Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 15


Đọc truyện Thanh Xuân Của Tôi Đó! – Chương 15

Đại hội thể thao hôm nay thi chạy cự li dài, Quý Vân Phi là chuyên gia chạy cự li dài, nên cậu dễ dàng giành quán quân hạng mục 1500 mét và 3000 mét, sau khi nhận huy chương, cậu lên khán đài tìm Tưởng Tiểu Mễ.

“Thưởng cho cậu thi được 96 điểm nè.” Cậu đeo huy chương vào cổ của Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Tiểu Mễ ngắm huy chương, rồi nhét vào trong áo thể dục.

“Đưa tay đây.” Quý Vân Phi nói với cô.

Tưởng Tiểu Mễ, “Làm gì thế?” Cô chìa ta ra, tiếp đó Quý Vân Phi đặt một viên sô cô la vào lòng bàn tay cô, “Căn tin trường không bán loại sô cô la cậu hay ăn, đợi tớ rảnh, ra siêu thị bên ngoài mua bù lại cho cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ chưa từng ăn loại sô cô la này, nhưng vẫn tỏ ra thích thú, “Không cần, mình thích ăn loại này lắm.” Cô nắm viên sô cô la trong tay, không nỡ ăn, bèn cất vào trong túi.

Quý Vân Phi ngó cô, “Mau ăn đi, chảy ra bây giờ.”

Tưởng Tiểu Mễ viện cớ, “Giờ mình chưa đói bụng.”

Quý Vân Phi, “Cậu ăn hết viên này thì tớ lại mua tiếp nữa, cậu không ăn, mai mốt mình không mua nữa đâu.”

Tưởng Tiểu Mễ im lìm, cũng không nhìn cậu, cô làm bộ xem các bạn thi đấu trên thao trường, tới khi thấy Quý Vân Phi lúi cúi xem điện thoại, cô mới lấy viên sô cô la ra, xé bao, bỏ vào miệng ăn. Hoá ra loại sô cô la này cũng ngon đấy.

Cuối thu, ở nơi thao trường sôi động, có cậu kề bên, vị đắng của sô cô la cũng hoá ngọt, thật muốn thời gian ngừng lại tại giây phút này.

Sau khi đại hội thể thao kết thúc, mọi người lại quay về guồng quay học hành. Những ngày bận rộn, vui vẻ hay hạnh phúc luôn trôi qua nhanh. Sau Tết, thời tiết đột nhiên trở lạnh, những ngày này trời u ám như sắp có tuyết rơi, nhưng đợi mãi vẫn không tuyết đâu cả.

Hơn mười ngày nữa sẽ vào kỳ nghỉ đông, thời gian này là giai đoạn ôn thi cuối kỳ đầy căng thẳng, môn nào môn nấy kiểm tra tới tấp.

Hôm nay là thứ sáu, ngày mai và ngày kia được nghỉ xả hơi, cuối cùng cũng có thể thư giãn. Nghỉ giữa tiết buổi chiều, tổ trưởng môn Toán của lớp phát đề cho mọi người.

Có người hỏi, “Bài kiểm tra tiết sau hả?”

Tổ trưởng môn Toán đáp, “Không phải bài kiểm tra, bài luyện tập thôi, hết tiết thì nộp.”

“Chủ nhiệm lại đi họp rồi hả?”

“Ừ.”

Sau đó, lớp học rần rần như trẩy hội. Bất kể khi nào, chuyện khiến đám học sinh vui mừng, không gì bằng có thầy cô nào đó đột nhiên nghỉ không đến lớp, để họ tự học.

Quý Vân Phi ra ngoài đi dạo, lúc cậu quay về lớp, Tưởng Tiểu Mễ vẫn đang làm bài tập Toán. Tinh thần cô mệt mỏi, uể oải ngáp một cái.

“Cậu ra ngoài đi dạo đi, ngồi làm riết không hiệu quả.” Quý Vân Phi giựt lấy cái bút trong tay cô.

“Thôi không đi đâu, tớ không có thời gian.” Tưởng Tiểu Mễ đưa quyển bài tập Toán cho Quý Vân Phi xem, “Cậu xem còn nhiều bài chưa làm lắm nè.”

Quý Vân Phi nhìn cuốn sách rồi cau mày. Quyển này không phải là tài liệu nội bộ của giáo viên nổi tiếng sao? Vị giáo viên này dạy học viên một kèm một qua video, học phí đắt nhất trong tất cả các giáo viên.

“Cậu đang tham gia khoá học của giáo viên này?” Quý Vân Phi hỏi.

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, thỏ thẻ nói, “Mình cố lắm nhưng vẫn không theo kịp cách dạy của thầy.”

“Cậu đương nhiên theo không kịp rồi, giáo viên này chuyên dạy học sinh khá giỏi, học sinh bình thường làm sao nghe hiểu ông ấy nói gì.” Quý Vân Phi nói tiếp, “Nếu phù hợp với cậu, từ đầu tớ đã kêu cậu đi học rồi.”

Cậu tò mò hỏi, “Sao ông thầy này lại chịu dạy cậu thế?” Cậu cười, tay vọc tóc đuôi ngựa của cô, “Đừng dỗi, mình không phải cười cậu học dở đâu.”

Tưởng Tiểu Mễ, “Là chú Ba của mình liên hệ giúp đó.”

Hèn chi.

Quý Vân Phi đề nghị, “Nếu quá sức, đừng theo học thầy này nữa, với trình độ của cậu, học chỉ rước thêm cực và cực thôi.”

Nói xong, Quý Vân Phi trườn lên bàn, dịu dàng nhìn vào mắt cô, “Có phải mỗi ngày mình giảng bài cho cậu, cậu thấy dễ hiểu hơn mấy thầy cô khác?”


Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Cậu giảng gì tớ cũng hiểu hết.”

Quý Vân Phi, “Đó là vì tớ dựa theo trình độ của cậu mà dạy đấy, còn giáo viên đứng lớp căn cứ trình độ của mọi học viên, đâu phải giống mình căn cứ theo trình độ của cậu.”

Cậu xởi lởi, “Mình là gia sư riêng của cậu, chỉ dạy mỗi cậu à, cậu thấy bản thân đặc biệt hông?”

Tưởng Tiểu Mễ mắc cỡ, gõ bút vào đầu cậu. Quý Vân Phi không tránh né, ra chiều thích thú tính tình lúc nũng nịu khi hờn dỗi của cô.

Cậu cũng không quên dặn dò, “Giờ cậu đang nóng vội, quá sốt ruột. Cứ từ từ thôi, còn hai năm rưỡi nữa mà, mình chắc chắn giúp cậu nâng cao điểm Toán.”

Tưởng Tiểu Mễ lẩm bẩm một câu, “Không còn nhiều thời gian nữa.”

“Gì?” Quý Vân Phi khó hiểu, “Có ai kêu cậu đi thi đại học liền đâu.”

Tưởng Tiểu Mễ đắn đó giây lát, rồi mới mở miệng nói, “Cuối kỳ này mình không thi được 110 điểm, thì phải về Bắc Kinh học.”

Quý Vân Phi trố mắt, “Về Bắc Kinh?”

Tưởng Tiểu Mễ lí nhí trả lời “phải”.

Quý Vân Phi im lặng thật lâu, sững sờ nhìn cô, nghe như sét đánh ngang tai.

Khoảng lúc sau, Quý Vân Phi đứng lên khỏi bàn, “110 điểm?”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Ba mình bắt phải vậy.” Vài ngày trước, ba gọi cho cô và nói rằng ông sẽ về thăm cô vào ngày mai, đến lúc đó thế nào ông cũng sẽ hỏi điểm thi của cô.

Quý Vân Phi không hiểu, “Sao cậu không nói mình biết sớm?”

Tưởng Tiểu Mễ, “Mình đã muốn nói cậu biết, nhưng đâu ngờ cậu phải tham gia cuộc thi Toán, nên mình sợ ảnh hưởng tới cậu.”

Quý Vân Phi chỉ ngồi xoay mút, mãi không chịu lên tiếng.

Trong khoảng thời gian này, cậu dốc hết phân nửa sức lực vào cuộc thi Toán, hơn nữa, chủ nhiệm cũng chọn cậu làm nhóm trưởng, cứ ai không hiểu bài là đến hỏi cậu trước tiên. Vì lẽ đó, cậu vô tình bỏ bê Tưởng Tiểu Mễ, buổi tối cũng không có thời gian tới lớp học thêm với cô, càng không có thời gian cùng cô về nhà.

Mỗi ngày cậu rời trường, đã gần tám giờ, hễ về đến nhà, cậu luôn hỏi Tưởng Tiểu Mễ có bài nào không hiểu, cô đều nói không có, cũng hiểu sơ sơ các bài rồi.

Hiện giờ cô học song song hai lớp học thêm, làm sao chịu nỗi?

Quý Vân Phi bỗng nhiên ngừng xoay bút, nhìn cô, “Sợ ảnh hưởng mình nên cậu mới đăng ký thêm khoá học một kèm một?”

“Ừ.” Thật ra, cô không thích kiểu học một kèm một này, vì áp lực quá lớn, luôn thấy bức bối trong lòng, thà học nhóm còn thấy thoải mái hơn, hơn nữa cô cũng sẵn sàng học.

Quý Vân Phi đưa ra quyết định, “Mai mốt học thêm xong, cậu đợi mình ở sảnh giải lao, mình sẽ dạy thêm cho cậu một tiếng, dì giúp việc có hỏi thì nói sắp thi cuối kỳ nên trung tâm tạm thời tăng thêm giờ học.”

Tưởng Tiểu Mễ lo lắng, “Có cản trở thời gian của cậu không?”

Quý Vân Phi chỉ nhìn vào đôi mắt cô, cậu không muốn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này.

Sau khi giải quyết được vấn đề, Tưởng Tiểu Mễ đã yên tâm hơn, không còn bồn chồn nữa.

Chuông vào học vang lên, cô làm tiếp bài tập Toán. Tâm trạng thoải mái, làm bài tập cũng nhanh hơn.

Lúc hết giờ học, Tưởng Tiểu Mễ gần như đã làm hết những bài cơ bản, tuy chưa làm được toàn đề, nhưng cô khá hài lòng.

“Cậu chép bài của mình không?” Quý Vân Phi đưa bài thi cho cô.

“Không chép đâu, thầy cũng biết trình độ mình tới đâu rồi.” Tưởng Tiểu Mễ gộp bài của cậu chung với bài mình, rồi nhờ bạn đưa cho tổ trưởng môn Toán.

Cô tính lấy sách bài tập trong hộc bàn ra làm tiếp, Quý Vân Phi cản lại, “Đừng làm nữa, giờ giải lao là để giải lao, cậu cứ cố làm cũng không có tác dụng gì, ra ngoài đi dạo đi.”


Tưởng Tiểu Mễ nghe theo lời cậu, ra ngoài đi dạo.

Sau thời gian điều trị, chân cô hồi phục rất tốt, có điều không dám dùng sức, nên vẫn còn đi đứng khập khiễng, nhưng không cần dụng nạng nữa.

Quý Vân Phi nào thích ngồi yên một chỗ, cứ rảnh giờ nào là cậu và Tiểu Bàn xuống sân chơi bóng rổ. Sân bóng rổ nằm phía bên phải trường học, cô có thể nhìn thấy sân bóng từ cửa sổ hành lang.

“Ơ, chịu ra ngoài hít thở không khí rồi hả?”

Tằng Kha ngồi xuống cạnh cô, dáng vẻ uể oải.

Tưởng Tiểu Mễ im lặng, ánh mắt nhìn sân bóng rổ chằm chằm.

“Quý Vân Phi kêu cậu ra ngoài à?”

“Ừ.”

“Cậu đúng kiểu người trọng sắc khinh bạn, mình kêu cậu ra ngoài chơi, cậu chẳng thèm nghe, thế mà cậu ta nói một tiếng thôi là cậu vội vội vàng vàng ra đây xem cậu ta chơi bóng.” Tằng Kha mắng không nể nang.

Tưởng Tiểu Mễ đứng dậy, dịch người ra sau, dựa vào lưng của Tằng Kha, lưng cô nàng này mềm, tựa vào rất êm. Cô tựa một bên mặt vào lưng Tằng Kha, cười nói, “Cậu ấy sao so với cậu được, cậu mới là chân ái của tớ.”

“Xê ra, đừng thả thính!”

“Cho cậu giận tiếp nè!” Tưởng Tiểu Mễ để hai tay dưới nách Tằng Kha, cù cho cô nàng cười.

Tằng Kha cười khanh khách, bị thọc léc ngứa không chịu được. Lúc hai người đang giỡn, bỗng nhiên có tiếng con trai vang lên, “Tưởng Tiểu Mễ.”

Tưởng Tiểu Mễ ngoảnh lại, Tằng Kha cũng vô thức xoay lại nhìn, cô nàng nghe giọng quen quen, vừa nhìn đã sững sờ ngay.

Người vừa gọi Tưởng Tiểu Mễ chính là Hoắc Dương, cậu ta đưa cho cô một chồng tài liệu, “Đưa này cho Quý Vân Phi dùm mình, cám ơn.”

Mọi người đã đinh ninh cô chính là bạn gái của Quý Vân Phi.

Lúc nãy, Hoắc Dương nhìn vào lớp nhưng không thấy bóng dáng của Quý Vân Phi, cậu ta cũng không quen ai trong lớp này, tài liệu quan trọng như vậy không thể giao cho người lạ, thật may tình cờ nhìn thấy Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Tiểu Mễ nhận chồng tài liệu, “Không có gì.”

Hoắc Dương không nấn ná, đưa xong cũng xoay người rời đi.

Tưởng Tiểu Mễ chẳng quan tâm chồng tài liệu trong tay, cô thì thầm vào tai Tằng Kha, “Nãy nam thần của cậu tới, cậu xoay mặt sang chỗ khác chi thế?”

Trái tim Tằng Kha vẫn còn đập rất nhanh, cô nàng chạm vào tai, nóng hôi hổi.

“Mình hồi hộp.”

“Cậu hồi hộp gì? Cậu ta có biết cậu thương thầm cậu ta đâu.”

Này có thể gọi là có tật giật mình không nhỉ? Tằng Kha cũng chẳng biết nữa, dù sao bây giờ cô nàng rất vui. Cô nàng lấy tay che mặt, sau đó cười khúc khích.

Tưởng Tiểu Mễ, “… Cậu cười cái gì?”

Tằng Kha lắc đầu, vừa cười vừa trả lời, “Không có gì.”

“…”

Tằng Kha làm sao không vui cho được, mấy ngày qua cô nàng không có dịp gặp Hoắc Dương, vì Hoắc Dương học lầu dưới, cô nàng đâu có cớ gì xuống dưới, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp cậu ta.

Đến khi chuông reo, Tằng Kha vẫn còn chìm đắm trong trạng thái mê trai.


“Cậu nhìn gì thế?” Quý Vân Phi thấy Tưởng Tiểu Mễ thừ người nhìn phía trước, đâu biết thật ra cô đang nhìn Tằng Kha.

Tưởng Tiểu Mễ hoàn hồn, “Đâu nhìn gì, tớ suy nghĩ đề Toán thôi.”

Suy nghĩ giây lát, Tưởng Tiểu Mễ ghé sát Quý Vân Phi, thì thào, “Này, cái cậu Hoắc Dương đưa tài liệu cho cậu đó, có bạn gái chưa thế?”

“Không biết nữa, mình không hứng thú chuyện riêng tư của người khác.” Quý Vân Phi nheo mắt, “Sao vậy?”

“Không gì, tại nãy nghe mấy bạn nữ lớp mình nói về cậu ta.”

“Đừng tò mò chuyện người khác nữa, lo làm bài đi, không hiểu chỗ nào để mình giảng cho.”

“Biết rồi.”

Do Quý Vân Phi kèm bài cho cô thêm một tiếng, nên khi cô ra khỏi trung tâm, trời đã tối mịt.

Vào mùa đông giá rét, ngồi xe điện về nhà chẳng hề thoải mái, gió lạnh rót vào cổ, lạnh thấu xương.

Dì nói với cô, “Từ bữa sau dì lái xe đón con, trời trở lạnh rồi, con ngồi xe này y như đang chịu tội.”

“Dì đừng đổi xe, chạy xe này cũng tiện mà, trung tâm chỗ con không có bãi đỗ xe hơi đâu.”

Tiếng gió rít lấn át tiếng nói, khiến dì không nghe rõ lời nói của Tưởng Tiểu Mễ, sau đó dì không trò chuyện nữa, tập trung chạy xe.

Quý Vân Phi vẫn đi theo họ, cậu còn tự tay kéo mũ của áo len đội lên cho Tưởng Tiểu Mễ, hai người còn không quên ăn sô cô la trong thời tiết giá lạnh, vui vẻ về tới cổng cư xá.

Về đến nhà, Tưởng Tiểu Mễ trố mắt nhìn chiếc xe đỗ trong sân.

“Dì, ba con về rồi hả?”

Dì cũng ngạc nhiên, “Sao nói ngày mai mới về mà? Chắc lịch trình của ba con thay đổi đột ngột, nên thư ký mới không báo trước cho dì.”

Tưởng Tiểu Mễ ngay lập tức thấy rất áp lực, bầu không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt, mỗi lần ba về nhà là cô đều như vậy.

Vào phòng khách, cô ngoan ngoãn gọi, “Ba.”

Tưởng Mộ Bình đang xem TV, ông bèn vặn nhỏ âm thanh, “Ừ, về trễ vậy?”

“Sắp thi cuối kì nên thầy dạy thêm một chút.” Tưởng Tiểu Mễ để ba lô xuống, ngồi xuống đối diện ông.

Nét mặt Tưởng Mộ Bình bình thản, nhưng ánh mắt phức tạp, ông cứ nhìn chằm chằm cô, khiến Tưởng Tiểu Mễ căng thẳng, cô không biết chuyện gì xảy ra với ba, cũng không dám tò mò hỏi.

Lát sau, Tưởng Mộ Bình rốt cục mở miệng, “Quen bạn trai rồi à? Nãy ba thấy có một cậu nam tiễn con về.”

Tưởng Tiểu Mễ giật bắn mình, cảm giác cả thế giới đang sụp đổ.

Ba hỏi bâng quơ một câu như thế rồi im lặng, nhâm nhi tách trà, cô biết mình chạy trời không khỏi nắng, nhưng vẫn biện minh cho chính mình.

“Ba, tụi con không quen nhau.” Cô cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.

“Thế à?” Tưởng Mộ Bình từ tốn đáp.

Không cần nói quá nhiều, một câu thôi cũng đủ làm người ta khiếp sợ.

“Không có thật mà ba, tụi con chỉ tan học cùng lúc thôi.” Tưởng Tiểu Mễ căng thẳng đến ngực phập phồng, hai bàn tay nắm lại, siết thật chặt, cô không biết giải thích sao cho thật. Những lời phân trần này quá yếu ớt, rõ ràng không thể tin được.

Tưởng Mộ Bình vẫn không nhìn con gái, ông lấy cuốn tạp chí bên cạnh ra đọc.

Tưởng Tiểu Mễ biết rõ đây là điềm báo ba cô đang tức giận, cho cô cơ hội thành thật. Trước mặt ba, nói dối không phải là lựa chọn sáng suốt, nhưng nếu im lặng, khác nào là thừa nhận.

Cô hít một hơi thật sâu, “Ba, con không quen ai hết, con thực sự không nói dối, con và bạn ấy là bạn tốt của nhau, con chưa từng nghĩ sẽ đi quá giới hạn.”

Tương Mộ Bình ngó lên, “Có khác gì đang quen bạn trai?”

Tưởng Tiểu Mễ há hốc mồm, đuối lý.

Tương Mộ Bình nghiêm mặt, “Ba đã nói với con thế nào? Nghe tai này lọt tai kia rồi hả?!”

Tưởng Tiểu Mễ, “Dạ không, con nhớ rất kỹ.”


Tương Mộ Bình hừ một tiếng, “Nhớ kỹ? Đã nhớ kỹ thì sao con dám để cho con trai tiễn mình về? Tưởng Tiểu Mễ, ai cho con lá gan đó? Hả!”

Tưởng Tiểu Mễ cúi đầu, lúc này nói gì cũng như đổ thêm dầu vào lửa.

Tưởng Mộ Bình uống miếng nước bình tĩnh lại, “Ba đã nói với con nhiều lần, thân phận của con không giống những đứa con gái bình thường, tuổi này của con là tuổi ăn học, chỉ đơn giản học xong cấp ba, đừng tơ tưởng đến những thứ khác, con nghe xong rồi quên hết!”

Tưởng Tiểu Mễ, “Ngoài Tằng Kha, không ai biết thân phận của con.”

Vừa nhắc tới Tằng Kha, Tưởng Mộ Bình càng tức giận, “Còn nhìn Tằng Kha người ta đi, không cần ai đốc thúc học hành, còn rất có ý thức, con học cùng một lớp với nó mà, phải noi gương người ta đi chứ!!”

Tưởng Tiểu Mễ không phục, “Con cũng đâu lãng phí thời gian, con luôn cố gắng học.”

Tương Mộ Bình xua tay, “Được rồi được rồi, con nói sao cũng được, lúc trước cũng chính con nói đầu óc mình không thông minh, ba đã tin con. Giờ ba biết rồi, không phải con không thông minh, con vốn không tập trung học hành, mấy cái cớ đó của con không còn tác dụng đâu!”

Tưởng Tiểu Mễ vẫn kiên trì, “Con chưa bao giờ lơ là chuyện học, cũng không coi chuyện học là trò đùa.”

Tưởng Mộ Bình ngăn con gái nói tiếp, “Nhưng hiện tại con không hề tập trung học hành, bây giờ ba cũng không ôm hi vọng vào con nữa, nói ba biết, con quen bạn trai từ khi nào?”

Tưởng Tiểu Mễ vẫn không chịu khuất phục, “Con không quen bạn trai.”

“Rầm” một tiếng, Tưởng Mộ Bình đập cuốn tạp chí lên bàn, nổi giận đùng đùng, “Còn dãm cãi! Có phải muốn ba đánh con thì con mới chịu khai thật?!”

Tưởng Tiểu Mễ sợ tới mức run lẩy bẩy.

Đúng lúc này, có người đến nhà.

Tiếng của dì giúp việc vọng tới từ cửa, “Ôi, Bách Xuyên đến đó à, lạnh lắm không?”

Tưởng Tiểu Mễ mở cở trong bụng, là anh họ, cứu tinh của cô tới rồi, không thì tối nay chết chắc.

Tưởng Bách Xuyên đưa hành lý và áo khoác cho dì, “Cám ơn dì.”

Khi nhìn thấy Tưởng Mộ Bình đang ngồi trong phòng khách, anh ta sửng sốt, không ngờ cậu Hai về sớm hơn dự định, anh ta hô “chú Hai”, sau đó nhìn sang hành lý của mình.

“Sao? Thấy tôi ở nhà nên định trốn sao?” Giọng điệu Tưởng Mộ Bình lạnh tanh.

Tưởng Bách Xuyên cười, “Chú Hai, vẫn là chú hiểu con nhất.”

“Con!” Tưởng Mộ Bình mắng, “Quá láo xược!”

Tưởng Bách Xuyên và Tưởng Tiểu Mễ đưa mắt trao đổi, cô nàng bĩu môi, tỏ vẻ mình vừa bị mắng, ánh mắt tủi thân cầu cứu.

Anh ta ngồi xuống cạnh Tưởng Tiểu Mễ, vỗ đầu cô, rồi tìm cơ hội dùm cô, “Em lên lầu đi, anh trò chuyện với chú Hai chút.”

“Dạ.” Tưởng Tiểu Mễ đứng phắt dậy, chỉ muốn bay lên phòng ngay lập tức.

“Ngồi xuống! Ba cho con đi chưa?” Tưởng Mộ Bình quát lên.

Tưởng Tiểu Mễ không dám cất bước, lại khép nép ngồi xuống sô pha.

Chuyện nghiêm trọng hơn Tưởng Bách Xuyên nghĩ, anh ta nhìn Tưởng Tiểu Mễ, “Sao vậy? Thi không được hả?”

Tưởng Mộ Bình trả lời thay, “Nó có lúc nào thi được hả?”

“Thế thì chuyện gì?” Tưởng Bách Xuyên muốn đọc ra chút gì đó từ ánh mắt của Tưởng Tiểu Mễ, nhưng cô nàng cứ cúi đầu mãi, anh ta nghĩ tới chuyệu yêu sớm nhưng lại bác bỏ ngay, cô nàng này làm sao có gan làm chuyện đó.

“Chuyện gì vậy cậu?” Tưởng Bách Xuyên quay sang hỏi Tưởng Mộ Bình.

Tưởng Mộ Bình hầm hừ, “Chuyện gì à? Cánh nó cứng cáp rồi, bắt chước người ta yêu đương!”

Tưởng Bách Xuyên: “Yêu sớm? Chuyện tốt mà.”

Tưởng Mộ Bình nhíu mày, “Con thử lập lại lần nữa xem!”

Tưởng Bách Xuyên đúng thật dám lập lại, “Chuyện tốt mà, ít ra cũng cho thấy xu hướng giới tính bình thường.”

Tưởng Mộ Bình tức đến nỗi không nói nên lời, “…”

Tưởng Tiểu Mễ rất muốn cười, nhưng vẫn ráng nhịn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.