Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Đắm chìm trong hạnh phúc
Hiểu Minh khi nghe cô nói vậy, trong lòng vui sướng không thể tả. Cứ ôm cô, ôm cô mãi, anh muốn hưởng thụ cái hạnh phúc mà anh mơ ước bấy lâu nay, cuối cùng cô đã nhận lời anh.
– Hiểu Minh, hôm qua tới giờ anh chưa ăn gì đúng không ?
– Ừ, anh không cảm thấy đói.
– Được rồi, anh về nhà nghỉ ngơi chút đi. Anh thấy em bệnh nên liền trốn tránh việc ăn uống đúng không ?
– Không cần, anh chỉ cần ôm em vậy là anh no.
– Thôi thôi, em không cần biết. Anh đừng trốn tránh.
– Bây giờ cũng gần tới bữa tối, hay để tối anh ăn cùng em.
– Nhưng anh nhịn hai ngày rồi.
– Đã nói anh không sao mà.
Anh lại ôn nhu vén tóc của cô, ân sủng nhìn cô một cách đầy tình cảm.
– Vậy anh cũng phải về tắm chứ, hai ngày này anh cũng chưa tắm.
– Ai nói cho biết thế, Minh Phú đúng không ?
– Không, là do người anh hôi thôi. Nãy giờ anh ôm em, mà em muốn ngạt thở vì quá hôi.
Nói tới đây, đôi mắt to tròn bỗng cười híp lại vì hạnh phúc, miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra tiếng cười.
– Em đó, dạo này em quá đáng lắm rồi đó.
– Thôi mà, em giỡn, anh về tắm đi,
– Nhưng để em đây anh không an tâm.
– Chẳng phải có Ethan sao ? Anh đừng lo lắng nữa, về nghỉ ngơi chút đi.
– Được rồi.Anh về chút rồi sẽ lên lại với em.
– Ừ ừ. Anh về cẩn thận.
Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi ra về, nhìn anh, cô không ngừng mỉm cười vì hạnh phúc. Cuộc đời này của cô có lẽ sẽ mãi thuộc về người đàn ông này.
Nằm ngày giường, nhìn ra cửa sổ, cô không ngừng nhung nhớ vì những kỷ niệm xưa, cái lần đầu tiên cô gặp anh, lúc đó cô chỉ là một cô bé còn đang tuổi lớn, tưởng rằng tình yêu chỉ là cái cảm giác làm con người hạnh phúc nhưng không ngờ lại khiến cho con người đau khổ tuyệt vọng đến như vậy.
– Trịnh tiên sinh, ngài cần đi đâu sao ?
– Ta về nhà một chút, hãy chăm sóc Mạc Danh cận thận. Cô ấy có lẽ bây giờ là tầm ngắm của lão ta.
– Vâng, vậy ngài về cận thận.
Hiểu Minh lái xe một mạch về tới nhà, còn nụ cười trên môi vẫn giữ y nguyên không đổi.
Ethan âm thầm đứng trước cửa, bên trong là cô gái mà nắm giữ cả trái tim của Trịnh Hiểu Minh, người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng, bí ẩn.
– Chào ngài, ngài có thể cho tôi vào thăm Trần tiểu thư một chút được không ạ ?
Mary giả bộ cúi đầu kính cẩn trước Ethan, hai người này từ khi sinh ra có lẽ là ghét nhau rồi. Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Ethan, Mary bực dọc nói.
– Anh nghi ngờ tôi mang vũ khí vào giết chết phu nhân của Trịnh tổng à ? Không cần lằm cái sắc mặt như vậy đâu. Né ra.
Mary mở cửa bước vào, liền đổi sắc mặt nở một nụ cười tươi rói.
– Chị.
– Mary.
Mạc Danh vội ngồi dậy. Mary nhanh chóng chạy tới đỡ, nửa lưng dựa vào tường, sắc môi có phần trắng bệch, sắc mặt tái nhạt nhưng Mạc Danh vẫn nở một nụ cười thật tươi với cô.
– Chị à, chị mau khỏe đi. Em ở công ty buồn lắm rồi.
– Mary, sao em không kiếm ình một nửa còn lại đi.
– Em đang cố gắng kiếm một nửa còn lại đó hoàn hảo gần bằng Trịnh chủ tịch cũng được, nhưng khó khăn quá.
Mạc Danh không trả lời, chỉ cười. Mary vẫn mãi là cô gái hồn nhiên trong sáng. Nhìn Mary, cô nhớ về mình ngày xưa và mình bây giờ, hoàn toàn là hai con người khác nhau.
– Mạc Danh.
Nhã Thiên mở cửa ra, kêu tên cô một cách nhẹ nhàng.
– Nhã quản lý.
Mạc Danh im lặng nhìn Nhã Thiên.
– Mary, tôi muốn nói chuyện với Mạc Danh một chút.
– Vậy em đi ra ngoài lấy nước nhé, hai chị ngồi đi.
Mary nhanh chóng ra ngoài, để lại hai người đã lâu không nói chuyện, có phần khó xử.
– Mạc Danh, hôm nay tớ đến đây là có chuyện muốn nói với cậu.
– Cậu ngồi đi.
Đối với Mạc Danh, cô có chút giao tiếp khá ngượng ngùng.
– Hôm nay tớ đến là muốn nói lời xin lỗi.
– Xin lỗi ?
– Chuyện khi xưa, là do mình, do mình mù quáng với tình yêu.
– Nhã Thiên.
– Mình biết Hiểu Minh yêu cậu mà vẫn cố gắng đến bên anh ấy rồi nhận lấy đau khổ, không thể trách ai được.
– Nhã Thiên, chuyện tình yêu, không thể trách được.
– Cậu không trách mình chứ ?
– Đương nhiên là không, ngày hôm đó tớ muốn cậu rời xa anh Minh là để kiếm một hạnh phúc mới, đừng mù quáng vào nó nữa.
– Ừ, lúc đó nếu mình không nghe lời cậu thì hôm nay lại khác rồi.
– Sao ? Cậu tìm được rồi ư ?
– Ừ.
– Là ai ? Ai thế ?
– Giám đốc của cậu.
– Woa, là Tùng Dương sao. Cậu ta ngỏ lời với cậu rồi sao ?
– Chưa ngỏ lời nhưng đang trên đường phát triển.
– Tốt rồi, vui rồi.
Tình bạn của hai người đã kéo dài với nhau 17 năm và xa nhau 7 năm, nhưng tình bạn sẽ vẫn là mãi mãi. Rốt cuộc, cô và Nhã Thiên đã giải tỏa mọi khúc mắc hiểu lầm, vẫn sẽ lại làm bạn, một tình bạn vĩnh cửu.
Trong phòng có ba cô gái cười nói rôm rả, Mạc Danh cô thật hạnh phúc, trải qua khoảng thời gian dài cô đơn bây giờ cô mới hiểu có tình cảm cuộc sống mới trở nên ấm áp như thế nào.
– Trịnh chủ tịch.
Nhìn Hiểu Minh xuất hiện ngoài cửa, Mary không khỏi hoảng hồn.
– Hiểu Minh.
Nhã Thiên cùng lễ phép đứng dậy.
– Thôi, em trả lại thời gian cho hai người.
Nói xong, Mary vội vàng kéo tay Nhã Thiên rời khỏi.
– Này.
Mạc Danh có chút ngạc nhiên, sao đang vui lại đột nhiên đi thế này ?
– Để họ đi, hôm nay anh dặn mẹ anh cũng đừng tới thăm em.
– Anh …
– Tối nay chỉ được anh bên em.
– Anh làm như thế là quá đáng.
– Không sao, thôi ăn tối.
Anh dọn đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ ngay giường cô, hai người ngồi đối diện nhau, cùng nhau ăn cơm, thật ấm áp.
– Khi nào em được xuất viện.
– Khi nào em khỏi.
– Nhưng …
– Mai phải kiểm tra. Khi nào vết thương ngay đầu em không có dấu hiệu lạ thì lúc đó tính tiếp.
Anh vẫn như thế, anh ăn ít, rồi uống một cốc nước lọc.
– Anh lại ăn ít.
– Anh ăn vậy là no rồi.
– Không anh phải ăn thêm.
Nhìn cô, anh bất quá phải chiều chuộng cô, nghe lời cô mà ăn thêm chút nữa.
– Anh tính đưa em đi dạo nhưng trời cũng khuya với lại trời trở gió ra ngoài cũng không tốt.
– Vậy anh về nhà ngủ đi.
– Không, tôi nay anh sẽ ngủ ở đây.
– Không được.
– Em còn ngại gì nữa.
– Nhưng em … em đang truyền nước biển.
– Anh sẽ nằm bên em không truyền.
Nói xong, anh ngồi nhanh lên giường, đắp chăn để lại cô ngơ ngác.
Anh nằm nửa người, còn lưng dựa vào đầu giường, ôm cô vào trong lòng của mình. Mặt cô úp vào ngực anh, nghe rõ nhịp đập trái tim anh. Mặt cô bất giác ửng hồng.
– Hôm nay, em không biết anh vui mừng thế nào khi em nói yêu anh đâu.
– Chưa, em chưa nói yêu anh.
– À, em nói muốn bên anh.
– Em chỉ nói vậy, anh đừng mơ mộng ra quá đáng.
– Mạc Danh, em biết anh yêu em khi nào không ?
– Không.
– Anh yêu em khi lần đầu tiên anh thấy em, em trừng mắt nhìn anh, còn mắng anh rồi còn hét to tên anh.
– Anh lúc đó thực đáng ghét.
– Ừ, mỗi lần nhìn em bực anh đều rất vui.
– Mỗi lần em nhìn mặt anh em đều rất bực bội.
– Nhưng khoan …
Cô bật dậy, nhìn thẳng vào mắt anh.
– Vậy là anh cố tình bắt nạt em sao ?
– Ừ.
– Anh …
– Chuyện em dạy thêm cho Minh Phú là ngoài tầm hiểu biết của anh, nhưng chuyện anh bắt em mỗi tối giải bài tập cho anh là anh cố ý.
– Anh dám.
– Nhờ thế anh mới được ngắm nhìn em.
Cô lườm anh một cái rồi trở về tư thế cũ, vui đầu vào ngực anh mặc cho tay kia không thể ôm được anh.
– Em rất buồn khi anh cho em leo cây.
– Lúc đó anh quên, về sau anh rất hối hận.
– Anh thực chỉ biết bắt nạt em.
Vuốt ve mái tóc cô, còn tay kia sờ má cô, sờ lấy cái khuôn mặt anh yêu thương bấy lâu.
– Mạc Danh, khi gặp lại em, anh còn tưởng mình đang mơ, nhìn em đứng trước mắt, anh nhiều lần không tin được.
– Lúc đó anh biết nhìn anh, em chỉ biết khóc than rằng sao đời trớ trêu, suốt khoảng thời gian kia, quên anh là một cực hình.
– Anh đã thầm nhủ sẽ không còn yêu em, nhưng nhìn bóng lưng em rời đi, anh không cầm được cảm xúc.
– Em xin lỗi về tất cả.
– Đừng xin lỗi, dù sao số mệnh em đã thuộc về anh, cho dù thế nào em cũng không thoát khỏi.
– Quá đáng.
– Mạc Danh, anh yêu em.
– Ừm …
– Mạc Danh, đừng rời xa anh nhé, em muốn đi đâu, muốn làm gì anh sẽ chiều theo ý em, miễn là em đừng rời xa anh.
Không nghe tiếng cô trả lời, anh nhìn xuống thì ra cô đã ngủ. Anh nhìn cô, rối cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhạt.
– Yêu tinh.