Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 16


Đọc truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó! – Chương 16

***Truyện dần được mọi người yêu thích hơn, độ ngọt của truyện cũng đậm đà hơn, nhưng tốc độ up truyện vẫn rùa bò như thường, chắc cổ của các bạn cũng dài như hươu cao cổ rồi:p Sang tuần là Tết rồi, đã 4 năm tớ không ăn Tết ở Việt Nam, thích nhất là những lúc trước Tết, mọi người hồ hởi chuẩn bị áo quần, lên lịch đi chơi. Ở Nhật, họ đã chuyển sang ăn Tết Tây, và không khí Tết không hề vui như ở Việt Nam. Đó cũng là một điều hơi bị buồn. Và tuần sau, đúng tuần Tết lại là tuần tớ phải thi:( vầng, thi cả tuần Tết các bạn ạ. Thế nên, post hết chương 16, tuần kế tiếp sau tuần Tết, tớ mới post truyện lại nhé. Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, an khang, gia đình hạnh phúc, gặp nhiều may mắn nhé 😉

Tưởng Mộ Bình nén giận thật lâu mới lên tiếng, “Bách Xuyên, chắc có ngày con làm chú tức chết.” Ông chỉ lên lầu, “Con xéo lên lầu ngay, chú nói chuyện với Tiểu Mễ xong sẽ tính sổ với con.”

Tưởng Bách Xuyên biết rõ chú Hai muốn tính sổ chuyện gì với anh ta. Sau khi tốt nghiệp, vì không muốn bị gia đình quản lý nên anh ta đã ở lại nước ngoài và không trở về nước, còn lập nghiệp với bạn cùng lớp ở New York. Trời cao, Hoàng Đế xa, dù là người thân trong gia đình, hay ba mẹ, kể cả chú thím Hai, nếu không phải công vụ thì họ không cách nào xuất ngoại được, điều này đã tạo tự do cho anh ta. Quyết định liều lĩnh này của anh ta đã chọc giận người thân trong gia đình.

Tưởng Tiểu Mễ luồn tay ra sau túm lấy áo sơ mi của Tưởng Bách Xuyên, anh ta hiểu cô nàng muốn anh ta đừng đi.

Tưởng Bách Xuyên nhìn về phía nhà bếp, “Dì ơi, có cơm chưa?”

“Xong rồi, có thể ăn ngay.”

“Con đói quá.”

Dì bước ra hỏi Tưởng Mộ Bình, “Bí thư Tưởng, có thể dọn cơm lên được chưa?” Dì nhìn Tưởng Tiểu Mễ, bà một tay chăm nom cô, bản thân cũng muốn giải vây giúp cô. Dù sao bà cũng có trách nhiệm trong việc cậu nam kia tiễn Tưởng Tiểu Mễ về nhà, bà nghĩ hai đứa nhỏ này sẽ không làm chuyện gì quá đáng nên đã làm ngơ, không ngờ hôm nay bị bí thư Tưởng phát hiện.

Tưởng Mộ Bình thở dài ngao ngán, “Đi, ăn cơm trước thôi.” Sau đó, ông nhìn Tưởng Tiểu Mễ, gương mặt vẫn nghiêm nghị, thốt lên, “Tối nay không nói rõ ràng, sang tuần sau con khỏi đến trường nữa, quay về Bắc Kinh học ngay.”

Tưởng Tiểu Mễ sợ hãi trong lòng, mặt thẫn thờ.

Tưởng Bách Xuyên xoa đầu của cô, “Ăn cơm thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Bữa cơm ngột ngạt và đầy áp lực, gia đình họ ăn cơm rất có quy tắc, không nói chuyện trong khi ăn.

Tưởng Tiểu Mễ nào có khẩu vị ăn cơm, cô cứ nghĩ đến câu nói của ba lúc nãy: “quay về Bắc Kinh học ngay”. Cô đã cố gắng hết mình, hy vọng sẽ thi được 110 điểm môn Toán để có thể tiếp tục ở lại Thượng Hải học hết cấp 3, chẳng ngờ lại gặp sự cố. Cô hiểu rõ tính của ba, cho dù cô có thi được hơn 110 điểm môn Toán cuối kỳ, cô cũng sẽ phải quay về Bắc Kinh học. Nếu quay về Bắc Kinh, sau này cô sẽ rất khó gặp lại Quý Vân Phi.

Trong siêu thị, Quý Vân Phi hắt xì một cái, chắc do vừa nãy đi gió nên cảm lạnh rồi. Sau đại hội thể thao, cậu lao đầu vào ôn thi Toán, rảnh rỗi thì chỉ Tưởng Tiểu Mễ những bài trọng tâm trên lớp, vì vậy không có thời gian ra siêu thị mua sô cô la. Cậu không đi dạo siêu thị đã nhiều năm, lúc nhỏ thường hay đến đây cùng mẹ, sau khi lên cấp hai thì không còn thích đi dạo phố hay siêu thị nữa.

Trên kệ chất đầy sô cô la, toàn loại nhập khẩu. Quý Vân Phi không biết Tưởng Tiểu Mễ thích ăn vị nào, cũng không biết cô thích nhãn hiệu nào, mỗi lần hỏi cô, cô luôn nói không kén chọn, loại nào cũng thích ăn.


Cậu suy nghĩ, rồi gửi tin nhắn cho Tằng Kha, [Bận gì không?]

Tằng Kha cười, [Nếu cậu muốn hỏi tớ chuyện của Tưởng Tiểu Mễ thì tớ bận:)]

Thấy Tằng Kha tiện nói chuyện, cậu gọi điện luôn.

“Bên cậu sao ồn thế? Đang ở siêu thị hả?” Tằng Kha hỏi.

“Ừ.”

“Mua bánh kẹo cho Tiểu Mễ hả?”

“Phải.”

Quý Vân Phi đi một vòng quanh kệ sô cô la, thầm nhớ nhãn hiệu và vị sô cô la.

Tằng Kha khoá cửa phòng lại, nhỏ tiếng trêu cậu, “Cậu vừa gặp Tưởng Tiểu Mễ, đã chung tình luôn rồi.”

Quý Vân Phi không rảnh chém gió với Tằng Kha, cậu hỏi, “Tiểu Mễ thích ăn loại sô cô la nào?”

Tằng Kha trả lời, “Tiểu Mễ không kén chọn, nhưng cũng có loại bạn ấy không thích ăn.” Rồi nói tên nhãn hiệu và vị sô cô la đó.

Quý Vân Phi, “…” Thế mà bữa giờ cậu đưa loại sô cô la mà cô không thích ăn nhất, nhưng cô lại ăn vui vẻ đến vậy.

Tằng Kha suy nghĩ kỹ càng, rồi giới thiệu cho cậu vài loại sô cô la Tiểu Mễ thường hay ăn.

Quý Vân Phi mua vài loại sô cô la đó mỗi thứ thêm một phần, còn những loại sô cô la khác thì chỉ mua một bịch. Lúc tính tiền, giỏ hàng toàn là sô cô la.

Mỗi ngày một viên, vừa hay cho cô ăn hết kỳ nghỉ đông, chừng nào khai giảng cậu lại mua nữa cho cô.


Siêu thị gần nhà Quý Vân Phi, lúc đi thang cuốn xuống lầu, cậu vô tình gặp ba mẹ đang đi dạo siêu thị. Cậu xuống tầng dưới, họ lên tầng trên. Với vóc dáng cao ráo nổi bật trong đám đông, ba mẹ cũng nhìn thấy cậu.

“Vân Phi, con tới đây làm gì?” Mẹ cậu tò mò nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện cô gái nào trạc tuổi cậu.

Quý Vân Phi, “Con đi mua đồ ăn vặt cho mấy bạn tham gia chung cuộc thi Toán, học xong tụi con hay đói.”

Mẹ cậu gật đầu, tin tưởng, “Con xuống dưới chờ ba mẹ về chung đi.”

Quý Vân Phi làm sao dám để mẹ thấy túi bóng cậu xách chứa đầy sô cô la, “Thôi, ba mẹ cứ từ từ đi dạo đi, con về trước đây, con còn nhiều bài tập lắm.”

Ba hiểu Quý Vân Phi hơn mẹ cậu, ông ngó túi bóng rồi đoán chắc cậu mua đồ ăn cho Tưởng Tiểu Mễ, nếu không đêm hôm khuya khoắt lạnh lẽo thế này, Quý Vân Phi làm sao có động lực tới siêu thị mua đồ ăn cho bạn bè.

Ba xua Quý Vân Phi, ý bảo cậu về trước, “Chạy xe từ từ thôi.”

Vị trí trên thang cuốn của họ đã cách xa nhau, cũng không thấy mẹ nói gì thêm, Quý Vân Phi mới hết hồi hộp.

Xuống lầu, cậu vội vàng nhét sô cô la vào trong ba lô, trên đường về nhà, cậu lại ghé tiệm tạp hoá mua vài bịch bánh quy và đồ uống, hòng ứng phó tính nhiều chuyện của mẹ.

Phía bên gia đình Tưởng Tiểu Mễ, mọi người cũng đã ăn gần xong.

Tưởng Bách Xuyên buông đũa, anh ta nhận được tín hiệu cầu cứu của Tưởng Tiểu Mễ suốt bữa cơm, thế là anh ta bèn nói với Tưởng Mộ Bình, “Chú Hai, Tiểu Mễ đang học tốt ở đây, tự nhiên lại bắt nó chuyển trường vậy?”

Tưởng Mộ Bình nhướng mắt, “Tốt? Tốt chỗ nào?”

Tưởng Bách Xuyên không muốn cãi nhau, từ từ giải thích, “Con bé đã học ở đây từ hồi cấp một rồi, cái gì cũng quen hết rồi, chú kêu nó chuyển trường về Bắc Kinh, làm sao nó thích nghi được, chưa kể ảnh hưởng chuyện học nữa.”

Tưởng Mộ Bình, “Đâu còn là con nít lên ba mà sợ chuyển trường, đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, có gì mà không thích nghi được? Một hai tháng là quen thôi.”


Tưởng Bách Xuyên hỏi, “Vì nó yêu sớm?”

Tưởng Mộ Bình không phủ nhận, đúng thật lúc trước ông còn cân nhắc nếu con gái thi được cao điểm môn Toán, thì ông sẽ để con gái ở đây học tiếp, hơn nữa có Tằng Kha học cùng, con bé Tằng Kha này ngoan ngoãn, suy nghĩ đứng đắn, ông cũng yên tâm. Tuy nhiên, mọi chuyện bây giờ không như ông tưởng, vẫn là con gái đang tuổi trưởng thành, không có ba mẹ kề bên sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện đã xảy ra thật, ông không thể nào thoái thác trách nhiệm.

Tưởng Bách Xuyên biết điều chú Hai băn khoăn, anh ta nói, “Dù chú có bắt Tiểu Mễ về Bắc Kinh, cũng sẽ xảy ra chuyện tương tự thôi, Tiểu Mễ có về đó học cũng sẽ có con trai theo đuổi nó.”

Tưởng Mộ Bình, “Sao mà giống? Sau khi về Bắc Kinh, chú và thím Hai của con còn có thời gian trông nom nó, dù chúng ta không có thời gian, còn có ba mẹ con trông chừng, còn hơn để nó ở đây.”

Dứt lời, ông lại nổi cơn, không thiết tha chuyện ăn uống nữa.

Tưởng Mộ Bình nhìn Tưởng Tiểu Mễ, trên mặt cô viết rành rành hai chữ “bướng bỉnh”, “Con xem nó đi, không khác gì con ngựa hoang xổng chuồng, làm việc theo cảm tính, nếu không phải lúc đầu chú mềm lòng sợ nó về Bắc Kinh không thích nghi được, thì đâu có ra nông nỗi như bây giờ, con coi nó đi, hết chuyện chân bị gãy, giờ tới chuyện yêu sớm, hết nói nỗi!”

Tưởng Tiểu Mễ cố năn nỉ, “Ba, nếu cuối kỳ này con thi được điểm cao, ba cho con ở lại đây học tiếp được không?”

Tưởng Mộ Bình cũng không muốn làm ảnh hưởng chuyện học của con gái, “Ba nói rồi, ai cũng nói hay lắm, tới chừng nào con thi được 110 điểm thì mới tới nói điều kiện với ba.”

Tưởng Tiểu Mễ thở phào, ít nhất vẫn còn cơ hội. Chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, lỡ đợt này đề dễ, cô thi được điểm cao thì sao?

Tưởng Mộ Bình hỏi cô, “Còn ăn nữa không?”

Tưởng Tiểu Mễ húp hết súp, rồi lắc đầu, “Con no rồi.”

Tưởng Mộ Bình hất cằm về phía sô pha đằng kia, “Qua đó ngồi.” Tiếp đó nói với Tưởng Bách Xuyên, “Còn con đi lên lầu, chú muốn nói chuyện với Tiểu Mễ.”

Nói nhiều sẽ khiến chú Hai càng giận, nên Tưởng Bách Xuyên nhìn Tưởng Tiểu Mễ với ánh mắt an ủi, sau đó đi lên lầu.

Hai cha con vẫn ngồi đối diện nhau như lúc nãy.

Tưởng Mộ Bình nhìn con gái, “Ba muốn biết con tính thế nào, tối nay nhất định phải nói rõ cho ba.”

Tưởng Tiểu Mễ ngẩn người chốc lát, như thể biết mình nên làm gì, cô vội vàng lấy điện thoại trong ba lô ra, nhanh chóng xoá Wechat của Quý Vân Phi, sau đó ngồi xuống cạnh ba.

Tưởng Mộ Bình liếc nhìn con gái, không biết cô định làm gì.

Tưởng Tiểu Mễ đưa điện thoại đến trước mặt ông, “Ba, con sẽ xoá số liên lạc của cậu ấy ngay, rồi mai con sẽ nói rõ với cậu ấy, con hứa sau này sẽ không nói chuyện với cậu ấy nữa.”


Tưởng Mộ Bình coi điện thoại, bên trên khung tin nhắn ghi tên “Đằng Tề”, trong đó còn lưu tin nhắn Đằng Tề đã gửi cho cô:

[Mình mới mua xe đạp nè, đẹp hông?:D]

[Cậu đâu rồi?]

[Từ hôm nay, mình sẽ là sứ giả hộ tống cậu]

Tưởng Tiểu Mễ chỉ gửi lại một tin: [Cậu đừng đi theo tớ nữa, dì tớ sẽ phát hiện.]

Đằng Tề: [Yên tâm, không phát hiện được đâu, tớ sẽ đạp cách xe cậu xa chút, cậu tưởng mình ngu sao không biết!]

Tưởng Tiểu Mễ ngồi cạnh ba, đọc lại tin nhắn lần nữa. Đây là lúc chưa bị phát hiện, khi đó Quý Vân Phi lo ôn thi, không có thời gian tiễn cô về nhà, Đằng Kha đúng lúc mới mua xe đạp, ngày nào cậu ta cũng tí tửng đạp theo cô về nhà, khiến cô phiền muốn chết. Thật không ngờ việc này lại hữu dụng.

“Cậu ta tên Đằng Tề?” Tưởng Mộ Bình hỏi, ông cứ thấy cái tên này khá quen.

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, sau đó xoá số liên lạc của Đằng Tề ngay. Cô áy náy trong lòng, để ngày mai từ từ giải thích cho Đằng Tề nghe. Cô không dám đưa Wechat của Quý Vân Phi cho ba xem, bởi có hôm cô và Quý Vân Phi trò chuyện đến hai ba giờ sáng, ba mà nhìn thấy nhất định sẽ đánh gãy chân cô ngay.

Tưởng Mộ Bình thấy con gái xoá tất cả liên lạc của Đằng Tề, lại hỏi, “Đằng Tề là bạn cùng lớp với con?”

Tưởng Tiểu Mễ thật thà trả lời, “Không phải, là cái bạn đụng té con đấy.”

Tưởng Mộ Bình gật đầu, sắp tới kỳ thi, ông cũng không muốn nhiều lời ảnh hưởng con gái thi cử. Lời hứa của con gái đã không còn đáng tin, xoá số liên lạc thì sao? Chính vì trước kia ông quá tin con gái, nên cô mới nghe tai này lọt qua tai kia, hơn nữa việc chuyển trường ông cũng đã quyết định rồi.

Tưởng Mộ Bình cũng đã mệt, ông khoát tay, “Tự mình kiểm điểm đi, còn phạm sai lầm lần nữa, ba nhất định đánh gãy chân con, lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên, không ngờ lần này ba dễ dàng bỏ qua, “Cám ơn ba, con nhất định giữ lời hứa.”

Lúc cô định cất điện thoại, nào ngờ có tin nhắn tới. Là tin nhắn giọng nói từ Quý Vân Phi.

Tim Tưởng Tiểu Mễ như muốn nhảy ra ngoài, lúc nào không tới lại tới ngay lúc này chứ!

Khi cô lén nhìn sang ba, thấy ông ý vị thâm trường ngó cô, Tưởng Tiểu Mễ chỉ muốn quăng ngay điện thoại vào ấm trà của ba.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.