Thật Ra Em Không Vui

Thuộc về anh


Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Thuộc về anh

Tình yêu của anh dành cho cô rất mãnh liệt, họ yêu nhau, dường như họ coi nhau là cả một số mệnh của mình. Hôm nay, Mạc Danh xuất viện, anh cứ nhất quyết đòi đến đưa cô về mặc dù đang rất bận bịu ở công ty.
Cô cũng muốn biết anh đã làm gì Uyển Như nhưng ngại miệng lại không dám hỏi, ngồi trong xe không khí vẫn im ắng bình thường, anh lái xe nhưng tay kia vẫn còn nắm tay cô, anh nắm tay cô rất chặt.
– Danh Danh, em phải hứa với anh cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời xa anh.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm, anh thừa biết đang có chuyện gì sắp sửa xảy ra.
– Được, em hứa.
Anh lại càng nắm chặt tay cô hơn nữa, không ngừng nhìn cô mà mỉm cười. Đưa cô về nhà, tận tay anh nấu cho cô một ít đồ ăn, nhìn cô ăn ngoan ngoãn rồi anh đưa cô lên phòng, đợi cô chìm vào giấc ngủ anh mới đến công ty. Trịnh Hiểu Minh vì cô đã có một cuộc sống khác, phá lệ rất nhiều lần điển hình như cho tan họp sớm để đến bệnh viện đón cô.
Anh lên công ty, lại bắt đầu công việc, nới lỏng cà vạt, chăm chú nhìn vào văn kiện, khi anh làm việc, nhìn anh thật nghiêm nghị, phong thái khác người thường rất nhiều.
Khi Mạc Danh tỉnh dậy thì trời đã xế chiều, cô mệt mỏi bước xuống nhà thì đã thấy Hoa Hoa ngồi ngay ghế, khuôn mặt có vẻ không vui.
– Chị.
Hoa Hoa nhanh chóng đỡ lấy Mạc Danh vì cô mới bệnh dậy, nhìn cô thật xuống sắc.
– Em mới đến sao ?
– Vâng.
Mạc Danh bước chân càng cứng ngắc khi nhìn thấy ngay phòng khách có rất nhiều đồ đạc, còn có một ma – nơ – canh bóng loáng đứng ngay giữa, trên mình mang bồ đồ vest được cắt tinh tế, thật sơ thật hào nhoáng, xa xỉ. Đúng đó là trang phục chuẩn bị lễ cưới của anh và Uyển Như.
– Chị.
Hoa Hoa tất nhiên hiểu cảm xúc của cô bây giờ, khẽ lay nhẹ cô.
– Chị đừng buồn.
Mạc Danh thu hồi cái ánh mắt xót xa ấy, tươi cười nhìn qua Hoa Hoa.
– Chị đã hứa với anh ấy cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa chị vẫn ở bên anh ấy, cho dù anh ấy kết hôn thì chị vẫn ở cạnh anh ấy, làm tình nhân cũng được, làm kẻ thứ ba cũng được. Chị sẽ không oán trách.

Hoa Hoa nhìn cô nhưng không nói gì cả, cô rất hiểu tâm tình của chị mình, và Hoa Hoa cũng là một người phụ nữ đã kết hôn, rất rõ cái cảm giác nhìn người đàn ông mình yêu mà phải bên người khác.
Còn Mạc Danh, câu nói đó cô đã chuẩn bị sẵn trong đầu đã từ rất lâu. Lòng tự tôn của cô, cô cũng đã chẳng cần có, căn bản cô yêu người đàn ông này quá nhiều.
– Dì Liên.
– Vâng, tôi.
– Dì đem tất cả đồ đạc này đem lên phòng anh ấy hết đi.
– Dạ, sao ạ ?
– Dì đem lên phòng của anh ấy hết đi.
– Vâng.
Hoa Hoa ở bên cạnh cô cho tới tối mới rời khỏi, biết chị mình đang rất cô đơn, nên cô ngày nào cũng qua với chị mình.
Hiểu Minh về tới nhà thì trời đã rất khuya, nằm ngay giường – ánh mắt không hề rời khỏi bộ lễ phục xa hoa kia.
Cạch Một tiếng mở cửa làm phá vỡ cái suy nghĩ của cô.
Thấy cô ngoan ngoãn rất nhiều, không cự tuyệt khi ngủ chung với anh nữa, tâm trạng anh rất vui. Nhưng anh đã nhận ra cái ánh mắt cô dán lên bộ lễ phục, bất chợt anh thấy rất đau.
– Em.
Anh đi đến bên cô, vuốt mái tóc cô. Còn cô nhìn anh, bất giác nở nụ cười nhẹ.
– Em không sao chứ ?
– Không sao. Chẳng phải em đã hứa là sẽ ỡ bên anh cho dù có chuyện gì hay sao. Đừng ngốc như thế.
– Mạc Danh, anh yêu em.

Anh cúi người, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ xinh của cô, tim không ngừng đập loạn vì hạnh phúc.
Cô vẫn ngoan ngoãn nhận lời nụ hôn của anh, nhưng không thấy anh buông ra, cô chợt né mặt, nhìn anh cười dịu dàng.
– Được rồi, anh đi tắm đi.
– Không, anh muốn bên em.
– Chẳng phải chúng ta đang ở bên nhau đấy sao ? Đừng con nít nữa đi tắm đi.
Anh ậm ừ đứng dậy đi vào phòng tắm, và có trời mới biết anh kiềm nén ham muốn với cô như thế nào, đơn giản vì anh tôn trọng cô.
Khi anh đi ra, đã thấy cô ngủ say. Cô có vẻ rất mệt mỏi, anh tắt đèn rồi ôm cô ngủ, từ tối đến bây giờ anh chẳng buồn nhỉn lấy bộ lễ phục kia một lần.
Còn Uyển Như, cô rất ngạc nhiên khi Hiểu Minh bỏ qua ình khi cô làm như thế với Mạc Danh, trong bụng không ngừng cười sung sướng, cô luôn hay nghĩ rằng Hiểu Minh vẫn luôn yêu mình. Hằng ngày, không biết bao nhiều lần cô ngắm nghía lấy bộ váy cưới trắng muốt kia. Từ nhỏ, Uyển Như đã được cưng chiều, nên cái cảm giác thắng cuộc, giành được chiến lợi phẩm từ kẻ thù của mình là điều cô tâm đắc nhất.
Sáng sớm hôm sau, anh dậy rất sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô rồi lên công ty. Còn cô sau khi xin nghỉ ở Fly Mie đã trở thành một người vô công rỗi nghề, cô muốn đi làm một công việc nào đó, căn bản trí thông minh của cô cũng không tệ, lại lanh lợi cùng với tờ giấy tốt nghiệp đại học tại ngôi trường danh giá nên cô muốn xin một công việc cũng dễ dàng. Nhưng điều quan trọng bây giờ là Hiểu Minh không cho, cứ khăng khăng nói cô ở nhà, ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.Và cô nghĩ, nếu bàn tiếp chủ đề này cô và anh sẽ cãi nhau mất !
Anh vẫn ngồi trong phòng làm việc, vẫn trạng thái tập trung cao độ.
– Mời vào.
Nghe tiếng gõ cửa, anh trả lời ra nhưng không hề quan tâm người đi vào là ai.
– Trịnh tiên sinh.
– Sao rồi ?
– Sự việc đã rõ ràng, đợi người kia đồng ý sẽ sáng tỏ.
– Được, người đó sẽ tự tới tìm tôi. Tôi sẽ ột cái chết, không nhắm mắt.

– Trịnh tiên sinh, sao ngài làm bỏ qua cho Cao tiểu thư vậy ạ ?
– Tôi có kế hoạch, loại người như cô ta không hù được rồi, tôi sẽ biết cách.
– Vâng. Tôi ra ngoài trước.
Ánh mắt Hiểu Minh lóe sáng lên, anh cũng không ngờ cái sự việc ngày hôm nay, làm cho người khác quá ngạc nhiên.
Còn 4 ngày nữa, sẽ tới ngày cưới. Cao Đông Chí cũng rất phấn khởi vì công ty Trịnh tổng sẽ thuộc về ông ta.
Mạc Danh biết, cô biết 4 ngày nữa sẽ là ngày cưới của anh, cô buồn, rất buồn nhưng cô không nói ra. Ánh mắt rầu rĩ ấy luôn được giấu nhẹm mỗi khi anh về, thay vào đó là nụ cười hồn nhiên, ánh mắt lung linh trong suốt.
Ông trời nhất định không cho cô và anh được bên nhau sao ? Cô đến bên anh lẽ nào là quyết định sai trái ?
Nghe tiếng xe biết chắc chắn là anh về, vẫn ngồi im trên giường, thật sự cô rất muốn khóc, cô không hề dám nghĩ đến cái ngày cô sẽ rời xa anh.
Anh đi vào phòng, nhìn cô nhưng không nói gì, chỉ đi thẳng vào phòng tắm. Cô thấy làm rất lạ, nổi tủi thân trong cô lại càng dâng cao.
Anh tắm xong, vẫn không nói không rằng đi thẳng lên giường mà ngủ, cô bơ vơ không biết gì, nghe thấy hơi cồn cô nhíu mày không vui.
– Anh uống rượu sao ?
Cô áp lại gần anh để nghe rõ hơn, đúng là anh uống rượu, nhưng tại sao về lại lạnh nhạt với cô như thế ?
– Em nằm im và ngủ đi.
– Hôm nay anh rất khác ?
Anh cũng không trả lời, chỉ nhắm nghiền mắt lại.
– Anh …
Cô bắt đầu lại nổi tính con nít, cái tính đó cho dù đánh chết cũng không bỏ được.
Cô cứ lay lay cánh tay anh, chẳng lẽ cô òa khóc và nói với anh rằng cô đang rất buồn, anh thật sự không biết sao ?
– Anh ra ngoài ngủ.
Hiểu Minh bật dậy, nhìn cô vẻ khó chịu rồi tính bước xuống giường. Nhìn anh như thế, chợt có một giọt nước mắt lăn dài, chẳng lẽ anh đang lạnh nhạt với cô sao ? Cô không làm gì sai cả.

– Tại sao anh lại như thế ?
Cô giữ lấy cánh tay anh, quyết hỏi anh cho ra lẽ. Nếu anh chán cô rồi, cô sẽ rời khỏi đây để khỏi phiền.
– Buông ra đi.
– Không, anh trả lời em đi. Nếu anh chán em, thì anh hãy nói thẳng ra, khỏi phiền hai bên.
– Anh đã kêu buông ra mà em không chịu đấy nhé, đừng hối hận về sau.
Cô đang cố gắng ngẫm từng lời anh nói thì bất chợt có một lực mạnh đẩy cô nằm xuống giường, cánh tay anh ôm trọn lấy cô.
Trừng mắt lên nhìn người đàn ông trước mắt, tư thế này làm gì đây ?
– Anh …
– Là do em khiêu khích anh trước. Anh đã cố gắng tôn trọng em nhưng tất cả là do em.
Anh hôn cô, lúc đầu là nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lúc sau là nụ hôn chiếm đoạt, bàn tay to ấm nóng như có điện dần luôn vào áo cô, cô chợt run người cô nhìn anh bằng ánh mắt cự tuyệt.
– Đừng như thế mà.
Lần đầu tiên của cô muốn dành vào đêm tân hôn, nhưng tại sao bây giờ ?
Thì ra anh uống rượu, về nhà thì thấy cô, bản tính của một người đàn ông lại nổi lên, cô không biết rằng mỗi cử chỉ hành động của cô đều bị anh thu hồi trong tầm mắt, cố gắng tôn trọng cô, nhưng đến nước này, anh không chịu được nữa.
Anh vuốt ve mái tóc cô, rồi khàn giọng nói.
– Em hối hận vẫn còn kịp.
– Em …
– Sao ?
Tâm trí của cô vốn dĩ đã đánh mất rồi, cô bây giờ đầu óc xoay rất nhanh, cơ thể rất nóng.
– Là do em đồng ý đấy nhé.
Một đêm triền miên bắt đầu, cũng bắt đầu từ tối hôm đó, cô chính thức trở thành người phụ nữ của anh. Mãi mãi thuộc về anh, không gì thay đổi được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.