khi Kamol nằm xuống ghế sofa trong văn phòng của Kim, một lúc sau, Kamol đã ngủ thiếp đi.

Có tiếng gõ cửa văn phòng của Kim, trước khi May ra mở cửa.

“PKim, công việc…” May nói, không biết rằng Kamol đang ngủ.

“Suỵt” Kim nhanh chóng đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cô gái bình tĩnh lại. May dừng lại rồi từ từ đóng cửa lại và đi vào kiểm tra Kim.

“Anh ấy đang ngủ ạ?”  cô gái khẽ hỏi.  Kim gật đầu, May tiến về phía trước để nhìn Kamol, nhưng cô ấy không đến quá gần.

“Nhìn anh ấy như thế này, anh ấy rõ ràng là đẹp trai, anh ấy trông tuyệt vời, PKim” cô gái mỉm cười nói.

“Vậy …” Kim nói một cách u ám, bởi vì mọi người đều thấy rằng Kamol trông rất tuyệt.

“Vậy anh có ở cùng anh ấy không, Kim? Anh ấy trông rất đẹp trai, anh ấy là một người tốt, anh ấy phải là một người rất ấm áp, phải không?” May hỏi.

“Có thể, nhưng anh ta thích trêu chọc anh rất nhiều,” Kim trả lời.

“Ối giời, miệng nói anh ấy thích chọc ghẹo mình, sao cứ phải cười như vậy?”  cô gái chế nhạo, Kim xua tay.

“Em không vào nói chuyện công việc à?”  Kim nhanh chóng cắt ngắn cuộc trò chuyện trước khi cậu có thể bị trêu chọc thêm nữa. Từ khóe mắt, cậu thỉnh thoảng liếc nhìn Kamol và không thể không mỉm cười khi nhìn thấy thân hình to lớn của tên cướp đang đợi mình trong văn phòng nhỏ như vậy.
___________________________

Có ai xem Unforgotten night chưa? Cái size đó là cái size anh không sai chúng ta say chứ đâu.

Ê nhưng mà coi thấy xót quá à.

Thiếu nữ ngơ ngác vì những gì mình đã làm đêm qua.

Ủa anh kia có cà phê mà không cho mình.


Hé lô anh trai

Thôi em đi trước nha

Ủa lại gặp anh nữa nè

Ừm…

…..

Mà lỡ chê Kamol quá rồi sao giờ? Đau giùm Kim luôn á.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.