Đọc truyện Thập Thế Đợi Quân An – Chương 6: Sau này ngươi sẽ thú ta làm tiểu thê tử của ngươi chứ?
Ta khô khốc cười hai tiếng, trong đầu nghĩ nếu hắn mà biết ta chính là con quỷ đã câu hồn nương hắn thì không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì, ngoài miệng thì nói: “Vậy ta sẽ tổ chức sinh thần cho ngươi được chứ? Buổi tối ngươi cứ ở trong phòng chờ ta.”
Lúc bắt đầu tiệc rượu sinh thần của trưởng tử phủ tướng quân, ta nhanh nhẹn chuồn ra ngoài, trên đường còn thuận tiện câu một hồn phách ở gần đó.
Tiểu Hắc nhìn xiêm y ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy khinh bỉ, “Ngươi mới mở phường nhuộm à?”
“Ta đây không phải rất dụ dỗ nam nhân sao.” Ta còn rất lả lướt vén mái tóc dài, mặt tiểu Hắc vốn đã đen, thấy vậy càng đen hơn.
“Chuyện này nếu thành công ta liền có thể đi đầu thai, tiểu Hắc, ngươi nhớ khi đó hãy tới câu hồn ta nha.”
“Mẫu Đơn, ngươi thật sự muốn đầu thai sao?”
“Tiểu Hắc, ngươi thật sự là mặt đen sao?”
“…Mặt mũi ngươi như thế này là sao?” Hắn lười để ý đến ta, ánh mắt rơi trên tấm da mặt tuyệt sắc khuynh thành trên gương mặt ta.
Ta sờ tấm da mặt một cái, “Đẹp mắt a, đây chính là diện mạo của công chúa điện hạ a.”
“Diện mạo quá tốt cũng dễ gây ra chuyện.”
Ban đêm, ánh trăng trên cao chiếu xuống, ta cùng hắn ẩn thân bước đi trong ngõ hẻm yên tĩnh, dáng người tiểu Hắc cao ngất, mắt luôn nhìn thẳng phía trước, lúc bước đi, ngọc bội khắc hình bạch long đeo bên hông khẽ va chạm vào vỏ đao phát ra âm thanh lanh lảnh.
Thủy thành Giang Nam chìm dưới ánh trăng sâu kín ướt át tựa như ngọc thạch trong khe núi, dưới những chiếc cầu uốn cong bắc giữa hai bờ là dòng sông trong vắt uốn lượn, những mái hiên hơi cong vút lên trời, treo trên đó là những chiếc chuông gió, khi có làn gió thổi qua liền đung đưa phát ra những âm tiết nhỏ.
Ta đứng trên cầu hít sâu một hơi, đôi tay đặt trên lan can đá, “Nhân gian quả nhiên tốt nha, vẫn là nơi này có linh khí, thật muốn đầu thai một lần.”
Tiểu Hắc đứng bên cạnh lặng yên không nói.
Lúc ta bay trở lại phủ tướng quân cũng là lúc tiệc rượu đã tan phân nửa, ánh nến mờ nhạt sắp tàn rơi trên tấm mành bằng vải lụa mềm mại đỏ thẫm, tỳ nữ gia đinh tụ năm tụ ba quét dọn, tân khách say xỉn lảo đảo lắc lư chắp tay thi lễ rồi từng người kéo ra xe ngựa trở về.
Ta đột nhiên nhớ lại bộ dạng Thương Âm khi say, trong trí nhớ chỉ sảy ra một lần duy nhất, sau khi ta đem hắn trở về nhà, hắn liền hôn ta, hôn đến trên giường, khí lực rất lớn, ta cực kỳ thê thảm khóc lóc cầu xin hắn dừng lại, hắn lại càng dùng sức, mùi rượu theo hơi thở của hắn phả lên mặt ta, hương rượu cùng khí tức trên người hắn hòa lẫn vào nhau, có chút mê hoặc.
Ngày hôm sau, ta liền giận dỗi hắn, lần duy nhất không để ý tới hắn, hắn liền ra sức dỗ dành ta, chiều chuộng cái tính ham ăn ham uống của ta, hắn tự mình xuống bếp làm một mâm cá giấm Tây Hồ (1), khó ăn muốn chết, hắn nhìn ta chằm chằm, dung mạo khí chất phong hoa tuyệt đại đi đâu mất, hắn lúc này trông thật chật vật.
– —–Mẫu đơn, đừng tức giận nữa, vi phu sai rồi.
– —–Mẫu đơn, có phải làm nàng đau không, lần sau nhất định sẽ nhẹ một chút.
Còn có lần sau, ta đỏ mặt đến không chịu nổi, ngượng ngùng trừng hắn một cái, con ngươi đen nháy của hắn dần dần cong lên, thật đẹp mắt.
Đúng là rất đẹp mắt, trong suốt bảy trăm năm ta cũng chưa từng gặp qua người nào khi cười lên lại có thể đẹp như hắn.
Nghĩ tới đây ta liền dùng ống tay áo đại hồng đại tử (2) khẽ lau khóe mắt, đi thẳng tới hậu viện phủ tướng quân.
Trong phòng sáng đèn, bóng dáng một tiểu thị nữ hắt lên vách tường, ta nghĩ hẳn nàng ta chuẩn bị rời đi, đột nhiên một cỗ hơi thở hấp dẫn chú ý của ta.
A nha, có yêu quái.
Lại còn ở trong phòng, ta ẩn thân đi vào phòng, tiểu Thương Âm đang chăm chú đọc sách dưới ánh nến, ta nhìn một chút, là loại binh thư khó hiểu, hắn mới có mười tuổi thôi mà. Lắc đầu một cái giơ tay lên, hướng thị nữ hồng tụ thiêm hương kia bắn một cái, thị nữ xinh đẹp liền ngã xuống đất.
Trong đầu ta nghĩ, không tệ a, ngay cả một thị nữ hầu hạ cũng xinh đẹp như vậy, ngã xuống đất cũng duyên dáng như vậy.
Tiểu Thương Âm quay đầu, nhìn thị nữ một cái, sau đó ánh mắt lại rơi trên người đang cười khanh khách là ta.
“Không chết đâu.”
“Ta biết.”
Ta thở dài, “Ngươi thật sự mới mười tuổi sao?” Theo hướng khí tức kia tỏa ra nhìn lại, quả nhiên, trên xà nhà tối tăm ở góc phòng có một bóng người, ta ho khan một tiếng, thân ảnh kia bụp một tiếng rơi xuống, bụi bay mù mịt.
Âm thanh nhỏ này tiểu Thương Âm tất nhiên không nghe được, hắn dừng một chút liền nói: “Ngươi nói có tổ chức sinh thần cho ta.”
“Ân ân.”
Sau kia vật kia rơi xuống liền lướt đến phía sau Thương Âm, ánh mắt ta vượt qua cái đầu nhỏ của Thương Âm nhìn sang, là một nữ quỷ lục y, tóc tai bù xù, mò mẫm bò dậy lộ ra gương mặt nhợt nhạt, cùng cái lưỡi dài, hướng ta nháy nháy mắt.
Đây không phải là con quỷ ở góc phố Tây tại Phong Đô, thường xuyên tụ năm tụm ba cùng ba nữ quỷ khác chơi mặt chược sao, khóe miệng ta giật giật một cái.
Tiểu Thương Âm nhìn bộ dạng nhớ ngẩn của ta, thuận theo ánh mắt của ta quay lại phía sau, ta vội vàng đưa tay ngăn hắn lại, đôi môi đỏ chót hạ xuống gương mặt trắng nõn của hắn hôn một cái.
Trời mới biết Thái tử chuyển thế có âm dương nhãn hay không, bảo vệ tâm hồn trẻ thơ của hắn tránh bị đả kích là tốt nhất.
Hắn ngẩn ngơ, lập tức đen mặt.
Ta cười hai tiếng, dư quang khóe mắt khóa chặt trên người nữ nhân tóc đen áo xanh phía sau tiểu Thương Âm, “Tới đây, sinh thần vui vẻ.”
Mặt hắn từ từ đỏ lên, giống như hoa sen tháng hai cực kỳ đáng yêu.
Vị nữ quỷ lưỡi dài từ phía sau lại chuyển tới trước mặt, cúi đầu, mái tóc đen quét qua lỗ tai tiểu Thương Âm, chiếc lưỡi màu đỏ rủ xuống ngực, giống như một con rắn lay động bên cạnh hắn.
Tiểu Thương Âm gãi lỗ tai, lúc đầu lưỡi đỏ kia đưa tới bên gò má phấn nộn của hắn, ta một chưởng đánh ra, nữ quỷ lưỡi dài đập trúng tường rên lên một tiếng.
“Ngươi làm gì vậy?” Hắn cau mày một cái.
“A a, có con muỗi.” Ta xoay tay, tự nhiên sửa sang lại y phục, liếc nhìn nữ quỷ lưỡi dài đang ai oán nhìn ta, lấy ống tay áo che nước mắt đang rơi lã chã, xuyên tường bay ra khỏi nhà, ta thở phào, sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một bọc giấy dai.
“Đây mới là lễ vật, mới vừa rồi trêu ngươi thôi.”
Đem bọc giấy mở ra, một luồng khí trắng nóng hổi thoát ra, mùi thơm ngào nhạt, tam giác nhỏ màu hồng xinh đẹp, bánh ngó sen hoa đào.
Tiểu Thương Âm nhìn một cái, nâng mi đầy khinh bỉ, “Đây là đồ của nữ hài tử.”
Ta hừ hừ, “Nữ hài tử thì như nào? Nếm thử một chút đi, ta đặc biệt mang tới đó, ăn ngon lắm.”
Ta không nói láo, Phong Đô một đi một về, còn mang theo bánh ngọt mang chút âm khí theo tới, ta cầm một khối lên không nói lời nào bỏ vào trong miệng hắn, tiểu Thương Âm liên tiếp bị ta đút mấy khối, mặt có chút ửng đỏ.
Bóng đêm buồn chán, trong phòng trên bàn đang bày ra mấy quyển binh thư, ngọn đèn duy nhất mông lung mà mơ hồ, kim quang từng điểm chiếu lên lông mi đen nháy của hắn khiến đôi mắt đen của hắn trở nên ẩm ướt, ta không khỏi cười ra tiếng, đưa ngón tay ra tỉ mỉ giúp hắn lau vụn bánh trên khóe miệng.
“Sau này, ngươi muốn trở thành tướng quân?”
Hắn không biết vì sao ta lại hỏi vậy, nhưng chợt nghiêm mặt, gương mặt non nớt nhỏ nhắn bày ra một bộ dạng nghiêm túc, “Dĩ nhiên.”
“Tướng quân có thể cưới thật nhiều vợ, ngươi thế mà lại có phúc nha.”
Thương Âm khẽ nheo mắt, gương mặt hài tử hiện ra vẻ khinh thường, nhìn thật tức cười, “Đó là quân vương, còn ta chỉ cần một.”
Quân vương, đáy lòng ta cười lạnh một tiếng, đúng a, Quân vương như thế nào chỉ cưới một người, Thái tử quân vương tương lai thì lại như thế nào chứ.
Hai đời trôi qua, ta cùng hắn sẽ không còn bất cứ dây dưa gì nữa, thật ra thì từ lúc bắt đầu vốn đã không có gì, thượng thần ngàn vạn tuổi, Thái tử gia tôn quý một phương, căn bản sẽ không còn nhớ hắn từng thú một nữ tử phàm nhân, cùng nàng làm phu thê.
Có lẽ, trong mắt hắn, ngay cả phu thê cũng không phải.
“Mẫu Đơn?”
Thương Âm gọi ta, ta hồi hồn, nở một nụ cười, “Sao thế? Ngươi nên gọi ta là Mẫu Đơn tỷ tỷ đi.”
Ta chỉ nhắc tới một lần, hắn đã nhớ, ta thật có chút cao hứng.
“Mẫu Đơn.”
Hắn rất cố chấp, lại kêu một tiếng nữa, “Mẫu Đơn.”
“Ừ.”
Ta đáp lại, lẳng lặng nhìn gương mặt Chiêu Cẩm công chúa trong mắt hắn.
“Bánh ngó sen hoa đào ngon không?”
Hắn ngẩn ra, nhìn về hướng khác, “Khó ăn muốn chết.”
“Có phải ngươi rất thích ta, nên mới cùng ta nói nhiều như vậy?” Ta sờ gương mặt hắn một cái, cười yêu mị, “Vậy ngươi có bằng lòng, sau này thú ta làm tiểu nương tử của ngươi, ta sẽ chờ ngươi.”
Cái mũi nhỏ của hắn khẽ hừ một tiếng coi thường, nhưng gương mặt ửng đỏ lại phản bội hắn.
“Lão yêu bà.”
“Ta không phải lão yêu bà, ta là Mẫu Đơn.”
Rời khỏi phủ tướng quân, trong chớp mắt ta đã đi tới trước mặt nữ quỷ lưỡi dài tại một khu rừng hoang cách đó rất xa.
Nàng vội vàng quỳ xuống nhận tội, “Tham kiến Hoa nhi gia.” Bởi vì ngậm đầu lưỡi nên âm thanh phát ra rất mơ hồ.
Ta chậm rãi rút đèn lồng hướng về phía nàng, nữ quỷ lưỡi dài vội vàng cười nói: “Chỉ đùa chút thôi mà, Hoa Nhi gia đừng trách tội, không nghĩ tới Hoa Nhi gia sẽ tới nơi này.”
“Đùa? Ta nhớ trước khi ngươi tới Phong Đô cũng đặc biệt thích nội tạng trẻ con.”
Đầu năm nay, quỷ quái nào cũng thấy hứng thú với nội tạng trẻ con, trước khi nữ quỷ lưỡi dài bị Hắc Bạch vô thường bắt tới Phong Đô cũng khá nổi danh, những tiểu hài tử bị ả ta bắt được sẽ bị cột lại, đầu lưỡi dài vươn ra vờn quanh rồi đưa vào trong miệng chúng, nước miếng của ả sẽ khiến lục phủ ngũ tạng chảy ra rồi bị một lỗ nhỏ ở đầu lưỡi ả hút vào.
Loại phương pháp ăn thịt người cực kỳ yêu dã này, không thấy máu, cuối cùng chỉ còn lại một bộ da người khô quắt.
Bốn trăm năm trước, Tiểu Hắc đã loại bỏ công lực của ả ném vào Phong Đô, mấy trăm năm nay cũng coi như là sống yên ổn với nhau.
Ta đem tờ giấy rũ ra một cái, đèn lồng mẫu đơn hiện ra, nữ quỷ lưỡi dài chợt tái nhợt, gượng cười nói: “Hoa Nhi gia đừng trêu đùa ta, ta thật sự chỉ tới xem Hoa Nhi gia xử lý công việc ra sao mà thôi, chuyện ăn tiểu hài tử đã không còn làm từ lâu rồi.”
“Ngươi cho là ta chỉ hù dọa ngươi sao?” Ta thở dài, năm đó tiểu Hắc để cho ả một con đường sống ta cũng phải trông nom một chút, ánh trăng chiếu xuống, chiếu sáng gương mặt nàng cùng cái lưỡi dài đỏ tươi, “Ngươi có biết hài tử vừa rồi là ai không?”
“Con trai tướng quân, phôi tử tốt trăm năm hiếm gặp, là vật chí thuần.” Nói đến đây đầu lưỡi ả giật giật, đại khái là muốn liếm liếm miệng, lại nhớ đã bị ta đè lại.
Ta dẫm mạnh lưỡi nàng một cái, “Ngươi quả nhiên là muốn ăn nội tạng hắn.”
(1): Cá giấm Tây Hồ, là một món ăn mang hương vị truyền thống của Trung Quốc. Món ăn này có nguyên liệu từ chính những con cá tươi sống được đánh bắt ở Tây Hồ. Trước khi chế biến, cá thường bị bỏ đói trong khoảng 1 – 2 ngày để loại bỏ hết những tạp chất bên trong ruột cá.
Điểm độc đáo của việc chế biến món ăn này là sự đòi hỏi rất nghiêm khắc về độ lửa. Cá chỉ được chiên trong khoảng 3 – 4 phút là vừa tới. Chiên xong thì cần rưới lên trên một lớp sốt chua ngọt, mang lại vẻ bóng mịn cho món ăn, vây ngực thẳng, thịt cá mềm, vừa có vị cua, lại có vị chua ngon, tươi ngon rất đặc biệt.
(2): Ý chỉ vô cùng nổi bật