Thất Sát Nữ Đế

Chương 78: Tinh linh ám dạ


Đọc truyện Thất Sát Nữ Đế – Chương 78: Tinh linh ám dạ

Buộc xong Sư Thứu, Phong Vô Ý không để ý tới những đàn ông thảo nguyên bị kích động mà nghĩ cách thuần phục Sư Thứu, lôi kéo Tiêu Tử Mặc cùng Trại Lam đi vào trong trướng, thuận thế bỏ mặc Vân Triệt lại nhào đầu về phía trước ở bên ngoài, Tiêu Tử Mặc rất ăn ý hạ một đạo cấm chế trên cửa.

“Có thể gặp lại các ngươi thật tốt.” Trại Lam tùy ýngồi xuống trên đệm.

“Chúng ta đã gặp Hách Liên bệ hạ, ước chừng hai ngày sau, muốn bất ngờ phản côngThương Mang quan.” Phong Vô Ý đi thẳng vào vấn đề nói.

“Tình trạng quái dị của Thương Mang Quan hiện nay, các ngươi cũng biết?” Trại Lam hỏi ngược lại.

“Nếu điều ngươi nói đến là trận pháp tinh thạch phòng ngự, thì chúng ta đã biết.” Phong Vô Ý gật đầu nói.

“Xem ra. . . . . . các ngươi cũng đã có phương pháp xử lí.” Trại Llam nhìn nàng trong chốc lát, không khỏi nở nụ cười, “Muốn ta hỗ trợ cái gì?”

“Đầu tiên, chúng ta muốn biết, tình hình khi tộc trưởng rút lui khỏi Thương Mang quan.” Tiêu Tử Mặc nói.

“Ừ. . . . . . nhắc đến lại thấy hổ thẹn.” Trại Lam gãi đầu, giận dữ nói, “Vốn là muốn thiêu vật liệu, vốn dĩ cũng đã thành công, nhưng mà. . . . . . rõ ràng nào ngọn lửa đã cháy lớn tới mứckhông thể bị dập tắt, đột nhiên, trời lại đổ một trận mưa to. . . . . . ước chừng vẫn còn dư lại hơn phân nửa.”

Phong Vô Ý nghe được hai chữ “Mưa to” liền nhíu mày, liếc mắt trao đổi với Tiêu Tử Mặc.

Làm sao lại mưa to đúng lúc như vậy, chỉ sợ là người khế ước kia đã ở Thương Mang quan, nói như vậy. . . . . .

Ánh mắt Phong Vô Ý trầm xuống, cũng thấy được lo lắng giống hệt trên mặt Tiêu Tử Mặc.

Dùng lửa thiêu Thương Mang quan, nếu người kia lại làm mưa to, giữa thần khí và linh khế —— đến cuối cùng ai thua ai thắng đây? Nhưng có thể khẳng định, tuyệt đối không có hiệu quả hủy diệt được kết giới.

“Không thể để cho hắn ra tay.” Phong Vô Ý lẩm bẩm.

Tiêu Tử Mặc nghiêm túc gật đầu.

“Hả? Các ngươi đang nói cái gì?” Trại Lam không hiểu gì hỏi.

“Trong số kẻ địch, có một tồn tại một kẻ vô cùng mạnh, trận mưa to kia chỉ sợ là kiệt tác của hắn.” Tiêu Tử Mặc nói.

“So với các ngươi còn mạnh hơn sao?” Trại Lam giật mình thốt lên.

“Còn phải giao chiến mới biết được.” Phong Vô Ý lạnh lùng cười, vuốt ve Bích Linh trên cổ tay.

Đã lâu không nói chuyện với ma sủng của mình, chỉ là Thương Mang Quan cùng đại thảo nguyên vẫn rét lạnh không thích hợp với sự sinh tồn của rắn, cho dù nó là một con rắn ma.

“Tóm lại, Tử Mặc cứ việc phóng hỏa, nếu là người đó can thiệp —— liền giao cho ta đi.” Phong Vô Ý tiếp tục nói.

“Nhưng mà. . . . . .” Tiêu Tử Mặc hiển nhiên không đồng ý.

“Yên tâm, ta cũng không phải sẽ liều mạng.” Phong Vô Ý cười nhẹ nói, “Đừng quên, Thương Lãng hiểu nhất là nước, có thể ứng phó với hắn.”

“Không cần miễn cưỡng bản thân.” Tiêu Tử Mặc nhìn chằm chằm nàng một lúc mới nói.

“Ta biết, Tử Mặc, chàng thật sự là. . . . . .” Phong Vô Ý lắc đầu nói, “Càng ngày càng buồn lo vô cớ rồi, phải có niềm tin hơn vào lực lượng của chúng ta.”

“Ta chỉ là . . . . .” Tiêu Tử Mặc cười khổ, cuối cùng nuốt nửa sau của câu nói trở lại.


Ta chỉ là, càng ngày càng để ý, cho nên. . . . . . cũng trở nên căng ngày càng nhát gan hơn mà thôi. Sợ hãi chia lìa, sợ hãi mất đi, có ràng buộc với chiêm tinh sư còn có thể nhìn thấy những ngôi sao, trong quỹ đạo ngôi sao trung vận mệnh?

“Tộc trưởng, quái điểu này đã xử lý tốt!” Ngoài trướng ngoại truyền tới một giọng nói hưng phấn.

“Tốt! Lập tức nhổ trại!” Trại Lam lập tức đứng lên, nói lớn tiếng.

Đối với mệnh lệnh này, ai cũng không có nghi ngờ ——ba bốn trăm chỉ kỵ sĩ Sư Thứu chạy trốn trở về, nơi quân đội đóng quân này sẽ lập tức bị quân địch ở Thương Mang quan biết, bởi vì mất đi không quân quý giá dị tộc không tức giận tới mức hỏa công tâm đuổi đến mới là lạ!

“Dạ, kỵ sĩ trên quái điểu này xử lý như thế nào đây?” Binh lính ngoài cửa lại hỏi.

Trại Lam chần chờ một chút, quay đầu nhìn Phong Vô Ý.

“Giữ lại vài kẻ biết nghe lời biết ngôn ngữ của con người, làm tù binh trong quân, những kẻkhác giết, thi thể vứt luôn ở đây.” Phong Vô Ý không chút nghĩ ngợi nói.

“Vì sao không giết hết chúng?” Trại Lam sửng sốt một chút, đối với lệnh giết thật sự có chút nghi ngờ. Nam nhi thảo nguyên không có nhiều người giả nhân giả nghĩa như vậy, chỉ có đối với bạn bè mới trung thành, đối với kẻ địch luôn luôn tàn nhẫn. Hai tộc tranh giành vì sinh tồn, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình. Dị tộc mạnh như thế, suy yếu nhiều thêm chút thực lực nào thì tốt ngần ấy.

“Cho tới nay, chỉ có Vũ tộc mới hiểu và khiến Sư Thứu nghe lệnh—— chỉ là những con chim này chỉ nghe lời Vũ tộc, lưu lại vài người, nói không chừng sau này sẽ có tác dụng.” Tiêu Tử Mặc giải thích.

“Làm theo!” Trại Lam gật đầu, ra lệnh cho thuộc hạ.

“Tuân mệnh!” Tiếng bước chân dần chạy ra xa.

“Đây là ta muốn cho tộc trưởng Trại Lam hiểu một điều.” Tiêu Tử Mặc tiếp tục nói, “Không quân bị giết, dị tộc tất nhiên vô cùng tức giận, hiện nay bọn họ lại chiếm được ưu thế rất lớn, đối với con người có ý nghĩ khinh địch, lần truy kích này bộ đội nhất định không ít.”

“Ngươi muốn để ta dẫn dắt bộ đội này đi chỗ khác?” Trại Lam chợt nói.

“Không sai.” Tiêu Tử Mặc nói, “Mặc kệ dùng phương pháp gì, chỉ cần để cho bọn họ không trở về Thương Mang Quan là được, ta tin rằng tộc trưởng Trại Lam có thể biến thảo nguyên rộng lớn thành vườn hoa nhà mình, chuyện này cũng không phải thực sự khó khăn.”

“Ừ, không dễ làm, nhưng mà không phải làm không được, ta sẽ cố hết sức.” Trại Lam suy nghĩ, vừa đáp ứng, vừa cười nói, “Nếu ở trên đường người trong tộc của ta có thể cưỡi những con. . . . . . Sư Thứu kia, có lẽ chúng ta chẳng những có thể dùng kế điệu hổ ly sơn, mà còn có thể hung hăng áp chế khí thế của bọn họ!”

” Chiến thuật cụ thể thì tộc trưởng tùy thời cơ mà quyết định.” Phong Vô Ý nói.

“Yên tâm, ta so với tên Hách Liên Diệu kia cũng rất đáng tin!” Trại Lam cười sang sảng.

Tiêu Tử Mặc tùy tay giải trừ cấm chế trên cửa, ba người cùng đi ra khỏi trướng, chỉ thấy doanh trướng đã thu thập sạch sẽ, tất cả Sư Thứu đều bị trói cánh và móng vuốt lại, để cho từng binh lính mang theo, xem bộ dạng vui mừng của hắn bọn, dường như không thấy phiền khi phải mang theo trói buộc.

Bay lên trời. . . . . . chuyện này so với cưỡi ngựa có vẻ thú vị hơn!

“Vô Ý ~~~” Vân Triệt lập tức lại nhào tới, “Ta muốn đi theo ngươi, không cho phép lại bỏ mặc ta, không cho phép không cho phép không cho phép!”

“Biết rồi.” Phong Vô Ý gật đầu. Nàng vốn là muốn dẫn Vân Triệt đi, còn muốn dựa vào hắn dịch lại văn tự nữa, nàng luôn luôn có cảm giác, văn tự kia, sẽ trở thành một mấu chốt cho cuộc chiến tranh này.

“Đại quân dị tộc đã ra khỏi Thương Mang.” Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên nói.

“Làm sao ngươi biết?” Trại Lam ngạc nhiên.

“Vừa rồi ta đã phái phép thuật đi theo Sư Thứu đã trốn thoát về Thương Mang quan, chú ý tinh hình của kẻ địch.” Tiêu Tử Mặc lạnh nhạt nói.

“Như vậy thì tạm biệt, ta đi trước.” Trại Lam nói xong, lập tức xoay người sải bước lên lưng ngựa.


“Xin hãy cất cái này đi.” Tiêu Tử Mặc lấy ra một cái gì đó giống như cán bút giao cho hắn, không đợi hắn đặt câu hỏi, liền tự mình giải thích, “Đây là pháo hoa đưa tin của Tuyền Ki Thạch phủ, nếu là gặp phải tình huống đặc biệt, chỉ cần bẻ gẫy nó rồi hướng lên trời, sẽ có khói lửa tuôn ra, trong vòng ngàn dặm, chúng ta đều có thể nhìn thấy. Hơn nữa, chỉ cần trên người ngươi mang theo thứ này, ta nhất định có thể xác đại khái vị trí của ngươi lúc đó, vậy sẽ dễ dàng cho liên lạc hơn.”

“Đây chính là thứ tốt, ta xin nhận.” Trại Lam ha ha cười, cất pháo hoa vào trong lòng.

Để lại ba con ngựa, đoàn người như gió chạy nhanh về phía xa.

“Không hổ là chim ưng của thảo nguyên, trên thảo nguyên rộng lớn, thật sự bọn hắn sẽ trở thành kẻ địch khiến dị tộc đau đầu nhất.” Tiêu Tử Mặc tán thưởng.

“Ừ.” Phong Vô Ý đồng cảm gật đầu.

“Vô Ý Vô Ý, chúng ta bây giờ đi đâu?” Con mắt Vân Triệt lóe sáng hỏi.

“Thương Mang Quan.” Phong Vô Ý nói xong, sải bước lên một con ngựa.

Tuy rằng có thể cưỡi tử vô, nhưng mà hôm nay Tiêu Tử Mặc vừa sử dụng thần khí, vì vừasử dụng thần khí xong, cho nên không cần tùy tiện lãng phí lực lượng, dù sao chờ đại quân của Hách Liên Diệu tới hội hợp cũng cần mất nhiều thời gian.

“Nữ nhân!” Đột nhiên, ảo ảnh Hoàng Cửu Lê lại xuất hiện ở trên không trung cách đó không xa trước mắt.

“Không phải nói không có việc gì không cần tìm ngươi sao?” Phong Vô Ý có chút kinh ngạcnhướn lông mày. Nàng cũng không nhận ra vị Ma Quân đại nhân này sao lại đột nhiên có chút lương tâm, muốnchủ động tới hỗ trợ.

“Bổn tọa có ý tốt đến nói cho ngươi biết, phong ấn trên thiên khí chi đảo xảy ra vấn đề .” Hoàng Cửu Lê hừ lạnh một tiếng nói.

“Làm sao vậy?” Phong Vô Ý quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc một cái, hai người đều vô cùng chấn động.

Phong ấn của thiên khí chi đảo? Làm sao có thể! Mới bốn năm mà thôi, phong ấn vừa mới được sửa lại làm sao có thể lại xảy ra vấn đề? Chẳng lẽ. . . . . . lại có người động tay động chân trong đó?

Trong đầu hai người đồng thời hiện ra một hình ảnh mái tóc bạch kim cao ngạo.

Dạ Thiên Cẩn! Ngươi đến cuối cùng muốn khiến đại lục này, phá thành bộ dáng gì nữa mới bằng lòng bỏ qua!

“Phong ấn của thiên khí chi đảo và Ma tộc cùng một hơi thở, bổn tọa muốn lập tức đến đó, sẽ không cùng các ngươi tham gia cái trò chơi chiến tranh này rồi!” Hoàng Cửu Lê bỏ lại một câu, liền biến mất, không còn tiếng động. Làm theo ý mình, không hổ là tác phong của Hoàng Cửu Lê!

“Thật sự là sóng này chưa hết, sóng kia đã ập tới. . . . . .” Tiêu Tử Mặc thở dài.

“Nhưng mà chúng ta thật sự không thể phân thân đi tới thiên khí chi đảo được, Hoàng Cửu Lê tới đó, cho dù như thế nào cũng là giúp của chúng ta một việc!” Phong Vô Ý cười khổ nói, “Dù sao. . . . . . ma tộc cũng không hy vọng mở con đường thông hai giới với nhau.”

“Chỉ mong tất cả đều bình an. . . . . .” Tiêu Tử Mặc im lặng một lúc mới nói.

“Ừ.” Phong Vô Ý dừng một chút, quay đầu ngựa nói, “Đi thôi.”

“A ~ Vô Ý! Đợi ta với!” Vân Triệt cảm thấy luống cuống tay chân không biết làm thế nào trên lưng một con ngựa, dùng sức đạp vào bụng nó.

Con ngựa bị đau, buồn bã a một tiếng, giống như tên bay khỏi cung, chạy vội về phía trước.

“A ~~ dừng lại! Mau dừng lại ~~” Giọng nói của Vân Triệt bị gió cuốn trở về.

“Thật sự là. . . . . . làm bậy. . . . . .” Phong Vô Ý đỡ cái trán không biết nói gì.


“Dù sao cũng có Thương Mang chắn ở bên kia, sẽ không chạy mất, hướng quân đội đi tới cũng không phải con đường này, sẽ không bị va chạm.” Tiêu Tử Mặc cũng cười không để ý, lên ngựa.

Phong Vô Ý biết pháp thuật của hắn vẫn giám sát Thương Mang Quan, cũng không lo lắng. Tốc độ của hai người cũng không nhanh hơn, chỉ đi chậm rì rì lên phía trước mà thôi, dù sao đại quân của Hách Liên Diệu kiểu gì cũng phải trước hoàng hôn ngày mai mới có thể đến nơi đã hẹn.

Cả đường đi, cũng không thấy Vân Triệt trở về.

Tiêu Tử Mặc chỉ phái một cái pháp thuật đi theo phía sau hắn, cũng không chỉ đường, tùy ý để tiểu hồ ly không biết gì về thảo nguyên bị lạc đi khắp mơi, chỉ cần không có nguy hiểm, sẽ mặc kệ hắn làm gì, dù sao cũng không mong chờ hắn tham gia chiến dịch đối phó Thương Mang Quan, chỉ cần hắn không gây hại cho họ là tốt . . . . . .

Mà Phong Vô Ý, chỉ cần biết rằng Vân Triệt bình an vô sự là đủ rồi, nàng cần Vân Triệt dịch văn tự dị tộc bọn họ mang về, mà không phải hỗ trợ đánh nhau. Nhưng mà, tất cả những chuyện này đều phải chờ tới khi đoạt lại Thương Mang Quan rồi nói sau.

“Đúng rồi!” Phong Vô Ý bỗng nhiên nói, “Hoàng Cửu Lê đi tới thiên khí đảo, như vậy, vấn đề tường thành phải làm sao bây giờ?”

“Chỉ có thể dùng biện pháp ban đầu thôi.” Tiêu Tử Mặc nói, “Nếu khống chế được, có lẽ còn có thể khiến cho dị tộc bị đả kích trầm trọng, chỉ là. . . . . . nếu Dạ Thiên Cẩn xuất hiện, đành phải giao cho nàng, khi đó, chỉ sợ là ta hoàn toàn không giúp được gì cho nàng.”

“Yên tâm, không có vấn đề gì.” Phong Vô Ý cười ngạo nghễ, “Ta và chàng, tuyệt đối sẽ không bị đánh bại bởi một đôi khế ước không phù hợp như Dạ Thiên Cẩn và Thủy Mạn Như!”

“Ừ.” Tiêu Tử Mặc quay đầu đi, lặng yên nhìn một bên mặt nàng.

Đó là người hắn lựa chọn, ít nhất trong mắt hắn, hắn tuyệt không bại bởi vị tiền bối Thủy Mạn Như kia!

Ăn lương khô đơn giản, bầu trời dần trở nên tối đen .

Có thể loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh Thương Mang Quan mờ ảo ở xa.

Trăng sáng nhô lên, chiếu sáng thảo nguyên, chiếu xuống những tia sáng màu đỏ lạnh lẽo.

“Màu đỏ. . . . . . quả nhiên, Phạm Thiên sẽ có kiếp nạn lớn.” Tiêu Tử Mặc nói.

“Sát kiếp giáng xuống. . . . . . đây không phải là chuyện đã được định sẵn rồi sao? Bắt đầu ngàn năm trước.” Phong Vô Ý thản nhiên nói.

“Thiên tượng hôm nay, rất loạn.” Tiêu Tử Mặc nhìn bầu trời sao, khẽ nhíu mày.

“Loạn?” Phong Vô Ý nghi ngờ nhìn theo ánh mắt hắn.

Những ngôi sao nhấp nháy lốm đốm đầy trời, ánh trăng tỏa ra vài tia sáng màu đỏ, vẫn là bầu trời đầy soa như trước, nhìn không ra có gì khác thường.

“Di Thất đại lục trở về, vận mệnh đã trệch khỏi quỹ đạo ban đầu, sau này như thế nào, sợ rằng cũng không có biện pháp đoán được.” Tiêu Tử Mặc khẽ thở dài.

“Tử Mặc à?” Phong Vô Ý đột nhiên hỏi, “Nếu chàng có thể thông qua tinh tượng nhìn thấy được, trận chiến này nhất định chúng ta thất bại, con người diệt vong —— chàng sẽ làm sao?”

“Làm sao ư?” Tiêu Tử Mặc nghe vậy, sửng sốt một lúc lâu mới nói, “Ngoại trừ việc làm hết sức mình, chiến đấu đến một khắc mới thôi cuối cùng, còn có thể làm sao?”

“Phải vậy chứ!” Phong Vô Ý nhẹ nhàng cười, “Ngoại trừ chiến đấu, hơn nữa nhất định phải thắng lợi, chúng ta đã không còn có lựa chọn nào khác, cho dù biết trước kết quả cũng có cái gì khác biệt đâu? Vận mệnh. . . . . . nếu để ánh sao xa xôi chi phối, ta cảm thấy, thà giữ lại trong tay mình có vẻ còn tốt hơn.”

“Quả nhiên là phong cách của nàng.” Tiêu Tử Mặc nở nụ cười.

“Chàng đó. . . . . . thật sự không cần lo lắng nhiều làm gì.” Phong Vô Ý thản nhiên nói.

“Ta. . . . . .” Tiêu Tử Mặc vừa phun ra một chữ, bỗng nhiên thay đổi sác mặt, “Vân triệt gặp nguy hiểm, phép thuật bị tiêu diệt rồi!”

“Cái gì?” Phong Vô Ý kinh ngạc, Vân Triệt tuyệt đối không thể gặp chuyện không may. Nhưng mà. . . . . . Tiêu Tử Mặc dùng pháp thuật làm sao có thể dễ dàng bị phát hiện như vậy?

“Ở Thương Mang quan cũng bị hủy rồi.” Tiêu Tử Mặc im lặng gọi tử vô ra, một bên kéo nàng nhảy lên, vừa nói, “Người tới rất mạnh, thế mà có thể đồng thời tiêu diệt hai phép thuật ta sử dụng ở hai nơi, ta chỉ có thể cảm nhận được vị trí cuối cùng pháp thuật biến mất, hi vọng bọn họ không đi quá xa.”

“Đi thôi.” Phong Vô Ý ngồi ở phía sau ôm lấy hông hắn.


Sẽ là. . . . . . người kia sao?

Tử vô tung canh bay, mang bọn họ bay cực kỳ nhanh về hướng đã định.

“Nơi đó!” Phong Vô Ý lo lắng tìm kiếm phía dưới, chợt thấy hai bóng dáng đang đánh nhau, hai mắt tỏa sáng.

Tiêu Tử Mặc lập tức bảo tử vô hạ xuống, ánh sáng tím hiện lên, hai người đã dừng ở cách đó không xa.

Chỉ thấy một trong số hai người đang đánh nhau quả nhiên là Vân Triệt, mà người còn lại, toàn thân đều bao bọc bởi y phục màu đen ngay cả mũ áo cũng vậy, người đang đánh nhaunhanh chóng di chuyển nên vốn dĩ không thấy rõ khuôn mặt, chỉ là. . . . . . chỗ vành nón lại loang thoang thấy một vài sợi tóc màu bạc.

Là hắn!

Chỉ là một cái nháy mắt, Phong Vô Ý lập tức nhận ra, người này là nam tử bọn họ gặp phải khi rời khỏi Thương Mang Quan, chỉ là. . . . . . hắn làm sao lại đánh nhau với Vân Triệt, lấy bản lãnh của hắn, chỉ sợ một ngón tay là đủ để giết hồ ly Vân Triệt mấy lần, nhưng mà theo tình hình hiện nay thì hình như là Vân Triệt đang đuổi theo đánh người ta. . . . . .

“Người đi cùng ngươi đến đây, không có vấn đề gì sao?” Nam tử tóc bạc cuối cùng cũng mở miệng. Giọng mói của hắn rất êm tai, lạnh lùng, giống như là băng tuyết ngoài Thương Mang Quan, không mang theo một chút độ ấm.

Vân Triệt nghe vậy, động tác lập tức dừng lại, một lúc lâu mới xoay người một cái, chạy về hướng Phong Vô Ý: “Vô Ý ~ ta biết ngươi vẫn lo lắng cho ta mà!”

Có kẻ thù ở trước, lúc này Phong Vô Ý không có né tránh, chỉ là xốc áo Vân Triệt lên, nhấc hắn, kéo về phía sau mình.

“Thiếu chủ Tuyền Ki Thạch phủ Phong Vô Ý, người thừa kế thế hệ này . . . . . . Tiêu Tử Mặc.” nam tử tóc bạc chậm rãi nói.

“Dạ Thiên Cẩn?” Phong Vô Ý nhíu mày.

“Có thể biết được tên này, miễn cưỡng có tư cách làm đối thủ của ta.” Nam tử tóc bạc —— Dạ Thiên Cẩn nhẹ nhàng cười, nâng tay kéo mũ áo choàng xuống.

Dưới áo choàng hé ra khuôn mặt bởi vì nhiều năm không thấy ánh mặt trời mà có vẻ tái nhợt, thực tuấn mỹ, nhưng mang theo một căn bệnh, tóc bạc như nước mềm mại xõa xuống, dường như che hết khuôn mặt, chỉ lộ mắt phải ra bên ngoài, con ngươi mang ánh sáng ngọc màu vàng.

“Các hạ đối với ta Tuyền Ki Thạch phủ chúng ta biết được thực sự không ít.” Phong Vô Ý nói.

“Dù sao, từ trên ý nghĩa mà nói, ta và ngươi là người giống nhau, trên người cùng mang theo một loại nguyền rủa —— không phải sao?” Dạ Thiên Cẩn hơi động khóe môi, chậm rãi đẩy mái tóc ra, lộ ra cái trán trơn bóng.

“Đây. . . . . .” Tiêu Tử Mặc khiếp sợ nhìn hắn, thì thào lẩm bẩm, “Ấn ký. . . . . . làm sao có thể như vậy?”

Chỉ thấy trên trán của hắn, một ấn ký màu lam hình giọt nước mưa khắc thật sâu trên làn da—— cho dù hắn không sử dụng lực lượng khế ước gì.

Phong Vô Ý theo bản năng sờ trán của mình.

Dạ Thiên Cẩn nói, đó là nguyền rủa vinh viễn. . . . . . nhưng mà, cái ấn ký linh khế kia thực sự rất kỳ quái, tản ra một loại. . . . . . cảm giác thật sự không tốt.

“Chẳng lẽ là bởi vì người thừa kế chết sao? Nhưng mà cũng không hẳn là như vậy. . . . . .” Tiêu Tử Mặ không hiểu nói, “Nếu là người thừa kế không may mà chết, đối với người khế ước mà nói là không có gì ảnh hưởng . . . . . .”

“Các ngươi sẽ không thật sự cho rằng, trên đời không cần phải trả giá thứ gì mà có thể dễ dàng lấy được lực lượng cường đại chứ? Ví dụ như. . . . . . linh khế.” Dạ Thiên Cẩn cười lạnh nói.

“Không phải, linh khế không cần trả giá quá nhiều !” Tiêu Tử Mặc lập tức phản bác, “Điều kiện linh khế hình thành, là lực lượng linh hồn, là sự hy sinh mình của người thừa kế.”

“Không đúng.” Trên Mặt Dạ Thiên Cẩn trên tràn đầy châm chọc, “Chỉ là một linh hồn con người, sao có thể đổi được lực lượng thiên phú mạnh như thế?”

“Truyền thừa của Tuyền Ki Thạch phủ cho tới bây giờ, cũng chỉ có ngươi là một trường hợp đặc biệt.” Giọng nói của Tiêu Tử Mặc lạnh lùng.

“Đó là bởi vì bọn họ còn chưa đủ mạnh!” Dạ Thiên Cẩn không chút do dự nói.

“Ngươi. . . . . .”

“Nhưng mà. . . . . .” Dạ Thiên Cẩn đánh gãy lời của hắn, lại nhìn Phong Vô Ý, cười châm biếm, “Ngươi chọn người này khế ước, thật ra có thể đánh vỡ tiềm lực Linh giới. . . . . . khiến cho chúng ta mỏi mắt mong chờ! Nguyền rủa . . . . . . ha ha ha. . . . . .”

“Nguyền rủa?” Phong Vô Ý cuối cùng mở miệng, “Bị thứ này nguyền rủa khống chế tâm thần. . . . . . mới là người yếu đuối! Ngươi cho là ta miễn cưỡng có tư cách làm đối thủ của ngươi, đối với ta. . . . . . lại cảm thấy ngươi bây giờ, quá mềm yếu, hoàn toàn không có tư cách làm kẻ thù của ta! Tử Mặc, Vân Triệt, chúng ta đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.