Bạn đang đọc Thật Tệ Tình Yêu Của Mafia [boylove] – Chương 22
Kamol đưa Kim, Kom, Salmon và Brick đến nhà hàng của khách sạn, những thuộc hạ khác đã đặt đồ ăn sẵn trong phòng, vì anh ta phải ở đó để chăm sóc cho cấp dưới của Danai.
“Được rồi, chúng ta hãy ăn nhẹ, và chúng ta sẽ đợi Day thức dậy vào buổi trưa. Sau đó chúng ta sẽ đi ra ngoài và tìm thứ gì đó ngon để ăn” Kamol mỉm cười nói trước khi Brick gọi đồ ăn cho anh ấy và Salmon, còn với Kamol, Kim đã giọi một món khác.
“Nếu Salmon ăn nhiều, nó sẽ lớn nhanh” Kim nói với Salmon đang ngồi trước mặt mình.
Mmm” Salmon cười tươi đáp lại, Kim nhìn cậu bé cười và nghĩ ngay đến Baiboon.
“Tôi muốn mang Baiboon trong một chuyến đi như thế này,” Kim nói một cách thản nhiên.
“Để hôm khác rảnh, tôi dẫn em đi một chuyến” Kamol nói, Kim quay lại nhìn Brick một chút đang ngồi bên cạnh.
“Nếu tôi đợi anh rạn, có lẽ chúng ta sẽ đợi đến kiếp sau, Khun Kamol” Kim đáp, Brick bí mật cười khúc khích cười khúc khích.
“Không lâu lắm, nếu em muốn đến thì nói trước với tôi rồi tôi sẽ dọn hết những công việc khác, sau đó tôi sẽ đưa em và Baiboon đến đây” Kamol đáp, Kim khẽ cau mày.
“Làm theo lời anh nói” Kim khàn giọng nói, Kamol cười nhẹ.
“Nhưng … Kom đến đây, ai sẽ đưa Baiboon đến trường?” Kim hỏi và nhớ rằng Kom là người đã đưa Baiboon đến trường.
“Khun…” Kom trả lời và Kim gật đầu.
“Nếu em lo lắng, tại sao em không xin dì Nee nhận nuôi Baiboon là con trai của em, Hmm?” Kamol giả vờ hỏi và Kim hơi ngạc nhiên trước khi quay sang Kamol.
“Liệu dì Nee có thực sự đồng ý với điều đó không?” Kim hỏi ngay.
“Thật sao? Tôi chỉ đùa thôi” Kamol trả lời một cách mỉa mai.
“Baiboon là ai?” Brick tò mò hỏi.
“Cháu trai của dì Nee, quản gia của Kamol, Baiboon rất dễ thương, Brick. Lúc đầu tôi nghĩ em ấy là con gái. Baiboon bị mẹ bỏ rơi nên về sống với dì Nee, bà của em ấy, Khun Kamol cho em ấy đến trường.” Kom nói với một nụ cười, khi nghĩ về cậu bé đó, Baiboon.
“Nếu Baiboon 18-19 tuổi, tôi sẽ ghen tị như vậy, Kim (?)” Kamol nói thẳng, Kim cau mày quay lại nhìn Kamol.
“Anh đang ghen với điều gì? ”Kim hỏi.
“À, em cứ gọi Baiboon, em nói về Baiboon. Tôi không thấy em nói hay nghĩ về tôi chút nào” Kamol bắt đầu lẩm bẩm.
“Anh điên à? Anh ở đây bên cạnh tôi, tại sao tôi phải nghĩ đến ann? Mafia đang lo lắng và choáng váng” Kim nói ra. Kom và Brick bí mật cúi đầu cười nhưng không dám cười.
“Có gì lo lắng và bối rối, chú Brick?” Salmon hỏi Brick.
“Đúng vậy, giải thích cho thằng đi Kim” Kamol nói với một nụ cười, hắn không có chút tức giận hay xúc phạm với những gì Kim nói. Kim nhìn Salmon cười nhẹ.
“Giống như là nói, đồ ngốc, chuyện như vậy” Kim cộc cộc giải thích, Salmon nhoẻn miệng cười.
“Thì ra chú Brick là đồ ngốc” Salmon nói, Brick suýt sặc nước đang uống, những người khác cười phá lên.
“Tại sao?”
“Chà, bởi vì chú Day thích chú Brick bối rối và ngại, mà chú ấy không biết phải nói gì, không phải vậy có nghĩa là: bối rối và lo lắng sao?” Salmon hỏi lại trước khi tiếng cười phá ra khắp bàn trước câu nói của cậu bé, còn Brick thì hơi ngượng ngùng, cậu ngồi ăn cho đến khi hai đứa no rồi mới mang về phòng.
Kom đưa Salmon đi mua đồ chơi ở cửa hàng gần đó vì cậu bé la hét và Brick từ chối mua vì sợ Day sẽ phàn nàn, cậu hét lớn đến mức họ phải mua cho cậu, Kim và Kamol vào phòng Kim.
“Kim, thu dọn đồ đạc đi” Kamol vừa nói vừa tựa vào đầu giường xem TV, về phần Kim, hắn bước ra khỏi phòng tắm và hơi nhướng mày.
“Vì sao?” Kim hỏi
“Thôi hôm nay tôi sẽ đưa em về” Kamol nói khi nhìn Kim vẫn còn
“Không, tôi sẽ quay lại với Day và Brick” Kim rên rỉ một chút.
“Nhưng tôi có một việc lặt vặt cần phải xử lý nhanh chóng” Kamol lại nói.
“Vậy anh về trước đi, tôi về sau” Kim vẫn từ chối.
“Tôi đến đón em, đừng có bướng bỉnh” Kamol nói với giọng điềm tĩnh, Kim ngồi dưới chân giường quay lưng lại với Kamol một cách tức giận.
“Anh đến chỉ có một lý do, cố gắng đừng làm phiền người ta như tối hôm qua, anh còn không nghĩ tới việc tự mình tới đón tôi, ai muốn dẫn tôi đi thì làm chỗ này chỗ kia” Kim khàn giọng nói. Cậu ngồi xuống dưới chân giường, Kamol nhìn cậu và ngồi sau lưng Kim và ôm lấy vòng eo thon thả của cậu.
“Tôi không đến chỉ vì điều đó, đừng hiểu sai ý tôi, tôi lo lắng cho em, đừng cứng đầu với tôi, chúng ta cùng nhau về nhà. Kim không nghĩ đến Baiboon sao?” Kamol dẫn lời Baiboon khiến Kim bình tĩnh lại.
“Thật sao, Khun Kamol? Tối qua anh cũng đã nói sẽ kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện nhưng anh vẫn chưa kể cho tôi nghe” Kim nói khi nhớ lại.
“Tôi có thể cho em biết khi nào chúng ta về nhà không?” Kamol hỏi và hôn nhanh lên má Kim.
“Luôn luôn là như vậy, Khun Kamol. Nếu anh không muốn nói với tôi, thì anh không cần phải nói.”
Kamol thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu tôi nói cho em biết, em sẽ càng thêm ghét bỏ tôi?” Kamol nói một cách nghiêm túc, thực ra hắn không muốn Kim biết quá nhiều về việc làm phi pháp của mình. Hắn không muốn Kim cảm thấy tồi tệ. Ý của Kamol là Kim chỉ biết kinh doanh quán bar và quán rượu, vậy là đủ. Kim nghe câu hỏi của Kamol hơi căng thẳng.
“Tôi sẽ cho anh biết sau khi anh nói với tôi” Kim nói khi nhìn lại, Kamol mỉm cười nhẹ trước khi quyết định kể câu chuyện về vấn đề cũ của ông Chen và Danai cho Kim nghe.bKamol cũng kể câu chuyện về hành vi buôn bán vũ khí trái phép của mình. Kim ngồi yên lặng lắng nghe mà lông mày cả hai nhíu vào nhau.
“Khun Kamol, nghiêm túc đấy, hiện giờ anh đang làm công việc gì vậy? Hãy kể cho tôi nghe mọi chuyện” Kim hỏi với giọng nghiêm túc.
*Tôi có năm quán bar, hai quán có sòng bạc và có cả việc kinh doanh súng bất hợp pháp” Kamol trả lời.
“Còn việc kinh doanh ma túy thì sao? Anh có tham gia vào việc đó không?” Kim hỏi lại.
“Không, tôi không thích ma túy chút nào” Kamol trả lời với giọng bình thường.
“Còn buôn người thì sao?” Kim hỏi, khi cậu nhớ lại, mafia còn làm gì nữa nhỉ?
“Việc kinh doanh đó không tốt, tôi ghét nó vô cùng” Kamol thành thật trả lời, Kim thở phào nhẹ nhõm.
(Hên quá còn cứu được)
“Tóm lại, mọi thứ bất hợp pháp mà anh đang làm lúc này là mở sòng bạc và kinh doanh súng,” Kim hỏi lại.
“Ừ, đúng rồi, ồ, trong sòng bạc cũng có hệ thống cho vay” Kamol nói thêm, mặt tựa vào vai Kim.
(Ủa ai mượn mà anh khai vậy?)
“Anh đã bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ những hoạt động kinh doanh bất hợp pháp này chưa?” Kim hỏi hắn ta nghĩ gì.
“Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó” Kamol trả lời bằng một giọng đều đều, cả hai đều ngồi trong im lặng.
“Kim, chuyện gì vậy?” Kamol hỏi sau khi thấy Kim im lặng trong giây lát.
“Tại sao anh lại dẫn tôi đi cùng?” Kim hỏi bâng quơ.
“Em là vợ tôi” Kamol đáp, quay lại nhìn Kim với vẻ lo lắng.
“Vậy thì tôi muốn thực hiện quyền của mình. Hãy bắt đầu với việc anh sẽ suy nghĩ về những gì chúng ta đã nói” Kim nói với một giọng nghiêm túc, nó làm cho Kamol choáng váng, hắn ta không nghĩ rằng Kim sẽ hỏi mình nghĩ về việc rời bỏ công việc kinh doanh bất hợp pháp.
“Hãy để tôi suy nghĩ về điều đó” Kamol nói thẳng, hắn không nghĩ đến việc không làm hài lòng Kim, đúng hơn là hắn đang nghĩ cách làm điều đó, bởi vì việc nghỉ việc và nghỉ việc trong ngành đó khá khó khăn.
“Anh có thể quyết định và nói cho tôi biết” Kim nói, mở tay Kamol đang ôm mình, leo lên giường và nhìn vào tivi, Kamol thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi. Hôm nay chúng ta về nhà nhé?” Kamol hỏi về câu trước, Kim gật đầu nhưng không nói gì, buổi trưa Kamol nhắc Kim ra khỏi phòng xem Day đã tỉnh chưa.
“Cậu thức chưa, Day? Đi ăn trưa thôi” Kamol nói khi thấy Day đang ngồi với Brick và Kom.
Họ rời nhà và đi ăn, vào bữa trưa, Kim nói với Day và Brick rằng cậu ấy sẽ trở về với Kamol.
Sau khi ăn xong mọi người trở về khách sạn.
“Nếu cậu rảnh, hãy đến thăm chúng tôi tại nhà tôi, Day” Kamol nói.
“Vâng” Day trả lời trước khi Kamol, Kim và thuộc hạ của họ rời đi. Về phần cấp dưới của Danai bị tóm cổ, họ bị đưa đi trong một chiếc xe tải Kamol màu đen khác, Kim nhìn ba người họ được đưa lên xe.
“Họ đưa ba người đó đi đâu?” Kim hỏi khi cậu ngồi trong xe. Kamol sẽ không cho cậu ra khỏi xe, những cấp dưới khác của hắn thậm chí còn ra ngoài để hộ tống ra khỏi xe.
“Tôi sẽ đưa chúng đến gặp ông chủ của chúng” Kamol trả lời, Kim cau mày khó hiểu.
“Anh sẽ đi đến đó chứ?” Kim lặp lại lời của Kamol.
“Vâng, khi chúng ta đến Bangkok sẽ có người khác đưa em về nhà trước, còn tôi, tôi sẽ đưa họ đến nhà của Aidanai*” Kamol đáp ngay lập tức quay lại nhìn Kim.
(*Danai là viết tắt của Aidanai)
“Tôi cũng đi !!” Kim nhanh chóng làm theo.
“Tại sao em lại đi?” Kamol hỏi với giọng khó chịu.
“Tôi sẽ đi xem mặt người tưởng rằng anh ta sẽ bắt tôi và suýt làm bị thương Brick và Salmon, đừng ngăn tôi lại Kamol” Kim nói với giọng cáu kỉnh, Kamol bật cười trước vẻ mặt của Kim. Ai có thể nghĩ rằng Kim có thể liều lĩnh đến mức này?
(Tưởng tượng lúc hai ổng yêu nhau mà lỡ Kamol có làm gì phật ý Kim, nó có lặt cái đầu Kamol xuống hông ta? Eo thật đáng sợ)
Trước khi vào Bangkok, trời cũng đã nhá nhem tối, nhưng Kamol đã đến thẳng nhà Danai như dự định ban đầu. Không lâu sau xe của Kamol dừng lại trước cửa nhà Danai, cửa nhà Danai đã được đóng chặt, bảo vệ cẩn mật và khi biết được Kamol và cấp dưới đã đến khu vực này, họ nhanh chóng đi báo cho sếp của mình.
Kom tự mình xuống xe, sau đó đi thẳng về phía nhóm thuộc hạ của Danai đang đứng trước cổng và dọc theo hàng rào, hai tay giơ lên thể hiện anh ta không có ý định làm gì cả.
Trong khi các thuộc hạ của Danai chỉ có thể ngập ngừng nhìn Kom, sợ hãi vì không biết Kom muốn gì.
Kom đến nói với họ rằng Kamol muốn nói chuyện với Danai về những gì họ đã thảo luận qua điện thoại, Danai đi ra với một tá vệ sĩ.
“Chờ trong xe, Kim” Kamol nói với Kim bằng giọng đều đều.
“Sao anh không cho tôi đi cùng?” Kim hỏi, ánh mắt hướng về Danai đang bước ra khỏi nhà.
“Em nói muốn đến gặp Danai phải không? Ngồi trong xe xem, ngoài ra em không biết tình hình bên ngoài ra sao. Tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với em” Kamol nghiêm giọng nói. Kim rên lên trong cổ họng trước khi Kamol ôm đầu cậu và nhẹ nhàng hôn lên thái dương.
“Cậu bé ngoan, đợi tôi trên xe” Kamol nói.
“Lão thực sự ở đây?” Kamol nói với giọng chế giễu khi hắn vừa đi qua cửa nhà. Ngay khi họ nhìn thấy Danai, Kamol mở cửa xe và bước ra ngoài, Danai khẽ quay mặt đi.
“Tại sao anh lại đến nhà tôi, Kamol?” Danai hỏi với giọng điệu bình tĩnh. Kamol nở một nụ cười nhẹ, lúc này một số thuộc hạ của Kamol cũng xuống bảo vệ Kamol.
“Đây là cách mày đón khách sao? Mày cho bọn họ đứng lên nói chuyện trước cửa nhà, không phải đi mua đồ uống cho tao sao?” Kamol hỏi với giọng bình thường. Nhưng lại đang nhìn vào mắt Danai bằng đôi mắt sắc bén như đâm thẳng vào lão.
“Tôi biết anh sẽ không ở đây lâu, đúng không? Tốt hơn là nên nói chuyện này nhanh lên” Danai từ bỏ cách cư xử của mình và nói thẳng, lão biết Kamol rất rõ.
“Thực ra tôi không vội, chúng ta có thời gian nói chuyện, tôi mang theo những gì đã hứa, nhớ chưa? Tôi đã nói qua điện thoại” Kamol nhắc nhở, Danai im lặng một lúc vì biết Kamol đã đưa thuộc hạ của mình về.
“Ruth, mang chúng đến đây” Kamol quay sang cấp dưới của mình. Ruth đi về phía chiếc xe tải màu đen và sau đó thuộc hạ của Danai được ném xuống đất ở giữa Danai và Kamol.
Danai nghiến răng nhìn thuộc hạ của mình.
Tình trạng hiện tại của họ cho thấy họ đã bị đánh đập khó khăn như thế nào. Điều tốt khi họ chưa chết và lão ta không thể không tức giận với cấp dưới của mình vì đã làm hỏng việc.
“Tôi đã cho họ một bài học nhỏ, tôi hy vọng ông không phiền” Kamol nói một lần nữa, Danai nhìn Kamol không tán thành.
“Và đó?” Danai hỏi. Kom nhìn chằm chằm vào Danai với vẻ không tin tưởng, ước gì anh có thể dẫm lên mặt lão, cấp dưới của Danai nhăn mặt với ông chủ của họ.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nói với ông rằng thủ đoạn bẩn thỉu cũ kỹ này, ông có thể ngừng sử dụng nó. Nó không thích hợp với một người hiện đại như ông. Nếu ông muốn nói với tôi một điều, tôi hy vọng ông có đủ dũng cảm để đến và nói chuyện trực tiếp, tôi rất vui lòng chấp nhận. Hãy nghe lời tôi” Kamol nói để cho mọi người biết rằng hắn ta đang cố tình chế nhạo sự nhút nhát của Danai, bởi vì lão không dám đến gần hắn ta một cách trực tiếp, giống như cách Kamol đang làm lúc này.
“Đừng phủ nhận, Khun Danai, chính ông là người đã ra lệnh cho thuộc hạ bắt cóc Khun Kim” Kom chen vào khi thấy Danai sẽ nói gì đó, không khó để đoán được đối phương sẽ nói gì, lão sẽ phủ nhận. Danai dừng lại một lúc.
“Tôi đến đây không phải làm phiền ông, mà là đến để cảnh cáo. Tôi không muốn biết ông lại đang nghĩ làm chuyện như thế này, bởi vì nếu có lần sau, tôi sẵn sàng giẫm lên.” Kamol nói, nhìn Danai với đôi mắt lạnh lùng.
“Anh đang đe dọa tôi sao, Kamol” Danai nghiến răng và hỏi với cảm giác xấu hổ vì đã bị đe dọa trước mặt cấp dưới và cả Kamol nữa. Kamol mỉm cười từ khóe miệng.
“Này, ông nói xem, tôi đã từng uy hiếp ai chưa?” Kamol hỏi với giọng chế giễu trước khi trừng mắt nhìn Danai.
“Tôi chỉ mong ông không muốn kết thúc gia đình của mình, bởi vì tôi nhớ ông là người cuối cùng (là sao á)” Kamol nói một lần nữa giữa bầu không khí khó xử.
“Được rồi, tôi ở đây để giao cho ông thuộc hạ của ông, nhưng một số phần cơ thể chưa hoàn chỉnh, tôi chỉ nói với ông đó là hình phạt vì đã chạm vào người của tôi” Kamol nói như thể nó là bình thường.
Danai nghiến răng, lão muốn người của mình tấn công Kamol ngay bây giờ, nhưng Danai cũng đã nghĩ đến mọi rủi ro. Lão không biết Kamol đã mang theo bao nhiêu thuộc hạ. Bởi vì Kamol đã có thể để cho một số thuộc hạ của mình ẩn náu. Để gây rối với Kamol, lão phải suy nghĩ và lên kế hoạch rất nhiều. Danai tự tin rằng Chen sẽ đánh Kamol trong khung thời gian đó, nhưng lão ta đã sai.
“Vậy thì, tôi về nghỉ ngơi trước đây, ông cũng phải nghỉ ngơi đi Danai. Nghỉ ngơi đầy đủ đi” Kamol lặp lại lời nói của mình.
“Chờ đã!!” Trước khi Kamol lên xe và Danai nói gì, Kim đã mở cửa bước ra khỏi xe, Danai cau mày. Lão không nghĩ rằng người như Kamol sẽ đưa Kim đến. Kamol cũng nhìn Kim với vẻ mặt lo lắng, vì hắn đã ra lệnh cho cậu đợi trong xe. Nhưng Kim vẫn ngoan cố từ chối.
“Kim, lên xe đi” Kamol nói một cách gay gắt, Kim nhìn Kamol một cách nghiêm khắc.
“Chắc chắn rồi, nhưng hãy để tôi làm vài việc vặt trước đã” Kim nói với vẻ mặt nghiêm túc và giọng nghiêm nghị. Thuộc hạ của Kamol và Danai nhìn Kim bối rối. Kim có những công việc gì?
Kim bước tới.
Thuộc hạ của Danai đã sẵn sàng, nhưng Dana giơ tay ngăn cản. Kim không có vũ khí gì có thể hại lão, lão cũng muốn biết Kim định làm gì mình. Kom cũng chuyển hướng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp.
…
…
…
“Ông chủ!!” Thuộc hạ của Danai gọi sếp lớn tiếng. Danai mặt lập tức đỏ bừng nhìn Kim trực tiếp tiến lên đấm vào má lão, khóe môi bị đánh thật mạnh. Trong lúc bàng hoàng, cấp dưới của Kamol đã cản đường Kim, Kamol cũng đỡ lấy cổ tay của Kim.
(Tôi càng khẳng định việc Kim nó đem cái đầu Kamol xuống là hoàn toàn có thể?)
“Buông tôi ra!” Kim hét vào mặt Kamol khi hắn kéo tay cậu, thuộc hạ của Kamol đứng trước mặt Danai để tách họ ra.
“Tôi vừa đấm hắn lúc nãy, nhưng sao anh phải đến tóm lấy tôi” Kim hơi nhấc chân nói.
“Sếp!” Thuộc hạ của Danai hét lên một lần nữa khi Kim đá vào bụng Danai. Kim chao đảo một chút, nhưng có cấp dưới đứng sau cậu ấy để giữ vững bản thân.
(Danai: Chời ơi cứu tui, cứu tui)
“Không… dừng lại” Danai hét lên với cấp dưới của lão, những người giả vờ đi giao dịch với Kim. Về phần Kamol, giờ hắn không ôm Kim nữa, nhưng hắn để lại nụ cười mãn nguyện trên môi.
(Ổng mà cản em nó chắc phải xách gối ra chuồng hổ quá)
“Danai, vừa rồi ông đã trả giá cho những gì thuộc hạ của ông đã làm, họ đã làm tổn thương Nong của tôi và cháu của cậu ấy” Kim nói về Brick và Salmon bị thương, khi họ nói xong, Kim đi một mình đến đứng cạnh Kamol.
“Hừ, tội cho ông quá Danai, tôi thật sự không thể ngăn cản người của mình kịp thời, nhưng tôi không thể giúp ông, ông đã khiến Kim nổi điên” Kamol chế nhạo thay vì xin lỗi.
“Người đẹp đó sao dám đối xử với tôi như thế này?” Danai nói với giọng run rẩy vì nỗi đau vẫn chưa qua đi.
“Cái miệng đó, còn muốn đánh nữa không?” Kim hét lên ngay lập tức khi nghe người kia gọi mình là đẹp.
“Suỵt, bình tĩnh” Kamol vỗ nhẹ vào lưng Kim.
“Quay lại thôi, tôi muốn đi tắm và ngủ” Kim quay sang Kamol với giọng cộc cằn.
“Được rồi, về thôi. Mong ông nhớ những gì tôi đã nói trước đây” Kamol nói trước khi dẫn Kim lên xe, Kom đang định quay lại xe thì chợt nhớ ra điều gì đó và quay lại nhìn Danai nở một nụ cười mãn nguyện rồi tiến lên.
“Tôi quên nói với ông điều gì đó. Nong và cháu trai mà Khun Kim đang nói đến, họ là người yêu và cháu trai yêu quý nhất của AiDay, Khun Dayman” Kom nói trước khi quay trở lại xe của Kamol, Danai đã choáng váng.
…
…
…
“Tại sao các người lại cười?” Kim hỏi khi chiếc xe chạy khỏi nhà Danai. Họ định quay lại nhà Kamol, nhưng Kim để ý thấy Kamol, Kom và người lái xe hơi mỉm cười.
Nhưng sau khi nghe câu hỏi của Kim, mọi người lại tỏ ra bình thường.
“Không có gì đâu” Kamol trả lời.
“Vậy tại sao cậu lại mỉm cười Kom?” Kamol ném nó cho Kom ngay lập tức. Kom quay lại nhìn ông chủ của mình. Trước khi nở một nụ cười nhẹ với Kim, người đang nhìn chằm chằm vào anh để đòi hỏi một câu trả lời.
“Không nhiều đâu, tôi đang nghĩ Khun Kim thực sự xứng đáng trở thành vợ của Khun Kamol”, Kom nói thẳng.
“Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, Kom” Kamol nói, điều này khiến Kim quay lại nhìn Kamol.
“Sao anh không nói gì vừa rồi? Kom là người nói điều đó, và anh lập tức nói theo anh ta, Khun Kamol” Kim hét vào mặt Kamol, người đang mỉm cười hiền hậu, ôm chặt eo Kim.
“Dữ dội quá” Kamol nói rồi hôn nhẹ lên má Kim làm mặt Kim sáng lên ngay lập tức. Kom quay mặt đi thì thấy hình ảnh sếp của mình đang nhìn vào má Kim, anh lắc đầu quay mặt về phía trước như thường lệ vì anh ấy không muốn Kim cảm thấy xấu hổ hơn và người chịu tổn thương chính là chủ nhân của anh ấy.
“Khun Kamol!” Kim gầm gừ, nghẹn ngào, Kamol cười nhẹ trong cổ họng, điều này khiến Kim không ngừng nổi cơn thịnh nộ, ngay sau khi họ đến nhà Kamol.
Kim và Kamol vào thẳng nhà, Kim đi thẳng vào phòng ngủ, Kamol tách ra trước để đến phòng làm việc.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Kim đi xuống lầu để đi đến văn phòng. Cậu gõ cửa trước khi mở nó và thấy Kamol rất căng thẳng trước 3-4 người.
“Sao vậy Kim?” Kamol yêu cầu dừng lại để không nói về công việc nữa.
“Tôi đói bụng, tôi có thể nấu vài thứ trong bếp được không?” Kim đến hỏi.
“Nhờ ai đó gọi cho dì Nee làm việc đó cho cậu” Kamol trả lời. Kim cau mày.
“Muộn rồi Kamol, để dì ấy nghỉ ngơi một lát, ngoài ra tôi có thể tự làm được” Kim cười nhẹ nói.
“Được rồi, như em muốn, nếu em cần gì khác, hãy nói với một trong những thuộc hạ của tôi” Kamol nói, Kim gật đầu, nhưng khi cậu giả vờ quay lưng bỏ đi, cậu đã sững sờ khi nhớ ra điều gì đó và quay lại nhìn Kamol. Kamol nhìn cậu ta với vẻ ngạc nhiên.
Tại sao mọi người dừng lại?
“Chúng ta sẽ ăn cùng nhau chứ? Tôi hỏi để đề phòng” Kim hỏi nhẹ khiến Kamol mỉm cười.
“Nếu em sẵn lòng nấu cho tôi, tôi sẽ ăn” Kamol trả lời và Kim mím môi, nhưng cậu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vậy thì tôi sẽ gọi cho anh khi tôi khi xong, tôi sẽ gọi cho anh sau” Kim nói trước khi nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Kamol.
Kamol mỉm cười sau khi bóng dáng của Kim rời khỏi văn phòng. Hắn cảm thấy hài lòng và mừng vì Kim đã bắt đầu thích nghi với mình, không còn sự phản kháng như lần đầu.
____________________________
Nóc nhà này cao quá.