Đọc truyện Thất Sát Nữ Đế – Chương 79: Cùng nhau sống sót
Tiêu Tử Mặc vừa quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng Dạ Thiên Cẩngần như đã biến thành một cái chấm đen nho nhỏ, nhưng vẫn đứng yên tại nguyên chỗ không di chuyển, dường như còn đợi cái gì đó.
“Sao vậy, còn để ý lời của hắn à?” Phong Vô Ý quay đầu hỏi.
“Không, ta chỉ . . . . .” Tiêu Tử Mặc nói được một nửa, cuối cùng thở dài. Nói là không để ý sao? Chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không tin được!
“Hắn nói. . . . . . tất cả ân oán, đều giải quyết ở Thương Mang Quan.” Phong Vô Ý thở dài nói.
“Ừ.” Tiêu Tử Mặc gật đầu, không hề nhìn lại phía sau.
Vân Triệt nhìn cái này, lại nhìn sang cái kia, không hiểu sao lại cảm thấy không khí nặng trịch nói không nên lời, cũng không dám liều lĩnh quấn quít lấy Phong Vô Ý, chỉ có thể cong miệng một mình, không tình nguyện đi theo phía sau. Một trận gió thổi qua, thảo nguyên xanh biếc giống như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, hai nhóm người, một bên dắt tay làm bạn, một bên một mình cô độc, rốt cục càng lúc càng xa.
“Đúng rồi, Vân Triệt, làm sao ngươiđánh nhau với hắn?” Phong Vô Ý đột nhiên hỏi. “Nếu không phải là hắn tặng cái kia gương, cũng sẽ không có nhiều người chết như vậy, ta cũng vậy sẽ không làm linh hồn vất vưởng lâu như vậy!” Vân Triệt mặt sưng lên như cái bánh bao.
Phong Vô Ý giật mình, mới nhớ tới Vân Triệt và Dạ Thiện Cẩn có thù oán với nhau, như vậy. . . . . . có phải lên cảm tạ Dạ Thiên Cẩn vừa rồi không ra tay nặng hay không? Bằng không chỉ bằng năng lực của Vân Triệt, tuyệt đối không thể chống đỡ đến khi bọn họ tới cứu viện. Người kia, trên người tinh linh kia, nàng có thể cảm giác được một loại cô đơn và đau buồn bất diệt, giống như sâu trong nội tâm mình có cái gì đó khó hiểu, có thể lý giải là thông cảm.
Phong ấn thiên khí chi đảo . . . . . . người như vậy, sẽ có ý nghĩ điên cuồng hủy diệt toàn bộ thế giớiý tưởng sao? Vô tình, nàng có chút mê mang. Còn theo lời hắn thì linh khế là nguyền rủa, ý kia là, linh khế có được lực lượng quá mức đáng sợ, không làm mà hưởng, không hề phù hợp với quy tắc “Thiên đạo thù cần” (cái quy tắc này nói thẳng ra là có làm thì mới có ăn í), cho nên khi lực lượng vượt qua một giới hạn, cũng chính là ” Điểm linh giới “, lực lượng này sẽ phản lại bản thân, do đó biến thành nguyền rủa? Theo lý thuyết mà nói, thì đã giải thích được, cũng không nói tới nguyên tắc trao đổi cùng nhau. Chỉ là. . . . . . từ lúc Tuyền Ki Thạch phủ thành lập tới nay, người bị linh khế phản lại như vậy cũng chỉ có một người, cho nên là thật hay giả cũng không thể đóan được.
“Nếu Dạ Thiên Cẩn không nói sai, như vậy. . . . . .” Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên mở miệng nói, “Có lẽ là do thể chất của ám dạ tinh linh.”
“Hả?” Phong Vô Ý không hiểu gì nhìn hắn.
“Thân thể tinh linh từ ma lực thuần túy nhất tạo thành, mà trong đó lại lấy sức mạnh của bóng tối làm nhất. . . . . .” Tiêu Tử Mặc cười khổ nói, “Chưa từng có một tinh linh nào từng tiếp nhận linh khế với người thừa kế Tuyền Ki Thạch phủ, thân thể từ ma lực tạo thành, khác xa so với lực lượng con người có thể thừa nhận, cho nên. . . . . . lực lượng thiên phú của linh khế phá vỡ điểm linh giới, bùng nổ mạnh mẽ, ngay cả chủ nhân cũng không thể khống chế. Nhưng mà thân thể và kinh mạch của con người đều chỉ chứa lực lượng có hạn, cho nên sẽ không phát sinh tình huống đó.”
“Này, Tử Mặc.” Phong Vô Ý im lặng một lúc, bỗng nhiên kêu một tiếng.
“Hả?” Tiêu Tử Mặc quay đầu đi nhìn nàng.
“Ta, hiện tại, cũng được coi là con người sao?” Phong Vô Ý bình tĩnh hỏi, giống như chỉ đang hỏi câu “Hôm nay thời tiết như thế nào” , mà không phải chủ đề đáng sợ “Ta không phải con người” này.
Tiêu Tử Mặc ngẩn ngơ, bỗng dưng nhớ tới Hoàng Cửu Lê đã nói: “Ngươi bây giờ, không phải ma, nhưng cũng là nửa người nửa ma, cả vạn năm nay cũng không có trường hợp nào như vậy, không ai biết ngươi bây giờ rốt cuộc là cái gì, ngươi —— không phải là ma, chỉ sợ. . . . . . cũng không phải con người.”không phải ma, nhưng cũng nửa người nửa ma là lý do Dạ Thiên Cẩn cho rằng, Phong Vô Ý có khả năng đánh vỡ điểm linh giới sao?
“Chuyện tương lai, có ai biết đâu?” Phong Vô Ý nhẹ nhàng cười, “Chàng xem Dạ Thiên Cẩn, cho dù là bị linh khế phản lại, ngoại trừ trên đầu trở thanh một cái bóng đèn lớnra, cũng không còn gì chỗ nào không ổn. Chỉ cần linh hồn không bị cắn nuốt, nguyền rủa, cái này cho tới bây giờ cũng không tồn tại.”
“Nàng nghĩ phản lại chỉ đơn giản vậy thôi sao, nếu không Dạ Thiên Cẩn sẽ khắc sâu thù hận về khế ước của tiền bối Thủy Mạn Như và hắn như vậy.” Tiêu Tử Mặc lắc đầu nói.
“Cũng là chuyện đã qua, làm sao hiện tại các ngươi cứ lo lắng như vậy?” Vân Triệt rốt cục nhịn không được ngắt lời, “Hơn nữa, ta không tin Vô Ý sẽ biến thành cái dạng giống như Dạ Thiên Cẩn, ta rất ghét hắn!”
“Vì sao? Bởi vì hắn cho phụ thân ngươi ma kính Yên Nguyệt?” Phong Vô Ý nói.
“Ừ, cái ma kính kia, ta tưởng đã giết chết hắn, nhưng mà. . . . . .” Vân Triệt lại gãi đầu, khuôn mặt buồn rầu, dường như là không biết nên hình dung như thế nào mới đúng, thật lâu sau mới nói, “Dù sao, cũng có cảm giác. . . . . . ừ, khi ở bên cạnh hắn, sẽ có một loại cảm giác muốn khóc, giống như nhìn tất cả đều là màu xám. Ta rất ghét như vậy.”
Phong Vô Ý nghe vậy, không khỏi khẽ nhíu mày, cảm giác Vân Triệt nói, nàng cũng có thể cảm nhận được, chỉ là từ xa nên không có mãnh liệt như vậy mà thôi.
“Đó là tác dụng.” Tiêu Tử Mặc giải thích , “Nàng cảm nhận được, là tâm tình của Dạ Thiên Cẩn, ma lực cùng tinh thần lực của hắn đều thực sự quá lớn mạnh, hơn nữa do linh khế phản lại, lực lượng phát ra không bị khống chế, sau đó tâm tình của hắn đều theo ma lực phát ra ngoài, vô tình ảnh hưởng đến những vật còn sống xung quanh. Tinh thần lực càng thấp, bị ảnh hưởng lại càng lớn.”
“Đây chính là nguyên nhân hắn luôn hành động một mình?” Phong Vô Ý nói.
“Có lẽ vậy.” Tiêu Tử Mặc thở dài, tuy rằng biết rõ không muốn nhìn thấy, nhưng vẫn quay đầu, qua một lúc mới nói, “Chỉ sợ hắn cũng đã biết, chỉ là không thể khống chế mà thôi. Như vậy nếu mà hắn ở lại trong Thương Mang Quan, sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của đại quân.”
“Kỳ thật hắn cũng rất đáng thương.” Vân Triệt thì thầm lẩm bẩm.
“Thu hồi lại sự đồng tình của ngươi đi.” Phong Vô Ý thản nhiên nói, “Vân Triệt, nếu ngươi nếu quyết định đứng cung phía với chúng ta, như vậy, Dạ Thiên Cẩn là kẻ thù, điểm này, dù như thế nào cũng sẽ không thay đổi. Cho nên. . . . . . nhược điểm của hắn, là cơ hội của chúng ta. Đồng tình cái gì, trong chiến tranh không cần loại cảm tình giá rẻ này. Hơn nữa. . . . . .”
“Cái gì?” Nghe được nàng nói một nửa liền thôi, Tiêu Tử Mặc lại hỏi một câu.
“Hơn nữa, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, rất nhiều chuyện, là người ngòai chúng ta không thể chỉ trích cái gì hay là đồng tình cái gì được.” Phong Vô Ý dừng lại một chút mới nói, “Nếu Dạ Thiên Cẩn đáng thương, như vậy Thủy Mạn Như thì sao? Luôn nói, người chết là hạnh phúc , bởi vì bọn họ không còn biết gì, cũng không cần phải cảm nhận cái gì, tất cả mọi chuyện đều chấm dứt, mà dâu khổ, chỉ lưu cho người sống. Nhưng mà. . . . . . Tử Mặc, đã chết, nghĩa là thực sự không còn có cái gì nữa, cái gì cũng không tồn tại, còn sống, mới có hi vọng, cho dù kia hi vọng chính là trăng trong nước, là ảo ảnh, nhưng mà. . . . . . trăng trong nước có ảo ảnh cũng là bởi vì có hoa tươi, trăng sáng, mái hiên tồn tại mới có thể hình thành cảnh tượng đó. Cho nên, ta muốn còn sống, chẳng sợ con đường phía trước toàn là bóng tối, chẳng sợ mỗi một phút mỗi một giây còn sống đều chỉ còn lại đau khổ, ta vẫn luôn cố gắng sống sót. Tử Mặc. . . . . . chàng và ta sẽ cùng nhau sống sót sao?”
“Ta. . . . . .” Tiêu Tử Mặc kinh ngạc nhìn nàng, môi hơi mở ra, nhưng không có phát ra âm thanh.
“Tử Mặc, chúng ta. . . . . . không trốn tránh đường sống. Cho dù là Địa Ngục. . . . . . cũng không trốn.” Phong Vô Ý không có nhìn hắn, ánh mắt chỉ dừng lại ở phía xa nơi mặt đất giao với bầu trời. Tiêu Tử Mặc thở dài, thực sự, chiến tranh lúc này, nếu thất bại, chỉ sợ không phải chết là có thể giải quyết , hồn phi phách tán trọn đời không thể siêu sinh cũng là nhẹ.
“Vô Ý Vô Ý!” Vân Triệt lại nhào tới, bắt lấy vai Phong Vô Ýlắc tới lắc lui, lấy lòng nói, “Vô Ý, ta sẽ không rời khỏi ngươi, dù ngươi chết hay sống, ta đều phải ở cùng một chỗ với ngươi, đời này kiếp sau kiếp sau sau nữa đều phải như vậy! Dù sao ngươi cũng không thể vứt bỏ ta!”
Phong Vô Ý nhìn khuôn mặt hắn tươi cười sáng lạn, chỉ còn kém không có một cái đuôi vẫy vẫy ở phía sau nữa thôi, cũng không khỏi bật cười. Vân Triệt giống như là đứa bé, trái timcủa hắn như là một trang giấy trắng, không có dấu mực lưu lại. Vĩnh viễn cùng một chỗ? Vĩnh viễn? Đơn thuần hồ ly như vậy, sao hiểu được ý nghĩa khác của những từ ngữ đó? Đời này kiếp sau kiếp sau sau nữa. . . . . . sao có thể dễ dàng nói ra như vậy.
“Vô Ý.” Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng của Tiêu Tử Mặc.
“Ừ.” Phong Vô Ý nhẹ nhàng lên tiếng, quay đầu đi.
“Ta đã biết. Ta và nàng sẽ cùng nhau, mặc kệ phía trước có cái gì, cùng nhau. . . . . . sống sót.” Tiêu tử Mặc nhấn mạnh từng chữ, trong mắt giống như chỉ có bầu trời đầy sao sáng rực rỡ.
“Ừ.” Phong Vô Ý gật đầu.
Tiêu Tử Mặc cầm tay nàng, có lẽ là bởi vì liên quan đến thuộc tính hỏa, rõ ràng hai người đều có tính tình lạnh lùng, nhưng độ ấm lòng bàn tay lại như ngọn lửa cực nóng.
“Vô Ý, ta nói rồi ta vĩnh viễn sẽ ở cùng ngươi!” Vân Triệt ôm cổ của nàng, bất mãn nói.
“Đã biết.” Phong Vô Ý vỗ đầu của hắn, ý bảo hắn buông tay. Vĩnh viễn sao? Rất dễ dàng nói ra vĩnh viễn, quá mức đơn giản, giống như là cát đắp thành lâu đài trên bờ biển, gió thổi qua, sóng xô vào bờ sẽ không còn thấy bóng dáng tăm hơi, dấu vết gì cũng sẽ không lưu lại.
Vân Triệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nàng không hề thay đổi, cắn chặt đôi môi phấn nộn, trong nội tâm vô cùng rối rắm. Vô Ý. . . . . . Ta biết ngươi không tin, nhưng mà ta sẽ làm cho ngươi xem, vĩnh viễn không rời đi, một năm, hai năm, chờ đến vĩnh viễn, ngươi sẽ tin. . . . . .
“Sắc trời đã tối, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, dù sao Thương Mang Quan cũng ở trước mắt rồi.” Tiêu Tử Mặc nói.
“Vừa đúng lúc, dù sao nhìn bộ dạng của Dạ Thiên Cẩn, cũng chắc chắn không muốn lập tức đấu võ cùng chúng ta.” Phong Vô Ý cười cười. Tìm một nơi ít gió ngồi xuống, rất nhanh đãdọn dẹp sạch sẽ, sau đó dâng lên lửa trại nhất nhất tuy rằng này mùa không có cỏ khô có thể nhóm lửa, nhưng nơi này vốn là có hai cái mồi lửa thể ở, duy trì một đống nho nhỏlửa trại mà thôi, căn bản không cần phí bao nhiêu lực khí .
Bởi vì những gì trong không gian của Phong Vô Ýđều bị Hoàng Cửu Lê hóa hình mà luyện hóa rồi, cho nên ngoại trừ mang theo một ít lương khô cùng mấy cái chăn lông ở chỗ Hách Liên Diệu ra, cũng không có cái gì. Vân Triệt không có hứng thú nhìn lương khô cứng rắn này làm, tự mình phải hành động thôi, chỉ sau một lát, liền kéo về một con linh dương, một con bò tây tạng, hai con chim nhạn, thậm chí còn có bốn năm con cá béo, cũng không biết hắn tìm được sông bắt cá ở chỗ nào. Phong Vô Ý nhìn những thứ kia, đầu chảy xuống vài vạch đen. Người này. . . . . . thật sự là quỷ chết đói đầu thai sao? Hay là hắn kéo hết những con vật đánh được trên đường tới sông về?
“Bên kia còn có sông.” Vân Triệt chỉ về một hướng, ánh mắt nhìn nàng chợt lóe lên, hết sức hồn nhiên.
Trong lòng Phong Vô Ý mềm nhũn, đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Lấy hết tới đây.”
“Dạ!” Vân Triệt lập tức nhảy lên, dùng cỏ làm dây thừng cột hết con mồi vào cùng một chỗ, kéo một đống lớn hơn thân thể mình mấy lần đi theo phía sau nàng. Nhìn bóng lưng bọn hắn, Tiêu Tử Mặc dần trở nên im lặng.
Thảo nguyên yên tĩnhchỉ còn lại tiếng gió thổi, nhìn ánh lửa hoà thuận vui vẻ trong mắt lóe lên lo lắng, nhưng mà, đã có lần, hắn nghe Phong Vô Ý nói. Còn sống, mới có hi vọng? Nếu. . . . . . cùng nhau sống sót, đây là hi vọng của nàng, như vậy, ta sẽ cố hết sức hoàn thành nguyện vọng của nàng.
Không phải ma, lại nửa người nửa ma không ai có thể biết được điểm linh giới của Phong Vô Ýở nơi nào, nói không chừng một ngày nào đó linh khế sẽ phản lại, nhưng mà. . . . . . cũng nói không chừng sẽ không có chuyện gì xảy ra, thể chất từ xưa tới nay chưa từng có như vậy, ai cũng không biết tuổi thọ của nàng dài bao nhiêu lâu. Mà hắn —— chỉ là một con người bình thường. Ngay cả khi là người thừa kế Tuyền Ki Thạch phủ, chiêm tinh sư hàng đầu Phạm Thiên, thân thể của hắn vẫn mãi như vậy không thay đổi được. Cùng nhau sống sót sao? Vô Ý. . . . . . Có lẽ, nguyện vọng đơn giản này, mới là ảo ảnh như trăng trong nước giữa chúng ta!
Bên kia, Phong Vô Ý đi không bao lâu, quả nhiên nghe được tiếng nước róc rách. Đó là một con sông nhỏ không rộng lắm, dòng nước lững lờ trôi, bầy cá tự do bơi lội, hiển nhiên Vân Triệt bắt cá bằng tay không. Quay đầu lại nhìn đống con mồi lớn, nàng nhíu mày, lấy chủy thủ Thương Lãng ra, mệnh lệnh cho Thanh Long biến thành một cây đao, tự động bỏ qua tiếng rồng rống giận kinh thiên động địa trong đầu, lưỡi đao vừa chuyển động, mở ngực mổbụng vô cùng lưu loát.
“Vô Ý tuyệt quá!” Vân triệt vỗ tay, dùng ánh mắt sùng bái của con thú nhỏ nhìn nàng. Phong Vô Ý cũng không có cảm giác việc dùng thần khí làm dao mổ có gì bất ổn, vật tốt là để sử dụng, giết người và giết dê bò, dù sao đều là sát sinh, có cái gì khác nhau chớ, người chết ở dưới thần khí, cũng không thấy quý hơn dê bò chút nào! Về phần tiếng hô phẫn nộ của Thanh Long cứ coi như một chút tạp âm mà thôi, hơn nữa chỉ có chính nàng mới có thểnghe được, có quan hệ gì khác đâu. Nhanh nhẹn rửa con mồi, rồi cho Vân Triệt kéo về.
“Đã trở lại?” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu, bên môi đã mang theo ý cười.
“Ừ.” Phong Vô Ý đáp một tiếng, đem con mồi đặt trên lửa nướng. Tiêu Tử Mặc vung tay lên, ngọn lửa giống như đang sống, tự động tiến vào bên trong con mồi, chỉ là một chỉ một lát sau, mùi thịt nướng nồng đậm đã tỏa hương thơm ngào ngạt.
“Rất muốn ăn. . . . . .” Vân Triệtnhìn chằm chằm thịt dê nướng vàng ươm, nước miếng nhanh chóng chảy xuống.
“Đều là của ngươi, không có ai tranh với ngươi!” Phong Vô Ý có chút buồn cười đưa toàn bộ thịt dê nướng cho hắn, lại lấy hai con cá và một con nhạncùng Tiêu Tử Mặc xé ăn.
“Ăn ngon ăn ngon!” Miệng Vân Triệt đầy đồ ăn, giọng nói mơ hồ không rõ mãnh liệt gật đầu. Tuy rằng gia vị chỉ có muối, nhưng cá, thịt dê vốn đã ngon, hơn nữa trên thảo nguyên động vật đều hoang dại, thịt chất chặt, sau khi nướng cũng coi như là mỹ thực. Nhưng mà Phong Vô Ý thực sự hoài nghi, cho dù không có muối, nướng nửa chín nửa sống, chỉ cho con hồ ly tham ăn này hắn sẽ giống như sói đói mà nuốt toàn bộ.
“Này, Vô Ý!” Vân Triệt nuốt miệng thịt xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt to lóe sáng nhìn thẳng nàng.
“Cái gì?” Phong Vô Ý phun xương cá ra, thuận miệng lên tiếng.
“Vô Ý, ta lấy ngươi được không?” Vân triệt hỏi.
“Hả?” Phong Vô Ý nghe vậy, không khỏi sửng sốt.
“Khụ khụ. . . . . .” Tiêu Tử Mặc suýt chút nữa thì bị thịt bò nóng bỏng nghẹn chết.
“Phụ vương nói, nếu như muốn cùng một người vĩnh viễn cùng một chỗ, liền lấy nàng làm vợ.” Vân triệt đáng thương nói, “Ta nghĩ cùng ngươi ở với ngươi, ta lấy ngươi được không?”
“Không được!” Phong Vô Ý rất nhanh liền khôi phục thái độ bình tĩnh, thản nhiên nói, “Ta không nghĩ gả cho ngươi.”
“Vậy ngươi lấy ta!” Vân triệt không chút nghĩ ngợi nói, “Vô Ý chẳng lẽ không muốn ở cùng một chỗ với ta sao?”
Phong Vô Ý thở dài, nhìn tiểu hồ ly trước mắt dường như chỉ cần nàng nói một câu “không muốn”, nước mắt sẽ lập tức rơi xuống, cảm thấy đau đầu.
Quay đầu nhìn Tiêu Tử Mặc, nàng thản nhiên nói, “Vân Triệt, ta đã có người cùng nhau sống cả đời, cho nên. . . . . .”
“Ngươi muốn kết hôn với hắn sao?” Vân Triệt nhìn Tiêu Tử Mặc nói.
Tiêu Tử Mặc ngẩn người, đang muốn mở miệng nói hắn hình như nghĩ sai ý nghĩa của “thú” và “gả” rồi, chợt nghe hắn vỗ tay một cái, trên mặt đều là vẻ uể oải, lại hưng phấn mà nói: “Không có vấn đề gì a! Ta nghĩ cùng Vô Ý cùng một chỗ, Vô Ý muốn ở cùng một chỗ với hắn, kết quả chính là ba người vĩnh viễn đều ở cùng nhau, Vô Ý chỉ cần cưới hai ngườikhông phải là được rồi sao?”
“Phốc. . . . . .” Phong Vô Ý cuối cùng phun toàn bộ thức ăn trong miệng, vẻ mặt dở khóc dở cười.
“Ta nóikhông đúng sao?” Vân Triệt rốt cục vô tình nhìn sang sắc mặt khác nhau của hai người, lại bày ra khuôn mặt mờ mịt như cũ. Phong Vô Ý không nói gì, muốn giải thích như thế nào với đối với tiểu hồ ly không biết gì đạo lí đối nhân xử thế này đây, “Vĩnh viễn cùng một chỗ’’ và “gả với lấy” có quan hệ gì đây?
“Vân triệt, thế giới này, nam nhân là không thể gả.” Tiêu Tử Mặc thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.
“Vì sao?” Vân triệt gãi đầu, nghĩ một lát, lại nói, “Không thể gả . . . . . . chúng ta cùng lấy nàng không được sao?” Đầu Tiêu Tử Mặc chảy xuống vài vạch đen, chỉ quay đầu nhìn Phong Vô Ý, báo cho nàng biết một câu: không thể giải thích! Phong Vô Ý nhún vai, lại nướng hai con cá đưa cho Vân Triệt.
“A! Cá nướng! Nhìn qua có vẻ ăn thật ngon!” Vân Triệt nhìn chằm chằm con cá nước miếng chảy ròng, lập tức đáp chuyện vừa mới còn cố chấp là gả và lấy ném lên đến chín tầng mây. Phong Vô Ý với Tiêu Tử Mặc buông tay, lắc đầu. Đây chẳng qua là một đứa trẻ thuần khiết như tờ giấy trắng, tuổi của hắn đã lớn hơn bọn hắn không biết bao nhiêu. Tiêu Tử Mặc cười, cũng bỏ qua đề tài nói chuyện quỷ dị vừa rồi.
Lấy nàng sao? Có lẽ. . . . . . chờ sau khi chiến tranh thắng lợi, thật sự có thể lo lắng đến chuyện này! Hôn ước, dùng một lời hứa hẹn, thực hiện nguyện vọng của nàng. Sống sót, sau đó, cùng sống một chỗ, đến vĩnh viễn.
“Ô ——” Phía xa, truyền đến một tiếng kèn trầm thấp.
“Hách Liên Diệu đến!” Phong Vô Ý lập tức đứng lên. Trên bình nguyên yên tĩnh không một bóng mây, mấy vạn đại quân, chậm rãi, vốn dĩ không có khả năng giấu diếm được có ngườiđến, cho nên cũng không cái gọi là ẩn nấp. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu được, ngày mai. . . . . . đại chiến bắt đầu!