Thập Thế Đợi Quân An

Chương 4: Sao cô nương biết ta nhận lầm người?


Đọc truyện Thập Thế Đợi Quân An – Chương 4: Sao cô nương biết ta nhận lầm người?

“Diêm Vương, sao ta lại chết nhanh như vậy, một đời này trôi qua quá nhanh rồi.” Nữ nhân trêu đùa mái tóc dài không rõ ý tứ hỏi, “Hắn khi nào đi đầu thai?”

“Ngay bây giờ.”

“Tốt lắm, ta cũng phải đi ngay, đời này không biết hắn đợi ta tuyệt vọng đến mức nào rồi.” Khi nói đến “hắn”, thanh âm vô cùng mềm mại quyến rũ, nữ tử cười khúc khích, “Các ngươi cũng phải giúp ta, ta không tin hắn không yêu ta, huống chi hắn đã…”

Đến lúc này nàng mới phát hiện ra ta, ta đứng bên ngoài đại điện, bóng tối che kín phần lớn thân hình, thấy gương mặt nàng xoay lại, ánh mắt như đuốc, ta vội vàng hiện hình cung kính hành lễ: “Mẫu đơn tham kiến công chúa điện hạ.”

Diêm Vương gia nói: “Mẫu đơn không phải người ngoài, điện hạ có thể yên tâm.”

Ánh mắt nữ nhân nhìn ta có chút khác thường, cuối cùng mới cười nói, đôi môi ánh lên màu sắc đẹp lạ thường, ta nghĩ bất kỳ nam nhân nào ở trước mặt nàng cũng sẽ đánh mất lý trì: “Hóa ra là khuê nữ Mẫu Đơn của Diêm Vương gia, sớm đã nghe nói ngươi là một người lưu loát khôn khéo,” cẩn thận đi tới trước mặt ta, “Nếu ngươi giúp ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Người lưu loát khôn khéo…Ta nghĩ lấy tuổi tác của thần tiên trên trời mà tính, bảy trăm năm của ta cũng chỉ coi như một tiểu muội muội, yên lặng một hồi, cũng không biết phải làm gì, nếu công chúa điện hạ đã nói như vậy, ta liền gật đầu đồng ý trước đã.

Sau khi nữ nhân sâu kín kia bay đi, ta liền hỏi Diêm Vương, “Nàng đến tột cùng là công chúa phương nào?”

Diêm Vương thở dài, xoa xoa trán, “Thần nữ Cửu Trọng Thiên Chiêu Cẩm công chúa, nghĩa muội đương kim Thái tử, chỗ dựa vô cùng lớn, không thể chọc a.”

Khóe mắt ta nháy một cái.

“Nàng không phải người tình của người sao, sao lại đổi thành công chúa rồi?”

Diêm Vương gia phùng mồm trợn mắt, “Khuê nữ ngươi đừng có nói bậy, nào có cái chuyện đó, phía trên mà nghe thấy là rơi đầu như chơi, ngươi ở nơi nào nghe được lời xằng bậy như vậy?”


Ta nghẹn một chút, ta có thể nói là ta đoán bừa sao, nếu không, ai lại cẩn thận đi câu một hồn phách con người như thế, ta thừa nhận ta đã đọc sách quá nhiều.

“Chiêu Cẩm công chúa kia tại sao phải đầu thai thành phàm nhân, sao phải ngay lúc này chạy đi đầu thai?”

“Vội vã theo đuổi nam nhân a.” Diêm Vương gia bồi thêm một câu, than thở nói, “Tiểu cô nương bây giờ thật mạnh dạn a…Ngay cả trên trời cũng đều là cái dạng này.”

Ta hậm hực ngậm miệng, cung đình bí sử, ta tốt hơn là nghe ít lại.

Đi một vòng bên ngoài không có việc gì, việc việc hôm nay cũng đã làm xong, ta lang thang bên cầu Nại Hà, nhìn dòng huyết thủy chảy dưới Vong Xuyên.

Mấy ngày đầu, đứng ở chỗ này nhìn từng sinh hồn uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai thật thú vị, bao nhiêu yêu hận tình trường ở cây cầu kia đều tan thành mây khói, oán nữ không có được tình cảm mong đợi, nam tử chưa thành nghiệp lớn, phu thê vì nhau mà chết, xem một hồi liền cảm giác thế gian vốn là dáng vẻ đó, người đứng xem thì sáng suốt, người trong cuộc thì mơ hồ.

Rõ ràng rơi vào hồng trần nhiều ngu muội, nhưng đến chết vẫn tình nguyện rơi vào.

Đứng một hồi ta liền nhìn thấy cái vị Quận chúa kia, nga, không phải là vị Quận chúa trên cầu đi đầu thai sao. Không biết vì cái gì mà nàng phải ẩn tiên khí trên người, khí tức đó cùng sinh hồn người phàm không giống nhau. Quả nhiên có chỗ dựa to, nếu như người khác mà chết năm chín mươi bảy tuổi, còn phải đợi trên cầu nại hà ba năm mới được đi đầu thai, nàng ta ít nhất cũng tiết kiệm được tám mươi năm đi.

Nhìn mặt nàng một trận, lại cúi đầu nhìn mặt nhìn phản chiếu dưới mặt sông, ta biết vì sao ta cảm thấy nàng quen thuộc rồi, ngây ngô ở địa phủ lâu như vậy không có soi gương, gương mặt nàng cùng ta không giống đến năm phần thì cũng là ba phần.

Ai nha ai nha, xấu hổ xấu hổ, vậy há chẳng phải ta cũng coi như xinh đẹp sao, ta lại bắt đầu tự luyến.

Nhìn Chiêu Cẩm công chúa an ổn đi đầu thai, ta liền xoay người trở về phủ, ta lại thèm bánh ngó sen hoa đào ở phố Tây rồi. Vừa xoay người, trước mặt chính là một bức tường thịt.

Gần quá, lúc ta xoay người, tóc mai bay lên phất qua cổ áo hoa văn vàng trầm trên y phục trắng như tuyết trước ngực hắn. Bóng râm ép lên khiến ta phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, nhìn rõ mặt mũi đối phương, đồng thời khí tức nóng bỏng vẫn y nguyên như trước kia phả xuống.


Ta cứng ngắc.

Nam tử trước mặt ta, áo trắng tóc đen, một gương mặt ôn hòa tuấn tú như trước đây, ngũ quan như điêu khắc, tựa hồ so với trước đây càng thêm lãnh đạm, giống như bức họa đã nhuốm màu thời gian.

Ta hoảng hốt một trận, nam nhân đưa tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn, ta trơ mắt nhìn hắn ôm lấy mặt ta hôn xuống, mái tóc đen nhánh mềm mại rủ xuống đầu vai ta như nét mực trên trang giấy.

Tam sinh tam thế thì sao, hoa bay mờ mịt tựa mây khói.

Ta ngây người như phỗng, trừ ấm áp trên môi ra, toàn thân tựa như không cảm giác.

Lúc hắn nhẹ nhàng đẩy hàm răng ta đưa đầu lưỡi tiến vào, ta mới phản ứng lại, nụ hôn này kéo dài quá lâu, kích tình lại từng chút từng chút một, năm tháng lưu luyến đau đớn tận xương tủy, chấp niệm rõ ràng như vậy, ngoài nữ tử chính mình quyến luyến đã lâu ai sẽ trút xuống tình cảm như vậy.

Ta đẩy hắn ra, lui về sau mấy bước kéo dãn khoảng cách, tay áo dùng sức lau đôi môi nhìn hắn chằm chằm, chậm chạp mở miệng: “Ngươi nhìn rõ mặt ta chưa?”

Nói xong ta khẽ cười một tiếng, chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của mình, “Ta không phải Quận chúa, ngươi nhìn rõ chưa? Vị công tử này, ngài nhận lầm người rồi.”

Ta đứng trên cầu Nại Hà, phía sau là huyết hà Vong Xuyên bình lặng, sương mù âm u trên mặt sông bốc hơi lên khiến bờ sông bên kia trở nên mờ mịt, chỉ có hoa Bỉ Ngạn đỏ thẫm nở rộ kiều diễm phản chiếu huyết tanh mơ hồ ánh lên làn sương mù vốn trắng nhợt.

Hài tử của ta từng rơi xuống lòng sông không còn nữa, cũng không thấy nữa.

Hướng hắn kéo lên một nụ cười khách khí, dùng ngón tay chỉ đầu cầu bên kia, “Quận chúa ngươi yêu mến đã qua cầu đầu thai rồi, ngươi nên đi nhanh lên.”


Hắn không chớp mắt nhìn ta chăm chú, dung mạo phi phàm không lộ vẻ gì, con ngươi đen nháy như phủ một lớp sương mù trắng xóa, ta không nhìn rõ, một lát sau nghe thấy hắn cười, cũng không cảm thấy hành động vừa rồi có gì không ổn.

“Sao ngươi biết ta nhận lầm người?”

Nụ cười của hắn có chút nghiền ngẫm, nếu đổi là người khác ta đã sớm lột da tróc cốt ném vào lửa địa ngục đốt cháy mấy lần mới xứng đáng cái tên Hoa Nhi gia, nhưng người này dáng dấp lại giống người kia như vậy, ta lập tức dao động, khi hắn đáp lại nụ cười khách khí của ta, cái chắp tay thi lễ, dáng vẻ vô cùng khinh phong tuấn nhã làm bộ làm tịch, trong mắt ta lại là một bộ dạng lưu manh.

Hàng mi nam nhân khẽ rủ xuống, “Thất lễ, cô nương.”

Thanh âm ôn hòa trong suốt như nước, trầm thấp, một chút hời hợt khó phát hiện.

Ta chưa kịp phản ứng, hắn đã xoay người bước qua cầu.

Hắn vừa đi toàn bộ người ta đều nới lỏng, rời ánh mắt.

Chỉ thấy hắn sải bước tiến lên cầu, nhận chén canh Mạnh Bà một hơi uống cạn, bóng người nhanh chóng biến mất sau làn khói âm u.

Hồ lộng đi qua, ta cuối cùng cũng lấy lại được khẩu khí, quay đầu nhìn lại, xung quanh một vùng trống không, cầu Nại Hà mọi hôm luôn náo nhiệt sao hôm nay lại đột nhiên yên tĩnh đến lạ, đưa mắt tìm, thì thấy đám tiểu quỷ đại quỷ oan hồn đang rụt lại tận phía xa trong tình trạng hóa đá, chỉ còn lại tiểu Hắc không biết đến bên cạnh ta từ lúc nào gương mặt vẫn lạnh lẽo như thế, ánh mắt có chút quái lạ.

Khi ánh mắt ta quét qua, đám quỷ kia toàn bộ đều bịt mắt lại run rẩy kêu lên:

“Hoa Nhi gia, chúng ta cái gì cũng không thấy!”

Ta chợt nhận ra, Mẫu Đơn ta, nữ quỷ sai đệ nhất Phong Đô, lại bị một nam nhân khinh bạc.

Chậm rãi bước trở về phủ, tiểu Hắc bởi vì cùng Bạch vô thường đi câu hồn nên chưa có tới bồi ta.


Trước đó hắn nhìn ta, vừa mới gọi ta một tiếng, ta đã vội vàng mở miệng: “Hắn nhận lầm người, khi hắn còn sống là một tên khất cái, tưởng ta chính là Quận chúa mà hắn thích, trong lúc nhất thời khó kiềm chế.”

Tiểu Hắc vẫn không đổi sắc: “Mẫu Đơn, ta đâu có hỏi.”

Trong lòng ta hắc một cái, nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi.”

Lúc này Bạch vô thường đang lắc lư đánh một cái ngáp hướng phía ta bay tới, áo trắng mặt trắng, một cái đầu trọc cùng hàng lông mày đen ngòm, nhìn thấy ta liền cười tươi như hoa, “uy uy đây không phải Hoa Nhi gia sao, ngài nhìn xem, thời tiết hôm nay thật tốt, rất thích hợp để ra ngoài câu hồn nha ~~ ”

Tiểu Hắc nhìn hắn rồi hướng ta gật đầu một cái, cùng Bạch vô thường cùng nhau rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại, dừng một hồi rồi nói: “Ngươi có biết người kia là ai không?”

“Người nào?” Nàng giả bộ ngu, cảm thấy quá ngu liền bồi thêm một câu, “Hay là ngươi đừng nói cho ta.”

Tiểu Hắc quả nhiên không có nói cho ta, xoay người cùng Bạch vô thường đi dương thế.

Vương phủ Phong Đô diện tích rộng lớn không khí âm u, hai binh vệ canh cửa thấy ta tới liền ngẩng cái đầu lâu xương cốt, hai hốc mắt đen ngòm, nắm trong tay trường kích, bàn tay xương cốt rắc rắc vang lên, bọn họ hướng ta thi lễ, nói chuyện cũng phát ra âm thanh rắc rắc.

“Tiểu thư.”

Ta gật đầu một cái bước vào phủ.

Xuyên qua tiểu viện hoa đào chính là sương phòng của ta, ta ở trong phồng tháo búi tóc, gỡ đai lưng định nghỉ ngơi một lúc, nhưng mà ngón tay vừa chạm lên mặt bàn bóng loáng, cả người tựa như mất đi khí lực, ta chậm chạp đem hai ta đỡ lên mặt bàn, giữ vừng thân mình.

Trong lúc thân thể yếu ớt nhất thời, hình ảnh hôm nay lại hiện ra trước mắt ta, đầu óc ta một trận trống rỗng.

Một lát sau, ta kinh ngạc nhìn một góc bình phong chạm khắc minh mộc điêu hoa, mở miệng nói: “Phong Đô hôm nay quả là tử khí đông lai, tiểu nữ trong lúc nhất thời nhìn thấy ba vị thần tiên quả thật có chút không chịu nổi.”

Phía sau không chút động tĩnh, tiên khí mặc dù đã bị pháp thuật che giấu nhưng vẫn lượn lờ như có như không, ta xoay người lại cung kính thi lễ, ngẩng đầu nhìn tiên nhân tóc trắng áo trắng phát ra ánh sáng nhạt trong phòng: “Mẫu đơn tham kiến Thái Bạch tinh quân.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.