Thất Sát Nữ Đế

Chương 77: Uy hiếp Cửu Thiên


Đọc truyện Thất Sát Nữ Đế – Chương 77: Uy hiếp Cửu Thiên

Đôi cánh lớn của tử vô khẽ vỗ, ngay lập tức nhanh chóng bay qua ngàn dặm thảo nguyên, rất nhanh sẽ đến được Thương Mang Quan.

So với lúc trước bọn họ ra khỏi thành là khác hẳn nhau, tuy rằng trước đây Thương Mang Quan rét lạnh thấu xương, nhưng mà trong phạm vi người thường vẫn có thể chịu được, từ xa nhìn lại, chỉ thấy trên bức tường cao có nhiều bóng người đang làm việc, vô cùng bận rộn, thỉnh thoảng lại trông thấy có người cầm roi vung lên rồi hạ xuống, cùng với tiếng quát mắng họ không không hiểu.

“Tử Mặc, chuyện này là sao vậy? Dị tộc cũng có nô lệ sao?” Phong Vô Ý híp mắt nhìn trong chốc lát, tò mò hỏi.

“Ngoại trừ vài chủng tộc bên ngoài, văn minh dị tộc thực sự lạc hậu, kẻ mạnh khống chếkẻ yếu, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh, đó là nguyên lý sinh tồn của bọn họ.” Tiêu Tử Mặc đáp, “Cho dù là trong tộc người Thú, bởi vì năng lực các chủng tộc khác nhau, đãi ngộ cũng có khác biệt rất lớn. Ví dụ như người hổ, nhân sư, người gấu do có sức chiến đấu mạnh mẽ, đãi ngộ liền tương đối tốt, nhân ngưu tuy rằng lực lớn, nhưng tính tình hiền hậu, không thích tranh đấu, chỉ cần còn có thể sinh tồn là được, sẽ không phản kháng, là kẻ thích hợp nhất để làm nô lệ, nhưng Hồ Tộc cho dù là nam hay nữ, người nào cũng có tướng mạo tốt, năng lực lại yếu, đúng là dễ dàng nhất bị người buôn bán bắt làm nô lệ, đại lục ngàn năm trước, con người là quý tộc đều lấy việc có một nô lệ Hồ Tộc là vẻ vang.”

Phong Vô Ý nhíu mày, nhưng không nói gì. Luật rừng sao, thực sự là như vậy, có thể sống sót ở nơi đó, đều là kẻ địch lớn.

Trên tường thành kẻ kia đang khuân vác hòn đá làm vũ khí, tạo thành phòng ngự của dị tộc, tuy rằng bởi vì khoảng cách khá xa mà không thấy rõ gương mặt họ, nhưng thực sự thấy được hai cái sừng trên đầu họ, chắc chắn là nhân Ngưu.

“Chúng ta làm sao bây giờ?” Nàng thản nhiên hỏi.

Chỉ là đứng ở chỗ này nhìn, thật sự là rất khó nhìn ra cái gì, mà xem xét Thương Mang lại không thấy bóng dáng của Di Thất đại lục.

Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn trời cao, sau một lúc mới nói: “Vô Ý, nàng xem!”

Phong Vô Ý nhìn theo ánh mắt của hắn lại, chỉ thấy giữa bầu trời bao la xuất hiện một loạt chấm đen nhỏ dày đặc, lúc bắt đầu thì giống như là loài chim, nhưng bay lại gần, lại là một dải mây màu đen dày đặc, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng bị che mất.

“Trong Dị tộc, hai chủng tộc có thể bay lên trời.” Tiêu Tử Mặc trầm mặt nói, “Một loại là tộc Dực nhân, tướng mạo cũng gần giống con người, nhưng trời sinh có một đôi cánh chim, có thể bay lượn, chỉ là số lượng của tộc Dực nhân rất ít, rất là quý trọng con cháu đời sau, rất khó để tổ chức thành quân đội. Mà lại còn một loại khác, chính là Sư Thứu mà chúng ta thấy bây giờ. Chúng là một loại mãnh thú vô cùng hung tàn, chưa bao giờ nghe theo ai chỉ huy, nhưng là vạn vật sinh sôi ắt tương khắc, không hiểu sao người trong Vũ tộc có được bí pháp khiến Sư Thứu phục tùng, luyện thành kỵ sĩ Sưu Thú.”

Phong Vô Ý nhìn bầy Sư Thứu lớn trong không trung, bất giác có chút khó xử. Nếu để chúng tới hiện đại, để vài cái máy bay chiến đấu giải quyết là xong rồi, mặc kệ cái gì là Sư Thứu không Sư Thứu, chỉ là ở thời đại này, không quân —— quả thực là một binh lính bình thường không thể đối kháng nổi!

“Thực ra ta ta vẫn chưa nói cho Hách Liên Diệu, sợ làm cho hắn mất đi ý chí chiến đấu.” Tiêu Tử Mặc lại nói.

“Không nghĩ tới Di Thất đại lục lại trở về nhanh như vậy, trước khi đại quân tập kích Thương Mang quan, chúng ta phải giải quyết đám quân đội trên không phiền toái này đi.” Phong Vô Ý nắm chặt tay.

“Ừ, Sư Thứu sinh sôi nẩy nở thực sự rất khó khăn, người Vũ tộc càng ít, theo ta đoán thì hai ngàn kỵ sĩ Sưu Thứu là số lượng lớn nhất chúng có thể có.” Tiêu Tử Mặc gật đầu nói.

“Sư Thứu có nhược điểm gì không?” Phong Vô Ý suy nghĩ một chút hỏi.

“Sư Thứu. . . . . . thị lực của chúng không tốt.” Tiêu Tử Mặc cau mày nói.

“Thị lực không tốt?” Phong Vô Ý nghe được thì cười thầm, không phải nói loài chim đều rất tinh mắt hay sao? Sư Thứu này cũng thật đặc biệt!

“Phương hướng công kích của Sư Thứu toàn bộ nhờ vào kỵ sĩ Vũ tộc trên lưng nó chỉ dẫn, có khả năng, bóng tối là nhược điểm lớn nhất của bọn chúng.” Tiêu Tử Mặc nói.

“Bóng tối. . . . . .” Phong Vô Ý không khỏi thở dài.


Tiêu Tử Mặc cũng hiểu được là khó giải quyết, đã nhiều ngày nay thời tiết thực sự rất tốt, trăng tròn vành vạnh, cho dù là đêm tối, ở trên thảo nguyên rộng lớn cũng sẽ không đến mức không nhìn thấy gì.

Phong Vô Ý nhìn chằm chằm kỵ sĩ Sư Thứu đang thao luyện, trong đầu hiện lên một ý định, lại lập tức bị phủ quyết, theo mặt trời càng lên càng cao, đột nhiên, ánh mắt bị lóe lên một cái lập tức tràn ngập ánh sáng.

“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Mặc quay đầu lại.

“Không có việc gì. . . . . . à, đúng rồi!” Phong Vô Ý trở nên tỉnh táo, thở nhẹ nói, “Làm sao lại có thể không nghĩ tới. Tử Mặc, thực ra thì không phải chỉ có bóng tối mới có thể làm cho con người tạm thời mất đi thị lực!”

“Là ánh sáng!” Tiêu Tử Mặc nhắc nhở, kế hoạch lập tức được hình thành, “Ánh sáng kịch liệt có thể dễ dàng tạo ra hơn bóng tối nhiều, chỉ cần làm cho Sư Thứu bay xuống thấp, ta có thể dùng năng lực ‘huyễn’ của Ngôi Sao Liệt Diễm vây khốn bọn họ.”

“Ta nghĩ chúng ta cần mồi, hơn nữa. . . . . .” Phong Vô Ý nhẹ nhàng mà nở nụ cười, “Nam nhi thảo nguyên, chắc chắn rất am hiểu cách bắt giữ con mồi?”

“Ý nàng là. . . . . .” Trong mắt Tiêu Tử Mặc hiện lên một tia kinh ngạc.

“Ta muốn nhìn xem, Sư Thứu có phải thật sự là không thể không phục tùng người Vũ tộc hay không?” Phong Vô Ý trừng mắt nhìn quân đội trên không trung, giống như kia chính là đồ đạc của mình, “Nếu như có thể tìm được phương pháp xử lí khiến Sư Thứu phục tùng, chúng ta có thể sẽ huấn luyện ra bộ đội trên không thuộc về mình, đối chiến tranh có lợi ích rất lớn!”

Quyền khống chế bầu trời, chỉ cần đem quyền khống chế bầu trời nắm ở trong tay, chiến tranh đã có được sáu phần thắng.

Nàng còn nhớ rõ phương pháp chế tạo thuốc nổ, nhưng mà bởi vì tính chất không ổn định, dễ dàng làm con người bị thương, rất có thể làm mình bị thương trước, thật sự là điểm yếu chí mạng, không thể để cho tất cả binh sĩ sử dụng rộng rãi. Mà bọn họ. . . . . . vốn cũng không cần dùng thứ này .

Nhưng mà, nếu như có thể có được bộ đội trên không như vậy, làm một chút bom đơn giản, chỉ cần để cho người của mình từ phía trên phía quăng thuốc bổ xuống dưới là được rồi, tỷ lệ thương vong chắc chắn sẽ giảm thấp không ít, lực công kích quả thật được tăng cường gấp bội. Quả thực giống như máy bay ném bom. . . . . .

“Nàng đang nghĩ cái gì?” Tiêu Tử Mặc kỳ quái nhìn sắc mặt nàng biến hóa.

“Ta. . . . . .” Phong Vô Ý vừa định nói ý tưởng của nàng, đột nhiên, khế ước trên ngón tay nóng lên, lập tức sửa lời nói: “Hoàng Cửu Lê đã trở lại.”

Quả nhiên, ngay sau đó, không khí trước mặtnhanh chóng xuất hiện một luồng khí đen, trực tiếp hóa thành hình dáng Hoàng Cửu Lê, cũng là giống như ảo ảnh, nhìn xuyên qua hắn có thể thấy Thương Mang Quan.

“Nữ nhân, tìm được người rồi, bọn họ đang ở phía tây, còn có con hồ ly của ngươi nữa.” Hoàng Cửu Lê không khách khí nói, “Được rồi, không có việc gì không cần tìm ta!”

Vừa nói xong, ảo ảnh hơi mờ lại dần tan đi, một lần nữa hóa thành một luồng khí đen biến mất.

“Ừ, đã có mồi nhử rồi.” Tiêu Tử Mặc mỉm cười.

“Này, không phải là chàng muốn. . . . . .” Đầu Phong Vô Ý hiện lên vài vạch đen, không hiểu sao trên lưng cảm thấy rét run một trận.

“Thời gian cấp bách, Di Thất đại lục trở về sớm làm rối loạn kế hoạch của chúng ta rất nhiều.” Tiêu Tử Mặc thở dài, quay đầu nói, “Không có thời gian để cho chúng ta lãng phí, hơn nữa, vốn dĩ việc này cũng sẽ không khiến bọn người Trại Lam bị thương, sau này giải thích cũng dể hơn.”

“Vậy chàng định dẫn dụ kỵ sĩ Sư Thứu công kích như thế nào?” Phong Vô Ý trực tiếp nhảy vọt qua cái đề tài này, tỏ vẻ đồng ý.


“Nếu như kẻ thù đã ở trên không trung …, đương nhiên chỉ có thể dùng quân đội trên không rồi?” Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng cười, triệu hồi ra tử vô một lần nữa, vừa kéo nàng nhảy lên, vừa nói, “Tuy rằng chúng ta ít người, nhưng nếu như quân truy kích phía trước phát hiện phía dưới có quân đội con người, công kích xuống dưới sẽ là chuyện dduong nhiên, phải không?”

“Cho dù như thế nào, tổng quát lại cũng không có chỗ xấu.” Phong Vô Ý gật đầu, dù sao cho dù không có hiệu quả, cùng lắm thì sẽ tìm biện pháp khác. Nhưng, coi hắn đã nghĩ, suy nghĩ cuả dị tộc có vẻ đơn giản, nay lại chiếm ưu thế lớn như vậy, hơn nữa biết con ngườikhông thể dùng lực lượng trên không địch với bọn họ, phép khích tướng đơn giản , chắc là cũng đủ dùng?

Tử vô hóa thành một luồng ánh sáng, nháy mắt tựu ra trước mặt kỵ sĩ sư thứu.

“Binh mã như vậy, còn dám xâm nhập đại lục Phạm Thiên của chúng ta, đúng thật là muốn chết!” Phong Vô Ý trực tiếp đứng trên lưng tử vô, gió lớn thổi tung tóc và tay áo nàng bayphất phới, lại dùng giọng điệu tức giận gằn từng tiếng một, làm trời xanh kinh sợ.

Mặc dù phần lớn bộ phận dị tộc đều nghe không hiểu ngôn ngữ của nàng, nhưng mà trong nháy mắt, chỉ một nữ tử khí độ tao nhã, lại làm cho toàn thể bọn họ rung động.

“Ngươi, dạ, ai!” Một Sư Thứu to lớn nhất bay ra ngoài, phía trên có một kỵ sĩ từ đầu đến chân đều bị giáp sắt che phủ, chỉ lộ ra hai con mắt màu vàng, cũng không biết trông thế nào, giọng nói kia rất khó nghe, làm cho bọn họ mất rất nhiều thời gian mới hiểu được hắn muốn nói cái gì.

“Không thể nghĩ được ngươi vậy mà lại rất có phong độ thân sĩ, nhưng mà. . . . . .” Phong Vô Ý hừ lạnh một tiếng, nâng tay phóng ra một ngọn Hỏa Long. Nàng là nữ nhân, nhưng làm gì có người nào dám bởi vì nàng là nữ nhân mà xem thường nàng?

Cánh của Sư Thứu đột nhiên lay chuyển, thổi ngọn lửa với tính chất khiêu khích thuần túy.

“Muốn chết!” Kỵ sĩ kia bất ngờ không đề phòng, mũ giáp bị ngọn lửa đụng phải, lập tức hóa thành tro bụi, chắc là từ khi hắn lên làm kỵ sĩ Sư Thứu tới nay chưa từng phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, thẹn quá hóa giận, lập tức giơ trường thương lên vọt tới.

Vẻ mặt Phong Vô Ý khinh thường, chủy thủ Thương Lãng trong tay lập tức hóa thành trường thương thích hợp sử dụng trên chiến trường, dễ dàng chống chọi một chiêu.

“Đùng ~”Một tiếng vang thật lớn, kỵ sĩ Sư Thứu bên cạnh cũng không khỏi bịt lại lỗ tai một chút.

Nhìn Phong Vô Ý như tùy tay vung một cái, nhưng mà lực lượng khổng lồ kia cũng đã trở thành bản năng của nàng, cho dù nàng không dùng sức đặc biệt, chỉ là lực lượng có vẻ phản chấn này cũng làm hai tay kỵ sĩ kia run lên, không thể hoàn toàn triệt tiêu toàn bộ lực lượng truyền qua thân thể hắn đến chổ ngồi, Sư Thứu gào thét một tiếng, chợt lui xa 3-4m.

Kỵ sĩ kia hoảng sợ nhìn nữ nhân đón gió mà đứng bình thường như trước kia.

Như vậy nữ tử nhân loại nũng nịu, lại có thể đứng trên lưng chim, không hề có chỗ dựa, một tay tùy ý đỡ, vậy mà lại có thể tạo ra lực lượng cường đại như thế, làm cho hai cánh tay của hắn vẫn ê ẩm tê dại đến bây giờ?

Con người. . . . . . là sinh vật cường đại như vậy sao?

“Nam nhân Dị tộc, đều yếu giống như ngươi sao?” Lông mày Phong Vô Ý nhíu lại, ngón tay trái làm động tác đi xuống.

Mặc dù chỉ có thể nghe hiểu hơn một nửa lời của nàng, nhưng động tác đó, rõ ràng là có ý nhục mạ họ, kỵ sĩ kia lại hiểu được ý của nàng, chỉ là cả khuôn mặt đều bị mũ giáp che lại, không nhìn thấy sắc mặt hắn như thế nào.

“Có thể.” Tiêu Tử Mặc nhẹ nói một câu.


Phong Vô Ý gật đầu, cũng biết nếu là khiêu khích quá mức, nếu hai ngàn kỵ sĩ Sư Thứu cùng nhau vây lại đây công kích họ đó cũng không phải là chuyện tốt. Huống chi Thương Mang Quan dưới chân còn có rất nhiều quân đội dị tộc.

Tiêu Tử Mặc ôm eo của nàng, huýt sáo, tử vô kêu lên, phun ra một luồng băng hỏa, quay lại đầu lại bay về phía tây.

“Kẻ yếu.” Ánh mắt Phong Vô Ý vô cùng khinh miệt, phun ra hai chữ thanh thúy, vang bên tai mọi người.

“¥%. . . . . . . . . . . . , #@¥, ¥%*, @#” Kỵ sĩ Sư Thứu bỗng nhiên rống lên một đống lớn lời nói không rõ nghĩa, vừa nhanh vừa vội, vốn dĩ không thể nghe hiểu được.

Nhưng mà, ngay sau đó, một đội ước chừng có hai trăm kỵ sĩ Sư Thứu đuổi tới.

“Tử vô.” Tiêu con mực vỗ chỗ ngồi trên lưng tử vô.

Sử dụng tâm linh tương thông với chủ nhân, lập tức cũng không vội vã dụ dỗ bọn họ đi tới mục đích, ngược lại lượn vòng ở trên bầu trời Thương Mang Quan. Dù sao tốc độ tử vô cũng vượt xa Sư Thứu nhiều, hơn nữa Phong Vô Ý thỉnh thoảng lại phóng một chút lửa đánh họ, chỉ chốc sau một thời gian, đội ngũ coi như chỉnh tề lúc đầu bị va chạm loạn hết lên, mà dị tộc ở phía dưới Thương Mang Quan cũng tạm dưng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn lên trên không, bất đắc dĩ không xen vào được.

Mắt thấy lửa giận của kỵ sĩ Sư Thứu đã nổi lên, Tiêu Tử Mặc lập tức bảo tím vô thoát khỏi vòng vây.

“. . . . . . ¥@! @!” Đội trưởng kỵ sĩ kia rống to một tiếng, sống chết đuổi theo.

Kỵ sĩ Sư Thứu còn lại cũng không có chần chờ, trong mắt cũng chỉ còn lại có hai con người to gan lớn mật này.

Lập tức, trên bầu trời đầu tiên là xẹt qua một luồng ánh sáng tím đẹp mắt, sau đó là vô số Sư Thứu đang đuổi theo, một đám đông nghìn nghịt bay trên trời, dường như làm bầu trời trở lên đen tối, chỉ sau một thời gian ngắn, Thương Mang Quan đã bị bỏ lại phía xa.

“Đến rồi.” Phong Vô Ý nhìn chằm chằm phía dưới, phun ra hai chữ.

Lúc này, trên bầu trời kỵ sĩ Sư Thứu cũng đã phát hiện quân doanh của con người ở phía dưới, không ít kẻ đang đuổi lập tức lao xuống dưới, muốn lấy những người này làm vật khai đao.

“Giúp ta xuống.” Tiêu Tử Mặc gật đầu.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời bắt đầu phóng ra nhiều ngọn lửa.

Tiêu Tử Mặc điên cuồng mà phóng lửa ra, làm cho nhiệt độ ngọn lửa ngày càng cao, dường như là trong nháy mắt, ngọn lửa màu đỏ trở nên trong suốt, sau đó phát ra ánh sáng trắng chói mắt chói mắt, người Vũ tộc ở trong phạm vi ngọn lửa bao quanh lập tức đều bị chiếu sáng đến không mở mắt ra nổi.

Sư Thứu vốn dĩ thị lực cực kém, lại tàn nhẫn hiếu chiến, là đồng loại cũng không có cách nào thoải mái, chỉ là từ trước tới nay bọn họ cùng kỵ sĩ có tâm linh tương thông, phương hướng chỉ đạo chính xác mới có thể bình an vô sự, nhưng hôm nay, kỵ sĩ lại không thấy gì, chưa bao giờ gặp phải loại tình huống nàySư Thứu liền lập tức trở thành ruồi bọ không đầu, bay loạn khắp nơi, thậm chí không ít con đều đụng vào nhau trong không trung, sau đó gãy xương đứt gân té xuống đất.

“Nàng đi tìm Trại Lam, để hắn nhanh chóng an bài người bắt giữ Sư Thứu.” Tiêu Tử Mặcthấp giọng nói một câu, để cho tử vô hạ thấp độ cao.

“Chàng phải cẩn thận, thần khí không phải dễ khống chế như vậy đâu.” Phong Vô Ý dặn dò.

“Ta biết, bằng không ta đã sử dụng thần khí rồi, cũng không cần dùng tới những chiêu thức này.” Tiêu Tử Mặc cười, tử vô ở khoảng cách mặt đất mười thước hai canh bắt đầu mở ra, sau đó một lần nữa bay lên trời cao, mà Phong Vô Ý lại nhân cơ hội này trực tiếp nhảy xuống.

” Ngôi Sao Liệt Diễm, huyễn!” Tiêu Tử Mặc quát khẽ một tiếng, trong mắt không hề bận tâm, thần khí ở cổ tay lập tức sáng lên.

Ánh sáng đỏ rực rỡ khuếch tán, nhóm kỵ sĩ Sư Thứu vốn mất đi thị lực đột nhiên phát hiện mình vậy mà có thể nhìn thấy, chỉ là. . . . . . rõ ràng chúng đang ở trên bầu trời thảo nguyên rộng lớn, sao lại thành rừng cây rậm rạp che trời rồi? Chẳng lẽ chúng bị người khác đưa đếnkhông gian này sao?

Theo bản năng, bọn kỵ sĩ từ chỗ ngồi điều khiển Sư Thứu bay lên, mặc kệ những cây cổ thụ này cao bao nhiêu, cũng không thể thật sự cao đến bầu trời được, mà ở nơi mà khắp nơi đều là chướng ngại ngăn cản việc bay lượn này, đúng là nơi Sư Thứu không am hiểu nhất.


Người trên thảo nguyên bị kinh động đều ngây ngốc nắm đao thương, ngẩng đầu nhìn cảnh kỳ lạ trên bầu trời.

Rõ ràng tử vô chở Tiêu Tử Mặc ngay bên cạnh, lại không hề có một con Sư Thứu nào công kích hắn, mà hơn một nửaSư Thứu đều tấn công về hướng đồng bọn của mình, sau đó như mưa rơi xuống rất nhiều.

Thấy một màn như vậy, Phong Vô Ý không khỏi huýt sáo, hiệu quả thật sự là tốt! Thực sự mà nói là dị tộc này quả thật rất ngu dốt. . . . . .

“Phong tiểu thư?” Trại Lam kinh ngạc đi tới.

Phong Vô Ý thu hồi ánh mắt, đánh giá hắn từ cao đến thấp một phen.

Tốt lắm, tuy rằng nhìn qua có chút thương tích, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, bao gồm binh lính bên cạnh cũng vậy, sĩ khí thậm chí so với lúc nàng gặp quân đội của Hách Liên Diệu có vẻ tốt hơn không ít, xem ra lại đánh một lần nữa cũng không phải là vấn đề .

“Vô Ý Vô Ý!” Trong giây lát, theo giọng nói của Vân Triệt, bóng dáng quen thuộc lại bắt đầu bổ nhào về hướng người nàng.

“Tộc trưởng Trại Lam.” Phong Vô Ý tùy ý di chuyển sang hướng bên cạnh một chút, không chút nào thương tiếc mặc kệ Vân Triệt nhào đầu vào một cái doanh trướng bên cạnh, lúc này mới tiếp tục nói, “Mong ngươi lập tức phái người bắt lấy quái điểu. . . . . . dị tộc này.”

“Không thành vấn đề.” Trại Lam cười sang sảng, quay đầu phân phó bọn lính nhanh chóng đi lấy dây thừng, dường như lần bại trận trước đó không hề mang đến cho hắn đả kích gì.

Phong Vô Ý gật đầu, đang muốn mở miệng, Vân Triệt đã xốc màn trướng lên đi ra, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khổ sở, nước mắt lưng tròng lên án: “Vô Ý làm sao lại như vậy!”

“Đã nói rất nhiều lần rồi, còn dám bổ nhào lên người của ta, ta sẽ biến ngươi thành cái khăn quàng cổ đấy!” Phong Vô Ý thản nhiên nói.

“Ô ô ô. . . . . .” Vân Triệt lập tức ngồi xổm xuống một góc vắng, oán khí trên đầu nặng tới mức dường như mắt thường cũng có thể thấy được.

“Này. . . . . . như vậy liệu có đáng lo không?” Trại Lam chỉ cảm thấy sau đầu không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

“Mặc kệ hắn.” Phong Vô Ý vô tình nói.

Ánh sáng tím chợt lóe bên người, Tiêu Tử Mặc đã trở lại, sắc mặt thay đổi có chút tái nhợt.

“Chàng có khỏe không?” Phong Vô Ý lo lắng nói.

“Thần khí quả nhiên không dễ khống chế.” Tiêu Tử Mặc có chút tiếc nuối nhìn ước chừng còn có ba bốn trăm Sư Thứu ở phía chân trời lung lay bay về phía Thương Mang Quan chạy trốn.

“Hì, có thể bắt ở nhiều như vậy cũng không tệ.” Phong Vô Ý lại thật rất vui vẻ nhìn một đám người bên kia, thuần thục trói kỵ sĩ cùng Sư Thứu lại.

Tuy rằng Sư Thứu thực sự hung hãn, nhưng không có kỵ sĩ dẫn đường dường như tương đương với mù chữ, hơn nữa bị ảo cảnh của Tiêu Tử Mặc tra tấn lâu như vậy, lại bị đâm vào nhau rồi từ trên cao té xuống dưới, như thế nào cũng là bị thương, mặc dù có làm vài tộc binh bị bị thương, nhưng tổng thể vẫn thực sự thuận lợi .

“Dị tộc quả nhiên thực thần kỳ!” Trại Lam nói, “Phong tiểu thư bắt những con chim đó, chẳng lẽ là muốn tạo thành một đội quân trên không sao?”

“Đúng là như vậy, nhưng còn phải xem nam nhi thảo nguyên các ngươi nhân có bản lĩnh cưỡi hay không.” Phong Vô Ý nói.

Vừa nghe lời này, tộc binh bên cạnh cũng không khỏi hưng phấn, cưỡi ngựa đánh giặc là thói quen của bọn họ, nhưng mà, đây lại là những con chim lớn hung hãn! Có thể bay!

Phong Vô Ý nhún vai, dù sao cái kia “không thể không phục tùng” đâu phải chỉ có dị tộc, con người cũng chưa thử qua, làm sao lại biết được không thành công, mà dân tộc thảo nguyên am hiểu nhất là cưỡi ngựa cùng săn bắn, loại vấn đề đau đầu này, vẫn là giao cho Trại Lam giải quyết thì hơn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.