Bạn đang đọc Thật Ra Em Không Vui: Từ chối lời yêu
Tùng Dương điên cuồng trong nỗi nhớ, anh chật vật khó chịu. Anh bây giờ mới biết anh đã thương cô, thương cô thư ký bé nhỏ lạnh lùng của anh. Anh không ngờ chính anh lại yêu con người kia, anh không biết từ bao giờ con người kia lại trở nên quan trọng như vậy.
* cốc cốc *
– Vào đi.
Vẫn cái giọng lạnh lùng đáng sợ không có chút cảm xúc.
– Helen đã tan giờ làm rồi.
– Oh vậy à ? Tôi không biết.
– Helen à, tôi muốn đi chỗ này. Nhưng có một mình nên tôi hơi sợ.
– Đi đâu ?
– Xem bói.
Nghe nói xong, Mạc Danh cười nhẹ với Mary. Đây cũng không phải lần đầu cô cười với Mary, nhưng mỗi khi cô cười Mary rất thích, nụ cười của cô rất vô tư, rất trong sáng không hề giống với bản chất bên ngoài.
– Mary à, cô lớn rồi đấy, còn tin bói toán sao ?
– Tôi không tin, nhưng chỉ là xem cho vui thôi mà. Chúng ta làm trong kinh doanh, không phải nên xem cái đó sao ? Mặc dù chúng ta chỉ coi cho vui thôi mà.
– Nhưng tôi không hề thích đi đến những chỗ đó.
– Helen à, tôi không biết rủ ai ngoài cô cả.
Ậm ừ một hồi.
– Rồi, tôi đi với cô.
– Cô là đáng yêu nhất đấy Helen à.
Hiểu Minh tính tình vẫn vậy, bề ngoài luôn lạnh lùng khó gần nhưng anh ta luôn chọn những người thật sự vô tư bên cạnh mình, anh thích những cô gái hồn nhiên có chút ma lãnh.
Mary đưa cô đến một nơi có vẻ tối tăm, ở bên trong đầy u ám đáng sợ. Bà coi bói này cũng thật lạ, khuôn mặt không trang điểm mà vẫn đáng sợ.
– Chào chào bà.
Mary có vẻ run.
Người phụ nữ này vẫn ngồi im, không nói một lời nói. Đôi mắt dài hoắc lên bổng nheo lên, Mạc Danh khẽ run người một cái.
– Vị tiểu thư này, cô muốn tôi coi đường tình duyên hay sự nghiệp ?
– Cả hai được không ạ ?
– Haizz, con người bây giờ quả tham lam. Được, cô ngồi im lặng đi, thả lỏng người ra nào.
Đôi mắt dài hẹp đó một lần nữa làm người khác hoảng sợ, khi cứ liên tục nhìn vào Mary, không chớp, không cử động, rồi khẽ rất tiếng nói.
– Vị cô nương xinh đẹp này, cô đang làm một chức không to cũng không nhỏ ở một tập đoàn lớn đúng không ?
– Dạ đúng.
– Tổng giám đốc hay vị chủ tịch của cô là một người đàn ông đào hoa, anh ta rất tài giỏi, rất đẹp trai, có hàng tá người phụ nữ theo đuổi.
– Dạ dạ đúng.
Mary có vẻ hoảng sợ, chính Mạc Danh cũng thấy khó hiểu tại sao bà ta lại nói đúng như vậy.
– Anh ta là một vị hoàng tử tái sinh đấy, cô là một người tốt, nhưng đừng yêu anh ta, cô sẽ có vận mệnh thê thảm đấy.
Mary mắt mở to, lòng đen giãn nở khó hiểu.
– Cuộc đời anh ta chỉ có duy nhất một người, người ấy sẽ làm bản chất ngang ngược ấy xóa bỏ, người ấy sẽ làm cuộc đời anh ta thay đổi.
– Ngang ngược ? Không không anh tuy lạnh lùng nhưng rất dịu dàng.
– Ngang ngược là bản chất có sẵn trong hoàng tử.
Mắt lại nhìn Mary trợn mở.
– Sự nghiệp của cô sẽ không thay đổi nếu cô dùng chính bàn tay mình phá vỡ nó.
Nói xong, bà ta bỗng nhìn sang Mạc Danh đang đứng sau.
– Cô gái xinh đẹp, cô có muốn coi không ?
– Không không.
Mạc Danh nhẹ nhàng nói.
– Nào cô gái đừng sợ, mời ngồi.
Chưa kịp trả lời, Mary đã nhấn cô ngồi thẳng xuống ghế. Bàn tay bà ấy bỗng nắm lấy cổ tay cô, bàn tay thô ráp, lạnh lẽo đáng sợ.
Lòng đen và cả đôi mắt dài hẹp kia bỗng nheo lại.
– Cô gái, cô là ai ?
Mạc Danh vẫn im lặng
– Cô là nữ hoàng mặt trời, số mệnh của cô rất lớn. Cô hãy chấp nhận tình yêu cô đang có, nó rất quý giá, nếu cô mất nó thì cô cả đời sẽ cô độc. Và sẽ có vài người đổ máu vì cô, vì dám đắc tội với nữ hoàng. Sẽ có hai người đàn ông sẽ vì cô mà điên cuồng, vì họ yêu cô quá nhiều, yêu hơn cả bản thân mình.
– Được rồi.
Mạc Danh đứng dậy ra về, ánh mắt thể hiện rõ sự tức giận. Mary thấy vấy liền vội đưa tiền rồi đi theo Mạc Danh.
– Cô gái, hãy cầm tiền về đi.
– Nhưng…
– Cầm lấy.
Mary cầm lấy rồi đi nhanh ra ngoài. Người phụ nữ ấy nhìn ra phía cửa.
– Ta chưa bao giờ coi chắc chắn cho ai như cô gái này. Đúng là nữ hoàng rồi, nhưng không cận thận cô sẽ tổn thương lớn đấy.
– Helen, Helen.
Mary chạy vội theo.
– Cô cô không giận tôi chứ ?
– Không giận đâu.
– Ừ, biết cô không thích nhưng tôi vẫn ép.
– Không sao, coi cho vui mà.
Mary nở nụ cười nhẹ.
_oOo_
Mạc Danh được Mary đứa đến nhà cận thẩn. Tắm rửa xong, nhìn khung cảnh trong xanh. Cô nảy ra ý tưởng muốn đi dạo.
Ăn mặc nhẹ nhàng, cô đi ra ngoài thưởng thức không khí ngoài trời, ban ngày thì vùi đầu trong đống việc ở công ty, về đến nhà thì vào thẳng, ngột ngạt vô cùng.
Cũng đã lâu cô không còn thói quen ra công viên nữa, đúng hơn từ khi rời xa nơi này thì cô không hề có thói quen đó nữa.
Công viên đông đúc những người sinh hoạt, mỗi người một việc nhìn thật nhộn nhịp.
– Helen.
Nghe tiếng gọi, cô giật mình quay sang sau.
– Giám đốc. Sao giám đốc ở đây.
Tùng Dương vừa bay sang là chạy đi kiếm cô ngay.
– Tôi kiếm em nguyên ngày hôm nay.
– Giám đốc có gì cần dặn dò sao ?
– Không ta có chuyện muốn nói.
Tùng Dương tới gần, dùng thân hình to vạm vỡ, đôi mắt đại dương thu hút ấy nhìn thẳng vào cô.
– Giám đốc nói đi.
Vẫn cái ánh mắt băng lãnh kiên cường ấy, vẫn là cái giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng đấy.
– Tôi nhớ em nhiều Helen Daisy ạ.
Anh kiên quyết rồi, hôm nay anh sẽ nói, nói tất cả những điều mà anh giấu trong lòng bấy lâu nay.
– Giám đốc tôi với ngày chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, xin không có điều gì khác.
– Helen, em biết trong thời gian em bên đây, tôi nhớ em điên cuồng đến cỡ nào không, tôi tự nhắc nhở bản thân không có gì với em, nhưng thật sự tôi không làm được.
– Giám đốc.
– Chưa bao giờ anh thấy em cười một nụ cười tươi với tôi, chưa bao giờ tôi thấy em coi tôi như một người bạn. Trong mắt em tôi chỉ là một giám đốc thôi sao ?
– Trong mắt tôi, anh là một người lãnh đạo tài tình, rất tài năng, là một người sếp vô cùng nhẹ nhàng với nhân viên, ngoài ra chưa có ý gì khác.
– Helen.
Hiểu Tùng Dương, thêm một người đàn ông nữa đã khóc, anh khóc trong tim, con tim cứ liên hồi đập mạnh làm anh đau.
– Tôi nghĩ trong trái tim tôi đã có người khác, vậy nên giám đốc đừng như vậy nữa. Tôi xin về trước.
Cô bỏ đi, để lại anh đau đớn từng cơn.
_oOo_
Helen Daisy, tại sao hai từ này luôn xuất hiện trong đầu tôi ?
Ngồi ngay quán bar, anh đau khổ uống rượu, miệng không ngừng hỏi lại câu hỏi ấy.
– Tùng Dương.
Hiểu Minh nghe anh điện lập tức chạy tới, tại sao một vị giám đốc hào hoa giờ ngồi say bê bết như vậy ?
– Tùng Dương cậu sao vậy ?
Anh giựt ly rượu ra, thì Hiểu Dương lại rót một ly mới.
– Sao vậy ? Có chuyện gì sao ?
– Tôi muốn biết Helen Daisy là ai ?
Hiểu Minh như bất động trước câu hỏi ấy. Có chuyện gì đã xảy ra sao ?
– Tôi tôi yêu cô gái ấy, tôi không biết từ khi nào tôi lại yêu điên dại vì người con gái ấy. Hiểu Minh à, tớ đang khóc đấy.
Nhìn bộ dạng Tùng Dương, thật giống anh ? Trong suốt 7 năm, mỗi khi nhớ cô anh lại điều tìm đến rượu, rượu giúp anh giải sầu, trong cơn mơ hình ảnh cô lại mập mờ xuất hiện ? Mà bây giờ lại có một người đàn ông khác, chính là người bạn thân của mình, cũng đang mượn rượu giải sầu, trong miệng không ngừng kêu tên cô.
– Trịnh Hiểu Minh, cậu có bao giờ yêu chưa ?
– Rồi.
– Một người lúc nào cũng lạnh lùng và chỉ biết có công việc như cậu cũng biết yêu sao ?
– Tất nhiên, tôi yêu cô gái ấy rất nhiều. Tôi đã từng tin cô gái ấy là ánh sáng trong cuộc đời tôi.
– Wow, thật sự có cô gái làm Trịnh tổng rung động sao ?
– Tôi yêu cô gái đấy, trong suốt 7 năm cô ấy rời xa tôi, tôi không tài nào quên được cái ánh mắt và nụ cười ấy, hình ảnh ấy lúc nào cũng xuất hiện trong đầu tôi.
Hiểu Dương gục xuống bàn, đau khổ mà ngủ thiếp đi.