Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Sự thật
Sau ngày hôm đó, anh có vẻ lại rất cưng chiều cô hơn nhiều. Anh không hiểu tại sao, người con gái này anh lại yêu nhiều đến như thế.
Hôm nay, bầu trời trong xanh, chim ríu rít hót đầy ngoài cửa. Trong phòng, Mạc Danh ngồi im ngay giường, bàn tay để ngay ngực không cho phép mình khóc. Vì hôm nay, là ngày anh kết hôn !
Cô hiểu vì rất nhiều chuyện nên anh mới kết hôn, không trách anh nhưng tâm tư cô rất đau thương. Không cho phép mình nghĩ ngợi nhiều, nhưng trong đầu cứ xuất hiện cái hình ảnh anh cầm tay người phụ nữ xinh đẹp kia bước vào lễ đường. Đứng trước mặt nhiều người mà tuyên thề.
Hôm nay, Cao Phương Uyển Như lộng lẫy trong bộ váy cưới trắng, đầu đội vương miện. Xinh đẹp và quyến rũ như nữ hoàng, người ta nhìn vào thật muốn say đắm.
– Hôm qua đến giờ ta chưa gặp được anh ấy.
– Cao tiểu thư, chị đừng hồi hộp quá như vậy ạ. Trịnh chủ tịch vốn dĩ đã rất đẹp trai, phong thái nho nhã. Hôm nay, mang bộ lễ phục sẽ toát lên chất khí gấp bội hơn người bình thường. Chưa kể còn có cô dâu xinh đẹp như chị.
Uyển Như nghe thấy thế, trong lòng càng thêm phấn khởi.
Trịnh Hiểu Minh, ung dung ngồi ngay ghế sofa. Ánh mắt lóe sáng tưởng chừng như sắp xem được kịch vui.
– Cao chủ tịch, hiện giờ vẫn chưa thấy chú rể đâu ?
– Cậu ta dám đào hôn sao ?
– Chủ tịch, người hãy ráng đợi chút nữa.
Sau một hồi quan khách đã đến đông đủ, âm nhạc của những nghệ sĩ violong cũng vang lên nhẹ nhàng, du dương khiến người nghe thật dễ chịu.
– Tiểu thư, hiện giờ chú rễ vẫn chưa tới.
– Sao ?
Uyển Như hốt hoảng, cơ hồ tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngừng. Tại sao giờ phút quan trọng này, anh ta lại chậm trễ như thế, chẳng phải anh ta rất mong muốn tới ngày này sao ?
– Dám chơi ta sao ?
Cao Đông Chí đùng đùng tức giận, nhìn thấy con gái mang váy cưới xinh đẹp lại càng thêm phẫn nộ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, ông bị như thế.
Sau 2 tiếng, Trịnh Hiểu Minh vẫn chưa tới. Biết chắc là anh ta đã đào hôn, Cao Đông Chí lại càng thêm căm phẫn, muốn kiếm cậu ta hỏi cho ra lẽ.
Ngồi trong phòng, Uyển Như nước mắt lăn dài, thấy cha cô ta lại càng thêm đau buồn.
– Cha.
Cô ôm lấy ông.
– Uyển Như, con đừng buồn.
– Trong ngày cưới của con, không xuất hiện chú rễ, rất nhục nhã. Cha, con yêu anh ta, mà anh ta lại dám làm như thế với con sao.
– Uyển Như, ta sẽ trả thù cho con.
Ánh mắt ông ta cơ hồ bây giờ có thể giết người.
– Chủ tịch.
Một thanh niên mang áo vest đen chạy vào.
Sau vài tiếng thì thầm, ông lại rời đi. Nói người chăm sóc cho Uyển Như cho thật tốt.
Thật sự, sự nhục nhã này cô chịu không nỗi.
Thì ra, Hiểu Minh cho người gọi ông ta đến kiếm gặp. Cao Đông Chí băng lãnh bước lên tầng 15 của một tòa cao ốc, ánh mắt đằm đằm sát khí.
-Trịnh Hiểu Minh, cậu dám làm thế với ta sao ?
Ông ta đập mạnh cửa, chưa vào tới nơi thì đã bộc phát. Ông ta muốn rút súng và bắn cho cậu ta muốn phát chết ngay bây giờ.
– Bình tĩnh, ngồi xuống ghế nói chuyện chứ.
– Cậu …
Hiểu Minh ánh mắt trở nên sắc bén lạ thường, môi mỏng cười khẩy, thể hiện sự khinh bỉ.
– Cao Đông Chí, ông tưởng tôi sẽ nghe lời ông mà cưới con gái ông sao ?
Anh liếc sang ông ta, ánh mắt nheo lại đầy sự nguy hiểm.
– Trịnh Hiểu Minh, cậu đừng thử tính kiên nhẫn của tôi.
– Bẩn thỉu. Sau lưng ông giết người rồi trước mắt nói năng về nghĩa khí sao ?
– Giết người ?
Cao Đông Chí quay sang nhìn anh. Trong căn phòng bây giờ, ngoài mùi thuốc lá thoang thoảng đâu đây thì còn lại sự im lặng, sau lưng Hiểu Minh chỉ có hai người vệ sĩ đen duy nhất, nhưng sau lưng ông ta là một đám, trong tư thế sẵn sàng rút súng.
– Cao Đông Chí, cha tôi với ông có thù oán gì ?
– Tôi và ông ấy là bạn tri kỉ, cậu nói vậy ý gì ?
– Được rồi, được rồi. Ông hãy nói thật đi. Ông đừng tưởng ông che đậy vụ án đó được mãi mãi.
Cao Đông Chí không nói gì, chỉ thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, an nhàn mà rút điếu thuốc ra.
– Cậu biết gì ? Nói tôi nghe thử.
– Ông biết, ông gây ra tội danh gì không ?
– Tuổi trẻ bây giờ đúng hài hước.
Khói thuốc bay mù mịt. Rồi còn nghe một tiếng cười lớn.
– Giết con gái.
Anh nhấn mạnh ba chữ. Cao Đông Chí quay sang, ánh mắt có chút khó hiểu.
– Con gái ? Con gái tôi sao. Chẳng phải nó đang sống rất tốt sao.
– Nhầm rồi. Ông còn có một đứa con gái tên là Cao Phương Nhã Thy.
Cao Đông Chí ánh mắt nghi ngờ nhìn sang anh, gàt điều thuốc đã cháy đi một ít, ung dung nói.
– Được, nếu cậu muốn biết ta sẵn sàng nói cậu nghe về những tội lỗi của Trịnh Minh Khanh. Đúng, tôi có một đứa con gái đầu lòng là Cao Phương Nhã Thy, nó rất đẹp, nó rất xinh xắn, nó hay cười, nó hay đến bên ta và cười nũng nịu. Nhưng đến một ngày, khi ta gặp nạn phải trốn sang nước ngoài. Không mang theo vợ và con gái được, ta phải nhờ Trịnh Minh Khanh chăm sóc hộ. Sau 2 năm đã thấy yên ổn, ta quay về trong niềm hạnh phúc. Lúc ta trở về, chỉ thấy vợ ta ngồi trên sàn, cầm tấm hình của Nhã Thy mà khóc. Ta chạy tới hỏi tại sao ? Lúc đó tim ta đã đau nhói bởi câu nói con gái chúng ta đã mất. Tất cả là do Trịnh Minh Khanh, lúc nào ta cũng coi ông ta là bằng hữu tốt. Nhưng ông ta vì sự an toàn của mình, mà chấp nhận mà bỏ rơi con gái ta, đứa con gái ta yêu quý nhất.
Trong mặt ông thoáng qua vài tia đau xót.
– Cao Đông Chí, chẳng lẽ trước khi mất bà Diệu Xuyến Chi không nói với ông câu nào sao ?
– Sao chứ ?
Ném ra bàn là một sấp hồ sơ, Cao Đông Chí vẫy người lên lấy, rồi nhanh chóng mở đưa cho ông. Nhưng bất chấp thế nào, ông đã hứa rằng hôm nay sẽ giết Hiểu Minh, để cho người thân cậu ta biết thế nào là mất mát hết tất cả.
Trong tấm ảnh, một bé gái chừng 10 tuổi, mang váy noãn trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền mặt màu xanh, ông rất nhanh nhận ra ngay đó là sợi dây chuyền có mặt là hình mặt trăng được làm bằng ngọc thạch mà vợ ông đã trao cho đứa bé ngay từ khi mới sinh. Còn bên cạnh là sợi dây chuyền đó, ông cầm lên tay bất giác run.
– Cao Phương Nhã Thy thật sự chưa chết nếu không chính tay ông giết. Ông có biết, khi ông qua nước ngoài, vì lời hứa cha tôi khốn khổ cỡ nào mới không để bọn kẻ thù kia không đụng tới vợ ông và con gái ông không ? Chính Diệu Xuyến Chi đã mang con gái mình đến nhờ cha ta hãy kiếm một gia đình nào thật tốt để nuôi. Ông còn nhớ, vụ tai nạn đụng xe kinh hoàng 5 năm trước ở ngoại ô thủ đô Úc không ? Có một cô gái, đó chính là Trần Thúy Như. Tên cũ là Cao Phương Nhã Thy.
– Được rồi, đừng biện hộ cho những tội lỗi của cha ngươi gây ra nữa.
Nhắc tới chuyện cũ. ông gân xanh đầy mặt, giọng run không thể kiềm chế.
– Tôi còn biết, Cao Phương Uyển Như không phải con gái ruột mà chính là con gái nuôi của ông. Người đâu …
Từ cánh cửa, xuất hiện một người phụ nữ đã đứng tuổi, nhìn qua có vẻ đã già.
– Dì Lưu.
Cao Đông Chí giật mình, người phụ nữ này khi ông tìm kiếm không phải là chết rồi sao.
– Chào ông chủ.
– Dì Lưu, hãy nói những gì dì biết đi.
– Ông chủ, xin ông chủ hãy bình tĩnh. Tôi …
– Nói đi.
– Ông chủ, 20 năm trước, khi ông ra nước ngoài được một năm, bà chủ ở nhà đã rất cực khổ, thường xuyên bị đám người kia tìm đến để hành hạ, có một lần bà bị đám người kia cưỡng bức trước mặt đứa con gái của mình, bà đã đau khổ đến mức không muốn sống. Ông Trịnh Minh Khanh đã nhiều lần khốn khổ mang bà chủ và tiểu thư đi trốn, nhưng không thành. Bà chủ đi đến nhà chủ tịch Trịnh để cầu xin mang tiểu thư đến một gia đình nào tốt hơn một chút. Bà đã quá đau khổ. Lúc đó tiểu thư hai tuổi, nhìn thấy mẹ rời xa, tiểu thư khóc òa, lúc đó bà đã cắn răng bước đi. tôi nghe nói tiểu thư được đưa đến một gia đình rất tốt còn chưa có con, lúc đó bà chủ đã đã an lòng. Sau này, chủ tịch Trịnh đã được nợ của bọn họ, bọn họ đã không tìm đến nữa, sau đó nữa năm ông chủ quay về.
– Nhưng tại sao không nói cho tôi biết ?
– Bà chủ nói cuộc đời này đã có rất nhiều thống khổ, hết đời này cho dù chết cũng không rửa sạch.
Ông có thể không tin lời của một ai trên thế giới này, nhưng người phụ nữa ông gọi là dì Lưu này ông đã rất tin tưởng, vì bà đã dùng một đời của mình để đi cùng gia đình ông.
– Không, tất cả là giả dối. Tôi … tôi không tin.
Cao Đông Chí hoang mang trong lời nói. Thật ra, ông ác độc vì thù hận, ông cho rằng người làm gia đình ông tan nát là Trịnh Minh Khanh.
– Cao Đông Chí, còn bản hợp đồng Thomas ép người. Ông tưởng dùng họ ra để ép cha tôi sao ? Nhưng sao ông không biết chính gia đình kia đã nuôi con gái ông khôn lớn.
Mạc Danh sững người, cô không hề tin vào những gì nghe được trong kia. Chân cứng ngắc, môi run rẩy.
– Sao ông thù hận gì đình tôi ?
Cô bước vào, sắc mặt đã trở nên mù mịt.
Ông ta không hề để ý tới Mạc Danh, chỉ biết đau khổ về những lời nói ông vừa nghe được.
– Sao ông lại có thù oán với gia đình ông Trần Nhuận Nhuận ?
– Tôi … Tôi nghe Trịnh Minh Khanh nói rằng gia đình ông Trần Nhuận Nhuận là rất tốt, rất quan trọng. Nhưng ông ta không nói ra rằng gia đình đó lại nuôi con gái tôi. Tôi ép buộc họ bán đứng Trịnh Minh Khanh, nếu không tôi lấy con gái đầu ông ta ra uy hiếp.
– Ấu trĩ. Thật sự ông đang suy nghĩ cái gì vậy ?
– Cao chủ tịch, trước khi chết bà chủ có dặn sau này nhớ nói với chủ tịch một câu rằng bà rất yêu ông chủ, bản thân bà chủ vốn dĩ không còn trong sạch nên không thể bên ông chủ được. Nhưng khi hãy đợi con gái chúng ta kết hôn. Trịnh Minh Khanh nhất định sẽ nói sự thật.
Diệu Xuyến Chi ám ảnh bởi quá khứ, sau đó 3 năm, bà mắc bệnh mà chết. Cao Đông Chí càng nuôi thù hận trả thù nhà họ Trịnh, để họ hiểu cái cảm giác không còn người thân. Lúc khi Diệp Xuyến Chi còn trên giường bệnh, ông đã nhận nuôi một đứa con gái chừng khoảng 1 tuổi, rất đáng yêu, rất dễ thương giống con gái đầu lòng của hai người họ, nên đặt tên là Cao Phương Uyển Như. Càng lớn, ngoại hình càng xinh đẹp kiều diễm, nhìn đứa con gái nuôi này trong lòng cũng bớt thương nhớ đến Nhã Thy.
Sự thật đã được bày tỏ, Cao Đông Chí càng thêm ám ảnh bởi cái việc làm của mình. Tối hôm đó trở về, đã xảy ra một việc bi kịch. Đó chính là ông ta nhảy lầu.
Ông quyết định tìm đến cái chết để đi xuống dưới nhanh chóng nói lời xin lỗi với Trịnh Minh Khanh, tìm lấy người vợ yêu quý của mình. Trước khi chết, ông viết di chúc, nói rằng toàn bộ tài sản của ông đều do Trịnh Hiểu Minh xử lý.
Trong một ngày, Uyển Như liên tiếp nhận được nhiều tin dữ, khi nghe tin ba chết cô đã bất tỉnh. Bác sĩ khám rằng, bệnh thần kinh của cô ngày càng có chiều huống xấu.
Con người họ sống vì thù hận, vì thù hận họ có thể hại đi những người thật sự tốt với mình. Con người đã bị thù hận làm ờ mắt, không biết điều mình làm là đúng hay sai.