Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Không lừa dối bản thân được nữa
Mạc Danh thức tỉnh, ánh ban mai làm cô nàng càng xinh đẹp. Thấy quần áo mình xộc xệch, lại thấy Hiểu Minh chống cằm nhìn cô. Cô lại đùng đùng la mắng.
– Này, tên biến thái.
– Em nói anh là gì chứ ?
– Lại làm gì nữa rồi ?
Cô cúi đầu đỏ mặt, tại sao mỗi lần uống rượu cô lại thế này, mất sỉ diện quá mà.
– Em nên cảm ơn anh đi.
– Tại sao ?
Anh cúi sát xuống mặt cô.
– Em có biết hôm qua em vùng vẫy, đòi cởi quần áo trước mặt anh không hả ?
Nghe thấy thế, mặt cô đang đỏ lại càng thêm đỏ.
– Ngụy biện. Tôi không bao giờ như thế.
– Hôm qua em say làm sao em biết được, may anh là người tốt đấy. Không là hôm qua tiểu yêu tinh của anh đã bị ăn sạch từ trên xuống dưới.
Bất quá, cô vùng dậy tính bỏ chạy nhưng đã bị anh nắm được cổ tay. Cô bị anh ôm hết vào, con người anh thật thơm, thật ấm, thật khiến người ta ở bên mãi.
– Em mai mốt không được uống tùy tiện như vậy nghe chưa ? Em vào tay anh còn được, em vào tay người khác thì như thế nào hả ? Em là của anh nghe rõ chưa ?
– Buông ra.
– Không buông. Hứa đi.
– Hứa gì ?
– Em là của anh, nghe rõ chưa.
– Không bao giờ.
Anh lại càng siết chặt cô hơn, dùng ngón tay thon dài thô ráp của anh vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ấy.
– Không có anh, hôm qua em đã vào tay tên giám đốc tên Lâm Miêu kia. Em cứ uống say rồi ngã tùy tiện vào người đàn ông khác, đó là nhược điểm lớn nhất của em đấy biết không ?
– Không biết, buông ra.
– Em càng tức, nhìn em càng xinh đẹp. Em không hứa thì cả ngày hôm nay, anh cứ ôm em như thế ?
– Anh không buông tôi la lên đó.
– Em la đi, vô ích, đây là tầng làm việc của anh, cho dù em có la cả ngày thì chẳng ai nghe cả.
Anh rất thích chọc cô, cô nàng này nhìn vậy mà cái bản tính hung dữ vẫn chẳng thể thay đổi. Cô dùng ánh mắt tức giận nhìn anh, vô cùng vô cùng tức giận đấy. Anh hôn nhẹ lên trán cô tỏ vẻ hạnh phúc.
– Còn không mau nói.
– Ừm hứa.
– Nói hết câu.
– Tôi hứa tôi sẽ là của anh, không ngã vào người khác khi say.
– Tốt, quần áo của em anh để trong phòng vệ sinh, em thay xong thì đi làm việc, anh ra trước đây.
Cô thừa cơ hội bỏ chạy, đóng cửa lại cô thở gấp. Tại sao cái con người anh cứ làm cô yêu như vậy chứ, cô phải lừa dối bản thân mình bao lâu nữa đây, chẳng phải khi bên anh cô rất hạnh phúc sao ?
Anh cười vui đi ra bàn làm việc, vừa cầm văn kiện lên thì có tiếng gõ cửa.
– Vào đi.
– Anh.
– Nhã Thiên, em đến đây vào sáng sớm làm gì thế ?
– Anh hôm qua không về biệt thự sao.
– Em hỏi làm gì ?
– Hôm qua, em qua nhà anh kiếm có việc nhưng bà giúp việc nói là anh không có ở nhà, bộ đồ này hôm qua anh của anh mà.
– Nhã Thiên à, em đi sâu vào vấn đề quá rồi đấy.
Thấy chiếc túi xách được đặt trên bàn của anh, kèm theo chiếc điện thoại.
– Đó chẳng phải đồ của Mạc Danh sao ?
– Được rồi, không có gì thì em ra ngoài đi.
– Hiểu Minh, anh và cô ấy…
Mạc Danh thay đồ xong tính bước ra thì nghe thấy có tiếng người nói, núp sau cánh cửa. Cô nghe thấy tiếng khóc, đó là tiếng khóc của một người phụ nữ.
Nhã Thiên sáng nay vào công ty nghe mấy người tài xế bàn tai nhau nói là hôm qua anh không về nhà, còn đưa cô thư ký đối tác xinh đẹp lên trên mãi sáng nay vẫn không thấy. Không tin tưởng, cô muốn lên kiểm tra, đó là sự thật. Cô hụt hẫng đau khổ đến tột cùng.
– Minh à, em đã muốn giấu nó, tại sao anh không cho em giấu, tình cảm của em giành cho anh suốt 7 năm anh không hề cảm nhận được nó sao ? Em yêu anh như vậy chẳng lẽ anh không biết.
– Nhã Thiên.
– Trong công việc, anh mới kêu tên em, còn ra ngoài anh có kêu tên em không ? Trong đầu anh có khi nào nghĩ tới em không ? Em biết anh rất yêu Mạc Danh, trong suốt 7 năm, em dùng hết tình cảm của mình để bủ đắp tổn thương cho anh, nhưng anh luôn chỉ có Mạc Danh.
– Nhã Thiên, em nên biết người anh yêu là cô ấy, còn em anh coi như là một người bạn, một người bạn tốt của anh.
Tiếng khóc của Nhã Thiên ngày một to, đau đớn đến cõi lòng.
cạch …
Tiếng mở cửa, Mạc Danh đi ra. Cô vẫn xem Nhã Thiên là một người bạn tốt, đến bây giờ vẫn vậy chỉ là không bày tỏ ra thôi. Thấy Nhã Thiên khóc, lòng cô đau đớn vô cùng vì nguyên nhân chính vẫn là cô.
Nhã Thiên bước tới, khuôn mặt đẫm ướt nước mắt.
– Mạc Danh, cô nói đi. Cô yêu anh Hiểu Minh phải không ?
– Nhã Thiên.
– Cô nói đi. Nếu cô nói cô yêu anh Minh, tôi sẽ rời xa anh ấy để cô và anh ấy được hạnh phúc, còn nếu cô không yêu tôi sẽ đeo đuổi anh ấy tới cùng, và cô phải rời xa anh ấy để anh ấy không còn tổn thương nữa.
Thấy Mạc Danh khó xử, anh đi lên.
– Nhã Thiên em được rồi đó.
– Đúng tôi yêu anh Hiểu Minh.
Đến cả con người anh cũng phải im bặt vì nghe lời nói của cô, thấy Nhã Thiên đau khổ lụy vì tình yêu, cô không hề muốn nữa. Cô muốn Nhã Thiên đi kiếm tìm hạnh phúc mới, không còn đau đớn như ngày hôm nay, và kể từ ngay hôm nay cô cũng không muốn lừa dối chính bản thân mình nữa, cô nhận ra cô yêu anh và cô sẽ yêu anh cho dù cô và anh đều thuộc hai thế giới khác nhau.
– Được rồi, cô hãy chăm sóc cho anh ấy.
Nhã Thiên bỏ chạy đau đớn trong nước mắt.
– Mạc Danh – Anh nhẹ nhàng kêu tên cô –
– Được, em nói em yêu anh.