Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Giả bộ… không yêu
Hiểu Minh đứng im, trái tim anh khẽ run. Rốt cuộc người con gái này đã nói yêu anh. Lần đầu tiên kể từ cái ngày cô đi, con người anh, trái tim anh một lần đập loạn vì hạnh phúc như thế này.
– Mạc Danh. – Anh nhẹ nhàng gọi tên cô –
– Tôi chỉ nói vậy trước mặt Nhã Thiên anh đừng tưởng thật.
– Tại sao em làm vậy ?
– Đơn giản một điều tôi ghét cô ta.
Nói xong, Mạc Danh xoay người đi. Nhưng một lát sau, lưng cô cảm nhận được hơi nóng và mùi hương nhẹ nhàng nam tính của anh. Anh cúi xuống, nói khẽ vào tai cô.
– Em ghét cô ta vì cô ta bên anh sao ?
– Anh…
– Em đang ghen sao ?
– Được rồi, xin Trịnh tổng đừng nói bậy nữa. Tôi xin phép đi làm việc.
Mạc Danh cố tránh né con người anh, nhưng bị anh ôm thật chặt.
– Em phải chịu trách nhiệm lời nói của em.
Nói rồi, anh thả lỏng người để cô đi, Mạc Danh nhanh chóng thoát khỏi cái tình cảnh khốn khổ này chạy ra ngoài. Đôi mắt sâu thảm màu nâu huyền bí của Hiểu Minh khẽ nheo lại, cánh môi mỏng bổng nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười mị tình làm người khác xao xuyến.
Từ xưa tới bây giờ, Trịnh Hiểu Minh luôn được lòng người khác giới bởi ngoại hình xuất chúng, làm người khác mê hồn mà bất động, lạnh lùng ít nói, tiếng nói khàn khàn mê hoặc lòng người , chưa kể 25 tuổi làm tổng chủ tịch của một tập đoàn lớn, tài năng lãnh đạo làm người khác nể phục, bí ẩn về nhiều mặt. Anh là một doanh nhân trẻ, một chàng trai mà phụ nữ luôn lấy ra làm hình tượng để săn đón.
Trở lại phòng làm việc, ngồi dựa trên chiếc ghế, ngã người ra sau day day thái dương mệt mỏi. Không hiểu sao, lòng cô bây giờ hạnh phúc vô cùng, khi nói ra những lời đó cô vô cùng cảm thấy có lỗi với Nhã Thiên, nhưng cô không muốn Nhã Thiên vì tình yêu mà làm đau khổ bản thân mình như vậy được. Cô muốn Nhã Thiên đi kiếm lấy ình một hạnh phúc mới, vì cô ấy hoàn toàn xứng đáng như thế.
* cốc cốc *
– Vào đi.
Mạc Danh nhanh chóng trở lại trạng thái ổn định như thường ngày.
– Helen. Đây là bản kết quả của công trình. 1 tháng sau nếu không có gì thay đổi thì công trình chính thức khởi công.
– Mary, cô để đây cho tôi được rồi.
– À Helen tôi có quà cho cô này.
Mạc Danh ngưng bút, ngước mắt lên nhìn cô.
– Đây là hộp socola tôi tặng cô, tôi mới đi Bruges về.
– À, Bruges thánh địa socola ở Bỉ sao ?
– Oh, cô biết về nó sao ?
– Tôi biết một chút là là nó là một đất nước nhỏ thuộc quản lý của Bỉ, đất nước này có hơn 2000 cửa hàng bánh kẹo, nổi tiếng về các sản phầm socola được làm bằng cacao.
– Oh, tôi thật sự chưa được biết những thứ như cô nói, Helen à, cô thật tài giỏi.
Mạc Danh chỉ mỉm cười trước những lời tán thưởng ngây ngô của Mary.
– Mary, nếu cô không phiền thì có thể ở lại cùng uống nước và ăn socola với tôi chứ ? Thật sự giờ tôi cũng muốn nghỉ giải lao chút xíu.
– Tôi rất sẵn lòng.
Mạc Danh mời Mary ngồi xuống ghế sofa, và chu đáo đi pha trà.
– Helen à, cô thật sự là người phụ nữ chu toàn.
– Cảm ơn cô.
Mạc Danh đưa trà cho cô, ngồi xuống nhẹ nhàng và cùng Mary uống trà thưởng thức socola, thật sự phòng làm việc của Mary có địa lý rất đẹp, ở trên đây có thể ngắm toàn bộ thành phố.
– Helen, năm mới rồi cô không định kiếm bạn trai ình sao ?
– Chuyện đó thật sự tôi chưa nghĩ tới.
– Helen là một cô gái tài giỏi xinh đẹp, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi.
– Mary sao hỏi tôi chuyện đó, cô đã kiếm được ý trung nhân rồi à ?
Mary vội đưa tay xua xua.
– Không đâu, tôi chưa có ai cả.
– Cô chưa yêu ai sao ?
– Tôi có yêu 1 người, nhưng bây giờ tôi đã nhận ra vị trí của mình, nên tôi từ bỏ không ham vọng nữa.
– Tình yêu mà đừng vì vị trí hay phẩm chất thua thiệt mà từ bỏ chứ.
Đôi mắt đẹp của Mạc Danh bổng rung lên vài giây, chính cô đang mắc kẹt trong chính cuộc sống của cô mà bây giờ lại đi nói những lời đó an ủi Mary.
– Người tôi yêu là Trịnh tổng đấy. Từ khi vào xin việc, tôi đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Mạc Danh khẽ giật mình, đưa mắt lên nhìn Mary. Miếng socola ngậm trong miệng cũng bỗng dưng thấy đắng, đắng hơn rất nhiều so với vị đắng tượng trưng của socola bình thường.
– Nhưng Trịnh tổng sống rất có nguyên tắc bản thân. Anh ấy không bao giờ đụng chạm vào người của tôi. Tôi rất lấy làm lạ, nhưng nghe sau này nghe mọi người nói anh ấy không bao giờ đụng chạm quá vào nhân viên của mình. Anh ấy rất biết giữ khoảng cách với mọi người.
– Helen biết không ? Đã có một thời gian e yêu Trịnh tổng rất nhiều, nhưng anh ấy luôn giữ khoảng cách giữa xếp và thư ký, chắc em vẫn chỉ là thư ký của anh ấy thôi, gặp anh ấy hằng ngày làm anh đều rất vui. Em cũng là người duy nhất biết được mối thời gian hằng ngày của anh ấy, rồi loại cafe anh ấy thích uống nhất. Nhưng bây giờ, em xem Trịnh tổng như là một mẫu người đàn ông hoàn hảo nhất em từng gặp.
Mạc Danh mỉm cười.
– Trịnh tổng thật sự làm nhiều người yêu.
– Anh ấy hoàn hảo vậy mà, mà cô với anh ấy có gì đúng không ?
– Tại sao Mary lại hỏi như vậy ?
– Bởi tôi nghe có rất nhiều người nói trong công ty, mà Helen nè, nếu Trịnh tổng yêu chị hay chị yêu Trịnh tổng thì chị hãy giữ lấy nó nhé, hai người thật sự rất xứng.
– Mary à.
– Thôi, tôi đi làm việc đây. Tạm biệt cô nhé.
Mary tươi cười đứng dậy rời đi, Mạc Danh rất thích nói chuyện với cô gái này, bởi vì cô gái này thật sự đáng yêu, vô tư, và chắc chắn Mary đã tin tưởng cô lắm mới đem chuyện này ra kể với cô.
Trưa rồi, khi Mạc Danh chuẩn bị đi ăn cơm thì nghe có điện thoại nội bộ gọi.
– Helen à, cô lên Trịnh tổng gặp gấp kìa.
– Có chuyện gì sao ?
– Không biết nhưng nghe anh ấy kiếm cô rất gấp.
Mạc Danh nhanh chóng đi lên, vì cô mới gửi bản kế hoạch công trình cho anh, mà giờ anh gọi gấp như vậy chả lẽ bản kế hoạch có gì sai trầm trọng sao.
* cốc cốc *
– Vào đi. – Một tiếng khàn khàn ma mị –
– Trịnh tổng kêu tôi lên đây có gì không ạ ?
– Trưa rồi, ăn cơm thôi.
Cô đưa ánh mắt khó hiểu lên nhìn anh.
– Nếu không gọi gấp như vậy, liệu em có chịu lên.
Hiểu Minh nới lỏng cà vạt, tháo chiếc nút đầu tiên làm mập mờ bộ ngực săn chắc đang ẩn giấu trong đó. Anh đem cô ấn xuống ghế, lấy một chiếc khăn ướt đem lau tay cho cô. Cử chỉ quan tâm hết sức nhẹ nhàng. Còn cô thì đang bất động chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
– Lau tay rồi, em ăn đi.
Một nụ cười nhẹ nhàng hạnh phúc nở trên khuôn mặt ấy.