Đọc truyện Thập Thế Đợi Quân An – Chương 5: Ta gọi là Mẫu Đơn, là tiểu tình nhân kiếp trước kiếp trước kiếp trước kiếp trước của ngươi
Trầm thủy hương đốt trong phòng, hương thơm nhè nhẹ mát lạnh, ta không đốt đèn, ánh sáng mơ hồ nơi âm phủ chiếu qua song cửa đi vào thật giống ánh trăng nơi nhân gian, ngồi trên đài làm từ gỗ đàn hương trạm khắc họa tiết mây trời là tiểu thiếu nhiên mang hình dáng nam đồng tóc búi hai bên, nam đồng này sống mũi cao, trán rộng, gương mặt ngây thơ mềm mại nhưng ngũ quan lại nghiêm túc, dung mạo linh khí thanh tú nhưng ẩn giấu tang thương nửa đời, hắn trừng mắt nhìn, ngôi sao năm cánh giữa trán phát quang, da thịt trắng đến tựa như trong suốt, y phục trắng tinh họa tiết đám mây đong đưa trong không khí.
Ta nhớ lần đầu tiên gặp Thái Bạch tinh quân, mới phát hiện hóa ra thần tiên quả thật là có phát sáng.
Mặc dù, là một cái tiên nhân bộ dạng nam hài phát sáng.
Quanh thân từng làn tiên khí tinh khiết, khiến người ta sinh lòng kính sợ ——tiên nhân tóc trắng trước mặt thân người nho nhỏ, ngồi trên đài, Thái Bạch tinh quân nhìn ta một lúc rồi nói, thanh âm trầm ổn so với bộ dáng thiếu niên có chút bất đồng: “Đã lâu không gặp, Mẫu Đơn cô nương.”
“Tinh quân đại giá ghé thăm tệ xá, tiểu nữ quả là thụ sủng nhược kinh,” ta lẳng lặng nói, “Xin hỏi có chuyện gì phân phó? Cho dù là chuyện gì Mẫu Đơn cũng cố gắng hoàn thành.”
Thái Bạch tinh quân nhìn ta một hồi, ta ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh, hắn nói: “Ngươi đứng lên trước đi.”
Ta đứng lên, đỉnh đầu trắng bạc của hắn chỉ đến thắt lưng ta.
Hắn lại nói: “…Ngươi ngồi xuống đi.”
Ta kéo ghế ngồi xuống, tầm mắt cùng hắn ngang nhau.
Thái Bạch tinh quân nói: “Mẫu Đơn cô nương còn nhớ bổn tiên, bổn tiên thật vui vẻ.” Dừng một chút, tiếp tục, “Cô nương còn nhớ những lời trước kia bổn tiên phân phó không?”
Ta rủ mắt, mở miệng vẫn hết sức cung kính, “Từng câu từng lời của Tinh quân, Mẫu Đơn vẫn luôn ghi nhớ.”
“Vậy thì tốt, bổn tiên có một chuyện cần nhờ đến Mẫu Đơn cô nương…”
Ta lẳng lặng chờ hắn nói tiếp, hắn hơi ngừng lại, mi mắt đè xuống, thật giống như tiểu hài tử ham chơi đang suy tính làm thế nào để vượt qua sự chất vấn của mẫu thân, một lát sau, hắn nói, âm thanh nhẹ nhàng, ánh mắt rơi trên người ta có chút đạm bạc mà hư vô.
“Bảy trăm năm rồi, Mẫu Đơn cô nương.”
“Đúng, nhưng bất quá đối với thượng thần ngài mà nói thì chỉ như thoáng qua mà thôi,” ta ngơ ngẩn xuất thần nhìn bình phong, rồi lại quay lại trên người hắn, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp thuộc về tiểu nam hài.
“Tinh quân đại giá tới chơi, có phải vì hôm nay người ta gặp chính là hắn?”
Lúc ta nhìn thấy Thái Bạch tinh quân liền hiểu rõ. Trên thế giới này đúng là có nhiều cái dối mình gạt người như vậy.
Hồi tưởng lại thần sắc hắn lúc gặp ta hôm nay, đúng là đã quên ta thật.
Thái Bạch tinh quân thấy ta phân tâm, khẽ cau mày, do dự một chút nói: “Ta biết là ủy khuất cho ngươi, nhưng mà nếu chuyện này làm xong, tâm nguyện của Mẫu Đơn ngươi cũng có thể thực hiện.”
Ta không cảm xúc nhìn hắn.
“Làm phiền Tinh quân nói rõ một chút.”
“Điện hạ bởi vì vi phạm thiên quy nên phải trải qua tam thế tình kiếp, hiện tại đã trải qua một đời, chính là tên khất cái phàm nhân mà cô nương đã gặp.”
Tam thế tình kiếp, vi phạm thiên quy? Ta ngẩn người, không kìm được liền hỏi, “Hắn đã làm cái gì?”
Hắn không phải an ổn trên trời làm Thái tử điện hạ sao.
Tinh quân lãnh đạm nhìn ta một cái, ta cúi đầu im lặng, đây là chuyện vốn không phải ta nên biết.
“Trước khi hắn hạ phàm đã có hôn ước với Chiêu Cẩm công chúa, lần này công chúa theo hắn hạ phàm tiến vào luân hồi chỉ vì muốn cùng hắn vun đắp cảm tình cầm sắt hòa hợp, nếu ngươi thay Chiêu Cẩm công chúa lấy được lòng hắn, Chiêu Cẩm công chúa tất nhiên sẽ giúp ngươi đầu thai chuyển thế,” hắn lại ngước mi một chút, “Bổn tiên nhớ không lầm, bảy trăm năm trước cô nương có ý nguyện muốn đầu thai làm người. Chỉ tiếc—-”
Ta cúi đầu nhìn ngón tay trắng bạch của mình, “Ý của Tinh quân là, chỉ cần ta làm cho hắn yêu mến Chiêu Cẩm công chúa là được?”
Thái Bạch tinh quân nói: “Ti Mệnh tinh quân sẽ cho cô nương đầu thai vào một gia đình tốt.”
Tại một vùng giang nam tươi đẹp ở nhân gian, một ngày tháng hai mùa xuân chim kêu hoa nở, hàng liễu bên bờ hồ tựa như say trước không khí mùa xuân.
Bầu trời trong xanh, côn trùng bay lơ lửng, đám mây tựa như những cục bông chậm rãi thuần khiết khảm trên không trung.
Trong một hộ gia đình vang lên tiếng khóc, ta mang hồn phách lão nhân gia nhà này đi ra nhìn trời một cái, thời tiết này thật tốt, công việc hôm nay coi như đã làm xong, bấm ngón tay tính toán, tính đến hôm nay hắn đầu thai đã được mười năm.
Ta cũng nên đi gặp hắn một chút, huống chi thượng thần đã giao cho quỷ sai nhỏ bé như ta mệnh lệnh tồi tệ đến mức nào thì ta cũng phải cố gắng hoàn thành.
Ta dùng pháp thuật truyền không gọi tiểu Hắc, chỉ trong chốc lát trước mặt đã xuất hiện một đạo bạch quang.
“Tướng quân phủ.” Hắn nói.
“Nga?” Kiếp trước nữ tử mình thích gả cho tướng quân, kiếp này bản thân lại vào nhà tướng quân, rất có ý tứ.
Ta bay tới phủ tướng quân.
Phủ tướng quân một mảnh náo nhiệt.
Cũng đúng, sinh thần mười tuổi của con trai duy nhất của Phiêu Kỵ tướng, dĩ nhiên phải tổ chức long trọng một chút, ta nhìn khuôn mặt béo núc của vị tướng quân kia, có vẻ tướng quân đại nhân đã hưởng thụ quá mức.
Tính ra, thái bình thịnh thế, không cần anh hùng chân chính.
Hậu viện tướng quân phủ cây cối rậm rạp, sơn giả kỳ thạch, bên bờ ao nhỏ là hàng liễu đung đưa điểm nhẹ xuống mặt nước tạo thành gợn sóng lăn tăn, hướng vào bên trong một chút, liền thấy tiểu viện nơi nghỉ ngơi của phủ tướng quân.
Tiểu viện rộng rãi sạch sẽ, có trồng hoa đào, lúc này hoa đào chưa nở chỉ thấy trùng trùng điệp điệp tán lá xanh mướt, dưới tàng cây là một cái bàn đá xanh trắng, trên mặt bàn bày một thanh trường kiếm chuôi ngọc, bốn chiếc ghế đá có điêu khắc thần thú, ta nhìn tiểu hài tử mặc quần áo tơ lụa màu xanh đậm, bên hông đeo đai lưng bạch ngọc, cả người toát ra một bộ dạng đoan chính, nhưng lại nằm trên bàn ngủ.
Gió thổi một cái, những chiếc lông tơ trong ngày xuân rơi lã chã trên gò má cùng lông mi tiểu nam hài.
Cả tiểu viện trừ hắn ra thì không còn một ai khác, tiếng gió thổi qua càng lộ vẻ an tĩnh.
Ta nhìn toàn thân hắn, tiểu nam hài ngũ quân còn chưa mở ra, mái tóc đen rủ xuống gò má trắng trẻo, tinh xảo tỉ mỉ, linh tú xinh đẹp giống như thiếu nữ hai mươi tám.
Thương Âm khi còn bé, quả nhiên là cái hình dáng như ta tưởng tượng.
Ta ngồi đối diện hắn, ngón tay chọt chọt trên gương mặt nhỏ nhắn đó, vô cùng mềm mại, vô cùng bóng loáng, giống như một cái bánh bao đường vậy.
Ta cười hắc hắc hai cái, dùng sức véo—-
“Ngô!”
Tỉnh.
Thương Âm phiên bản nhỏ tiểu thịt viên mở mắt ra, đờ đẫn trong chốc lát rồi chợt mở to mắt, theo bản năng nắm thanh kiếm ngọc trên bàn đá.
Ta ở trong con ngươi hắn nhìn hình dáng mình, hình dáng mình hiện giờ, một thân y phục đỏ thẫm thêu hình hồ điệp, trên búi tóc có gắn một cây trâm mẫu đơn, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ mọng da trắng như tuyết, ngọc trang lần đầu mới thử, cầm trên tay một lồng đèn màu đỏ.
Muốn bao nhiêu tục mị thì có bấy nhiêu tục mị, muốn bao nhiêu diêm dúa liền có bấy nhiêu diêm dúa, yêu tinh xinh đẹp động lòng người.
Bất quả, trong mắt hắn thấy, chính là dung nhan tuyệt sắc của Chiêu Cẩm công chúa.
“Ngươi là ai?”
Hắn ngây người trong chốc lát, thanh âm mềm nhũn.
Ta kiều mỵ cười một tiếng, dùng chiếc khăn thơm hương tỉ mỉ lau nước miếng tại khóe miệng hắn.
“Ta gọi là Mẫu Đơn, là tiểu tình nhân kiếp trước kiếp trước kiếp trước kiếp trước của ngươi.”
Hai thị nữ phủ tướng quân, mặt mũi thanh tú, một trái một phải tiến vào tiểu viện.
“Thiếu gia ngài ở chỗ này nha, để nô tỳ tìm mãi.”
Nam hài tử lập tức đứng dậy, từ từ quay đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú trắng nõn.
Hai thị nữ cung kính, “Tướng quân đại nhân cùng phu nhân đang đợi ngài, hôm nay ngài là chủ, đừng nên trốn ở chỗ này.”
“Đã biết, thời gian còn chưa tới mà,” hắn trả lời, “Các ngươi lui xuống trước, ta đã nói không thích người khác quấy rầy.”
Thị nữ vừa nhìn, thấy thanh ngọc kiếm trên bàn, liền che miệng cười: “Hóa ra thiếu gia đang luyện kiếm, thiếu gia đang bị bệnh, đừng tập luyện quá độ ảnh hưởng đến sức khỏe khiến phu nhân lo lắng.”
“Đã biết.”
Hắn nhàn nhạt nói.
Hai thị nữa xinh đẹp thướt tha rời đi, tiểu Thương Âm nhìn một chút, liền ngẩng đầu nhìn cây hoa đào cao nhất kia.
“Đi ra.”
Ta vạch cành cây lộ ra khuôn mặt, hướng hắn cười hắc hắc, Thương
Âm ngẩn ra, quay đầu đi, “Nữ nhân nhà ngươi, như vậy còn thể thống gì, mau xuống ngay.”
Giọng nói non nớt, ngữ khí thanh điệu quá không phối hợp, đáng tiếc cho gương mặt bụ bẫm khả ái a.
Ta hứng thú ngồi trên cây đung đưa chân, nữ nhân nhà ngươi? Lời nói trách móc này, từ lâu đã không còn phù hợp nữa, người ta sớm tu luyện thành Gia rồi nha.
“Ta xuống không được, ngươi có tiếp được ta không?” Ta cười ha hả.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, toàn thân căng thẳng.
“Ngươi tiếp ta?” Ta lại lướt qua thân người nhỏ nhắn của hắn.
“…”
Hắn nhìn ta chằm chằm.
“…Đùa thôi mà.” Khi dễ trẻ con không tốt, chúng ta phải kính già yêu trẻ, ta nhẹ nhàng nhảy xuống vỗ vỗ y phục, còn ở trước mặt hắn xoay một vòng, làn váy đỏ thẫm tung bay.
“Thế nào, ta có phải rất đẹp mắt không?”
Hắn trưng biểu tình không thèm để ý đến ta.
Ta nhìn cửa viện, không biết lúc nào đại nhân kia mới tới, ngồi trên bàn đá chống cằm nhìn hắn, “Ngươi không sợ ma?”
Tiểu Thương Âm ngẩn người, nhìn ta một chút mới nói, “Ngươi là yêu tinh.”
Giọng khẳng định.
Ta gật đầu một cái, “Ừ, ta là yêu quái, lại là yêu quái chuyên ăn nội tạng trẻ con.”
Hắn nói, “Ngươi là tới ăn của ta?”
Giọng nói bình thản khiến ta thất vọng, theo dự đoán của ta thì hắn hẳn phải quỳ xuống khóc lóc om sòm xin ta tha thứ, nói đại tiên a, thịt ta ăn không ngon, ngàn vạn lần đừng ăn ta a, vân vân và mây mây.
Tiểu Thương Âm có một đôi mắt đen nhánh rất to, giống như mặt hồ trong suốt, hắn cứ như vậy nhìn ta khiến ta không biết trả lời thế nào, suy nghĩ một phen mím môi cười: “Nếu ngươi đáp ứng sau này cưới ta làm nương tử, ta sẽ không ăn ngươi.”
Hắn nháy mắt, gương mặt trắng nõn đột nhiên ửng đỏ.
Ta đắc ý.
Ngồi với hắn một lúc liền thấy thị nữ đi tới mời hắn ra đình trước, trước khi đi bầu trời xanh thẳm, cây hoa đào bị gió thổi khẽ đung đưa cành lá.
“Ta không muốn tới nơi đó.”
“Nơi nào?”
“Sảnh đường.”
“Hôm nay không phải sinh thần của ngươi sao? Có rất nhiều khách phải không?”
“Bọn họ cũng chẳng phải vì sinh thần ta, chẳng qua là cái cớ để lấy lòng cha ta thôi.”
Ta nghẹn một hồi, tiểu hài này, sau này sẽ thế nào, “Nơi đó ít ra còn có người thân ngươi nha?”
“Không có.” Ánh mắt tiểu Thương Âm nhìn sang, biểu tình có chút phức tạp, “Nương ta không còn, nhị nương lại sinh cho cha em trai, làm sao còn nhớ tới ta.”
Khi đó ta mới nhớ, nhân gian xấp xỉ mười năm, Chiêu Cẩm công chúa đầu thai thành Quận chúa sinh ra nam hài tử này, vốn hô hấp cũng ngừng nhưng lại được thái y cứu lại, đây là đời thứ hai của Thương Âm, tướng quân anh tuấn tiêu sái năm đó hôm nay đã biến thành đại hán béo núc, khi đó hắn còn lướt qua vai ta chạy vào cầm lấy tay thê tử của minh bi thương tột độ, mà hôm nay đã cùng hoạn quan nâng rượu bàn tán về mấy vị tiểu thiếp mới cưới.
Quả nhiên, lòng người thay đổi, nhưng ta cũng không thể đòi hỏi tướng quân kia cả đời ôm một khối bài vị mà sống được.