Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 17


Đọc truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó! – Chương 17

*** Trong chương 16, mình thông báo ôn thi nên qua tuần Tết mới post tiếp, mà nay rảnh rảnh nên edit thêm 1 chương rồi nghỉ để ôn thi. Các bạn ăn Tết vui vẻ, gặp lại sau Tết:D

Chương 17

“Quý Vân Phi là ai?” Ba nghiêm nghị nhìn vào mặt cô.

Tưởng Tiểu Mễ nói bừa, “Là tổ trưởng môn Toán của lớp con, tại con hay hỏi bài cậu ta nên thêm Wechat cho tiện.” Sau khi nói dối, cô sợ chết khiếp.

“Tổ trưởng môn Toán?” Tưởng Mộ Bình lặp lại lần nữa.

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Dạ.”

Tưởng Mộ Bình ra hiệu cho cô, “Để coi xem có đúng là giảng bài cho con không.”

Tưởng Tiểu Mễ, “…” Đã ba đòi xem thì cô không nghe tin nhắn cũng không được rồi.

Tưởng Tiểu Mễ không dám trông mong vào chút may mắn ít ỏi của mình, lần này chắc chắn không thể đi học được nữa. Căn phòng đang ấm thế này, mà lưng cô đã đổ mồ hôi lạnh, cô run lẩy bẩy bấm vào màn hình, điều cô hi vọng nhất bây giờ chính là mình trở thành một người điếc.

Giọng nói quen thuộc của Quý Vân Phi vang lên, [Ăn cơm xong chưa? Mình làm xong hết bài ôn thi hôm nay rồi, cậu có bài nào không làm được thì gửi qua cho mình, đừng sợ làm phiền mình.]

Tin nhắn kết thúc.

Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên mắt mở trâng trâng, không thể nào tin được, tin nhắn có thế thôi hả? Cô vội giấu đi nét mặt sửng sốt của mình, rồi xem phản ứng của ba.

Tưởng Mộ Bình cũng thở phào, “Ôn thi gì?”

Tưởng Tiểu Mễ, “À, là cuộc thi Toán, dạo này cậu ấy đang tập trung luyện thi, con hỏi bài mà cậu ấy không có thời gian.”

Tưởng Mộ Bình gật đầu, “Lên lầu học bài đi, kêu anh con xuống đây.”

“Vâng.”

Tưởng Tiểu Mễ như trút được gánh nặng, toan cất điện thoại lại không ngờ nó rung lên, vẫn là tin nhắn bằng giọng nói của Quý Vân Phi, thế là cô vội cất vào trong túi quần, cầm ba lô, chạy y như đang trốn nợ, lên lầu tìm anh họ.

Tưởng Bách Xuyên nhìn cô, “Vượt qua sát hạch rồi à?”

“Dạ.” Tưởng Tiểu Mễ khập khiễng đi tới cạnh anh họ, ngồi xuống.

Tưởng Bách Xuyên đưa cho cô một túi giấy, “Bút em muốn đây.”

Tưởng Tiểu Mễ cười, “Cám ơn anh.”

Tưởng Bách Xuyên nhìn chằm chằm cô vài giây, trên mặt em họ anh viết rành rành hai chữ “vui vẻ”, trong lòng anh ta cũng đoán được phần nào, “Quen bạn trai thật à?”

“Cũng không thể coi là quen.”


“Như nhau thôi.” Tưởng Bách Xuyên dặn dò cô, “Dè dặt chút, không chừng chú Hai cho người theo dõi em, đến lúc đó khóc cũng không kịp.”

Tưởng Tiểu Mễ, “Em hiểu rồi.” Dứt lời, cô thở dài, ánh mắt đáng thương, “Anh, nếu ba bắt em về Bắc Kinh thật, anh nói em phải làm sao đây?”

Tưởng Bách Xuyên nói không cần nghĩ, “Còn làm gì nữa? Anh cho em tiền đi lại, để cuối tuần em có thể lén đến Thượng Hải.”

Tưởng Tiểu Mễ cảm động đến không nói nên lời, “…”

“Nhưng anh mới gây dựng sự nghiệp, bây giờ là lúc cần tiền nhất.”

“Có thiếu cũng có đủ tiền cho em đi lại.” Anh ta đóng laptop, “Chú Hai bảo em lên lầu kêu anh xuống hả?”

“Vâng, chắc ba định lên lớp anh nữa đó.”

Sau đó, Tưởng Bách Xuyên xuống lầu, còn Tưởng Tiểu Mễ về phòng mình.

Việc đầu tiên sau khi Tưởng Tiểu Mễ về phòng là gắn tai nghe, xong mở tin nhắn thứ hai lên nghe, giọng nói ấm áp quen thuộc truyền đến, “Sô cô la hôm nay mình cho cậu đó, đừng ăn nữa, mai mình đem mấy loại khác ngon hơn cho cậu ăn.”

Tưởng Tiểu Mễ, “…”

Trán cô đổ mồ hôi lạnh, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, may là nãy không mở ra nghe, bằng không tối nay chân trái của cô chắc cũng gãy luôn.

Tưởng Tiểu Mễ để điện thoại ở chế độ im lặng, tiếp đó lập tức sửa lại danh bạ, đổi tên liên lạc của Quý Vân Phi thành “A Tằng Ka”, để dễ phân biệt với số liên lạc của Tằng Kha, rồi cô trả lời tin nhắn của Quý Vân Phi, [Tối nay ba tớ ở nhà, cậu đừng gửi tin nhắn bằng giọng nói nữa, tớ không tiện nghe.]

Nãy giờ Quý Vân Phi đang đợi hồi âm của Tưởng Tiểu Mễ, cậu ngỡ cô đã đi ngủ rồi, [Được.]

Sau đó hỏi cô, [Ba cậu hay kiểm tra điện thoại của cậu sao?]

Tưởng Tiểu Mễ, [Không phải, nhưng tối nay xảy ra chút chuyện, ba thấy cậu tiễn tớ về tới cư xá.]

Quý Vân Phi khó thở, [Bị mắng rồi hả?]

[Không có.]

[Còn gạt tớ!]

Quý Vân Phi đang làm bài thi, cậu ném luôn cây bút trong tay. Cậu biết gia đình Tưởng Tiểu Mễ cấm tuyệt cô yêu sớm, trong khoảng thời gian này cậu bị hai chữ “hạnh phúc” làm đầu óc lú lẫn, chủ quan quá mức.

[Tớ xin lỗi.]

Tưởng Tiểu Mễ, [Đâu phải lỗi của cậu, giờ không sao rồi.]

Quý Vân Phi, [Bộ ba cậu không kêu cậu xoá số liên lạc của mình sao?]

Tưởng Tiểu Mễ, [Mình nói dối cậu là Đằng Tề, xoá số liên lạc của cậu ấy trước mặt ba mình.]


Quý Vân Phi, […]

Tưởng Tiểu Mễ, [Thôi đừng nhắc nữa, đợi mai tớ tới trung tâm kể cậu nghe, mai cậu lên trung tâm không?]

[Nhất định tới.]

Một lát sau, Quý Vân Phi lại gửi tin nhắn cho cô, [Tiểu Mễ, tớ biết ba cậu là ai, ngay từ đầu đã biết rồi.]

Tưởng Tiểu Mễ đọc tin nhắn xong thừ người cả buổi, đầu óc trống rỗng không biết trả lời tin nhắn thế nào.

Quý Vân Phi lại gửi tiếp, [Vì vậy, ba năm cấp hai tớ không dám theo đuổi cậu, nếu không phải hiện tại tớ đang ngồi cạnh cậu, tớ vẫn không nghĩ đến việc theo đuổi cậu. Tớ biết khoảng cách của mình với gia đình cậu khá xa.]

Tưởng Tiểu Mễ không hiểu cậu đang ám chỉ gì, chẳng lẽ muốn rút lui?

[Cậu nói rõ hơn đi, bây giờ đầu óc tớ không suy nghĩ được nhiều.]

Quý Vân Phi, [Ý tớ nói, dù gia đình cậu thế nào, tớ cũng không quan tâm, tớ không chắc trong tương lai mình sẽ đạt được thành công to lớn gì, nhưng để cậu sống vui vẻ hạnh phúc, tớ vẫn có thể làm được.]

Mặt Tưởng Tiểu Mễ hơi nóng, không biết nói lung tung gì nữa đây, còn chưa chính thức yêu đương mà đã tính tới chuyện này luôn rồi.

[Tự nhiên sao cậu nói với mình điều này?]

Quý Vân Phi, [Thì tớ sợ ba cậu mắng cậu xong, cậu sẽ không để ý đến tớ nữa, muốn vạch rõ ranh giới với tớ.]

Tưởng Tiểu Mễ, [Mình sẽ không làm thế.]

Quý Vân Phi thở dài nhắn tiếp, [Tớ biết cậu không dám không nghe lời của ba, hiện tại mình sẽ không theo đuổi cậu, đợi thi Đại Học xong, chúng ta chính thức quen nhau.]

Cậu biết cô có nỗi khổ riêng, không muốn cô buồn lòng thêm, nên nhắn tiếp, [Cậu học bài đi, mai gặp nói sau.]

[Ừ.]

Đêm đó, Tưởng Tiểu Mễ hoàn toàn mất ngủ, trằn trọc cả đêm. Cô cứ nhớ tới những lời trong tin nhắn của Quý Vân Phi, như thể cậu đang thì thầm bên tai cô.

Đã ba giờ sáng, cô vẫn chưa ngủ, lại lấy điện thoại ra xem, dù cô không ngỡ xoá đoạn đối thoại này nhưng lại không thể giữ nó được. Cô ghi nhớ từng chữ từng câu trong đoạn đối thoại, sau đó mới xoá đi.

Sáng hôm sau, ba và anh họ đều đi khỏi, ba phải tới nơi khác thị sát, còn anh họ về Bắc Kinh.

Căn biệt thự bỗng trở nên yên tĩnh.

Tưởng Tiểu Mễ đã trút được gánh nặng trong lòng, bèn tới nhà bếp tìm trái cây ăn.


“Dì, con muốn ăn đào.”

“Có liền, rửa cho con ăn ngay.” Dì mở tủ lấy trái cây ra.

Tiểu Mễ dựa vào bàn kính, “Dì, con không cố ý gạt dì.”

Dì cười, “Dì biết tâm tư tụi con mà, con trai dì lúc còn đi học cũng nói dối dì miết, tưởng dì không biết gì hết, chứ dì biết mà không muốn vạch trần thôi.”

Tưởng Tiểu Mễ nhìn dì, trố mắt, “Dì, dì biết bạn ấy tiễn con về hả?”

Dì cười ha ha hai tiếng, “Xe điện có gương chiếu hậu mà.”

Tưởng Tiểu Mễ, “…”

Dì bắt đầu rửa trái cây, “Dì còn biết cậu thanh niên đó học cùng trung tâm với con, có lần dì thấy cậu ấy đi vào trung tâm nên đã đi theo, chờ tụi con vào lớp hết rồi, dì mới tới hỏi nhân viên trung tâm về cậu thanh niên đó.”

Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên đến há hốc mồm.

Dì nói tiếp, “Cô bé ở quầy lễ tân nhận ra dì, chắc cũng thấy tụi con hay đi với nhau, nên nghe dì hỏi cũng không giấu diếm dì, nói tên cậu ấy là Quý Vân Phi, tính tình tốt, lại rất giỏi Toán, còn đưa cho dì coi bảng tin cậu ta đỗ thủ khoa vào cấp ba.”

Tưởng Tiểu Mễ cúi đầu rất thấp, mắc cỡ không dám lên tiếng.

Dì nói tiếp, “Ba mẹ con giao con cho dì, dì có trách nhiệm với họ cũng như với con, khi biết cậu ấy cũng không tới nỗi nào, hơn nữa thấy con là đứa biết chừng mực, nên dì mới mắt nhắm mắt mở.”

Tưởng Tiểu Mễ bước tới ôm chầm lấy dì, vùi đầu lên vai dì làm nũng, “Cám ơn dì.”

Dì lấy khăn lau tay, rồi vỗ đầu cô, “Dì cũng từng có tuổi trẻ, dù thời nào đi nữa thì tâm tư thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi cũng như nhau thôi, miễn con đừng lơ là chuyện học là được.”

“Con hiểu mà, con sẽ không để ảnh hưởng chuyện học.”

Chừng lát sau, Tưởng Tiểu Mễ lại giải thích, “Dì, tụi con lên trung tâm không phải chơi đâu, cậu ấy chỉ muốn giảng bài cho con.”

“Ừ, dì biết, thứ sáu tuần trước con nói thầy con thêm tiết, dì biết làm gì có dạy thêm tiết nào đâu, mỗi lần con học thêm tiết nào là thầy sẽ gửi thông báo vô điện thoại dì mà. Bữa đó dì thấy lo lo nên có lên trung tâm coi sao, ai ngờ thấy hai đứa đang ngồi làm bài.”

Tưởng Tiểu Mễ, “…” Hoá ra không có chuyện gì giấu được người lớn hết.

Dì đã rửa trái cây xong xuôi, “Nè, qua ăn đi.”

Tới sáng cuối tuần đầy mong chờ, Tưởng Tiểu Mễ đến trung tâm sớm mười phút. Trong sảnh giải lao, Quý Vân Phi đã đến đợi cô từ sớm. Đằng Tề cũng có mặt, nhìn vẻ mặt cậu ta trông hậm hực.

Nhìn thấy cô đến, cậu ta liền chất vấn, “Cậu liệt mình vào danh sách đen!”

Tưởng Tiểu Mễ giải thích, “Hôm qua ba mình về, không biết nghe ai nói mình yêu đương ở trường, sau đó bắt mình xoá số của cậu.”

Cô không nói tỉ mỉ cho Đằng Tề biết, cũng không muốn nói chuyện tối qua Quý Vân Phi tiễn cô về nhà.

Đằng Tề, “Thế là cậu xoá liền hả?”

Tưởng Tiểu Mễ, “Phải.”

Đằng Tề, “Vậy sao cậu không xoá luôn số của Quý Vân Phi?”


Quý Vân Phi chen vào nói, “Bởi vì tớ còn phải giảng Toán cho Tiểu Mễ.”

Đằng Tề hết đường để cãi, hừ một tiếng, rồi đưa điện thoại mình cho Tưởng Tiểu Mễ, “Thêm lại đi, rồi lưu tên con gái cho an toàn.”

Tưởng Tiểu Mễ biết Đằng Tề rất nhây, cô không kết bạn lại với cậu ta trong Wechat, cậu ta sẽ léo nhéo bên tai cô mãi.

Thêm số liên lạc xong, Quý Vân Phi liền đuổi Đằng Tề đi, “Cậu vào lớp đi, mình có chuyện nói với Tưởng Tiểu Mễ.”

Đằng Tề mờ ám nói, “Có chuyện gì mà mình không thể nghe?” Miệng thì nói thế, chứ cậu ta vẫn biết điều tránh mặt.

Quý Vân Phi ngó Tưởng Tiểu Mễ, cả đêm thao thức suy nghĩ, cậu chuẩn bị rất nhiều lời định nói với cô, thế mà gặp nhau rồi mọi lời nói bỗng trở nên dư thừa.

“Mấy giờ tự học sau này mình sẽ để giảng bài cho cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ, “Vậy không phải làm ảnh hưởng cậu học thi sao?”

Quý Vân Phi, “Không sao hết, về nhà mình ôn thêm là được.”

Nói xong, hai người yên lặng nhìn đối phương. Nhìn vài giây, Tưởng Tiểu Mễ không chịu nỗi ánh mắt thắm thiết của cậu, bèn đảo mắt nhìn chung quanh.

Đã sắp tới giờ lên lớp, Quý Vân Phi lấy bịch kẹo và bịch bánh sữa nhét vào túi áo của cô, “Đừng nghĩ lung tung nữa, lo học đi.”

Tưởng Tiểu Mễ ngoan ngoãn gật đầu, “Mình biết rồi.”

Hai tuần tiếp theo là giai đoạn ôn thi căng thẳng, mỗi ngày ngập ngụa trong núi bài kiểm tra của các môn. Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi không thể trò chuyện nhiều như lúc trước nữa, nhưng mỗi ngày túi áo của cô luôn được Quý Vân Phi nhét đầy bánh kẹo.

Càng gần cuối năm, thời tiết càng lạnh hơn. Thượng Hải đã lất phất tuyết, kỳ thi cuối kỳ diễn ra sau đợt tuyết đầu mùa. Trước kì thi một ngày, phiếu báo danh đã được phân phát. Tưởng Tiểu Mễ xem thử phòng thi và số thứ tự của Quý Vân Phi, cậu thi ở phòng đầu tiên, số thứ tự cũng nằm đầu tiên. Trường họ dựa theo kết quả thi giữa kỳ để phân phòng thi, những ai đạt điểm cao sẽ thi ở phòng đầu tiên, Giang Nguyệt thi giữa kỳ đạt hạng mười, nên được xếp vào phòng thi đầu tiên cùng phòng với Quý Vân Phi ở lầu một.

Cô thi ở lầu hai, ngay ở lớp mình, cách phòng thi của cậu chừng bảy tám phòng.

“Cậu thi phòng nào?” Quý Vân Phi nghiêng đầu nhìn qua.

Tưởng Tiểu Mễ đưa phiếu báo danh cho cậu xem, phiếu được ghi rất đơn giản, bao gồm số báo danh, phòng thi và số thứ tự.

Quý Vân Phi thấy cô thi ngay tại lớp họ, liền nói với cô, “Thi xong cậu đừng đi đâu cả, mình sẽ tới tìm cậu đi ăn cơm.”

Tưởng Tiểu Mễ không lên tiếng, cho đến giờ phút này, cô mới nhận ra mình và Quý Vân Phi khác biệt thế nào. Hoá ra họ cách nhau ngần ấy phòng thi.

“Sao vậy?” Cậu hỏi nhỏ, cậu cảm nhận cô đang rầu rĩ.

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Không có gì.”

Quý Vân Phi, “Lo môn Toán không được điểm cao à?”

“Ừ.” Cô chỉ trả lời ngắn gọn.

“Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, sức mình làm tới đâu thì thi tới đó, không được điểm cao cũng không sao. Nếu cậu thật sự chuyển trường về Bắc Kinh, mình sẽ tiết kiệm tiền tiêu vặt, cuối tuần tới Bắc Kinh thăm cậu, mình cũng sẽ thi đại học ở Bắc Kinh.”

Quý Vân Phi sờ nhẹ tóc đuôi ngựa của cô, “Không gạt cậu đâu, mình chắc chắn sẽ học đại học ở Bắc Kinh, nếu như cậu muốn đi du học, mình sẽ đi cùng cậu, cậu đi đâu thì mình đi đó.”

Tưởng Tiểu Mễ bỗng nhiên muốn khóc, cô vội quay mặt sang chỗ khác không nhìn cậu nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.